Thần Khống Thiên Hạ
Chương 349: Đánh Chết Hỏa Hồ (2)
Lúc một chỉ của hắn bắn tới, Lăng Tiếu triển khai tốc độ nhanh nhất, lập tức đến bên cạnh Hỏa Hồ, hét lớn một tiếng:
- Đi chết đi!
Liệt Viêm Chỉ chỉ tạm thời ngăn cản Hỏa Hồ công kích Thạch Thiên Hậu mà thôi, hắn hiện tại cần một chiêu kích sát.
Từng bóng kiếm tràn ngập hỏa diễm đánh lên người Hỏa Hồ.
Oanh!
Một chiêu này của Lăng Tiếu vận đủ mười thành huyền lực, hơn nữa trong tay của hắn lại là huyền khí tam giai, một kích này có thể so sánh với một kích toàn lực của Linh Sư thấp giai.
Hỏa Hồ bị đánh bay ra xa mười thước, rơi vào bụi cỏ dại gần đó.
- Sư huynh ngươi không sao chớ?
Lăng Tiếu quan tâm hỏi.
- Không có việc gì, may mắn ngươi tấn công kịp thời, đi nhanh đi, Hỏa Hồ có lẽ không chết, cho dù chúng ta liên thủ cũng không đánh lại nó đâu.
Thạch Thiên Hậu nói một tiếng, nhanh chóng bảo Lăng Tiếu rời đi.
- Sư huynh ta không đi đâu, Hỏa Hồ lại công tới rồi.
Lăng Tiếu cảnh giới nhìn qua chỗ Hỏa Hồ vừa rơi xuống nói ra.
Hắn vừa mới dứt lời, một đạo hỏa ảnh từ trong bụi cỏ lao thẳng ra ngoài, tốc độ kia rõ ràng còn nhanh hơn lúc trước vài phần.
- Đến đây đi, rất lâu rồi không có thứ gì luyện chiêu cả!
Lăng Tiếu không lùi mà tiến tới, hét lớn một tiếng, Liệt Viêm Kiếm hỏa mang đại thịnh.
Kiếm Lưu Ngân!
Trong lúc nhất thời vô số hỏa mang bao phủ toàn bộ đường tiến của Hỏa Hồ.
Đáng tiếc Lăng Tiếu vẫn đánh giá thấp tốc độ của Hỏa Hồ, chỉ thấy nó nhảy lung tung tới bên cạnh Lăng Tiếu, nó mở miệng táp thẳng vào phần eo của Lăng Tiếu.
Nếu như bị cắn chỉ sợ sẽ mất đi một khối thịt lớn đấy.
- Súc sinh, chớ có càn rỡ!
Thạch Thiên Hậu quát một tiếng, lập tức lao tới trợ giúp.
Trong lúc nhất thời một thú hai người triền đấu với nhau.
Lăng Tiếu dùng phong thuộc tính còn có thể bắt kịp phương hướng của Hỏa Hồ, thế nhưng mà hắn không thể làm gì Hỏa Hồ, mà Hỏa Hồ thời điểm cắn Lăng Tiếu thì Thạch Thiên Hậu lại trợ giúp.
- Sư đệ, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, ngươi đi trước đi, ta ngăn cản nó.
Thạch Thiên Hậu lo lắng.
Hỏa Hồ tam giai trung cấp quả thật quá khó chơi, hai người giằng co không lâu, Thạch Thiên Hậu đành phải bảo Lăng Tiếu rời khỏi trước, đó là vì suy nghĩ thực lực Lăng Tiếu yếu hơn rất nhiều.
Thế nhưng mà hắn cũng không có phát hiện, Lăng Tiếu đối mặt với Hỏa Hồ lại không rơi vào hạ phong, chỉ sợ đổi lại là hắn đã xong rồi.
- Không được, Hỏa Hồ này đã bị hỏa độc bộc phát, căn bản sẽ không buông tha công kích, cho dù ngươi lưu lại cũng không phải đối thủ của nó, ngươi nghĩ biện pháp ngăn cản nó, ta sẽ giải quyết.
Lăng Tiếu ở một bên vung Liệt Viêm Kiếm ngăn cản Hỏa Hồ, nhìn qua Thạch Thiên Hậu nói ra.
- Tốt, ngươi từ từ!
Thạch Thiên Hậu ứng một tiếng, sau đó tụ tập linh lực.
Lập tức quanh người Thạch Thiên Hậu có màu vàng hiện ra, ngay sau đó hắn hét to một tiếng:
- Đại địa chi thủ.
Chỉ thấy hắn đánh một chưởng lên mặt đất, phát ra tiếng nổ mạnh rung trời chuyển đất.
Sau đó dưới mặt đất xuất hiện một bàn tay hướng về phía Hỏa Hồ cùng Lăng Tiếu đang triền đấu, sau đó bàn tay từ dưới đất lao lên.
Chít chít!
Hỏa Hồ bị bàn tay màu vàng nắm lấy, trong lúc nhất thời giãy giụa không được, nó kêu lên ầm ĩ.
- Làm tốt lắm!
Lăng Tiếu hét lên, Liệt Viêm Kiếm trong tay chém xuống.
XIU....XIU...!
Bóng kiếm cường đại ẩn chứa sát khí nồng đậm.
Phốc phốc!
Hỏa Hồ không có chút cơ hội tránh né nào cả, toàn bộ ăn một kích mạnh mẽ của Lăng Tiếu, từng đạo máu tươi bắn ra, thân thể bị chém thành hai đoạn.
Hô!
Lăng Tiếu thở ra một hơi, trực tiếp ngồi xuống.
Một kích vừa rồi đã rút toàn bộ huyền lực của hắn ra.
Thạch Thiên Hậu lập tức chạy tới.
- Sư đệ tốt lắm, Hỏa Hồ lại bị ngươi tiêu diệt.
Thạch Thiên Hậu cuối cũng cũng nhận ra thực lực của Lăng Tiếu không đơn giản như bề ngoài, cho dù đối chiến với hắn thì phần thắng vẫn là năm phần.
Hắn đã là Linh Sư thấp giai, mà Lăng Tiếu chỉ là Huyền Sĩ cao giai.
Thạch Thiên Hậu không nhịn được nói thầm.
- Sư đệ thật lợi hại!
- Chỉ là may mắn, nếu không phải sư huynh ngươi khống chế nó cho ta, ta chưa hẳn có thể gây tổn thương cho nó.
Lăng Tiếu lắc đầu nói ra, sau đó hắn ngồi xuống tại chỗ, khôi phục huyền lực một chút.
Thạch Thiên Hậu lập tức hái Ngũ Tinh Hoa, lại móc thú đan của Hỏa Hồ ra.
Qua một phút sau Lăng Tiếu ngồi xuống hoàn tất, Thạch Thiên Hậu giao hai thứ này cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu tự nhiên không khách khí, thu vào trong không gian giới của mình.
- Đi thôi, còn một đoạn nữa, phải nhanh.
Thạch Thiên Hậu nói ra.
Hai người lúc này đi sâu vào trong Diễm Hỏa Cốc.
Trên đường đi gặp phải hai con linh thú tam giai cấp thấp, nhưng mà bị hai người phối hợp tiêu diệt.
Lăng Tiếu lại thu hoạch hai viên thú đan và mấy gốc linh thảo.
Diễm Hỏa Cốc này đúng là bảo tàng với Lăng Tiếu.
Diễm Hỏa Cốc đỏ tươi như máu, nhiệt khí bốc lên mạnh mẽ.
Trong Diễm Hỏa Cốc có một ngọn núi lửa, vài tên trưởng lão và chấp sự của Tử Thiên Tông không ngừng thủ vệ ở nơi này.
Vách đá cách chỗ bọn họ không xa, lại có vài tên đệ tử Tử Thiên Tông bắt tay, mà sau lưng hai người là cửa động, bên trong càng không ngừng có tiếng "Đinh đương đinh đương" truyền ra.
Lúc này Lăng Tiếu cùng Thạch Thiên Hậu cũng chạy tới.
Hai người xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt trưởng lão cùng chấp sự.
Trưởng lão của Xích Viêm Phong nhíu mày hỏi.
- Hai người các ngươi sao tới đây?
Trong Diễm Hỏa Cốc khắp nơi đều là linh thú ngoài tam giai, đều là linh thú mạnh mẽ, mà Thạch Thiên Hậu cùng Lăng Tiếu hai người thực lực thấp kém, không ngờ dám tới đây chính là chuyện hắn kinh ngạc.
Cho dù là đệ tử Tử Thiên Tông trấn thủ ở đây cũng vài ngày đổi một lần, thay phiên trông coi, mà mỗi lần thay phiên đều là chấp sự đi cùng đệ tử, không thể một mình hành động, để tránh bị linh thú gây thương tích.
Hiện tại còn chưa tới thời gian thay phiên, mà Thạch Thiên Hậu cùng Lăng Tiếu đột nhiên đồng thời xuất hiện, hắn nghi hoặc trong lòng.
Hai người này tiến lên hành lễ với một đám trưởng lão, Thạch Thiên Hậu mới cung kính nói:
- Lực trưởng lão, Chư trưởng lão ra lệnh cho Lăng Tiếu sư đệ đến đây hiệp trợ chư vị trưởng lão, trấn thủ linh quáng, cho tới khi lấy quặng hoàn thành mới thôi, đệ tử là hộ tống Lăng Tiếu sư đệ tới.
- Hồ đồ, ngươi tới cũng bỏ đi, Lăng Tiếu chỉ là Huyền Sĩ cao giai, thực lực như vậy làm sao chống lại hỏa độc, còn có linh thú ở đây nữa.
Thạch Thiên Hậu vừa nói xong Lực trưởng lão tức giận nói ra.
Đám trưởng lão và chấp sự chung quanh cũng khó hiểu.
Ngay sau đó Thạch Thiên Hậu mang nguyên nhân Chư Như Thường vì sao bảo Lăng Tiếu tới đây trấn thủ linh quáng.
Sau khi nghe xong bất mãn hừ lạnh.
- Chư Như Thường này càng ngày càng không tưởng tượng nổi.
Một tên trưởng lão cười nói với Lăng Tiếu.
- Ngươi là đệ tử của Mộc Hòe sư đệ, Lăng Tiếu?
Lăng Tiếu nhìn qua trưởng lão đang hỏi.
- Đúng là đệ tử!
Trong nội tâm đang nghi hoặc
- Chẳng lẽ hắn là trưởng lão của Mộc Kỳ Phong?
- Đi chết đi!
Liệt Viêm Chỉ chỉ tạm thời ngăn cản Hỏa Hồ công kích Thạch Thiên Hậu mà thôi, hắn hiện tại cần một chiêu kích sát.
Từng bóng kiếm tràn ngập hỏa diễm đánh lên người Hỏa Hồ.
Oanh!
Một chiêu này của Lăng Tiếu vận đủ mười thành huyền lực, hơn nữa trong tay của hắn lại là huyền khí tam giai, một kích này có thể so sánh với một kích toàn lực của Linh Sư thấp giai.
Hỏa Hồ bị đánh bay ra xa mười thước, rơi vào bụi cỏ dại gần đó.
- Sư huynh ngươi không sao chớ?
Lăng Tiếu quan tâm hỏi.
- Không có việc gì, may mắn ngươi tấn công kịp thời, đi nhanh đi, Hỏa Hồ có lẽ không chết, cho dù chúng ta liên thủ cũng không đánh lại nó đâu.
Thạch Thiên Hậu nói một tiếng, nhanh chóng bảo Lăng Tiếu rời đi.
- Sư huynh ta không đi đâu, Hỏa Hồ lại công tới rồi.
Lăng Tiếu cảnh giới nhìn qua chỗ Hỏa Hồ vừa rơi xuống nói ra.
Hắn vừa mới dứt lời, một đạo hỏa ảnh từ trong bụi cỏ lao thẳng ra ngoài, tốc độ kia rõ ràng còn nhanh hơn lúc trước vài phần.
- Đến đây đi, rất lâu rồi không có thứ gì luyện chiêu cả!
Lăng Tiếu không lùi mà tiến tới, hét lớn một tiếng, Liệt Viêm Kiếm hỏa mang đại thịnh.
Kiếm Lưu Ngân!
Trong lúc nhất thời vô số hỏa mang bao phủ toàn bộ đường tiến của Hỏa Hồ.
Đáng tiếc Lăng Tiếu vẫn đánh giá thấp tốc độ của Hỏa Hồ, chỉ thấy nó nhảy lung tung tới bên cạnh Lăng Tiếu, nó mở miệng táp thẳng vào phần eo của Lăng Tiếu.
Nếu như bị cắn chỉ sợ sẽ mất đi một khối thịt lớn đấy.
- Súc sinh, chớ có càn rỡ!
Thạch Thiên Hậu quát một tiếng, lập tức lao tới trợ giúp.
Trong lúc nhất thời một thú hai người triền đấu với nhau.
Lăng Tiếu dùng phong thuộc tính còn có thể bắt kịp phương hướng của Hỏa Hồ, thế nhưng mà hắn không thể làm gì Hỏa Hồ, mà Hỏa Hồ thời điểm cắn Lăng Tiếu thì Thạch Thiên Hậu lại trợ giúp.
- Sư đệ, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, ngươi đi trước đi, ta ngăn cản nó.
Thạch Thiên Hậu lo lắng.
Hỏa Hồ tam giai trung cấp quả thật quá khó chơi, hai người giằng co không lâu, Thạch Thiên Hậu đành phải bảo Lăng Tiếu rời khỏi trước, đó là vì suy nghĩ thực lực Lăng Tiếu yếu hơn rất nhiều.
Thế nhưng mà hắn cũng không có phát hiện, Lăng Tiếu đối mặt với Hỏa Hồ lại không rơi vào hạ phong, chỉ sợ đổi lại là hắn đã xong rồi.
- Không được, Hỏa Hồ này đã bị hỏa độc bộc phát, căn bản sẽ không buông tha công kích, cho dù ngươi lưu lại cũng không phải đối thủ của nó, ngươi nghĩ biện pháp ngăn cản nó, ta sẽ giải quyết.
Lăng Tiếu ở một bên vung Liệt Viêm Kiếm ngăn cản Hỏa Hồ, nhìn qua Thạch Thiên Hậu nói ra.
- Tốt, ngươi từ từ!
Thạch Thiên Hậu ứng một tiếng, sau đó tụ tập linh lực.
Lập tức quanh người Thạch Thiên Hậu có màu vàng hiện ra, ngay sau đó hắn hét to một tiếng:
- Đại địa chi thủ.
Chỉ thấy hắn đánh một chưởng lên mặt đất, phát ra tiếng nổ mạnh rung trời chuyển đất.
Sau đó dưới mặt đất xuất hiện một bàn tay hướng về phía Hỏa Hồ cùng Lăng Tiếu đang triền đấu, sau đó bàn tay từ dưới đất lao lên.
Chít chít!
Hỏa Hồ bị bàn tay màu vàng nắm lấy, trong lúc nhất thời giãy giụa không được, nó kêu lên ầm ĩ.
- Làm tốt lắm!
Lăng Tiếu hét lên, Liệt Viêm Kiếm trong tay chém xuống.
XIU....XIU...!
Bóng kiếm cường đại ẩn chứa sát khí nồng đậm.
Phốc phốc!
Hỏa Hồ không có chút cơ hội tránh né nào cả, toàn bộ ăn một kích mạnh mẽ của Lăng Tiếu, từng đạo máu tươi bắn ra, thân thể bị chém thành hai đoạn.
Hô!
Lăng Tiếu thở ra một hơi, trực tiếp ngồi xuống.
Một kích vừa rồi đã rút toàn bộ huyền lực của hắn ra.
Thạch Thiên Hậu lập tức chạy tới.
- Sư đệ tốt lắm, Hỏa Hồ lại bị ngươi tiêu diệt.
Thạch Thiên Hậu cuối cũng cũng nhận ra thực lực của Lăng Tiếu không đơn giản như bề ngoài, cho dù đối chiến với hắn thì phần thắng vẫn là năm phần.
Hắn đã là Linh Sư thấp giai, mà Lăng Tiếu chỉ là Huyền Sĩ cao giai.
Thạch Thiên Hậu không nhịn được nói thầm.
- Sư đệ thật lợi hại!
- Chỉ là may mắn, nếu không phải sư huynh ngươi khống chế nó cho ta, ta chưa hẳn có thể gây tổn thương cho nó.
Lăng Tiếu lắc đầu nói ra, sau đó hắn ngồi xuống tại chỗ, khôi phục huyền lực một chút.
Thạch Thiên Hậu lập tức hái Ngũ Tinh Hoa, lại móc thú đan của Hỏa Hồ ra.
Qua một phút sau Lăng Tiếu ngồi xuống hoàn tất, Thạch Thiên Hậu giao hai thứ này cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu tự nhiên không khách khí, thu vào trong không gian giới của mình.
- Đi thôi, còn một đoạn nữa, phải nhanh.
Thạch Thiên Hậu nói ra.
Hai người lúc này đi sâu vào trong Diễm Hỏa Cốc.
Trên đường đi gặp phải hai con linh thú tam giai cấp thấp, nhưng mà bị hai người phối hợp tiêu diệt.
Lăng Tiếu lại thu hoạch hai viên thú đan và mấy gốc linh thảo.
Diễm Hỏa Cốc này đúng là bảo tàng với Lăng Tiếu.
Diễm Hỏa Cốc đỏ tươi như máu, nhiệt khí bốc lên mạnh mẽ.
Trong Diễm Hỏa Cốc có một ngọn núi lửa, vài tên trưởng lão và chấp sự của Tử Thiên Tông không ngừng thủ vệ ở nơi này.
Vách đá cách chỗ bọn họ không xa, lại có vài tên đệ tử Tử Thiên Tông bắt tay, mà sau lưng hai người là cửa động, bên trong càng không ngừng có tiếng "Đinh đương đinh đương" truyền ra.
Lúc này Lăng Tiếu cùng Thạch Thiên Hậu cũng chạy tới.
Hai người xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt trưởng lão cùng chấp sự.
Trưởng lão của Xích Viêm Phong nhíu mày hỏi.
- Hai người các ngươi sao tới đây?
Trong Diễm Hỏa Cốc khắp nơi đều là linh thú ngoài tam giai, đều là linh thú mạnh mẽ, mà Thạch Thiên Hậu cùng Lăng Tiếu hai người thực lực thấp kém, không ngờ dám tới đây chính là chuyện hắn kinh ngạc.
Cho dù là đệ tử Tử Thiên Tông trấn thủ ở đây cũng vài ngày đổi một lần, thay phiên trông coi, mà mỗi lần thay phiên đều là chấp sự đi cùng đệ tử, không thể một mình hành động, để tránh bị linh thú gây thương tích.
Hiện tại còn chưa tới thời gian thay phiên, mà Thạch Thiên Hậu cùng Lăng Tiếu đột nhiên đồng thời xuất hiện, hắn nghi hoặc trong lòng.
Hai người này tiến lên hành lễ với một đám trưởng lão, Thạch Thiên Hậu mới cung kính nói:
- Lực trưởng lão, Chư trưởng lão ra lệnh cho Lăng Tiếu sư đệ đến đây hiệp trợ chư vị trưởng lão, trấn thủ linh quáng, cho tới khi lấy quặng hoàn thành mới thôi, đệ tử là hộ tống Lăng Tiếu sư đệ tới.
- Hồ đồ, ngươi tới cũng bỏ đi, Lăng Tiếu chỉ là Huyền Sĩ cao giai, thực lực như vậy làm sao chống lại hỏa độc, còn có linh thú ở đây nữa.
Thạch Thiên Hậu vừa nói xong Lực trưởng lão tức giận nói ra.
Đám trưởng lão và chấp sự chung quanh cũng khó hiểu.
Ngay sau đó Thạch Thiên Hậu mang nguyên nhân Chư Như Thường vì sao bảo Lăng Tiếu tới đây trấn thủ linh quáng.
Sau khi nghe xong bất mãn hừ lạnh.
- Chư Như Thường này càng ngày càng không tưởng tượng nổi.
Một tên trưởng lão cười nói với Lăng Tiếu.
- Ngươi là đệ tử của Mộc Hòe sư đệ, Lăng Tiếu?
Lăng Tiếu nhìn qua trưởng lão đang hỏi.
- Đúng là đệ tử!
Trong nội tâm đang nghi hoặc
- Chẳng lẽ hắn là trưởng lão của Mộc Kỳ Phong?
Tác giả :
Ngã Bản Thuần Khiết