[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang
Chương 4
Ma Hoàng sắc mặt khó coi. Nếu như không có Trọng Quang hỗ trợ, thai nhi không thể lớn lên, chẳng lẽ là muốn ở luôn trong bụng y thế này? Nhưng vừa nghĩ đến việc đi tìm Trọng Quang….Ma Hoàng liền hận không thể một kiếm tặng cho hắn một cái lỗ.
Y ở trong băng phủ suy nghĩ hồi lâu, cũng không có biện pháp nào tốt.
Luận về vũ lực, sức mạnh của Trọng Quang không hề ở dưới y, hơn nữa vì thai nhi này liên lụy, nói không chừng còn hơn mình vài phần. Luận quỷ kế, y ngược lại còn hơn vài phần, nhưng muốn bổ sung tinh lực cho thai nhi cần đối phương tự nguyện chủ động, nếu không khi truyền vào cũng không phải linh lực mà là loại khí tức khác, ví dụ như là băng hàn khí hoặc âm sát khí, chẳng phải là muốn chết?
Chẳng lẽ phải nói thật ra? Nói ta mang hài tử của ngươi, muốn ngươi bổ sung linh lực nguyên thần của ngươi cho nó?
Ma Hoàng vừa nghĩ mặt đã tái đi rồi. Với thân phận của y, địa vị, kiêu ngạo cùng tự tôn của y, làm sao có thể mở miệng ra được?
Nhất thời không có biện pháp nào tốt, y tính toán thời gian, kỳ hẹn sáu mươi năm đã đến gần, liền quyết định xem tình hình rồi thuận theo đó mà làm vậy.
Y thi pháp che bụng lại, bay ra khỏi động phủ, đi về hướng Huyền Thiên linh thụ.
Đến dưới tàng cây Huyền Thiên linh thụ rồi, Trọng Quang vẫn chưa tới, lại nhìn đại thụ chọc trời kia, đã thấy héo rũ đi rất nhiều, lá cây rơi xuống mặt đất, hóa thành dinh dưỡng tản ra thấm vào đất, chỉ còn lại thân cây trơ trọi.
Ma Hoàng ngồi khoanh chân dưới tàng cây, nhắm nhắt im lặng chờ.
Y đợi khoảng một năm, Trọng Quang mới từ đằng xa bay tới, thấy y liền hô lên:
“Ngại quá, để cho Ma Hoàng đợi lâu."
Ma Hoàng trưng ra cái mặt lạnh, lạnh như băng nói:
“Không ngại. Nói vậy là ngươi ngủ quên, đã chờ nhiều năm như vậy rồi, không ngại để cho ngươi ngủ nhiều thêm một lát."
Trọng Quang dường như không có nghe hiểu sự châm biếm của y, ngược lại còn cười nói:
“Ai nha, sớm biết Ma Hoàng sẽ nói như vậy, ta đây đã ngủ thêm một lát nữa."
Nói xong che miệng ngáp một cái.
Ma Hoàng cố nén xúc động muốn triệu hồi Diệt Thế Trảm Linh Thiên Ma kiếm, nói:
“Có thể bắt đầu rồi chưa?"
Trọng Quang quan sát Huyền Thiên linh thụ một chút, gật đầu nói:
“Cũng đến lúc rồi."
Ma Hoàng từ dưới đất đứng lên, khi đứng dậy có hơi chao đảo một chút, kịp thời lấy tay chống đỡ, mới từ từ đứng thẳng.
Mặc dù y dùng phép thuật che bụng, nhưng cái bụng lớn này vẫn còn tồn tại, bởi vậy hành động không có linh hoạt như xưa, cần phải che giấu cẩn thận.
Trọng Quang thật ra cũng không chú ý lắm, nói:
“Ma lực của Ma Hoàng bệ hạ dường như cũng không có khôi phục nhanh như đã nghĩ."
Ma Hoàng mặt không đối sắc nói:
“Nơi này linh khí loãng, cũng không có chút ma khí nào, tu luyện tất nhiên sẽ chậm hơn."
Trọng Quang ừ một tiếng, nói:
“Cũng phải."
Cũng có chút kỳ quái, nói:
“Lẽ ra quả Huyền Thiên rụng rồi, linh khí của thế giới này phải từ từ dày đặc lên, như thế nào ngược lại càng lúc càng thưa thớt? Hay là quả Huyền Thiên kia thực sự đã rời khỏi thế giới này? Nói như vậy chỉ sợ chờ sau khi Huyền Thiên linh thụ này héo rũ, linh khí của thế giới này lại càng mỏng."
Vùng giữa hai chân mày cùng Ma Hoàng khẽ giật, dường như có chút không kiên nhẫn, hừ lạnh nói:
“Quản nhiều như vậy làm gì, dù sao cũng chỉ là một tầng hạ giới râu ria. Trước tiên tìm đường trở về vẫn quan trọng hơn."
Đối với loại thế giới cấp thấp mới sinh này, ngay cả Huyền Thiên linh vật cũng không đáng để Thần Ma hai người chú ý đến thế, lại càng không quan tâm thế giới của chúng trong tương lai sẽ phát triển như thế nào.
Trọng Quang quả nhiên cũng không thèm để ý, tùy tiện nói:
“Như vậy, chúng ta bắt đầu luôn đi."
Huyền Thiên linh thụ kia vốn đã sắp héo rũ hoàn toàn, chỉ còn lại rẽ cây vẫn bám sâu chặt chẽ vào mặt đất.
Trọng Quang từ trong chiếc nhẫn mang theo bên người lấy ra một đám pháp khí rồi bày trận, bày ra một trận pháp ở xung quanh Huyền Thiên linh thụ, lúc này mới gọi Hạo Hãn Hỗn Thiên kích của mình ra, nói:
“Ta nói bắt đầu, Ma Hoàng liền cùng ta xuất linh lực đánh sâu vào mắt trận này nhé. Mắt trận này sẽ trực tiếp cắt đứt Huyền Thiên linh thụ này để lấy căn nguyên của linh khí, đến lúc đó toàn bộ linh khí còn lại sẽ dâng lên rồi tràn ra, thỉnh Ma Hoàng cùng ta xuất lực."
Ma Hoàng cũng gọi Diệt Thế Trảm Linh Thiên Ma kiếm của mình ra, đứng ở vị trí đối diện, đáp lời.
Trọng Quang hai tay thi pháp, miệng niệm chú ngữ, linh khí trong trời đất dần dần ngưng tụ lại, vô cùng dày đặc.
Qua một lúc lâu sau, sắc trời đã biến thành một mảnh vàng rực, đại bộ phận của linh khí trong thế giới này đã tụ lại đây. Trọng Quang đột nhiên mở mắt ra, Hạo Hãn Hỗn Thiên kích vung về phía mắt trận.
Âm thanh ầm ầm long trời vang lên, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Trọng Quang cùng Ma Hoàng bay lên giữa không trung, nhìn mặt đất nứt ra thành một cái vực sâu, căn nguyên linh lực của Huyền Thiên linh thụ kia ẩn ở nơi mắt thường không thể nhìn thấy được, nhưng rất nhanh một luồng sáng vàng rực cuốn theo linh khí căn nguyên kia, từ sâu trong lòng đất giống như lốc xoáy mà thổi quét qua, đi qua nơi nào, linh khí căn nguyên liền hóa thành một ngọn lửa vàng kim bùng cháy.
Rốt cuộc ngọn lửa kia lao khỏi mặt đất, thổi quét qua thân của Huyền Thiên linh thụ bay thẳng lên trời.
“Chính là lúc này!"
Trọng Quang hô lên một tiếng, Hạo Hãn Hỗn Thiên kích phát ra linh quang thật lớn, xuyên qua thân cây.
Ma Hoàng cũng không chậm trễ, Diệt Thế Trảm Linh Thiên Ma Kiếm dâng lên ma lực mạnh mẽ, đi thẳng về phía trước.
Ba luồng linh lực hoàn toàn khác nhau cuộn lại một chỗ, phát ra luồng sáng vàng rực rất lớn.
Trọng Quang miệng đọc chú ngữ, quyết đoán mở ra đường hầm không gian.
Thân ảnh của hắn chợt lóe, đi về phía đường hầm, lại có một thân ảnh còn nhanh hơn hắn lướt vào, đúng là Ma Hoàng.
Hai vị thần đi vào đường hầm, cũng là một khoảng không gian mênh mông, quanh thân lạnh vô cùng, thỉnh thoảng trong không gian còn có sao băng cùng phi thạch xẹt qua, vô cùng nguy hiểm.
Trọng Quang đang muốn bay về một hướng, chợt thấy bên cạnh có thêm một người, nghiêng đầu nhìn lại, Ma Hoàng đang theo sát hắn.
Trọng Quang cảnh giác, trên mặt lại cười hỏi:
“Sao vậy? Ma Hoàng bệ hạ không biết đường đi sao? Hay là muốn cùng ta xoay chuyển trời đất?"
Ma Hoàng lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
“Nếu đã đi cùng, vẫn là cùng nhau trở về thì tốt hơn."
Trọng Quang nheo nheo mắt:
“Đường hầm không gian đã mở ra, lấy sức mạnh của Ma Hoàng tìm được đường quay về Ma giới cũng không khó khăn, cùng ta đi lên Thiên giới, không sợ bị Đông Hoa cùng Đại Chính vây đánh sao?"
Ma Hoàng mặt không đổi sắc nói:
“Ta có thể cảm nhận được tam tôn của Ma giới vẫn còn ở trên thiên giới."
Sau đó không nói gì nữa.
Trọng Quang bất đắc dĩ, đành phải một bên đề phòng kẻ địch mạnh mẽ này, một bên bay về hướng Thiên giới.
Ma Hoàng theo sát bên cạnh hắn.
Đường hầm không gian dường như không có giới hạn, cho dù bọn họ là nhị thần hùng mạnh, cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể nhìn thấy cửa vào Thiên giới. Cũng may Trọng Quang vốn là vị thần sinh ra từ vũ trụ, lại có chung huyết mạch với Đại Chính, Đông Hoa, dựa vào linh lực cảm ứng, không sợ lạc đường.
Hai vị thần bay như vậy hồi lâu, tránh thoát được vô số khe nứt không gian, lại thuận tay khiến cho mấy ngôi sao nhỏ bay trực diện đến hóa thành tro tàn.
Trọng Quang cảm giác có chút kỳ quái. Bởi vì vừa rồi khi mở ra đường hầm không gian hắn đã phát hiện Ma Hoàng chưa dùng hết toàn lực, lúc này đi theo bên cạnh mình, lại không hề ra tay, mấy lần gặp được sao băng đều là mình chắn ở phía trước. Hắn vốn đang cảnh giác Ma Hoàng sẽ lợi dụng lúc đó để đánh lén, ai ngờ Ma Hoàng vẫn luôn thành thành thật thật theo sát phía sau hắn.
Này có nghĩa là gì? Muốn lợi dụng hắn ngăn cản nguy hiểm ở trong đường hầm không gian, bản thân bảo tồn sức mạnh, hay là còn có âm mưu gì khác?
Hắn nghiêng đầu đánh giá Ma Hoàng vài lần, đột nhiên lùi về phía sau một bước.
Ma Hoàng dừng bước quay đầu lại nhìn hắn.
Trọng Quang nhẹ nhàng cười, nói:
“Bay lâu như vậy, linh lực tiêu hao quá lớn, ta muốn nghỉ một chút, sẽ không làm Ma Hoàng lỡ việc, ngươi có thể đi trước một bước."
Ai ngờ Ma Hoàng dường như không có nghe hiểu lệnh đuổi khách của hắn, ngược lại còn chỉ vào một ngôi sao tròn tròn ở phía xa, thản nhiên nói:
“Vừa lúc bản tôn cũng hơi mệt mỏi, có thể cùng Thần đế nghỉ ngơi một chút. Bên kia có một ngôi sao nhìn tương đối ổn định, không bằng chúng ta đi vào trong đó nghỉ ngơi một lát đi."
Y ở trong băng phủ suy nghĩ hồi lâu, cũng không có biện pháp nào tốt.
Luận về vũ lực, sức mạnh của Trọng Quang không hề ở dưới y, hơn nữa vì thai nhi này liên lụy, nói không chừng còn hơn mình vài phần. Luận quỷ kế, y ngược lại còn hơn vài phần, nhưng muốn bổ sung tinh lực cho thai nhi cần đối phương tự nguyện chủ động, nếu không khi truyền vào cũng không phải linh lực mà là loại khí tức khác, ví dụ như là băng hàn khí hoặc âm sát khí, chẳng phải là muốn chết?
Chẳng lẽ phải nói thật ra? Nói ta mang hài tử của ngươi, muốn ngươi bổ sung linh lực nguyên thần của ngươi cho nó?
Ma Hoàng vừa nghĩ mặt đã tái đi rồi. Với thân phận của y, địa vị, kiêu ngạo cùng tự tôn của y, làm sao có thể mở miệng ra được?
Nhất thời không có biện pháp nào tốt, y tính toán thời gian, kỳ hẹn sáu mươi năm đã đến gần, liền quyết định xem tình hình rồi thuận theo đó mà làm vậy.
Y thi pháp che bụng lại, bay ra khỏi động phủ, đi về hướng Huyền Thiên linh thụ.
Đến dưới tàng cây Huyền Thiên linh thụ rồi, Trọng Quang vẫn chưa tới, lại nhìn đại thụ chọc trời kia, đã thấy héo rũ đi rất nhiều, lá cây rơi xuống mặt đất, hóa thành dinh dưỡng tản ra thấm vào đất, chỉ còn lại thân cây trơ trọi.
Ma Hoàng ngồi khoanh chân dưới tàng cây, nhắm nhắt im lặng chờ.
Y đợi khoảng một năm, Trọng Quang mới từ đằng xa bay tới, thấy y liền hô lên:
“Ngại quá, để cho Ma Hoàng đợi lâu."
Ma Hoàng trưng ra cái mặt lạnh, lạnh như băng nói:
“Không ngại. Nói vậy là ngươi ngủ quên, đã chờ nhiều năm như vậy rồi, không ngại để cho ngươi ngủ nhiều thêm một lát."
Trọng Quang dường như không có nghe hiểu sự châm biếm của y, ngược lại còn cười nói:
“Ai nha, sớm biết Ma Hoàng sẽ nói như vậy, ta đây đã ngủ thêm một lát nữa."
Nói xong che miệng ngáp một cái.
Ma Hoàng cố nén xúc động muốn triệu hồi Diệt Thế Trảm Linh Thiên Ma kiếm, nói:
“Có thể bắt đầu rồi chưa?"
Trọng Quang quan sát Huyền Thiên linh thụ một chút, gật đầu nói:
“Cũng đến lúc rồi."
Ma Hoàng từ dưới đất đứng lên, khi đứng dậy có hơi chao đảo một chút, kịp thời lấy tay chống đỡ, mới từ từ đứng thẳng.
Mặc dù y dùng phép thuật che bụng, nhưng cái bụng lớn này vẫn còn tồn tại, bởi vậy hành động không có linh hoạt như xưa, cần phải che giấu cẩn thận.
Trọng Quang thật ra cũng không chú ý lắm, nói:
“Ma lực của Ma Hoàng bệ hạ dường như cũng không có khôi phục nhanh như đã nghĩ."
Ma Hoàng mặt không đối sắc nói:
“Nơi này linh khí loãng, cũng không có chút ma khí nào, tu luyện tất nhiên sẽ chậm hơn."
Trọng Quang ừ một tiếng, nói:
“Cũng phải."
Cũng có chút kỳ quái, nói:
“Lẽ ra quả Huyền Thiên rụng rồi, linh khí của thế giới này phải từ từ dày đặc lên, như thế nào ngược lại càng lúc càng thưa thớt? Hay là quả Huyền Thiên kia thực sự đã rời khỏi thế giới này? Nói như vậy chỉ sợ chờ sau khi Huyền Thiên linh thụ này héo rũ, linh khí của thế giới này lại càng mỏng."
Vùng giữa hai chân mày cùng Ma Hoàng khẽ giật, dường như có chút không kiên nhẫn, hừ lạnh nói:
“Quản nhiều như vậy làm gì, dù sao cũng chỉ là một tầng hạ giới râu ria. Trước tiên tìm đường trở về vẫn quan trọng hơn."
Đối với loại thế giới cấp thấp mới sinh này, ngay cả Huyền Thiên linh vật cũng không đáng để Thần Ma hai người chú ý đến thế, lại càng không quan tâm thế giới của chúng trong tương lai sẽ phát triển như thế nào.
Trọng Quang quả nhiên cũng không thèm để ý, tùy tiện nói:
“Như vậy, chúng ta bắt đầu luôn đi."
Huyền Thiên linh thụ kia vốn đã sắp héo rũ hoàn toàn, chỉ còn lại rẽ cây vẫn bám sâu chặt chẽ vào mặt đất.
Trọng Quang từ trong chiếc nhẫn mang theo bên người lấy ra một đám pháp khí rồi bày trận, bày ra một trận pháp ở xung quanh Huyền Thiên linh thụ, lúc này mới gọi Hạo Hãn Hỗn Thiên kích của mình ra, nói:
“Ta nói bắt đầu, Ma Hoàng liền cùng ta xuất linh lực đánh sâu vào mắt trận này nhé. Mắt trận này sẽ trực tiếp cắt đứt Huyền Thiên linh thụ này để lấy căn nguyên của linh khí, đến lúc đó toàn bộ linh khí còn lại sẽ dâng lên rồi tràn ra, thỉnh Ma Hoàng cùng ta xuất lực."
Ma Hoàng cũng gọi Diệt Thế Trảm Linh Thiên Ma kiếm của mình ra, đứng ở vị trí đối diện, đáp lời.
Trọng Quang hai tay thi pháp, miệng niệm chú ngữ, linh khí trong trời đất dần dần ngưng tụ lại, vô cùng dày đặc.
Qua một lúc lâu sau, sắc trời đã biến thành một mảnh vàng rực, đại bộ phận của linh khí trong thế giới này đã tụ lại đây. Trọng Quang đột nhiên mở mắt ra, Hạo Hãn Hỗn Thiên kích vung về phía mắt trận.
Âm thanh ầm ầm long trời vang lên, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Trọng Quang cùng Ma Hoàng bay lên giữa không trung, nhìn mặt đất nứt ra thành một cái vực sâu, căn nguyên linh lực của Huyền Thiên linh thụ kia ẩn ở nơi mắt thường không thể nhìn thấy được, nhưng rất nhanh một luồng sáng vàng rực cuốn theo linh khí căn nguyên kia, từ sâu trong lòng đất giống như lốc xoáy mà thổi quét qua, đi qua nơi nào, linh khí căn nguyên liền hóa thành một ngọn lửa vàng kim bùng cháy.
Rốt cuộc ngọn lửa kia lao khỏi mặt đất, thổi quét qua thân của Huyền Thiên linh thụ bay thẳng lên trời.
“Chính là lúc này!"
Trọng Quang hô lên một tiếng, Hạo Hãn Hỗn Thiên kích phát ra linh quang thật lớn, xuyên qua thân cây.
Ma Hoàng cũng không chậm trễ, Diệt Thế Trảm Linh Thiên Ma Kiếm dâng lên ma lực mạnh mẽ, đi thẳng về phía trước.
Ba luồng linh lực hoàn toàn khác nhau cuộn lại một chỗ, phát ra luồng sáng vàng rực rất lớn.
Trọng Quang miệng đọc chú ngữ, quyết đoán mở ra đường hầm không gian.
Thân ảnh của hắn chợt lóe, đi về phía đường hầm, lại có một thân ảnh còn nhanh hơn hắn lướt vào, đúng là Ma Hoàng.
Hai vị thần đi vào đường hầm, cũng là một khoảng không gian mênh mông, quanh thân lạnh vô cùng, thỉnh thoảng trong không gian còn có sao băng cùng phi thạch xẹt qua, vô cùng nguy hiểm.
Trọng Quang đang muốn bay về một hướng, chợt thấy bên cạnh có thêm một người, nghiêng đầu nhìn lại, Ma Hoàng đang theo sát hắn.
Trọng Quang cảnh giác, trên mặt lại cười hỏi:
“Sao vậy? Ma Hoàng bệ hạ không biết đường đi sao? Hay là muốn cùng ta xoay chuyển trời đất?"
Ma Hoàng lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
“Nếu đã đi cùng, vẫn là cùng nhau trở về thì tốt hơn."
Trọng Quang nheo nheo mắt:
“Đường hầm không gian đã mở ra, lấy sức mạnh của Ma Hoàng tìm được đường quay về Ma giới cũng không khó khăn, cùng ta đi lên Thiên giới, không sợ bị Đông Hoa cùng Đại Chính vây đánh sao?"
Ma Hoàng mặt không đổi sắc nói:
“Ta có thể cảm nhận được tam tôn của Ma giới vẫn còn ở trên thiên giới."
Sau đó không nói gì nữa.
Trọng Quang bất đắc dĩ, đành phải một bên đề phòng kẻ địch mạnh mẽ này, một bên bay về hướng Thiên giới.
Ma Hoàng theo sát bên cạnh hắn.
Đường hầm không gian dường như không có giới hạn, cho dù bọn họ là nhị thần hùng mạnh, cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể nhìn thấy cửa vào Thiên giới. Cũng may Trọng Quang vốn là vị thần sinh ra từ vũ trụ, lại có chung huyết mạch với Đại Chính, Đông Hoa, dựa vào linh lực cảm ứng, không sợ lạc đường.
Hai vị thần bay như vậy hồi lâu, tránh thoát được vô số khe nứt không gian, lại thuận tay khiến cho mấy ngôi sao nhỏ bay trực diện đến hóa thành tro tàn.
Trọng Quang cảm giác có chút kỳ quái. Bởi vì vừa rồi khi mở ra đường hầm không gian hắn đã phát hiện Ma Hoàng chưa dùng hết toàn lực, lúc này đi theo bên cạnh mình, lại không hề ra tay, mấy lần gặp được sao băng đều là mình chắn ở phía trước. Hắn vốn đang cảnh giác Ma Hoàng sẽ lợi dụng lúc đó để đánh lén, ai ngờ Ma Hoàng vẫn luôn thành thành thật thật theo sát phía sau hắn.
Này có nghĩa là gì? Muốn lợi dụng hắn ngăn cản nguy hiểm ở trong đường hầm không gian, bản thân bảo tồn sức mạnh, hay là còn có âm mưu gì khác?
Hắn nghiêng đầu đánh giá Ma Hoàng vài lần, đột nhiên lùi về phía sau một bước.
Ma Hoàng dừng bước quay đầu lại nhìn hắn.
Trọng Quang nhẹ nhàng cười, nói:
“Bay lâu như vậy, linh lực tiêu hao quá lớn, ta muốn nghỉ một chút, sẽ không làm Ma Hoàng lỡ việc, ngươi có thể đi trước một bước."
Ai ngờ Ma Hoàng dường như không có nghe hiểu lệnh đuổi khách của hắn, ngược lại còn chỉ vào một ngôi sao tròn tròn ở phía xa, thản nhiên nói:
“Vừa lúc bản tôn cũng hơi mệt mỏi, có thể cùng Thần đế nghỉ ngơi một chút. Bên kia có một ngôi sao nhìn tương đối ổn định, không bằng chúng ta đi vào trong đó nghỉ ngơi một lát đi."
Tác giả :
Thập Thế