Thần Long Ở Rể
Chương 147 Quỳ Mà Xin Lỗi 2
Hồ Diệu Thái mong muốn có thể nhìn thấy Hồ Cửu bị Thẩm Lương xử lý tại chỗi, muốn diệt sạch sẽ cái gì gọi là kiêu ngạo.
Ông ta vốn đã ngứa mắt Hồ Cửu, lại thấy Hồ Lâm cứ phải dè dặt cẩn thận càng cảm thấy chướng mắt hơn.
Dù cho Hồ Cửu có quen biết với gia tộc bí ẩn thì sao chứ?
Có gì hơn người?
Đã vậy ép bọn họ là được.
Dù sao Hồ gia cũng không thể đợi, mà ông ta càng không thể cúi đầu.
“Ông Hồ, chuyện này… có chút hơi quá." Thẩm Lương nhíu mày.
“Có gì là quá đáng.
Phải để cho những kẻ sau làm gương, từ khi nào Hồ gia lại dễ đến dễ đi như vậy."
“Nếu không, sau này những kẻ như thế này đến phá Hồ gia, một lần lại một lần gọi tới Ngài Thẩm đây sao?"
Hồ Diệu Thái bức bách.
Thẩm Lương tuy khó chịu nhưng cũng nhịn xuống, không muốn đôi co với lão già này.
Mà người Hồ gia có ai mà không biết tính nết lão ta, ông ta vô lý cũng muốn người khác nghe theo mình.
“Làm theo ý ông Hồ đi."
Thẩm Lương ra hiệu cho đám người kia tiến vào.
Bọn người Hồ gia chỉ trừ Hồ Lâm đều nhìn chằm chằm phía Hồ Cửu, muốn thấy được vẻ mặt hoảng sợ cầu xin của Hồ Cửu.
Nhưng trái với mong muốn của bọn họ, Hồ Cửu vẫn rất thoải mái, không hề có sự sợ hãi nào, trên gương mặt còn có nụ cười.
Đám người kia hùng hổ đi vào, đang định lôi Hồ Cửu đứng lên thì bị Hồ Cửu một cước đá mạnh vào chân.
Kẻ đi đầu bị khụy xuống, kẻ sau lại tức giận xông tới, Hồ Cứu kéo bàn nước trước mặt, đạp mạnh nó bay tới chỗ đám người kia.
Kính thủy tinh vỡ vụn, may mắn là tên phía sau né được, nhưng những người khác thì bị mảnh thủy tinh văng trúng.
“Á…"
“Đau…"
Mà Hồ Bách Nhân cùng Hồ Tiêu đều bị dính mảnh thủy tinh.
“Cha ơi… con đau…" Hồ Tiêu lúc này đau đến cắn răng.
Ai bảo hắn xui xẻo chứ, lần nào cũng là người bị dính đòn.
Hai tên dẫn đầu xem như có chút bản lĩnh, nhanh chóng chạy tới muốn túm lấy Hồ Cửu.
Hồ Cửu từ đầu đến cuối vẫn chưa thực sự đứng dậy, lần này Hồ Cửu chỉ cần vài cước đã làm cho hai gã kia bị văng đi.
Thẩm Lương nhíu mày, nhìn ra thân thủ chàng trai này khá tốt, lòng có chút ngưỡng mộ.
“Dừng đi!"
Hắn ta đột nhiên quát lên.
Cả đám thuộc hạ đang tức giận cũng phải cúi đầu lùi ra.
Mà phòng khách Hồ gia lúc này loạn thành một đoàn, lộn xộn khó tả.
“Ông Hồ, nên đưa Hồ thiếu cùng Hồ lão gia đi viện thôi."
Thẩm Lương nhìn Hồ Diệu Thái, ánh mắt híp lại, quả thực không muốn tiếp tục đánh Hồ Cửu.
Với thân thủ kia thì đám thuộc hạ hắn mang đến không thể dùng, mà ở đây không thể dụng vũ khí.
“Tôi nghĩ ông ta cũng cần đến bệnh viện."
Nghe Hồ Cửu nói vậy mọi người đều không hiểu.
Cho rằng anh là đang trù ẻo Hồ Diệu Thái.
“Hồ Cửu! Đừng cho rằng có chút quan hệ này nọ là chúng tao sợ mày.
Trưởng lão của chúng tao sao lại cần đi viện.
Người cần đi là mày mới đúng, đồ điên." Hồ Bách Nhân nhịn đau mà mắng Hồ Cửu.
Thật sự muốn lấy lòng trưởng lão, cũng là muốn thể hiện chút uy quyền.
Nhưng anh lại không nói gì anh mắt xoáy sâu vào cánh tay phải của Hồ Diệu Thái.
Hồ Lâm phát giác bất thường nhanh chóng chạy tới xem kỹ, nhìn theo hướng ánh mắt Hồ Cửu.
“Trưởng lão… Ngài…" Hồ Lâm ngạc nhiên nhìn ông ta.
“Nhanh! Đưa trưởng lão đến bệnh viện, nhanh lên."
Hồ Lâm gọi to.
Mà Thẩm Lương cũng bất ngờ, nhìn kỹ một chút, một mảnh thủy tinh cắm sâu vào động mạch chủ.
Hiện tại không thể rút ra, nếu không rất dễ gây mất máu mà chết.
“Nhanh, đưa ông Hồ tới bệnh viện Thẩm gia, nhanh lên."
Thẩm Lương cũng hơi hoảng.
Dù cho có chán ghét ông Hồ nhưng hắn đã hứa với ông Thẩm là phải bảo vệ Hồ gia, trừ khi ông Hồ chết, nếu không hắn mãi mãi vẫn phải bảo vệ an toàn Hồ Diệu Thái.
Nhưng sau khi thuộc hạ đưa ông Hồ đi, Thẩm Lương chợt ngồi lại, hắn ta cảm thấy Hồ Cửu vô cùng bình tĩnh, cũng không có ý định muốn đi.
“Chàng trai trẻ, hôm nay xem như cậu may mắn, sau này đừng làm phiền Hồ gia, tôi xem như không có chuyện hôm nay."
Thẩm Lương nhíu mày, xem như thưởng thức tài nghệ của Hồ Cửu, thả cho anh một đường sống.
Hắn thừa biết tính cách của Hồ Diệu Thái, sau khi ra viện cũng sẽ tìm đến hắn một hai đòi xử lý.
Hồ gia lúc trước cũng xem như có thực lực, nhân tài rất nhiều, có chỗ đứng nhất định.
Nhất là Hồ Thúy, năm đó ông cũng có ý với Hồ Thúy, thông minh xinh đẹp.
Tiếc là…
Mà trên người Hồ Cửu lại có gì đó quen thuộc, là cho Thẩm Lương có cảm giác không muốn ra tay với anh.
“Ông nói xem… Là tôi phiền họ hay họ phiền tôi."
Hồ Cửu cũng không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược.
“Đây…"
Thẩm Lương cũng không dám đảm bảo.
Suy cho cùng Thẩm Lương cũng là người biết điều, chỉ là bị ràng buộc với một lời hứa, không thể làm khác.
“Xem như hôm nay ông có nghĩa khí, cũng có sự bao dung, tôi bỏ qua cho ông.
Tốt nhất ông nên giữ gìn đức hạnh đó đi, có ngày nó sẽ cứu ông đấy."
Hồ Cửu cười nói.
Cứ như là đang tán thưởng Thẩm Lương.
Mà lời của Hồ Cửu rất nhanh sẽ ứng nghiệm, chính vì còn một phần của sự biết điều này mà cứu Thẩm gia thoát nạn.
“Cậu… quá ngông cuồng."
Hồ Cửu nhìn xung quanh, nhân vật chính Hồ gia đã đi, anh cũng không cần ở lại.
Lần này anh muốn về đây cũng tiện tay điều tra một chút về mẹ của mình, sao khi Hữu Thủ thu thập thông tin, anh cảm giác mẹ anh có bí mật gì đó, có lẽ Hồ gia cũng có manh mối một chút.
Chỉ là không ngờ đám người Hồ gia này nhiều năm được ‘nuông chiều’ thành hỏng rồi.
Xem ra sau khi tra được thứ anh cần, Hồ gia bị diệt là chắc rồi!.