Thần Quân, Mời Vào Rọ
Chương 68-3: Hỏa vượng, ngồi dậy uống thuốc mau (3)
Ta nghe không rõ hắn nói cái gì cũng không rảnh nghe chỉ tập trung đếm hết số cỏ Ngưng Lộ trên bàn. Lần đầu đếm được chín mươi tám lá cây nhưng lần thứ hai chỉ đếm được chín mươi sáu lá, ít hơn hai lá.
Vì thế, ta lại đếm lần thứ ba.
Ngay khi ta đếm gần xong, ta lập tức có thể biết rốt cuộc là chín mươi tám hay chín mươi sáu lá, đột nhiên giọng của Hỏa Tịch lớn hơn một chút, nỉ non mấy tiếng.
Lần này ta nghe rõ, hắn đang gọi ta, ta liền đáp: “Ngươi gọi ta làm gì?"
Nhưng mà ta vừa đáp, hắn lại như không hề nói mê, vẫn ngủ cực yên ổn, khiến ta cảm thấy hắn cố ý đùa ta.
Một lúc sau … Ta vừa đếm được bao nhiêu lá cây nhỉ?
Ta cảm thấy khó chịu, cầm một đống lá cây nhảy xuống, đi đến trên giường, nhéo lỗ tai hắn. Cuối cùng hài lòng thấy hắn nhíu mày, chắc là ở trong mộng cũng cảm thấy đau.
Đủ hai canh giờ, nên cho Hỏa Tịch ăn cỏ Ngưng Lộ.
Ta liền đem một gốc Ngưng Lộ đến bên miệng Hỏa Tịch, nói: “Đừng vội, cứ từ từ ăn, ở đây còn một đống lớn."
Hỏa Tịch không há miệng.
Ta lại nói: “Hỏa Vượng, mau ngồi dậy uống thuốc đi!"
…. Hỏa Tịch vẫn không há miệng.
Ta vươn hai ngón tay cạy miệng hắn, răng hắn lại khép chặt. Ta vừa cạy răng hắn vừa giận: “Bảo ngươi uống thuốc cũng không uống, nhe răng cắn ta đi! Hỏa Vượng! Hỏa Vượng, Hỏa Vượng!!"
Không hổ là Hỏa Vượng, dù đang ngủ thì cơn tức cũng thật lớn. Ta nhét đầu ngón tay vào trong miệng hắn, hắn quả thực không hề khách khí mở răng cắn ta!
Đau đến mức ta suýt nghẹt thở.
Ta giận giữ, lập tức tát hắn, hắn mới chịu nhả miệng.
Không thể bắt hắn chủ động ăn cỏ, cho dù ta trăm cay nghìn đắng cố nhét cỏ Ngưng Lộ vào miệng hắn, hắn cũng không chịu nhai. Vì thế, ta nghĩ biện pháp khác.
Ta nhét cỏ Ngưng Lộ vào miệng mình, nhai giúp hắn, nắm mũi Hỏa Tịch, nói: “Hỏa Vượng, mau há mồm, ta phun vào cho ngươi!"
Chẳng qua ta không ngờ thằng nhãi Hỏa Vượng này có thể nhịn thở, ta nắm mũi hắn thật lâu hắn cũng không hề hé miệng; mà mùi vị cỏ Ngưng Lộ thật ngon, ta nhai nhai, không để ý liền nuốt luôn, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại phát hiện Hỏa Vượng còn chưa uống thuốc lại nhanh chóng đút thuốc cho hắn; lại bắt đầu, cấu, cào, nhai.
Cỏ Ngưng Lộ không hổ là cỏ Ngưng Lộ, là đồ tốt. Không chỉ ăn ngon còn giúp người ta thần thanh khí sảng.
Lúc trước ta ói một ngụm máu, ngực nóng rát, nhờ cỏ Ngưng Lộ làm dịu, cực kỳ sảng khoái.
… Chờ lần thứ hai ta hồi phục tinh thần, cỏ Ngưng Lộ cũng chỉ còn lại một nửa.
Ta cuối cùng cũng hiểu, nếu ta có thể giúp Hỏa Vượng uống thuốc, hắn có thể tốt lên, thật là một chuyện vẹn cả đôi bên.
Ta nửa ngày không đút nổi hắn một cây cỏ, cơ thể Hỏa Tịch lại dần nóng lên.
Tình thế lúc này có chút nghiêm trọng. Nếu Hỏa Tịch vẫn không thể nuốt cỏ Ngưng Lộ, chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể tắt thở.
Vì thế, ta lại đếm lần thứ ba.
Ngay khi ta đếm gần xong, ta lập tức có thể biết rốt cuộc là chín mươi tám hay chín mươi sáu lá, đột nhiên giọng của Hỏa Tịch lớn hơn một chút, nỉ non mấy tiếng.
Lần này ta nghe rõ, hắn đang gọi ta, ta liền đáp: “Ngươi gọi ta làm gì?"
Nhưng mà ta vừa đáp, hắn lại như không hề nói mê, vẫn ngủ cực yên ổn, khiến ta cảm thấy hắn cố ý đùa ta.
Một lúc sau … Ta vừa đếm được bao nhiêu lá cây nhỉ?
Ta cảm thấy khó chịu, cầm một đống lá cây nhảy xuống, đi đến trên giường, nhéo lỗ tai hắn. Cuối cùng hài lòng thấy hắn nhíu mày, chắc là ở trong mộng cũng cảm thấy đau.
Đủ hai canh giờ, nên cho Hỏa Tịch ăn cỏ Ngưng Lộ.
Ta liền đem một gốc Ngưng Lộ đến bên miệng Hỏa Tịch, nói: “Đừng vội, cứ từ từ ăn, ở đây còn một đống lớn."
Hỏa Tịch không há miệng.
Ta lại nói: “Hỏa Vượng, mau ngồi dậy uống thuốc đi!"
…. Hỏa Tịch vẫn không há miệng.
Ta vươn hai ngón tay cạy miệng hắn, răng hắn lại khép chặt. Ta vừa cạy răng hắn vừa giận: “Bảo ngươi uống thuốc cũng không uống, nhe răng cắn ta đi! Hỏa Vượng! Hỏa Vượng, Hỏa Vượng!!"
Không hổ là Hỏa Vượng, dù đang ngủ thì cơn tức cũng thật lớn. Ta nhét đầu ngón tay vào trong miệng hắn, hắn quả thực không hề khách khí mở răng cắn ta!
Đau đến mức ta suýt nghẹt thở.
Ta giận giữ, lập tức tát hắn, hắn mới chịu nhả miệng.
Không thể bắt hắn chủ động ăn cỏ, cho dù ta trăm cay nghìn đắng cố nhét cỏ Ngưng Lộ vào miệng hắn, hắn cũng không chịu nhai. Vì thế, ta nghĩ biện pháp khác.
Ta nhét cỏ Ngưng Lộ vào miệng mình, nhai giúp hắn, nắm mũi Hỏa Tịch, nói: “Hỏa Vượng, mau há mồm, ta phun vào cho ngươi!"
Chẳng qua ta không ngờ thằng nhãi Hỏa Vượng này có thể nhịn thở, ta nắm mũi hắn thật lâu hắn cũng không hề hé miệng; mà mùi vị cỏ Ngưng Lộ thật ngon, ta nhai nhai, không để ý liền nuốt luôn, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại phát hiện Hỏa Vượng còn chưa uống thuốc lại nhanh chóng đút thuốc cho hắn; lại bắt đầu, cấu, cào, nhai.
Cỏ Ngưng Lộ không hổ là cỏ Ngưng Lộ, là đồ tốt. Không chỉ ăn ngon còn giúp người ta thần thanh khí sảng.
Lúc trước ta ói một ngụm máu, ngực nóng rát, nhờ cỏ Ngưng Lộ làm dịu, cực kỳ sảng khoái.
… Chờ lần thứ hai ta hồi phục tinh thần, cỏ Ngưng Lộ cũng chỉ còn lại một nửa.
Ta cuối cùng cũng hiểu, nếu ta có thể giúp Hỏa Vượng uống thuốc, hắn có thể tốt lên, thật là một chuyện vẹn cả đôi bên.
Ta nửa ngày không đút nổi hắn một cây cỏ, cơ thể Hỏa Tịch lại dần nóng lên.
Tình thế lúc này có chút nghiêm trọng. Nếu Hỏa Tịch vẫn không thể nuốt cỏ Ngưng Lộ, chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể tắt thở.
Tác giả :
Ly Vân