Thần Tượng Học Đường
Chương 28
--- Trường Thánh Hoàn ---
Bốp, rầm.
Mọi người trong lớp 12B trố mắt hoảng hốt la hét lên khi thấy Sầm Kỷ Dương túm cổ áo Đình Thâm một đấm hạ xuống bên mặt Đình Thâm làm Đình Thâm té về sau làm ngã cả một dãy bàn.
Đình Thâm đưa tay quẹt máu ngay khóe miệng, anh không né không tránh là vì anh nợ Sầm Kỷ Dương.
Sầm Kỷ Dương đi đến nắm lấy áo Đình Thâm lôi lên, Đình Thâm giơ tay nắm lấy cổ tay Sầm Kỷ Dương.
-Một cái lúc nãy đã trả đủ nợ tôi thiếu anh.
-Cái mà cậu thiếu tôi một đấm làm sao đủ? Ân oán của chúng ta tạm thời bỏ qua, vậy còn Y Anh?
-Tôi không nợ cô ta, càng không có lí do gì phải cắn rứt.
Đình Thâm ánh mắt sắc bén lạnh lùng nói sau đó đưa tay gạt tay Sầm Kỷ Dương ra.
Sầm Kỷ Dương khinh bỉ cười, nhạt nhẽo nói: “Nếu sau này cậu còn làm tổn hại cô ấy thì chắc chắn cậu sẽ hối hận. Cả bà ta."
Nói xong Sầm Kỷ Dương đã quay người bỏ đi.
Đình Thâm nhìn bóng lưng của Sầm Kỷ Dương khuất sau cửa lớp mày nhanh chóng nhíu lại.
Bà ta? Sầm Kỷ Dương ám chỉ là Mộc Miên sao? Không lẽ, anh đã nhớ lại hết???
Mấy học viên trong lớp chứng kiến thầm nuốt nước bọt đi đến đỡ bàn lên thực ra là đang xì xầm việc Sầm Kỷ Dương ra tay đánh Đình Thâm.
Vân Du ngồi nhìn Đình Thâm khóe môi hơi nâng lên.
.
Y Anh tỉnh dậy đã là ráng chiều, chân trời vắt màu vàng rực, ánh nắng mặt trời lặn vàng cam chiếu về cửa sổ hướng vào trong phòng.
Cô ngồi dậy nhìn khắp phòng không nhìn thấy anh lặp tức xuống giường chạy xuống nhà xem thử.
Y Anh vừa đi xuống cầu thang nhìn thấy Sầm Kỷ Dương mở cửa từ ngoài đi vào hình như là vừa đi đâu về.
Anh đóng cửa nhà quay người đã thấy cô đứng trên cầu thang, anh và cô không nói gì chỉ im lặng đứng nhìn nhau.
Khoảng cách giữa cô và anh cách chỉ mấy bước chân nhưng mà khoảng cách trong lòng xa hơn mấy ngàn bước.
-Tỉnh rồi sao?
-Kỷ Dương...
Đây là lần đầu cô gọi tên anh như thế này nghe qua như một làn gió xuân ấm áp nhẹ nhàng thổi qua bên tai, song cô có phần do dự những lời muốn nói trong lòng đều nghẹn lại ở cổ họng không bật ra lời, hình như giữa cô và anh vẫn còn rào cản.
Anh không nói gì đợi cô mở lời tiếp, Y Anh hai tay đan chặt vào nhau. Thấy cô im lặng một lúc lâu, Sầm Kỷ Dương cũng đoán được cô định nói gì đã nói:
-Tôi đi hâm nóng đồ ăn cho cô.
Thật ra anh biết giữa bọn họ đã nảy sinh tình cảm, nhưng mà anh không dám chấp nhận hay bày tỏ, anh sợ chỉ cần bọn họ xác nhận với nhau thì đoạn tình cảm này sẽ không đi đến đâu.
Bày tỏ hay che giấu, miễn anh yêu cô là được.
Em thích anh. Thật sự rất thích anh.
Trong lòng gào thét rằng cô rất thích anh, phải nói cho anh biết tình cảm của mình nhưng mà đối diện với anh cô lại không nói được. Bởi vì cô sợ, anh sẽ rời bỏ cô.
Anh chấp nhận tình cảm này sau đó bỏ đi thì rất tàn nhẫn với cô còn không chấp nhận thì lòng cô cũng sẽ tan nát.
Nếu đã xác định sẽ xa nhau thì tốt nhất đừng cho nhau cơ hội.
Y Anh cắn môi chạy vào bếp nhắm chặt mắt từ phía sau ôm lấy anh. Sầm Kỷ Dương đang đứng ngay bếp hâm nóng đồ ăn cả người căng cứng.
Yêu là thế này sao? Đau khổ từ bỏ khi chưa hề bắt đầu.
-Kỷ Dương, tôi...
-Lại sinh ảo giác sao? Cháo nóng rồi, để tôi múc ra tô cho cô.
Anh cắt ngang lời cô nói sau đó đưa tay gỡ bàn tay của cô đang ôm lấy mình, lạnh lùng dứt khoát.
Trái tim cô bị treo lơ lửng, tâm can lạnh lẽo.
-Mau ngồi vào bàn đi.
Anh bưng tô cháo sò huyết nóng hổi đặt lên bàn, kéo cô ngồi xuống ghế còn mình vòng qua bên kia ghế đối diện.
-Tôi ghét sò huyết.
-Ăn hết đi, tốt cho cô.
-Nhưng mà... tôi sẽ ăn hết nhưng anh phải nghe tôi nói trước.
Được rồi, tỏ tình thôi mà, cũng chẳng phải xấu xa gì, nếu bị từ chối thì cứ bảo là đùa. Không sao đâu.
-Vậy thì hãy nghe tôi nói trước.
Cô nghe anh nói thì ngẩng đầu nhìn sau đó tập trung lắng nghe, có phải anh sẽ tỏ tình trước không? Cô nên đồng ý thế nào đây? Em đồng ý hay là em cũng thích anh?
Hồi hộp quá.
-Có một số việc không như bản thân mình muốn, cô ghét ăn sò huyết giống như tôi ghét ăn hành với gừng vậy, bản thân tôi thích ăn sò huyết không thể ép cô ăn theo ý tôi được, tương tự cô cũng không thể ép tôi làm việc tôi không thích.
Anh nói vậy là ý gì? Nụ cười trên môi cô có chút cứng ngắc.
-Tôi cũng đang ăn sò huyết đây. Chỉ cần cố gắng là được.
-Cô cũng biết nói cố gắng, nhưng mà cô cô gắng thôi cũng không đủ, bản thân cô thích nhưng chưa chắc người khác đã thích, tốt nhất đừng nên ép buộc ai cả, người ta thích thì đã nói lâu rồi.
Cô hiểu.
Quặn thắt. Cảm giác còn tệ hơn tỏ tình thất bại, cô còn chẳng có cơ hội để nói ra nữa.
Từng lời như xé vào tim.
Anh đang nhắc nhở cô, phải, cô biết, hàm ý trong lời nói của anh rõ như vậy dù có giả ngốc cũng không được.
Cô rất muốn hỏi lại để chắc chắn câu trả lời của anh. Nhưng mà cô sợ bản thân nhận được bốn chữ: anh không thích cô. Như vậy tim cô sẽ vỡ vụn mất.
-Tôi hiểu mà, tôi chỉ muốn nói sau này đừng tùy tiện vẽ bậy vào sách của tôi nữa.
Miệng mỉm cười mà lòng xót xa.
-Lúc đó đang tùy hứng viết bậy bạ vài dòng, đừng hiểu lầm. Tôi lên phòng đây.-anh nhún vai thản nhiên đứng dậy rời đi
Thật ra Y Anh rất muốn đuổi theo mắng anh, tùy hứng, chỉ một phút tùy hứng của anh đã cho cô ôm ấp hi vọng, anh dễ dàng trút bỏ, còn cô làm sao bỏ được đây?
Không phải đã nói bảo vệ tốt cho cô sao? Vì sao anh đã làm cô bị thương trước? Không phải thể xác, mà là tim. Tim rất đau.
Y Anh cúi đầu múc từng muỗng cháo đưa vào miệng nuốt, khó ăn quá.
Càng ăn càng đắng, càng ăn càng muốn ói ra, hai bên gò má của cô đang có dòng lệ chảy xuống.
Sầm Kỷ Dương đi vào phòng đóng chặt cửa hai tay nắm lại thành quyền nổi đầy gân xanh, anh ghét bộ dạng của cô khi nãy, khuôn mặt cười nói với anh nhưng đang cố gắng kiềm chế nỗi đau trong lòng, càng ghét bản thân hơn khi không thể nào cho cô một câu trả lời vừa ý.
Ma cà rồng, nếu anh không phải ma cà rồng, cô không phải cô gái có máu Thủy Huyết thì mọi thứ đã đơn giản hơn nhiều.
Chuyện tình cảm của bọn họ cứ coi như chưa hề xảy ra đi.
.
Sáng hôm sau Y Anh ngồi trong lớp chép bài hôm qua lại vào tập. Vẻ mặt cô rất bình thường như chưa có việc gì xảy ra cả.
-Y Anh, thầy chủ nhiệm kêu cậu xuống phòng thực hành Lý lấy đồ lên để lát làm thực hành cho lớp xem.
-Ừ, mình đi ngay.
Y Anh gật đầu nghe theo bạn nam cùng lớp nói đi ra ngoài.
Vân Du nhìn cô bỏ đi cũng lén lút theo sau.
Y Anh đi xuống phòng thực hành dừng trước bên ngoài, không đúng, hôm nay rõ ràng không có tiết Lý, cô chép bài Lý hôm qua lại cơ mà.
Chẳng lẽ bạn nam đó nói nhầm?
Y Anh vừa định quay về lớp thì ở phía sau đã có người đánh ngất cô đi.
Vân Du đỡ cô đưa vào trong phòng thực hành đặt cô ngồi lên chiếc ghế sau đó mỉm cười gian xảo.
-Y Anh, tôi thực sự rất ghét cô, vì sao cô có thể sống vui vẻ còn có nhiều người bảo vệ, trong khi tôi cái gì cũng hơn cô?
Vân Du cay nghiệt nói ánh mắt chứa đầy lửa hận nhìn Y Anh đã ngất đi ngồi trên ghế sau đó lấy dây thừng trói cô trên ghế, dùng mảnh vải đen bịt mắt cô còn lấy miếng vải nhét vào miệng cô.
Đi đến cuối góc phòng lôi ra bịch than đốt lên khói bay nghi ngút.
Sau đó cô ta mới đóng tất cả cửa sổ, đóng luôn cửa ra vào còn khóa trong lại.
-Nếu Đình Thâm đã không giết cô, thì tôi sẽ thay anh ta làm, sau đó anh ta mới có thể giúp tôi.
Vân Du cười đắc ý quay người rời khỏi.
Bốp, rầm.
Mọi người trong lớp 12B trố mắt hoảng hốt la hét lên khi thấy Sầm Kỷ Dương túm cổ áo Đình Thâm một đấm hạ xuống bên mặt Đình Thâm làm Đình Thâm té về sau làm ngã cả một dãy bàn.
Đình Thâm đưa tay quẹt máu ngay khóe miệng, anh không né không tránh là vì anh nợ Sầm Kỷ Dương.
Sầm Kỷ Dương đi đến nắm lấy áo Đình Thâm lôi lên, Đình Thâm giơ tay nắm lấy cổ tay Sầm Kỷ Dương.
-Một cái lúc nãy đã trả đủ nợ tôi thiếu anh.
-Cái mà cậu thiếu tôi một đấm làm sao đủ? Ân oán của chúng ta tạm thời bỏ qua, vậy còn Y Anh?
-Tôi không nợ cô ta, càng không có lí do gì phải cắn rứt.
Đình Thâm ánh mắt sắc bén lạnh lùng nói sau đó đưa tay gạt tay Sầm Kỷ Dương ra.
Sầm Kỷ Dương khinh bỉ cười, nhạt nhẽo nói: “Nếu sau này cậu còn làm tổn hại cô ấy thì chắc chắn cậu sẽ hối hận. Cả bà ta."
Nói xong Sầm Kỷ Dương đã quay người bỏ đi.
Đình Thâm nhìn bóng lưng của Sầm Kỷ Dương khuất sau cửa lớp mày nhanh chóng nhíu lại.
Bà ta? Sầm Kỷ Dương ám chỉ là Mộc Miên sao? Không lẽ, anh đã nhớ lại hết???
Mấy học viên trong lớp chứng kiến thầm nuốt nước bọt đi đến đỡ bàn lên thực ra là đang xì xầm việc Sầm Kỷ Dương ra tay đánh Đình Thâm.
Vân Du ngồi nhìn Đình Thâm khóe môi hơi nâng lên.
.
Y Anh tỉnh dậy đã là ráng chiều, chân trời vắt màu vàng rực, ánh nắng mặt trời lặn vàng cam chiếu về cửa sổ hướng vào trong phòng.
Cô ngồi dậy nhìn khắp phòng không nhìn thấy anh lặp tức xuống giường chạy xuống nhà xem thử.
Y Anh vừa đi xuống cầu thang nhìn thấy Sầm Kỷ Dương mở cửa từ ngoài đi vào hình như là vừa đi đâu về.
Anh đóng cửa nhà quay người đã thấy cô đứng trên cầu thang, anh và cô không nói gì chỉ im lặng đứng nhìn nhau.
Khoảng cách giữa cô và anh cách chỉ mấy bước chân nhưng mà khoảng cách trong lòng xa hơn mấy ngàn bước.
-Tỉnh rồi sao?
-Kỷ Dương...
Đây là lần đầu cô gọi tên anh như thế này nghe qua như một làn gió xuân ấm áp nhẹ nhàng thổi qua bên tai, song cô có phần do dự những lời muốn nói trong lòng đều nghẹn lại ở cổ họng không bật ra lời, hình như giữa cô và anh vẫn còn rào cản.
Anh không nói gì đợi cô mở lời tiếp, Y Anh hai tay đan chặt vào nhau. Thấy cô im lặng một lúc lâu, Sầm Kỷ Dương cũng đoán được cô định nói gì đã nói:
-Tôi đi hâm nóng đồ ăn cho cô.
Thật ra anh biết giữa bọn họ đã nảy sinh tình cảm, nhưng mà anh không dám chấp nhận hay bày tỏ, anh sợ chỉ cần bọn họ xác nhận với nhau thì đoạn tình cảm này sẽ không đi đến đâu.
Bày tỏ hay che giấu, miễn anh yêu cô là được.
Em thích anh. Thật sự rất thích anh.
Trong lòng gào thét rằng cô rất thích anh, phải nói cho anh biết tình cảm của mình nhưng mà đối diện với anh cô lại không nói được. Bởi vì cô sợ, anh sẽ rời bỏ cô.
Anh chấp nhận tình cảm này sau đó bỏ đi thì rất tàn nhẫn với cô còn không chấp nhận thì lòng cô cũng sẽ tan nát.
Nếu đã xác định sẽ xa nhau thì tốt nhất đừng cho nhau cơ hội.
Y Anh cắn môi chạy vào bếp nhắm chặt mắt từ phía sau ôm lấy anh. Sầm Kỷ Dương đang đứng ngay bếp hâm nóng đồ ăn cả người căng cứng.
Yêu là thế này sao? Đau khổ từ bỏ khi chưa hề bắt đầu.
-Kỷ Dương, tôi...
-Lại sinh ảo giác sao? Cháo nóng rồi, để tôi múc ra tô cho cô.
Anh cắt ngang lời cô nói sau đó đưa tay gỡ bàn tay của cô đang ôm lấy mình, lạnh lùng dứt khoát.
Trái tim cô bị treo lơ lửng, tâm can lạnh lẽo.
-Mau ngồi vào bàn đi.
Anh bưng tô cháo sò huyết nóng hổi đặt lên bàn, kéo cô ngồi xuống ghế còn mình vòng qua bên kia ghế đối diện.
-Tôi ghét sò huyết.
-Ăn hết đi, tốt cho cô.
-Nhưng mà... tôi sẽ ăn hết nhưng anh phải nghe tôi nói trước.
Được rồi, tỏ tình thôi mà, cũng chẳng phải xấu xa gì, nếu bị từ chối thì cứ bảo là đùa. Không sao đâu.
-Vậy thì hãy nghe tôi nói trước.
Cô nghe anh nói thì ngẩng đầu nhìn sau đó tập trung lắng nghe, có phải anh sẽ tỏ tình trước không? Cô nên đồng ý thế nào đây? Em đồng ý hay là em cũng thích anh?
Hồi hộp quá.
-Có một số việc không như bản thân mình muốn, cô ghét ăn sò huyết giống như tôi ghét ăn hành với gừng vậy, bản thân tôi thích ăn sò huyết không thể ép cô ăn theo ý tôi được, tương tự cô cũng không thể ép tôi làm việc tôi không thích.
Anh nói vậy là ý gì? Nụ cười trên môi cô có chút cứng ngắc.
-Tôi cũng đang ăn sò huyết đây. Chỉ cần cố gắng là được.
-Cô cũng biết nói cố gắng, nhưng mà cô cô gắng thôi cũng không đủ, bản thân cô thích nhưng chưa chắc người khác đã thích, tốt nhất đừng nên ép buộc ai cả, người ta thích thì đã nói lâu rồi.
Cô hiểu.
Quặn thắt. Cảm giác còn tệ hơn tỏ tình thất bại, cô còn chẳng có cơ hội để nói ra nữa.
Từng lời như xé vào tim.
Anh đang nhắc nhở cô, phải, cô biết, hàm ý trong lời nói của anh rõ như vậy dù có giả ngốc cũng không được.
Cô rất muốn hỏi lại để chắc chắn câu trả lời của anh. Nhưng mà cô sợ bản thân nhận được bốn chữ: anh không thích cô. Như vậy tim cô sẽ vỡ vụn mất.
-Tôi hiểu mà, tôi chỉ muốn nói sau này đừng tùy tiện vẽ bậy vào sách của tôi nữa.
Miệng mỉm cười mà lòng xót xa.
-Lúc đó đang tùy hứng viết bậy bạ vài dòng, đừng hiểu lầm. Tôi lên phòng đây.-anh nhún vai thản nhiên đứng dậy rời đi
Thật ra Y Anh rất muốn đuổi theo mắng anh, tùy hứng, chỉ một phút tùy hứng của anh đã cho cô ôm ấp hi vọng, anh dễ dàng trút bỏ, còn cô làm sao bỏ được đây?
Không phải đã nói bảo vệ tốt cho cô sao? Vì sao anh đã làm cô bị thương trước? Không phải thể xác, mà là tim. Tim rất đau.
Y Anh cúi đầu múc từng muỗng cháo đưa vào miệng nuốt, khó ăn quá.
Càng ăn càng đắng, càng ăn càng muốn ói ra, hai bên gò má của cô đang có dòng lệ chảy xuống.
Sầm Kỷ Dương đi vào phòng đóng chặt cửa hai tay nắm lại thành quyền nổi đầy gân xanh, anh ghét bộ dạng của cô khi nãy, khuôn mặt cười nói với anh nhưng đang cố gắng kiềm chế nỗi đau trong lòng, càng ghét bản thân hơn khi không thể nào cho cô một câu trả lời vừa ý.
Ma cà rồng, nếu anh không phải ma cà rồng, cô không phải cô gái có máu Thủy Huyết thì mọi thứ đã đơn giản hơn nhiều.
Chuyện tình cảm của bọn họ cứ coi như chưa hề xảy ra đi.
.
Sáng hôm sau Y Anh ngồi trong lớp chép bài hôm qua lại vào tập. Vẻ mặt cô rất bình thường như chưa có việc gì xảy ra cả.
-Y Anh, thầy chủ nhiệm kêu cậu xuống phòng thực hành Lý lấy đồ lên để lát làm thực hành cho lớp xem.
-Ừ, mình đi ngay.
Y Anh gật đầu nghe theo bạn nam cùng lớp nói đi ra ngoài.
Vân Du nhìn cô bỏ đi cũng lén lút theo sau.
Y Anh đi xuống phòng thực hành dừng trước bên ngoài, không đúng, hôm nay rõ ràng không có tiết Lý, cô chép bài Lý hôm qua lại cơ mà.
Chẳng lẽ bạn nam đó nói nhầm?
Y Anh vừa định quay về lớp thì ở phía sau đã có người đánh ngất cô đi.
Vân Du đỡ cô đưa vào trong phòng thực hành đặt cô ngồi lên chiếc ghế sau đó mỉm cười gian xảo.
-Y Anh, tôi thực sự rất ghét cô, vì sao cô có thể sống vui vẻ còn có nhiều người bảo vệ, trong khi tôi cái gì cũng hơn cô?
Vân Du cay nghiệt nói ánh mắt chứa đầy lửa hận nhìn Y Anh đã ngất đi ngồi trên ghế sau đó lấy dây thừng trói cô trên ghế, dùng mảnh vải đen bịt mắt cô còn lấy miếng vải nhét vào miệng cô.
Đi đến cuối góc phòng lôi ra bịch than đốt lên khói bay nghi ngút.
Sau đó cô ta mới đóng tất cả cửa sổ, đóng luôn cửa ra vào còn khóa trong lại.
-Nếu Đình Thâm đã không giết cô, thì tôi sẽ thay anh ta làm, sau đó anh ta mới có thể giúp tôi.
Vân Du cười đắc ý quay người rời khỏi.
Tác giả :
Du Huyễn