Thần Mộ 2
Chương 307: Chiến hồn— thần chi
Tình Nhân hoa tuy phải nửa tháng mới tàn hẳn nhưng Thần Nam và Mộng Khả Nhi nếm mùi mấy lần liền phát giác ra họa căn. Trong lúc tạm thời tỉnh lại, họ muốn tìm hiểu nguyên do nên không liều mạng.
Ngày thứ năm, hai người hợp lực phá cấm cố, ra khỏi biển hoa, không khí ngoại giới vẫn trong trẻo nhưng họ như tỉnh mộng, không dám tin những gì xảy ra mấy ngày qua, thật quá hoang đường.
Ở Tây thổ trước đây, họ từng cùng mất kí ức, tham dự vào một cuộc hôn nhân hoang đường, lần này là một hoàn cảnh khó lòng tưởng tượng khác, họ thành phu thê thật sự, ái hận tình cừu giữa hai người đến giờ rất khó phân chia.
Mộng Khả Nhi run người, nàng muốn giết Thần Nam nhưng họa căn lại là đây, tất cả do Thái cổ nam tử an bài.
"A…"
Mái tóc nàng dựng lên, ngẩng đầu hú vang, đoạn thân thể phát ra hào quang bảy sắc, hất bay y sam, lao vút lên không quát vang: "Thần Nam, ta muốn quyết chiến với ngươi."
Hiện tại nàng chỉ muốn dùng đại chiến để phát tiết, bằng không chắc sẽ phát điên.
Thần Nam cũng thấy khuất nhục chưa từng thấy, Thái cổ nam tử coi hắn là gì?
Nói hắn là ngựa giống còn dễ nghe, kì thật y coi hắn khác nào công cụ tạo ra chiến hồn có thể thoải mái sử dụng.
Cảm giác bị người ta sai khiến, tùy ý an bài mệnh vận này khiến hắn vô cùng uất ức, hơn hẳn mọi khuất nhục từng chịu, quả thật hắn bi phẫn cực điểm.
"Sẽ có ngày ta trả lại gấp mười." Hắn gầm lên phẫn nộ.
Nghe Mộng Khả Nhi khiêu chiến, hắn lao vút lên, dùng thực tế đáp trả, cùng kịch chiến với nàng.
Hai người đều chịu đả kích, nếu tâm thật ý, cuộc sống vợ chồng tuần tự diễn ra, họ không có gì oán hận nhưng lại bị người ta cưỡng bách.
Địch ý giữa họ sau khi xảy ra một loạt sự kiện đã mờ dần, thậm chí còn phát triển theo hướng tích cực. Nhưng như thế không có nghĩa họ thật sự kết thành phu thê, chuyện đó cần thời gian xóa đi ngăn cách, nuôi dưỡng tình cảm.
Tất cả xảy ra quá đột nhiên, khiến họ cảm giác vô cùng sỉ nhục.
Mộng Khả Nhi tăng lên cảnh giới Thần Vương, tu vi hơn hẳn trước, chiến lực phi phàm, liên tục giao phong với Thần Nam trên không, phát tiết nộ hỏa trong lòng.
Thần Nam cũng mang tâm lý như vậy, cần đại chiến thật lâm ly để xóa mờ cảm giác khuất nhục trong lòng, hắn không dùng bảo vật, chỉ bằng bản năng chiến đấu.
Trên không kiếm khí tung hoành, hào quang sáng rực như từng đạo lưu tinh vạch ngang trời, kéo thành từng vệt ánh sáng.
Tứ tổ và Ngũ tổ nghe tin đến ngay, không hiểu gì, Tứ tổ hét gọi: "Hai người đang làm gì… phu thê sao lại đấu sống chết, đã có huyết chú hôn ước, không ai được hại nhau, bằng không sẽ bị huyết chú phản ngược."
Ngũ tổ cũng kêu lớn: "Mau mau dừng tay, Thần tiểu tử mau nhận thua, sao lại dùng loại tà hoa này, là ngươi sai. Tiểu Mộng cũng mau dừng tay, còn chưa giải phong ấn, chưa tăng lên cảnh giới Thần Hoàng, lẽ nào lại định sai lời, giết Thần Nam? Lúc trước cô chỉ đùa sao?"
Hai người trên không chưa nghe lời hai vị lão tổ còn bình tĩnh, nghe rồi càng phẫn nộ, tất cả đều do Thái cổ nam tử an bài, hai lão tổ chắc đang làm loạn.
Không biết họ đại chiến bao lâu, các thiên sứ ngoài xa run rẩy, không dám lại gần, mãi đến khi Mộng Khả Nhi và Thần Nam mỏi mệt, rớt từ trên không xuống, trận chiến mới kết thúc.
Đương nhiên trong lúc giao chiến họ dần lãnh tĩnh, Mộng Khả Nhi cũng không quyết tâm giết Thần Nam, bởi tất cả đều do Thái cổ nam tử.
Thần Nam lại càng không có sát tâm, tu vi của hắn hiện vẫn cao hơn Mộng Khả Nhi một chút, muốn giết nàng không cần dùng bảo vật cũng được.
"Không phát khùng nữa à?"
"Thật ra là sao?"
Tứ tổ và Ngũ tổ bước tới nhưng hai người kiệt sức lại không chịu nể mặt họ.
"Xem ra có biến cố phát sinh, không phải như chúng ta đã nói, thật ra là chuyện gì, biết đâu hai lão bất tử bọn ta giúp được gì đó."
Thần Nam nghiến răng: "Thái cổ nam tử quá khinh người, xưa nay cháu chưa bao giò bị sỉ nhục thế."
Ngũ tổ cả kinh: "Hắn vào được đây, có mục đích gì?"
"Tối đó…" Thần Nam đấm quyền xuống đất, một vết nứt lan ra xa.
Mộng Khả Nhi nghe Thần Nam kể lại, tức giận lao tới, lắc lư lao vào vùng sâu nội thiên địa.
Thần Nam kể lại cho hai lão tiểu hài nghe bởi hắn thấy hai lão quá ư thần bí, chưa biết chừng thật sự chỉ điểm được biện pháp nào đó đối phó với Thái cổ nhân vật.
"Cái gì? Hắn dám nhằm vào tử tôn Thần gia chúng ta hả, ở đâu ra cái lý đó."
Nếu là việc gì khác, Thái cổ nhân vật này quá mạnh, hai vị lão tổ có thể nín nhịn nhưng đối phương lại định cướp Thần gia đệ thập nhất nhân trong truyền thuyết, khiến họ nhảy dựng lên.
"Khinh người quá lắm, diệt hắn, diệt hắn."
Hai lão tổ dụng lặc nắm chặt tiểu quyền đầu, phẫn nộ hét lên.
"Hét không thì được việc gì, hai vị có cách nào không?" Thần Nam gầm lên.
Hai lão tổ ủ rũ, Tứ tổ thở dài: "Nhóm Ma Chủ đã vào đệ tam giới, hiện tại Nhân gian không có Thiên giới cao thủ, làm sao diệt hắn được, chúng ta chẳng qua quá giận mà thôi."
Ngũ tổ cũng than: "Dù họ chưa vào đệ tam giới, cũng chỉ có năm ba người như Ma Chủ, Thần lão đại, Thần lão nhị của Thần gia chúng ta địch nổi Thái cổ thất nhân."
"Thần lão đại, Thần lão nhị sánh được với Ma Chủ?" Thần Nam cả kinh, quên rằng họ là tổ tiên của mình, nên không dùng lời lẽ cung kính.
"Sao dám nói vậy, tiểu tử?" Hai lão tổ đồng thời gõ lên đầu hắn: "Thần gia chúng ta có sáu vị thiên giai cao thủ, phóng mắt khắp thiên hạ, ai dám không phục? Một nhà có sáu người như thế, tuyệt đối là thiên thượng địa hạ đệ nhất gia tộc."
Thần Nam không hiểu trong sáu người này có gồm "đại phản đồ" phụ thân hắn không, nhưng chắc chắn thực lực của Thần gia quả kinh nhân. Hắn cảnh tỉnh hai vị lão tổ: "Chưa biết chừng Thần gia còn thiên giai cao thủ chưa vào đệ tam giới."
Ngũ tổ tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Không cần nghĩ, chúng ta bị gã phụ thân khi sư diệt tổ của ngươi dùng Vạn Cổ Giai Không biến thành thế này. Thần lão đại, Thần lão nhị bảo vệ linh thức và một phần thân thể tiên tổ, chủ động vào đệ tam giới. Thần lão tam tọa trấn ở nhà chắc không tránh khỏi bàn tay của tên điên Ma Chủ."
Liên tục mấy ngày, Mộng Khả Nhi bế quan trong trúc lâm ở nội thiên địa Thần Nam, không chịu gặp ai.
Thần Nam tĩnh tâm ra khỏi nội thiên địa, không ngờ biết được mấy lão yêu bắt đầu hành động thăm dò, để tránh rủi ro, họ phái vài tiểu yêu ra nhưng hoàn toàn không bị Thái cổ nam tử ngăn cản.
Thần Hi và Long Vũ đều bị đưa đi, Thần Nam không kịp đến đưa tiễn.
Đạm Đài Tuyền không đi, bởi nàng ta biết Mộng Khả Nhi còn ở đây. Mấy hôm nay nàng không giữ nổi bình tĩnh, nơi tĩnh tu cả ngày kiếm khí xung thiên, trừ Vũ Hinh, không ai dám đến gần.
Lúc Thái cổ nam tử xuất hiện trong nội thiên địa, Thần Nam lao thẳng tới, dù biết không phải đối thủ nhưng nộ ý trong lòng hắn phải phát tiết, cầm Hậu Nghệ cung, Liệt Không Kiếm, Khốn Thiên tác, Thạch Cảm đương, nhất tề công tới.
Nhưng hắn cả kinh bởi Đại Long đao không hiểu sao lại vỡ tan, long đao chi hồn tại thể nội mờ dần.
"Ta đã nói tạm thời không giết ngươi nhưng ngươi còn bất kính với ta, chắc không sống được mấy hơi." Thanh âm Thái cổ nam tử lạnh tanh: "Một khi mấy chiến hồn mạnh nhất xuất thế, ngươi khắc được chết. Ta cho ngươi biết, hài tử của ngươi dù được ta thu làm truyền nhân nhưng nếu không trở thành mạnh nhất, không sánh nổi huyết mạch của chúng ta, ắt ta không do dự xuống tay."
Thần Nam bừng bừng nổi giận, không chỉ hắn mà cả hài tử cũng là công cụ, đối phương chỉ cần chiến hồn mạnh nhất, nếu không đánh bại huyết mạch không hiểu ở nơi nào của y, cũng chỉ còn nước chết.
Nhưng mấy bảo vật không mảy may thương tổn được Thái cổ nam tử, y lắc đầu: "Những cường giả mạnh nhất, chết rồi bị người ta luyện chế thành thần binh, những hào quang khi xưa…"
Đoạn y tan biến ngay.
Thần Nam sửng sốt, hình như hắn hiểu được gì đó.
Tứ tổ và Ngũ tổ chạy tới, họ vừa thấy tất cả, không hiểu sao lại phẫn nộ gầm lên: "Chết tiệt, đồ khốn, quá đáng lắm rồi, định bức chúng ta xuất tuyệt chiêu."
"Các vị…"
"Chắc ngươi cũng đoán ra, tên khốn đó quá đáng thật, đó là bổ phẩm linh hồn cho Viễn tổ sống lại."
Thần Nam cả kinh: "Các vị nói hài tử của cháu…những chiến hồn mạnh nhất là…"
Ngũ tổ giận dữ gào lên: "Chúng ta quá ơ hờ, vốn không ngờ đệ thập nhất nhân mạnh đến thế nhưng không nghĩ nhiều, hiện giờ đã hiểu. Hài tử không chỉ có huyết mạch của Thất Tuyệt thiên nữ và Thần gia, cả sức mạnh của thần binh chi hồn bị nó nuốt vào. Nó xuất thế, tất cả sẽ hiển hiện."
Thần Nam ngạc nhiên nhìn Đại Long đao vỡ tan trong tay, lại nhìn vào long đao chi hồn mờ mịt. Xưa này hắn vẫn cho rằng mình nuôi hồn trong thân thể, trước sau cũng gặp họa, tìm mọi cách giải thoát mà vô hiệu, không ngờ sau cùng hài tử của hắn lại hút mất long đao.
Hắn hơi lo lắng: "Hài tử… này và long đao dung hợp, sau này có nguy hiểm không."
Tứ tổ nói: "Không, đó là hồn dưỡng hồn, chuyện này… trời ạ. Không biết là may mắn hay bi ai của Thần gia. Nếu vì muốn tổ tiên sống lại, "phụng hiến" hài tử như tám người trước kia, quả thật đáng tiếc, cái giá lớn quá."
Ngũ tổ cũng kích động: "Thật không ngờ, sức mạnh của cường giả mạnh bậc nhất trên đời lại do tử tôn Thần gia chúng ta kế thừa."
Nghe hai lão tổ giảng giải, Thần Nam hiểu được nguồn cơn.
Đại Long đao, Liệt Không Kiếm, Khốn Thiên tác… những bảo vật này từng là thần linh có sinh mệnh, hơn nữa còn là cường giả hàng đầu trong thiên địa.
Nhưng không hiểu vì sao họ lần lượt rơi rụng, song không hoàn toàn hủy diệt, sinh mệnh chi năng hùng hồn không tan mà vẫn tồn tại, có điều chỉ hiển hiện được trạng thái bản thế, bị người ta tế luyện thành thần binh.
Thần gia có tới sáu vị thiên giai cao thủ, thực lực đương nhiên hơn hẳn các gia tộc khác, qua nhiều năm tìm kiếm, dầm tụ tập được thần binh rải rác các nơi khắp thiên địa. Mục tiêu của họ là dùng năng lượng của những tàn hồn này cho tổ tiên sống lại.
Xưa nay họ vẫn lấy hồn dưỡng hồn, không chỉ tụ tập linh hồn tàn phiến của tổ tiên mà cà tàn hồn của thần binh, rồi thực hiện nguyện vọng vĩ đại: giúp tổ tiên hồi sinh.
Nhưng xưa nay chưa từng có chuyện thần binh chi hồn lại là cường giả mạnh bậc nhất thiên địa, chân chính dung hợp với huyết mạch Thần gia.
Nhưng hài tử của Thần Nam và long đao dung hợp. Nó không phải Đại long thần chuyển thế nhưng cũng tương tự, bởi nó mang trong mình sức mạnh của Đại Long đao.
Thái cổ nam tử từng nói đó là nguyên nhân hài tử của hắn sẽ thành chiến hồn mạnh nhất thiên địa. Nếu những hài tử này chân chính dung hợp với mỗi thần binh chi hồn, có thể sẽ trùng hiện được nhưng cường giả mạnh nhất thiên địa khi xưa.
Đó cũng là một hình thức khiến Đại Long đao, Liệt Không Kiếm sống lại, tái hiện tối cường chiến hồn!
Hiện tại, hài tử của hắn đang biến điều đó thành hiện thực, không chỉ nửa khúc long đao hắn giữ trong tay cùng linh hồn của đao cũng nhập vào thể nội hài tử, long đao tàn hồn phiêu tán tại thiên địa cũng tụ tập lại.
Hắn biết rằng thần binh chi hồn cực mạnh, giờ mới chân chính hiểu được.
Tiềm lực của hài tử khó lòng tưởng tượng, chả trách Tứ tổ và Ngũ tổ cảm thán, dùng hài tử để cho tiên tổ sống lại, quả thật cái giá quá đắt.
Đó cũng là nguyên nhân Thái cổ nam tử xem trọng hài tử. Y biết được những cường giả mạnh nhất thiên địa sẽ dùng một phương thức khác quay lại thế giới.
Nhưng hắn cũng kinh hãi bởi Thái cổ nam tử lại dám lớn tiếng rằng huyết mạch của bọn y mà đánh bại hài tử sẽ không do dự giết đi kẻ thất bại, đủ thấy thực lực phe y thâm bất khả trắc.
Thái cổ nam tử lại cùng Thần gia tranh đoạt chiến hồn khiến hai vị lão tổ gầm lên phẫn nộ.
"Bất kể sau này hài tử của ngươi có dùng để cho tiên tổ sống lại không, cũng quyết không giao cho tên Vương bát đản này."
Xem ra hai lão tổ càng coi trọng hài tử hơn, không chỉ vì qua điểm cố hữu bất biến, mà bởi họ dần bị lay động trước cái giá phải bỏ ra cho tổ tiên sống lại.
"Không thể hi sinh hài tử để cho tiên tổ sống lại." Thần Nam thầm quyết định, hắn sẽ dốc toàn lực ngăn cản, có điều không nói ra miệng, tránh phải tranh chấp vô vị với hai lão tổ.
Tứ tổ phẫn nộ: "Tặc tử quá khoa trương, ta muốn thịt hắn."
Ngũ tổ cũng điên tiết: "Ta cũng muốn nhưng không thể dùng bừa bãi sức mạnh được…"
Thần Nam rúng động, Thần gia quả nhiên có sức mạnh chế ngự được Thái cổ nam tử.
Hắn không nén được, bật lên câu hỏi: "Thần gia thật sự có thực lực giết hắn?"
"Ngươi nói gì vậy? Hoài nghi thực lực của gia tộc sao?" Hai lão tổ lại định cốc hắn, kết quả hắn "khi sư diệt tổ", ra tay cốc hai người trước: "Có thực lực mà không dùng, lẽ nào muốn đợi cho con cháu Thần gia bị diệt? Nhưng cháu hoài nghi…"
"Ngươi dám hoài nghi, có biết mấy người mạnh nhất Thần gia là ai không?"
"Không phải các thiên giai cường giả như các vị sao?" Thần Nam tỏ vẻ nghi hoặc.
"Không phải, chúng ta chẳng qua là những người không được chọn." Tứ tổ có vẻ trầm trọng: "Họ… mới là những cường giả mạnh nhất Thần gia. Thần gia bát hồn… một khúc bi ca."
Thần Nam chấn kinh: "Họ… còn sống không?"
Tứ tổ và Ngũ tổ tâm tình trầm trọng, lộ vẻ thương cảm: "Chết rồi, nhưng chúng ta có cách triệu hoán họ. Nếu cho ngươi sức mạnh, có dám đấu với Thái cổ nam tử chăng?"
"Sao lại không?" Đôi mày Thần Nam dựng lên, quát vang: "Cháu muốn đánh nát hắn."
Ngày thứ năm, hai người hợp lực phá cấm cố, ra khỏi biển hoa, không khí ngoại giới vẫn trong trẻo nhưng họ như tỉnh mộng, không dám tin những gì xảy ra mấy ngày qua, thật quá hoang đường.
Ở Tây thổ trước đây, họ từng cùng mất kí ức, tham dự vào một cuộc hôn nhân hoang đường, lần này là một hoàn cảnh khó lòng tưởng tượng khác, họ thành phu thê thật sự, ái hận tình cừu giữa hai người đến giờ rất khó phân chia.
Mộng Khả Nhi run người, nàng muốn giết Thần Nam nhưng họa căn lại là đây, tất cả do Thái cổ nam tử an bài.
"A…"
Mái tóc nàng dựng lên, ngẩng đầu hú vang, đoạn thân thể phát ra hào quang bảy sắc, hất bay y sam, lao vút lên không quát vang: "Thần Nam, ta muốn quyết chiến với ngươi."
Hiện tại nàng chỉ muốn dùng đại chiến để phát tiết, bằng không chắc sẽ phát điên.
Thần Nam cũng thấy khuất nhục chưa từng thấy, Thái cổ nam tử coi hắn là gì?
Nói hắn là ngựa giống còn dễ nghe, kì thật y coi hắn khác nào công cụ tạo ra chiến hồn có thể thoải mái sử dụng.
Cảm giác bị người ta sai khiến, tùy ý an bài mệnh vận này khiến hắn vô cùng uất ức, hơn hẳn mọi khuất nhục từng chịu, quả thật hắn bi phẫn cực điểm.
"Sẽ có ngày ta trả lại gấp mười." Hắn gầm lên phẫn nộ.
Nghe Mộng Khả Nhi khiêu chiến, hắn lao vút lên, dùng thực tế đáp trả, cùng kịch chiến với nàng.
Hai người đều chịu đả kích, nếu tâm thật ý, cuộc sống vợ chồng tuần tự diễn ra, họ không có gì oán hận nhưng lại bị người ta cưỡng bách.
Địch ý giữa họ sau khi xảy ra một loạt sự kiện đã mờ dần, thậm chí còn phát triển theo hướng tích cực. Nhưng như thế không có nghĩa họ thật sự kết thành phu thê, chuyện đó cần thời gian xóa đi ngăn cách, nuôi dưỡng tình cảm.
Tất cả xảy ra quá đột nhiên, khiến họ cảm giác vô cùng sỉ nhục.
Mộng Khả Nhi tăng lên cảnh giới Thần Vương, tu vi hơn hẳn trước, chiến lực phi phàm, liên tục giao phong với Thần Nam trên không, phát tiết nộ hỏa trong lòng.
Thần Nam cũng mang tâm lý như vậy, cần đại chiến thật lâm ly để xóa mờ cảm giác khuất nhục trong lòng, hắn không dùng bảo vật, chỉ bằng bản năng chiến đấu.
Trên không kiếm khí tung hoành, hào quang sáng rực như từng đạo lưu tinh vạch ngang trời, kéo thành từng vệt ánh sáng.
Tứ tổ và Ngũ tổ nghe tin đến ngay, không hiểu gì, Tứ tổ hét gọi: "Hai người đang làm gì… phu thê sao lại đấu sống chết, đã có huyết chú hôn ước, không ai được hại nhau, bằng không sẽ bị huyết chú phản ngược."
Ngũ tổ cũng kêu lớn: "Mau mau dừng tay, Thần tiểu tử mau nhận thua, sao lại dùng loại tà hoa này, là ngươi sai. Tiểu Mộng cũng mau dừng tay, còn chưa giải phong ấn, chưa tăng lên cảnh giới Thần Hoàng, lẽ nào lại định sai lời, giết Thần Nam? Lúc trước cô chỉ đùa sao?"
Hai người trên không chưa nghe lời hai vị lão tổ còn bình tĩnh, nghe rồi càng phẫn nộ, tất cả đều do Thái cổ nam tử an bài, hai lão tổ chắc đang làm loạn.
Không biết họ đại chiến bao lâu, các thiên sứ ngoài xa run rẩy, không dám lại gần, mãi đến khi Mộng Khả Nhi và Thần Nam mỏi mệt, rớt từ trên không xuống, trận chiến mới kết thúc.
Đương nhiên trong lúc giao chiến họ dần lãnh tĩnh, Mộng Khả Nhi cũng không quyết tâm giết Thần Nam, bởi tất cả đều do Thái cổ nam tử.
Thần Nam lại càng không có sát tâm, tu vi của hắn hiện vẫn cao hơn Mộng Khả Nhi một chút, muốn giết nàng không cần dùng bảo vật cũng được.
"Không phát khùng nữa à?"
"Thật ra là sao?"
Tứ tổ và Ngũ tổ bước tới nhưng hai người kiệt sức lại không chịu nể mặt họ.
"Xem ra có biến cố phát sinh, không phải như chúng ta đã nói, thật ra là chuyện gì, biết đâu hai lão bất tử bọn ta giúp được gì đó."
Thần Nam nghiến răng: "Thái cổ nam tử quá khinh người, xưa nay cháu chưa bao giò bị sỉ nhục thế."
Ngũ tổ cả kinh: "Hắn vào được đây, có mục đích gì?"
"Tối đó…" Thần Nam đấm quyền xuống đất, một vết nứt lan ra xa.
Mộng Khả Nhi nghe Thần Nam kể lại, tức giận lao tới, lắc lư lao vào vùng sâu nội thiên địa.
Thần Nam kể lại cho hai lão tiểu hài nghe bởi hắn thấy hai lão quá ư thần bí, chưa biết chừng thật sự chỉ điểm được biện pháp nào đó đối phó với Thái cổ nhân vật.
"Cái gì? Hắn dám nhằm vào tử tôn Thần gia chúng ta hả, ở đâu ra cái lý đó."
Nếu là việc gì khác, Thái cổ nhân vật này quá mạnh, hai vị lão tổ có thể nín nhịn nhưng đối phương lại định cướp Thần gia đệ thập nhất nhân trong truyền thuyết, khiến họ nhảy dựng lên.
"Khinh người quá lắm, diệt hắn, diệt hắn."
Hai lão tổ dụng lặc nắm chặt tiểu quyền đầu, phẫn nộ hét lên.
"Hét không thì được việc gì, hai vị có cách nào không?" Thần Nam gầm lên.
Hai lão tổ ủ rũ, Tứ tổ thở dài: "Nhóm Ma Chủ đã vào đệ tam giới, hiện tại Nhân gian không có Thiên giới cao thủ, làm sao diệt hắn được, chúng ta chẳng qua quá giận mà thôi."
Ngũ tổ cũng than: "Dù họ chưa vào đệ tam giới, cũng chỉ có năm ba người như Ma Chủ, Thần lão đại, Thần lão nhị của Thần gia chúng ta địch nổi Thái cổ thất nhân."
"Thần lão đại, Thần lão nhị sánh được với Ma Chủ?" Thần Nam cả kinh, quên rằng họ là tổ tiên của mình, nên không dùng lời lẽ cung kính.
"Sao dám nói vậy, tiểu tử?" Hai lão tổ đồng thời gõ lên đầu hắn: "Thần gia chúng ta có sáu vị thiên giai cao thủ, phóng mắt khắp thiên hạ, ai dám không phục? Một nhà có sáu người như thế, tuyệt đối là thiên thượng địa hạ đệ nhất gia tộc."
Thần Nam không hiểu trong sáu người này có gồm "đại phản đồ" phụ thân hắn không, nhưng chắc chắn thực lực của Thần gia quả kinh nhân. Hắn cảnh tỉnh hai vị lão tổ: "Chưa biết chừng Thần gia còn thiên giai cao thủ chưa vào đệ tam giới."
Ngũ tổ tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Không cần nghĩ, chúng ta bị gã phụ thân khi sư diệt tổ của ngươi dùng Vạn Cổ Giai Không biến thành thế này. Thần lão đại, Thần lão nhị bảo vệ linh thức và một phần thân thể tiên tổ, chủ động vào đệ tam giới. Thần lão tam tọa trấn ở nhà chắc không tránh khỏi bàn tay của tên điên Ma Chủ."
Liên tục mấy ngày, Mộng Khả Nhi bế quan trong trúc lâm ở nội thiên địa Thần Nam, không chịu gặp ai.
Thần Nam tĩnh tâm ra khỏi nội thiên địa, không ngờ biết được mấy lão yêu bắt đầu hành động thăm dò, để tránh rủi ro, họ phái vài tiểu yêu ra nhưng hoàn toàn không bị Thái cổ nam tử ngăn cản.
Thần Hi và Long Vũ đều bị đưa đi, Thần Nam không kịp đến đưa tiễn.
Đạm Đài Tuyền không đi, bởi nàng ta biết Mộng Khả Nhi còn ở đây. Mấy hôm nay nàng không giữ nổi bình tĩnh, nơi tĩnh tu cả ngày kiếm khí xung thiên, trừ Vũ Hinh, không ai dám đến gần.
Lúc Thái cổ nam tử xuất hiện trong nội thiên địa, Thần Nam lao thẳng tới, dù biết không phải đối thủ nhưng nộ ý trong lòng hắn phải phát tiết, cầm Hậu Nghệ cung, Liệt Không Kiếm, Khốn Thiên tác, Thạch Cảm đương, nhất tề công tới.
Nhưng hắn cả kinh bởi Đại Long đao không hiểu sao lại vỡ tan, long đao chi hồn tại thể nội mờ dần.
"Ta đã nói tạm thời không giết ngươi nhưng ngươi còn bất kính với ta, chắc không sống được mấy hơi." Thanh âm Thái cổ nam tử lạnh tanh: "Một khi mấy chiến hồn mạnh nhất xuất thế, ngươi khắc được chết. Ta cho ngươi biết, hài tử của ngươi dù được ta thu làm truyền nhân nhưng nếu không trở thành mạnh nhất, không sánh nổi huyết mạch của chúng ta, ắt ta không do dự xuống tay."
Thần Nam bừng bừng nổi giận, không chỉ hắn mà cả hài tử cũng là công cụ, đối phương chỉ cần chiến hồn mạnh nhất, nếu không đánh bại huyết mạch không hiểu ở nơi nào của y, cũng chỉ còn nước chết.
Nhưng mấy bảo vật không mảy may thương tổn được Thái cổ nam tử, y lắc đầu: "Những cường giả mạnh nhất, chết rồi bị người ta luyện chế thành thần binh, những hào quang khi xưa…"
Đoạn y tan biến ngay.
Thần Nam sửng sốt, hình như hắn hiểu được gì đó.
Tứ tổ và Ngũ tổ chạy tới, họ vừa thấy tất cả, không hiểu sao lại phẫn nộ gầm lên: "Chết tiệt, đồ khốn, quá đáng lắm rồi, định bức chúng ta xuất tuyệt chiêu."
"Các vị…"
"Chắc ngươi cũng đoán ra, tên khốn đó quá đáng thật, đó là bổ phẩm linh hồn cho Viễn tổ sống lại."
Thần Nam cả kinh: "Các vị nói hài tử của cháu…những chiến hồn mạnh nhất là…"
Ngũ tổ giận dữ gào lên: "Chúng ta quá ơ hờ, vốn không ngờ đệ thập nhất nhân mạnh đến thế nhưng không nghĩ nhiều, hiện giờ đã hiểu. Hài tử không chỉ có huyết mạch của Thất Tuyệt thiên nữ và Thần gia, cả sức mạnh của thần binh chi hồn bị nó nuốt vào. Nó xuất thế, tất cả sẽ hiển hiện."
Thần Nam ngạc nhiên nhìn Đại Long đao vỡ tan trong tay, lại nhìn vào long đao chi hồn mờ mịt. Xưa này hắn vẫn cho rằng mình nuôi hồn trong thân thể, trước sau cũng gặp họa, tìm mọi cách giải thoát mà vô hiệu, không ngờ sau cùng hài tử của hắn lại hút mất long đao.
Hắn hơi lo lắng: "Hài tử… này và long đao dung hợp, sau này có nguy hiểm không."
Tứ tổ nói: "Không, đó là hồn dưỡng hồn, chuyện này… trời ạ. Không biết là may mắn hay bi ai của Thần gia. Nếu vì muốn tổ tiên sống lại, "phụng hiến" hài tử như tám người trước kia, quả thật đáng tiếc, cái giá lớn quá."
Ngũ tổ cũng kích động: "Thật không ngờ, sức mạnh của cường giả mạnh bậc nhất trên đời lại do tử tôn Thần gia chúng ta kế thừa."
Nghe hai lão tổ giảng giải, Thần Nam hiểu được nguồn cơn.
Đại Long đao, Liệt Không Kiếm, Khốn Thiên tác… những bảo vật này từng là thần linh có sinh mệnh, hơn nữa còn là cường giả hàng đầu trong thiên địa.
Nhưng không hiểu vì sao họ lần lượt rơi rụng, song không hoàn toàn hủy diệt, sinh mệnh chi năng hùng hồn không tan mà vẫn tồn tại, có điều chỉ hiển hiện được trạng thái bản thế, bị người ta tế luyện thành thần binh.
Thần gia có tới sáu vị thiên giai cao thủ, thực lực đương nhiên hơn hẳn các gia tộc khác, qua nhiều năm tìm kiếm, dầm tụ tập được thần binh rải rác các nơi khắp thiên địa. Mục tiêu của họ là dùng năng lượng của những tàn hồn này cho tổ tiên sống lại.
Xưa nay họ vẫn lấy hồn dưỡng hồn, không chỉ tụ tập linh hồn tàn phiến của tổ tiên mà cà tàn hồn của thần binh, rồi thực hiện nguyện vọng vĩ đại: giúp tổ tiên hồi sinh.
Nhưng xưa nay chưa từng có chuyện thần binh chi hồn lại là cường giả mạnh bậc nhất thiên địa, chân chính dung hợp với huyết mạch Thần gia.
Nhưng hài tử của Thần Nam và long đao dung hợp. Nó không phải Đại long thần chuyển thế nhưng cũng tương tự, bởi nó mang trong mình sức mạnh của Đại Long đao.
Thái cổ nam tử từng nói đó là nguyên nhân hài tử của hắn sẽ thành chiến hồn mạnh nhất thiên địa. Nếu những hài tử này chân chính dung hợp với mỗi thần binh chi hồn, có thể sẽ trùng hiện được nhưng cường giả mạnh nhất thiên địa khi xưa.
Đó cũng là một hình thức khiến Đại Long đao, Liệt Không Kiếm sống lại, tái hiện tối cường chiến hồn!
Hiện tại, hài tử của hắn đang biến điều đó thành hiện thực, không chỉ nửa khúc long đao hắn giữ trong tay cùng linh hồn của đao cũng nhập vào thể nội hài tử, long đao tàn hồn phiêu tán tại thiên địa cũng tụ tập lại.
Hắn biết rằng thần binh chi hồn cực mạnh, giờ mới chân chính hiểu được.
Tiềm lực của hài tử khó lòng tưởng tượng, chả trách Tứ tổ và Ngũ tổ cảm thán, dùng hài tử để cho tiên tổ sống lại, quả thật cái giá quá đắt.
Đó cũng là nguyên nhân Thái cổ nam tử xem trọng hài tử. Y biết được những cường giả mạnh nhất thiên địa sẽ dùng một phương thức khác quay lại thế giới.
Nhưng hắn cũng kinh hãi bởi Thái cổ nam tử lại dám lớn tiếng rằng huyết mạch của bọn y mà đánh bại hài tử sẽ không do dự giết đi kẻ thất bại, đủ thấy thực lực phe y thâm bất khả trắc.
Thái cổ nam tử lại cùng Thần gia tranh đoạt chiến hồn khiến hai vị lão tổ gầm lên phẫn nộ.
"Bất kể sau này hài tử của ngươi có dùng để cho tiên tổ sống lại không, cũng quyết không giao cho tên Vương bát đản này."
Xem ra hai lão tổ càng coi trọng hài tử hơn, không chỉ vì qua điểm cố hữu bất biến, mà bởi họ dần bị lay động trước cái giá phải bỏ ra cho tổ tiên sống lại.
"Không thể hi sinh hài tử để cho tiên tổ sống lại." Thần Nam thầm quyết định, hắn sẽ dốc toàn lực ngăn cản, có điều không nói ra miệng, tránh phải tranh chấp vô vị với hai lão tổ.
Tứ tổ phẫn nộ: "Tặc tử quá khoa trương, ta muốn thịt hắn."
Ngũ tổ cũng điên tiết: "Ta cũng muốn nhưng không thể dùng bừa bãi sức mạnh được…"
Thần Nam rúng động, Thần gia quả nhiên có sức mạnh chế ngự được Thái cổ nam tử.
Hắn không nén được, bật lên câu hỏi: "Thần gia thật sự có thực lực giết hắn?"
"Ngươi nói gì vậy? Hoài nghi thực lực của gia tộc sao?" Hai lão tổ lại định cốc hắn, kết quả hắn "khi sư diệt tổ", ra tay cốc hai người trước: "Có thực lực mà không dùng, lẽ nào muốn đợi cho con cháu Thần gia bị diệt? Nhưng cháu hoài nghi…"
"Ngươi dám hoài nghi, có biết mấy người mạnh nhất Thần gia là ai không?"
"Không phải các thiên giai cường giả như các vị sao?" Thần Nam tỏ vẻ nghi hoặc.
"Không phải, chúng ta chẳng qua là những người không được chọn." Tứ tổ có vẻ trầm trọng: "Họ… mới là những cường giả mạnh nhất Thần gia. Thần gia bát hồn… một khúc bi ca."
Thần Nam chấn kinh: "Họ… còn sống không?"
Tứ tổ và Ngũ tổ tâm tình trầm trọng, lộ vẻ thương cảm: "Chết rồi, nhưng chúng ta có cách triệu hoán họ. Nếu cho ngươi sức mạnh, có dám đấu với Thái cổ nam tử chăng?"
"Sao lại không?" Đôi mày Thần Nam dựng lên, quát vang: "Cháu muốn đánh nát hắn."
Tác giả :
Ngô Biển Quân