Thần Võ Chiến Vương
Chương 75: Bốn Mươi Lăm Phần Trăm
Tiêu Tiêu cười to, cũng không ra vẻ một chút nào, là xuất phát từ nội tâm của nàng.
Cũng hết cách a, cái nghề Linh đan sư này, thường thường sẽ có không ít người gây ra các loại chuyện cười. Chuyện này đối với Linh đan sư mà nói, cũng không cảm thấy bao nhiêu kinh ngạc.
Nhưng lời mà Giang Thần mới vừa nói, dù cho là người thường cũng đã cảm thấy buồn cười chứ đừng nói tới Tiêu Tiêu.
- Ngươi có biết không, nếu như chiếu theo lời ngươi nói, ngươi đã là Linh đan đại sư hàng đầu của Hỏa vực rồi a!
Sau khi Tiêu Tiêu cười xong, lại hỏi hắn:
- Đại sư, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi a?
- Có lúc, tầm mắt quyết định thành tựu cao thấp của một người.
Giang Thần đàng hoàng trịnh trọng nói.
Nụ cười trên mặt của Tiêu Tiêu dần dần thu lại, cũng không phải là nàng nghe lọt tai lời nói này của Giang Thần, mà là bị nói cho có chút tức giận.
- Ngươi, không thấy quan tài không đổ lệ. Chờ sư phụ ta đến đây sẽ lật tẩy lời nói dối của ngươi, tới khi đó để ta xem ngươi làm thế nào!
Tiêu Tiêu quát lạnh.
Vào lúc này, người cảm thấy khó xử nhất chính là quản sự thương hội.
Nếu như Giang Thần là một tên lừa đảo, hắn làm phiền Dược trưởng lão tự mình đến đây một chuyến, như vậy cũng đủ làm cho hắn bị nghiêm phạt rồi.
Nhưng mà, biểu hiện hờ hững tự nhiên của Giang Thần lại khiến cho hắn không quyết định được.
Hơn nữa vừa nãy nghe Tiêu Tiêu nói, nàng chỉ hoài nghi hiệu quả của linh đan cũng đã nói rõ đây là linh đan thật.
- Chỉ cần vừa nãy ngươi hỏi thêm một câu, linh đan xuất phát từ tay đại sư nào thì sẽ không giống như bây giờ a.
Quản sự đi tới bên người nữ tử Văn Mộng kia, ngữ khí rất vô tình nói ra một câu.
Văn Mộng rất bất an, nghĩ lại. Sở dĩ nàng xuất hiện sai sót như vậy là nhìn thấy nạp giới trên tay Giang Thần, bởi vì quá mức kích động cho nên mới như vậy.
- Quả nhiên, ta không thích hợp làm chuyện như vậy.
Văn Mộng nghĩ thầm.
- Chuyện này cũng không trách được nàng.
Quản sự nói rất nhỏ, chỉ có điều Giang Thần có thần thức, cho nên vì lẽ đó hắn đã nghe được, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Văn Mộng, hắn nói:
- Các ngươi không cần xoắn xuýt, kết quả sẽ làm cho các ngươi vừa ý.
Quản sự và Văn Mộng sững sờ, nhìn nhau, không nói gì.
- Ngươi còn mạnh miệng lắm. Đúng là những linh đan này của ngươi là thật không giả, thế nhưng nhất định sẽ không như ngươi tuyên truyền.
Tiêu Tiêu rất không vui nói.
- Thật sao?
Giang Thần cũng không giải thích thêm, tư duy của nữ nhân này hạn chế bởi nhận thức của nàng. Không chịu tiếp thu cái mới, bằng vào lời hắn nói sẽ không thay đổi được nhận thức của nàng.
Lúc này, từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Quản sự mở cửa ra, lập tức cung kính kêu lên:
- Dược trưởng lão!
Vị Dược trưởng lão Thiên Đạo môn này râu tóc bạc trắng, trên người mặc áo bào trắng không nhiễm lấy một hạt bụi, sắc mặt hồng hào, hai mắt cũng không vẩn đục như những lão nhân khác.
- Sư phụ.
Tiêu Tiêu ngọt ngào kêu lên một tiếng.
- Tiêu Tiêu à? Sao con không chờ sư phụ, lại tự mình chạy tới trước như vậy chứ?
Dược trưởng lão mở miệng nói, thanh âm sang sảng.
- Còn không phải sư phụ đi quá chậm hay sao? Con nghe nói có linh đan mới cho nên mới muốn tới trước xem một chút.
Tiêu Tiêu nói xong liếc mắt nhìn Giang Thần, ngữ khí lại trở nên kỳ quái, nói:
- Chỉ có điều, chuyến này sư phụ tới tay không mà về rồi, ba loại linh đan này đều xuất phát từ tay hắn.
Nàng không nói quá nhiều, chỉ nói linh đan là do Giang Thần luyện chế.
Dược trưởng lão vừa nhìn thấy tuổi tác của Giang Thần thì đã hiểu rõ đồ đệ của mình có ý gì.
- Trẻ tuổi như vậy mà đã có thể luyện chế ra linh đan, cũng rất hiếm có nha, cũng không tính là yếu kém.
Chỉ có điều, Dược trưởng lão nở nụ cười với Giang Thần, trong mắt toát ra vẻ khen ngợi.
- Sư phụ!
Tiêu Tiêu dậm chân, rất không vui nói:
- Hắn còn nói linh đan loại khôi phục của mình có thể khôi phục được từ 40% đến 50%, người nói xem có buồn cười hay không?
Nghe vậy, Dược trưởng lão rất là bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía Giang Thần có thêm mấy phần kỳ dị.
- Vậy con đã kiểm nghiệm qua chưa?
Dược trưởng lão hỏi.
- Chuyện này còn cần phải kiểm nghiệm nữa sao? Sư phụ luyện chế ra linh đan loại khôi phục cũng chỉ tình cờ đạt đến 20% mà thôi. Mà hắn bao nhiêu tuổi chứ? 40% đến 50%? Khoác lác thổi da bò mà thôi!
Tiêu Tiêu rất khinh thường nói.
Quả thực, ở trong mắt của Dược trưởng lão, hắn cũng cảm thấy không có khả năng lắm, chỉ có điều hắn còn thận trọng hơn nàng rất nhiều. Hắn không chút biến sắc đi tới trước bàn, nhìn Hoàn linh đan đã bị mở ra.
- Mùi thuốc rất thuần khiết, vị đệ tử này, có thể giới thiệu một chút về linh đan này hay không?
Dược trưởng lão nói.
- Sư phụ, nhất định là dùng hương liệu, con thấy nó chính là linh đan loại khôi phục phổ thông, lấy ra để đánh lừa mọi người mà thôi.
Tiêu Tiêu nói.
Dược trưởng lão không để ý tới nàng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Giang Thần.
Giang Thần đứng dậy, vị lão giả trước mắt này mới xứng nhận được xưng hô Linh đan đại sư.
- Cái này gọi là Hoàn linh đan, nhị phẩm, mỗi một viên đều ở giữa cực phẩm và chân phẩm.
Giang Thần nói.
- Hoàn linh đan? Chưa từng nghe nói, sử dụng những dược liệu gì vậy?
Dược trưởng lão lại nói.
Giang Thần suy nghĩ một chút, nói ra mấy vị dược liệu chủ yếu.
Không nghĩ tới Dược trưởng lão còn chưa nói gì thì Tiêu Tiêu như nắm được nhược điểm gì đó, nàng không thể chờ đợi được nữa mà nhảy ra, rất đắc ý nói:
- Đã lòi đuôi rồi nha, trong các dược liệu mà ngươi mới vừa nói có Ngọc kinh dịch và Hỏa long thảo, hai loại dược liệu này tương khắc, tuyệt đối không thể đặt vào cùng một chỗ!
Nghe thấy Tiêu Tiêu nói như vậy, quản sự và Vân Mộng hoàn toàn biến sắc.
Mạnh Hạo cũng rất lo lắng nhìn về phía Giang Thần.
- Trưởng lão, ngươi cảm thấy thế nào?
Giang Thần không có đáp lại, trái lại còn hỏi Dược trưởng lão một câu.
Dược trưởng lão cau mày, trầm ngâm một lúc, nói:
- Ở bên trong dược liệu, có Long tâm hoa có thể trung hoà hai loại dược liệu có tính tương khắc.
Giang Thần nở nụ cười, đây chính là sự khác nhau giữa chuyên nghiệp và nghiệp vụ.
- Sư phụ, sao con lại không biết chứ?
Tiêu Tiêu rất lúng túng, cũng rất không cam tâm.
- Để dược liệu tương khắc vào là hành động rất mạo hiểm, nhất định phải là Linh đan sư đạt đến ngũ phẩm thì mới có thể thử nghiệm được.
Cho dù là giải thích với đồ đệ, thế nhưng ánh mắt của Dược trưởng lão lại nhìn chằm chằm vào Giang Thần.
- Linh đan sư ngũ phẩm? Hắn sao?
Tiêu Tiêu không thể nào tiếp thu được sự thực này. Ở trong Thiên Đạo môn, nàng mới là thiên tài linh đan ưu tú nhất, đây cũng chính là sự kiêu ngạo của nàng.
Lúc này, sắc mặt của Dược trưởng lão đã rất là nghiêm túc, hắn nắm một viên Hoàn linh đan lên, để vào trong ống tay áo.
Một con cáo trắng thò đầu ra, lập tức nuốt Hoàn linh đan vào trong bụng.
- Dược linh?
Lần này đến phiên Giang Thần giật mình.
Dược linh, chính là linh thú giúp Linh đan sư thử đan, loại linh thú này đều có một đặc điểm, đó chính là bách độc bất xâm, nhất định phải lấy linh vật để nuôi dưỡng.
Linh đan sư có thể căn cứ vào dược linh mà phân biệt linh đan, nếu không, tự bản thân mình dùng thì sớm muộn gì Linh đan sư cũng sẽ giết chết mình.
Nhìn thấy sư phụ điều động dược linh, Tiêu Tiêu lập tức sốt sắng lên đến.
Hai mắt Dược trưởng lão khép hờ, tay đặt ở trên đầu của con cáo trắng.
Sau khi ăn Hoàn linh đan, con cáo trắng phát ra tiếng kêu thỏa mãn, liều mạng muốn nhảy lên trên bàn ăn nhiều linh đan hơn nữa.
- Trời ạ! Bốn mươi lăm phần trăm!
Dược trưởng lão mở hai mắt ra, bên trong tràn ngập vẻ chấn động, sắc mặt đặc biệt kích động.
- Cái gì?
Tiêu Tiêu biến sắc, thân thể không tự chủ được lui về phía sau.
Văn Mộng bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ đột nhiên xuất hiện làm cho trái tim của nàng lập tức nhảy dựng lên.
Tim của quản sự cũng nhẹ nhàng hạ xuống.
Từ đầu đến cuối, Giang Thần vẫn trấn định ngồi ở chỗ đó như cũ, nụ cười vẫn ở khóe miệng. Đối với kết quả này hắn cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
- Có lúc, tầm mắt quyết định thành tựu của một người.
Bên tai của Tiêu Tiêu vang vọng câu nói vừa rồi của Giang Thần, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chân như đang đạp lên trên bông vậy.
Cũng hết cách a, cái nghề Linh đan sư này, thường thường sẽ có không ít người gây ra các loại chuyện cười. Chuyện này đối với Linh đan sư mà nói, cũng không cảm thấy bao nhiêu kinh ngạc.
Nhưng lời mà Giang Thần mới vừa nói, dù cho là người thường cũng đã cảm thấy buồn cười chứ đừng nói tới Tiêu Tiêu.
- Ngươi có biết không, nếu như chiếu theo lời ngươi nói, ngươi đã là Linh đan đại sư hàng đầu của Hỏa vực rồi a!
Sau khi Tiêu Tiêu cười xong, lại hỏi hắn:
- Đại sư, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi a?
- Có lúc, tầm mắt quyết định thành tựu cao thấp của một người.
Giang Thần đàng hoàng trịnh trọng nói.
Nụ cười trên mặt của Tiêu Tiêu dần dần thu lại, cũng không phải là nàng nghe lọt tai lời nói này của Giang Thần, mà là bị nói cho có chút tức giận.
- Ngươi, không thấy quan tài không đổ lệ. Chờ sư phụ ta đến đây sẽ lật tẩy lời nói dối của ngươi, tới khi đó để ta xem ngươi làm thế nào!
Tiêu Tiêu quát lạnh.
Vào lúc này, người cảm thấy khó xử nhất chính là quản sự thương hội.
Nếu như Giang Thần là một tên lừa đảo, hắn làm phiền Dược trưởng lão tự mình đến đây một chuyến, như vậy cũng đủ làm cho hắn bị nghiêm phạt rồi.
Nhưng mà, biểu hiện hờ hững tự nhiên của Giang Thần lại khiến cho hắn không quyết định được.
Hơn nữa vừa nãy nghe Tiêu Tiêu nói, nàng chỉ hoài nghi hiệu quả của linh đan cũng đã nói rõ đây là linh đan thật.
- Chỉ cần vừa nãy ngươi hỏi thêm một câu, linh đan xuất phát từ tay đại sư nào thì sẽ không giống như bây giờ a.
Quản sự đi tới bên người nữ tử Văn Mộng kia, ngữ khí rất vô tình nói ra một câu.
Văn Mộng rất bất an, nghĩ lại. Sở dĩ nàng xuất hiện sai sót như vậy là nhìn thấy nạp giới trên tay Giang Thần, bởi vì quá mức kích động cho nên mới như vậy.
- Quả nhiên, ta không thích hợp làm chuyện như vậy.
Văn Mộng nghĩ thầm.
- Chuyện này cũng không trách được nàng.
Quản sự nói rất nhỏ, chỉ có điều Giang Thần có thần thức, cho nên vì lẽ đó hắn đã nghe được, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Văn Mộng, hắn nói:
- Các ngươi không cần xoắn xuýt, kết quả sẽ làm cho các ngươi vừa ý.
Quản sự và Văn Mộng sững sờ, nhìn nhau, không nói gì.
- Ngươi còn mạnh miệng lắm. Đúng là những linh đan này của ngươi là thật không giả, thế nhưng nhất định sẽ không như ngươi tuyên truyền.
Tiêu Tiêu rất không vui nói.
- Thật sao?
Giang Thần cũng không giải thích thêm, tư duy của nữ nhân này hạn chế bởi nhận thức của nàng. Không chịu tiếp thu cái mới, bằng vào lời hắn nói sẽ không thay đổi được nhận thức của nàng.
Lúc này, từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Quản sự mở cửa ra, lập tức cung kính kêu lên:
- Dược trưởng lão!
Vị Dược trưởng lão Thiên Đạo môn này râu tóc bạc trắng, trên người mặc áo bào trắng không nhiễm lấy một hạt bụi, sắc mặt hồng hào, hai mắt cũng không vẩn đục như những lão nhân khác.
- Sư phụ.
Tiêu Tiêu ngọt ngào kêu lên một tiếng.
- Tiêu Tiêu à? Sao con không chờ sư phụ, lại tự mình chạy tới trước như vậy chứ?
Dược trưởng lão mở miệng nói, thanh âm sang sảng.
- Còn không phải sư phụ đi quá chậm hay sao? Con nghe nói có linh đan mới cho nên mới muốn tới trước xem một chút.
Tiêu Tiêu nói xong liếc mắt nhìn Giang Thần, ngữ khí lại trở nên kỳ quái, nói:
- Chỉ có điều, chuyến này sư phụ tới tay không mà về rồi, ba loại linh đan này đều xuất phát từ tay hắn.
Nàng không nói quá nhiều, chỉ nói linh đan là do Giang Thần luyện chế.
Dược trưởng lão vừa nhìn thấy tuổi tác của Giang Thần thì đã hiểu rõ đồ đệ của mình có ý gì.
- Trẻ tuổi như vậy mà đã có thể luyện chế ra linh đan, cũng rất hiếm có nha, cũng không tính là yếu kém.
Chỉ có điều, Dược trưởng lão nở nụ cười với Giang Thần, trong mắt toát ra vẻ khen ngợi.
- Sư phụ!
Tiêu Tiêu dậm chân, rất không vui nói:
- Hắn còn nói linh đan loại khôi phục của mình có thể khôi phục được từ 40% đến 50%, người nói xem có buồn cười hay không?
Nghe vậy, Dược trưởng lão rất là bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía Giang Thần có thêm mấy phần kỳ dị.
- Vậy con đã kiểm nghiệm qua chưa?
Dược trưởng lão hỏi.
- Chuyện này còn cần phải kiểm nghiệm nữa sao? Sư phụ luyện chế ra linh đan loại khôi phục cũng chỉ tình cờ đạt đến 20% mà thôi. Mà hắn bao nhiêu tuổi chứ? 40% đến 50%? Khoác lác thổi da bò mà thôi!
Tiêu Tiêu rất khinh thường nói.
Quả thực, ở trong mắt của Dược trưởng lão, hắn cũng cảm thấy không có khả năng lắm, chỉ có điều hắn còn thận trọng hơn nàng rất nhiều. Hắn không chút biến sắc đi tới trước bàn, nhìn Hoàn linh đan đã bị mở ra.
- Mùi thuốc rất thuần khiết, vị đệ tử này, có thể giới thiệu một chút về linh đan này hay không?
Dược trưởng lão nói.
- Sư phụ, nhất định là dùng hương liệu, con thấy nó chính là linh đan loại khôi phục phổ thông, lấy ra để đánh lừa mọi người mà thôi.
Tiêu Tiêu nói.
Dược trưởng lão không để ý tới nàng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Giang Thần.
Giang Thần đứng dậy, vị lão giả trước mắt này mới xứng nhận được xưng hô Linh đan đại sư.
- Cái này gọi là Hoàn linh đan, nhị phẩm, mỗi một viên đều ở giữa cực phẩm và chân phẩm.
Giang Thần nói.
- Hoàn linh đan? Chưa từng nghe nói, sử dụng những dược liệu gì vậy?
Dược trưởng lão lại nói.
Giang Thần suy nghĩ một chút, nói ra mấy vị dược liệu chủ yếu.
Không nghĩ tới Dược trưởng lão còn chưa nói gì thì Tiêu Tiêu như nắm được nhược điểm gì đó, nàng không thể chờ đợi được nữa mà nhảy ra, rất đắc ý nói:
- Đã lòi đuôi rồi nha, trong các dược liệu mà ngươi mới vừa nói có Ngọc kinh dịch và Hỏa long thảo, hai loại dược liệu này tương khắc, tuyệt đối không thể đặt vào cùng một chỗ!
Nghe thấy Tiêu Tiêu nói như vậy, quản sự và Vân Mộng hoàn toàn biến sắc.
Mạnh Hạo cũng rất lo lắng nhìn về phía Giang Thần.
- Trưởng lão, ngươi cảm thấy thế nào?
Giang Thần không có đáp lại, trái lại còn hỏi Dược trưởng lão một câu.
Dược trưởng lão cau mày, trầm ngâm một lúc, nói:
- Ở bên trong dược liệu, có Long tâm hoa có thể trung hoà hai loại dược liệu có tính tương khắc.
Giang Thần nở nụ cười, đây chính là sự khác nhau giữa chuyên nghiệp và nghiệp vụ.
- Sư phụ, sao con lại không biết chứ?
Tiêu Tiêu rất lúng túng, cũng rất không cam tâm.
- Để dược liệu tương khắc vào là hành động rất mạo hiểm, nhất định phải là Linh đan sư đạt đến ngũ phẩm thì mới có thể thử nghiệm được.
Cho dù là giải thích với đồ đệ, thế nhưng ánh mắt của Dược trưởng lão lại nhìn chằm chằm vào Giang Thần.
- Linh đan sư ngũ phẩm? Hắn sao?
Tiêu Tiêu không thể nào tiếp thu được sự thực này. Ở trong Thiên Đạo môn, nàng mới là thiên tài linh đan ưu tú nhất, đây cũng chính là sự kiêu ngạo của nàng.
Lúc này, sắc mặt của Dược trưởng lão đã rất là nghiêm túc, hắn nắm một viên Hoàn linh đan lên, để vào trong ống tay áo.
Một con cáo trắng thò đầu ra, lập tức nuốt Hoàn linh đan vào trong bụng.
- Dược linh?
Lần này đến phiên Giang Thần giật mình.
Dược linh, chính là linh thú giúp Linh đan sư thử đan, loại linh thú này đều có một đặc điểm, đó chính là bách độc bất xâm, nhất định phải lấy linh vật để nuôi dưỡng.
Linh đan sư có thể căn cứ vào dược linh mà phân biệt linh đan, nếu không, tự bản thân mình dùng thì sớm muộn gì Linh đan sư cũng sẽ giết chết mình.
Nhìn thấy sư phụ điều động dược linh, Tiêu Tiêu lập tức sốt sắng lên đến.
Hai mắt Dược trưởng lão khép hờ, tay đặt ở trên đầu của con cáo trắng.
Sau khi ăn Hoàn linh đan, con cáo trắng phát ra tiếng kêu thỏa mãn, liều mạng muốn nhảy lên trên bàn ăn nhiều linh đan hơn nữa.
- Trời ạ! Bốn mươi lăm phần trăm!
Dược trưởng lão mở hai mắt ra, bên trong tràn ngập vẻ chấn động, sắc mặt đặc biệt kích động.
- Cái gì?
Tiêu Tiêu biến sắc, thân thể không tự chủ được lui về phía sau.
Văn Mộng bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ đột nhiên xuất hiện làm cho trái tim của nàng lập tức nhảy dựng lên.
Tim của quản sự cũng nhẹ nhàng hạ xuống.
Từ đầu đến cuối, Giang Thần vẫn trấn định ngồi ở chỗ đó như cũ, nụ cười vẫn ở khóe miệng. Đối với kết quả này hắn cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
- Có lúc, tầm mắt quyết định thành tựu của một người.
Bên tai của Tiêu Tiêu vang vọng câu nói vừa rồi của Giang Thần, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chân như đang đạp lên trên bông vậy.
Tác giả :
Trương Mục Chi