Thần Vô Chi Tế
Chương 41: Một ngày cuối cùng
Edit: bé Na
Tiểu Hàn gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, nhìn thật sự rất đẹp mắt.
Cuối cùng, dùng sức nghiến răng ken két:
“Anh, giải thích rõ ràng cho tôi đây là chuyện gì."
“A?"
Người là “Anh" trong miệng Tiểu Hàn, cũng chính là bạn học Noãn Khí ăn nhờ ở đậu đang ngồi trước mắt.Kẻ đó đang ngồi trên giường của Tiểu Hàn, đọc truyện tranh của Tiểu Hàn, uống nước ngọt của Tiểu Hàn, bạn học Noãn Khí.
Miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mặt Tiểu Hàn. Nghĩ cậu đang tự lầm bầm lầu bầu một mình, vì thế lại lần nữa dán mắt vào thế giới truyện tranh.
“Noãn Khí!"
“A……?"
Lần thứ hai bị điểm danh. Noãn Khí đành phải gấp quyển truyện, hỏi:“Chuyện gì?"
“Lúc trước anh cùng mấy người trong hội nói cái gì?"
“Nói cái gì?"
“Đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi a a a!" Tiểu Hàn vỗ bàn, chỉ thẳng mặt,“Bọn họ vì sao lại như vậy!?"
“Này……?"
Noãn Khí đi qua nhìn mấy câu chuyện phiếm được lưu lại trong kênh công hội, phát hiện……
Yoyo cười gian bảo Tiểu Hàn phải bảo trọng thân thể.
Cửu Cửu hỏi Tiểu Hàn tính bao giờ kết hôn.
Ly Ca ý vị thâm trường chỉ thở dài rồi lại thở dài.
Thông cáo của công hội đã sửa thành “Chúc Noãn Hàn trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm"……
Cá Chết cùng Mèo Lười lại quá phận, vừa thấy cậu đăng nhập đã hỏi:“Mang thai chưa……"
Thật lạnh nha……
Vì cái gì lại biến thành như vậy chứ?
Noãn Khí suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhớ lại đoạn đối thoại hai ngày trước.
–“Phỏng chừng cậu ấy hôm nay không thể đứng dậy ……"
–“Này……"
Rõ ràng chỉ là muốn nói Tiểu Hàn vì đi dạo phố mà thể lực cạn kiệt……
Sao lại, bị mấy kẻ đầu óc bệnh hoạn xuyên tạc như thế chứ.
“Tất cả đều chết cả đi! Lão đại tốt nhất cũng đi theo luôn đi!" Tiểu Hàn mắng chửi,“Một đám đều không đứng đắn như vậy…… Cư nhiên ngay cả thông cáo cũng dám sửa……"
Noãn Khí nghẹn cười, nói:“Mọi người trong hội thật sự là càng ngày càng có tinh thần giải trí."
“Giải trí cái quỷ! Không cần phải nói cũng biết nhất định lỗi của anh!"
Tiểu Hàn giận, trừng Noãn Khí một cái.
“Tôi đây thật muốn đem hành lý của anh vứt ra đường."
“Không phải chứ……?"
Thật ra bộ dạng Tiểu Hàn trừng mắt nhìn người khác rất thú vị. Nhưng Noãn Khí biết hiện giờ mình không thể cười.
Cười, nói không chừng hành lý sẽ lập tức bị đá ra bồn hoa dưới lầu.
“Hai đứa, ra ăn cơm nào–"
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của mẹ.
“Di…… Tiểu Hủ, con hung thần ác sát như vậy, là muốn làm gì đó?"
Mẹ Tiểu Hàn mở cửa, liền lập tức thấy không khí quỷ dị trong phòng.
“Không có gì." Noãn Khí hấp hấp cái mũi,“Đến giờ cơm rồi ạ? Ân, thơm quá nha."
“Ừ, xuống đi." Mẹ Tiểu Hàn rất vui vẻ trả lời,“Bác nấu canh cá, đến nếm thử đi."
“Nhất định là ăn rất ngon." Noãn Khí mỉm cười tán thưởng nói,“Tay nghề của bác là không thể chê vào đâu được, mấy ngày nay cháu đều ăn đến không thể dứt ra nổi."
“Thật không, ha ha……"
Lấy lòng thực rõ ràng. Đối thoại thực hài hòa.
Tiểu Hàn da mặt liên tục run rẩy. Cậu bỗng nhiên thấy thực may mắn, mẹ mình vẫn chưa nói ra câu “Bằng không cháu cứ ở lại đây thêm mấy ngày nữa" Loại lời nói khủng bố như thế.
Ăn xong cơm chiều, hai người cùng vào trò chơi, bất tri bất giác đã đến đêm khuya.
Đêm khuya, thì phải ngủ.
Nói thật ra, cùng một người cao lớn, trưởng thành, nam tính ngủ cùng trên giường, cảm giác phi thường không tốt.
May mắn là năng lực đi vào giấc ngủ của mình có vẻ rất tốt. Nếu không, Tiểu Hàn thật sự rất muốn đem kẻ mặt dày nào đó đá xuống đất ngủ.
“Tiểu Hàn…… Ngủ rồi à?"
Tiểu Hàn tức giận nói:“Ngủ thì anh cũng đã thấy, còn hỏi cái gì."
“Ai." Noãn Khí nhẹ nhàng thở dài,“Ngày mai tôi phải đi rồi, cậu không có cảm giác gì sao?"
“Đối với một kẻ tranh giường, tranh máy tính, tranh đồ ăn của tôi, anh nói tôi có thể có cảm giác gì?"
Tiểu Hàn rất rõ ràng lật người, đem phía sau lưng lưu cho Noãn Khí.
“Rõ ràng không khí nói chuyện phiếm đêm nay vẫn còn tốt, sao hiện tại thái độ lại thay đổi?"
“Trước khác nay khác. Anh không hiểu à?"
Tiếp tục trả lời lạnh như băng.
Thật ra, Noãn Khí lúc đứng đắn cũng không khiến cho người ta ghét, cùng mình cũng coi như thân thiết. Nhưng Tiểu Hàn rất rõ ràng, tỉ lệ chênh lệch khi người này đứng đắn và không đứng đắn lớn đến bao nhiêu.
Tình huống bất đồng, đối đãi bất đồng, đây là nguyên tắc làm người của Tiểu Hàn.
“Tiểu Hàn."
“Còn có việc gì?"
“Cậu thật sự…… rất chán ghét tôi?"
Thanh âm của Noãn Khí rất nhẹ. Trong lúc yên tĩnh thế này lắng nghe, có cái gì đó không thể nắm bắt được, dẫn lực thực đặc thù.
Hỏi loại vấn đề này để làm chi……
Tiểu Hàn nhíu mi nửa ngày, quăng ra câu trả lời đông cứng “Ừ".
“Tôi không tin." Noãn Khí cười.
“……"
“Nếu không tin, anh còn hỏi tôi để làm gì!?"
Tiểu Hàn cực lực kìm nén, mới khắc chế được xúc động ném đồng hồ báo thức vào mặt kẻ nào đó.
“…… Ai ai."
Noãn Khí ưỡn thắt lưng, dùng thanh âm đặc biệt của anh, thở dài:
“Nói tiếp, sau đó tôi cũng phải trở về Tam Sinh Thạch rồi."
“Về càng sớm càng tốt. Tôi không tiễn."
“Thật không muốn giữ lại tôi?"
“Anh có điểm nào đáng giá để tôi giữ lại? Làm ơn cho ví dụ."
“Thật quá thương tâm mà…… Thân ái. Chẳng lẽ cậu còn để ý mấy lần PK thua tôi trước đây?"
“…… Không có!"
“…… Nói dối."
“Tôi buồn ngủ rồi!!" Tiểu Hàn dùng sức đem chăn cuộn lại, che kín cả người,“Đừng làm phiền tôi nữa được không!"
Noãn Khí tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiểu Hàn đang cuộn lại một đống, bỗng nhiên rất muốn bật đèn, đưa cậu kéo đến dưới đèn, tỉ mỉ, rõ ràng xem xét lại khuôn mặt kia.
Dù sao hai người ở hai nơi khác nhau, thời điểm có thể gặp mặt cũng không nhiều lắm. Nhiều ngày trôi qua rồi, tình huống lãng phí thời gian có chút nghiêm trọng.
“Ánh Sáng Chi Đường……"
“Là nơi làm cho người ta phải lưu luyến."
Noãn Khí thản nhiên cảm khái.
“Thật ra……"
Im lặng một lúc lâu, thanh âm mơ hồ của Tiểu Hàn từ trong chăn truyền đến.
“Cho dù có lưu luyến thế nào, anh cũng vẫn phải về?"
“……?"
Noãn Khí có chút ngoài ý muốn, Tiểu Hàn lại nói tiếp.
“Tam Sinh Thạch mới là nơi anh thuộc về? Bất luận là Cầm Thú Đoàn hay là Khoảng Cách Ngày Đêm…… Các anh em của anh, đều ở tại nơi đó chờ anh trở về."
Lời của Tiểu Hàn, cũng là ôn hòa ngoài ý muốn. Giống như, muốn trấn an cái gì đó.
Chẳng lẽ là đang an ủi mình?
Cái gọi là mạnh miệng mềm lòng, không được tự nhiên đến cực điểm, đều rất nguyên vẹn thể hiện trên người tên này. Noãn Khí lắc đầu, mỉm cười.
“Nói không sai. Nhưng là bọn họ thật sự hy vọng tôi trở về sao, nói không chừng lại muốn đá tôi ra khỏi cửa ấy chứ, ôi chao……"
“A……?"
Tiểu Hàn sửng sốt một chút, khó hiểu nói thầm:“Anh em của biến thái quả nhiên cũng là biến thái."
“Ha ha……" Noãn Khí cười khan vài tiếng, giải thích,“Đó là bởi vì, trước khi đi bọn họ nói với tôi,‘Không đem bà xã về nhà, anh không cần phải trở lại’. Nay cách mạng chưa thành công, tôi lại quay về trước, chẳng phải thật mất mặt?"
“…… Bà xã?"
“Ừ, chính là cậu đó, bà xã thân ái của tôi." Noãn Khí nghiêm trang.
“Cút –!"
Tiểu Hàn một kéo chăn, cả giận nói:“Xem ra tôi không cho anh chút cảnh cáo, anh sẽ không đình chỉ loại vui đùa bát nháo kiểu này đúng không!?"
“Đêm dài yên tĩnh, làm ơn nói khẽ thôi, nói khẽ thôi……" Noãn Khí tâm địa tốt nhắc nhở,“Đánh thức cha mẹ cậu, họ có khả năng sẽ cho rằng chúng ta vui đùa thành thật đó……"
“Anh……!"
“Vẫn là đi ngủ sớm một chút đi, ngoan."
“Noãn……!"
Khuôn mặt kia bỗng nhiên ở phóng đại trước mắt mình, Tiểu Hàn chống lại cặp con ngươi đen bóng, đang muốn đẩy ra…… Liền giật mình thấy thân thể của mình đã bị Noãn Khí chế trụ.
“Ngủ ngon."
Noãn Khí hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Tiểu Hàn, trực tiếp đem sức nặng toàn thân đè lên, hoàn toàn đem người dưới thân trở thành đệm êm.
“Thật thoải mái nha…… Ngủ ngon."
“Noãn Khí…… Mau từ trên người tôi cút xuống đi……!"
“Coi như cậu đã chết!!"
Tiểu Hàn khóc thét, bắt đầu cho một đêm không bình tĩnh.
**
Đưa tiễn tới nhà ga
Nhà ga ly biệt, có người nào đó đôi mắt thâm quầng, nhưng lại không hề có không khí thương cảm.
Hình như bị ép buộc một đêm không ngủ, Tiểu Hàn hiện tại giống như ngọn núi lửa sắp phun trào.
Kiên quyết cự tuyệt tiễn Noãn Khí đi, lại bị mẹ phát lệnh cưỡng chế ra cửa.
…… Thật sự rất bi thảm.
Noãn Khí mấy ngày ngắn ngủn ở đây, thành công lung lạc nhân tâm của mẹ Tiểu Hàn.
Khi ra khỏi cửa, mẹ còn lưu luyến không rời, nói “Tiểu Dương à, có rảnh nhất định phải đến chơi đó nha".
Tiểu Hàn cười lạnh, đem “Tiểu Dương" trong miệng mẹ tự động thay thành “Lão Lang".
Đúng vậy, Noãn Khí, nam nhân trước mắt này chính là Lão Lang.
Chỉ sợ vẫn là khắc tinh từ trên trời phái tới chuyên tìm mình gây phiền toái.
Nội tâm của Tiểu Hàn, không tồn tại chút gì gọi là cảm xúc “Bi thương khi ly biệt".
Mà Noãn Khí xem ra cũng không có. Đem theo hành lý đơn giản, động tác cùng biểu tình đều là tiêu sái tự nhiên.
“Như vậy, hẹn gặp lại."
“Tôi, không, cần, gặp, lại,."
Tiểu Hàn trừng mắt nhìn anh, nói từng chữ một.
Nhưng Tiểu Hàn cũng không biết, mình dùng ánh mắt hồng hồng trừng người khác, không chỉ không có nửa điểm uy hiếp, ngược lại càng thêm đáng yêu.
Người lớn như vậy rồi, lại giống như đứa trẻ con…… Noãn Khí cười cười, hỏi:
“Tôi trong trò chơi lý đều vẫn dùng cả hai nhân vật nam nữ, khi mới gặp mặt sao cậu lại tuyệt không kinh ngạc. Cậu sớm biết tôi là nam?"
“Thiết, vấn đề này còn không đơn giản."
Tiểu Hàn liếc mắt xem thường.
“Anh đương nhiên là nam, nếu anh là nữ, thế giới này xong rồi."
“Úc…… Tại sao vậy?"
“Tôi không tin có đứa con gái nào da mặt có thể dày như anh."
“Phốc…… Ha ha ha……"
Noãn Khí dừng ba giây, cười to ra tiếng.
“Cậu thật sự rất đáng yêu ……"
“Đáng yêu cái đầu anh."
“Nha, đây là lễ vật chia tay, ngoan ngoãn nhận nào."
Noãn Khí khẽ nghiêng người qua, bỗng nhiên ở trên mặt Tiểu Hàn hôn một cái.
“……!?"
Tiểu Hàn kinh hãi, nửa ngày không thấy phản ứng.
“Xin chào ~ tôi sẽ lại đến."
Nói xong, Noãn Khí sải bước về phía sân ga.
“Anh……"
Trên mặt lưu lại …… xúc cảm của đôi môi mềm mại, làm cho Tiểu Hàn toàn thân nổi da gà.
“Trình Hạo Dương, anh đi chết đi đi đi đi –"
“Cút – cút càng xa càng tốt –!!"
Con mèo xù lông lên rồi.
Noãn Khí từ tận đáy lòng cười trộm không thôi.
Cho đến khi ngồi trên xe, anh còn ngồi tưởng tượng lại phản ứng của Tiểu Hàn lúc cuối cùng.
Trêu Tiểu Hàn, thật sự rất thú vị ……
Sau khi về nhà, cậu ta chắc sẽ không ngừng rửa mặt đi?
Chỉ là hy vọng đừng cọ đến trầy da là tốt rồi…… A men.
Tiểu Hàn gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, nhìn thật sự rất đẹp mắt.
Cuối cùng, dùng sức nghiến răng ken két:
“Anh, giải thích rõ ràng cho tôi đây là chuyện gì."
“A?"
Người là “Anh" trong miệng Tiểu Hàn, cũng chính là bạn học Noãn Khí ăn nhờ ở đậu đang ngồi trước mắt.Kẻ đó đang ngồi trên giường của Tiểu Hàn, đọc truyện tranh của Tiểu Hàn, uống nước ngọt của Tiểu Hàn, bạn học Noãn Khí.
Miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mặt Tiểu Hàn. Nghĩ cậu đang tự lầm bầm lầu bầu một mình, vì thế lại lần nữa dán mắt vào thế giới truyện tranh.
“Noãn Khí!"
“A……?"
Lần thứ hai bị điểm danh. Noãn Khí đành phải gấp quyển truyện, hỏi:“Chuyện gì?"
“Lúc trước anh cùng mấy người trong hội nói cái gì?"
“Nói cái gì?"
“Đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi a a a!" Tiểu Hàn vỗ bàn, chỉ thẳng mặt,“Bọn họ vì sao lại như vậy!?"
“Này……?"
Noãn Khí đi qua nhìn mấy câu chuyện phiếm được lưu lại trong kênh công hội, phát hiện……
Yoyo cười gian bảo Tiểu Hàn phải bảo trọng thân thể.
Cửu Cửu hỏi Tiểu Hàn tính bao giờ kết hôn.
Ly Ca ý vị thâm trường chỉ thở dài rồi lại thở dài.
Thông cáo của công hội đã sửa thành “Chúc Noãn Hàn trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm"……
Cá Chết cùng Mèo Lười lại quá phận, vừa thấy cậu đăng nhập đã hỏi:“Mang thai chưa……"
Thật lạnh nha……
Vì cái gì lại biến thành như vậy chứ?
Noãn Khí suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhớ lại đoạn đối thoại hai ngày trước.
–“Phỏng chừng cậu ấy hôm nay không thể đứng dậy ……"
–“Này……"
Rõ ràng chỉ là muốn nói Tiểu Hàn vì đi dạo phố mà thể lực cạn kiệt……
Sao lại, bị mấy kẻ đầu óc bệnh hoạn xuyên tạc như thế chứ.
“Tất cả đều chết cả đi! Lão đại tốt nhất cũng đi theo luôn đi!" Tiểu Hàn mắng chửi,“Một đám đều không đứng đắn như vậy…… Cư nhiên ngay cả thông cáo cũng dám sửa……"
Noãn Khí nghẹn cười, nói:“Mọi người trong hội thật sự là càng ngày càng có tinh thần giải trí."
“Giải trí cái quỷ! Không cần phải nói cũng biết nhất định lỗi của anh!"
Tiểu Hàn giận, trừng Noãn Khí một cái.
“Tôi đây thật muốn đem hành lý của anh vứt ra đường."
“Không phải chứ……?"
Thật ra bộ dạng Tiểu Hàn trừng mắt nhìn người khác rất thú vị. Nhưng Noãn Khí biết hiện giờ mình không thể cười.
Cười, nói không chừng hành lý sẽ lập tức bị đá ra bồn hoa dưới lầu.
“Hai đứa, ra ăn cơm nào–"
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của mẹ.
“Di…… Tiểu Hủ, con hung thần ác sát như vậy, là muốn làm gì đó?"
Mẹ Tiểu Hàn mở cửa, liền lập tức thấy không khí quỷ dị trong phòng.
“Không có gì." Noãn Khí hấp hấp cái mũi,“Đến giờ cơm rồi ạ? Ân, thơm quá nha."
“Ừ, xuống đi." Mẹ Tiểu Hàn rất vui vẻ trả lời,“Bác nấu canh cá, đến nếm thử đi."
“Nhất định là ăn rất ngon." Noãn Khí mỉm cười tán thưởng nói,“Tay nghề của bác là không thể chê vào đâu được, mấy ngày nay cháu đều ăn đến không thể dứt ra nổi."
“Thật không, ha ha……"
Lấy lòng thực rõ ràng. Đối thoại thực hài hòa.
Tiểu Hàn da mặt liên tục run rẩy. Cậu bỗng nhiên thấy thực may mắn, mẹ mình vẫn chưa nói ra câu “Bằng không cháu cứ ở lại đây thêm mấy ngày nữa" Loại lời nói khủng bố như thế.
Ăn xong cơm chiều, hai người cùng vào trò chơi, bất tri bất giác đã đến đêm khuya.
Đêm khuya, thì phải ngủ.
Nói thật ra, cùng một người cao lớn, trưởng thành, nam tính ngủ cùng trên giường, cảm giác phi thường không tốt.
May mắn là năng lực đi vào giấc ngủ của mình có vẻ rất tốt. Nếu không, Tiểu Hàn thật sự rất muốn đem kẻ mặt dày nào đó đá xuống đất ngủ.
“Tiểu Hàn…… Ngủ rồi à?"
Tiểu Hàn tức giận nói:“Ngủ thì anh cũng đã thấy, còn hỏi cái gì."
“Ai." Noãn Khí nhẹ nhàng thở dài,“Ngày mai tôi phải đi rồi, cậu không có cảm giác gì sao?"
“Đối với một kẻ tranh giường, tranh máy tính, tranh đồ ăn của tôi, anh nói tôi có thể có cảm giác gì?"
Tiểu Hàn rất rõ ràng lật người, đem phía sau lưng lưu cho Noãn Khí.
“Rõ ràng không khí nói chuyện phiếm đêm nay vẫn còn tốt, sao hiện tại thái độ lại thay đổi?"
“Trước khác nay khác. Anh không hiểu à?"
Tiếp tục trả lời lạnh như băng.
Thật ra, Noãn Khí lúc đứng đắn cũng không khiến cho người ta ghét, cùng mình cũng coi như thân thiết. Nhưng Tiểu Hàn rất rõ ràng, tỉ lệ chênh lệch khi người này đứng đắn và không đứng đắn lớn đến bao nhiêu.
Tình huống bất đồng, đối đãi bất đồng, đây là nguyên tắc làm người của Tiểu Hàn.
“Tiểu Hàn."
“Còn có việc gì?"
“Cậu thật sự…… rất chán ghét tôi?"
Thanh âm của Noãn Khí rất nhẹ. Trong lúc yên tĩnh thế này lắng nghe, có cái gì đó không thể nắm bắt được, dẫn lực thực đặc thù.
Hỏi loại vấn đề này để làm chi……
Tiểu Hàn nhíu mi nửa ngày, quăng ra câu trả lời đông cứng “Ừ".
“Tôi không tin." Noãn Khí cười.
“……"
“Nếu không tin, anh còn hỏi tôi để làm gì!?"
Tiểu Hàn cực lực kìm nén, mới khắc chế được xúc động ném đồng hồ báo thức vào mặt kẻ nào đó.
“…… Ai ai."
Noãn Khí ưỡn thắt lưng, dùng thanh âm đặc biệt của anh, thở dài:
“Nói tiếp, sau đó tôi cũng phải trở về Tam Sinh Thạch rồi."
“Về càng sớm càng tốt. Tôi không tiễn."
“Thật không muốn giữ lại tôi?"
“Anh có điểm nào đáng giá để tôi giữ lại? Làm ơn cho ví dụ."
“Thật quá thương tâm mà…… Thân ái. Chẳng lẽ cậu còn để ý mấy lần PK thua tôi trước đây?"
“…… Không có!"
“…… Nói dối."
“Tôi buồn ngủ rồi!!" Tiểu Hàn dùng sức đem chăn cuộn lại, che kín cả người,“Đừng làm phiền tôi nữa được không!"
Noãn Khí tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiểu Hàn đang cuộn lại một đống, bỗng nhiên rất muốn bật đèn, đưa cậu kéo đến dưới đèn, tỉ mỉ, rõ ràng xem xét lại khuôn mặt kia.
Dù sao hai người ở hai nơi khác nhau, thời điểm có thể gặp mặt cũng không nhiều lắm. Nhiều ngày trôi qua rồi, tình huống lãng phí thời gian có chút nghiêm trọng.
“Ánh Sáng Chi Đường……"
“Là nơi làm cho người ta phải lưu luyến."
Noãn Khí thản nhiên cảm khái.
“Thật ra……"
Im lặng một lúc lâu, thanh âm mơ hồ của Tiểu Hàn từ trong chăn truyền đến.
“Cho dù có lưu luyến thế nào, anh cũng vẫn phải về?"
“……?"
Noãn Khí có chút ngoài ý muốn, Tiểu Hàn lại nói tiếp.
“Tam Sinh Thạch mới là nơi anh thuộc về? Bất luận là Cầm Thú Đoàn hay là Khoảng Cách Ngày Đêm…… Các anh em của anh, đều ở tại nơi đó chờ anh trở về."
Lời của Tiểu Hàn, cũng là ôn hòa ngoài ý muốn. Giống như, muốn trấn an cái gì đó.
Chẳng lẽ là đang an ủi mình?
Cái gọi là mạnh miệng mềm lòng, không được tự nhiên đến cực điểm, đều rất nguyên vẹn thể hiện trên người tên này. Noãn Khí lắc đầu, mỉm cười.
“Nói không sai. Nhưng là bọn họ thật sự hy vọng tôi trở về sao, nói không chừng lại muốn đá tôi ra khỏi cửa ấy chứ, ôi chao……"
“A……?"
Tiểu Hàn sửng sốt một chút, khó hiểu nói thầm:“Anh em của biến thái quả nhiên cũng là biến thái."
“Ha ha……" Noãn Khí cười khan vài tiếng, giải thích,“Đó là bởi vì, trước khi đi bọn họ nói với tôi,‘Không đem bà xã về nhà, anh không cần phải trở lại’. Nay cách mạng chưa thành công, tôi lại quay về trước, chẳng phải thật mất mặt?"
“…… Bà xã?"
“Ừ, chính là cậu đó, bà xã thân ái của tôi." Noãn Khí nghiêm trang.
“Cút –!"
Tiểu Hàn một kéo chăn, cả giận nói:“Xem ra tôi không cho anh chút cảnh cáo, anh sẽ không đình chỉ loại vui đùa bát nháo kiểu này đúng không!?"
“Đêm dài yên tĩnh, làm ơn nói khẽ thôi, nói khẽ thôi……" Noãn Khí tâm địa tốt nhắc nhở,“Đánh thức cha mẹ cậu, họ có khả năng sẽ cho rằng chúng ta vui đùa thành thật đó……"
“Anh……!"
“Vẫn là đi ngủ sớm một chút đi, ngoan."
“Noãn……!"
Khuôn mặt kia bỗng nhiên ở phóng đại trước mắt mình, Tiểu Hàn chống lại cặp con ngươi đen bóng, đang muốn đẩy ra…… Liền giật mình thấy thân thể của mình đã bị Noãn Khí chế trụ.
“Ngủ ngon."
Noãn Khí hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Tiểu Hàn, trực tiếp đem sức nặng toàn thân đè lên, hoàn toàn đem người dưới thân trở thành đệm êm.
“Thật thoải mái nha…… Ngủ ngon."
“Noãn Khí…… Mau từ trên người tôi cút xuống đi……!"
“Coi như cậu đã chết!!"
Tiểu Hàn khóc thét, bắt đầu cho một đêm không bình tĩnh.
**
Đưa tiễn tới nhà ga
Nhà ga ly biệt, có người nào đó đôi mắt thâm quầng, nhưng lại không hề có không khí thương cảm.
Hình như bị ép buộc một đêm không ngủ, Tiểu Hàn hiện tại giống như ngọn núi lửa sắp phun trào.
Kiên quyết cự tuyệt tiễn Noãn Khí đi, lại bị mẹ phát lệnh cưỡng chế ra cửa.
…… Thật sự rất bi thảm.
Noãn Khí mấy ngày ngắn ngủn ở đây, thành công lung lạc nhân tâm của mẹ Tiểu Hàn.
Khi ra khỏi cửa, mẹ còn lưu luyến không rời, nói “Tiểu Dương à, có rảnh nhất định phải đến chơi đó nha".
Tiểu Hàn cười lạnh, đem “Tiểu Dương" trong miệng mẹ tự động thay thành “Lão Lang".
Đúng vậy, Noãn Khí, nam nhân trước mắt này chính là Lão Lang.
Chỉ sợ vẫn là khắc tinh từ trên trời phái tới chuyên tìm mình gây phiền toái.
Nội tâm của Tiểu Hàn, không tồn tại chút gì gọi là cảm xúc “Bi thương khi ly biệt".
Mà Noãn Khí xem ra cũng không có. Đem theo hành lý đơn giản, động tác cùng biểu tình đều là tiêu sái tự nhiên.
“Như vậy, hẹn gặp lại."
“Tôi, không, cần, gặp, lại,."
Tiểu Hàn trừng mắt nhìn anh, nói từng chữ một.
Nhưng Tiểu Hàn cũng không biết, mình dùng ánh mắt hồng hồng trừng người khác, không chỉ không có nửa điểm uy hiếp, ngược lại càng thêm đáng yêu.
Người lớn như vậy rồi, lại giống như đứa trẻ con…… Noãn Khí cười cười, hỏi:
“Tôi trong trò chơi lý đều vẫn dùng cả hai nhân vật nam nữ, khi mới gặp mặt sao cậu lại tuyệt không kinh ngạc. Cậu sớm biết tôi là nam?"
“Thiết, vấn đề này còn không đơn giản."
Tiểu Hàn liếc mắt xem thường.
“Anh đương nhiên là nam, nếu anh là nữ, thế giới này xong rồi."
“Úc…… Tại sao vậy?"
“Tôi không tin có đứa con gái nào da mặt có thể dày như anh."
“Phốc…… Ha ha ha……"
Noãn Khí dừng ba giây, cười to ra tiếng.
“Cậu thật sự rất đáng yêu ……"
“Đáng yêu cái đầu anh."
“Nha, đây là lễ vật chia tay, ngoan ngoãn nhận nào."
Noãn Khí khẽ nghiêng người qua, bỗng nhiên ở trên mặt Tiểu Hàn hôn một cái.
“……!?"
Tiểu Hàn kinh hãi, nửa ngày không thấy phản ứng.
“Xin chào ~ tôi sẽ lại đến."
Nói xong, Noãn Khí sải bước về phía sân ga.
“Anh……"
Trên mặt lưu lại …… xúc cảm của đôi môi mềm mại, làm cho Tiểu Hàn toàn thân nổi da gà.
“Trình Hạo Dương, anh đi chết đi đi đi đi –"
“Cút – cút càng xa càng tốt –!!"
Con mèo xù lông lên rồi.
Noãn Khí từ tận đáy lòng cười trộm không thôi.
Cho đến khi ngồi trên xe, anh còn ngồi tưởng tượng lại phản ứng của Tiểu Hàn lúc cuối cùng.
Trêu Tiểu Hàn, thật sự rất thú vị ……
Sau khi về nhà, cậu ta chắc sẽ không ngừng rửa mặt đi?
Chỉ là hy vọng đừng cọ đến trầy da là tốt rồi…… A men.
Tác giả :
Nhã Kỉ