Thần Mộ 2
Chương 120: Thần ma đại hiệp cốc
"Ta nghĩ…chắc là vậy."
"A, sao lại thế được?" Tinh linh thánh nữ tỏ ra kinh ngạc, lẩm bẩm: "Ta đích xác do sinh mệnh cổ thụ sinh ra nhưng ta chưa từng nghĩ tới nguyên nhân đó, lẽ nào ta thật sự là Vũ Hinh? Nhưng…ta không có ấn tượng gì."
Hiển nhiên, Khải Sắt Lâm không chấp nhận được sự thật.
Lòng Thần Nam bình tĩnh lại, lúc này hắn suy nghĩ rất lung: Thần Hi, Vũ Hinh từng hóa thân thành Thi vương, tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, hình ảnh họ lần lượt lấp lóe trong óc hắn, sau cùng buông thành tiếng thở dài: "Ta thấy… ta có lẽ đã hiểu hết."
"Ngươi hiểu hết, là ý gì?" Khải Sắt Lâm kinh nghi.
Đồng thời, con rồng du côn và Long Bảo Bảo vốn biết một chút về chuyện của Vũ Hinh, trong lòng cũng đầy nghi vấn, buột thành câu hỏi.
Thần Nam nói với Khải Sắt Lâm: "Nếu có một ngày….ta nói là nếu, cô nương phát hiện thấy mình và một người khác phải dung hợp, cô…có đồng ý không?"
"Đương nhiên không!" Khải Sắt Lâm lâm trực tiếp phủ định.
"Ồ, ta đã hiểu." Thần Nam khẽ lẩm bẩm: "Đã hình thành nhân cách độc lập, như vậy…ai mà đồng ý đây…"
Gặp Khải Sắt Lâm, nhớ đến Thần Hi khi lớn sẽ rất giống Vũ Hinh, hắn đã đoán ra câu đố về sinh tử của nàng, ba người cùng một thể! Lại là cùng một người.
Theo truyền thuyết nhưng cao thủ vô thượng pháp lực thông thiên có thể chiết xuất hạt giống linh hồn từ thể nội để tái tạo một người giống hệt, pháp môn này cao minh hơn thân ngoại hóa thân trăm lần, nhưng nguy hiểm gấp cả ngàn lần.
Thân ngoại hóa thân suy cho cừng chỉ là công cụ nhân hình chiến đấu, cần bản thể khống chế, một khi bản thể chết cũng sẽ tiêu tan theo.
Nhưng những người pháp lực thông thiên kia, khi tách hạt giống linh hồn ra tái tạo cơ thể khác thì không thế, đó là một sinh mệnh độc lập, bản thể có bị hủy diệt, phân thân vẫn có thể dung hợp lại để khôi phục chân thân.
Thần Nam đã đoán được Thần Hi và Khải Sắt Lâm đều là hạt giống linh hồn mà Vũ Hinh để lại, một được "gieo" trong thần ngọc, một trong sinh mệnh chi thụ.
Chỉ tiếc, Vũ Hinh không thể đợi đến ngày "hạt giống chín mùi"…
Coi như hắn đã đoán ra nhan quả bên trong, năm xưa Vũ Hinh trọng thương, để lại một hạt giống linh hồn tại cổ tinh linh bộ lạc nhưng bản thân không ở lại, các trưởng lão của bộ lạc chắc cũng không biết được chân tướng.
Đương nhiên hắn không tin nàng triệt để tịch diệt, bởi lúc xưa ở Thần Phong học viện hắn đã thấy hư không phá toái, xuất hiện một hình ảnh khổng lồ về nàng, chính hình ảnh đó ám hiệu cho hắn đến Tây phương tìm hiểu chân tướng.
Tuy Khải Sắt Lâm và con rồng du côn hi vọng hắn nói ra những điều đón được nhưng những việc đó, dù thế nào cũng không nói ra được, làm thế chắc chắn sẽ tổn thương đến Khải Sắt Lâm.
Sau này sẽ phát triển thế nào, hắn không muốn đoán nữa, cứ để thuận theo tự nhiên, hắn yêu thương Vũ Hinh của vạn năm trước chứ không phải người giống nàng về ngoại hình còn tình cảm khác hẳn.
Bất quá hắn có cảm giác, sớm muộn gì cũng đến ngày hặp được Vũ Hinh chân chính, họ sẽ trùng phùng. Lúc đó Khải Sắt Lâm sẽ ra sao? Lẽ nào phải tam vị nhất thể hợp nhất? Hắn thật sự không biết…
Khải Sắt Lâm tuy là hạt giống linh hồn của Vũ Hinh nhưng là sinh mệnh trong tinh linh tộc, được thần thụ sinh ra, ít nhiều cũng có đặc tính của tinh linh, như mái tóc dài màu lục, tai hơi nhọn, nhưng như vậy lại tạo cho nàng một vẻ đẹp riêng.
Nàng là một dạng khác của tinh linh tộc, ít nhiều cũng mang trong mình tính cách nổi loạn, rõ ràng biết Vĩnh hằng sâm lâm vô cùng nguy hiểm nhưng bất chấp tộc quy mà tiến vào địa vực cấm kị.
Đương nhiên tu vi của nàng cực mạnh, do thiên hạ đệ nhất sinh mệnh chi thụ sinh ra, linh lực mạnh đến mức người ta không tưởng tượng nổi.
Nhưng tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm rồi, nàng không hề có cơ hội thể hiện thực lực, bởi không đi cùng con đường với bọn Thần Nam. Vừa vào rừng, tựa hồ nàng nghe thấy một tiếng thở dài rồi bị người ta đột ngột kéo đến thế giới đẹp như tiên cảnh này.
Suốt một năm nay nàng miệt mài tìm lối ta khỏi tiên cảnh nhưng thủy chung vô dụng, bị nhốt chặt trong này.
Nghe nàng kể, Thần Nam không khỏi nhớ đến Hắc ám thần long, cũng bị người ta dùng đại pháp lực nhốt trong địa vực, quả thật vùng thiên địa này có một chúa tể.
"Cô nương bị khốn ở đây hơn một năm mà không tìm được lối ra?" Thần Nam nhíu mày, nếu thật vậy, sự tình phiền hạ rồi.
"Đúng, vùng thiên địa này cơ hồ vô biên." Khải Sắt Lâm lắc đầu.
"Vậy à, không có địa vực đặc thù nào sao?" Thần Nam hỏi.
"Có, cách đây không xa có một đại hiệp cốc, nhưng ở đó có một cỗ sức mạnh phong ấn cực mạnh, tu vi lục giai của ta cũng không mảy may lay động được, không biết được phía trong là gì."
Nghe vậy, Thần Nam khẳng định: "Vấn đề nhất định ở dó, khẳng định đại hiệp cốc là một nơi quan trọng, chúng ta thoát được hay không phải bắt đầu từ đó."
Gặp Khải Sắt Lâm ở đây đã là bất ngờ, đội ngũ coi như thêm một người, được nàng dẫn lối, cả nhóm lao về phía đại hiệp cốc.
Khải Sắt Lâm rất thích Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng, hình như mọi nữ tử đều thế.
Dọc đường rất thuận lợi, không hề nguy hiểm gì, đương nhiên vẫn là bên ngoài đại hiệp cốc.
"Đến rồi, là ở đây." Khải Sắt Lâm dừng lại đầu tiên.
Nhìn từ xa, tòa đại hiệp cốc phía trước chìm trong mây khói, mông mông lung lung, không nhìn rõ cảnh tượng bên trong. Không hiểu sao, vừa đến đây, tim Thần Nam đập nhanh, hắn có cảm giác, tựa hồ sẽ xảy ra việc không tầm thường.
"À, Quang Minh đại thần côn trên cao, hóa ra ở đây có kết giới." Long Bảo Bảo lắc lư bay lên đầu, thò chiếc trảo nhỏ xíu màu hoàng kin ra, dùng lực đẩy. Trên lối vào đại hiệp cốc có một tầng ánh sáng mờ mờ, tựa hồ một bức màn che phủ.
"Xem ta này…" Con rồng tham ăn nóng lòng thể hiện, đưa trảo vuốt chiếc sừng trên trán, lẩm bẩm: "Quang Minh đại thần côn, hiện tại trông vào ngươi."
Từ lúc nó nuốt xá lợi tử Quang Minh thần, trên đầu có thêm chiếc sừng thứ ba, tại mười tám tầng địa ngục dưới thần điện của Quang Minh giáo hội, phát hiện chiếc sừng này có thể xuyên thấu sức mạnh kết giới.
Tiểu long lắc lắc thân mình béo ú rồi chúc đầu lao xuống.
Như nước động, lối vào đại hiệp cốc rẽ ra, từ kết giới truyền lại từng trận dao động, tiểu long đã tiến vào.
"A, bản lĩnh của tiểu long khả ái này hay thật." Khải Sắt Lâm hô lên kinh ngạc.
Long Bảo Bảo vừa khuất vào kết giới một chốc, vù một tiếng lao ngay ra, nhanh hơn lúc vào nhiều.
Con rồng tham ăn ra vẻ hoảng sợ cùng cực: "Trời ơi, bên trong quá đáng sợ, ta… cảm giác thấy nỗi sợ khủng khiếp, ta…ta rất sợ."
Thấy nó như vậy, Thần Nam cũng kinh hãi, Long Bảo Bảo xưa nay vô cùng lớn mật, giờ cũng tỏ ra thế, đủ thấy bên trong không tốt lành gì.
Hắn lập tức yêu cầu Long Bảo Bảo đưa vào để xem có gì, tiểu long tuy bị dọa một phen nhưng vẫn thuận lợi đưa hắn đi qua kết giới.
Đại hiệp cốc khác hẳn vùng tiên cảnh lúc trước, ở đây vô cùng hoang lương, đáng sợ, loạn thạch và cỏ hoang đan nhau, có cả mấy bộ hài cốt, đương nhiên không phải của phàm nhân, mà phát ra kim quang lấp lánh hoặc thánh khiết chi quang, hiển nhiên là của thần linh.
Hơn nữa còn có sát khí xung thiên, mạnh như Thần Nam cũng thấy run rẩy, quan sát sơ bộ đã nhận ra đây là chốn đại hung.
Rất nhanh, Khải Sắt Lâm, con rồng du côn, Tiểu Phượng Hoàng đều được Long Bảo Bảo đưa vào.
Tử Kim thần long gào lên: "Grào… ta…ta có lầm không? Ta hình như cảm ứng thấy long hoàng khí tức! Chả trách tiểu đậu đinh lại sợ, là long hoàng chấn nhiếp long phách của chúng ta!"
"Long Hoàng?" Thần Nam tỉnh ngộ: "Quả nhiên Đại Long đao ở đây."
Hai người và ba con thần thú đứng ở lối vào đại hiệp cốc quan sát, đồng nhất quan điểm rằng kết giới không phải để ngăn người ngoài vào mà ngăn không cho sát khí tràn ra, chắc chắn người lập kết giới không muốn sát khí phá hỏng tiên cảnh tươi đẹp ngoài kia.
"Ta…hơi sợ." Tiểu Phượng Hoàng khiếp đảm, Tiểu Bất Điểm này mới sinh chưa lâu, theo bọn Thần Nam đến giờ cũng coi là quá "ngoan cường" rồi.
Khải Sắt Lâm rất thích nó, ôm vào lòng: "Đừng sợ, theo sát ta."
Đối diện với thần linh hài cốt xuất hiện trong đại hiệp cốc, cả nhóm đều khẩn trương, cẩm thận tiến vào sâu.
"A, sao lại thế được?" Tinh linh thánh nữ tỏ ra kinh ngạc, lẩm bẩm: "Ta đích xác do sinh mệnh cổ thụ sinh ra nhưng ta chưa từng nghĩ tới nguyên nhân đó, lẽ nào ta thật sự là Vũ Hinh? Nhưng…ta không có ấn tượng gì."
Hiển nhiên, Khải Sắt Lâm không chấp nhận được sự thật.
Lòng Thần Nam bình tĩnh lại, lúc này hắn suy nghĩ rất lung: Thần Hi, Vũ Hinh từng hóa thân thành Thi vương, tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, hình ảnh họ lần lượt lấp lóe trong óc hắn, sau cùng buông thành tiếng thở dài: "Ta thấy… ta có lẽ đã hiểu hết."
"Ngươi hiểu hết, là ý gì?" Khải Sắt Lâm kinh nghi.
Đồng thời, con rồng du côn và Long Bảo Bảo vốn biết một chút về chuyện của Vũ Hinh, trong lòng cũng đầy nghi vấn, buột thành câu hỏi.
Thần Nam nói với Khải Sắt Lâm: "Nếu có một ngày….ta nói là nếu, cô nương phát hiện thấy mình và một người khác phải dung hợp, cô…có đồng ý không?"
"Đương nhiên không!" Khải Sắt Lâm lâm trực tiếp phủ định.
"Ồ, ta đã hiểu." Thần Nam khẽ lẩm bẩm: "Đã hình thành nhân cách độc lập, như vậy…ai mà đồng ý đây…"
Gặp Khải Sắt Lâm, nhớ đến Thần Hi khi lớn sẽ rất giống Vũ Hinh, hắn đã đoán ra câu đố về sinh tử của nàng, ba người cùng một thể! Lại là cùng một người.
Theo truyền thuyết nhưng cao thủ vô thượng pháp lực thông thiên có thể chiết xuất hạt giống linh hồn từ thể nội để tái tạo một người giống hệt, pháp môn này cao minh hơn thân ngoại hóa thân trăm lần, nhưng nguy hiểm gấp cả ngàn lần.
Thân ngoại hóa thân suy cho cừng chỉ là công cụ nhân hình chiến đấu, cần bản thể khống chế, một khi bản thể chết cũng sẽ tiêu tan theo.
Nhưng những người pháp lực thông thiên kia, khi tách hạt giống linh hồn ra tái tạo cơ thể khác thì không thế, đó là một sinh mệnh độc lập, bản thể có bị hủy diệt, phân thân vẫn có thể dung hợp lại để khôi phục chân thân.
Thần Nam đã đoán được Thần Hi và Khải Sắt Lâm đều là hạt giống linh hồn mà Vũ Hinh để lại, một được "gieo" trong thần ngọc, một trong sinh mệnh chi thụ.
Chỉ tiếc, Vũ Hinh không thể đợi đến ngày "hạt giống chín mùi"…
Coi như hắn đã đoán ra nhan quả bên trong, năm xưa Vũ Hinh trọng thương, để lại một hạt giống linh hồn tại cổ tinh linh bộ lạc nhưng bản thân không ở lại, các trưởng lão của bộ lạc chắc cũng không biết được chân tướng.
Đương nhiên hắn không tin nàng triệt để tịch diệt, bởi lúc xưa ở Thần Phong học viện hắn đã thấy hư không phá toái, xuất hiện một hình ảnh khổng lồ về nàng, chính hình ảnh đó ám hiệu cho hắn đến Tây phương tìm hiểu chân tướng.
Tuy Khải Sắt Lâm và con rồng du côn hi vọng hắn nói ra những điều đón được nhưng những việc đó, dù thế nào cũng không nói ra được, làm thế chắc chắn sẽ tổn thương đến Khải Sắt Lâm.
Sau này sẽ phát triển thế nào, hắn không muốn đoán nữa, cứ để thuận theo tự nhiên, hắn yêu thương Vũ Hinh của vạn năm trước chứ không phải người giống nàng về ngoại hình còn tình cảm khác hẳn.
Bất quá hắn có cảm giác, sớm muộn gì cũng đến ngày hặp được Vũ Hinh chân chính, họ sẽ trùng phùng. Lúc đó Khải Sắt Lâm sẽ ra sao? Lẽ nào phải tam vị nhất thể hợp nhất? Hắn thật sự không biết…
Khải Sắt Lâm tuy là hạt giống linh hồn của Vũ Hinh nhưng là sinh mệnh trong tinh linh tộc, được thần thụ sinh ra, ít nhiều cũng có đặc tính của tinh linh, như mái tóc dài màu lục, tai hơi nhọn, nhưng như vậy lại tạo cho nàng một vẻ đẹp riêng.
Nàng là một dạng khác của tinh linh tộc, ít nhiều cũng mang trong mình tính cách nổi loạn, rõ ràng biết Vĩnh hằng sâm lâm vô cùng nguy hiểm nhưng bất chấp tộc quy mà tiến vào địa vực cấm kị.
Đương nhiên tu vi của nàng cực mạnh, do thiên hạ đệ nhất sinh mệnh chi thụ sinh ra, linh lực mạnh đến mức người ta không tưởng tượng nổi.
Nhưng tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm rồi, nàng không hề có cơ hội thể hiện thực lực, bởi không đi cùng con đường với bọn Thần Nam. Vừa vào rừng, tựa hồ nàng nghe thấy một tiếng thở dài rồi bị người ta đột ngột kéo đến thế giới đẹp như tiên cảnh này.
Suốt một năm nay nàng miệt mài tìm lối ta khỏi tiên cảnh nhưng thủy chung vô dụng, bị nhốt chặt trong này.
Nghe nàng kể, Thần Nam không khỏi nhớ đến Hắc ám thần long, cũng bị người ta dùng đại pháp lực nhốt trong địa vực, quả thật vùng thiên địa này có một chúa tể.
"Cô nương bị khốn ở đây hơn một năm mà không tìm được lối ra?" Thần Nam nhíu mày, nếu thật vậy, sự tình phiền hạ rồi.
"Đúng, vùng thiên địa này cơ hồ vô biên." Khải Sắt Lâm lắc đầu.
"Vậy à, không có địa vực đặc thù nào sao?" Thần Nam hỏi.
"Có, cách đây không xa có một đại hiệp cốc, nhưng ở đó có một cỗ sức mạnh phong ấn cực mạnh, tu vi lục giai của ta cũng không mảy may lay động được, không biết được phía trong là gì."
Nghe vậy, Thần Nam khẳng định: "Vấn đề nhất định ở dó, khẳng định đại hiệp cốc là một nơi quan trọng, chúng ta thoát được hay không phải bắt đầu từ đó."
Gặp Khải Sắt Lâm ở đây đã là bất ngờ, đội ngũ coi như thêm một người, được nàng dẫn lối, cả nhóm lao về phía đại hiệp cốc.
Khải Sắt Lâm rất thích Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng, hình như mọi nữ tử đều thế.
Dọc đường rất thuận lợi, không hề nguy hiểm gì, đương nhiên vẫn là bên ngoài đại hiệp cốc.
"Đến rồi, là ở đây." Khải Sắt Lâm dừng lại đầu tiên.
Nhìn từ xa, tòa đại hiệp cốc phía trước chìm trong mây khói, mông mông lung lung, không nhìn rõ cảnh tượng bên trong. Không hiểu sao, vừa đến đây, tim Thần Nam đập nhanh, hắn có cảm giác, tựa hồ sẽ xảy ra việc không tầm thường.
"À, Quang Minh đại thần côn trên cao, hóa ra ở đây có kết giới." Long Bảo Bảo lắc lư bay lên đầu, thò chiếc trảo nhỏ xíu màu hoàng kin ra, dùng lực đẩy. Trên lối vào đại hiệp cốc có một tầng ánh sáng mờ mờ, tựa hồ một bức màn che phủ.
"Xem ta này…" Con rồng tham ăn nóng lòng thể hiện, đưa trảo vuốt chiếc sừng trên trán, lẩm bẩm: "Quang Minh đại thần côn, hiện tại trông vào ngươi."
Từ lúc nó nuốt xá lợi tử Quang Minh thần, trên đầu có thêm chiếc sừng thứ ba, tại mười tám tầng địa ngục dưới thần điện của Quang Minh giáo hội, phát hiện chiếc sừng này có thể xuyên thấu sức mạnh kết giới.
Tiểu long lắc lắc thân mình béo ú rồi chúc đầu lao xuống.
Như nước động, lối vào đại hiệp cốc rẽ ra, từ kết giới truyền lại từng trận dao động, tiểu long đã tiến vào.
"A, bản lĩnh của tiểu long khả ái này hay thật." Khải Sắt Lâm hô lên kinh ngạc.
Long Bảo Bảo vừa khuất vào kết giới một chốc, vù một tiếng lao ngay ra, nhanh hơn lúc vào nhiều.
Con rồng tham ăn ra vẻ hoảng sợ cùng cực: "Trời ơi, bên trong quá đáng sợ, ta… cảm giác thấy nỗi sợ khủng khiếp, ta…ta rất sợ."
Thấy nó như vậy, Thần Nam cũng kinh hãi, Long Bảo Bảo xưa nay vô cùng lớn mật, giờ cũng tỏ ra thế, đủ thấy bên trong không tốt lành gì.
Hắn lập tức yêu cầu Long Bảo Bảo đưa vào để xem có gì, tiểu long tuy bị dọa một phen nhưng vẫn thuận lợi đưa hắn đi qua kết giới.
Đại hiệp cốc khác hẳn vùng tiên cảnh lúc trước, ở đây vô cùng hoang lương, đáng sợ, loạn thạch và cỏ hoang đan nhau, có cả mấy bộ hài cốt, đương nhiên không phải của phàm nhân, mà phát ra kim quang lấp lánh hoặc thánh khiết chi quang, hiển nhiên là của thần linh.
Hơn nữa còn có sát khí xung thiên, mạnh như Thần Nam cũng thấy run rẩy, quan sát sơ bộ đã nhận ra đây là chốn đại hung.
Rất nhanh, Khải Sắt Lâm, con rồng du côn, Tiểu Phượng Hoàng đều được Long Bảo Bảo đưa vào.
Tử Kim thần long gào lên: "Grào… ta…ta có lầm không? Ta hình như cảm ứng thấy long hoàng khí tức! Chả trách tiểu đậu đinh lại sợ, là long hoàng chấn nhiếp long phách của chúng ta!"
"Long Hoàng?" Thần Nam tỉnh ngộ: "Quả nhiên Đại Long đao ở đây."
Hai người và ba con thần thú đứng ở lối vào đại hiệp cốc quan sát, đồng nhất quan điểm rằng kết giới không phải để ngăn người ngoài vào mà ngăn không cho sát khí tràn ra, chắc chắn người lập kết giới không muốn sát khí phá hỏng tiên cảnh tươi đẹp ngoài kia.
"Ta…hơi sợ." Tiểu Phượng Hoàng khiếp đảm, Tiểu Bất Điểm này mới sinh chưa lâu, theo bọn Thần Nam đến giờ cũng coi là quá "ngoan cường" rồi.
Khải Sắt Lâm rất thích nó, ôm vào lòng: "Đừng sợ, theo sát ta."
Đối diện với thần linh hài cốt xuất hiện trong đại hiệp cốc, cả nhóm đều khẩn trương, cẩm thận tiến vào sâu.
Tác giả :
Ngô Biển Quân