Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?
Chương 33: Tập sống không có cậu
Ba Huy đã bỏ đi, nhờ gửi cậu ấy cho người bác. Trong thư để lại, ba Huy đã nói rằng ông ấy không đủ khả năng làm cha, không thể đem những điều tốt đẹp cho cậu ấy. Cậu ấy nói điều đó sau một tuần tự kỉ trong căn phòng của mình mà không tiếp xúc với ai. Cậu ấy kể với Linh bằng vẻ mặt nhẹ nhõm, nhưng Linh biết phía sau đáy mắt đó là một nỗi đau lớn mà cậu ấy không thể xóa được. Một người như Huy một khi khóc, thì Linh biết cậu ấy đã đau đớn thế nào rồi. Huy quá mạnh mẽ với những gì đã xảy ra với mình.
-Bác tôi bảo đến sống, nhưng tôi đã xin bác được ở lại ngôi nhà đó một tuần… Bác thông cảm cho tôi nên đã đồng ý.
Linh lặng lẽ thở dài. Nhìn bờ vai Huy như run lên. Linh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Huy, nói nhỏ:
-Cố lên…
Huy nhìn sang Linh, khẽ mỉm cười. Rồi bỗng nhiên cậu ấy gục đầu xuống vai Linh. Có một chút sững người, Linh thấy một cảm giác mát lạnh thấm qua vai. Đến khi giật mình nhìn lại thì phát hiện: Huy đang khóc.
Một chàng trai mạnh mẽ là thế… Cuối cùng cũng khóc. Khóc trước mặt người con gái mà cậu yêu, tình nguyện để cô ấy có thể thấy vẻ yếu đuối của mình.
“Linh à… Từ nay trở về sau, mong bà sống tốt.."
____________
Tôi vẫn luôn mặc định, cho Huy ở bên cạnh tôi là điều hiển nhiên nên cũng không hề để tâm đến việc cậu ấy có biến mất đi đâu hay không.
Rồi đột ngột một ngày, tôi không còn được thấy Huy nữa…
“Tách!"
Có giọt nước rơi xuống mặt đất nghe thật nhẹ…
***
-Lớp trưởng, hôm nay vắng bao nhiêu? –Tiếng cô chủ nhiệm vang lên.
-Thưa cô, vắng một, bạn Trần Gia Huy ạ. –Tiếng lớp trưởng vang lên.
-À…-Cô chủ nhiệm nghe đến tên Huy, bỗng thở dài, rồi mở cặp lấy cuốn sổ điểm gạch nhẹ tên ai đó.
Đã hai ngày, Huy không đi học. Tôi gọi điện thì lại chỉ là những tiếng “tút…tút.." không người bắt. Có lẽ là Huy cần thêm chút thời gian để điều chỉnh tâm lí. Sau khi ổn, cậu ấy sẽ lại đến trường mà thôi. Tôi đang nghĩ thì bỗng nhiên cô chủ nhiệm đứng lên, lặng lẽ thở dài, lên tiếng:
-Các em… Cô xin thông báo với các em một tin buồn… Lớp ta bây giờ đã có một học sinh chuyển khỏi lớp.
Cả lớp xôn xao bàn tán. Tôi cũng ngồi thẳng dậy lắng nghe. Là ai?
-Bạn Trần Gia Huy đã theo gia đình ra nước ngoài sinh sống. Cậu ấy lặng lẽ đi, không muốn nói chuyện đó cho cả lớp biết. Vì thế, sỉ số lớp từ nay sẽ giảm đi một học sinh.
Tôi bất động…
-Cái gì? Huy sao???
-Không phải chứ? Cậu ấy đi từ lúc nào thế??
Từng tiếng học sinh xung quanh vang lên. Tôi lặng người, có cảm tưởng như dưới chân mình có cả một cái hố sâu không trọng lực. Chân tôi run lên.
-Bạn Huy sao cô? Thật không cô?
-Cô ơi thật không ạ???
Tiếng nhao nhao vang lên. Cô chủ nhiệm gật đầu, khẳng định thêm một lần nữa:
-Em Trần Gia Huy đã chuyển khỏi lớp mình.
Tôi nghe như có luồng điện chạy buốt sống lưng. Tôi nạm chặt tay lại. Không thể nào… Huy đi đâu cơ chứ..? Chắc chắn có sự nhầm lẫn đâu đây.. Nếu Huy đi, cậu ấy sẽ nói với tôi chứ không lặng lẽ mà đi như vậy.
Thấy tay mình như run lên. Đừng rối, Hàn Linh, đừng rối… Bình tĩnh.. Khi mày về nhà, Huy vẫn sẽ sang nhà mày kèm mày học thôi… Nhưng đột nhiên, có gì đó cay cay rơi xuống từ khóe mắt tôi. Nhìn lại, miếng nilon bọc bên ngoài vở có mọt giọt nước không biết từ đâu chảy dài thành một vệt nước nhạt. Rồi tiếp tục, có thêm một giọt nước nữa rơi xuống. Tôi vô thức đưa tay lên mặt thì bàng hoàng nhận ra, tôi đã khóc. Tôi khóc mà tôi không biết. Cả người tôi như tê liệt, không cảm thấy gì cả. Đau? Không… Buồn? Không… Vui? Càng không… Mất mát..? Hình như là thế. Tôi không thể hiểu chính mình. Bây giờ tôi không có chút cảm xúc nào cả. Hay là vì nó quá lớn khiến tôi không muốn chấp nhận nó nên mới như thế. Là do tôi không chịu chấp nhận nó…
-Linh, bà không sao chứ? –Cái Dương quay xuống nhìn tôi, tôi ngước mặt lên, thấy mặt mình cứng đơ như khúc gỗ không có có một cái biểu cảm. Mặt gỗ… Tôi đã trở nên chai mòn với cảm xúc từ khi nào..? Đáng lẽ một đứa bạn thân như tôi phải hốt hoảng gào lên thậm chí là bay ra khỏi lớp đi tìm cậu ấy hoặc là khóc lóc đau đớn chứ? Tại sao bây giờ tôi lại thế này?
Cái Dương hốt hoảng ôm chầm lấy tôi:
-Linh… Bà đừng như thế… Nếu bà muốn khóc thì khóc… Nhưng đừng tự lừa dối bản thân để tự chịu đựng bản thân như thế..
Đúng thế… Dương nói đúng… Là do tôi không muốn tin, không muốn tin. Không muốn chấp nhận nên mới cố chấp tỏ ra bình thản. Tôi mặc định cho rằng khi tôi về nhà, Huy vẫn còn đó.
Tan học, tôi chạy như điên về nhà, tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt hay một vẻ đau buồn gì cả. Là đờ đẫn thì đúng hơn.
Đứng trước cổng nhà có dàn hoa hồng leo quen thuộc, tôi vội vàng đến cửa gõ mạnh mà gọi:
-Huy! Huy! Ra đây! Mau! Mở cửa cho tôi! Mau! Huy!
Nhưng bên trong không có tiếng trả lời. Lúc này, bỗng nhiên tôi thấy hốt hoảng hơn bao giờ hết. Tôi đập cửa, giọng nói đã run nhưng nước mắt vẫn không chịu chảy xuống:
-Huy! Ra đây! Mau! Huy!!
-Linh! –Tiếng Vũ vang lên. Tôi quay lại, vẻ mặt cứng đờ như mất hồn, chỉ tay vào cánh cửa:
-Huy không có ở nhà…
Vũ chạy đến ôm chầm lấy tôi. Tôi sững sờ, không kịp pahrn ứng thì tiếng Vũ đang vang lên:
-Linh… Đừng thế… Nếu bà buồn đến thế thì xin bà hãy khóc… Đừng làm mặt đơ như thế… Đừng cố gắng chạy trốn như thế… Linh à!
Tôi không biết Vũ đang nói gì cả. Đột nhiên, thấy gì đó mát lạnh chảy xuống má, tôi mới biết nước mắt mình chảy từ khi nào..
Tôi đẩy Vũ ra, đưa tay gạt nhẹ lên mặt, giọt nước chảy xuống lòng bàn tay tôi. Tôi hoang mang nhìn lên Vũ:
-Tôi khóc rồi…
Rồi nước mắt không hiểu sao tuôn nhiều dần, nhiều dần. Tôi cố gắng gạt đi nhưng không thể hết. Cảm giác cứ mỗi lần nước mắt chảy ra là có cả một nỗi tê tái nào đó dâng nghẹn đáy lòng.
-Không.. Tại sao tôi phải khóc cơ chứ..? –Tôi vừa gạt vừa lầm bầm nói. Nhưng cuối cùng, khi sức chịu đựng bùng nổ, nước mắt chảy ra tôi không còn cản nó nữa. Nỗi buồn nào đó dâng nghẹn cuống họng khiến tôi chỉ muốn khóc òa lên. Lúc này, tôi nhắm mắt, không bật lên tiếng khóc nào ca,r chỉ để nước mắt theo nỗi đau mà chảy xuống. Tôi nuốt đi tiếng nấc vào trong, nuốt đi cả ngàn câu hỏi “tại sao" của tôi vào trong. Tôi không muốn mở mắt, sợ rằng khi mắt tôi vừa hé, nước mắt ại được dịp tuôn nhiều hơn mà tôi không kiểm soát nổi. Bỗng nhiên, thấy cả người tôi như có ai đó kéo lại rồi ôm vào lòng. Một bàn tay đặt sau đầu tôi áp mặt tôi vào lồng ngực cậu ấy. Vũ vỗ nhẹ vào vai tôi. Không nói, không bình luận.
-Ông biết Huy chuyển đi rồi đúng không?
Tôi đẩy Vũ ra, nhìn vào Vũ. Cậu ấy nhìn tôi, vẻ trầm lặng của cậu ấy khiến tôi cảm thấy cậu ấy như chất chứa một nỗi buồn, một nỗi cô đơn đến kì lạ.
-Đúng… -Vũ bật lên một tiếng khô khốc. Tôi cảm thấy tủi thân hơn bao giờ hết, bình thản hỏi tiếp:
-Thế tại sao ông không nói cho tôi biết..?
Vũ im lặng, rồi nhìn sang tôi, đôi mắt buồn đến lạ.
-Huy không muốn nói cho bà biết.
-Tại sao…Tại sao chứ.. Tại sao tôi không thể biết?? Tại sao cậu ta bỏ đi mà không nói với tôi một tiếng? Rốt cuộc thứ tình bạn mười một năm trời của tôi và cậu ta nhạt nhẽo đến mức đó sao? –Tôi gào lên. Nước mắt theo đó càng chảy tái tê.
-Bà không hiểu hay sao..?-Vũ bước lại gần tôi, tôi vuốt nhẹ lọn tóc vương trên mặt tôi. –Vì đơn giản, cậu ấy sợ, cậu ấy không dám đối diện với bà… Vì cậu ấy sợ lúc đó, cậu ấy sẽ không đủ dũng khí để mà đi…
Phải rồi.. Tại sao tôi ích kỉ đên mức đó? Tôi nên mừng cho cậu ấy thật nhiều mới đúng chứ..? Tại sao tôi lại khóc thế này? Tôi lặng lẽ ra về, thấy lòng mình bình thản nhưng nước mắt không hiểu sao không thể ngừng. Có lẽ thứ tình bạn mười một năm trời của tôi đã thành một thứ tình cảm khác mà tôi không hề hay biết. Cũng có thể là do tôi luôn mặc định Huy là của riêng tôi. Nghiễm nhiên cho rằng việc cậu ấy ở cạnh tôi là điều tất yếu mà không để ý rằng có thứ khác nảy nở từ khi nào. Và cũng có lẽ, tuổi mười bảy còn nhỏ quá để yêu một người, nên khi Huy biến mất, tôi không đau khổ, không gào thét như những chuyện tình mà tôi thấy trong tiểu thuyết, trong phim. Tôi chỉ thấy buồn và mất mát gì đó, nhưng dừng ở mức độ nước mắt chảy xuống mà thôi, chưa đến nỗi đớn đau như tiểu thuyết từng viết: “Đau như tê dại".
Đúng, tuổi mười bảy còn vô tư, cách yêu còn vụng về ngây ngốc, lại nhẹ nhàng chứ chưa sâu sắc như người lớn. Vì thế nên khi Huy ra đi, tôi không thấy đau đớn đến mức “thấy da thịt rã rời", nhưng cơn đau nhẹ của tôi cũng khiến tôi không thể chịu được. Chỉ biết rằng, con đường sau này, sẽ chỉ có một mình tôi bước, sẽ không có một bàn chân đi song song cùng tôi nữa.
Trời mưa sẽ không có ai đi chung ô với tôi nữa..
Đi học sẽ không có ai dắt xe đạp đứng trước cổng nhà í ới gọi tên tôi nữa.
Thư viện cũng sẽ không có ai ngồi đọc sách cạnh tôi.
Và cũng sẽ không còn ai lo lắng và hay cằn nhằn cho tôi nghe nữa…
Đêm hôm đó, tôi chỉ biết mình đã khóc đến ướt gối.
Huy à, hình như tôi thích cậu nhiều hơn những gì tôi nghĩ…
“Khi tôi biết mình thích cậu nhiều đến thế nào thì cũng là lúc tôi tập sống không có cậu…"
Nhưng Huy à…
Đoạn đường không có cậu nó dài đến lạ…
Trong lớp học tôi không còn thấy bóng dáng biếng nhác thờ ơ của cậu nữa…
Không ai làm lá chắn khi tôi ngủ..
Không ai dồn đống tiếng anh vào đầu tôi nữa..
Điều đó làm tôi cảm thấy cô đơn thật nhiều. Cảm giác trống rỗng hụt hẫng khiến tôi tủi thân muốn khóc. Biết đến bao giờ cậu mới trở lại đây Huy?
____________
Một thời gian sau, cha tôi mất trong vụ tai nạn. Qúa đau đớn nên tôi không còn để tâm hay nhớ nhung về điều gì nữa. Tôi chỉ biết mình cần gồng mình lên mà sống. Gia đình tôi cũng chuyển lên thành phố sống, để tiện cho anh tôi học đại học. Tôi gặp lại Vũ và Khánh khi hai cậu ấy lên thành phố học đại học. Chúng tôi lại trở lại những tháng ngày ngất ngưởng, ngồi ôn chuyện cũ rồi nhe răng ra mà cười ngặt nghẽo. Chỉ có điều, vẫn thiếu một người.
Đã một thời gian dài trôi qua, đã có quá nhiều chuyện xảy ra và tôi không muốn nhớ đến….
***
“Huy… Này! Huy!"
-Linh!
Huy đưa tay lên cố với lấy nhưng đột nhiên hình bóng ấy mờ dần rồi biến mất, mới giật mình tỉnh dậy phát hiện ra tất cả chỉ là mơ. Cậu chỉ thấy mồ hôi mình ướt đẫm. Đã sáu năm rồi cậu không gặp lại cô ấy. Mà không khi nào trong giấc mơ cậu không mơ thấy cô ấy cả. Khi tốt nghiệp cấp III cậu đã vội vàng quay về, cậu hối hận, thực sự hối hận vì sự hèn nhát của mình mà đã không nói lời tạm biệt Linh. Nhưng khi trở lại thì mới biết Linh đã bán nàh chuyển vào thành phố sống. Linh ở đâu, Huy cũng không biết. Đau khổ, cậu mang theo nỗi lòng quay về.
Hình bóng Linh ngập tràn trong tâm trí cậu, đến nỗi cứ mỗi khi bóng đêm trùm đến đặt mình nhắm mắt ngủ, hình bóng đó rõ ràng hơn. Đến khi cậ đưa tay ra cố giữ lấy thì Linh biến mất. Đau đớn phát hiện ra tất cả chỉ là giấc mơ. Cậu bật cười chua chát thấy lồng ngực mình đau nhói. Cậu yêu cô ấy nhiều hơn cậu nghĩ… Liệu bây giờ có tình cờ lướt qua nhau thì hai người có nhận ra nhau. Liệu Linh có còn đón chào cậu bằng nụ cười rạng rỡ nữa không hay chỉ là cái nhìn xa lạ?
Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, cậu nhấc máy:
-Alô.. À… Được, tôi đến ngay…
Màn hình gọi tắt. Màn hình chính điện thoại hiện lên, Huy nhìn vào đó chăm chú. Bên trong điện thoại, tấm hình chụp lén của một cô gái đang đọc sách. Cô gái đó chính là người con gái gieo những hạt giống tình yêu đầu tiên vào cậu… Và cũng chính là người con gái duy nhất dày vò cậu suốt mười bảy năm trời.
Cậu đứng dậy, nhìn lên đồng hồ rồi thở dài. Lặng lẽ xuống giường.
Sau khi nhận bằng đại học y, cậu trở về Việt Nam làm việc.
“Linh à… Em phải chăng cũng theo ngành y, hay là ngành khác? Biết đến bao giờ tôi mới có thể gặp lại em?"
Bảy giờ, xe cộ chạy qua lại tấp nập. Thay vì chen chúc giữa đống xe, Huy chọn cách thả bộ trên hè phố, cảm nhận cái vị se lạnh của thời tiết. Đèn đỏ. Cậu đứng bên này đếm từng giây để có thể bước qua đường. Đã biết bao lần cậu đứng đợi đèn đỏ thế này mà nghĩ, khi cậu nhắm mắt, đến khi mở ra thì thấy Linh ở bên kia đường đợi mình, nhưng tất cả vẫn chỉ là ảo tưởng. Cậu bật cười cho sự chờ đợi ngu ngốc của mình, rồi hít một hơi sâu nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra thì cậu mới thấy tim mình thắt lại quặn đau.
Bên kia đường, một cô gái đang vội vàng chạy trên vỉa hè. Nét mặt mà dù trong giấc mơ cậu vẫn thấy rõ mà không thể quên.
-Linh….h..!
Cậu kêu lên, vội vàng băng qua, may lúc đó, đèn đỏ đã chuyển sang xanh.
-Linh! Linh à! Linh!
Cậu gọi mà gần như gào lên. Nghe trái tim mình như bóp nghẹt.
“Liệu đó là em.. Hay chỉ là cô gái ngang qua tôi vô tìm nhìn nhầm mà không biết? Suốt sáu năm qua em dày vò tôi trong mỗi cơn mơ, khiến tôi không thể yêu ai được nữa…"
-LINH À!!!!
Linh dừng lại. Tiếng gọi đó… Sao lại thân quen đến thế? Chợt cảm thấy khóe mắt mình cay cay, cô lặng lẽ quay đầu lại. Lặng người.
Có một chàng trai đang đứng trước mặt cô, chàng trai đó giống người cô đã từng yêu đến kì lạ… Bất giác thấy nước mắt chỉ muốn trào ra nhưng cô lại lạnh lùng nuốt lại. Chàng trai đó, mái tóc mềm khẽ xao động, đôi mắt màu cà phê sâu và trong, không khác gì cả. Nếu có thì bờ vai chàng trai rộng ra, và người chàng trai đó toát ra vẻ nam tính vững chãi.
Nhưng… Đã sáu năm, liệu đó có chắc là Huy hay không? Cô tự hỏi đã sáu năm trôi qua, liệu cô có còn chút tình cảm gì với người con trai này hay không?
-Linh…h..! –Huy gọi tên cô khản cả giọng, vội vàng chạy đến. Cô chưa biết phản ứng thế nào thì một vòng tay ấm đã ôm chặt lấy cô. Cô cứng đờ cả người. Thấy nước mắt mình chỉ muốn trào ra nhưng lại cứng rắn ngăn lại. Huy siết chặt lấy cô, giọng thổn thức đau đớn:
-Linh.,.. Cuối cùng tôi cũng tìm được em… Linh à…
Không thấy Linh phản ứng gì, Huy buông Linh ra, nhìn cô. Gương mặt cô không biểu lộ chút cảm xúc. Đôi mắt như có màn sương mỏng. Rồi nhanh chóng, cô khẽ mỉm cười khách sáo, buông một tiếng khiến Huy tái tê:
-Chào cậu… Đã lâu rồi không gặp… Trông cậu đẹp đi nhiều đấy..
-Bác tôi bảo đến sống, nhưng tôi đã xin bác được ở lại ngôi nhà đó một tuần… Bác thông cảm cho tôi nên đã đồng ý.
Linh lặng lẽ thở dài. Nhìn bờ vai Huy như run lên. Linh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Huy, nói nhỏ:
-Cố lên…
Huy nhìn sang Linh, khẽ mỉm cười. Rồi bỗng nhiên cậu ấy gục đầu xuống vai Linh. Có một chút sững người, Linh thấy một cảm giác mát lạnh thấm qua vai. Đến khi giật mình nhìn lại thì phát hiện: Huy đang khóc.
Một chàng trai mạnh mẽ là thế… Cuối cùng cũng khóc. Khóc trước mặt người con gái mà cậu yêu, tình nguyện để cô ấy có thể thấy vẻ yếu đuối của mình.
“Linh à… Từ nay trở về sau, mong bà sống tốt.."
____________
Tôi vẫn luôn mặc định, cho Huy ở bên cạnh tôi là điều hiển nhiên nên cũng không hề để tâm đến việc cậu ấy có biến mất đi đâu hay không.
Rồi đột ngột một ngày, tôi không còn được thấy Huy nữa…
“Tách!"
Có giọt nước rơi xuống mặt đất nghe thật nhẹ…
***
-Lớp trưởng, hôm nay vắng bao nhiêu? –Tiếng cô chủ nhiệm vang lên.
-Thưa cô, vắng một, bạn Trần Gia Huy ạ. –Tiếng lớp trưởng vang lên.
-À…-Cô chủ nhiệm nghe đến tên Huy, bỗng thở dài, rồi mở cặp lấy cuốn sổ điểm gạch nhẹ tên ai đó.
Đã hai ngày, Huy không đi học. Tôi gọi điện thì lại chỉ là những tiếng “tút…tút.." không người bắt. Có lẽ là Huy cần thêm chút thời gian để điều chỉnh tâm lí. Sau khi ổn, cậu ấy sẽ lại đến trường mà thôi. Tôi đang nghĩ thì bỗng nhiên cô chủ nhiệm đứng lên, lặng lẽ thở dài, lên tiếng:
-Các em… Cô xin thông báo với các em một tin buồn… Lớp ta bây giờ đã có một học sinh chuyển khỏi lớp.
Cả lớp xôn xao bàn tán. Tôi cũng ngồi thẳng dậy lắng nghe. Là ai?
-Bạn Trần Gia Huy đã theo gia đình ra nước ngoài sinh sống. Cậu ấy lặng lẽ đi, không muốn nói chuyện đó cho cả lớp biết. Vì thế, sỉ số lớp từ nay sẽ giảm đi một học sinh.
Tôi bất động…
-Cái gì? Huy sao???
-Không phải chứ? Cậu ấy đi từ lúc nào thế??
Từng tiếng học sinh xung quanh vang lên. Tôi lặng người, có cảm tưởng như dưới chân mình có cả một cái hố sâu không trọng lực. Chân tôi run lên.
-Bạn Huy sao cô? Thật không cô?
-Cô ơi thật không ạ???
Tiếng nhao nhao vang lên. Cô chủ nhiệm gật đầu, khẳng định thêm một lần nữa:
-Em Trần Gia Huy đã chuyển khỏi lớp mình.
Tôi nghe như có luồng điện chạy buốt sống lưng. Tôi nạm chặt tay lại. Không thể nào… Huy đi đâu cơ chứ..? Chắc chắn có sự nhầm lẫn đâu đây.. Nếu Huy đi, cậu ấy sẽ nói với tôi chứ không lặng lẽ mà đi như vậy.
Thấy tay mình như run lên. Đừng rối, Hàn Linh, đừng rối… Bình tĩnh.. Khi mày về nhà, Huy vẫn sẽ sang nhà mày kèm mày học thôi… Nhưng đột nhiên, có gì đó cay cay rơi xuống từ khóe mắt tôi. Nhìn lại, miếng nilon bọc bên ngoài vở có mọt giọt nước không biết từ đâu chảy dài thành một vệt nước nhạt. Rồi tiếp tục, có thêm một giọt nước nữa rơi xuống. Tôi vô thức đưa tay lên mặt thì bàng hoàng nhận ra, tôi đã khóc. Tôi khóc mà tôi không biết. Cả người tôi như tê liệt, không cảm thấy gì cả. Đau? Không… Buồn? Không… Vui? Càng không… Mất mát..? Hình như là thế. Tôi không thể hiểu chính mình. Bây giờ tôi không có chút cảm xúc nào cả. Hay là vì nó quá lớn khiến tôi không muốn chấp nhận nó nên mới như thế. Là do tôi không chịu chấp nhận nó…
-Linh, bà không sao chứ? –Cái Dương quay xuống nhìn tôi, tôi ngước mặt lên, thấy mặt mình cứng đơ như khúc gỗ không có có một cái biểu cảm. Mặt gỗ… Tôi đã trở nên chai mòn với cảm xúc từ khi nào..? Đáng lẽ một đứa bạn thân như tôi phải hốt hoảng gào lên thậm chí là bay ra khỏi lớp đi tìm cậu ấy hoặc là khóc lóc đau đớn chứ? Tại sao bây giờ tôi lại thế này?
Cái Dương hốt hoảng ôm chầm lấy tôi:
-Linh… Bà đừng như thế… Nếu bà muốn khóc thì khóc… Nhưng đừng tự lừa dối bản thân để tự chịu đựng bản thân như thế..
Đúng thế… Dương nói đúng… Là do tôi không muốn tin, không muốn tin. Không muốn chấp nhận nên mới cố chấp tỏ ra bình thản. Tôi mặc định cho rằng khi tôi về nhà, Huy vẫn còn đó.
Tan học, tôi chạy như điên về nhà, tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt hay một vẻ đau buồn gì cả. Là đờ đẫn thì đúng hơn.
Đứng trước cổng nhà có dàn hoa hồng leo quen thuộc, tôi vội vàng đến cửa gõ mạnh mà gọi:
-Huy! Huy! Ra đây! Mau! Mở cửa cho tôi! Mau! Huy!
Nhưng bên trong không có tiếng trả lời. Lúc này, bỗng nhiên tôi thấy hốt hoảng hơn bao giờ hết. Tôi đập cửa, giọng nói đã run nhưng nước mắt vẫn không chịu chảy xuống:
-Huy! Ra đây! Mau! Huy!!
-Linh! –Tiếng Vũ vang lên. Tôi quay lại, vẻ mặt cứng đờ như mất hồn, chỉ tay vào cánh cửa:
-Huy không có ở nhà…
Vũ chạy đến ôm chầm lấy tôi. Tôi sững sờ, không kịp pahrn ứng thì tiếng Vũ đang vang lên:
-Linh… Đừng thế… Nếu bà buồn đến thế thì xin bà hãy khóc… Đừng làm mặt đơ như thế… Đừng cố gắng chạy trốn như thế… Linh à!
Tôi không biết Vũ đang nói gì cả. Đột nhiên, thấy gì đó mát lạnh chảy xuống má, tôi mới biết nước mắt mình chảy từ khi nào..
Tôi đẩy Vũ ra, đưa tay gạt nhẹ lên mặt, giọt nước chảy xuống lòng bàn tay tôi. Tôi hoang mang nhìn lên Vũ:
-Tôi khóc rồi…
Rồi nước mắt không hiểu sao tuôn nhiều dần, nhiều dần. Tôi cố gắng gạt đi nhưng không thể hết. Cảm giác cứ mỗi lần nước mắt chảy ra là có cả một nỗi tê tái nào đó dâng nghẹn đáy lòng.
-Không.. Tại sao tôi phải khóc cơ chứ..? –Tôi vừa gạt vừa lầm bầm nói. Nhưng cuối cùng, khi sức chịu đựng bùng nổ, nước mắt chảy ra tôi không còn cản nó nữa. Nỗi buồn nào đó dâng nghẹn cuống họng khiến tôi chỉ muốn khóc òa lên. Lúc này, tôi nhắm mắt, không bật lên tiếng khóc nào ca,r chỉ để nước mắt theo nỗi đau mà chảy xuống. Tôi nuốt đi tiếng nấc vào trong, nuốt đi cả ngàn câu hỏi “tại sao" của tôi vào trong. Tôi không muốn mở mắt, sợ rằng khi mắt tôi vừa hé, nước mắt ại được dịp tuôn nhiều hơn mà tôi không kiểm soát nổi. Bỗng nhiên, thấy cả người tôi như có ai đó kéo lại rồi ôm vào lòng. Một bàn tay đặt sau đầu tôi áp mặt tôi vào lồng ngực cậu ấy. Vũ vỗ nhẹ vào vai tôi. Không nói, không bình luận.
-Ông biết Huy chuyển đi rồi đúng không?
Tôi đẩy Vũ ra, nhìn vào Vũ. Cậu ấy nhìn tôi, vẻ trầm lặng của cậu ấy khiến tôi cảm thấy cậu ấy như chất chứa một nỗi buồn, một nỗi cô đơn đến kì lạ.
-Đúng… -Vũ bật lên một tiếng khô khốc. Tôi cảm thấy tủi thân hơn bao giờ hết, bình thản hỏi tiếp:
-Thế tại sao ông không nói cho tôi biết..?
Vũ im lặng, rồi nhìn sang tôi, đôi mắt buồn đến lạ.
-Huy không muốn nói cho bà biết.
-Tại sao…Tại sao chứ.. Tại sao tôi không thể biết?? Tại sao cậu ta bỏ đi mà không nói với tôi một tiếng? Rốt cuộc thứ tình bạn mười một năm trời của tôi và cậu ta nhạt nhẽo đến mức đó sao? –Tôi gào lên. Nước mắt theo đó càng chảy tái tê.
-Bà không hiểu hay sao..?-Vũ bước lại gần tôi, tôi vuốt nhẹ lọn tóc vương trên mặt tôi. –Vì đơn giản, cậu ấy sợ, cậu ấy không dám đối diện với bà… Vì cậu ấy sợ lúc đó, cậu ấy sẽ không đủ dũng khí để mà đi…
Phải rồi.. Tại sao tôi ích kỉ đên mức đó? Tôi nên mừng cho cậu ấy thật nhiều mới đúng chứ..? Tại sao tôi lại khóc thế này? Tôi lặng lẽ ra về, thấy lòng mình bình thản nhưng nước mắt không hiểu sao không thể ngừng. Có lẽ thứ tình bạn mười một năm trời của tôi đã thành một thứ tình cảm khác mà tôi không hề hay biết. Cũng có thể là do tôi luôn mặc định Huy là của riêng tôi. Nghiễm nhiên cho rằng việc cậu ấy ở cạnh tôi là điều tất yếu mà không để ý rằng có thứ khác nảy nở từ khi nào. Và cũng có lẽ, tuổi mười bảy còn nhỏ quá để yêu một người, nên khi Huy biến mất, tôi không đau khổ, không gào thét như những chuyện tình mà tôi thấy trong tiểu thuyết, trong phim. Tôi chỉ thấy buồn và mất mát gì đó, nhưng dừng ở mức độ nước mắt chảy xuống mà thôi, chưa đến nỗi đớn đau như tiểu thuyết từng viết: “Đau như tê dại".
Đúng, tuổi mười bảy còn vô tư, cách yêu còn vụng về ngây ngốc, lại nhẹ nhàng chứ chưa sâu sắc như người lớn. Vì thế nên khi Huy ra đi, tôi không thấy đau đớn đến mức “thấy da thịt rã rời", nhưng cơn đau nhẹ của tôi cũng khiến tôi không thể chịu được. Chỉ biết rằng, con đường sau này, sẽ chỉ có một mình tôi bước, sẽ không có một bàn chân đi song song cùng tôi nữa.
Trời mưa sẽ không có ai đi chung ô với tôi nữa..
Đi học sẽ không có ai dắt xe đạp đứng trước cổng nhà í ới gọi tên tôi nữa.
Thư viện cũng sẽ không có ai ngồi đọc sách cạnh tôi.
Và cũng sẽ không còn ai lo lắng và hay cằn nhằn cho tôi nghe nữa…
Đêm hôm đó, tôi chỉ biết mình đã khóc đến ướt gối.
Huy à, hình như tôi thích cậu nhiều hơn những gì tôi nghĩ…
“Khi tôi biết mình thích cậu nhiều đến thế nào thì cũng là lúc tôi tập sống không có cậu…"
Nhưng Huy à…
Đoạn đường không có cậu nó dài đến lạ…
Trong lớp học tôi không còn thấy bóng dáng biếng nhác thờ ơ của cậu nữa…
Không ai làm lá chắn khi tôi ngủ..
Không ai dồn đống tiếng anh vào đầu tôi nữa..
Điều đó làm tôi cảm thấy cô đơn thật nhiều. Cảm giác trống rỗng hụt hẫng khiến tôi tủi thân muốn khóc. Biết đến bao giờ cậu mới trở lại đây Huy?
____________
Một thời gian sau, cha tôi mất trong vụ tai nạn. Qúa đau đớn nên tôi không còn để tâm hay nhớ nhung về điều gì nữa. Tôi chỉ biết mình cần gồng mình lên mà sống. Gia đình tôi cũng chuyển lên thành phố sống, để tiện cho anh tôi học đại học. Tôi gặp lại Vũ và Khánh khi hai cậu ấy lên thành phố học đại học. Chúng tôi lại trở lại những tháng ngày ngất ngưởng, ngồi ôn chuyện cũ rồi nhe răng ra mà cười ngặt nghẽo. Chỉ có điều, vẫn thiếu một người.
Đã một thời gian dài trôi qua, đã có quá nhiều chuyện xảy ra và tôi không muốn nhớ đến….
***
“Huy… Này! Huy!"
-Linh!
Huy đưa tay lên cố với lấy nhưng đột nhiên hình bóng ấy mờ dần rồi biến mất, mới giật mình tỉnh dậy phát hiện ra tất cả chỉ là mơ. Cậu chỉ thấy mồ hôi mình ướt đẫm. Đã sáu năm rồi cậu không gặp lại cô ấy. Mà không khi nào trong giấc mơ cậu không mơ thấy cô ấy cả. Khi tốt nghiệp cấp III cậu đã vội vàng quay về, cậu hối hận, thực sự hối hận vì sự hèn nhát của mình mà đã không nói lời tạm biệt Linh. Nhưng khi trở lại thì mới biết Linh đã bán nàh chuyển vào thành phố sống. Linh ở đâu, Huy cũng không biết. Đau khổ, cậu mang theo nỗi lòng quay về.
Hình bóng Linh ngập tràn trong tâm trí cậu, đến nỗi cứ mỗi khi bóng đêm trùm đến đặt mình nhắm mắt ngủ, hình bóng đó rõ ràng hơn. Đến khi cậ đưa tay ra cố giữ lấy thì Linh biến mất. Đau đớn phát hiện ra tất cả chỉ là giấc mơ. Cậu bật cười chua chát thấy lồng ngực mình đau nhói. Cậu yêu cô ấy nhiều hơn cậu nghĩ… Liệu bây giờ có tình cờ lướt qua nhau thì hai người có nhận ra nhau. Liệu Linh có còn đón chào cậu bằng nụ cười rạng rỡ nữa không hay chỉ là cái nhìn xa lạ?
Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, cậu nhấc máy:
-Alô.. À… Được, tôi đến ngay…
Màn hình gọi tắt. Màn hình chính điện thoại hiện lên, Huy nhìn vào đó chăm chú. Bên trong điện thoại, tấm hình chụp lén của một cô gái đang đọc sách. Cô gái đó chính là người con gái gieo những hạt giống tình yêu đầu tiên vào cậu… Và cũng chính là người con gái duy nhất dày vò cậu suốt mười bảy năm trời.
Cậu đứng dậy, nhìn lên đồng hồ rồi thở dài. Lặng lẽ xuống giường.
Sau khi nhận bằng đại học y, cậu trở về Việt Nam làm việc.
“Linh à… Em phải chăng cũng theo ngành y, hay là ngành khác? Biết đến bao giờ tôi mới có thể gặp lại em?"
Bảy giờ, xe cộ chạy qua lại tấp nập. Thay vì chen chúc giữa đống xe, Huy chọn cách thả bộ trên hè phố, cảm nhận cái vị se lạnh của thời tiết. Đèn đỏ. Cậu đứng bên này đếm từng giây để có thể bước qua đường. Đã biết bao lần cậu đứng đợi đèn đỏ thế này mà nghĩ, khi cậu nhắm mắt, đến khi mở ra thì thấy Linh ở bên kia đường đợi mình, nhưng tất cả vẫn chỉ là ảo tưởng. Cậu bật cười cho sự chờ đợi ngu ngốc của mình, rồi hít một hơi sâu nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra thì cậu mới thấy tim mình thắt lại quặn đau.
Bên kia đường, một cô gái đang vội vàng chạy trên vỉa hè. Nét mặt mà dù trong giấc mơ cậu vẫn thấy rõ mà không thể quên.
-Linh….h..!
Cậu kêu lên, vội vàng băng qua, may lúc đó, đèn đỏ đã chuyển sang xanh.
-Linh! Linh à! Linh!
Cậu gọi mà gần như gào lên. Nghe trái tim mình như bóp nghẹt.
“Liệu đó là em.. Hay chỉ là cô gái ngang qua tôi vô tìm nhìn nhầm mà không biết? Suốt sáu năm qua em dày vò tôi trong mỗi cơn mơ, khiến tôi không thể yêu ai được nữa…"
-LINH À!!!!
Linh dừng lại. Tiếng gọi đó… Sao lại thân quen đến thế? Chợt cảm thấy khóe mắt mình cay cay, cô lặng lẽ quay đầu lại. Lặng người.
Có một chàng trai đang đứng trước mặt cô, chàng trai đó giống người cô đã từng yêu đến kì lạ… Bất giác thấy nước mắt chỉ muốn trào ra nhưng cô lại lạnh lùng nuốt lại. Chàng trai đó, mái tóc mềm khẽ xao động, đôi mắt màu cà phê sâu và trong, không khác gì cả. Nếu có thì bờ vai chàng trai rộng ra, và người chàng trai đó toát ra vẻ nam tính vững chãi.
Nhưng… Đã sáu năm, liệu đó có chắc là Huy hay không? Cô tự hỏi đã sáu năm trôi qua, liệu cô có còn chút tình cảm gì với người con trai này hay không?
-Linh…h..! –Huy gọi tên cô khản cả giọng, vội vàng chạy đến. Cô chưa biết phản ứng thế nào thì một vòng tay ấm đã ôm chặt lấy cô. Cô cứng đờ cả người. Thấy nước mắt mình chỉ muốn trào ra nhưng lại cứng rắn ngăn lại. Huy siết chặt lấy cô, giọng thổn thức đau đớn:
-Linh.,.. Cuối cùng tôi cũng tìm được em… Linh à…
Không thấy Linh phản ứng gì, Huy buông Linh ra, nhìn cô. Gương mặt cô không biểu lộ chút cảm xúc. Đôi mắt như có màn sương mỏng. Rồi nhanh chóng, cô khẽ mỉm cười khách sáo, buông một tiếng khiến Huy tái tê:
-Chào cậu… Đã lâu rồi không gặp… Trông cậu đẹp đi nhiều đấy..
Tác giả :
Thùy Trinh Trương