Thần Nobita
Chương 20: Tránh Trời Không Khỏi Số
Đã được năm ngày kể từ ngày Doraemon đến,
Cuộc sống sinh hoạt của Nobita cũng không bị xáo trộn quá nhiều,
Ngoài việc như có thêm một người anh em trrong nhà thì quả là không có khác biệt.
Nói đến anh em trong nhà,
Nobita đã từng lo lắng giải thích thế nào với gia đình vì Doraemon tồn tại.
Cơ mà Doraemon đúng là Doraemon a,
Chỉ cần một bảo bối “Ấn tượng trí nhớ cơ" đã giải quyết cả.
Bố mẹ hay hàng xóm xung quanh đều xuất hiện ấn tượng với Doraemon và coi đó chỉ là bình thường không có gì ngạc nhiên cả.
Nobita chỉ có thể nói: “Không hổ là Doraemon a".
Thế là Nobita lại quay trở về quỹ tích đi học,
Ăn cơm, làm bài tập, ngủ.
Còn rèn luyện thân thể thì từ khi phát hiện làm việc tốt được công đức có thể tăng lên thể chất thì Nobita lười ung thư lại tái phát.
Tóm lại Nobita lại một cuộc sống bình ổn mà thú vị,
Hôm nay cũng vậy,
Về đến nhà Nobita vứt cặp sách xong không kịp chờ đợi chạy ngay ra đường,
Hôm nay Shizuka có mời hắn đến nhà chơi a,
Không thể để cô ấy chờ á, phải nhanh lên.
Vừa bước chân qua bậc cửa thì một bàn tay to tổ bố vươn từ trong nhà ra một chộp,
Nobita không có lực phản kháng bị chộp vào lòng bàn tay ấy,
Rồi bị kéo một mạch lên tầng hai trong phòng luôn.
Định thần lại Nobita thấy Doraemon và bên cạnh cậu ta cái bảo bối quái dị chỉ có một bàn tay,
Hơi bực mình Nobita hỏi:
“Cậu làm gì thế?
Có biết là tớ đang bận chết đây không?"
Hôm nay Doraemon lại dị thường kiên quyết:
“Tớ không thể cho cậu ra ngoài được!"
Thấy được Doraemon kiên quyết Nobita biết sự tình không đơn giản,
Ít nhất vào lúc quan trọng Doraemon vẫn là đáng tin:
“Vì sao? Cậu giải thích xem nào."
Thấy Nobita bình tĩnh lại Doraemon cho hai tay vào túi rút ra một quyển sổ lớn,
Chính xác hơn là một quyển anbum ảnh,
Rồi mở ra cho Nobita nhìn mặt trên có ảnh.
Đó là bức ảnh Nobita bị băng bó như xác ướp ai cập và bố mẹ đang ngồi bên cạnh khóc hết nước mắt.
“Đây là anbum dự báo tương lai, độ chính xác trăm phần trăm đấy."
Doraemon nghiêm túc giải thích cho Nobita tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Theo đó thì khi trên đường đến nhà Shizuka-chan cậu sẽ bị xe hơi tông phải."
Nghe Doraemon nói đến đây Nobita bỗng nhớ lại kí ức đã lâu kiếp trước,
Theo kí ức kiếp trước thì cho dù Doraemon và Nobita có tránh đi đâu thì cũng không thể sửa được sự thật về tai nạn do xe hơi của Nobita.
Nobita cảm thấy quyển anbum này có tính chất giống nguyền rủa hơn là dự báo tương lai.
Vì tương lai thì có thể thay đổi được,
Trong khi cuốn anbum này đã báo là chắc chắn xảy ra như một lời nguyền rủa.
Biết trước tương lai không may mà tránh thì ai cũng muốn,
Cơ mà biết trước tương lai không may mà cho dù dãy dụa,
Vật vã đi tránh nó mà không thể thì là một điều tra tấn a.
Nếu có thể Nobita đánh chết cũng chả muốn sử dụng cuốn anbum này một lần nào nữa cả.
Biết trước tương lai không thể thay đổi,
Nobita cũng thả tâm,
Đây cũng là thế mạnh của Nobita a,
Luôn lạc quan trước mọi việc.
“Thế Doraemon-kun cậu có bảo bối nào giúp cơ thể tạm thời cứng rắn như sắt thép không,
Đằng nào cũng bị đâm,
Nếu cơ thể tớ cứng hơn cả xe hơi thì có bị đâm cũng đâu sao."
Thả tâm ra Nobita cũng không thiếu sáng ý.
“Để tớ tìm xem sao …. Có! Khăn choàng siêu nhân!"
Doraemon vui vẻ hô lên.
Nobita nhìn cái khăn choàng Doraemon mang ra với ánh mắt hồ nghi,
Đấy là một cái khăn không có một tí nào đặc biệt giống cái khăn trải bàn vậy.
Nobita nhớ không nhầm thì kiếp trước từng đọc tập truyện ngắn về chiếc khăn này rồi.
“Đây là khăn choàng siêu nhân,
Buộc khăn này vào cổ cậu sẽ thành siêu nhân,
Cậu sẽ mạnh như lực sĩ,
Súng gươm đụng vào cậu sẽ bị dội ra,
Cậu còn có thể bay được như chim nữa,
Và còn có thể nhìn xuyên vật thể."
Nghe bộ giới thiệu “điếu tạc thiên" mà Doraemon thao thao bất tuyệt Nobita càng chắc chắn cái khăn choàng này là cái khăn trong trí nhớ hắn từng đọc.
Siêu nhân cái cc,
Bị mấy viên đá nhỏ ném còn thấy đau,
Đánh nhau với Jaian còn bị thâm mắt,
Bay thì cách mặt đất có mấy xen ti lại còn chậm hơn cả đi bộ,
Nhìn xuyên tường thì cần dán sát mặt mới có thể thấy.
Nobita muốn nhả rãnh:
“Cậu có nghèo đến mức phải mua hàng giá rẻ kém chất lượng thế không Doraemon?"
Tuy không được nói cụ thể chi tiết,
Nhưng Nobita biết gia tộc của hắn trong tương lai chắc sẽ không thiếu tiền,
Doraemon được gửi đến giúp hắn càng sẽ có tiền a.
Thế quái nào Doraemon vẫn là cái này đức hạnh?
Thấy đồ rẻ là mua không quan tâm chất lương?
Nobita thở dài ngao ngán,
Thôi thôi, có còn hơn không a.
Buộc tấm “áo choàng" xong Nobita cảm thấy mặt mũi mất hết.
Tuy trong mắt mọi người một đứa trẻ con hâm mộ đóng giả superman là đúng quá rồi còn gì.
Nhưng Nobita có linh hồn của một người 23, 24 tuổi a.
Mặc quần lót ngoài quần dài cái gì là không có mặt mũi a.
Mà thà rằng có sức mạnh thật thì chớ,
Đằng này lại là yếu hóa bản của siêu yếu hóa bản của Siêu nhân,
Bust gần như bằng không,
Nobita cũng cần mặt mũi a.
Nhổ nước bọt thì nhổ nước bọt,
Vốn cái gọi là mặt mũi Nobita cũng không phải lần đầu ném,
Thì lại ném một lần a.
Con người nhiều lúc như vậy,
Có thể làm một lần là có thể làm hai lần.
Đã không thể dãy dụa thì đành hưởng thụ a.
Ngộ ra được sự thật là có làm sao cũng không có trứng dùng Nobita vô tư bước ra đường.
Doraemon cũng lo Nobita nguy hiểm nên vội vã chạy theo.
Vừa đi Nobita vừa ngó trái ngó phải lo lắng bỗng nhiên một chiếc xe ở đâu đâu bỗng lao ra tiễn hắn đi gặp mấy đời Pharaon của Ai Cập cổ a.
Thấy thế Doraemon bỗng bỏ tay vào túi lôi ra một chiếc máy giống như tivi:
“Màn hình tương lai! Có cái này cậu sẽ không lo lắng bị bất ngờ xe cộ đâm trúng nữa.
Chỉ vào hình chiếu đang đi trước hai mét hình hai người Doraemon và Nobita,
Doraemon tự hào nói.
Đang chưa kịp tinh tướng xong xuôi bỗng hình chiếu hai người đi đến một ngã tư,
Không huyền niệm gì khi một chiếc ô tô tải lao thẳng qua đâm hình chiếu Nobita văng xa chục mét.
Nhìn hình ảnh này Nobita xót a,
Người ta nói thỏ tử hồ bi,
Đằng này thấy một kẻ giống hệt bản thân bị xe tông bay hơn mười mét a,
Thốn tận rốn luôn.
Mặt tái xanh Nobita kịp thời phanh lại,
Vù…
Một chiếc ô tô tải hiển nhiên lao vụt qua.
Mồ hôi sau áo làm Nobita lạnh sưu sưu,
Cho dù cái khăn quàng cũng không thể cho Nobita thêm chút nào ấm áp.
Đường này còn thế nào đi a?
Nobita ngẩng mặt nhìn trời, sinh không thể luyến….
Cuộc sống sinh hoạt của Nobita cũng không bị xáo trộn quá nhiều,
Ngoài việc như có thêm một người anh em trrong nhà thì quả là không có khác biệt.
Nói đến anh em trong nhà,
Nobita đã từng lo lắng giải thích thế nào với gia đình vì Doraemon tồn tại.
Cơ mà Doraemon đúng là Doraemon a,
Chỉ cần một bảo bối “Ấn tượng trí nhớ cơ" đã giải quyết cả.
Bố mẹ hay hàng xóm xung quanh đều xuất hiện ấn tượng với Doraemon và coi đó chỉ là bình thường không có gì ngạc nhiên cả.
Nobita chỉ có thể nói: “Không hổ là Doraemon a".
Thế là Nobita lại quay trở về quỹ tích đi học,
Ăn cơm, làm bài tập, ngủ.
Còn rèn luyện thân thể thì từ khi phát hiện làm việc tốt được công đức có thể tăng lên thể chất thì Nobita lười ung thư lại tái phát.
Tóm lại Nobita lại một cuộc sống bình ổn mà thú vị,
Hôm nay cũng vậy,
Về đến nhà Nobita vứt cặp sách xong không kịp chờ đợi chạy ngay ra đường,
Hôm nay Shizuka có mời hắn đến nhà chơi a,
Không thể để cô ấy chờ á, phải nhanh lên.
Vừa bước chân qua bậc cửa thì một bàn tay to tổ bố vươn từ trong nhà ra một chộp,
Nobita không có lực phản kháng bị chộp vào lòng bàn tay ấy,
Rồi bị kéo một mạch lên tầng hai trong phòng luôn.
Định thần lại Nobita thấy Doraemon và bên cạnh cậu ta cái bảo bối quái dị chỉ có một bàn tay,
Hơi bực mình Nobita hỏi:
“Cậu làm gì thế?
Có biết là tớ đang bận chết đây không?"
Hôm nay Doraemon lại dị thường kiên quyết:
“Tớ không thể cho cậu ra ngoài được!"
Thấy được Doraemon kiên quyết Nobita biết sự tình không đơn giản,
Ít nhất vào lúc quan trọng Doraemon vẫn là đáng tin:
“Vì sao? Cậu giải thích xem nào."
Thấy Nobita bình tĩnh lại Doraemon cho hai tay vào túi rút ra một quyển sổ lớn,
Chính xác hơn là một quyển anbum ảnh,
Rồi mở ra cho Nobita nhìn mặt trên có ảnh.
Đó là bức ảnh Nobita bị băng bó như xác ướp ai cập và bố mẹ đang ngồi bên cạnh khóc hết nước mắt.
“Đây là anbum dự báo tương lai, độ chính xác trăm phần trăm đấy."
Doraemon nghiêm túc giải thích cho Nobita tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Theo đó thì khi trên đường đến nhà Shizuka-chan cậu sẽ bị xe hơi tông phải."
Nghe Doraemon nói đến đây Nobita bỗng nhớ lại kí ức đã lâu kiếp trước,
Theo kí ức kiếp trước thì cho dù Doraemon và Nobita có tránh đi đâu thì cũng không thể sửa được sự thật về tai nạn do xe hơi của Nobita.
Nobita cảm thấy quyển anbum này có tính chất giống nguyền rủa hơn là dự báo tương lai.
Vì tương lai thì có thể thay đổi được,
Trong khi cuốn anbum này đã báo là chắc chắn xảy ra như một lời nguyền rủa.
Biết trước tương lai không may mà tránh thì ai cũng muốn,
Cơ mà biết trước tương lai không may mà cho dù dãy dụa,
Vật vã đi tránh nó mà không thể thì là một điều tra tấn a.
Nếu có thể Nobita đánh chết cũng chả muốn sử dụng cuốn anbum này một lần nào nữa cả.
Biết trước tương lai không thể thay đổi,
Nobita cũng thả tâm,
Đây cũng là thế mạnh của Nobita a,
Luôn lạc quan trước mọi việc.
“Thế Doraemon-kun cậu có bảo bối nào giúp cơ thể tạm thời cứng rắn như sắt thép không,
Đằng nào cũng bị đâm,
Nếu cơ thể tớ cứng hơn cả xe hơi thì có bị đâm cũng đâu sao."
Thả tâm ra Nobita cũng không thiếu sáng ý.
“Để tớ tìm xem sao …. Có! Khăn choàng siêu nhân!"
Doraemon vui vẻ hô lên.
Nobita nhìn cái khăn choàng Doraemon mang ra với ánh mắt hồ nghi,
Đấy là một cái khăn không có một tí nào đặc biệt giống cái khăn trải bàn vậy.
Nobita nhớ không nhầm thì kiếp trước từng đọc tập truyện ngắn về chiếc khăn này rồi.
“Đây là khăn choàng siêu nhân,
Buộc khăn này vào cổ cậu sẽ thành siêu nhân,
Cậu sẽ mạnh như lực sĩ,
Súng gươm đụng vào cậu sẽ bị dội ra,
Cậu còn có thể bay được như chim nữa,
Và còn có thể nhìn xuyên vật thể."
Nghe bộ giới thiệu “điếu tạc thiên" mà Doraemon thao thao bất tuyệt Nobita càng chắc chắn cái khăn choàng này là cái khăn trong trí nhớ hắn từng đọc.
Siêu nhân cái cc,
Bị mấy viên đá nhỏ ném còn thấy đau,
Đánh nhau với Jaian còn bị thâm mắt,
Bay thì cách mặt đất có mấy xen ti lại còn chậm hơn cả đi bộ,
Nhìn xuyên tường thì cần dán sát mặt mới có thể thấy.
Nobita muốn nhả rãnh:
“Cậu có nghèo đến mức phải mua hàng giá rẻ kém chất lượng thế không Doraemon?"
Tuy không được nói cụ thể chi tiết,
Nhưng Nobita biết gia tộc của hắn trong tương lai chắc sẽ không thiếu tiền,
Doraemon được gửi đến giúp hắn càng sẽ có tiền a.
Thế quái nào Doraemon vẫn là cái này đức hạnh?
Thấy đồ rẻ là mua không quan tâm chất lương?
Nobita thở dài ngao ngán,
Thôi thôi, có còn hơn không a.
Buộc tấm “áo choàng" xong Nobita cảm thấy mặt mũi mất hết.
Tuy trong mắt mọi người một đứa trẻ con hâm mộ đóng giả superman là đúng quá rồi còn gì.
Nhưng Nobita có linh hồn của một người 23, 24 tuổi a.
Mặc quần lót ngoài quần dài cái gì là không có mặt mũi a.
Mà thà rằng có sức mạnh thật thì chớ,
Đằng này lại là yếu hóa bản của siêu yếu hóa bản của Siêu nhân,
Bust gần như bằng không,
Nobita cũng cần mặt mũi a.
Nhổ nước bọt thì nhổ nước bọt,
Vốn cái gọi là mặt mũi Nobita cũng không phải lần đầu ném,
Thì lại ném một lần a.
Con người nhiều lúc như vậy,
Có thể làm một lần là có thể làm hai lần.
Đã không thể dãy dụa thì đành hưởng thụ a.
Ngộ ra được sự thật là có làm sao cũng không có trứng dùng Nobita vô tư bước ra đường.
Doraemon cũng lo Nobita nguy hiểm nên vội vã chạy theo.
Vừa đi Nobita vừa ngó trái ngó phải lo lắng bỗng nhiên một chiếc xe ở đâu đâu bỗng lao ra tiễn hắn đi gặp mấy đời Pharaon của Ai Cập cổ a.
Thấy thế Doraemon bỗng bỏ tay vào túi lôi ra một chiếc máy giống như tivi:
“Màn hình tương lai! Có cái này cậu sẽ không lo lắng bị bất ngờ xe cộ đâm trúng nữa.
Chỉ vào hình chiếu đang đi trước hai mét hình hai người Doraemon và Nobita,
Doraemon tự hào nói.
Đang chưa kịp tinh tướng xong xuôi bỗng hình chiếu hai người đi đến một ngã tư,
Không huyền niệm gì khi một chiếc ô tô tải lao thẳng qua đâm hình chiếu Nobita văng xa chục mét.
Nhìn hình ảnh này Nobita xót a,
Người ta nói thỏ tử hồ bi,
Đằng này thấy một kẻ giống hệt bản thân bị xe tông bay hơn mười mét a,
Thốn tận rốn luôn.
Mặt tái xanh Nobita kịp thời phanh lại,
Vù…
Một chiếc ô tô tải hiển nhiên lao vụt qua.
Mồ hôi sau áo làm Nobita lạnh sưu sưu,
Cho dù cái khăn quàng cũng không thể cho Nobita thêm chút nào ấm áp.
Đường này còn thế nào đi a?
Nobita ngẩng mặt nhìn trời, sinh không thể luyến….
Tác giả :
Linh95