Thần Long Chi Vương
Chương 17: Làm Ăn Với Bảo Khánh Dư Đường
Tống Yên không biết lại chạy đi đâu rồi, lại không có ai để hỏi. Lý Tư Tiên đành phải nhờ đến hệ thống.
"Hệ thống, hãy dạy cho ta những kiến thức liên quan đến Nguyên Hồn"
"Vâng, chủ nhân!"
Sau đó cái hệ thống có tâm nhất Vịnh Bắc Bộ bắt đầu giảng dạy tất cả kiến thức, khuyến mãi thêm cả sách vở, nói chung cứ dính tới Nguyên Hồn là dạy hết, chỉ mong người chủ nhân Lý Tư Thiên thân yêu thành tài.
Nội dung sâu sắc, kiến thức cao siêu thế nào cũng đều được hệ thống chuyển thành những lời lẽ dễ hiểu giúp Lý Tư Thiên nắm bắt triệt để về Nguyên Hồn, so với Tống Yên thì chuyên nghiệp hơn nhiều.
Tiếp theo là đến các kiến thức chuyên sâu hơn một chút. Rất nhanh Lý Tư Thiên đã phát hiện ra, không gian Nguyên Hồn cùng chú hổ nhỏ của mình chỉ mới là trạng thái trụ cột đầu tiên, khoảng cách đến khi Nguyên Hồn thăng cấp còn kém một chút.
Muốn thiết kế ra các đường nét cơ bản thì phải hấp thu rất nhiều linh khí, càng hấp thu nhiều thì các đường nét sẽ càng phong phú, không gian Nguyên Hồn cùng bạch hổ sẽ càng sống động và đẹp hơn. Xong tất cả các bước này thì mới coi như hoàn thành cấu trúc không gian Nguyên Hồn, giúp Nguyên Hồn tăng cấp.
Điều kiện để Nguyên Hồn của Lý Tư Thiên thăng cấp là phải tạo ra một Hỏa Hổ Môn thật to lớn. Tiếp theo là hấp thụ được nhiều linh khí, giúp Nguyên Hồn lớn mạnh, mở ra rất nhiều khiếu huyệt trong cơ thể. Càng mở ra nhiều thì tốc độ hấp thu linh khí sẽ càng nhanh, khi nào hấp thu đủ linh khí thì sẽ hoàn thành điều kiện thăng cấp, lúc đó Nguyên Hồn sẽ tự động tiến hóa.
Sau khi tăng cấp sẽ mở thêm rất nhiều khiếu huyệt, thực lực cá nhân cũng sẽ tăng lên. Tất nhiên, không phải chỉ có mỗi tố chất thân thể tăng lên đâu, lúc đó còn có thể sử dụng linh khí để tấn công cùng phòng thủ, so với việc sử dụng thân thể tấn công cũng tốt hơn nhiều.
Sau khi được thầy giáo hệ thống tận tình chỉ dạy, Lý Tư Thiên cũng biết hướng đi của mình. Nếu cứ để cho Nguyên Hồn tự động hấp thu linh khí thì đến khi nào mới xong? Nhưng nếu cứ dùng linh lực của hệ thống thì cũng không được, lúc bắt đầu tốt nhất phải tự thân vận động, ông thầy hệ thống đã dạy mình như vậy còn gì.
Tu hành thì phải luyện công, mà muốn luyện công thì phải có công pháp, như vậy mới tạo được một nền tảng vững chắc. Trong các đại gia tộc đều có những công pháp thích hợp cho con em tu luyện, nhà họ Tống cũng vậy, nhưng Lý Tư Thiên không phải người nhà họ Tống nên không được hưởng cái phúc lợi đó.
Tên quản gia nể mặt Tống Yên cùng với mấy món lễ vật nên mới cấp cho Lý Tư Thiên một căn phòng nhỏ ở tạm. Công pháp của nhà người ta, hắn có mơ cũng không dám nghĩ đến.
May mắn rằng ở cái thành nhỏ này, Bảo Khánh Dư Đường cũng thuộc loại có số có má, công pháp đan dược đầy rẫy. Nhưng ông thầy hệ thống mình cũng đã nói, công pháp trong này cũng chỉ dành cho giai đoàn hình thành trụ cột, không quá cao siêu.
Vốn dĩ là định nhờ ông thầy hệ thống cho một công pháp tốt tốt để tu luyện rồi, mà nào ngờ nó lại bảo rằng mình phải tự đi mà kiếm lấy. Đúng là cái hệ thống đáng ghét! Cà khịa là giỏi chứ không được gì hay.
Lý Tư Thiên bây giờ không cần đến mấy loại cao cấp, hắn cần chính là công pháp cơ sở, mua của Bảo Khánh Dư Đường thì quá hợp lý. Nhưng những thứ đó thì khá đắt đỏ? Một tên quỷ nghèo như hắn làm sao có tiền mà mua chứ?
Vốn là định dùng cái điều kiện lần trước ra để trao đổi, nhưng hắn thấy như vậy thì quá hời cho Bảo Khánh Dư Đường rồi. Nên hắn ta quyết định tìm cách khác.
Cũng may cái thế giới này chưa phát triển, nhiều thứ của Trái Đất Lý Tư Thiên biết nơi này chưa có, chế tạo vài thứ bán kiếm tiền vẫn rất dễ.
Lúc ở Bảo Khánh Dư Đường Vương, Lý Tư Thiên cũng có lấy thử mấy món điểm tâm, cũng có kẹo. Nhưng kẹo ở đây cách làm thô sơ cẩu thả, hơi ngọt nhưng bề ngoài xấu không tả được, chưa tính còn chứa nhiều tạp chất linh tinh.
Hai ngày sau, Lý Tư Thiên mang theo một cái túi vải to cỡ nắm đấm, thong thả đi vào Bảo Khánh Dư Đường. Mặc dù trong thành này có rất nhiều của hàng có danh tiếng, nhưng Bảo Khánh Dư Đường vẫn có quy mô lớn nhất, với lại dù sao cũng từng làm ăn với họ, làm với người lạ không bằng với người quen.
“Tiểu nhị, gọi chủ quán ra đây, ta có vụ làm ăn lớn muốn bàn bạc."
Ở Bảo Khánh Dư Đường, Lý Tư Thiên cũng được coi là người quen, vừa vào cửa liền hét toáng cả lên.
Tên phụ việc đang định chửi, vừa quay lại thấy ngay Lý Tư Thiên, liền lập tức mời hắn tới phòng khách, mang trà ngon ra tiếp đón rồi chạy đi gọi ông chủ.
Chỉ chốc lát, tên mập chủ quán đã xuất hiện trước mặt Vương Thắng, cười híp mắt chắp tay chào hỏi.
"Ta tới để bán ít đồ, ngài xem thử giá trị được bao nhiêu?"
Lý Tư Thiên cũng cười híp mắt, một phong cách rất giống người ăn, chỉ chỉ bao vải nhỏ đang nằm bên cạnh mình, sau đó đẩy tới trước mặt tên mập.
Tên béo này không hốt hoảng như lần gặp Lý Tư Thiên trước đây, mọi người làm ăn với nhau là bình đẳng. Chuyện đã qua thì phải cho qua, không đúng sao? Có gì mà phải sợ?
Mở túi vải trắng ra, tên mập nhìn xong lại cột lại cẩn thận, ánh mắt sáng lên quay lai hỏi Lý Tư Thiên:
"Quý khách đây là cái gì?"
Lý Tư Thiên nói đây là đồ tốt, nhưng tên mập lại không nhận ra thứ gì, chỉ nhìn thấy sáng trắng, rất đẹp.
“Ngươi cứ việc nếm thử đi!"
Lý Tư Thiên cười nói. Trong lòng thì cười đểu, tên mập này thật đáng thương, ngay cả đường trắng cũng chưa được nhìn thấy. Quả thật là quá quê mùa rồi.
Tên mập lấy một ngón tay cho vào trong bao đường trắng chấm một cái rồi cho vào miệng. Ngay lập tức hắn cảm nhận được sự ngọt ngào đang không ngừng tan chảy trong cái mõm heo của mình, không hề có một mùi khác chen lẫn, không chút tạp chất, ngon thấu tim gan.
Hắn có thể thề với cái cột nhà, từ bé đến lớn chưa bao giờ được nếm thử một thứ ngọt ngào như vậy. Hắn nghĩ tới cảnh nếu như trên bàn ăn của mấy người giàu có xuất hiện thứ này, phải tốn bao nhiêu cái thao mới hứng nổi nước dãi rơi xuống đây.
"Ra giá đi!"
Lý Tư Thiên cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp hỏi giá.
"Một kg đổi lấy hai mươi đồng tiền, cái thứ trắng này gọi là…"
Tên béo đang nói luyến thắng bỗng cứng họng, hắn không biết cái thứ màu trắng tinh khiết này tên gì.
"Đường trắng, hoặc là Đường cát."
Lý Tư Thiên bổ sung một câu.
"Chí ít một ngân tệ một cân, ngài thấy sao?"
Mập chưởng quỹ nhìn Lý Tư Thiên dò hỏi.
"Tùy ngươi, bán được giá bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của Bảo Khánh Dư Đường các ngươi."
Lý Tư Thiên không cần biết một kg đường bán được bao nhiêu tiền. Một mình hắn làm thì có bán cũng chỉ được mấy đồng, thế thì lời đâu ra nữa. Cái hắn muốn bán chính là kỹ thuật chế tạo:
"Kỹ thuật chế tạo Đường Cát, phân phối độc quyền, ngươi ra giá đi."
"Sao cơ?"
Tên mập hít vào một ngụm khí lạnh. Không bán Đường Cát, nhưng bán kỹ thuật chế tạo, vụ làm ăn này thật sự rất lớn.
"Quý khách đợi chút, ta cũng chỉ làm thuê nên không thể làm chủ được, phải hỏi bà chủ lớn nhất của ta."
Tên mập quản lý cả đời buôn bán, hắn biết đây có lẽ là vụ làm ăn lớn nhất trong cuộc đời mình. Không nhớ rằng không thể làm bại lộ thông tin của Bao Khánh Dư Đường, trực tiếp muốn xin chỉ thị cấp trên.
Lý Tư Thiên đưa tay ra dấu mời, để tên quản lý tự nhiên. Chuyện làm ăn đôi khi không thể tự ý ra giá, không biết chừng sẽ thua thiệt. Để đối phương tự ý ngỏ lời, chính mình nếu cảm thấy hài lòng thì thôi, đôi khi lại tốt hơn