Thần Trộm Cuồng Phi
Chương 47: Từng bước hướng dẫn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thứ hai, cho dù ngươi xem Tô Lâm là một đứa trẻ tốt, cũng chỉ có thể nói rằng trong tương lai sự phát triển của hắn sẽ không tệ không có nghĩa là hiện tại hắn có thể giúp đỡ ngươi. Bây giờ trong mắt ta hắn chỉ là một đứa nhỏ không thể chống đỡ được chuyện gì. Tất cả mọi thứ của hắn bây giờ đều được đà chủ của Cái Bang trợ cấp cho, một khi chỗ dựa này không thể dựa được nữa thì hắn chẳng có gì cả.
“Cho nên, cho dù ngươi có trở về cũng không thể gặp mặt Tô Lâm trước mặt mọi người như vậy chính là hại hắn. Còn nữa, theo ta thấy, Bang Tụ Bảo mà ngươi bí mật phát triển còn bền chắc hơn thế lực của hắn ở Đông Thành. Nếu như ngươi kiên trì muốn Tô Lâm hướng tới một tương lai, là bằng hữu, ta thấy tốt nhất ngươi vẫn nên âm thầm giúp đỡ. Cùng Tô Lâm hợp tác, không cần phải xuất hiện trước mặt mọi người."
“Cuối cùng chính là, kì thật ngươi có một điểm yếu chí mạng, ngươi là con gái của Liễu Nghiêm, về điều này ngươi không có cách nào trốn tránh. Thân phận của ngươi, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ phải gả cho người ta, có một ngày ngươi sẽ bị giam ở trong hậu viện của người khác. Tất cả những cố gắng bây giờ của ngươi, những kiên trì bây giờ của ngươi ta không biết là vì điều gì, trong mắt ta, tất cả những điều mà ngươi làm chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Đừng trách ta nói thẳng, ngươi hiểu được, những gì ta nói đều là sự thật, đều muốn tốt cho ngươi." DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Hoa Thiên Vũ nghe những lời cằn nhằn của Lăng Mạc Thiên mà đầu óc như muốn nổ tung. Cũng chính vào lúc này, mới cảm thấy nơi mình đang sống đây không phải là thời đại kia của mình, mình đang ở cổ đại.
Thiếu chút nữa đã quên rồi, ở thời đại này, trong mắt nam nhân địa vị của nữ nhân không là gì cả. Mặc dù lời nói của Lăng Mạc Thiên có hơi khó nghe một chút, nhưng nàng không thể phủ nhận những gì hắn nói đều là sự thật.
Hiện tại là thời buổi loạn lạc, ngũ quốc phân tranh, hàng năm đánh giặc, giữa các nước mặc dù mỗi nơi mỗi vẻ nhưng ẩn sâu bên trong lại biến hóa khôn lường. Một nữ nhân muốn một cuộc sống khá hơn một chút không phải chỉ dựa vào quan niệm có chút mới mẻ mà thay đổi được.
Huống chi mình bây giờ, thân phận đặc thù, các quốc gia ở đây cũng có dấu hiệu chứng minh thân phận tương tự như chứng minh thư của thời đại kia. Trên người mình có miếng đồng chứng minh thân phận của mình, Hoa Thiên Vũ có bao nhiêu lá gan cũng không dám đánh mất. Đó là tượng trưng cho thân phận của mình. Hơn nữa cũng giúp nàng tự do hành tẩu bên ngoài.
Nếu như không có nó, có thể sẽ không có cách nào đặt chân ở các thành khác. Hơn nữa các quốc gia sẽ có biện pháp xử lí những người không có thân phận, lấy Cẩm quốc làm ví dụ, một khi không xác minh được thân phận, cũng không có người làm chứng bảo lãnh, nam sẽ bị sung quân, nữ sẽ sung làm
“Thứ hai, cho dù ngươi xem Tô Lâm là một đứa trẻ tốt, cũng chỉ có thể nói rằng trong tương lai sự phát triển của hắn sẽ không tệ không có nghĩa là hiện tại hắn có thể giúp đỡ ngươi. Bây giờ trong mắt ta hắn chỉ là một đứa nhỏ không thể chống đỡ được chuyện gì. Tất cả mọi thứ của hắn bây giờ đều được đà chủ của Cái Bang trợ cấp cho, một khi chỗ dựa này không thể dựa được nữa thì hắn chẳng có gì cả.
“Cho nên, cho dù ngươi có trở về cũng không thể gặp mặt Tô Lâm trước mặt mọi người như vậy chính là hại hắn. Còn nữa, theo ta thấy, Bang Tụ Bảo mà ngươi bí mật phát triển còn bền chắc hơn thế lực của hắn ở Đông Thành. Nếu như ngươi kiên trì muốn Tô Lâm hướng tới một tương lai, là bằng hữu, ta thấy tốt nhất ngươi vẫn nên âm thầm giúp đỡ. Cùng Tô Lâm hợp tác, không cần phải xuất hiện trước mặt mọi người."
“Cuối cùng chính là, kì thật ngươi có một điểm yếu chí mạng, ngươi là con gái của Liễu Nghiêm, về điều này ngươi không có cách nào trốn tránh. Thân phận của ngươi, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ phải gả cho người ta, có một ngày ngươi sẽ bị giam ở trong hậu viện của người khác. Tất cả những cố gắng bây giờ của ngươi, những kiên trì bây giờ của ngươi ta không biết là vì điều gì, trong mắt ta, tất cả những điều mà ngươi làm chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Đừng trách ta nói thẳng, ngươi hiểu được, những gì ta nói đều là sự thật, đều muốn tốt cho ngươi." DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Hoa Thiên Vũ nghe những lời cằn nhằn của Lăng Mạc Thiên mà đầu óc như muốn nổ tung. Cũng chính vào lúc này, mới cảm thấy nơi mình đang sống đây không phải là thời đại kia của mình, mình đang ở cổ đại.
Thiếu chút nữa đã quên rồi, ở thời đại này, trong mắt nam nhân địa vị của nữ nhân không là gì cả. Mặc dù lời nói của Lăng Mạc Thiên có hơi khó nghe một chút, nhưng nàng không thể phủ nhận những gì hắn nói đều là sự thật.
Hiện tại là thời buổi loạn lạc, ngũ quốc phân tranh, hàng năm đánh giặc, giữa các nước mặc dù mỗi nơi mỗi vẻ nhưng ẩn sâu bên trong lại biến hóa khôn lường. Một nữ nhân muốn một cuộc sống khá hơn một chút không phải chỉ dựa vào quan niệm có chút mới mẻ mà thay đổi được.
Huống chi mình bây giờ, thân phận đặc thù, các quốc gia ở đây cũng có dấu hiệu chứng minh thân phận tương tự như chứng minh thư của thời đại kia. Trên người mình có miếng đồng chứng minh thân phận của mình, Hoa Thiên Vũ có bao nhiêu lá gan cũng không dám đánh mất. Đó là tượng trưng cho thân phận của mình. Hơn nữa cũng giúp nàng tự do hành tẩu bên ngoài.
Nếu như không có nó, có thể sẽ không có cách nào đặt chân ở các thành khác. Hơn nữa các quốc gia sẽ có biện pháp xử lí những người không có thân phận, lấy Cẩm quốc làm ví dụ, một khi không xác minh được thân phận, cũng không có người làm chứng bảo lãnh, nam sẽ bị sung quân, nữ sẽ sung làm
Tác giả :
Di Hương