Thân Thân Ngô Hoàng
Chương 11
Niếp Vân trở lại hoàng cung mấy ngày nay đều đợi ở tại hậu cung, nguyên bản vốn là muốn chờ Thượng Quan Hiên tới tìm hắn, nhưng hắn đợi đã vài ngày nhưng đều đợi không được người, hắn đã từng len lén đi tìm nhiều lần, không nghĩ tới vậy mà y không ở đó.
Ngồi trên ghế quý phi Niếp Vân bực bội thay đổi nhiều tư thế, đã nhiều ngày như vậy, từ ngày hắn tính kế hai nữ nhân ngốc kia, các nàng nhìn thấy hắn liền không cho hắn sắc mặt tốt, hỏi các nàng tiểu ngốc tử đi đâu, các nàng cũng không chịu nói, quên đi! Các nàng không nói, hắn liền không tìm được sao? Dứt khoát xuất cung đi phủ Nhị vương gia chỗ đó có đám người tốt! Niếp Vân liền hạ quyết tâm, quần áo cũng không đổi liền thi triển khinh công ly khai hoàng cung.
Trong tiền thính ở phủ Nhị vương gia bàn lớn bày rất nhiều rượu thịt, Thượng Quan Vân nghiêm mặt mà cười cười, khóe miệng có chút co rúm tựa hồ cười rất miễn cưỡng, đối với khách quý bỗng dưng xuất hiện cảm thấy bất đắc dĩ.
Mà tên khách quý này lại vẫy lui tất cả hạ nhân, cũng không quan tâm trên người mình mặc phục sức cao quý, thoải mái cầm lấy đồ ăn trên bàn hơn nữa còn gác chân, tướng ăn có thể nói là thô lỗ đến cực điểm, người kia chính là Niếp Vân đã chuồn êm ra khỏi hoàng cung.
“Niếp Quý phi thật là có nhã hứng, lại có thời gian trống đến chỗ bản vương cùng một chỗ dùng cơm trưa". Thượng Quan Vân gượng cười vài tiếng đối với Niếp Vân mặc nữ trang nói.
Mặc nữ trang nặng Niếp Vân tà ác tươi cười, nửa thân người hơi đứng lên chọc cằm của Thượng Quan Vân nói: “Tiểu Hiên Hiên cũng không biết thế nào, vậy mà đều không tìm đến ta, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là tới nơi này chờ hắn, thuận tiện tới nhìn ngươi một chút nha!" Nói xong, hắn còn thuận đường lau một cái trên mặt Thượng Quan Vân, ăn đậu hũ của hắn rồi cười.
Thượng Quan Vân lúng túng cười vài tiếng, “Đa tạ Quý phi cất nhắc, bản vương… Không có đam mê nam sắc." Trước mắt Nhiếp Vân đẹp thì đẹp, đẹp, thế nhưng là động tác của hắn cùng thanh âm đều lại biểu hiện hắn là nam, bị một nam nhân đùa giỡn cảm giác thật đúng là… Quái dị không nói ra được! Thượng Quan Vân xấu hổ nghĩ.
“Ta cũng đối với ngươi không hứng thú nha! Nếu không phải xem ở ngươi có mấy phần rất giống Tiểu Hiên Hiên, ta ngay cả đụng cũng không đụng ngươi dù một chút." Niếp Vân cảm giác thật không thú vị ngồi lại vị trí bên trên, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói.
“Ha ha … Vậy đúng là vinh hạnh của bản vương nha!" Mới là lạ! Thật may tám đời không giống hoàng huynh như vậy ngốc, hoàng huynh ngốc như vậy làm sao có thể tuấn tú lại vô cùng thông minh tuyệt đỉnh như hắn, hắn mới không muốn so sánh đâu! Thượng Quan Vân tự luyến đem mình cùng Thượng Quan Hiên từng điểm so sánh.
“Mà Tiểu Hiên Hiên so với ngươi đáng yêu hơn nhiều, chí ít hắn so với ngươi không có tâm cơ, thành thật lại đơn thuần". Niếp Vân đắc ý nói, tựa như rất tự hào vì Thượng Quan Hiên rất ngây thơ, trên thực tế hắn coi trọng Thượng Quan Hiên cũng không hoàn toàn vì lý do này, mà là hắn cảm thấy rất thú vị, mà rất dễ bắt nạt, sau khi bị khi dễ sẽ vẫn cảm kích hắn, động vật đáng yêu như vậy không biết tìm ở đâu được nha! Toàn thế giới cứ như vậy chỉ còn một người!
Thượng Quan Vân không phản bác được, chỉ cảm thấy gió từ sau lưng thổi tới lạnh buốt, còn có vài con quạ đen trên đầu hắn bay qua, hơn nữa còn ‘quắc quắc’ kêu vài tiếng.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại có thanh âm Niếp Vân đang ăn, đáng tiếc tràng diện yên tĩnh này duy trì không được bao lâu, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thâm tình từ bên ngoài cửa truyền tới.
“Thường Tư! Ta tới thăm ngươi!" Thượng Quan Hiên mang theo tâm tình đầy khoái trá bước vào tiền thính hô lên, hoàn toàn không thấy được hai người đang dõi theo hắn.
Thượng Quan Hiên bỏ ra mấy ngày mới đưa tấu chương đã xếp thành một tòa núi nhỏ phê xong, nếu không phải hoàng đệ không cho hắn không phê xong thì không được đi tìm Thường Tư thì hắn đã sớm đến tìm hôn hôn Tiểu Tư Tư rồi.
“Rốt cuộc ta cũng chờ được ngươi." Niếp Vân tùy ý dùng tay áo chùi miệng, cười tà đứng lên đối diện với Thượng Quan Hiên nói.
“Vân?" Thượng Quan Hiên lúc này mới phát hiện Niếp Vân, hắn cà lăm chỉ Niếp Vân kinh hô.
Hắn hốt hoảng nhìn xung quanh, không chút do dự hướng ngoài cửa chạy đi, cũng mặc kệ có gặp Mạnh Thường Tư hay không.
“Muốn chạy!" Niếp Vân võ công cao cường trong thời gian chớp mắt hắn liền bắt lấy Thượng Quan Hiên đang chạy lấy người bắt trở về vị trí ngồi.
Khuôn mặt đau khổ của Thượng Quan Hiên sau khi bị bắt lại, rồi sợ hãi rụt rè ngồi trên đùi Niếp Vân, ngay cả tiếng cũng không dám thốt một tiếng giống như đã nhận mệnh.
Thượng Quan Vân thảnh thơi cầm lấy trà ngon ngồi một bên từ từ nhấm nháp, ý niệm tựa hồ có chút không muốn nhúng tay vào, nếu hắn nhúng tay thì khả năng gặp nạn chính là hắn, hắn cũng không có ngu như vậy!
“Nói! Làm sao vừa thấy ta liền chạy!" Niếp Vân nâng cằm thượng Quan Hiên lên bá đạo hỏi, bất mãn với hành động vừa nãy.
“Ta... Ta sợ..." Thượng Quan Hiên thân thể run rẩy, chính là không thể nói ra hoàn chỉnh nhìn Niếp Vân bộ dáng hung ác, mặc kệ ai cũng sẽ sợ nha!
Niếp Vân không những giận mà còn cười, cực kỳ dịu dàng mà sờ gương mặt Thượng Quan Hiên nhẹ giọng nói ra: “Yên tâm, ta về sau sẽ đối với ngươi rất dịu dàng." Hắn đặc biệt nhấn mạnh ở ba chữ cuối, Thượng Quan Vân thật hoài nghi độ chân thật trong lời nói của hắn.
Thượng Quan Hiên ngơ ngác nhìn về phía Niếp Vân, vậy mà tin thật mà hỏi: “Thật sao?"
“Đó là đương nhiên, ngươi đã nhìn qua ta đối với người khác ôn hòa nói chuyện nha!" Niếp Vân đương nhiên nói, nụ cười trên mặt thật tà ác hảng phất đang dẫn dụ một con cừu nhỏ ngây thơ cắn câu.
Đúng nha! Lần đầu tiên nhìn thấy thời điểm Niếp Vân hắn nhưng là đang đùa giỡn hậu cung giai lệ đâu! Mặc dù hắn rất có khí độ không tính toán với hắn, chỉ là hắn không thể lại làm như vậy mà thôi, vậy mà hắn mở miệng mắng mình nha! Mà còn ăn nói thô lỗ, ngay cả tân trang dung nhan một chút cũng đều không có, tâm địa ác độc đến cực điểm, mắt nhỏ cái mũi nhỏ bên ngoài càng trông có vẻ keo kiệt, khi hắn vui mừng đối với ngươi đỡ hơn một tý, không vui liền mắng người, hỉ nộ vô thường, liền ngay cả người tính tình tốt như mình cũng phải nổi bão! Huống chi là người bình thường! Thượng Quan Hiên rất nghiêm túc mà gật đầu, hơn nữa còn lộ ra tươi cười không phòng bị, chỉ cần hắn không đối với mình hung dữ, không ức hiếp vậy cũng tốt, thượng Quan Hiên ngồi trên đùi Niếp Vân ngốc hồ hồ vọng tưởng, tựa hồ không biết rằng bộ dáng này của mình sẽ chỉ làm người ta muốn ức hiếp hắn hơn.
Niếp Vân gặp được Quan Hiên đơn thuần, vậy mà dễ dàng như vậy tin tưởng hắn thật sự là tiêu chuẩn của kẻ ngốc, thật lâu không có hôn Tiểu Hiên Hiên, hôm nay không thể không nếm cho đã nghiền được, nội tâm tà ác suy nghĩ, hắn cười tà ôm Thượng Quan Hiên sát vào trong ngực, đem môi như lửa nóng dán lên cái môi nhỏ nhắn thừa dịp hắn chưa có phản ứng liền đem hắn hôn đến đầu óc choáng váng.
Thượng Quan Vân không quen có người khác to gan như vậy trước mặt hắn hôn kịch liệt, nhất là hai người kia đều là nam nhân, hắn càng không quen.
“Khụ khụ! Đừng… Hai vị, nếu như muốn hôn phiền đến phòng khách riêng đi, nơi đó có rất nhiều gian khách, thỉnh tùy ý chọn một chọn một gian ở giữa đi!" Thượng Quan Vân cắt ngang hai người đang hôn nồng nhiệt lúng túng nói.
Niếp Vân buông Thượng Quan Hiên bị hôn đỏ bừng hai gò má ra, đưa ánh mắt tán dương cho Thượng Quan Vân: “Vậy ta liền không khách khí!"
Niếp Vân không cảm thấy xấu hổ chút nào liền ôm lấy Thượng Quan Hiên chưa kịp phản ứng hướng phòng khách riêng đi tới.
Bị ôm chặt Thượng Quan Hiên lúc này mới phản ứng được: “Vân, ta còn chưa ăn cái gì, ta đói bụng..." Hắn làm bộ đáng thương nhìn bàn đồ ăn cách hắn càng ngày càng xa nói.
“Hoàng huynh, đồ ăn này tùy thời đều có thể ăn, thế nhưng đêm xuân không phải tùy thời đều hưởng thụ được, thỉnh chậm rãi hưởng dụng a!" Thượng Quan Vân quay đầu cười hì hì đối Thượng Quan Hiên nói câu tuyệt đối có thể tức chết hắn.
Thượng Quan Hiên không hiểu ngẩng đầu nhìn Niếp Vân, không hiểu vì sao chuyện đó với ăn cơm liên quan đến nhau, hoàng đệ không phải bởi vì ngủ nhiều quá mà kết quả đem đầu cũng ngủ hỏng luôn đi?
Thượng Quan Hiên ngơ ngác bị ôm vào phòng, hơn nữa còn bị Niếp vân đè lên giường, không đến hai ba cái y phục của hai người tất cả đều hướng mặt đất chào hỏi.
“Vân... Ngươi không thoải mái sao?" Thượng Quan Hiên ngốc hồ hồ giương mắt hỏi Niếp Vân.
“Nói nhảm!" Niếp vân cho hắn câu này, bắt đầu hôn lồng ngực trắng nõn của Thượng Quan Hiên.
“Thế nhưng Vân là của Kiền tướng quân nha!" Thượng Quan Hiên có chút thương tâm đối với Niếp Vân nói, hắn một mực vẫn chưa quên tình cảnh Vân bị tướng quân ôm, cảnh tượng kia vẫn thật sâu khắc sâu trong đầu óc hắn!
Niếp Vân ngẩng đầu tức giận nói:"Ngươi đúng là đồ đần! Ngươi không nói thiếu chút nữa đã quên, ta cẩn thận nói cho ngươi một lần, ta cùng tên kia không có bất kỳ quan hệ gì, là hắn bắt ngươi uy hiếp ta, hại ta không thể không nghe hắn hôn hắn có được hay không! Ngươi cho rằng ta hi sinh chính mình vì ai! Còn không phải vì đồ đần ngươi!"
Thượng Quan Hiên sửng sốt một chút, lập tức cười ôm lấy khuôn mặt Niếp Vân thở phì phì nói:" Cái kia... Cái kia Vân là của ta đi? Ta thực sự sợ Vân vì Tướng quân mà rời khỏi ta a!"
Niếp Vân tức giận trả lời: “Ai kêu ta gặp xui xẻo, vận xui yêu phải ngươi, chúng ta trước tiên nói trước, ngươi về sau liền là người của ta, đừng nghĩ mãi đến Thường Tư, đừng liều mạng gọi Thường Tư người ta đã có người yêu ngươi biết hay không!"
“Thế nhưng ta..." Thượng Quan hiên nói được một nửa bị Niếp Vân hôn, bị hôn cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra tiếng ‘ưm ưm’, ý đồ không nói ra không xong.
Niếp Vân rời đi cái miệng nhỏ nhắn bá đạo nói: “Không thể nói nhưng! Dù sao ngươi cũng phải nghe lời ta! Ngươi biết không?"
“Thế nhưng..."
“Cũng không có thế nhưng! Ta nói được là được! Không cho phép phản kháng!" Niếp Vân lại bá đạo ra lệnh một mực chiếm lấy không cho Thượng Quan Hiên nói ra.
Thượng Quan Hiên bĩu môi, hai mắt ngưng tụ thành một tầng sương mù, ấm ức khóc thành tiếng nói: “Ô ô... Ta không cần Vân! Vân thật hung... Vừa mới nãy Vân còn nói thương ta..."
Niếp vân đối với nước mắt của Thượng Quan Hiên là không có cách, mặc dù nói bộ dáng một đại nam nhân khóc không có gì đẹp mắt thế nhưng Niếp Vân vẫn là để ý, hắn thực sự không muốn Tiểu Hiên Hiên khóc.
“Đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của ta, đừng khóc có được không?" Niếp Vân bất đắc dĩ ôm Thượng Quan Hiên an ủi.
Trải qua Niếp Vân an ủi một phen, Thượng Quan Hiên cuối cùng cũng ngừng khóc: “Ta ta đói bụng..." Hắn vùi trong lòng Niếp Vân nũng nịu nói ra.
Niếp Vân hôn hôn khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hiên, cười tà đối với hắn nói:" Ta cũng đói bụng! Vậy chúng ta cùng một chỗ ăn đi!"
Thượng Quan Hiên lộ ra bộ dáng ngốc ngốc cười, vui mừng liền mạnh mẽ gật đầu nói: “Tốt lắm!"
Niếp Vân mỉm cười ôm chặt Thượng Quan Hiên chưa kịp phản ứng nói: “Vậy ta bắt đầu, cảm tạ Tiểu Hiên Hiên chiêu đãi!"
Sau đó, trong phòng phát ra tiếng rên rỉ mập mờ, thanh âm cực lớn, liền ngay cả tiền thính cũng nghe được, mà trong phòng ngủ Thượng Quan Vân đang liều mạng cầm chăn mền che đầu lại, làm thế nào cũng che không được tiếng vang truyền đến bên tai.
Beta: sắp xong rồi yeah =)))
Ngồi trên ghế quý phi Niếp Vân bực bội thay đổi nhiều tư thế, đã nhiều ngày như vậy, từ ngày hắn tính kế hai nữ nhân ngốc kia, các nàng nhìn thấy hắn liền không cho hắn sắc mặt tốt, hỏi các nàng tiểu ngốc tử đi đâu, các nàng cũng không chịu nói, quên đi! Các nàng không nói, hắn liền không tìm được sao? Dứt khoát xuất cung đi phủ Nhị vương gia chỗ đó có đám người tốt! Niếp Vân liền hạ quyết tâm, quần áo cũng không đổi liền thi triển khinh công ly khai hoàng cung.
Trong tiền thính ở phủ Nhị vương gia bàn lớn bày rất nhiều rượu thịt, Thượng Quan Vân nghiêm mặt mà cười cười, khóe miệng có chút co rúm tựa hồ cười rất miễn cưỡng, đối với khách quý bỗng dưng xuất hiện cảm thấy bất đắc dĩ.
Mà tên khách quý này lại vẫy lui tất cả hạ nhân, cũng không quan tâm trên người mình mặc phục sức cao quý, thoải mái cầm lấy đồ ăn trên bàn hơn nữa còn gác chân, tướng ăn có thể nói là thô lỗ đến cực điểm, người kia chính là Niếp Vân đã chuồn êm ra khỏi hoàng cung.
“Niếp Quý phi thật là có nhã hứng, lại có thời gian trống đến chỗ bản vương cùng một chỗ dùng cơm trưa". Thượng Quan Vân gượng cười vài tiếng đối với Niếp Vân mặc nữ trang nói.
Mặc nữ trang nặng Niếp Vân tà ác tươi cười, nửa thân người hơi đứng lên chọc cằm của Thượng Quan Vân nói: “Tiểu Hiên Hiên cũng không biết thế nào, vậy mà đều không tìm đến ta, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là tới nơi này chờ hắn, thuận tiện tới nhìn ngươi một chút nha!" Nói xong, hắn còn thuận đường lau một cái trên mặt Thượng Quan Vân, ăn đậu hũ của hắn rồi cười.
Thượng Quan Vân lúng túng cười vài tiếng, “Đa tạ Quý phi cất nhắc, bản vương… Không có đam mê nam sắc." Trước mắt Nhiếp Vân đẹp thì đẹp, đẹp, thế nhưng là động tác của hắn cùng thanh âm đều lại biểu hiện hắn là nam, bị một nam nhân đùa giỡn cảm giác thật đúng là… Quái dị không nói ra được! Thượng Quan Vân xấu hổ nghĩ.
“Ta cũng đối với ngươi không hứng thú nha! Nếu không phải xem ở ngươi có mấy phần rất giống Tiểu Hiên Hiên, ta ngay cả đụng cũng không đụng ngươi dù một chút." Niếp Vân cảm giác thật không thú vị ngồi lại vị trí bên trên, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói.
“Ha ha … Vậy đúng là vinh hạnh của bản vương nha!" Mới là lạ! Thật may tám đời không giống hoàng huynh như vậy ngốc, hoàng huynh ngốc như vậy làm sao có thể tuấn tú lại vô cùng thông minh tuyệt đỉnh như hắn, hắn mới không muốn so sánh đâu! Thượng Quan Vân tự luyến đem mình cùng Thượng Quan Hiên từng điểm so sánh.
“Mà Tiểu Hiên Hiên so với ngươi đáng yêu hơn nhiều, chí ít hắn so với ngươi không có tâm cơ, thành thật lại đơn thuần". Niếp Vân đắc ý nói, tựa như rất tự hào vì Thượng Quan Hiên rất ngây thơ, trên thực tế hắn coi trọng Thượng Quan Hiên cũng không hoàn toàn vì lý do này, mà là hắn cảm thấy rất thú vị, mà rất dễ bắt nạt, sau khi bị khi dễ sẽ vẫn cảm kích hắn, động vật đáng yêu như vậy không biết tìm ở đâu được nha! Toàn thế giới cứ như vậy chỉ còn một người!
Thượng Quan Vân không phản bác được, chỉ cảm thấy gió từ sau lưng thổi tới lạnh buốt, còn có vài con quạ đen trên đầu hắn bay qua, hơn nữa còn ‘quắc quắc’ kêu vài tiếng.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại có thanh âm Niếp Vân đang ăn, đáng tiếc tràng diện yên tĩnh này duy trì không được bao lâu, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thâm tình từ bên ngoài cửa truyền tới.
“Thường Tư! Ta tới thăm ngươi!" Thượng Quan Hiên mang theo tâm tình đầy khoái trá bước vào tiền thính hô lên, hoàn toàn không thấy được hai người đang dõi theo hắn.
Thượng Quan Hiên bỏ ra mấy ngày mới đưa tấu chương đã xếp thành một tòa núi nhỏ phê xong, nếu không phải hoàng đệ không cho hắn không phê xong thì không được đi tìm Thường Tư thì hắn đã sớm đến tìm hôn hôn Tiểu Tư Tư rồi.
“Rốt cuộc ta cũng chờ được ngươi." Niếp Vân tùy ý dùng tay áo chùi miệng, cười tà đứng lên đối diện với Thượng Quan Hiên nói.
“Vân?" Thượng Quan Hiên lúc này mới phát hiện Niếp Vân, hắn cà lăm chỉ Niếp Vân kinh hô.
Hắn hốt hoảng nhìn xung quanh, không chút do dự hướng ngoài cửa chạy đi, cũng mặc kệ có gặp Mạnh Thường Tư hay không.
“Muốn chạy!" Niếp Vân võ công cao cường trong thời gian chớp mắt hắn liền bắt lấy Thượng Quan Hiên đang chạy lấy người bắt trở về vị trí ngồi.
Khuôn mặt đau khổ của Thượng Quan Hiên sau khi bị bắt lại, rồi sợ hãi rụt rè ngồi trên đùi Niếp Vân, ngay cả tiếng cũng không dám thốt một tiếng giống như đã nhận mệnh.
Thượng Quan Vân thảnh thơi cầm lấy trà ngon ngồi một bên từ từ nhấm nháp, ý niệm tựa hồ có chút không muốn nhúng tay vào, nếu hắn nhúng tay thì khả năng gặp nạn chính là hắn, hắn cũng không có ngu như vậy!
“Nói! Làm sao vừa thấy ta liền chạy!" Niếp Vân nâng cằm thượng Quan Hiên lên bá đạo hỏi, bất mãn với hành động vừa nãy.
“Ta... Ta sợ..." Thượng Quan Hiên thân thể run rẩy, chính là không thể nói ra hoàn chỉnh nhìn Niếp Vân bộ dáng hung ác, mặc kệ ai cũng sẽ sợ nha!
Niếp Vân không những giận mà còn cười, cực kỳ dịu dàng mà sờ gương mặt Thượng Quan Hiên nhẹ giọng nói ra: “Yên tâm, ta về sau sẽ đối với ngươi rất dịu dàng." Hắn đặc biệt nhấn mạnh ở ba chữ cuối, Thượng Quan Vân thật hoài nghi độ chân thật trong lời nói của hắn.
Thượng Quan Hiên ngơ ngác nhìn về phía Niếp Vân, vậy mà tin thật mà hỏi: “Thật sao?"
“Đó là đương nhiên, ngươi đã nhìn qua ta đối với người khác ôn hòa nói chuyện nha!" Niếp Vân đương nhiên nói, nụ cười trên mặt thật tà ác hảng phất đang dẫn dụ một con cừu nhỏ ngây thơ cắn câu.
Đúng nha! Lần đầu tiên nhìn thấy thời điểm Niếp Vân hắn nhưng là đang đùa giỡn hậu cung giai lệ đâu! Mặc dù hắn rất có khí độ không tính toán với hắn, chỉ là hắn không thể lại làm như vậy mà thôi, vậy mà hắn mở miệng mắng mình nha! Mà còn ăn nói thô lỗ, ngay cả tân trang dung nhan một chút cũng đều không có, tâm địa ác độc đến cực điểm, mắt nhỏ cái mũi nhỏ bên ngoài càng trông có vẻ keo kiệt, khi hắn vui mừng đối với ngươi đỡ hơn một tý, không vui liền mắng người, hỉ nộ vô thường, liền ngay cả người tính tình tốt như mình cũng phải nổi bão! Huống chi là người bình thường! Thượng Quan Hiên rất nghiêm túc mà gật đầu, hơn nữa còn lộ ra tươi cười không phòng bị, chỉ cần hắn không đối với mình hung dữ, không ức hiếp vậy cũng tốt, thượng Quan Hiên ngồi trên đùi Niếp Vân ngốc hồ hồ vọng tưởng, tựa hồ không biết rằng bộ dáng này của mình sẽ chỉ làm người ta muốn ức hiếp hắn hơn.
Niếp Vân gặp được Quan Hiên đơn thuần, vậy mà dễ dàng như vậy tin tưởng hắn thật sự là tiêu chuẩn của kẻ ngốc, thật lâu không có hôn Tiểu Hiên Hiên, hôm nay không thể không nếm cho đã nghiền được, nội tâm tà ác suy nghĩ, hắn cười tà ôm Thượng Quan Hiên sát vào trong ngực, đem môi như lửa nóng dán lên cái môi nhỏ nhắn thừa dịp hắn chưa có phản ứng liền đem hắn hôn đến đầu óc choáng váng.
Thượng Quan Vân không quen có người khác to gan như vậy trước mặt hắn hôn kịch liệt, nhất là hai người kia đều là nam nhân, hắn càng không quen.
“Khụ khụ! Đừng… Hai vị, nếu như muốn hôn phiền đến phòng khách riêng đi, nơi đó có rất nhiều gian khách, thỉnh tùy ý chọn một chọn một gian ở giữa đi!" Thượng Quan Vân cắt ngang hai người đang hôn nồng nhiệt lúng túng nói.
Niếp Vân buông Thượng Quan Hiên bị hôn đỏ bừng hai gò má ra, đưa ánh mắt tán dương cho Thượng Quan Vân: “Vậy ta liền không khách khí!"
Niếp Vân không cảm thấy xấu hổ chút nào liền ôm lấy Thượng Quan Hiên chưa kịp phản ứng hướng phòng khách riêng đi tới.
Bị ôm chặt Thượng Quan Hiên lúc này mới phản ứng được: “Vân, ta còn chưa ăn cái gì, ta đói bụng..." Hắn làm bộ đáng thương nhìn bàn đồ ăn cách hắn càng ngày càng xa nói.
“Hoàng huynh, đồ ăn này tùy thời đều có thể ăn, thế nhưng đêm xuân không phải tùy thời đều hưởng thụ được, thỉnh chậm rãi hưởng dụng a!" Thượng Quan Vân quay đầu cười hì hì đối Thượng Quan Hiên nói câu tuyệt đối có thể tức chết hắn.
Thượng Quan Hiên không hiểu ngẩng đầu nhìn Niếp Vân, không hiểu vì sao chuyện đó với ăn cơm liên quan đến nhau, hoàng đệ không phải bởi vì ngủ nhiều quá mà kết quả đem đầu cũng ngủ hỏng luôn đi?
Thượng Quan Hiên ngơ ngác bị ôm vào phòng, hơn nữa còn bị Niếp vân đè lên giường, không đến hai ba cái y phục của hai người tất cả đều hướng mặt đất chào hỏi.
“Vân... Ngươi không thoải mái sao?" Thượng Quan Hiên ngốc hồ hồ giương mắt hỏi Niếp Vân.
“Nói nhảm!" Niếp vân cho hắn câu này, bắt đầu hôn lồng ngực trắng nõn của Thượng Quan Hiên.
“Thế nhưng Vân là của Kiền tướng quân nha!" Thượng Quan Hiên có chút thương tâm đối với Niếp Vân nói, hắn một mực vẫn chưa quên tình cảnh Vân bị tướng quân ôm, cảnh tượng kia vẫn thật sâu khắc sâu trong đầu óc hắn!
Niếp Vân ngẩng đầu tức giận nói:"Ngươi đúng là đồ đần! Ngươi không nói thiếu chút nữa đã quên, ta cẩn thận nói cho ngươi một lần, ta cùng tên kia không có bất kỳ quan hệ gì, là hắn bắt ngươi uy hiếp ta, hại ta không thể không nghe hắn hôn hắn có được hay không! Ngươi cho rằng ta hi sinh chính mình vì ai! Còn không phải vì đồ đần ngươi!"
Thượng Quan Hiên sửng sốt một chút, lập tức cười ôm lấy khuôn mặt Niếp Vân thở phì phì nói:" Cái kia... Cái kia Vân là của ta đi? Ta thực sự sợ Vân vì Tướng quân mà rời khỏi ta a!"
Niếp Vân tức giận trả lời: “Ai kêu ta gặp xui xẻo, vận xui yêu phải ngươi, chúng ta trước tiên nói trước, ngươi về sau liền là người của ta, đừng nghĩ mãi đến Thường Tư, đừng liều mạng gọi Thường Tư người ta đã có người yêu ngươi biết hay không!"
“Thế nhưng ta..." Thượng Quan hiên nói được một nửa bị Niếp Vân hôn, bị hôn cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra tiếng ‘ưm ưm’, ý đồ không nói ra không xong.
Niếp Vân rời đi cái miệng nhỏ nhắn bá đạo nói: “Không thể nói nhưng! Dù sao ngươi cũng phải nghe lời ta! Ngươi biết không?"
“Thế nhưng..."
“Cũng không có thế nhưng! Ta nói được là được! Không cho phép phản kháng!" Niếp Vân lại bá đạo ra lệnh một mực chiếm lấy không cho Thượng Quan Hiên nói ra.
Thượng Quan Hiên bĩu môi, hai mắt ngưng tụ thành một tầng sương mù, ấm ức khóc thành tiếng nói: “Ô ô... Ta không cần Vân! Vân thật hung... Vừa mới nãy Vân còn nói thương ta..."
Niếp vân đối với nước mắt của Thượng Quan Hiên là không có cách, mặc dù nói bộ dáng một đại nam nhân khóc không có gì đẹp mắt thế nhưng Niếp Vân vẫn là để ý, hắn thực sự không muốn Tiểu Hiên Hiên khóc.
“Đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của ta, đừng khóc có được không?" Niếp Vân bất đắc dĩ ôm Thượng Quan Hiên an ủi.
Trải qua Niếp Vân an ủi một phen, Thượng Quan Hiên cuối cùng cũng ngừng khóc: “Ta ta đói bụng..." Hắn vùi trong lòng Niếp Vân nũng nịu nói ra.
Niếp Vân hôn hôn khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hiên, cười tà đối với hắn nói:" Ta cũng đói bụng! Vậy chúng ta cùng một chỗ ăn đi!"
Thượng Quan Hiên lộ ra bộ dáng ngốc ngốc cười, vui mừng liền mạnh mẽ gật đầu nói: “Tốt lắm!"
Niếp Vân mỉm cười ôm chặt Thượng Quan Hiên chưa kịp phản ứng nói: “Vậy ta bắt đầu, cảm tạ Tiểu Hiên Hiên chiêu đãi!"
Sau đó, trong phòng phát ra tiếng rên rỉ mập mờ, thanh âm cực lớn, liền ngay cả tiền thính cũng nghe được, mà trong phòng ngủ Thượng Quan Vân đang liều mạng cầm chăn mền che đầu lại, làm thế nào cũng che không được tiếng vang truyền đến bên tai.
Beta: sắp xong rồi yeah =)))
Tác giả :
Tiểu Hắc Tử