Thần Võ Thiên Đế
Chương 60: Huyết thổ trớ chú
“Lần đầu tiên ta nghe tới loại thuyết pháp này đấy."
“Chẳng qua là do ngươi hiểu quá ít thôi."
Mặt trời đã khuất, Lục Vũ thuận sông mà lên, cảm giác âm y lạnh lẽo một mực bao phủ hắn.
Lâm Phong rụt cổ một cái, thầm nói: “Trong núi này sao lại lạnh như thế?"
Lục Vũ đột nhiên nghĩ đến Lâm Phong là thảo hồn, thế là để hắn phóng thích võ hồn thăm dò một chút tình huống chung quanh.
Lâm Phong thả ra võ hồn, thảo hồn trên đỉnh đầu từ ba chiếc lá nay đã thành năm chiếc lá, trưởng thành Hoàng cấp lục phẩm.
Hoàn Hồn thảo rung khẽ lá cây phóng xuất ra cảm giác lực, một luồng sinh cơ nồng đậm giáng lâm nơi đây, dẫn phát một chút biến hóa.
Gió sông đột nhiên mạnh lên, hình như có ngàn vạn âm hồn đang ca hát.
Lâm Phong sắc mặt trắng nhợt, hoảng sợ nói: “Lạnh quá, đây rốt cục là nơi quỷ quái gì?"
Lục Vũ nói: “Đây chính là nơi năm xưa máu chảy thành sông, thi cốt như núi."
Lâm Phong kinh dị nói: “Khó tránh oán khí lại nặng như vậy, nhưng sao ta lại cảm thấy có gì đó sai sai."
Lục Vũ nhíu mày, trầm ngâm nói: “Chỗ này chỉ có oán khí, không có oan hồn, điểm này rất khác thường."
Lâm Phong nghi ngờ nói: “Chỗ này chết rất nhiều người, oán khí nặng như vậy hẳn phải có oan hồn mới đúng."
Lục Vũ nhìn quanh, cảm giác như có ai đang đó dòm ngó nhưng lại không thể nhận biết được.
Lục Vũ sóng mắt khẽ nhúc nhích, dẫn Lâm Phong tiếp tục tiến lên, sau đó tìm một bãi cỏ ngồi xuống.
“Phía dưới này thi cốt như núi, ngươi đào một cái động nhìn thử xem."
Lâm Phong sáng mắt lên, nghĩ đến bảo bối trong truyền thuyết, lập tức toàn thân có lực.
Lâm Phong lần này đến đây tùy thân mang theo một thanh kiếm, dùng nó để đào đất thật dễ dàng.
“Má ơi!"
Lâm Phong đào một hồi, dưới mặt đất liền toát ra máu, dọa cho hai tay hắn run rẩy ném kiếm chạy đi.
Lục Vũ cả kinh, xoay người đứng dậy cấp tốc lui lại, ánh mắt kinh dị nhìn chỗ đó.
Trường kiếm cắm trên mặt đất, huyết thủy bốc ra ngoài nhưng không xảy ra thêm chuyện gì.
Lục Vũ quan sát một hồi không thấy gì khác thường, lúc này mới tiến tới rút thân kiếm ra, đào đất lên thấy được tình huống cụ thể bên trong.
Bên dưới lớp cỏ không phải bùn đất là mà huyết dịch, sau khi chúng tràn ra ngoài thì bốc lên mùi hôi, cảm giác quái lạ dọa người.
“Đã bao nhiêu năm rồi mà, không đúng."
Lục Vũ cau mày, dưới này thi cốt như núi, huyết dịch sớm khô mới phải, sao lại xuất hiện loại tình huống này?
Chăm chú suy nghĩ, Lục Vũ sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Thân là Thánh Hồn Thiên Sư, kiếp trước Lục Vũ cũng đã gặp rất nhiều chuyện ly kỳ cổ quái, biết Hắc Hà cốc nơi này tuyệt đối không tầm thường.
“Tình huống ra sao?"
Lâm Phong chạy lại, rướn cổ lên không dám tới gần.
Lục Vũ rút kiếm ra hoàn toàn, chỗ kiếm bị nhuốm máu đã hoàn toàn bị ăn mòn, vết rỉ loang lổ.
“Kiếm của ta, tại sao có thể như thế?"
Lâm Phong biểu lộ khoa trương chọc cười Lục Vũ.
“Kêu la cái gì, không ta đào hố chôn ngươi bây giờ."
Lâm Phong lập tức ngậm miệng, cẩn thận tiến lên nhìn thoáng qua, dọa đến mặt mũi trắng bệch.
“Nơi này quá tà môn, chúng ta đi mau đi."
Lục Vũ nói: “Nơi này chỉ có thể tới ban ngày, ban đêm âm khí quá nặng dễ gặp điều chẳng lành."
Lục Vũ nắm một nhúm cỏ xanh bỏ vô miệng nhai nuốt, lại có máu tươi chảy ra ngoài.
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
Lâm Phong bị dọa chạy trối chết, Lục Vũ lại cười ha ha.
Đi xuôi dòng sông, Lục Vũ trở lại theo đường cũ, Vạn Pháp Trì trong cơ thể đang chấn động, viên cốt châu kia lại nổi lên.
Lục Vũ vừa đi vừa nghỉ ngơi, thỉnh thoảng quay đầu quan sát, xác định vị trí đại khái của cốt châu nhưng lại không lộ ra.
Yêu thú tập kích khiến đệ tử Võ tông bảy chết chín tổn thương, điều này tạo nên bóng ma trong lòng mọi người.
Ngày đầu tiên ở Hắc Hà cốc, ngay cả bóng dáng Hắc Vĩ hồ ra sao cũng không biết đã có bảy người chết, đây là xuất sư bất lợi.
“Tất cả là do ‘tảo bả tinh’ Lục Vũ kia, nếu không phải hắn thì sao chúng ta bị vậy được?"
(*) Tảo bả tinh nghĩa như sao chổi, điềm xấu.
“Đúng đấy, Lục Vũ rõ ràng cảm giác được có yêu thú lại không nhắc nhở chúng ta, hắn rắp tâm hại người mà."
Một số người đẩy trách nhiệm lên người Lục Vũ.
Triệu Lục Vân không vui nói: “Bản sự không xong lại trách lên người khác, thật không biết xấu hổ."
“Nhốn nháo làm gì, các ngươi chưa ngại đủ sao."
Mục sư huynh mở miệng, những người khác lập tức an tĩnh.
“Tình huống trước mắt, chúng ta hẳn nên liên hợp lại, trước tiên thanh trừ yêu thú quanh Hắc Hà cốc đã, như thế mới đảm bảo an toàn được cho mọi người, lại có thể tìm được Hắc vĩ hồ tốt hơn."
“Mục sư huynh nói rất đúng, chúng ta phải giết sạch đám yêu thú kia, báo thù cho những sư huynh đệ đã chết."
“Chúng ta hiện tại có bảy mươi ba người, hiện tại chín người một tổ, mọi người chia ra hành động."
Các đệ tử chia tám tổ, cấp tốc triển khai hành động.
Lâm Phong đi theo Lục Vũ men qua rừng sâu, thẳng đến chỗ sâu trong Hắc Hà cốc.
“Chúng ta đi đâu đây?"
Lục Vũ: “Đi chuẩn bị một chút tế phẩm."
“Tế phẩm? Để làm gì?"
Lâm Phong níu kéo Lục Vũ, mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ hỏi thăm.
“Chỗ kia có nguyền rủa cho nên đào chút đất liền toát ra huyết dịch, gặp điều bất thường. Chúng ta đi thiết lập một tòa tế đàn, dâng tế hồn và tế phẩm mới có thể có chút hy vọng được."
Lâm Phong ngạc nhiên nói: “Sao ngươi như chuyện gì cũng biết cả thế?"
“Nghĩ nhiều nghĩ nhiều, không nên nói lung tung ở Hắc Hà cốc."
Lục Vũ cần chín dạng tế phẩm, tất cả đều là đầu lâu hung thú, cần phải tự tay săn giết.
Hưu!
Hưu!
Hưu!
Mũi tên xuyên không, hung thú gào thét.
Trong rừng truyền ra âm thanh phấn chấn của Lâm Phong.
“Thật không thể tin được, tên tên xuyên tim, bắn giết đơn giản thật."
Tỏa Tâm tiễn của Lục Vũ cũng không phải thứ giỡn, lại có thể bắn ra tên trong lúc di chuyển ở tốc độ cao, một tên xuyên tim, đây quả thực là không ai làm được.
Ba ngày qua, hai người săn giết ở chỗ sâu trong Hắc Hà cốc đã được tám dạng tế phẩm, lúc chỉ thiếu một dạng cuối thì Lục Vũ lại phát hiện ra một sơn động bí ẩn.
Cửa hang đen nhánh phảng phất như địa ngục, tùy thời đều có thể nuốt mất người, sợi đằng rậm rạp xảo diệu che đi cửa động khiến cho rất khó có ai phát hiện ra được nó.
Lục Vũ muốn đi vào tìm tòi nhưng trong lòng lại nổi lên một tia cảnh giác, đây là trực giác bản năng, trong này gặp nguy hiểm.
Lục Vũ phản ứng nhanh nhẹn, cố ý bắn chệch một tên giả bộ như không phát hiện ra cửa hang, dẫn Lâm Phong đi lướt qua.
Ba ngày này, tình huống của đệ tử Võ tông cũng không tốt đẹp gì, mặc dù săn giết được một số con yêu thú cấp một nhưng cũng bị yêu thú cấp hai tập kích, lại chết đi sáu người.
Hai ngày sau, Lục Vũ rốt cục gom góm đủ tế phẩm, quay lại phụ cận lòng sông.
“Lập tế đàn ở đây hả? Có bắt mắt quá không đấy?"
Lâm Phong cau mày, cảm thấy không ổn.
Lục Vũ nói: “Tế đàn không thể cách quá xa, nếu không sẽ mất đi hiệu lực. Tốt, bắt đầu chuẩn bị đi."
Sau nửa canh giờ, hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Lục Vũ đứng trên tế đàn đơn sơ, châm lửa mở tế, chín loại tế phẩm cẩn phối hợp chín loại võ hồn mới có thể thi triển ra Cửu Thiên tế, mượn nhờ liệt nhật chí dương chi khí cửu thiên áp chế lực âm sát nguyền rủa phụ cận dòng sông.
Điểm này, Lâm Phong cũng không biết chi tiết, bởi vì Lục Vũ dọa hắn sợ.
Khâu quan trọng nhất của Cửu Thiên tế là võ hồn tế, cần phải tế hồn phách của người mới chết trong vòng bảy ngày.
Vừa lúc đệ tử Võ tông chết đi mười ba người, thú võ hồn của bọn hắn còn phiêu tán tại khu vực này.
Lục Vũ chỉ cần thi triển ra chiêu hồn tế, thu lấy chín đạo võ hồn, phối hợp với chín đại tế phẩm liền có thể dẫn động thiên dương chi hỏa áp chế âm sát tà khí nơi này.
“Chẳng qua là do ngươi hiểu quá ít thôi."
Mặt trời đã khuất, Lục Vũ thuận sông mà lên, cảm giác âm y lạnh lẽo một mực bao phủ hắn.
Lâm Phong rụt cổ một cái, thầm nói: “Trong núi này sao lại lạnh như thế?"
Lục Vũ đột nhiên nghĩ đến Lâm Phong là thảo hồn, thế là để hắn phóng thích võ hồn thăm dò một chút tình huống chung quanh.
Lâm Phong thả ra võ hồn, thảo hồn trên đỉnh đầu từ ba chiếc lá nay đã thành năm chiếc lá, trưởng thành Hoàng cấp lục phẩm.
Hoàn Hồn thảo rung khẽ lá cây phóng xuất ra cảm giác lực, một luồng sinh cơ nồng đậm giáng lâm nơi đây, dẫn phát một chút biến hóa.
Gió sông đột nhiên mạnh lên, hình như có ngàn vạn âm hồn đang ca hát.
Lâm Phong sắc mặt trắng nhợt, hoảng sợ nói: “Lạnh quá, đây rốt cục là nơi quỷ quái gì?"
Lục Vũ nói: “Đây chính là nơi năm xưa máu chảy thành sông, thi cốt như núi."
Lâm Phong kinh dị nói: “Khó tránh oán khí lại nặng như vậy, nhưng sao ta lại cảm thấy có gì đó sai sai."
Lục Vũ nhíu mày, trầm ngâm nói: “Chỗ này chỉ có oán khí, không có oan hồn, điểm này rất khác thường."
Lâm Phong nghi ngờ nói: “Chỗ này chết rất nhiều người, oán khí nặng như vậy hẳn phải có oan hồn mới đúng."
Lục Vũ nhìn quanh, cảm giác như có ai đang đó dòm ngó nhưng lại không thể nhận biết được.
Lục Vũ sóng mắt khẽ nhúc nhích, dẫn Lâm Phong tiếp tục tiến lên, sau đó tìm một bãi cỏ ngồi xuống.
“Phía dưới này thi cốt như núi, ngươi đào một cái động nhìn thử xem."
Lâm Phong sáng mắt lên, nghĩ đến bảo bối trong truyền thuyết, lập tức toàn thân có lực.
Lâm Phong lần này đến đây tùy thân mang theo một thanh kiếm, dùng nó để đào đất thật dễ dàng.
“Má ơi!"
Lâm Phong đào một hồi, dưới mặt đất liền toát ra máu, dọa cho hai tay hắn run rẩy ném kiếm chạy đi.
Lục Vũ cả kinh, xoay người đứng dậy cấp tốc lui lại, ánh mắt kinh dị nhìn chỗ đó.
Trường kiếm cắm trên mặt đất, huyết thủy bốc ra ngoài nhưng không xảy ra thêm chuyện gì.
Lục Vũ quan sát một hồi không thấy gì khác thường, lúc này mới tiến tới rút thân kiếm ra, đào đất lên thấy được tình huống cụ thể bên trong.
Bên dưới lớp cỏ không phải bùn đất là mà huyết dịch, sau khi chúng tràn ra ngoài thì bốc lên mùi hôi, cảm giác quái lạ dọa người.
“Đã bao nhiêu năm rồi mà, không đúng."
Lục Vũ cau mày, dưới này thi cốt như núi, huyết dịch sớm khô mới phải, sao lại xuất hiện loại tình huống này?
Chăm chú suy nghĩ, Lục Vũ sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Thân là Thánh Hồn Thiên Sư, kiếp trước Lục Vũ cũng đã gặp rất nhiều chuyện ly kỳ cổ quái, biết Hắc Hà cốc nơi này tuyệt đối không tầm thường.
“Tình huống ra sao?"
Lâm Phong chạy lại, rướn cổ lên không dám tới gần.
Lục Vũ rút kiếm ra hoàn toàn, chỗ kiếm bị nhuốm máu đã hoàn toàn bị ăn mòn, vết rỉ loang lổ.
“Kiếm của ta, tại sao có thể như thế?"
Lâm Phong biểu lộ khoa trương chọc cười Lục Vũ.
“Kêu la cái gì, không ta đào hố chôn ngươi bây giờ."
Lâm Phong lập tức ngậm miệng, cẩn thận tiến lên nhìn thoáng qua, dọa đến mặt mũi trắng bệch.
“Nơi này quá tà môn, chúng ta đi mau đi."
Lục Vũ nói: “Nơi này chỉ có thể tới ban ngày, ban đêm âm khí quá nặng dễ gặp điều chẳng lành."
Lục Vũ nắm một nhúm cỏ xanh bỏ vô miệng nhai nuốt, lại có máu tươi chảy ra ngoài.
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
Lâm Phong bị dọa chạy trối chết, Lục Vũ lại cười ha ha.
Đi xuôi dòng sông, Lục Vũ trở lại theo đường cũ, Vạn Pháp Trì trong cơ thể đang chấn động, viên cốt châu kia lại nổi lên.
Lục Vũ vừa đi vừa nghỉ ngơi, thỉnh thoảng quay đầu quan sát, xác định vị trí đại khái của cốt châu nhưng lại không lộ ra.
Yêu thú tập kích khiến đệ tử Võ tông bảy chết chín tổn thương, điều này tạo nên bóng ma trong lòng mọi người.
Ngày đầu tiên ở Hắc Hà cốc, ngay cả bóng dáng Hắc Vĩ hồ ra sao cũng không biết đã có bảy người chết, đây là xuất sư bất lợi.
“Tất cả là do ‘tảo bả tinh’ Lục Vũ kia, nếu không phải hắn thì sao chúng ta bị vậy được?"
(*) Tảo bả tinh nghĩa như sao chổi, điềm xấu.
“Đúng đấy, Lục Vũ rõ ràng cảm giác được có yêu thú lại không nhắc nhở chúng ta, hắn rắp tâm hại người mà."
Một số người đẩy trách nhiệm lên người Lục Vũ.
Triệu Lục Vân không vui nói: “Bản sự không xong lại trách lên người khác, thật không biết xấu hổ."
“Nhốn nháo làm gì, các ngươi chưa ngại đủ sao."
Mục sư huynh mở miệng, những người khác lập tức an tĩnh.
“Tình huống trước mắt, chúng ta hẳn nên liên hợp lại, trước tiên thanh trừ yêu thú quanh Hắc Hà cốc đã, như thế mới đảm bảo an toàn được cho mọi người, lại có thể tìm được Hắc vĩ hồ tốt hơn."
“Mục sư huynh nói rất đúng, chúng ta phải giết sạch đám yêu thú kia, báo thù cho những sư huynh đệ đã chết."
“Chúng ta hiện tại có bảy mươi ba người, hiện tại chín người một tổ, mọi người chia ra hành động."
Các đệ tử chia tám tổ, cấp tốc triển khai hành động.
Lâm Phong đi theo Lục Vũ men qua rừng sâu, thẳng đến chỗ sâu trong Hắc Hà cốc.
“Chúng ta đi đâu đây?"
Lục Vũ: “Đi chuẩn bị một chút tế phẩm."
“Tế phẩm? Để làm gì?"
Lâm Phong níu kéo Lục Vũ, mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ hỏi thăm.
“Chỗ kia có nguyền rủa cho nên đào chút đất liền toát ra huyết dịch, gặp điều bất thường. Chúng ta đi thiết lập một tòa tế đàn, dâng tế hồn và tế phẩm mới có thể có chút hy vọng được."
Lâm Phong ngạc nhiên nói: “Sao ngươi như chuyện gì cũng biết cả thế?"
“Nghĩ nhiều nghĩ nhiều, không nên nói lung tung ở Hắc Hà cốc."
Lục Vũ cần chín dạng tế phẩm, tất cả đều là đầu lâu hung thú, cần phải tự tay săn giết.
Hưu!
Hưu!
Hưu!
Mũi tên xuyên không, hung thú gào thét.
Trong rừng truyền ra âm thanh phấn chấn của Lâm Phong.
“Thật không thể tin được, tên tên xuyên tim, bắn giết đơn giản thật."
Tỏa Tâm tiễn của Lục Vũ cũng không phải thứ giỡn, lại có thể bắn ra tên trong lúc di chuyển ở tốc độ cao, một tên xuyên tim, đây quả thực là không ai làm được.
Ba ngày qua, hai người săn giết ở chỗ sâu trong Hắc Hà cốc đã được tám dạng tế phẩm, lúc chỉ thiếu một dạng cuối thì Lục Vũ lại phát hiện ra một sơn động bí ẩn.
Cửa hang đen nhánh phảng phất như địa ngục, tùy thời đều có thể nuốt mất người, sợi đằng rậm rạp xảo diệu che đi cửa động khiến cho rất khó có ai phát hiện ra được nó.
Lục Vũ muốn đi vào tìm tòi nhưng trong lòng lại nổi lên một tia cảnh giác, đây là trực giác bản năng, trong này gặp nguy hiểm.
Lục Vũ phản ứng nhanh nhẹn, cố ý bắn chệch một tên giả bộ như không phát hiện ra cửa hang, dẫn Lâm Phong đi lướt qua.
Ba ngày này, tình huống của đệ tử Võ tông cũng không tốt đẹp gì, mặc dù săn giết được một số con yêu thú cấp một nhưng cũng bị yêu thú cấp hai tập kích, lại chết đi sáu người.
Hai ngày sau, Lục Vũ rốt cục gom góm đủ tế phẩm, quay lại phụ cận lòng sông.
“Lập tế đàn ở đây hả? Có bắt mắt quá không đấy?"
Lâm Phong cau mày, cảm thấy không ổn.
Lục Vũ nói: “Tế đàn không thể cách quá xa, nếu không sẽ mất đi hiệu lực. Tốt, bắt đầu chuẩn bị đi."
Sau nửa canh giờ, hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Lục Vũ đứng trên tế đàn đơn sơ, châm lửa mở tế, chín loại tế phẩm cẩn phối hợp chín loại võ hồn mới có thể thi triển ra Cửu Thiên tế, mượn nhờ liệt nhật chí dương chi khí cửu thiên áp chế lực âm sát nguyền rủa phụ cận dòng sông.
Điểm này, Lâm Phong cũng không biết chi tiết, bởi vì Lục Vũ dọa hắn sợ.
Khâu quan trọng nhất của Cửu Thiên tế là võ hồn tế, cần phải tế hồn phách của người mới chết trong vòng bảy ngày.
Vừa lúc đệ tử Võ tông chết đi mười ba người, thú võ hồn của bọn hắn còn phiêu tán tại khu vực này.
Lục Vũ chỉ cần thi triển ra chiêu hồn tế, thu lấy chín đạo võ hồn, phối hợp với chín đại tế phẩm liền có thể dẫn động thiên dương chi hỏa áp chế âm sát tà khí nơi này.
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân