Thần Tượng Là Hoàng Tử, Tiểu Thư Là Công Chúa
Chương 22: Ánh sáng thật sự
Nhàn vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Trân thì liền gọi cho bọn bắt cóc:
" Chào! tôi là người đưa 2 tỷ cho các anh, tôi đã làm đúng như lời hứa, bây giờ anh có thể bàn giao bạn tôi lại cho tôi được chứ "
" Để bọn tao nhận được tiền rồi sẽ thả bạn của mày ra " đầu dây bên kia vang vọng tiếng nói của một người đàn ông
" Ok " Nhàn nhịn cục tức xuống, rõ ràng cô rất lễ phép rồi mà, sao bọn chúng một chút tôn trọng cũng không có vậy?
Một người đàn ông mặc đồ lao công đi lại dở nắp thùng rác lên và tìm kiếm thứ gì đó, cô biết ngay là người đi lấy tiền, cô phóng cây kim châm tẩm độc về phía tên đang ngồi trên xe máy vì hiện giờ chỉ có mình hắn ta đậu xe trên lề đường nên cô chắc chắn rằng hắn chính là đồng bọn của bang Thiên Long, diệt được một tên, mọi người bu quanh tên đó và kêu xe cấp cứu đưa hắn vào bệnh viện. Cô từ tốn lại gần tên đang " moi móc " trong thùng rác, cầm tay hắn lên, trên tay phải là một hình xâm con rồng màu trắng, không đợi hắn ú ớ điều gì, nhàn đã gâm bốn cây kim kim châm vào sau cổ làm hắn mất đi sức lực ngã khụy xuống co giật vài ba cái rồi tắt thở, cho mày dám hổn láo với bà, há há... Nhàn cười thầm trong lòng
- Á á á á....., anh gì ơi anh bị sau vậy? - Nhàn hét toán lên, ngồi xuống để đầu tên đó gối lên đùi mình, nghĩ bụng Khánh An mà thấy cảnh này không tức trợn mắt ếch thì cô làm chó
Những người đi đường lại một lần nữa có phim hay để xem, Nhàn khóc bù lu bù loa kêu mọi người gọi dùm xe cấp cứu đưa hắn đi bệnh viện, cuối cùng cô cũng dọn dẹp xong liền gọi cho Trân nói nhiệm vụ đã hoàn thành. Cô còn phát hiện một vấn đề nữa là cô thật giỏi diễn xuất không làm diễn viên thì thật phí của trời đã ban cho, cho dù muốn cũng không được, ba mẹ cô nói phải chọn nghề kinh doanh ví dụ như thiết kế thời trang, đá quý ngoài ra không chấp nhận cho cô làm một việc gì khác
****
- Mày có thể nào cởi trối cho tao được không? - nó uể oải nói
- Mày bị chạm mạch à, cực khổ lắm tao mới bắt được mày về đây, có khùng tao mới đi mở trối để mày chạy thoát - Thơ vữa nhìn vào màn hình máy tính vừa nói
- Tao hứa sẽ không chạy, nhưng tao không hứa là không bụp vào cái mặt chó của mày mấy cái cho hả giận - nó trêu
- Mày dám nói tao là chó - Thơ tức giận đứng dậy tức giận quát to
Từ nhỏ cho đến lớn, chưa có một ai nói nặng với cô dù chỉ một câu kể cả ba mẹ cô, vậy mà hôm nay có Thùy dám chửi cô là chó, lăng mạ danh dự con người của cô, cô thật muốn giết người a, lúc nảy còn có lòng từ bi, nhưng bây giờ thì không
- Tao đổi ý rồi, cho tụi bây con nhỏ này - Thơ ngồi xuống nhìn chầm chầm vào màn hình máy tính
Ba tên hồi nảy cười vui sướng chậm rải tiến về phía nó. Giờ Thùy đã có cảm giác, hiểu được câu nói: " Cái miệng hại cái thân " là thế nào, khi không lại đi chọc cho con Thơ điên lên rồi gặp họa, ngu gì mà ngu thấy ớn
Bảo và Đạt đứng nguyên vị trí củ, không bước đi dù chỉ một bước, chờ mãi cuối cùng Trân cũng gọi đến:
" Các anh dịch sang bên phải sáu bước, rồi từ từ đi về cánh cửa, nhớ là sáu bước không được bớt đi, bảy bước cũng được, vì trên cửa có camera bị gắn lệch về hướng bên trái một chút, nhớ kỷ đó phải trên sáu bước, còn lại thì các anh tự biết tui không nói nữa, với trình độ thông minh của hai anh tui nghĩ rằng vào trong cứu Thùy chắc cũng là chuyện rất dễ dàng " Trân nói một lèo rồi tắt máy
" Ơ, vậy là tụi mình tự xử à " hai thằng đồng thanh
- Chào babe của anh, anh đến rồi đây - An chạy đến dang rộng tay định ôm hai thằng bạn nhưng... thật khổ cho thằng nhỏ, ôm hục người cần ôm và hiện giờ đang ôm đất mẹ thân yêu, An mếu máo đứng dậy, tính chửi mấy Bảo và Đạt quá vô tâm chỉ có cái ôm thôi mà có cần làm vậy không nhưng Đạt để ngón trỏ lên miệng nói:
- Suỵt, im lặng và đi theo tụi tao - sau đó làm như lời của Trân và đã đến đích thành công không tốn một cộng lông nào, há há
Bên trong nhà kho, Thơ nhìn nó cười thú vị, đến giờ hẹn rồi mà vẫn không có ai đến cứu nó, cô đã rút ra được một kết luận đó là nó chẳng quan trọng với những con bạn của nó như cô nghĩ. Cô chơi với Ngọc và Phương không biết vì cái gì nhưng cô cảm thấy rất vui khi ở bên hai nhỏ, hai nhỏ đem lại tất cả trò vui để chọc cô cười khi buồn, khi cô giận hai nhỏ là tấm bia để cô xả giận, không biết hai nhỏ có xem cô như là bạn không, hay là hai nhỏ giống mấy người khác hận cô, ghét cô, thù cô, rất muốn bâm cô ra thành trăm mãnh???
Ba tên đó bổng đứng im, một tên lại đè nó xuống xé toạt áo của nó ra, còn một chiếc áo sơ mi nữa thôi là sẽ...., ngay giây phút đó, một giọt nước ấm nóng lăng dài bên bờ mà trắng hồng có dính một ít bụi bẩn của nó, tại sao đến giờ mà Nhàn và Trân chưa đến? chẳng lẻ họ chưa bao giờ xem nó là bạn ư? thật nực cười, vậy mà nó đã hết lòng tin vào tình bạn chẳng có thật giữa ba người, nó đã tuyệt vọng lắm rồi, các người muốn làm gì thì làm đi, dù gì tôi cũng đã mất đi tất cả, sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa đâu. Nó cố gắng kìm chế, ngăn cho những giọt nước mắt có thể được coi là cuối cùng này không rơi, nó đã biết được kết quả rồi, cuộc đời của nó sẽ chôn vùi trong căn nhà này, trước đây nó nghĩ mình mà thoát ra được nhất định sẽ trả thù con Thơ nhưng giờ thì nó nghĩ hy vọng đó chỉ thực hiện được bằng niềm tin
Cánh cửa nhà kho bị một lực khá mạnh đá bay, ba bóng hình đứng trước cửa, gió thổi làm tóc hơi phấp phới, nhìn là biết tóc của con trai bởi vì quá ngắn ^.^, Thùy nhìn theo ánh sáng đó, nheo mắt nghĩ thầm: " Họ là ai, có phải là B.A.Đ không nhỉ? nếu phải mình vui quá vui quá đi, cuối cũng cũng được cứu rồi " liệu họ có ánh sáng thật mà nó tìm kiếm không?
- Tôi không ngờ cô lại là người như vậy đó, " đã từng " là chị đại trường PABZ mà hành xử như một con ngốc - Đạt nói, giọng khinh khỉnh
- Mấy người là ai - Thơ đứng dậy bỏ chiếc loptop xuống cho đàn em giữ nói
- Người mà cô hâm mộ và rất muốn có - An trả lời ẩn rồi cùng Bảo và Đạt bước vào trong
- BBB... A. Đ, vì... sao... - Thơ ấp úng nói không trọn vẹn câu
" Chào! tôi là người đưa 2 tỷ cho các anh, tôi đã làm đúng như lời hứa, bây giờ anh có thể bàn giao bạn tôi lại cho tôi được chứ "
" Để bọn tao nhận được tiền rồi sẽ thả bạn của mày ra " đầu dây bên kia vang vọng tiếng nói của một người đàn ông
" Ok " Nhàn nhịn cục tức xuống, rõ ràng cô rất lễ phép rồi mà, sao bọn chúng một chút tôn trọng cũng không có vậy?
Một người đàn ông mặc đồ lao công đi lại dở nắp thùng rác lên và tìm kiếm thứ gì đó, cô biết ngay là người đi lấy tiền, cô phóng cây kim châm tẩm độc về phía tên đang ngồi trên xe máy vì hiện giờ chỉ có mình hắn ta đậu xe trên lề đường nên cô chắc chắn rằng hắn chính là đồng bọn của bang Thiên Long, diệt được một tên, mọi người bu quanh tên đó và kêu xe cấp cứu đưa hắn vào bệnh viện. Cô từ tốn lại gần tên đang " moi móc " trong thùng rác, cầm tay hắn lên, trên tay phải là một hình xâm con rồng màu trắng, không đợi hắn ú ớ điều gì, nhàn đã gâm bốn cây kim kim châm vào sau cổ làm hắn mất đi sức lực ngã khụy xuống co giật vài ba cái rồi tắt thở, cho mày dám hổn láo với bà, há há... Nhàn cười thầm trong lòng
- Á á á á....., anh gì ơi anh bị sau vậy? - Nhàn hét toán lên, ngồi xuống để đầu tên đó gối lên đùi mình, nghĩ bụng Khánh An mà thấy cảnh này không tức trợn mắt ếch thì cô làm chó
Những người đi đường lại một lần nữa có phim hay để xem, Nhàn khóc bù lu bù loa kêu mọi người gọi dùm xe cấp cứu đưa hắn đi bệnh viện, cuối cùng cô cũng dọn dẹp xong liền gọi cho Trân nói nhiệm vụ đã hoàn thành. Cô còn phát hiện một vấn đề nữa là cô thật giỏi diễn xuất không làm diễn viên thì thật phí của trời đã ban cho, cho dù muốn cũng không được, ba mẹ cô nói phải chọn nghề kinh doanh ví dụ như thiết kế thời trang, đá quý ngoài ra không chấp nhận cho cô làm một việc gì khác
****
- Mày có thể nào cởi trối cho tao được không? - nó uể oải nói
- Mày bị chạm mạch à, cực khổ lắm tao mới bắt được mày về đây, có khùng tao mới đi mở trối để mày chạy thoát - Thơ vữa nhìn vào màn hình máy tính vừa nói
- Tao hứa sẽ không chạy, nhưng tao không hứa là không bụp vào cái mặt chó của mày mấy cái cho hả giận - nó trêu
- Mày dám nói tao là chó - Thơ tức giận đứng dậy tức giận quát to
Từ nhỏ cho đến lớn, chưa có một ai nói nặng với cô dù chỉ một câu kể cả ba mẹ cô, vậy mà hôm nay có Thùy dám chửi cô là chó, lăng mạ danh dự con người của cô, cô thật muốn giết người a, lúc nảy còn có lòng từ bi, nhưng bây giờ thì không
- Tao đổi ý rồi, cho tụi bây con nhỏ này - Thơ ngồi xuống nhìn chầm chầm vào màn hình máy tính
Ba tên hồi nảy cười vui sướng chậm rải tiến về phía nó. Giờ Thùy đã có cảm giác, hiểu được câu nói: " Cái miệng hại cái thân " là thế nào, khi không lại đi chọc cho con Thơ điên lên rồi gặp họa, ngu gì mà ngu thấy ớn
Bảo và Đạt đứng nguyên vị trí củ, không bước đi dù chỉ một bước, chờ mãi cuối cùng Trân cũng gọi đến:
" Các anh dịch sang bên phải sáu bước, rồi từ từ đi về cánh cửa, nhớ là sáu bước không được bớt đi, bảy bước cũng được, vì trên cửa có camera bị gắn lệch về hướng bên trái một chút, nhớ kỷ đó phải trên sáu bước, còn lại thì các anh tự biết tui không nói nữa, với trình độ thông minh của hai anh tui nghĩ rằng vào trong cứu Thùy chắc cũng là chuyện rất dễ dàng " Trân nói một lèo rồi tắt máy
" Ơ, vậy là tụi mình tự xử à " hai thằng đồng thanh
- Chào babe của anh, anh đến rồi đây - An chạy đến dang rộng tay định ôm hai thằng bạn nhưng... thật khổ cho thằng nhỏ, ôm hục người cần ôm và hiện giờ đang ôm đất mẹ thân yêu, An mếu máo đứng dậy, tính chửi mấy Bảo và Đạt quá vô tâm chỉ có cái ôm thôi mà có cần làm vậy không nhưng Đạt để ngón trỏ lên miệng nói:
- Suỵt, im lặng và đi theo tụi tao - sau đó làm như lời của Trân và đã đến đích thành công không tốn một cộng lông nào, há há
Bên trong nhà kho, Thơ nhìn nó cười thú vị, đến giờ hẹn rồi mà vẫn không có ai đến cứu nó, cô đã rút ra được một kết luận đó là nó chẳng quan trọng với những con bạn của nó như cô nghĩ. Cô chơi với Ngọc và Phương không biết vì cái gì nhưng cô cảm thấy rất vui khi ở bên hai nhỏ, hai nhỏ đem lại tất cả trò vui để chọc cô cười khi buồn, khi cô giận hai nhỏ là tấm bia để cô xả giận, không biết hai nhỏ có xem cô như là bạn không, hay là hai nhỏ giống mấy người khác hận cô, ghét cô, thù cô, rất muốn bâm cô ra thành trăm mãnh???
Ba tên đó bổng đứng im, một tên lại đè nó xuống xé toạt áo của nó ra, còn một chiếc áo sơ mi nữa thôi là sẽ...., ngay giây phút đó, một giọt nước ấm nóng lăng dài bên bờ mà trắng hồng có dính một ít bụi bẩn của nó, tại sao đến giờ mà Nhàn và Trân chưa đến? chẳng lẻ họ chưa bao giờ xem nó là bạn ư? thật nực cười, vậy mà nó đã hết lòng tin vào tình bạn chẳng có thật giữa ba người, nó đã tuyệt vọng lắm rồi, các người muốn làm gì thì làm đi, dù gì tôi cũng đã mất đi tất cả, sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa đâu. Nó cố gắng kìm chế, ngăn cho những giọt nước mắt có thể được coi là cuối cùng này không rơi, nó đã biết được kết quả rồi, cuộc đời của nó sẽ chôn vùi trong căn nhà này, trước đây nó nghĩ mình mà thoát ra được nhất định sẽ trả thù con Thơ nhưng giờ thì nó nghĩ hy vọng đó chỉ thực hiện được bằng niềm tin
Cánh cửa nhà kho bị một lực khá mạnh đá bay, ba bóng hình đứng trước cửa, gió thổi làm tóc hơi phấp phới, nhìn là biết tóc của con trai bởi vì quá ngắn ^.^, Thùy nhìn theo ánh sáng đó, nheo mắt nghĩ thầm: " Họ là ai, có phải là B.A.Đ không nhỉ? nếu phải mình vui quá vui quá đi, cuối cũng cũng được cứu rồi " liệu họ có ánh sáng thật mà nó tìm kiếm không?
- Tôi không ngờ cô lại là người như vậy đó, " đã từng " là chị đại trường PABZ mà hành xử như một con ngốc - Đạt nói, giọng khinh khỉnh
- Mấy người là ai - Thơ đứng dậy bỏ chiếc loptop xuống cho đàn em giữ nói
- Người mà cô hâm mộ và rất muốn có - An trả lời ẩn rồi cùng Bảo và Đạt bước vào trong
- BBB... A. Đ, vì... sao... - Thơ ấp úng nói không trọn vẹn câu
Tác giả :
Ngọc Thùy