Thần Ma Thiên Tôn
Chương 257: Một kiếm trảm ba đại trưởng lão
Bên trong khói độc màu vàng, bay ra một đầu bọ cạp óng ánh hoàng kim, thân thể vươn ra hai cánh, đôi mắt lập lòe, phần đuôi dẹp sắc bén như lưỡi đao, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, vung đuôi chém tới.
Độc tính của Kim Sí Quỷ Vương Hạt cực kỳ kinh người, mà lực lượng cũng không thể khinh thường.
Kim Sí Quỷ Vương Hạt trưởng thành có thể dùng đuôi xé rách một bức tường sắt dày một mét.
Ninh Tiểu Xuyên hừ lạnh một tiếng, phát ra tiếng nổ mạnh như sấm rền, một thanh Ma kiếm đỏ thẫm từ trong cơ thể bay ra, chém vào hư không.
Ầm...
Ma khí ngập trời cùng kiếm khí phun trào, lập tức chém Kim Sí Quỷ Vương Hạt tứ phân ngũ liệt, biến thành một đống giáp xác màu vàng rơi lả tả trên mặt đất, máu độc óng ánh tràn ra lênh láng.
Ma kiếm bay trở về, lơ lửng trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, tản mát ra hồng quang như máu.
Dưới hào quang chói lọi của Ma kiếm, trên mặt đất xuất hiện một bức đồ án quỷ dị, tựa như núi thây biển máu, máu tươi đầy đất, tựa như cảnh tượng tận thế của thiên địa.
Thân Ma kiếm lượn lờ sáu đạo Diệt Thế chi khí, giống như sáu đầu khí long màu xám, xoay tròn xung quanh Ma kiếm, tản mát ra uy thế khiến người ta sởn cả gai ốc.
Ba vị Trưởng lão Vô Sinh Đạo đều bị khí thế của Ma kiếm hù dọa, sắc mặt đều tái mét.
- Đi!
Độc Xà Công hạ lệnh.
Ba vị Trưởng lão Vô Sinh Đạo không dám chính diện va chạm cùng Xuyên công tử, đều chuẩn bị đào tẩu.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi yên tại chỗ, thi triển “Diệt Thế Kiếm Phách".
Sau lưng hắn, hư ảnh Tổ sư Diệt Thế Đạo cầm Ma kiếm trong tay, một kiếm vung xuống, bổ ra một dải huyết kiếm đỏ như máu.
Phành...
Phành...
Phành...
Ba vị Trưởng lão của Vô Sinh Đạo đều bị Ma kiếm chém chết, máu tươi trong cơ thể bị Ma kiếm hấp thu, biến thành ba cái xác khô, cuối cùng bị kiếm khí nghiền nát thành bụi phấn.
Đầu mãng xà màu đen và con rết dài hơn mười thước, cũng bị kiếm khí chém giết, biến thành hai cái xác Huyền thú.
- Trở về!
Ninh Tiểu Xuyên phất tay một cái, Ma kiếm liền tự động quay trở về cơ thể, dung nhập vào huyết dịch, trở lại trái tim.
Trong không khí vẫn còn tràn ngập khói độc.
Tửu quán thì yên tĩnh đến dị thường, thần kinh của tất cả mọi người đều bị kéo căng, hoàn toàn không nói ra lời.
Xuyên công tử cũng quá hung ác rồi, một kiếm chém chết ba đại Trưởng lão Vô Sinh Đạo, quả thật là không sợ đắc tội với Ma Môn.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, đang định chuẩn bị rời đi, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên thiếu nữ trần trụi nằm dưới đất.
Nàng ta lúc này đã hấp hối, giữa hai chân tràn đầy máu tươi, bởi vì lúc trước Ninh Tiểu Xuyên điều động thiên địa Huyền Khí ngăn độc khí, cho nên nàng mới không bị độc khí dính vào, vẫn còn một tia hô hấp.
Ninh Tiểu Xuyên chậm rãi bước đi trong tửu quán.
Đám hung nhân bên trong tửu quán đều lui về phía sau, cực kỳ sợ hãi hắn, có người đứng dậy khỏi ghế, có người lảo đảo ngồi phịch dưới đất, toàn bộ tửu quán đều trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều thối lui về phía sau.
Tư Đồ Phượng Vũ vừa rồi cũng bị dọa cho chấn kinh, xem như đã có cái nhìn hoàn toàn mới về Ninh Tiểu Xuyên, một kiếm trảm sát ba đại cao thủ của Ma Môn, tu vi Võ Đạo của người này quả thật có chút dọa người.
- Xem ra Ninh Tiểu Xuyên đã trở thành đại địch của Thái Tử điện hạ rồi. Ồ? Ma đầu kia định làm gì?
Ninh Tiểu Xuyên đi đến trước mặt thiếu nữ hấp hối, chậm rãi ngồi xuống, sau khi xem xét thương thế của nàng, liền thở dài một tiếng.
Ninh Tiểu Xuyên cắn lên đầu ngón tay một cái, bên trong nhỏ ra một giọt huyết dịch, rơi vào trong miệng thiếu nữ.
Giọt huyết dịch này lập tức biến thành hai đầu Thần Hổ đỏ như máu, phát ra tiếng hổ gầm trầm thấp, dung nhập vào thân thể thiếu nữ, bổ sung lượng máu mà nàng đã mất.
Sắc mặt của thiếu nữ vốn dĩ tái nhợt, đã dần khôi phục lại huyết sắc, nhịp tim càng lúc càng nhanh, sinh mệnh lực nhanh chóng quay trở lại.
- Cảm ơn… ngươi.
Nàng mở to mắt, nhìn Ninh Tiểu Xuyên thật sâu, nhưng vẫn cực kỳ suy yếu.
Ninh Tiểu Xuyên thấy nàng tỉnh lại, liền đứng dậy, nói:
- Đưa nàng trở về U Linh sơn trang!
Ninh Tiểu Xuyên dứt lời, liền rời khỏi tửu quán, biến mất trong màn đêm mông lung.
Tư Đồ Phượng Vũ có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm bóng lưng của Ninh Tiểu Xuyên, cảm thấy không thể hiểu thấu được người này, vừa rồi hắn còn vô tình giết chết ba đại Trưởng lão của Ma Môn. Một khắc sau, không ngờ lại dùng một giọt tinh huyết của mình cứu sống một thiếu nữ yếu nhược sắp chết.
Nhân cách của hắn cũng quá phân liệt rồi.
Tư Đồ Phượng Vũ cũng không cho rằng Ninh Tiểu Xuyên sẽ có ý gì đối với thiếu nữ này, bởi vì với thân phận và tu vi Võ Đạo của hắn, muốn đạt được nữ tử xinh đẹp gấp mười lần thiếu nữ này, cũng là chuyện hết sức dễ dàng. Cao thủ Võ Đạo như hắn, căn bản sẽ không xem sinh tử của một thiếu nữ bên đường là chuyện gì to tát.
Cho nên, nàng chỉ có thể cho rằng, nhân cách của Ninh Tiểu Xuyên bị phân liệt, lúc tà ác thức tỉnh thì chính là một đại ma đầu giết người không chớp mắt. Lúc phát khởi thiện tâm, thì lại giống như Thần Linh cứu khổ cứu nạn.
Tư Đồ Phượng Vũ cởi trường bào trên người xuống, bao quanh người thiếu nữ, sau đó ôm thiếu nữ đi ra ngoài, đuổi theo Ninh Tiểu Xuyên.
Thật lâu sau, cho đến khi Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Phượng Vũ đã rời đi hoàn toàn, đám hung nhân bên trong tửu quán mới bắt đầu xôn xao nghị luận, tất cả mọi người đều có cảm giác như vừa sống lại sau tai kiếp.
Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên không phải là nhân cách phân liệt, chẳng qua nguyên tắc làm việc của hắn bất đồng với mọi người. Bởi vì trước kia hắn là bác sĩ, bất luận là người nào đi nữa, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, hắn đều sẽ cứu trị, cho dù đối phương có là một tên ăn mày ở bên đường đi nữa.
Đồng thời, chỉ cần là địch nhân, hắn sẽ không hề do dự mà ra tay giết chết, thậm chí còn không tiếc trảm thảo trừ căn.
Trên đời này, mỗi người đều muốn hành hiệp trượng nghĩa, chăm sóc người thương tật, thế nhưng làm người tốt cũng không phải dễ, thậm chí nhiều khi còn chết sớm hơn cả người xấu, bị người xấu ức hiếp, ngay cả người nhà của mình cũng không bảo hộ được.
Ninh Tiểu Xuyên cũng muốn làm người tốt, nhưng còn phải xem đối phương là người nào, đối với kẻ yếu, người tốt, hắn có thể giúp họ mà không cần bất kỳ báo đáp nào.
Thế nhưng, đối mặt với địch nhân, kẻ ác, Ninh Tiểu Xuyên thậm chí càng ác hơn cả bọn hắn.
- Có một chuyện khiến ta rất ngạc nhiên, cho dù Trang chủ muốn giết ba đại Trưởng lão của Vô Sinh Đạo, thì cũng không nhất thiết phải hẹn bọn hắn đến tửu quán, như thế sẽ bại lộ thân phận của U Linh sơn trang. Nên biết rằng thế lực của Vô Sinh Đạo rất hùng hậu, chẳng lẽ Trang chủ không sợ U Linh sơn trang tự rước lấy đại họa sao?
Tư Đồ Phượng Vũ cho đến bây giờ vẫn không thể nhìn thấu được suy nghĩ của Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên đi ở phía trước, hai tay chắp sau lưng, tựa như một Trích Tiên đạp mây mà đi, nói:
- Ta cố ý để cho bọn hắn thấy, U Linh sơn trang không sợ Ma Môn, chỉ cần U Linh sơn trang còn thì Ma Môn đừng mơ tưởng đến việc phân phối lợi ích trong Hoàng thành.
Tư Đồ Phượng Vũ nói:
- Bọn hắn? Bọn hắn là ai?
Trên mặt Ninh Tiểu Xuyên lộ ra nụ cười bí hiểm, không nói gì thêm.
Chưởng quầy của tửu quán – Tiền Tam Nguyên, lúc này đã không còn ở trong tửu quán nữa, mà tiến vào một tòa cung điện u ám bên dưới lòng đất.
Hắn tất nhiên không chỉ đơn giản là một chưởng quầy tửu quán, mà còn là một vị đại nhân vật của Hắc Ám Đế Thành.
Huyền Thần Tử - một trong bốn đại thần tử “Thiên, Địa, Huyền, Hoàng".
Huyền Thần Tử cung kính quỳ trên mặt đất, nhìn vào một quả cầu ánh sáng treo lơ lửng trên một hồ nước lạnh lẽo trong cung điện dưới mặt đất, miệng đang lẩm nhẩm gì đó, nhưng trong miệng lại không hề phát ra thanh âm.
Nửa ngày sau, quả cầu ánh sáng đó chợt ngưng tụ thành một đạo hình ảnh, rất giống hình người, chẳng qua không thể nhìn rõ là nam hay nữ.
- Ngươi thật sự đã gặp Xuyên công tử rồi?
Bên trong quả cầu ánh sáng, chợt truyền ra một thanh âm mờ mịt.
Huyền Thần Tử khẽ gật đầu, nói:
- Tu vi của hắn rất bất phàm, không phải giả tạo.
Thanh âm bên trong quả cầu ánh sáng lại vang lên, nói:
- Chẳng lẽ mục đích mà hắn giết chết ba đại Trưởng lão của Ma Môn, chỉ là vì lo lắng Ma Môn sẽ tiến vào chiếm đoạt lợi ích trong Hoàng thành?
- Đúng vậy.
Huyền Thần Tử nói.
- Nực cười, U Linh sơn trang chỉ trong hai năm ngắn ngủi, đã phát triển rất nhanh, khống chế 36 khu vực biên Tập, ngay cả đám người Thái Tử cũng bị hắn xoay vòng vòng, đoán chừng bảy đại biên Tập xung quanh Vân Hổ Tập cũng sắp trở thành vật trong bàn tay bọn hắn rồi.
Huyền Thần Tử nói:
- Thành chủ, chúng ta có nên lập tức diệt trừ U Linh sơn trang không? Nếu để cho bọn chúng tiếp tục phát triển, nhất định sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của Hắc Ám Đế Thành.
- Không, chúng ta trợ giúp Xuyên công tử một tay, giúp Xuyên công tử thống nhất biên Tập, để cho hắn trở thành “Biên Tập chi chủ". Thanh âm của Vong Linh thành chủ từ trong quả cầu ánh sáng truyền ra.
Chân thân của Vong Linh thành chủ, thực ra không có ở nơi này.
Quả cầu ánh sáng treo lơ lửng trên không trung, chẳng qua cũng chỉ truyền thanh âm của Vong Linh thành chủ đến nơi này mà thôi.
Huyền Thần Tử nhíu mày, nói:
- Thuộc hạ có chút khó hiểu.
Thanh âm bên trong quả cầu ánh sáng lại vang lên:
- Ma Đế Đoan Mộc Hàn đã xuất quan, đánh tan đại quân của triều đình, thế lực của Ma Môn hiện nay cường đại chưa từng có. Giao ước mười năm giữa Ma Đế và Ngọc Lam Đại Đế cũng đã chấm dứt, trong mấy năm tới, Ma Môn chắc chắn sẽ đại quy mô tiến vào xâm chiếm Hoàng thành.
- Nếu như chúng ta nâng đỡ Xuyên công tử, giúp hắn thống nhất biên Tập, như vậy hắn sẽ trở thành một con cờ để đối phó với Ma Môn thay chúng ta. Để hắn dẫn đầu thế lực của U Linh sơn trang chính diện va chạm với Ma Môn, chúng ta chỉ cần ngồi chờ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là được rồi. Đợi đến lúc bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta lại ra tay, như vậy có thể dễ dàng chèn ép được bọn chúng, thậm chí là thu phục cũng không chừng.
Huyền Thần Tử nói:
- Thành chủ anh minh.
Thanh âm bên trong quả cầu ánh sáng lại vang lên lần nữa:
- Để Hoàng Thần Tử đi nói chuyện cùng Xuyên công tử, nếu như Xuyên công tử nguyện ý quy thuận Hắc Ám Đế Thành, như vậy dĩ nhiên càng tốt hơn.
Thanh âm bên trong quả cầu ánh sáng lại vang lên, nói:
- Chỉ cần Xuyên công tử là nam nhân, nhất định sẽ tiếp nhận phương thức nói chuyện của nàng ta.
- Thuộc hạ hiểu rồi, sẽ đi thông tri cho Hoàng Thần Tử ngay.
Huyền Thần Tử nói.
Hào quang bên trong quả cầu ánh sáng dần trở nên ảm đạm, toàn bộ khí tức đều biến mất vô ảnh vô tung.
Ngày hôm sau, trong Hoàng thành lại truyền ra tin tức: Xuyên công tử một kiếm chém chết ba đại Trưởng lão Ma Môn.
Tin tức này vừa truyền ra, liền trở thành chủ đề mà mọi người say sưa bàn luận, rất nhiều người đều đang nghị luận về Xuyên công tử và U Linh sơn trang.
Cái tên Xuyên công tử càng được truyền đi mạnh mẽ hơn.
U Linh sơn trang cũng được thổi phồng càng lúc càng thần bí.
Cái tên Xuyên công tử, thậm chí đã lọt vào tai tất cả các Vương Hầu phủ đệ, trở thành đại nhân vật tà đạo mà tất cả mọi người đều biết đến.
Tề Thiên Hầu Phủ.
Ngân Trì phu nhân mặc áo lông chồn trắng tuyết, lộ ra da thịt hương diễm băng thanh ngọc khiết, thoạt nhìn chỉ như một giai nhân khuynh thành tuổi đôi mươi, cực kỳ xinh đẹp, khiến lòng người rung động.
Nàng ưu nhã mị hoặc ngồi cạnh hồ nước, giống như đang cho cá trong hồ ăn.
Phía sau Ngân Trì phu nhân có một thị nữ mỹ mạo mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt thanh tú, mái tóc trên đầu búi cao, mặc một tầng sa mọc, lộ ra da thịt lóng lánh mê người.
Thị nữ này mặc dù rất đẹp, nhưng so với Ngân Trì phu nhân thì vẫn kém xa. Đừng nói là mỹ mạo kém hơn, ngay cả khí chất cũng kém xa Ngân Trì phu nhân cả vạn dặm.
Thị nữ đang bẩm báo với Ngân Trì phu về tin đồn có liên quan đến Xuyên công tử.
Đôi môi đỏ mọng của Ngân Trì phu nhân khẽ nhếch lên, cười nói:
- Xuyên công tử, xem ra ta thật sự phải nói chuyện với hắn một chút, hy vọng hắn là một nam nhân hiểu tình thú.
Độc tính của Kim Sí Quỷ Vương Hạt cực kỳ kinh người, mà lực lượng cũng không thể khinh thường.
Kim Sí Quỷ Vương Hạt trưởng thành có thể dùng đuôi xé rách một bức tường sắt dày một mét.
Ninh Tiểu Xuyên hừ lạnh một tiếng, phát ra tiếng nổ mạnh như sấm rền, một thanh Ma kiếm đỏ thẫm từ trong cơ thể bay ra, chém vào hư không.
Ầm...
Ma khí ngập trời cùng kiếm khí phun trào, lập tức chém Kim Sí Quỷ Vương Hạt tứ phân ngũ liệt, biến thành một đống giáp xác màu vàng rơi lả tả trên mặt đất, máu độc óng ánh tràn ra lênh láng.
Ma kiếm bay trở về, lơ lửng trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, tản mát ra hồng quang như máu.
Dưới hào quang chói lọi của Ma kiếm, trên mặt đất xuất hiện một bức đồ án quỷ dị, tựa như núi thây biển máu, máu tươi đầy đất, tựa như cảnh tượng tận thế của thiên địa.
Thân Ma kiếm lượn lờ sáu đạo Diệt Thế chi khí, giống như sáu đầu khí long màu xám, xoay tròn xung quanh Ma kiếm, tản mát ra uy thế khiến người ta sởn cả gai ốc.
Ba vị Trưởng lão Vô Sinh Đạo đều bị khí thế của Ma kiếm hù dọa, sắc mặt đều tái mét.
- Đi!
Độc Xà Công hạ lệnh.
Ba vị Trưởng lão Vô Sinh Đạo không dám chính diện va chạm cùng Xuyên công tử, đều chuẩn bị đào tẩu.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi yên tại chỗ, thi triển “Diệt Thế Kiếm Phách".
Sau lưng hắn, hư ảnh Tổ sư Diệt Thế Đạo cầm Ma kiếm trong tay, một kiếm vung xuống, bổ ra một dải huyết kiếm đỏ như máu.
Phành...
Phành...
Phành...
Ba vị Trưởng lão của Vô Sinh Đạo đều bị Ma kiếm chém chết, máu tươi trong cơ thể bị Ma kiếm hấp thu, biến thành ba cái xác khô, cuối cùng bị kiếm khí nghiền nát thành bụi phấn.
Đầu mãng xà màu đen và con rết dài hơn mười thước, cũng bị kiếm khí chém giết, biến thành hai cái xác Huyền thú.
- Trở về!
Ninh Tiểu Xuyên phất tay một cái, Ma kiếm liền tự động quay trở về cơ thể, dung nhập vào huyết dịch, trở lại trái tim.
Trong không khí vẫn còn tràn ngập khói độc.
Tửu quán thì yên tĩnh đến dị thường, thần kinh của tất cả mọi người đều bị kéo căng, hoàn toàn không nói ra lời.
Xuyên công tử cũng quá hung ác rồi, một kiếm chém chết ba đại Trưởng lão Vô Sinh Đạo, quả thật là không sợ đắc tội với Ma Môn.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, đang định chuẩn bị rời đi, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên thiếu nữ trần trụi nằm dưới đất.
Nàng ta lúc này đã hấp hối, giữa hai chân tràn đầy máu tươi, bởi vì lúc trước Ninh Tiểu Xuyên điều động thiên địa Huyền Khí ngăn độc khí, cho nên nàng mới không bị độc khí dính vào, vẫn còn một tia hô hấp.
Ninh Tiểu Xuyên chậm rãi bước đi trong tửu quán.
Đám hung nhân bên trong tửu quán đều lui về phía sau, cực kỳ sợ hãi hắn, có người đứng dậy khỏi ghế, có người lảo đảo ngồi phịch dưới đất, toàn bộ tửu quán đều trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều thối lui về phía sau.
Tư Đồ Phượng Vũ vừa rồi cũng bị dọa cho chấn kinh, xem như đã có cái nhìn hoàn toàn mới về Ninh Tiểu Xuyên, một kiếm trảm sát ba đại cao thủ của Ma Môn, tu vi Võ Đạo của người này quả thật có chút dọa người.
- Xem ra Ninh Tiểu Xuyên đã trở thành đại địch của Thái Tử điện hạ rồi. Ồ? Ma đầu kia định làm gì?
Ninh Tiểu Xuyên đi đến trước mặt thiếu nữ hấp hối, chậm rãi ngồi xuống, sau khi xem xét thương thế của nàng, liền thở dài một tiếng.
Ninh Tiểu Xuyên cắn lên đầu ngón tay một cái, bên trong nhỏ ra một giọt huyết dịch, rơi vào trong miệng thiếu nữ.
Giọt huyết dịch này lập tức biến thành hai đầu Thần Hổ đỏ như máu, phát ra tiếng hổ gầm trầm thấp, dung nhập vào thân thể thiếu nữ, bổ sung lượng máu mà nàng đã mất.
Sắc mặt của thiếu nữ vốn dĩ tái nhợt, đã dần khôi phục lại huyết sắc, nhịp tim càng lúc càng nhanh, sinh mệnh lực nhanh chóng quay trở lại.
- Cảm ơn… ngươi.
Nàng mở to mắt, nhìn Ninh Tiểu Xuyên thật sâu, nhưng vẫn cực kỳ suy yếu.
Ninh Tiểu Xuyên thấy nàng tỉnh lại, liền đứng dậy, nói:
- Đưa nàng trở về U Linh sơn trang!
Ninh Tiểu Xuyên dứt lời, liền rời khỏi tửu quán, biến mất trong màn đêm mông lung.
Tư Đồ Phượng Vũ có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm bóng lưng của Ninh Tiểu Xuyên, cảm thấy không thể hiểu thấu được người này, vừa rồi hắn còn vô tình giết chết ba đại Trưởng lão của Ma Môn. Một khắc sau, không ngờ lại dùng một giọt tinh huyết của mình cứu sống một thiếu nữ yếu nhược sắp chết.
Nhân cách của hắn cũng quá phân liệt rồi.
Tư Đồ Phượng Vũ cũng không cho rằng Ninh Tiểu Xuyên sẽ có ý gì đối với thiếu nữ này, bởi vì với thân phận và tu vi Võ Đạo của hắn, muốn đạt được nữ tử xinh đẹp gấp mười lần thiếu nữ này, cũng là chuyện hết sức dễ dàng. Cao thủ Võ Đạo như hắn, căn bản sẽ không xem sinh tử của một thiếu nữ bên đường là chuyện gì to tát.
Cho nên, nàng chỉ có thể cho rằng, nhân cách của Ninh Tiểu Xuyên bị phân liệt, lúc tà ác thức tỉnh thì chính là một đại ma đầu giết người không chớp mắt. Lúc phát khởi thiện tâm, thì lại giống như Thần Linh cứu khổ cứu nạn.
Tư Đồ Phượng Vũ cởi trường bào trên người xuống, bao quanh người thiếu nữ, sau đó ôm thiếu nữ đi ra ngoài, đuổi theo Ninh Tiểu Xuyên.
Thật lâu sau, cho đến khi Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Phượng Vũ đã rời đi hoàn toàn, đám hung nhân bên trong tửu quán mới bắt đầu xôn xao nghị luận, tất cả mọi người đều có cảm giác như vừa sống lại sau tai kiếp.
Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên không phải là nhân cách phân liệt, chẳng qua nguyên tắc làm việc của hắn bất đồng với mọi người. Bởi vì trước kia hắn là bác sĩ, bất luận là người nào đi nữa, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, hắn đều sẽ cứu trị, cho dù đối phương có là một tên ăn mày ở bên đường đi nữa.
Đồng thời, chỉ cần là địch nhân, hắn sẽ không hề do dự mà ra tay giết chết, thậm chí còn không tiếc trảm thảo trừ căn.
Trên đời này, mỗi người đều muốn hành hiệp trượng nghĩa, chăm sóc người thương tật, thế nhưng làm người tốt cũng không phải dễ, thậm chí nhiều khi còn chết sớm hơn cả người xấu, bị người xấu ức hiếp, ngay cả người nhà của mình cũng không bảo hộ được.
Ninh Tiểu Xuyên cũng muốn làm người tốt, nhưng còn phải xem đối phương là người nào, đối với kẻ yếu, người tốt, hắn có thể giúp họ mà không cần bất kỳ báo đáp nào.
Thế nhưng, đối mặt với địch nhân, kẻ ác, Ninh Tiểu Xuyên thậm chí càng ác hơn cả bọn hắn.
- Có một chuyện khiến ta rất ngạc nhiên, cho dù Trang chủ muốn giết ba đại Trưởng lão của Vô Sinh Đạo, thì cũng không nhất thiết phải hẹn bọn hắn đến tửu quán, như thế sẽ bại lộ thân phận của U Linh sơn trang. Nên biết rằng thế lực của Vô Sinh Đạo rất hùng hậu, chẳng lẽ Trang chủ không sợ U Linh sơn trang tự rước lấy đại họa sao?
Tư Đồ Phượng Vũ cho đến bây giờ vẫn không thể nhìn thấu được suy nghĩ của Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên đi ở phía trước, hai tay chắp sau lưng, tựa như một Trích Tiên đạp mây mà đi, nói:
- Ta cố ý để cho bọn hắn thấy, U Linh sơn trang không sợ Ma Môn, chỉ cần U Linh sơn trang còn thì Ma Môn đừng mơ tưởng đến việc phân phối lợi ích trong Hoàng thành.
Tư Đồ Phượng Vũ nói:
- Bọn hắn? Bọn hắn là ai?
Trên mặt Ninh Tiểu Xuyên lộ ra nụ cười bí hiểm, không nói gì thêm.
Chưởng quầy của tửu quán – Tiền Tam Nguyên, lúc này đã không còn ở trong tửu quán nữa, mà tiến vào một tòa cung điện u ám bên dưới lòng đất.
Hắn tất nhiên không chỉ đơn giản là một chưởng quầy tửu quán, mà còn là một vị đại nhân vật của Hắc Ám Đế Thành.
Huyền Thần Tử - một trong bốn đại thần tử “Thiên, Địa, Huyền, Hoàng".
Huyền Thần Tử cung kính quỳ trên mặt đất, nhìn vào một quả cầu ánh sáng treo lơ lửng trên một hồ nước lạnh lẽo trong cung điện dưới mặt đất, miệng đang lẩm nhẩm gì đó, nhưng trong miệng lại không hề phát ra thanh âm.
Nửa ngày sau, quả cầu ánh sáng đó chợt ngưng tụ thành một đạo hình ảnh, rất giống hình người, chẳng qua không thể nhìn rõ là nam hay nữ.
- Ngươi thật sự đã gặp Xuyên công tử rồi?
Bên trong quả cầu ánh sáng, chợt truyền ra một thanh âm mờ mịt.
Huyền Thần Tử khẽ gật đầu, nói:
- Tu vi của hắn rất bất phàm, không phải giả tạo.
Thanh âm bên trong quả cầu ánh sáng lại vang lên, nói:
- Chẳng lẽ mục đích mà hắn giết chết ba đại Trưởng lão của Ma Môn, chỉ là vì lo lắng Ma Môn sẽ tiến vào chiếm đoạt lợi ích trong Hoàng thành?
- Đúng vậy.
Huyền Thần Tử nói.
- Nực cười, U Linh sơn trang chỉ trong hai năm ngắn ngủi, đã phát triển rất nhanh, khống chế 36 khu vực biên Tập, ngay cả đám người Thái Tử cũng bị hắn xoay vòng vòng, đoán chừng bảy đại biên Tập xung quanh Vân Hổ Tập cũng sắp trở thành vật trong bàn tay bọn hắn rồi.
Huyền Thần Tử nói:
- Thành chủ, chúng ta có nên lập tức diệt trừ U Linh sơn trang không? Nếu để cho bọn chúng tiếp tục phát triển, nhất định sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của Hắc Ám Đế Thành.
- Không, chúng ta trợ giúp Xuyên công tử một tay, giúp Xuyên công tử thống nhất biên Tập, để cho hắn trở thành “Biên Tập chi chủ". Thanh âm của Vong Linh thành chủ từ trong quả cầu ánh sáng truyền ra.
Chân thân của Vong Linh thành chủ, thực ra không có ở nơi này.
Quả cầu ánh sáng treo lơ lửng trên không trung, chẳng qua cũng chỉ truyền thanh âm của Vong Linh thành chủ đến nơi này mà thôi.
Huyền Thần Tử nhíu mày, nói:
- Thuộc hạ có chút khó hiểu.
Thanh âm bên trong quả cầu ánh sáng lại vang lên:
- Ma Đế Đoan Mộc Hàn đã xuất quan, đánh tan đại quân của triều đình, thế lực của Ma Môn hiện nay cường đại chưa từng có. Giao ước mười năm giữa Ma Đế và Ngọc Lam Đại Đế cũng đã chấm dứt, trong mấy năm tới, Ma Môn chắc chắn sẽ đại quy mô tiến vào xâm chiếm Hoàng thành.
- Nếu như chúng ta nâng đỡ Xuyên công tử, giúp hắn thống nhất biên Tập, như vậy hắn sẽ trở thành một con cờ để đối phó với Ma Môn thay chúng ta. Để hắn dẫn đầu thế lực của U Linh sơn trang chính diện va chạm với Ma Môn, chúng ta chỉ cần ngồi chờ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là được rồi. Đợi đến lúc bọn chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta lại ra tay, như vậy có thể dễ dàng chèn ép được bọn chúng, thậm chí là thu phục cũng không chừng.
Huyền Thần Tử nói:
- Thành chủ anh minh.
Thanh âm bên trong quả cầu ánh sáng lại vang lên lần nữa:
- Để Hoàng Thần Tử đi nói chuyện cùng Xuyên công tử, nếu như Xuyên công tử nguyện ý quy thuận Hắc Ám Đế Thành, như vậy dĩ nhiên càng tốt hơn.
Thanh âm bên trong quả cầu ánh sáng lại vang lên, nói:
- Chỉ cần Xuyên công tử là nam nhân, nhất định sẽ tiếp nhận phương thức nói chuyện của nàng ta.
- Thuộc hạ hiểu rồi, sẽ đi thông tri cho Hoàng Thần Tử ngay.
Huyền Thần Tử nói.
Hào quang bên trong quả cầu ánh sáng dần trở nên ảm đạm, toàn bộ khí tức đều biến mất vô ảnh vô tung.
Ngày hôm sau, trong Hoàng thành lại truyền ra tin tức: Xuyên công tử một kiếm chém chết ba đại Trưởng lão Ma Môn.
Tin tức này vừa truyền ra, liền trở thành chủ đề mà mọi người say sưa bàn luận, rất nhiều người đều đang nghị luận về Xuyên công tử và U Linh sơn trang.
Cái tên Xuyên công tử càng được truyền đi mạnh mẽ hơn.
U Linh sơn trang cũng được thổi phồng càng lúc càng thần bí.
Cái tên Xuyên công tử, thậm chí đã lọt vào tai tất cả các Vương Hầu phủ đệ, trở thành đại nhân vật tà đạo mà tất cả mọi người đều biết đến.
Tề Thiên Hầu Phủ.
Ngân Trì phu nhân mặc áo lông chồn trắng tuyết, lộ ra da thịt hương diễm băng thanh ngọc khiết, thoạt nhìn chỉ như một giai nhân khuynh thành tuổi đôi mươi, cực kỳ xinh đẹp, khiến lòng người rung động.
Nàng ưu nhã mị hoặc ngồi cạnh hồ nước, giống như đang cho cá trong hồ ăn.
Phía sau Ngân Trì phu nhân có một thị nữ mỹ mạo mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt thanh tú, mái tóc trên đầu búi cao, mặc một tầng sa mọc, lộ ra da thịt lóng lánh mê người.
Thị nữ này mặc dù rất đẹp, nhưng so với Ngân Trì phu nhân thì vẫn kém xa. Đừng nói là mỹ mạo kém hơn, ngay cả khí chất cũng kém xa Ngân Trì phu nhân cả vạn dặm.
Thị nữ đang bẩm báo với Ngân Trì phu về tin đồn có liên quan đến Xuyên công tử.
Đôi môi đỏ mọng của Ngân Trì phu nhân khẽ nhếch lên, cười nói:
- Xuyên công tử, xem ra ta thật sự phải nói chuyện với hắn một chút, hy vọng hắn là một nam nhân hiểu tình thú.
Tác giả :
Cửu Đương Gia