Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì
Chương 48
Ngôn gia, Bạch gia đều đồng thời mất đi một đứa con, một nhà mất nữ nhi kêu khóc đến long trời lở đất, một nhà mất nam nhi cũng khóc lóc thảm thiết.
Dân chúng trong Cô Tô thành hai ngày nay từ lúc sáng sớm đã tập trung trước cửa hai nhà Ngôn – Bạch, vừa ăn bánh uống nước vừa xem lão gia hai nhà đấu khẩu với nhau. Nếu vận khí tốt còn có thể thấy hai lão gia lao ra cửa tố khổ nhau, nước miếng suýt chút nữa dìm chết đối phương.
Hôm nay cũng vậy, mới sáng sớm Bạch lão gia cùng Ngôn lão gia đã chiến đấu ầm ĩ
“Chính đứa con vô sỉ của ngươi đã bắt cóc nữ nhi của ta"
“Nói bậy, nữ nhi nhà ngươi mới vô sỉ, mau đem tiểu Bạch trả lại cho ta"
“Nhà ngươi mới vô sỉ! Mới cố tình gây sự!"
“Nhà ta có vô sỉ, cố tình gây sự thế nào cũng không đến nỗi dụ con nhà người ta bỏ trốn"
“Nhà ta có vô sỉ hơn nữa, gây sự hơn nữa cũng tuyệt đối không câu dẫn đứa con ngu ngốc nhà ngươi"
Hai đại lão gia chiến đấu hăng say, nước miếng văng tứ tung như mưa phùn ngày xuân.
Đám người đứng xem náo nhiệt cũng bắt đầu tản đi, ngày nào cũng tiết mục vô sỉ và gây sự, không có gì mới cả. Đúng là không có sáng ý a.
Bạch Đại lão gia và Ngôn đại gia được hâm mộ riết cũng nghiện, mắt thấy khán giả rời đi liền nhịn không được chỉ tay hô to
“Không được đi!"
“Không được đi!"
Dân chúng bị khí thế của hai đại lão gia làm cho sợ, nhất thời đều án binh bất động, một chút cử động nhỏ cũng không dám.
“Sáng nào cũng chạy tới xem kịch vui, mới thấy diễn không tốt đã tính bỏ đi sao?"
“Coi nơi đây là rạp hát hả? muốn tới thì tới, muốn đi thì đi"
Hai vị lão gia hò hét khí thế làm người xem giật mình sợ hãi, không dám động đậy
Chỉ có một người mặc hắc y, bước đi tập tễnh, quần áo rách nát, khắp người loang lổ vết máu…
Hắn chậm rãi đi tới, tựa như không nhìn thấy hai vị lão gia đang khẩu chiến, chậm rãi đi xuyên qua bọn họ, thẳng tiến vào Ngôn gia.
Bạch lão gia cùng Ngôn lão gia giật mình ngây ngốc.
Nhìn hắn rất chật vật, toàn thân đều chi chít vết thương, còn đâu là Chu Sa công tử danh chấn thiên hạ?
Vân Tịnh Thư đi vào Ngôn gia, mặc kệ các ánh mắt tò mò và thanh âm tranh cãi ầm ĩ.
Hắn ngồi bên hành lang thủy tạ, yên lặng nhìn mặt ao trong suốt, tĩnh lặng.
Sương sớm buổi sáng như phủ một tấm màn mỏng lên mặt nước, tiếng chi đỗ quyên thỉnh thoảng vang lên thảng thốt, mặt nước ao trong suốt như gương phản chiếu gương mặt buồn hiu hắt của hắn.
Vân Tịnh Thư hơi nhếch miệng
Thực ra hắn chẳng để ý tới vết thương của mình, cũng không quan tâm mình đã chảy bao nhiêu máu, chỉ cần nàng có thể bình an, hạnh phúc, cho dù nàng ở cạnh một nam nhân khác, cũng xứng đáng.
Ao nước vẫn như cũ nhưng người bên cạnh lại không có.
Nhìn cảnh trí quen thuộc, hắn lại nhớ tới đêm nọ, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Tư vị trong lòng không nói nên lời, có chua xót, có đau khổ, có nặng nề lại thêm chút ê ẩm. Có lẽ bọn họ thực sự vô duyên với nhau. Chỉ mong kiếp sau…hắn có thể gặp nàng sớm hơn nam nhân kia.
Vân Tịnh Thư nhắm mắt, khỏa chu sa giữa trán lại chớp động.
Hắn nhẹ nhàng đè vết thương trên cánh tay, là do các thiên binh gây ra, Khổn tiên thằng lại thêm tiên pháp như dao sắc cứa vào da thịt hắn, cảm giác đau đớn đến không thể nói thành lời, chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, hắn từ nhỏ đánh nhau với người ta, chưa từng chịu thua thiệt thế mà giờ lại rơi vào tình trạng chật vật tới mức này.
Vân Tịnh Thư nhẹ nhàng xé vạt áo để lau vết thương, đau đến mức hắn phải cắn môi, quật cường không để phát ra tiếng.
Bỗng nhiên cảm giác trước mắt tinh quang chợt lóe, ngẩng đầu lên đã thấy Tuần Sử Thiên Quân anh tuấn khí phách ở trước mặt.
Vân Tịnh Thư trừng mắt nhìn Quân Mạc Ức, coi như là đã nhìn thấy hắn rồi lại cúi đầu tiếp tục băng bó vết thương.
Quân Mạc Ức cực kỳ không hài lòng với biểu tình của hắn.
Hoài nghi không biết uy nghiêm của mình dạo này bị giảm sút nghiêm trọng hay không, bình thường phàm nhân thấy hắn không quỳ lạy thì cũng kinh sợ thế mà đám người Ngôn gia này hết lần này tới lần khác đều xem như hắn không tồn tại. Ngôn Sơ Thất kia đã vậy, Vân Tịnh Thư này cũng thế.
Nhìn thấy vết thương của Vân Tịnh Thư lại tiếp tục chảy máu, làm hắn đau đến trán đổ mồ hôi nhưng vẫn quật cường chịu đựng. Quân Mạc Ức trừng mắt “ muốn ta giúp ngươi không?"
“Không cần." Vân Tịnh Thư không chút khách khí.
“Ngươi tội gì phải làm vậy? ta là thần tiên, chỉ chút tiên pháp đã giúp ngươi khỏi chịu đau rồi"
Vân Tịnh Thư ngẩng đầu, liếc mắt xem thường “ ta chán ghét thần tiên"
Quân Mạc Ức biến sắc “ chán ghét thần tiên? Ta nghĩ là ngươi chán ghét Bạch Tử Phi a"
“Không." Vân Tịnh Thư mâu quang chuyển động “ ta là chán ghét đám võ tiên nhân, chán ghét những người truy đuổi bọn họ. Là thần tiên thì sao? chẳng qua cũng là một đám bắt nạt kẻ yếu mà thôi"
Quân Mạc Ức nghe vậy thì ngẩn người.
Hắn còn tưởng Vân Tịnh Thư chán ghét Bạch Tử Phi vì hắn đã đoạt mất vị hôn thê của mình, không ngờ Vân Tịnh Thư lại chán ghét đám võ tiên nhân, vì bọn họ đã truy đuổi hai người kia.
“Ngươi quả là đặc biệt, ta cứ tưởng ngươi chán ghét tên thần tiên ngu ngốc kia vì đã cướp mất nữ nhân của ngươi chứ" Quân Mạc Ức nhìn Vân Tịnh Thư, cảm giác hiếu kỳ.
“Ta không chán ghét hắn" Vân Tịnh Thư nhíu mày “ nếu Sơ Thất thực là của ta, thì hắn có muốn giành cũng không giành được, nhưng nàng không phải của ta, nên nàng theo ai cũng không quan trọng, quan trọng là nàng hạnh phúc, vậy là đủ rồi"
Quân Mạc Ức càng thấy khó hiểu “ chẳng lẽ ngươi không thấy khó chịu sao? nữ nhân của ngươi bị người khác cướp mất nha"
“Chỉ cần nàng hạnh phúc, thì có gì là khó chịu đâu" Vân Tịnh Thư vừa kéo xuống một mảnh áo dính vào da, lập tức máu tươi phun trào, đau đến kêu thành tiếng, Quân Mạc Ức nhíu mày.
Phàm nhân thật khó hiểu.
Duyên nợ, hi sinh, hạnh phúc…rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Chữ tình có thể làm cho người ta trở nên bao dung quảng đại đến thế sao, dù trong lòng đau khổ thế nào cũng ráng mà chịu đựng? Hắn không rõ, cũng không hiểu được. Có lẽ ngày nào đó hắn sẽ hiểu nhưng người làm cho hắn có thể hiểu đang ở đâu?
Quân Mạc Ức nhăn mặt “ ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, nhưng mà ta có thể giúp ngươi không phải chịu nỗi đau da thịt. Võ tiên nhân rất lợi hại, dù ta có động thủ với bọn họ cũng phải nhường ba phần, ngươi là phàm nhân, cũng không nên tiếp tục gây sự với bọn họ. Hiện tại Ngôn Sơ Thất và Bạch Tử Phi đang ở một nơi rất an toàn, đám võ tiên nhân kia tạm thời sẽ không tìm được bọn họ"
Quân Mạc Ức thi triển tiên pháp, các vết thương chi chít trên người Vân Tịnh Thư lập tức khỏi hẳn.
Vân Tịnh Thư cúi đầu nói “ cảm ơn, bất quá nếu đám người đó vẫn muốn tổn thương bọn họ thì ta sẽ không dừng tay"
“Ngươi là phàm nhân, biết rõ làm vậy sẽ chịu đau đớn, hơn nữa Ngôn Sơ Thất cũng đi theo Bạch Tử Phi rồi, ngươi cần chi phải làm vậy?"
Vân Tịnh Thư nhướng mày “ vì lòng của ta"
Quân Mạc Ức giật mình. Phàm nhân đúng là khó hiểu mà.
Trong lúc Vân Tịnh Thư đang sửa sang lại quần áo thì đột nhiên trên không trung vang lên thanh âm như tiếng chuông ngân
“Tuần Sử Thiên Quân!"
Quân Mạc Ức rùng mình, hắn không muốn nghe thanh âm này chút nào
“Tuần Sử Thiên Quân Quân Mạc Ức, ngươi dám lén xuống thế gian còn bao che cho tội tiên Bạch Tử Phi?" thanh âm đày vẻ răn đe, Đại Thiên Quân râu tóc bạc phơ cũng xuất hiện giữa đám mây nhiều màu.
Quân Mạc Ức vừa nhìn thấy, không dám chần chờ, liền cưỡi mây nghênh đón giữa không trung.
Vân Tịnh Thư không nhịn được nhíu mày, tuy không biết ai vừa xuất hiện nhưng hắn cảm thấy có liên quan đến Ngôn Sơ Thất, vội nghiêng người che dấu thân hình nhưng vẫn không quên vểnh tai nghe ngóng tình hình chung quanh.
Quân Mạc Ức lễ phép hành lễ “ Đại Thiên Quân"
Đại Thiên Quân Thực Ức tức giận phi thường, nhìn môn sinh đắc ý nhất của mình “ Tuần Sử Thiên Quân Quân Mạc Ức, lá gan quả là lớn ah. Ngươi cũng biết Hỗn Thế đan lạc phàm sẽ làm cho thế gian nhiễu loạn, Huyền Thiên Đại Thần trên Cửu Trọng Thiên đã biết việc này, Thượng Đế cũng đã hạ lệnh điều tra rõ việc này, không lấy lại Hỗn Thế đan tuyệt không bỏ qua. Võ tiên nhân đã tìm được nữ tử nuốt đan kia, vậy mà ngươi lại giúp nàng bỏ trốn, còn truyền tiên pháp cho bọn họ, giúp bọn họ đả thương các võ tiên nhân. Hiện tại Thượng Võ Tiên Nhân đã cáo trạng lên thiên đình, Thượng Đế giật dữ, ra chỉ dụ phải giáng tội ngươi. Nếu ngươi muốn lấy công chuộc tội thì mau giao tội tiên cùng phàm nữ kia ra, ta còn có thể thay ngươi cầu tình, bỏ qua tội bao che cho bọn họ"
Quân Mạc Ức nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ.
Không ngờ thiên đình đã biết chuyện thiên đan thất lạc, hắn còn tưởng chỉ cần bình tĩnh chờ Bạch Tử Phi lấy lại Hỗn Thế đan rồi về lại thiên đình, mọi chuyện coi như kết thúc.
“Đại Thiên Quân, việc này nghiêm trọng tới vậy sao?"
“Ngươi nói đi" Thực Ức Đại Thiên Quân hiển nhiên là phi thường bất mãn
Quân Mạc Ức cau mày “ nếu chỉ cần lấy lại Hỗn Thế đan thì có phải thiên đình sẽ cho bọn họ một con đường sống?"
Thực ức Đại Thiên Quân nghe vậy thì giật mình, ngay cả miệng cũng không khép lại
“Quân Mạc Ức, ngươi là lần đầu tiên làm thiên quân sao? lời như vậy mà cũng có thể nói ra? Hiện tại thiên đình không chỉ muốn tìm lại Hỗn Thế đan mà còn có tội tiên cùng phàm nữ đã nuốt tiên đan kia nữa, ngay cả thiên quy mà ngươi cũng không nhớ?"
Quân Mạc Ức mím môi “ Đại Thiên Quân, không phải Mạc Ức không hiểu thiên quy, nhưng bọn họ chỉ là một tiêu tiên và một phàm nữ, thiên đình làm khó bọn họ thì có gì hay đâu. Thực sự muốn cho bọn họ sinh ly tử biệt sao? bọn họ đời này có duyên nợ với nhau, nếu thiên đình có đức hiếu sinh, sao không cho bọn họ một con đường sống"
Thực Ức Đại Thiên Quân giật mình, giận tới mức râu tóc dựng ngược, cẩn thận đánh giá Quân Mạc Ức từ trên xuống dưới một vòng, không dám tin đây chính là đệ tử đắc ý nhất của mình.
“Mạc Ức, ngươi ở thế gian riết rồi quên hết thiên quy sao, dám nói ra những lời như vậy? ai bảo bọn họ phạm tội, thần tiên và phàm nhân tuyệt đối không thể ở cùng nhau, thiên quy đã định, thần tiên sao có thể không tuân theo? Tiên là trường sinh bất lão, còn phàm nữ thì sao? ngươi vẫn không nên nói mấy lời buồn cười vậy nữa đi"
Quân Mạc Ức nghe vậy lại đột nhiên nhớ tới những lời Ngôn Sơ Thất đã nói với hắn.
Vận mệnh của hắn, vận mệnh của ngươi, sẽ như một cái cây không nhìn thấy gốc rễ lại gắt gao dính chặt vào nhau. Khi đó dù ngươi ở bất kỳ nơi nào cũng cảm nhận được sự tồn tại của hắn, bởi vì trong lòng ngươi luôn có hắn. Điều này không lý giải được cũng không thể xóa bỏ, bởi đó là duyên nợ, dù hắn có là thần tiên thì đã làm sao?
Chẳng lẽ trên thiên đình chưa từng nghe nói qua? Nếu duyên nợ của bọn họ kiếp này không giải được thì dù là thần tiên hay phàm nhân, bất tử trường sinh thì có tính là gì?
Chữ yêu kia, cho dù thần tiên cao cao tại thượng trên chín tầng trời cũng vĩnh viễn không thể hiểu nổi.
“Đại Thiên Quân, xin thứ cho đệ tử…khó lòng nghe theo" Quân Mạc Ức không muốn nghĩ tiếp nữa, thản nhiên nói
“Mạc Ức, ngươi" Thực Ức Đại Thiên Quân dù thế nào cũng không ngờ được môn sinh đắc ý nhất của mình lại trả lời như thế, tức giận đến xanh mặt.
Trong lúc hai người còn đang giằng co trên không trung thì đột nhiên xuất hiện một võ tiên nhân, hùng hổ la to
“Tuần Sử Thiên Quân Quân Mạc Ức, còn không chịu tiếp chỉ của Thượng Đế"
Quân Mạc Ức cả kinh, Đại Thiên Quân vừa mới nói thôi bây giờ chỉ dụ đã truyền tới, hơn nữa nhìn bộ dáng hùng hổ của võ tiên nhân thì xem ra không phải là chuyện tốt rồi.
Quả nhiên chỉ dụ còn chưa đưa ra, võ tiên nhân đã hùng hổ giận dữ thét
“Tuần Sử Thiên Quân Quân Mạc Ức, chỉ dụ của Thượng Đế lệnh cho ngươi ngay lập tức tróc não tội tiên Bạch Tử Phi về quy án, lấy lại tiên đan trong bụng phàm nữ Ngôn Sơ Thất, hạn trong vòng ba ngày phải hoàn thành nếu không sẽ bị cách tiên vị, thoát tiên thân, đánh vào ma đạo, tu luyện lại lần nữa"
Dân chúng trong Cô Tô thành hai ngày nay từ lúc sáng sớm đã tập trung trước cửa hai nhà Ngôn – Bạch, vừa ăn bánh uống nước vừa xem lão gia hai nhà đấu khẩu với nhau. Nếu vận khí tốt còn có thể thấy hai lão gia lao ra cửa tố khổ nhau, nước miếng suýt chút nữa dìm chết đối phương.
Hôm nay cũng vậy, mới sáng sớm Bạch lão gia cùng Ngôn lão gia đã chiến đấu ầm ĩ
“Chính đứa con vô sỉ của ngươi đã bắt cóc nữ nhi của ta"
“Nói bậy, nữ nhi nhà ngươi mới vô sỉ, mau đem tiểu Bạch trả lại cho ta"
“Nhà ngươi mới vô sỉ! Mới cố tình gây sự!"
“Nhà ta có vô sỉ, cố tình gây sự thế nào cũng không đến nỗi dụ con nhà người ta bỏ trốn"
“Nhà ta có vô sỉ hơn nữa, gây sự hơn nữa cũng tuyệt đối không câu dẫn đứa con ngu ngốc nhà ngươi"
Hai đại lão gia chiến đấu hăng say, nước miếng văng tứ tung như mưa phùn ngày xuân.
Đám người đứng xem náo nhiệt cũng bắt đầu tản đi, ngày nào cũng tiết mục vô sỉ và gây sự, không có gì mới cả. Đúng là không có sáng ý a.
Bạch Đại lão gia và Ngôn đại gia được hâm mộ riết cũng nghiện, mắt thấy khán giả rời đi liền nhịn không được chỉ tay hô to
“Không được đi!"
“Không được đi!"
Dân chúng bị khí thế của hai đại lão gia làm cho sợ, nhất thời đều án binh bất động, một chút cử động nhỏ cũng không dám.
“Sáng nào cũng chạy tới xem kịch vui, mới thấy diễn không tốt đã tính bỏ đi sao?"
“Coi nơi đây là rạp hát hả? muốn tới thì tới, muốn đi thì đi"
Hai vị lão gia hò hét khí thế làm người xem giật mình sợ hãi, không dám động đậy
Chỉ có một người mặc hắc y, bước đi tập tễnh, quần áo rách nát, khắp người loang lổ vết máu…
Hắn chậm rãi đi tới, tựa như không nhìn thấy hai vị lão gia đang khẩu chiến, chậm rãi đi xuyên qua bọn họ, thẳng tiến vào Ngôn gia.
Bạch lão gia cùng Ngôn lão gia giật mình ngây ngốc.
Nhìn hắn rất chật vật, toàn thân đều chi chít vết thương, còn đâu là Chu Sa công tử danh chấn thiên hạ?
Vân Tịnh Thư đi vào Ngôn gia, mặc kệ các ánh mắt tò mò và thanh âm tranh cãi ầm ĩ.
Hắn ngồi bên hành lang thủy tạ, yên lặng nhìn mặt ao trong suốt, tĩnh lặng.
Sương sớm buổi sáng như phủ một tấm màn mỏng lên mặt nước, tiếng chi đỗ quyên thỉnh thoảng vang lên thảng thốt, mặt nước ao trong suốt như gương phản chiếu gương mặt buồn hiu hắt của hắn.
Vân Tịnh Thư hơi nhếch miệng
Thực ra hắn chẳng để ý tới vết thương của mình, cũng không quan tâm mình đã chảy bao nhiêu máu, chỉ cần nàng có thể bình an, hạnh phúc, cho dù nàng ở cạnh một nam nhân khác, cũng xứng đáng.
Ao nước vẫn như cũ nhưng người bên cạnh lại không có.
Nhìn cảnh trí quen thuộc, hắn lại nhớ tới đêm nọ, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Tư vị trong lòng không nói nên lời, có chua xót, có đau khổ, có nặng nề lại thêm chút ê ẩm. Có lẽ bọn họ thực sự vô duyên với nhau. Chỉ mong kiếp sau…hắn có thể gặp nàng sớm hơn nam nhân kia.
Vân Tịnh Thư nhắm mắt, khỏa chu sa giữa trán lại chớp động.
Hắn nhẹ nhàng đè vết thương trên cánh tay, là do các thiên binh gây ra, Khổn tiên thằng lại thêm tiên pháp như dao sắc cứa vào da thịt hắn, cảm giác đau đớn đến không thể nói thành lời, chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, hắn từ nhỏ đánh nhau với người ta, chưa từng chịu thua thiệt thế mà giờ lại rơi vào tình trạng chật vật tới mức này.
Vân Tịnh Thư nhẹ nhàng xé vạt áo để lau vết thương, đau đến mức hắn phải cắn môi, quật cường không để phát ra tiếng.
Bỗng nhiên cảm giác trước mắt tinh quang chợt lóe, ngẩng đầu lên đã thấy Tuần Sử Thiên Quân anh tuấn khí phách ở trước mặt.
Vân Tịnh Thư trừng mắt nhìn Quân Mạc Ức, coi như là đã nhìn thấy hắn rồi lại cúi đầu tiếp tục băng bó vết thương.
Quân Mạc Ức cực kỳ không hài lòng với biểu tình của hắn.
Hoài nghi không biết uy nghiêm của mình dạo này bị giảm sút nghiêm trọng hay không, bình thường phàm nhân thấy hắn không quỳ lạy thì cũng kinh sợ thế mà đám người Ngôn gia này hết lần này tới lần khác đều xem như hắn không tồn tại. Ngôn Sơ Thất kia đã vậy, Vân Tịnh Thư này cũng thế.
Nhìn thấy vết thương của Vân Tịnh Thư lại tiếp tục chảy máu, làm hắn đau đến trán đổ mồ hôi nhưng vẫn quật cường chịu đựng. Quân Mạc Ức trừng mắt “ muốn ta giúp ngươi không?"
“Không cần." Vân Tịnh Thư không chút khách khí.
“Ngươi tội gì phải làm vậy? ta là thần tiên, chỉ chút tiên pháp đã giúp ngươi khỏi chịu đau rồi"
Vân Tịnh Thư ngẩng đầu, liếc mắt xem thường “ ta chán ghét thần tiên"
Quân Mạc Ức biến sắc “ chán ghét thần tiên? Ta nghĩ là ngươi chán ghét Bạch Tử Phi a"
“Không." Vân Tịnh Thư mâu quang chuyển động “ ta là chán ghét đám võ tiên nhân, chán ghét những người truy đuổi bọn họ. Là thần tiên thì sao? chẳng qua cũng là một đám bắt nạt kẻ yếu mà thôi"
Quân Mạc Ức nghe vậy thì ngẩn người.
Hắn còn tưởng Vân Tịnh Thư chán ghét Bạch Tử Phi vì hắn đã đoạt mất vị hôn thê của mình, không ngờ Vân Tịnh Thư lại chán ghét đám võ tiên nhân, vì bọn họ đã truy đuổi hai người kia.
“Ngươi quả là đặc biệt, ta cứ tưởng ngươi chán ghét tên thần tiên ngu ngốc kia vì đã cướp mất nữ nhân của ngươi chứ" Quân Mạc Ức nhìn Vân Tịnh Thư, cảm giác hiếu kỳ.
“Ta không chán ghét hắn" Vân Tịnh Thư nhíu mày “ nếu Sơ Thất thực là của ta, thì hắn có muốn giành cũng không giành được, nhưng nàng không phải của ta, nên nàng theo ai cũng không quan trọng, quan trọng là nàng hạnh phúc, vậy là đủ rồi"
Quân Mạc Ức càng thấy khó hiểu “ chẳng lẽ ngươi không thấy khó chịu sao? nữ nhân của ngươi bị người khác cướp mất nha"
“Chỉ cần nàng hạnh phúc, thì có gì là khó chịu đâu" Vân Tịnh Thư vừa kéo xuống một mảnh áo dính vào da, lập tức máu tươi phun trào, đau đến kêu thành tiếng, Quân Mạc Ức nhíu mày.
Phàm nhân thật khó hiểu.
Duyên nợ, hi sinh, hạnh phúc…rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Chữ tình có thể làm cho người ta trở nên bao dung quảng đại đến thế sao, dù trong lòng đau khổ thế nào cũng ráng mà chịu đựng? Hắn không rõ, cũng không hiểu được. Có lẽ ngày nào đó hắn sẽ hiểu nhưng người làm cho hắn có thể hiểu đang ở đâu?
Quân Mạc Ức nhăn mặt “ ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, nhưng mà ta có thể giúp ngươi không phải chịu nỗi đau da thịt. Võ tiên nhân rất lợi hại, dù ta có động thủ với bọn họ cũng phải nhường ba phần, ngươi là phàm nhân, cũng không nên tiếp tục gây sự với bọn họ. Hiện tại Ngôn Sơ Thất và Bạch Tử Phi đang ở một nơi rất an toàn, đám võ tiên nhân kia tạm thời sẽ không tìm được bọn họ"
Quân Mạc Ức thi triển tiên pháp, các vết thương chi chít trên người Vân Tịnh Thư lập tức khỏi hẳn.
Vân Tịnh Thư cúi đầu nói “ cảm ơn, bất quá nếu đám người đó vẫn muốn tổn thương bọn họ thì ta sẽ không dừng tay"
“Ngươi là phàm nhân, biết rõ làm vậy sẽ chịu đau đớn, hơn nữa Ngôn Sơ Thất cũng đi theo Bạch Tử Phi rồi, ngươi cần chi phải làm vậy?"
Vân Tịnh Thư nhướng mày “ vì lòng của ta"
Quân Mạc Ức giật mình. Phàm nhân đúng là khó hiểu mà.
Trong lúc Vân Tịnh Thư đang sửa sang lại quần áo thì đột nhiên trên không trung vang lên thanh âm như tiếng chuông ngân
“Tuần Sử Thiên Quân!"
Quân Mạc Ức rùng mình, hắn không muốn nghe thanh âm này chút nào
“Tuần Sử Thiên Quân Quân Mạc Ức, ngươi dám lén xuống thế gian còn bao che cho tội tiên Bạch Tử Phi?" thanh âm đày vẻ răn đe, Đại Thiên Quân râu tóc bạc phơ cũng xuất hiện giữa đám mây nhiều màu.
Quân Mạc Ức vừa nhìn thấy, không dám chần chờ, liền cưỡi mây nghênh đón giữa không trung.
Vân Tịnh Thư không nhịn được nhíu mày, tuy không biết ai vừa xuất hiện nhưng hắn cảm thấy có liên quan đến Ngôn Sơ Thất, vội nghiêng người che dấu thân hình nhưng vẫn không quên vểnh tai nghe ngóng tình hình chung quanh.
Quân Mạc Ức lễ phép hành lễ “ Đại Thiên Quân"
Đại Thiên Quân Thực Ức tức giận phi thường, nhìn môn sinh đắc ý nhất của mình “ Tuần Sử Thiên Quân Quân Mạc Ức, lá gan quả là lớn ah. Ngươi cũng biết Hỗn Thế đan lạc phàm sẽ làm cho thế gian nhiễu loạn, Huyền Thiên Đại Thần trên Cửu Trọng Thiên đã biết việc này, Thượng Đế cũng đã hạ lệnh điều tra rõ việc này, không lấy lại Hỗn Thế đan tuyệt không bỏ qua. Võ tiên nhân đã tìm được nữ tử nuốt đan kia, vậy mà ngươi lại giúp nàng bỏ trốn, còn truyền tiên pháp cho bọn họ, giúp bọn họ đả thương các võ tiên nhân. Hiện tại Thượng Võ Tiên Nhân đã cáo trạng lên thiên đình, Thượng Đế giật dữ, ra chỉ dụ phải giáng tội ngươi. Nếu ngươi muốn lấy công chuộc tội thì mau giao tội tiên cùng phàm nữ kia ra, ta còn có thể thay ngươi cầu tình, bỏ qua tội bao che cho bọn họ"
Quân Mạc Ức nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ.
Không ngờ thiên đình đã biết chuyện thiên đan thất lạc, hắn còn tưởng chỉ cần bình tĩnh chờ Bạch Tử Phi lấy lại Hỗn Thế đan rồi về lại thiên đình, mọi chuyện coi như kết thúc.
“Đại Thiên Quân, việc này nghiêm trọng tới vậy sao?"
“Ngươi nói đi" Thực Ức Đại Thiên Quân hiển nhiên là phi thường bất mãn
Quân Mạc Ức cau mày “ nếu chỉ cần lấy lại Hỗn Thế đan thì có phải thiên đình sẽ cho bọn họ một con đường sống?"
Thực ức Đại Thiên Quân nghe vậy thì giật mình, ngay cả miệng cũng không khép lại
“Quân Mạc Ức, ngươi là lần đầu tiên làm thiên quân sao? lời như vậy mà cũng có thể nói ra? Hiện tại thiên đình không chỉ muốn tìm lại Hỗn Thế đan mà còn có tội tiên cùng phàm nữ đã nuốt tiên đan kia nữa, ngay cả thiên quy mà ngươi cũng không nhớ?"
Quân Mạc Ức mím môi “ Đại Thiên Quân, không phải Mạc Ức không hiểu thiên quy, nhưng bọn họ chỉ là một tiêu tiên và một phàm nữ, thiên đình làm khó bọn họ thì có gì hay đâu. Thực sự muốn cho bọn họ sinh ly tử biệt sao? bọn họ đời này có duyên nợ với nhau, nếu thiên đình có đức hiếu sinh, sao không cho bọn họ một con đường sống"
Thực Ức Đại Thiên Quân giật mình, giận tới mức râu tóc dựng ngược, cẩn thận đánh giá Quân Mạc Ức từ trên xuống dưới một vòng, không dám tin đây chính là đệ tử đắc ý nhất của mình.
“Mạc Ức, ngươi ở thế gian riết rồi quên hết thiên quy sao, dám nói ra những lời như vậy? ai bảo bọn họ phạm tội, thần tiên và phàm nhân tuyệt đối không thể ở cùng nhau, thiên quy đã định, thần tiên sao có thể không tuân theo? Tiên là trường sinh bất lão, còn phàm nữ thì sao? ngươi vẫn không nên nói mấy lời buồn cười vậy nữa đi"
Quân Mạc Ức nghe vậy lại đột nhiên nhớ tới những lời Ngôn Sơ Thất đã nói với hắn.
Vận mệnh của hắn, vận mệnh của ngươi, sẽ như một cái cây không nhìn thấy gốc rễ lại gắt gao dính chặt vào nhau. Khi đó dù ngươi ở bất kỳ nơi nào cũng cảm nhận được sự tồn tại của hắn, bởi vì trong lòng ngươi luôn có hắn. Điều này không lý giải được cũng không thể xóa bỏ, bởi đó là duyên nợ, dù hắn có là thần tiên thì đã làm sao?
Chẳng lẽ trên thiên đình chưa từng nghe nói qua? Nếu duyên nợ của bọn họ kiếp này không giải được thì dù là thần tiên hay phàm nhân, bất tử trường sinh thì có tính là gì?
Chữ yêu kia, cho dù thần tiên cao cao tại thượng trên chín tầng trời cũng vĩnh viễn không thể hiểu nổi.
“Đại Thiên Quân, xin thứ cho đệ tử…khó lòng nghe theo" Quân Mạc Ức không muốn nghĩ tiếp nữa, thản nhiên nói
“Mạc Ức, ngươi" Thực Ức Đại Thiên Quân dù thế nào cũng không ngờ được môn sinh đắc ý nhất của mình lại trả lời như thế, tức giận đến xanh mặt.
Trong lúc hai người còn đang giằng co trên không trung thì đột nhiên xuất hiện một võ tiên nhân, hùng hổ la to
“Tuần Sử Thiên Quân Quân Mạc Ức, còn không chịu tiếp chỉ của Thượng Đế"
Quân Mạc Ức cả kinh, Đại Thiên Quân vừa mới nói thôi bây giờ chỉ dụ đã truyền tới, hơn nữa nhìn bộ dáng hùng hổ của võ tiên nhân thì xem ra không phải là chuyện tốt rồi.
Quả nhiên chỉ dụ còn chưa đưa ra, võ tiên nhân đã hùng hổ giận dữ thét
“Tuần Sử Thiên Quân Quân Mạc Ức, chỉ dụ của Thượng Đế lệnh cho ngươi ngay lập tức tróc não tội tiên Bạch Tử Phi về quy án, lấy lại tiên đan trong bụng phàm nữ Ngôn Sơ Thất, hạn trong vòng ba ngày phải hoàn thành nếu không sẽ bị cách tiên vị, thoát tiên thân, đánh vào ma đạo, tu luyện lại lần nữa"
Tác giả :
Vi Lộ Thần Hi