[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang
Chương 10
Trọng Quang thông minh sắc sảo, dường như phát hiện ra Ma Hoàng đã động tâm, vừa ngẩng đầu lên, liền chạm đến ánh mắt của Ma Hoàng.
Một ma một thần cách nhau cực xa, khoảng cách giữa cả hai dường như lại vừa chạm vào nhau, ngăn cách ở giữa cũng chỉ có một cái bụng to nặng nề mà thôi.
Đôi mắt dài của Trọng Quang nheo lại, hé miệng cười, thần sắc lại vô cùng mị hoặc câu dẫn.
Ma Hoàng khép lại, khóe miệng lạnh lẽo cứng nhắc cong lên thành một độ cung, vươn tay nắm lấy cằm Trọng Quang.
Trọng Quang nâng một tay lên, đặt trên lưng y, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, từ từ cười nhạt nói:
“Hiện tại Trường Đình cảm thấy, đề nghị vừa rồi của ta như thế nào?"
Tròng mắt màu tím của Ma Hoàng hơi tối lại, bên trong thoáng có hắc khí quẩn quanh, giống như ẩn chứa vô số hồn ma.
“Xem chừng có thể cân nhắc."
Ma Hoàng nhìn kỹ dung nhan của Trọng Quang, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần da thịt ở dưới cằm hắn.
Trọng Quang cúi đầu cười, dùng sức siết lưng y, ánh mắt có chút lạnh:
“Trường Đình là coi ta như thị thiếp của ngươi sao?"
Ma Hoàng nhíu mày:
“Loại ánh sáng nhỏ bé há có thể so sánh được với ánh trăng?"
Đây là lần đầu tiên Trọng Quang nghe được những lời ngon tiếng ngọt như thế này, không khỏi mỉm cười, tâm tình tốt lên, nói:
“Vậy là Trường Đình đồng ý?"
Ma Hoàng buông mắt khẽ chớp chớp.
Dù sao y cùng Trọng Quang đã từng hoan ái những hai mươi mốt năm, lại đến một hồi dường như cũng chỉ có thế. Huống chi… khóe mắt y lướt đến cái bụng cao lớn ở trước người mình, không khỏi bực mình một hồi.
Có cái thứ này đeo ở trên người, không muốn đồng ý cũng không được a!
Tâm tư của Ma Hoàng vĩnh viễn không thể so với người bình thường. Nếu biện pháp này có thể đẩy nhanh hơn tốc độ trưởng thành của thai nhi, vậy thử một lần cũng không có hại. Nếu không được… tương lai y chắc chắn sẽ đòi lại từ trên người Trọng Quang!
Ma Hoàng tuyệt sẽ không để kẻ khác chiếm tiện nghi của mình.
Nếu đã hạ quyết tâm, y liền cười ra tiếng, thống khoái nói:
“Được!"
Chuyện đến trước mắt, Trọng Quang ngược lại có chút do dự.
Ma Hoàng dùng thuật giấu cái bụng vướng bận kia đi, nửa nằm ở trên ma tháp của y, dáng người thon dài mạnh mẽ, mỗi một đường cong đều xinh đẹp tràn ngập sức sống, dung mạo lại tuấn mỹ tựa như bức tranh, khiến cho mỗi một nữ nhân nhìn thấy đều muốn thét chói tai.
Trên người y phủ trường bào màu đen thêu hoa văn viền vàng, đã buông lỏng rơi ra một phần thành nửa che đậy, ẩn ẩn lộ ra phần ngực khêu gợi bên trong. Màu da của y hơi tối, nhưng da thịt màu mật ong lại tản ra hấp dẫn trí mạng, làn da sáng bóng co dãn lại mềm mại, giống như đang kêu gào muốn người khác vỗ lên.
Trọng Quang từ khi sinh ra đến nay *** vốn đạm nhạt, trước khi cùng với Ma Hoàng hắn chưa từng thân cận da thịt với ai. Tuy rằng hai người đã từng hoan ái hai mươi mốt năm, nhưng Trọng Quang thực không nhớ rõ phải bắt đầu như thế nào. Lúc này nhìn thần sắc thản nhiên, thậm chí trong đôi mắt ma của Ma Hoàng còn ẩn chứa thúc giục ***, lại có chút không biết phải ‘xuống tay’ thế nào.
Ma Hoàng liếc mắt một cái liền nhìn thấu sự lúng túng của Trọng Quang.
Loại vẻ mặt như thế này của Thần đế thượng cổ thật hiếm gặp, nếu là trước đây, Ma Hoàng nhất định phải nhân cơ hội này mà cười nhạo một hồi. Bất đắc dĩ hiện tại đây rõ ràng là một Thần đế còn ‘non’ lại là kẻ ở trên y, tâm tình y sẽ không tốt như thế.
“Nơi này của bản hoàng có vài thứ tốt, nếu Côn Hạo không ngại, không bằng cùng chơi đùa một chút."
Ma Hoàng mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng, không đợi Trọng Quang trả lời, ngón tay liền bắn ra.
Chiếc đỉnh lớn giữa phòng bỗng ‘oành’ một tiếng, phát ra tiếng ‘vù vù;’, sau đó liền dâng lên một mùi hương thơm ngát thoang thoảng.
Trọng Quang hơi kinh hãi, vẻ mặt lại không hề thay đổi:
“Đó là?"
Ma Hoàng cười mà không nói.
Trọng Quang rất nhanh đã bình tĩnh lại. Thời điểm như thế này, chính là yêu cầu hai bên cùng tận lực ‘hợp tác’, nói vậy Ma Hoàng cũng sẽ không dùng thủ đoạn đùa giỡn gì.
Hơn nữa hắn rất nhanh đã hiểu được đây là loại hương thơm gì.
Sắc mặt Trọng Quang ửng hồng, hô hấp dần trở nên dồn dập, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy tức giận.
Nghĩ xem một Thần đế thượng cổ như hắn, lại cần nhờ đàn hương thúc tình giục dục mới có thể hoan ái sao?
Ma Hoàng nhìn ra hắn không vui, chủ động áp sát lại gần, ôm vai lưng hắn, nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn:
“Côn Hạo không cần để ý. Loại việc như thế này ở Ma giới ta cực kỳ bình thường, chỉ dùng để tăng thêm tình thú, rất nhanh ngươi sẽ nhận ra tác dụng kỳ diệu của nó."
Nói xong, đầu lưỡi hơi vươn ra, ngậm lấy vành tai của Trọng Quang.
Trọng Quang chưa bao giờ gần gũi với người khác như thế, càng không có kinh nghiệm phong phú như Ma Hoàng, sao có thể chịu được sự ve vãn của y?
Nhưng dù sao Trọng Quang cũng là một trong ba vị đại Thần đế thượng cổ, không dễ dàng rơi xuống hạ phong như vậy. Hắn đưa mắt nhìn đôi môi mỏng nhạt màu như lá liễu gần ngay trước mắt, liền không chút do dự nghiêng dường qua, một hơi ‘cắn’ xuống.
Trong nháy mắt môi cánh hoa chạm nhau, hai người đồng thời có chút chấn động, cả người cứng ngắc.
Nguyên lai dù Ma Hoàng ngự nữ vô số, kinh nghiệm phong phú, nhưng chưa từng hôn môi với những thị thiếp này. Chỉ vì chuyện ‘hôn môi’ này dường như vô cùng thân mật, lấy thân phận bậc này cùng tâm tính lạnh lùng cứng rắn của Ma Hoàng, tuyệt sẽ không làm như thế với đám thị thiếp.
Mà Trọng Quang thì càng không cần nói, cho đến bây giờ, ‘gần gũi’ nhất với hắn e rằng cùng chỉ có Ma Hoàng, ngay cả hai vị Thần đế Đại Chính cùng Đông Hoa cũng phải xếp sau.
Hai người gắn bó dán chặt vào nhau, giống như cùng bị một loại dòng điện đánh trúng, một loại cảm giác kỳ quái len lỏi toàn thân. Mà thần quang cùng ma khí quấn quít kích động lẫn nhau, lại sinh ra một loại cảm giác tốt đẹp khiến tâm trí dao động.
Thần và Ma, chính là đối địch trời sinh. Một bên sinh ra trong ánh sáng huyền ảo sáng nhất của vũ trụ, một bên xuất thân từ đầm ma hắc ám nhất của vũ trụ. Hai loại sức mạnh trời sinh đối nghịch, không dung lẫn nhau. Mà giờ khắc này, khi hai loại sức mạnh dùng một phương thức khác cùng tiếp xúc, lại đột nhiên ngược dòng trở về nguồn gốcchung sâu xa – vũ trụ.
Vì thế, lại viên mãn ngoài ý muốn.
Trọng Quang nhịn không được vươn tay, ôm lấy Ma Hoàng, đôi môi giống như thăm dò cọ xát chạm khẽ lên đôi môi cánh hoa mềm mỏng của đối phương, trằn trọc.
Ma Hoàng cũng kìm lòng không được mà ôm chặt hắn, đôi môi khẽ nhếch, đầu lưỡi tìm kiếm, duỗi ra vươn vào trong miệng Trọng Quang hút lấy.
Thần ma lực lưu chuyển lẫn nhau, cùng kích động.
Năng lực học tập của Trọng Quang rất mạnh, chỉ một lát sau, đã học tập được không ít từ chỗ Ma Hoàng, lập tức phản khách thành chủ, đầu lưỡi thăm dò hưởng ứng.
Đây thật sự là một loại cảm giác cực kỳ lạ.
Hai người ôm nhau lăn vào giữa chiếc giường mềm mại rộng lớn, trằn trọc hút, cọ xát liếm cắn. Trong chốc lát đôi chân dài của Ma Hoàng đặt bên hông Trọng Quang, dùng sức lật lại, áp hắn dưới thân; Trọng Quang nháy mắt ôm lấy thắt lưng của Ma Hoàng, hơi dùng lực, quay người lên trên.
Hai người lăn mấy vòng, gắn bó lưu luyến.
Loại cảm giác thần ma lực giao hòa cùng kích động này quá mức tuyệt vời, tình cảm gần gũi thân mật lại xa lạ khiến hai người cuốn hút lẫn nhau.
Tình dục sôi trào, Ma Hoàng vừa đáp lại nụ hôn của Trọng Quang, vừa đưa tay đẩy quần áo của hắn ra. Trọng Quang cũng không cam lòng yếu thế, học theo mà lột trường bào của đối phương xuống.
Một ma một thần cách nhau cực xa, khoảng cách giữa cả hai dường như lại vừa chạm vào nhau, ngăn cách ở giữa cũng chỉ có một cái bụng to nặng nề mà thôi.
Đôi mắt dài của Trọng Quang nheo lại, hé miệng cười, thần sắc lại vô cùng mị hoặc câu dẫn.
Ma Hoàng khép lại, khóe miệng lạnh lẽo cứng nhắc cong lên thành một độ cung, vươn tay nắm lấy cằm Trọng Quang.
Trọng Quang nâng một tay lên, đặt trên lưng y, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, từ từ cười nhạt nói:
“Hiện tại Trường Đình cảm thấy, đề nghị vừa rồi của ta như thế nào?"
Tròng mắt màu tím của Ma Hoàng hơi tối lại, bên trong thoáng có hắc khí quẩn quanh, giống như ẩn chứa vô số hồn ma.
“Xem chừng có thể cân nhắc."
Ma Hoàng nhìn kỹ dung nhan của Trọng Quang, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần da thịt ở dưới cằm hắn.
Trọng Quang cúi đầu cười, dùng sức siết lưng y, ánh mắt có chút lạnh:
“Trường Đình là coi ta như thị thiếp của ngươi sao?"
Ma Hoàng nhíu mày:
“Loại ánh sáng nhỏ bé há có thể so sánh được với ánh trăng?"
Đây là lần đầu tiên Trọng Quang nghe được những lời ngon tiếng ngọt như thế này, không khỏi mỉm cười, tâm tình tốt lên, nói:
“Vậy là Trường Đình đồng ý?"
Ma Hoàng buông mắt khẽ chớp chớp.
Dù sao y cùng Trọng Quang đã từng hoan ái những hai mươi mốt năm, lại đến một hồi dường như cũng chỉ có thế. Huống chi… khóe mắt y lướt đến cái bụng cao lớn ở trước người mình, không khỏi bực mình một hồi.
Có cái thứ này đeo ở trên người, không muốn đồng ý cũng không được a!
Tâm tư của Ma Hoàng vĩnh viễn không thể so với người bình thường. Nếu biện pháp này có thể đẩy nhanh hơn tốc độ trưởng thành của thai nhi, vậy thử một lần cũng không có hại. Nếu không được… tương lai y chắc chắn sẽ đòi lại từ trên người Trọng Quang!
Ma Hoàng tuyệt sẽ không để kẻ khác chiếm tiện nghi của mình.
Nếu đã hạ quyết tâm, y liền cười ra tiếng, thống khoái nói:
“Được!"
Chuyện đến trước mắt, Trọng Quang ngược lại có chút do dự.
Ma Hoàng dùng thuật giấu cái bụng vướng bận kia đi, nửa nằm ở trên ma tháp của y, dáng người thon dài mạnh mẽ, mỗi một đường cong đều xinh đẹp tràn ngập sức sống, dung mạo lại tuấn mỹ tựa như bức tranh, khiến cho mỗi một nữ nhân nhìn thấy đều muốn thét chói tai.
Trên người y phủ trường bào màu đen thêu hoa văn viền vàng, đã buông lỏng rơi ra một phần thành nửa che đậy, ẩn ẩn lộ ra phần ngực khêu gợi bên trong. Màu da của y hơi tối, nhưng da thịt màu mật ong lại tản ra hấp dẫn trí mạng, làn da sáng bóng co dãn lại mềm mại, giống như đang kêu gào muốn người khác vỗ lên.
Trọng Quang từ khi sinh ra đến nay *** vốn đạm nhạt, trước khi cùng với Ma Hoàng hắn chưa từng thân cận da thịt với ai. Tuy rằng hai người đã từng hoan ái hai mươi mốt năm, nhưng Trọng Quang thực không nhớ rõ phải bắt đầu như thế nào. Lúc này nhìn thần sắc thản nhiên, thậm chí trong đôi mắt ma của Ma Hoàng còn ẩn chứa thúc giục ***, lại có chút không biết phải ‘xuống tay’ thế nào.
Ma Hoàng liếc mắt một cái liền nhìn thấu sự lúng túng của Trọng Quang.
Loại vẻ mặt như thế này của Thần đế thượng cổ thật hiếm gặp, nếu là trước đây, Ma Hoàng nhất định phải nhân cơ hội này mà cười nhạo một hồi. Bất đắc dĩ hiện tại đây rõ ràng là một Thần đế còn ‘non’ lại là kẻ ở trên y, tâm tình y sẽ không tốt như thế.
“Nơi này của bản hoàng có vài thứ tốt, nếu Côn Hạo không ngại, không bằng cùng chơi đùa một chút."
Ma Hoàng mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng, không đợi Trọng Quang trả lời, ngón tay liền bắn ra.
Chiếc đỉnh lớn giữa phòng bỗng ‘oành’ một tiếng, phát ra tiếng ‘vù vù;’, sau đó liền dâng lên một mùi hương thơm ngát thoang thoảng.
Trọng Quang hơi kinh hãi, vẻ mặt lại không hề thay đổi:
“Đó là?"
Ma Hoàng cười mà không nói.
Trọng Quang rất nhanh đã bình tĩnh lại. Thời điểm như thế này, chính là yêu cầu hai bên cùng tận lực ‘hợp tác’, nói vậy Ma Hoàng cũng sẽ không dùng thủ đoạn đùa giỡn gì.
Hơn nữa hắn rất nhanh đã hiểu được đây là loại hương thơm gì.
Sắc mặt Trọng Quang ửng hồng, hô hấp dần trở nên dồn dập, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy tức giận.
Nghĩ xem một Thần đế thượng cổ như hắn, lại cần nhờ đàn hương thúc tình giục dục mới có thể hoan ái sao?
Ma Hoàng nhìn ra hắn không vui, chủ động áp sát lại gần, ôm vai lưng hắn, nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn:
“Côn Hạo không cần để ý. Loại việc như thế này ở Ma giới ta cực kỳ bình thường, chỉ dùng để tăng thêm tình thú, rất nhanh ngươi sẽ nhận ra tác dụng kỳ diệu của nó."
Nói xong, đầu lưỡi hơi vươn ra, ngậm lấy vành tai của Trọng Quang.
Trọng Quang chưa bao giờ gần gũi với người khác như thế, càng không có kinh nghiệm phong phú như Ma Hoàng, sao có thể chịu được sự ve vãn của y?
Nhưng dù sao Trọng Quang cũng là một trong ba vị đại Thần đế thượng cổ, không dễ dàng rơi xuống hạ phong như vậy. Hắn đưa mắt nhìn đôi môi mỏng nhạt màu như lá liễu gần ngay trước mắt, liền không chút do dự nghiêng dường qua, một hơi ‘cắn’ xuống.
Trong nháy mắt môi cánh hoa chạm nhau, hai người đồng thời có chút chấn động, cả người cứng ngắc.
Nguyên lai dù Ma Hoàng ngự nữ vô số, kinh nghiệm phong phú, nhưng chưa từng hôn môi với những thị thiếp này. Chỉ vì chuyện ‘hôn môi’ này dường như vô cùng thân mật, lấy thân phận bậc này cùng tâm tính lạnh lùng cứng rắn của Ma Hoàng, tuyệt sẽ không làm như thế với đám thị thiếp.
Mà Trọng Quang thì càng không cần nói, cho đến bây giờ, ‘gần gũi’ nhất với hắn e rằng cùng chỉ có Ma Hoàng, ngay cả hai vị Thần đế Đại Chính cùng Đông Hoa cũng phải xếp sau.
Hai người gắn bó dán chặt vào nhau, giống như cùng bị một loại dòng điện đánh trúng, một loại cảm giác kỳ quái len lỏi toàn thân. Mà thần quang cùng ma khí quấn quít kích động lẫn nhau, lại sinh ra một loại cảm giác tốt đẹp khiến tâm trí dao động.
Thần và Ma, chính là đối địch trời sinh. Một bên sinh ra trong ánh sáng huyền ảo sáng nhất của vũ trụ, một bên xuất thân từ đầm ma hắc ám nhất của vũ trụ. Hai loại sức mạnh trời sinh đối nghịch, không dung lẫn nhau. Mà giờ khắc này, khi hai loại sức mạnh dùng một phương thức khác cùng tiếp xúc, lại đột nhiên ngược dòng trở về nguồn gốcchung sâu xa – vũ trụ.
Vì thế, lại viên mãn ngoài ý muốn.
Trọng Quang nhịn không được vươn tay, ôm lấy Ma Hoàng, đôi môi giống như thăm dò cọ xát chạm khẽ lên đôi môi cánh hoa mềm mỏng của đối phương, trằn trọc.
Ma Hoàng cũng kìm lòng không được mà ôm chặt hắn, đôi môi khẽ nhếch, đầu lưỡi tìm kiếm, duỗi ra vươn vào trong miệng Trọng Quang hút lấy.
Thần ma lực lưu chuyển lẫn nhau, cùng kích động.
Năng lực học tập của Trọng Quang rất mạnh, chỉ một lát sau, đã học tập được không ít từ chỗ Ma Hoàng, lập tức phản khách thành chủ, đầu lưỡi thăm dò hưởng ứng.
Đây thật sự là một loại cảm giác cực kỳ lạ.
Hai người ôm nhau lăn vào giữa chiếc giường mềm mại rộng lớn, trằn trọc hút, cọ xát liếm cắn. Trong chốc lát đôi chân dài của Ma Hoàng đặt bên hông Trọng Quang, dùng sức lật lại, áp hắn dưới thân; Trọng Quang nháy mắt ôm lấy thắt lưng của Ma Hoàng, hơi dùng lực, quay người lên trên.
Hai người lăn mấy vòng, gắn bó lưu luyến.
Loại cảm giác thần ma lực giao hòa cùng kích động này quá mức tuyệt vời, tình cảm gần gũi thân mật lại xa lạ khiến hai người cuốn hút lẫn nhau.
Tình dục sôi trào, Ma Hoàng vừa đáp lại nụ hôn của Trọng Quang, vừa đưa tay đẩy quần áo của hắn ra. Trọng Quang cũng không cam lòng yếu thế, học theo mà lột trường bào của đối phương xuống.
Tác giả :
Thập Thế