Thần Mộ
Chương 58: Long kỵ long
Dưới bầu trời xanh với từng đám mây bay, mười người cưỡi trên bốn con rồng cấp tốc phi hành trong không trung, để lại đằng sau những âm thanh náo động. Trong mười người này có ba là Long kỵ sĩ, sớm đã quen với tốc độ trăm dặm chỉ trong nháy mắt này. Những người còn lại đều là lần đầu ở trên cao ngàn mét, trong lòng khó tránh được chút hồi hộp.
Sau nửa canh giờ, mọi người cũng dần thích ứng với loại tốc độ này, hơn nữa lại cảm thấy thích loại cảm giác kích thích mới mẻ. Mỗi người đều hưng phấn phi thường, cúi nhìn bao quát đất trời sông núi, cả thế giới như nắm trong lòng bàn tay.
Ba con Phi long phi hành cực nhanh. Mọi người đều thấy Tiểu Long đang bay lắc lắc lư lư, đều cho là nó còn quá nhỏ, khả năng là theo không kịp ba con Phi long đã thành niên kia.
Không tưởng được tốc độ của Tiểu Long như điện, chớp mắt cũng đã lướt qua ba phi long bắt đầu vượt lên dẫn đầu. Nó chân chính triển khai hai cánh phi hành thì vô cùng vững chắc, lại không còn một tí cảm giác lóng ngóng nực cười nào nữa. Nếu như không vì Thần Nam vội vàng ra lệnh bắt nó chậm lại, nó có khả năng trong chớp mắt bỏ lại ba con phi long không còn tung tích.
Mọi người nhìn thấy nhãn thần của Tiểu Long lần này lại phát sinh biến hoá. Tên tiểu gia hoả này hiện tại đơn giản chính là báu vật. Long Vũ chợt có ý nghĩ khác lạ, muốn một cước đá Thần Nam bay xuống, lệnh cho Tiểu Long "bỏ tối sang sáng".
Bay qua núi cao, vượt qua bình nguyên, mọi người nhanh chóng cũng ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn trong Thiên Nguyên đại lục, tiến nhập vào Sở quốc. Nhìn mặt trời đỏ đang lặn xuống phía tây, mọi người quyết định tìm một khách sạn ở lại, hôm sau đi tiếp.
Sở quốc và Thiên Nguyên đại lục rất gần nhau, chỉ trong cùng một dãy núi, nhưng khí hậu hoàn toàn không giống nhau. Những ngọn núi ở Tội Ác chi thành có khí hậu cực kỳ dị thường. Tại các núi lớn, màu xanh bốn mùa không thay đổi, không có nóng lạnh thay đổi mà bốn mùa đều là mùa xuân. Lúc này, ở Sở quốc cũng bắt đầu sang thu, màu xanh tuy vẫn còn, nhưng cũng đã lộ rõ một chút thu ý.
Trong thời gian nửa ngày mà gặp hai loại thời tiết, mọi người không kìm được cảm giác thích thú đối với thời tiết ở đại lục. Sống mãi ở đó thì chẳng nhận ra sự thay đổi nào nào nhưng khi đi khỏi mới vô tình nhận ra là mùa thu đã tới.
Để tránh kinh động đến người khác, mọi người dừng lại bên ngoài một toà tiểu trấn không được phồn hoa ở phía dưới. Ba Long kỵ sĩ lệnh cho ba con Phi long bay đến sơn lâm tự tìm thức ăn. Trong lúc mục quang của mọi người nhất tề nhìn về hướng Tiểu Long thì Long Bảo Bảo nháy nháy đôi mắt sáng lớn, lộ ra thần sắc vô tội, thế nào cũng không chịu rời đi, trái lại còn muốn cùng với mọi người tiến vào trong tiểu trấn.
Tiểu Long khả ái như muốn theo người. Mọi người không ngờ, nhìn thấy bộ dạng uỷ khuất của nó, chẳng ai nỡ để nó ở lại bên ngoài hoang dã này, cuối cùng mang theo nó tiến vào tiểu trấn.
Tiểu Long vô cùng cao hứng theo sau mọi người, lắc lư tiến vào tiểu trấn. Trên đường đi mọi người đều dừng lại nhìn, cũng vì người ở trong đó thấy qua rồng là sinh vật đẳng cấp cao siêu, Tiểu Long xuất hiện ở toà tiểu trấn xa xôi này lập tức tạo nên những tiếng xì xầm, nhiều người muốn đến quan sát.
Thấy mọi người luôn luôn chăm chú nhìn, Tiểu Long lúc đầu không hiểu ý, sau lại dần dần lộ ra sắc mặt bất mãn, nhẹ lấy cái đầu rồng to lớn dò xét qua lại, doạ ít bách tính vì thế bỏ chạy cũng có ít trẻ nhỏ oa oa khóc lớn.
Nhìn thấy mọi người kinh hoàng, nó lộ ra thần sắc hưng phấn thiếu điều muốn tiến vào đám đông náo loạn một trận, may mà được Thần Nam giữ lại sừng rồng.
Nhìn thấy Long Bảo Bảo giống như một tiểu hài tử mọi người không nhịn được mỉm cười.
Kết cuộc cũng tìm được một khách sạn vừa ý, mọi người đều hướng tới đó mà đi, theo sau là tiểu long. Trong lúc phục vụ của khách sạn nhìn thấy ở phía sau mọi người là con vật to lớn thiếu chút bất tỉnh, vội vàng lùi lại, miệng lắp ba lắp bắp nói: "Khách quan ngài... các ngài..."
Khải Văn nhanh chóng tiến lên phía trước nói: "Không nên sợ hãi! Đấy là một con rồng nhỏ không thể làm hại người nào đâu."
Người phục vụ nhìn thấy nhóm người trẻ tuổi, nam thì anh tuấn khôi vĩ, nữ thì kiều diễm mĩ lệ, một điểm cũng không giống người xấu, liền yên tâm trở lại. Anh ta tránh Tiểu Long, giúp mọi người đăng ký, một lúc mà sau đi đầu đưa mọi người hướng về hậu viện.
Mười người mở ra năm căn phòng, hai người một phòng. Thần Nam lựa chọn cùng với Quan Hạo một phòng. Trong số ít người ở tại đây chỉ có hắn là quen thuộc nhất.
Tiểu Long nghỉ trên một bãi cỏ ở bên ngoài. Tuy nó muốn ở cùng một chỗ với Thần Nam nhưng thân rồng quá to lớn nếu miễn cưỡng đẩy vào trong phòng chỉ sợ cả phòng ốc đều phải đổ sập.
Vào lúc ăn tối thì Thần Nam từ bao đồ trong tay lấy ra một củ nhân sâm đã thành hình, đưa vào miệng của Tiểu Long. Tiểu Long vui mừng nuốt ngay, mà sau đó nhắm mắt lại nằm trên bãi cỏ không động đậy.
Mọi người rất ngạc nhiên. Long Vũ theo đó mà nghĩ, nói: "Tiểu Long giống như đang luyện hoá dược lực củ nhân sâm gần trăm năm ấy, khó trách tiểu gia hoả này thực lực khó lường, nếu là ngày ngày ăn loại vật này nó sớm muộn sẽ đột phá cảnh giới Thánh long."
Cảnh giới Thánh long đột phá đương nhiên là tới cảnh giới Thần long trong truyền thuyết.Ngoài truyền thuyết ghi lại thì Thần Long rất ít hiện thế.
Thần Nam hiểu rất rõ thực lực của Tiểu Long. Theo Phó viện trưởng giảng giải nó là Thánh long cường đại nhất của Thần Phong học viện ngàn năm trở lại. Nếu như nó có thể đột phá cảnh giới Thánh long thì lão ta cũng không ngạc nhiên.
Người bình thường cũng là không khả năng hoàn toàn luyện hoá dược lực của linh dược nhưng Thánh long cường đại nhất định khả dĩ làm được. Tiểu Long ở lại Thần Phong học viện không đi, không cần phải hỏi lại, chính là nhìn vào dược khố của học viện. Có linh dược giúp đỡ nó tu luyện sự để nâng cấp sẽ đỡ tốn công sức hơn nhiều.
Thần Nam tự nhủ: "Khó trách Long Bảo Bảo tại Thần Phong học viên bề ngoài lại trẻ con như vậy. Đó chính là một tiểu ma đầu dù sao cũng không chịu đi khỏi, nguyên lai là như vậy."
Mọi người không thích sự ồn ào lớn tiếng trước viện, không ra phía trước ăn cơm, để phục vụ của khách điếm ở bên cạnh vườn hoa phía hậu viện bày ra một cái bàn lớn, mười người ở hậu viện được phục vụ ăn tại chỗ.
Thần Nam, Quan Hạo mấy người đương nhiên không khỏi uống rượu rồi. Mấy nam nhân trên bàn cùng nhau trao đổi ánh mắt, không hẹn mà đều bắt đầu hướng về nữ sinh mời rượu. Kết quả làm cho Long Vũ mấy người một trận mắng vui, mắng bọn họ không có hảo tâm.
Khi hương rượu trong viện bắt đầu từ từ lan toả ra sau, đôi mắt to của Tiểu Long liền mở ra, khệnh khạng bước tới bàn ăn. Long Vũ rõ ràng đối với nó thương yêu vô cùng, lấy nửa con gà nướng đưa cho nó. Tiểu Long ngoác mồm nuốt ngay.
Tiểu Long lần đầu ăn thức ăn chín cảm giác mùi vị thơm ngon vô cùng, hai mắt phát sáng, " ô ô" kêu liên tục.
Thần Nam cười hắc hắc nói: "Long Bảo Bảo đừng vội! Ta giúp ngươi ăn thứ này." Hắn vẫy tay gọi phục vụ gần đấy lại, nói: "Một lợn, một dê, một ngỗng, mau đem lên cho ta, trực tiếp cho tiểu gia hoả này ăn no thì thôi!"
Phục vụ ngầm tặc lưỡi: "Thằng cha này thật là người có tiền, tên "tiểu gia hoả" này mà ăn cho đến lúc no rồi thì khách sạn khẳng định có thể một lúc phất lên được."
Chín người bên cạnh nhìn Thần Nam đầy ngạc nhiên, không ngờ rằng hắn cùng Phó viện trưởng có thù như vậy, lại cho Tiểu Long "ăn to uống lớn", khi về đến Phó viện trưởng báo cáo tài vụ thì lão đầu tử không khóc không được rồi.
Tiểu Long đối với Thần Nam " y y nha nha" nói không dừng, dáng vẻ rồng cười làm cho đôi mắt lớn díp lại thành một đường khâu nhỏ.
Mọi người ở bên cạnh vườn hoa chén to chén nhỏ. Tiểu Long ở bên cạnh cũng bắt chước làm theo, không ăn thì cũng hát hò. Sau khi tiêu diệt được ba con heo, năm con dê nướng, mười mấy con ngỗng nướng thì nó làm như lưu luyến, không nghĩ kết thúc tàn cuộc.
Nó lại lấy mắt nhìn về hướng chén rượu trong tay mọi người, Long Vũ nhìn thấy biết là cần phải ngăn lại, nàng nói với Tiểu Long: "Tiểu gia hoả, đó là không phải vật tốt, ngàn vạn không nên uống..."
Thần Nam ngắt lời cô ta, nói với Tiểu Long: "Long Bảo Bảo muốn nếm thử không?"
Tiểu Long gật gật đầu trông đợi, trong mắt nổi lên sắc hưng phấn.
Thần Nam để nó há miệng, sau đó cẩn thận đổ từng chút một vào trong miệng nó. Hắn không dám đổ mạnh, sợ Tiểu Long không chịu được sẽ đại phát cuồng tính, làm loạn hết lên.
Ngoài suy nghĩ của mọi người, Tiểu Long há miệng rồi lại há tiếp, cuối cùng gật đầu liên tục, đưa hai chân trước ra ôm lấy vò rượu trên bàn sau đó bắt đầu uống ừng ực.
Mọi người trợn mắt há mồm. Đấy là rồng sao? Không ngờ có thể có được trình độ uống rượu như vậy.
Thần Nam lại vẫy tay về hướng phục vụ nói: "Mang rượu đến đây! Tiếp ngay cho tiểu gia hoả này uống đến thoả mãn mới dừng."
Hỏa kế bên cạnh sớm đã ngẩn người, mãi một lúc sau tỉnh lại hướng tới tiền viện chạy đi.
Lần này Long Vũ, Quan Hạo, Khải Văn bọn họ nhìn Thần Nam trong mắt biến đổi. Cái gã này rõ ràng đang dạy Tiểu Long toàn điều xấu.
Long Vũ không nhịn được nói: "Bại hoại! Ngươi sao có thể làm vậy? Tiểu Long quá khả ái, ngươi... tự nhiên lại đi dạy nó uống rượu! Không thể để nó ở gần ngươi, nếu tập tính lưu manh của ngươi lại truyền cho nó, nó sớm muộn cũng biến thành một con rồng có vấn đề, không thể để ngươi lại tiếp tục làm hại nó."
Cô ta đến bên Tiểu Long, vẫy vẫy tay nói: "Tiểu Long đến trong đây với ca ca, không nên lại đi theo người xấu xa này."
Tiểu Long chớp chớp đôi mắt to nhìn nàng.
Thần Nam cười hắc hắc nói: "Dám phá quan hệ của ta cùng Long Bảo Bảo, một người nữ nhân lại muốn làm ca ca của nó. Nó chỉ có thể là tiểu đệ của ta. Ta nghĩ cô muốn gần gũi nó cũng khả dĩ, hãy làm tiểu muội của nó nhé. Hắc hắc, Tiểu Long ngươi cảm thấy đề nghị đó như thế nào?"
Càng làm cho mọi người nhịn không nỗi chính là Tiểu Long lại gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Long Vũ cực kỳ tức giận gần như phát cuồng, mắng: "Bại hoại! Ngươi hãy xem xem, ngươi dạy Tiểu Long thành dạng gì rồi, căn bản là một Tiểu long vô cùng đáng yêu, hiện tại đều đã biến thành tiểu vô lại rồi."
Chính tại lúc này mấy người phục vụ ôm mười mấy vò rượu ngon đến, Tiểu Long cao hứng kêu "ô, ô" liền mấy tiếng, không kịp đợi liền ôm lấy một vò rượu ngửa cổ uống.
Trong ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn kinh ngạc của mọi người, Tiếu Long uống như trâu, chỉ loáng sau hơn chục vò rượu đã sạch bách, cuối cùng nghênh nghênh ngang ngang đi đến bãi cỏ ngã bịch một tiếng xuống mặt đất.
Cuối cùng mọi người cũng ăn xong cơm chiều. Mỗi người tự quay về trong phòng của mình.
Đêm hôm ấy, Thần Nam mơ một giấc mộn thật buồn cười, hắn thấy sau khi Tiểu Long quay về Thần Phong học viện, ngoài việc tiếp tục hướng về phó viện trưởng yêu cầu linh dược, chỉ sợ sau này mỗi ngày đều muốn cả rượu thịt, nhất định làm phó viện trưởng đau đầu không ngừng.
Ngày thứ hai trong lúc mọi người chuẩn bị lên đường thì xuất hiện một vấn đề. Tiểu Long ngày hôm qua uống rượu quá độ, đến sáng thì vẫn chưa tỉnh hẳn, trên đường đi xiêu bên phải vẹo qua bên trái, không giống ngày hôm qua nghênh nghênh ngang ngang, bước đi tập tễnh trông hoạt kê. Hiện tại nó lắc lư càng lúc càng lớn làm người lo sợ, phảng phật lúc nào cũng có khả năng té xuống mặt đất.
Ra khỏi tiểu trấn, ba long kị sĩ ngẫng đầu kêu lớn, triệu hồi phi long của mình. Trong lúc mọi người nhảy lên phi long thì Thần Nam âm thầm kêu khổ, với loại trạng thái này của Tiểu Long nếu là bay lên, trời biết nó có " khiêu vũ", " đầu lộn ngược".
Hắn khẩn trương nhảy đến hai vai của Tiểu Long, sau đó nói nhỏ: "Long Bảo Bảo ngươi hiện tại bộ dạng thế này có thể phi hành được không?"
Tiểu Long miệng vẫn còn mùi rượu, quay đầu gật gật đầu với hắn, sau đó bay lên trời.
Tim Thần Nam như muốn vọt ra ngoài, hai mắt mở lớn, khẩn trương bò đến nơi cổ của nó, nắm thật chặt vào hai sừng của nó.
Chín người nhìn thấy tình trạng của hắn liền cười lớn.
Lúc bắt đầu Tiểu Long bay rất ổn định, nhưng sau đó dần dần mất cân bằng, trên không trung chợt lên chợt xuống, lảo đảo sang hai bên.
Thần Nam sắc mặt trắng bạch, nếu là từ độ cao mấy nghìn mét rơi xuống, cho dù hắn công lực có thông thiên thì cũng thành bùn nát.
Hắn hướng về phía trước la lớn: "Uy, các người đợi đã, ta không thể lại ở trên thân của Tiểu Long rồi, cho ta một chổ, ta chuyển sang phi long."
Chín người phía trước trên mặt lộ ra tiếu ý, đồng thanh nói: "Không được."
"Làm ơn, các vị đại ca, các vị đại tỷ, các người có hay không có nhân tính vậy? Hiện tại không phải là lúc để cười đùa, nếu như thế này mà rơi xuống thì còn gì là mạng người?"
Long Vũ cười nhẹ nói: "Ngươi ngoan ngoãn theo sau ca ca đi, đối với ngươi là phải như vậy, từ từ chơi đùa với Tiểu Long nhé."
"Long Vũ ......"
"Tiểu ngũ ......"
"Long tiểu đệ ......"
"Long đại ca ......"
"Long tiểu muội ......"
"Long đại tỷ ......"
Thần Nam đối với Long Vũ xưng hô liên tục thay đổi, nhưng tất cả thì từ "ca ca" do Long Vũ tự xưng thì không có dùng đến. Cô ta tức giận cong môi nói: "Ít lại, giữ lại mấy từ xưng hô đáng ghét của ngươi đi, trừ phi ngươi để Tiểu Long theo ta, không vậy ngươi cứ ngoan ngoan theo phía sau đi."
Chính tại lúc này Tiểu Long đột nhiên ngủ gật, hai cánh chập lại, ngừng đập cánh, giống như đang rơi xuống tự do, từ không trung rơi xuống dưới.
"A ......" Thần Nam trên không trung sợ hãi la lớn.
Chín người trên ba con phi long phía trước sắc mặt đại biến, đều hối hận vì trò đùa ác vừa rồi, thật là không nên cự tuyệt Thần Nam qua chung. Ba con phi long theo mệnh lệnh chủ nhân nhanh chóng hướng xuống dưới đuổi theo nhưng trong đó lại không đuổi kịp.
Bên tai Thần Nam tiếng gió vù vù, cuồng phong mãnh liệt làm hắn khó mà mở mắt ra được, hai tay hắn nắm thật chặt sừng của Tiểu Long, hai đùi dùng lực kẹp lấy cổ Tiểu Long.
"Long Bảo Bảo mau tỉnh lại..." Thần Nam muốn lớn giọng kêu lên, nhưng theo đó kình phong mãnh liệt thổi vào miệng hắn, hắn không thế mở miệng nói được. Hắn không thể không lắc mạnh lấy cặp sừng của Tiểu Long, sau khi nhanh chóng rơi xuống vài trăm mét, rốt cuộc cũng làm cho Tiểu Long đang hôn hôn mê mê tỉnh lại.
Tiểu Long hoang mang nhìn xung quanh, sau đó quay đầu nhìn Thần Nam híp mắt cười, cuối cùng mới từ từ triển khai đôi cánh, liền ngưng rơi xuống
.
Thần Nam thở phào một hơi, lúc này toàn thân hắn đầy mồ hôi lạnh.
Trên cao ba con phi long cũng đã đuổi kịp đến nơi, nhìn Tiểu Long tỉnh táo trở lại, trên mặt chín người cũng thở phào. Bọn họ cũng không dám ở trên không trung cười đùa nữa, mọi người quyết định nhanh chóng xuống dưới mặt đất, để Thần Nam qua cưỡi phi long mới.
Sau khi xuống đến mặt đất, một vấn đề khó khăn xuất hiện trước mặt mọi người. Tiểu Long hiện tại với bộ dạng say rượu, nếu quả để nó tiếp tục phi hành trời biết được nó có còn vận động rơi tự do nữa không? Nó phi thường có khả năng thành một thánh long đầu tiên bị ngã chết trong lịch sử. Nhưng mà nếu là chờ nó hoàn toàn tỉnh lại, chỉ sợ ít nhất phải đợi hơn nửa ngày.
Vì không muốn lãng phí thời gian, cuối cùng mọi người nghĩ được một biện pháp cực kì hoang đường, mười người cưỡi trên hai con phi long, còn thừa lại một con phi long chở Tiểu Long.
Sự tình hoạt kê này lập tức được những người trẻ tuổi sung sức này nhất trí thông qua, nguyên nhân là... mọi người đều cảm giác được cái chủ ý này thật thú vị!
Thần Nam nhẫn nại trao đổi với Tiểu Long một phen, nguyên tưởng nó sẽ từ chối quyết định đó, nhưng không nghĩ được nó lập tức trèo lên lưng một con phi long, động tác nhanh đến nỗi người khác phải tặc lưỡi.
Thần Nam có chút hoài nghi, tên gia hoả nực cười này có phải sớm cũng đã có chủ ý như vậy không, sao vừa nói với nó một nửa nó đã tự mình trèo lên lưng phi long?
Lúc Tiểu Long trèo lên lưng phi long, trong một tíc tắc con phi long đó đột nhiên rạp xuống đất nằm tê liệt, toàn thân run lên, làm cho mọi người nhận rõ được uy thế của Thánh Long.
Sau khi Tiểu Long kêu "ô ô" vài tiếng, con phi long ấy miễn cưỡng không run nữa, cuối cùng bò dậy, bình ổn hướng không trung bay lên.
Phi long dài bảy trượng cẩn thận mang Tiểu Long trên lưng, giống như rồng mẹ cẩn thận bảo hộ rồng con, người ngoài thật khó nhìn ra nó là bị cưỡng bách.
Mười người cưỡi hai con phi long không có một điểm chật chội, bọn họ nhìn Tiểu Long đang say bí tỉ một cách khôi hài, lúc này nó cũng đã ngáy lên từng đợt từng đợt.
Đợi đến khi đã ổn định, Thần Nam đối với chín người bên cạnh vẫn còn oán giận nói: "Lũ gia hoả các ngươi thật là khả ác đến cực điểm, nếu không phải ta phước lớn mạng lớn, khả năng có thể cùng Tiểu Long trở thành thần tiên rồi!"
Quan Hạo cả mặt tươi cười nói: "Chúng ta cũng biết ngươi trí dũng song toàn, anh dũng vô địch, lâm nguy không loạn, gặp biến không sợ, phùng hung hoá các, gặp nạn thành lành, bất tử bất diệt, đắc đạo thành tiên."
"Im, lại ba hoa, quăng ngươi xuống phía dưới cho chết đi."
Long Vũ liền cầm lấy bảo kiếm, còn bao kiếm nâng lên chỉ vào cổ Thần Nam trêu chọc: "Bộ dạng này mà lại đắc đạo thành tiên sao? Nếu mà nói như vậy, tiên giới lại không thành nơi tụ tập của lưu manh, bại hoại?"
Thần Nam đưa tay đẩy bao kiếm ra nói: "Tiểu Ngũ muội đừng nói là đùa giỡn ca ca không thành, kì thật không nên làm như vậy bởi vì muội vô luận ở đâu, vô luận ra sao thì ta đều khả dĩ "cúc cung tận tuỵ" đến chết mới thôi!"
Khuôn mặt Long Vũ nhanh chóng hồng lên, mắng: "Hừ, ngươi là cái đồ gia hoả hạ lưu vô sĩ, quả thật là lưu manh trong lưu manh, bại hoại trong bại hoại, mà da mặt lại quá dày, một con cự long đánh đến trước mặt cho đứt gân đoạn cốt." Cô ta nhanh chóng kéo bảo kiếm của mình quay về.
"Ha ha ......" Thần Nam cười lớn.
Mấy người xung quanh mắng thầm Thần Nam "Bại hoại", quả thật danh bất hư truyền, có thể làm cho Long Vũ lộ ra ít tư thái của nữ nhân, ấy mà bình thường khó mà tưởng tượng được.
Sau nửa canh giờ, mọi người cũng dần thích ứng với loại tốc độ này, hơn nữa lại cảm thấy thích loại cảm giác kích thích mới mẻ. Mỗi người đều hưng phấn phi thường, cúi nhìn bao quát đất trời sông núi, cả thế giới như nắm trong lòng bàn tay.
Ba con Phi long phi hành cực nhanh. Mọi người đều thấy Tiểu Long đang bay lắc lắc lư lư, đều cho là nó còn quá nhỏ, khả năng là theo không kịp ba con Phi long đã thành niên kia.
Không tưởng được tốc độ của Tiểu Long như điện, chớp mắt cũng đã lướt qua ba phi long bắt đầu vượt lên dẫn đầu. Nó chân chính triển khai hai cánh phi hành thì vô cùng vững chắc, lại không còn một tí cảm giác lóng ngóng nực cười nào nữa. Nếu như không vì Thần Nam vội vàng ra lệnh bắt nó chậm lại, nó có khả năng trong chớp mắt bỏ lại ba con phi long không còn tung tích.
Mọi người nhìn thấy nhãn thần của Tiểu Long lần này lại phát sinh biến hoá. Tên tiểu gia hoả này hiện tại đơn giản chính là báu vật. Long Vũ chợt có ý nghĩ khác lạ, muốn một cước đá Thần Nam bay xuống, lệnh cho Tiểu Long "bỏ tối sang sáng".
Bay qua núi cao, vượt qua bình nguyên, mọi người nhanh chóng cũng ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn trong Thiên Nguyên đại lục, tiến nhập vào Sở quốc. Nhìn mặt trời đỏ đang lặn xuống phía tây, mọi người quyết định tìm một khách sạn ở lại, hôm sau đi tiếp.
Sở quốc và Thiên Nguyên đại lục rất gần nhau, chỉ trong cùng một dãy núi, nhưng khí hậu hoàn toàn không giống nhau. Những ngọn núi ở Tội Ác chi thành có khí hậu cực kỳ dị thường. Tại các núi lớn, màu xanh bốn mùa không thay đổi, không có nóng lạnh thay đổi mà bốn mùa đều là mùa xuân. Lúc này, ở Sở quốc cũng bắt đầu sang thu, màu xanh tuy vẫn còn, nhưng cũng đã lộ rõ một chút thu ý.
Trong thời gian nửa ngày mà gặp hai loại thời tiết, mọi người không kìm được cảm giác thích thú đối với thời tiết ở đại lục. Sống mãi ở đó thì chẳng nhận ra sự thay đổi nào nào nhưng khi đi khỏi mới vô tình nhận ra là mùa thu đã tới.
Để tránh kinh động đến người khác, mọi người dừng lại bên ngoài một toà tiểu trấn không được phồn hoa ở phía dưới. Ba Long kỵ sĩ lệnh cho ba con Phi long bay đến sơn lâm tự tìm thức ăn. Trong lúc mục quang của mọi người nhất tề nhìn về hướng Tiểu Long thì Long Bảo Bảo nháy nháy đôi mắt sáng lớn, lộ ra thần sắc vô tội, thế nào cũng không chịu rời đi, trái lại còn muốn cùng với mọi người tiến vào trong tiểu trấn.
Tiểu Long khả ái như muốn theo người. Mọi người không ngờ, nhìn thấy bộ dạng uỷ khuất của nó, chẳng ai nỡ để nó ở lại bên ngoài hoang dã này, cuối cùng mang theo nó tiến vào tiểu trấn.
Tiểu Long vô cùng cao hứng theo sau mọi người, lắc lư tiến vào tiểu trấn. Trên đường đi mọi người đều dừng lại nhìn, cũng vì người ở trong đó thấy qua rồng là sinh vật đẳng cấp cao siêu, Tiểu Long xuất hiện ở toà tiểu trấn xa xôi này lập tức tạo nên những tiếng xì xầm, nhiều người muốn đến quan sát.
Thấy mọi người luôn luôn chăm chú nhìn, Tiểu Long lúc đầu không hiểu ý, sau lại dần dần lộ ra sắc mặt bất mãn, nhẹ lấy cái đầu rồng to lớn dò xét qua lại, doạ ít bách tính vì thế bỏ chạy cũng có ít trẻ nhỏ oa oa khóc lớn.
Nhìn thấy mọi người kinh hoàng, nó lộ ra thần sắc hưng phấn thiếu điều muốn tiến vào đám đông náo loạn một trận, may mà được Thần Nam giữ lại sừng rồng.
Nhìn thấy Long Bảo Bảo giống như một tiểu hài tử mọi người không nhịn được mỉm cười.
Kết cuộc cũng tìm được một khách sạn vừa ý, mọi người đều hướng tới đó mà đi, theo sau là tiểu long. Trong lúc phục vụ của khách sạn nhìn thấy ở phía sau mọi người là con vật to lớn thiếu chút bất tỉnh, vội vàng lùi lại, miệng lắp ba lắp bắp nói: "Khách quan ngài... các ngài..."
Khải Văn nhanh chóng tiến lên phía trước nói: "Không nên sợ hãi! Đấy là một con rồng nhỏ không thể làm hại người nào đâu."
Người phục vụ nhìn thấy nhóm người trẻ tuổi, nam thì anh tuấn khôi vĩ, nữ thì kiều diễm mĩ lệ, một điểm cũng không giống người xấu, liền yên tâm trở lại. Anh ta tránh Tiểu Long, giúp mọi người đăng ký, một lúc mà sau đi đầu đưa mọi người hướng về hậu viện.
Mười người mở ra năm căn phòng, hai người một phòng. Thần Nam lựa chọn cùng với Quan Hạo một phòng. Trong số ít người ở tại đây chỉ có hắn là quen thuộc nhất.
Tiểu Long nghỉ trên một bãi cỏ ở bên ngoài. Tuy nó muốn ở cùng một chỗ với Thần Nam nhưng thân rồng quá to lớn nếu miễn cưỡng đẩy vào trong phòng chỉ sợ cả phòng ốc đều phải đổ sập.
Vào lúc ăn tối thì Thần Nam từ bao đồ trong tay lấy ra một củ nhân sâm đã thành hình, đưa vào miệng của Tiểu Long. Tiểu Long vui mừng nuốt ngay, mà sau đó nhắm mắt lại nằm trên bãi cỏ không động đậy.
Mọi người rất ngạc nhiên. Long Vũ theo đó mà nghĩ, nói: "Tiểu Long giống như đang luyện hoá dược lực củ nhân sâm gần trăm năm ấy, khó trách tiểu gia hoả này thực lực khó lường, nếu là ngày ngày ăn loại vật này nó sớm muộn sẽ đột phá cảnh giới Thánh long."
Cảnh giới Thánh long đột phá đương nhiên là tới cảnh giới Thần long trong truyền thuyết.Ngoài truyền thuyết ghi lại thì Thần Long rất ít hiện thế.
Thần Nam hiểu rất rõ thực lực của Tiểu Long. Theo Phó viện trưởng giảng giải nó là Thánh long cường đại nhất của Thần Phong học viện ngàn năm trở lại. Nếu như nó có thể đột phá cảnh giới Thánh long thì lão ta cũng không ngạc nhiên.
Người bình thường cũng là không khả năng hoàn toàn luyện hoá dược lực của linh dược nhưng Thánh long cường đại nhất định khả dĩ làm được. Tiểu Long ở lại Thần Phong học viện không đi, không cần phải hỏi lại, chính là nhìn vào dược khố của học viện. Có linh dược giúp đỡ nó tu luyện sự để nâng cấp sẽ đỡ tốn công sức hơn nhiều.
Thần Nam tự nhủ: "Khó trách Long Bảo Bảo tại Thần Phong học viên bề ngoài lại trẻ con như vậy. Đó chính là một tiểu ma đầu dù sao cũng không chịu đi khỏi, nguyên lai là như vậy."
Mọi người không thích sự ồn ào lớn tiếng trước viện, không ra phía trước ăn cơm, để phục vụ của khách điếm ở bên cạnh vườn hoa phía hậu viện bày ra một cái bàn lớn, mười người ở hậu viện được phục vụ ăn tại chỗ.
Thần Nam, Quan Hạo mấy người đương nhiên không khỏi uống rượu rồi. Mấy nam nhân trên bàn cùng nhau trao đổi ánh mắt, không hẹn mà đều bắt đầu hướng về nữ sinh mời rượu. Kết quả làm cho Long Vũ mấy người một trận mắng vui, mắng bọn họ không có hảo tâm.
Khi hương rượu trong viện bắt đầu từ từ lan toả ra sau, đôi mắt to của Tiểu Long liền mở ra, khệnh khạng bước tới bàn ăn. Long Vũ rõ ràng đối với nó thương yêu vô cùng, lấy nửa con gà nướng đưa cho nó. Tiểu Long ngoác mồm nuốt ngay.
Tiểu Long lần đầu ăn thức ăn chín cảm giác mùi vị thơm ngon vô cùng, hai mắt phát sáng, " ô ô" kêu liên tục.
Thần Nam cười hắc hắc nói: "Long Bảo Bảo đừng vội! Ta giúp ngươi ăn thứ này." Hắn vẫy tay gọi phục vụ gần đấy lại, nói: "Một lợn, một dê, một ngỗng, mau đem lên cho ta, trực tiếp cho tiểu gia hoả này ăn no thì thôi!"
Phục vụ ngầm tặc lưỡi: "Thằng cha này thật là người có tiền, tên "tiểu gia hoả" này mà ăn cho đến lúc no rồi thì khách sạn khẳng định có thể một lúc phất lên được."
Chín người bên cạnh nhìn Thần Nam đầy ngạc nhiên, không ngờ rằng hắn cùng Phó viện trưởng có thù như vậy, lại cho Tiểu Long "ăn to uống lớn", khi về đến Phó viện trưởng báo cáo tài vụ thì lão đầu tử không khóc không được rồi.
Tiểu Long đối với Thần Nam " y y nha nha" nói không dừng, dáng vẻ rồng cười làm cho đôi mắt lớn díp lại thành một đường khâu nhỏ.
Mọi người ở bên cạnh vườn hoa chén to chén nhỏ. Tiểu Long ở bên cạnh cũng bắt chước làm theo, không ăn thì cũng hát hò. Sau khi tiêu diệt được ba con heo, năm con dê nướng, mười mấy con ngỗng nướng thì nó làm như lưu luyến, không nghĩ kết thúc tàn cuộc.
Nó lại lấy mắt nhìn về hướng chén rượu trong tay mọi người, Long Vũ nhìn thấy biết là cần phải ngăn lại, nàng nói với Tiểu Long: "Tiểu gia hoả, đó là không phải vật tốt, ngàn vạn không nên uống..."
Thần Nam ngắt lời cô ta, nói với Tiểu Long: "Long Bảo Bảo muốn nếm thử không?"
Tiểu Long gật gật đầu trông đợi, trong mắt nổi lên sắc hưng phấn.
Thần Nam để nó há miệng, sau đó cẩn thận đổ từng chút một vào trong miệng nó. Hắn không dám đổ mạnh, sợ Tiểu Long không chịu được sẽ đại phát cuồng tính, làm loạn hết lên.
Ngoài suy nghĩ của mọi người, Tiểu Long há miệng rồi lại há tiếp, cuối cùng gật đầu liên tục, đưa hai chân trước ra ôm lấy vò rượu trên bàn sau đó bắt đầu uống ừng ực.
Mọi người trợn mắt há mồm. Đấy là rồng sao? Không ngờ có thể có được trình độ uống rượu như vậy.
Thần Nam lại vẫy tay về hướng phục vụ nói: "Mang rượu đến đây! Tiếp ngay cho tiểu gia hoả này uống đến thoả mãn mới dừng."
Hỏa kế bên cạnh sớm đã ngẩn người, mãi một lúc sau tỉnh lại hướng tới tiền viện chạy đi.
Lần này Long Vũ, Quan Hạo, Khải Văn bọn họ nhìn Thần Nam trong mắt biến đổi. Cái gã này rõ ràng đang dạy Tiểu Long toàn điều xấu.
Long Vũ không nhịn được nói: "Bại hoại! Ngươi sao có thể làm vậy? Tiểu Long quá khả ái, ngươi... tự nhiên lại đi dạy nó uống rượu! Không thể để nó ở gần ngươi, nếu tập tính lưu manh của ngươi lại truyền cho nó, nó sớm muộn cũng biến thành một con rồng có vấn đề, không thể để ngươi lại tiếp tục làm hại nó."
Cô ta đến bên Tiểu Long, vẫy vẫy tay nói: "Tiểu Long đến trong đây với ca ca, không nên lại đi theo người xấu xa này."
Tiểu Long chớp chớp đôi mắt to nhìn nàng.
Thần Nam cười hắc hắc nói: "Dám phá quan hệ của ta cùng Long Bảo Bảo, một người nữ nhân lại muốn làm ca ca của nó. Nó chỉ có thể là tiểu đệ của ta. Ta nghĩ cô muốn gần gũi nó cũng khả dĩ, hãy làm tiểu muội của nó nhé. Hắc hắc, Tiểu Long ngươi cảm thấy đề nghị đó như thế nào?"
Càng làm cho mọi người nhịn không nỗi chính là Tiểu Long lại gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Long Vũ cực kỳ tức giận gần như phát cuồng, mắng: "Bại hoại! Ngươi hãy xem xem, ngươi dạy Tiểu Long thành dạng gì rồi, căn bản là một Tiểu long vô cùng đáng yêu, hiện tại đều đã biến thành tiểu vô lại rồi."
Chính tại lúc này mấy người phục vụ ôm mười mấy vò rượu ngon đến, Tiểu Long cao hứng kêu "ô, ô" liền mấy tiếng, không kịp đợi liền ôm lấy một vò rượu ngửa cổ uống.
Trong ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn kinh ngạc của mọi người, Tiếu Long uống như trâu, chỉ loáng sau hơn chục vò rượu đã sạch bách, cuối cùng nghênh nghênh ngang ngang đi đến bãi cỏ ngã bịch một tiếng xuống mặt đất.
Cuối cùng mọi người cũng ăn xong cơm chiều. Mỗi người tự quay về trong phòng của mình.
Đêm hôm ấy, Thần Nam mơ một giấc mộn thật buồn cười, hắn thấy sau khi Tiểu Long quay về Thần Phong học viện, ngoài việc tiếp tục hướng về phó viện trưởng yêu cầu linh dược, chỉ sợ sau này mỗi ngày đều muốn cả rượu thịt, nhất định làm phó viện trưởng đau đầu không ngừng.
Ngày thứ hai trong lúc mọi người chuẩn bị lên đường thì xuất hiện một vấn đề. Tiểu Long ngày hôm qua uống rượu quá độ, đến sáng thì vẫn chưa tỉnh hẳn, trên đường đi xiêu bên phải vẹo qua bên trái, không giống ngày hôm qua nghênh nghênh ngang ngang, bước đi tập tễnh trông hoạt kê. Hiện tại nó lắc lư càng lúc càng lớn làm người lo sợ, phảng phật lúc nào cũng có khả năng té xuống mặt đất.
Ra khỏi tiểu trấn, ba long kị sĩ ngẫng đầu kêu lớn, triệu hồi phi long của mình. Trong lúc mọi người nhảy lên phi long thì Thần Nam âm thầm kêu khổ, với loại trạng thái này của Tiểu Long nếu là bay lên, trời biết nó có " khiêu vũ", " đầu lộn ngược".
Hắn khẩn trương nhảy đến hai vai của Tiểu Long, sau đó nói nhỏ: "Long Bảo Bảo ngươi hiện tại bộ dạng thế này có thể phi hành được không?"
Tiểu Long miệng vẫn còn mùi rượu, quay đầu gật gật đầu với hắn, sau đó bay lên trời.
Tim Thần Nam như muốn vọt ra ngoài, hai mắt mở lớn, khẩn trương bò đến nơi cổ của nó, nắm thật chặt vào hai sừng của nó.
Chín người nhìn thấy tình trạng của hắn liền cười lớn.
Lúc bắt đầu Tiểu Long bay rất ổn định, nhưng sau đó dần dần mất cân bằng, trên không trung chợt lên chợt xuống, lảo đảo sang hai bên.
Thần Nam sắc mặt trắng bạch, nếu là từ độ cao mấy nghìn mét rơi xuống, cho dù hắn công lực có thông thiên thì cũng thành bùn nát.
Hắn hướng về phía trước la lớn: "Uy, các người đợi đã, ta không thể lại ở trên thân của Tiểu Long rồi, cho ta một chổ, ta chuyển sang phi long."
Chín người phía trước trên mặt lộ ra tiếu ý, đồng thanh nói: "Không được."
"Làm ơn, các vị đại ca, các vị đại tỷ, các người có hay không có nhân tính vậy? Hiện tại không phải là lúc để cười đùa, nếu như thế này mà rơi xuống thì còn gì là mạng người?"
Long Vũ cười nhẹ nói: "Ngươi ngoan ngoãn theo sau ca ca đi, đối với ngươi là phải như vậy, từ từ chơi đùa với Tiểu Long nhé."
"Long Vũ ......"
"Tiểu ngũ ......"
"Long tiểu đệ ......"
"Long đại ca ......"
"Long tiểu muội ......"
"Long đại tỷ ......"
Thần Nam đối với Long Vũ xưng hô liên tục thay đổi, nhưng tất cả thì từ "ca ca" do Long Vũ tự xưng thì không có dùng đến. Cô ta tức giận cong môi nói: "Ít lại, giữ lại mấy từ xưng hô đáng ghét của ngươi đi, trừ phi ngươi để Tiểu Long theo ta, không vậy ngươi cứ ngoan ngoan theo phía sau đi."
Chính tại lúc này Tiểu Long đột nhiên ngủ gật, hai cánh chập lại, ngừng đập cánh, giống như đang rơi xuống tự do, từ không trung rơi xuống dưới.
"A ......" Thần Nam trên không trung sợ hãi la lớn.
Chín người trên ba con phi long phía trước sắc mặt đại biến, đều hối hận vì trò đùa ác vừa rồi, thật là không nên cự tuyệt Thần Nam qua chung. Ba con phi long theo mệnh lệnh chủ nhân nhanh chóng hướng xuống dưới đuổi theo nhưng trong đó lại không đuổi kịp.
Bên tai Thần Nam tiếng gió vù vù, cuồng phong mãnh liệt làm hắn khó mà mở mắt ra được, hai tay hắn nắm thật chặt sừng của Tiểu Long, hai đùi dùng lực kẹp lấy cổ Tiểu Long.
"Long Bảo Bảo mau tỉnh lại..." Thần Nam muốn lớn giọng kêu lên, nhưng theo đó kình phong mãnh liệt thổi vào miệng hắn, hắn không thế mở miệng nói được. Hắn không thể không lắc mạnh lấy cặp sừng của Tiểu Long, sau khi nhanh chóng rơi xuống vài trăm mét, rốt cuộc cũng làm cho Tiểu Long đang hôn hôn mê mê tỉnh lại.
Tiểu Long hoang mang nhìn xung quanh, sau đó quay đầu nhìn Thần Nam híp mắt cười, cuối cùng mới từ từ triển khai đôi cánh, liền ngưng rơi xuống
.
Thần Nam thở phào một hơi, lúc này toàn thân hắn đầy mồ hôi lạnh.
Trên cao ba con phi long cũng đã đuổi kịp đến nơi, nhìn Tiểu Long tỉnh táo trở lại, trên mặt chín người cũng thở phào. Bọn họ cũng không dám ở trên không trung cười đùa nữa, mọi người quyết định nhanh chóng xuống dưới mặt đất, để Thần Nam qua cưỡi phi long mới.
Sau khi xuống đến mặt đất, một vấn đề khó khăn xuất hiện trước mặt mọi người. Tiểu Long hiện tại với bộ dạng say rượu, nếu quả để nó tiếp tục phi hành trời biết được nó có còn vận động rơi tự do nữa không? Nó phi thường có khả năng thành một thánh long đầu tiên bị ngã chết trong lịch sử. Nhưng mà nếu là chờ nó hoàn toàn tỉnh lại, chỉ sợ ít nhất phải đợi hơn nửa ngày.
Vì không muốn lãng phí thời gian, cuối cùng mọi người nghĩ được một biện pháp cực kì hoang đường, mười người cưỡi trên hai con phi long, còn thừa lại một con phi long chở Tiểu Long.
Sự tình hoạt kê này lập tức được những người trẻ tuổi sung sức này nhất trí thông qua, nguyên nhân là... mọi người đều cảm giác được cái chủ ý này thật thú vị!
Thần Nam nhẫn nại trao đổi với Tiểu Long một phen, nguyên tưởng nó sẽ từ chối quyết định đó, nhưng không nghĩ được nó lập tức trèo lên lưng một con phi long, động tác nhanh đến nỗi người khác phải tặc lưỡi.
Thần Nam có chút hoài nghi, tên gia hoả nực cười này có phải sớm cũng đã có chủ ý như vậy không, sao vừa nói với nó một nửa nó đã tự mình trèo lên lưng phi long?
Lúc Tiểu Long trèo lên lưng phi long, trong một tíc tắc con phi long đó đột nhiên rạp xuống đất nằm tê liệt, toàn thân run lên, làm cho mọi người nhận rõ được uy thế của Thánh Long.
Sau khi Tiểu Long kêu "ô ô" vài tiếng, con phi long ấy miễn cưỡng không run nữa, cuối cùng bò dậy, bình ổn hướng không trung bay lên.
Phi long dài bảy trượng cẩn thận mang Tiểu Long trên lưng, giống như rồng mẹ cẩn thận bảo hộ rồng con, người ngoài thật khó nhìn ra nó là bị cưỡng bách.
Mười người cưỡi hai con phi long không có một điểm chật chội, bọn họ nhìn Tiểu Long đang say bí tỉ một cách khôi hài, lúc này nó cũng đã ngáy lên từng đợt từng đợt.
Đợi đến khi đã ổn định, Thần Nam đối với chín người bên cạnh vẫn còn oán giận nói: "Lũ gia hoả các ngươi thật là khả ác đến cực điểm, nếu không phải ta phước lớn mạng lớn, khả năng có thể cùng Tiểu Long trở thành thần tiên rồi!"
Quan Hạo cả mặt tươi cười nói: "Chúng ta cũng biết ngươi trí dũng song toàn, anh dũng vô địch, lâm nguy không loạn, gặp biến không sợ, phùng hung hoá các, gặp nạn thành lành, bất tử bất diệt, đắc đạo thành tiên."
"Im, lại ba hoa, quăng ngươi xuống phía dưới cho chết đi."
Long Vũ liền cầm lấy bảo kiếm, còn bao kiếm nâng lên chỉ vào cổ Thần Nam trêu chọc: "Bộ dạng này mà lại đắc đạo thành tiên sao? Nếu mà nói như vậy, tiên giới lại không thành nơi tụ tập của lưu manh, bại hoại?"
Thần Nam đưa tay đẩy bao kiếm ra nói: "Tiểu Ngũ muội đừng nói là đùa giỡn ca ca không thành, kì thật không nên làm như vậy bởi vì muội vô luận ở đâu, vô luận ra sao thì ta đều khả dĩ "cúc cung tận tuỵ" đến chết mới thôi!"
Khuôn mặt Long Vũ nhanh chóng hồng lên, mắng: "Hừ, ngươi là cái đồ gia hoả hạ lưu vô sĩ, quả thật là lưu manh trong lưu manh, bại hoại trong bại hoại, mà da mặt lại quá dày, một con cự long đánh đến trước mặt cho đứt gân đoạn cốt." Cô ta nhanh chóng kéo bảo kiếm của mình quay về.
"Ha ha ......" Thần Nam cười lớn.
Mấy người xung quanh mắng thầm Thần Nam "Bại hoại", quả thật danh bất hư truyền, có thể làm cho Long Vũ lộ ra ít tư thái của nữ nhân, ấy mà bình thường khó mà tưởng tượng được.
Tác giả :
Ngô Biển Quân