Thần Mộ

Chương 81: Ly khai

Thần Nam bồng Tiểu Thần Hi đến trước mặt Tiểu Long, lúc này thì nó vẫn đang ngáy khò khò, thậm chí là ngay cả trong giấc ngủ cũng có thể thấy được nụ cười đắc ý của nó. Đích xác là lần này Tiểu Long có thu hoạch rất lớn, một đống quả kì dị đủ màu sắc trước thân nó, tán phát ra hương thơm thật hấp dẫn. Những thứ này đều có thể là thiên tài địa bảo, bình thường rất khó tìm thấy, nhưng hôm nay tại Cổ Tiên Di Địa, nó chỉ mất một lúc mà đã hái được nhiều như thế này.

Tiểu Long đương nhiên biết rõ chỗ trân quý của những kỳ quả này, ba ngày nay nó chỉ nuốt có ba quả, sau đó liền nhẫn nhịn lòng tham ăn của mình để luyện hoá. Lúc này đã nó đã cảm ứng được Thần Nam đang đi tới, liền mở to đôi mắt ra, sắc diện rất hưng phấn nhìn hắn.

"Long Bảo Bảo..." Thần Hi mỉm cười nhìn nó, đôi tay nhỏ nhắn trắng như tuyết vẫy vẫy về phía Tiểu Long, thanh âm non nớt chan chứa cảm tình thân thiết.

Ba ngày nay Tiểu Long cố gắng nhẫn nhịn lòng tham ăn của mình, tuy là rất thèm, nhưng nó đối với Thần Hi thật sự không hề keo kiệt, đều đem những thứ kỳ quả trân quý nhất giành cho cô bé. Có thể nói trong khoảng Thần Nam chìm đắm bi thương, tất cả đều nhờ Tiểu Long chiếu cố cho Tiểu Thần Hi.

"Y Nha Y Nha" Tiểu Long lắc la lắc lư thân hình đứng dậy, đối với Tiểu Thần Hi rõ ràng là vô cùng thân thiết. Thần Nam vuốt ve lân giáp của Tiểu Long, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ ngươi, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này thôi."

Tiểu Long gật đầu, nhưng sau đó lại kêu lên vài tiếng "Ô Ô", rồi thò tay ra chỉ chỉ vào đống "Bảo bối" ở dưới đất, lẩm bẩm không ngừng. Thần Nam mỉm cười, đặt Tiểu Thần Hi xuống đất, tháo mấy cái bao ở phía sau người ra, tay lại lôi thêm vài bộ áo dài, bỏ đống kỳ quả dưới đất đó vào bao. Sau đó dùng một bộ áo dài buộc ba cái bao lại thành một, đeo lên trên cổ của Tiểu Long.

Tiểu Long lúc này rất vui vẻ, bước theo Thần Nam đi ra ngoài cốc.

"Ca ca, chúng ta phải đi đâu?" Sau khi ra khỏi Bách Hoa Cốc, Tiểu Thần Hi tựa hồ có chút lưu luyến, thường quay đầu nhìn vào trong cốc.

"Ca ca mang muội đến trấn thành có được không? Ở đó có nhiều tiểu bằng hữu cỡ tuổi muội, sau khi đến đó muội sẽ có rất nhiều bạn cùng chơi." Thần Nam đối với thân phận của Tiểu Thần Hi thì vô cùng mê hoặc không hiểu. Tuy vậy hắn đối với cô bé thì rất thật lòng yêu mến, thậm chí có lúc còn đem cô bé ra làm hình bóng của Vũ Hinh. Đó là vì hắn tự dựng cho bản thân một huyễn ảnh tinh thần, tự cấp cho mình một hy vọng. Đương nhiên điều này tuyệt không phải là tình nhi nữ, mà đó là một loại truy tìm hồi ức quá khứ, từ trên tình cảm mà nói đã để Tiểu Thần Hi trở thành nữ nhân của mình.

Tiểu Thần Hi ngoái đầu nhìn vào trong cốc, có chút lưu luyến không rời, nhưng cuối cùng cũng vẫn cười rất tươi, nói: "Ca ca đi đâu, Thần Hi đi đến đó."

Thấy vẻ lém lỉnh, khả ái của Tiểu Thần Hi, Thần Nam định nói gì rồi lại thôi. Tiểu thiên sứ khả ái này chỉ mới được ba tuổi, trên người lại có quá nhiều điều thần bí, nhưng tự bản thân cô bé lại mơ mơ hồ hồ không rõ. Thần Nam đối với nó vừa thương vừa yêu, hắn quyết định dù bằng giá nào cũng phải mang lại cho nó một tuổi thơ hạnh phúc nhất, quyết không thể để nó giống như Vũ Hinh phải sống ở trong núi, xa cách với thế giới.

Thần Nam bế Tiểu Thần Hi, còn Tiểu Long lẽo đẽo theo ở phía sau, hai nguời, một rồng ngay lập tức rời khỏi Cổ Tiên Di Địa. Nhưng khi bọn họ vừa mới ra khỏi Bách Hoa Cốc thì bốn tên yêu quái đã biến mất mấy ngày trước lại xuất hiện trước mặt họ.

Bát Ca công chúa với đôi cánh đen sáng bóng đang bay tới bay lui trên không, đập cánh gọi lớn: "Các người mau đi ra nhanh, đại trận của cổ tiên lưu lại sắp sửa vận chuyển rồi. Cổ tiên di địa này cứ một ngàn năm mới phóng khai vài ngày, nếu không ra mau sẽ không kịp nữa."

Rồi nó không dừng lại mà tiếp tục kêu lên: "Tiểu tiên tử, người thật sự muốn cùng tên gia hoả này rời khỏi núi Côn Lôn sao? Vì sao không lưu lại vậy? Nếu như người lưu lại, bọn tôi sẽ tôn người làm Yêu Vương."

Ba tên yêu quái còn lại cũng đầy vẻ trông mong, vào lúc này đây bọn chúng tuy là yêu thú, nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên nét mong đợi của con người.

Tiểu Thần Hi trên mặt hơi ngập ngừng, rồi quơ đôi tay nhỏ trắng như tuyết về phía bọn chúng, nói: "Đa tạ! Tuy các ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta lại muốn theo ca ca đi khỏi nơi đây. Ta cũng không biết vì sao, tóm lại ta có một loại cảm giác, ca ca là người thân thiết nhất của ta."

Tim của Thần Nam liền chấn động, hắn càng lúc càng cảm thấy mê hoặc. Có thật là Thần ngọc thông linh, nhớ rõ mọi lời nói và việc làm của Vũ Hinh, hay là Vũ Hinh nhờ Thần ngọc mà trở lại thế gian này lần nữa? Ái dà! Thật là rối rắm! Vạn năm qua Bách Hoa Cốc đã phát sinh chuyện gì? Tiểu Thần Hi cuối cùng là ai? Mọi chuyện cứ như bị một màn sương mờ bao phủ.

Bát Ca công chúa thật không cam lòng hỏi: "Tên gia hoả này tốt ở chỗ nào chứ? Nhìn thế nào cũng đều rất bình thường, Tiểu tiên tử vì sao lại thích hắn như vậy?"

"Đừng nói ca ca như thế, ca ca rất tốt." Tiểu Thần Hi phản bác lại.

"Tốt chỗ nào đâu, dù nhìn sao cũng chẳng thấy giống người tốt." Bát Ca của công chúa vẫn kiên trì không bỏ cuộc, tiếp tục thuyết phục Tiểu Thần Hi.

"Câm ngay cái mỏ quạ ba hoa của nhà ngươi đi. Còn huyên náo nữa, ta sẽ nhổ sạch lông chim của ngươi bây giờ." Thần Nam nhìn thấy Bát Ca công chúa cứ bay qua bay lại trước mắt, không ngừng nói xấu hắn, khiến hắn không nhẫn nhịn được nữa, liền mở miệng ra chửi nó.

Sau khi Bát Ca của công chúa bị Thần Nam chửi cho một trận, liền rất tức giận, tại không trung lớn tiếng kêu lên: "Tiểu tiên tử người thấy rồi đấy, cái tên này miệng nói toàn lời xấu xa, người làm sao có thể ở cùng với hắn được chứ?"

Thần Nam biết lũ yêu quái này hành sự rất có phép tắc, không thể tuỳ ý đả thương người khác, vì thế hắn đối với mấy tên yêu quái này không hề e sợ tí nào. Thấy Bát Ca công chúa không ngừng kêu la ầm ĩ, hắn lớn tiếng chửi lại: "Im ngay cái mỏ quạ nhà ngươi, mỗi người đều có quyền tự chọn lựa cuộc sống cho mình, ngươi dựa vào cái gì mà can thiệp lung tung? Còn không ngừng những lời điểu ngữ đó, ta sẽ để cho Long Bảo Bảo quay chín ngươi."

Tiểu Long phối hợp với hắn vô cùng ăn ý liền tiến lên phía trước, nhấp nháy đôi mắt to nhìn vào Bát Ca công chúa, sau đó còn vung vẩy Long trảo. Vài ngày trước Tiểu Long cũng không ít lần cùng bốn tên yêu quái này đánh nhau. Nếu luận thực lực thì nó mạnh hơn một chút, điều này khiến mấy tên yêu quái kia đau đầu vô cùng, cũng không dại gì gây chuyện với Tiểu Long.

Bát Ca công chúa nhìn thấy bộ dạng diễu võ dương oai của Tiểu Long, thì vô cùng tức giận, kêu lên the thé: "Đừng nghĩ ta sợ ngươi, ta chỉ không muốn đánh nhau với ngươi mà thôi." Tuy miệng nó nói không sợ, nhưng thật sự không dám gọi Tiểu Long là "Chim trụi lông". Bởi vì nó phát hiện mỗi lần xưng hô với Tiểu Long như vậy, đều làm Tiểu Long đại phát cuồng tính, lao vào chiến đấu không ngừng với nó.

Tiểu Long không coi mấy câu nói của nó vào đâu, trề cái miệng rồng của nó ra khinh bỉ.

Tiểu Thần Hi được Thần Nam ôm trong lòng, hàng lông mi dài nhấp nháy, đôi mắt đen lay láy như bảo thạch, nó mấp máy môi, tựa hồ như muốn nói điều gì đó.
Tác giả : Ngô Biển Quân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại