Thần Khống Thiên Hạ
Chương 278: Thu Phục Lý Cuồng Hồ (1)
- Đương nhiên, rất nhanh có thể gọi mấy vị là sư huynh rồi.
Lăng Tiếu lạnh nhạt nói.
- Hừ, ngươi đắc tội chúng ta còn muốn thông qua tranh cử sao? Thật sự là không biết sống chết, thức thời thì quỳ xuống nhận lỗi với chúng ta, lấy thêm chút chỗ tốt hiếu kính chúng ta, chúng ta còn cho ngươi cơ hội đi vào tông môn.
Tên mặt rỗ âm trầm hét lên.
- Tốt, ta cho các ngươi là được rồi!
Lăng Tiếu tươi cười rất chân thành, nói một câu này xong, không chút dấu hiệu đánh ra một chưởng.
Ba!
Tên mặt rỗ bị Lăng Tiếu đánh một chưởng bay ra xa.
Lăng Tiếu vẫn có chừng mực, chỉ đánh gãy mũi của hắn ta mà thôi, bị thương cũng nhẹ.
- Cút đi, xem mặt mũi tông môn ta không có so đo với ngươi, đúng rồi, đừng quên ta tên là Lao Phạm Thanh!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói. Đây là tên dùng thân phận đệ tử Tử Thiên Tông cho rằng mình rất cao. Bởi vì hắn có tự tin cường đại gia nhập Tử Thiên Tông.
Nơi này có thê tử tương lai của hắn, cho dù như thế nào hắn cũng phải đi vào Tử Thiên Tông.
Hắn không cho rằng trước mắt cái này mấy đệ tử ngoại môn có năng lực trở thành trở ngại hắn tiến Tử Thiên Tông chướng ngại vật.
- Ngươi cũng họ Lao? Tốt... Ngươi rất tốt, ta xem ngươi vào tông môn như thế nào!
Tên mặt rỗ bụm mặt đau đớn, sau khi kêu gào xong kéo người của mình rời đi.
Lăng Tiếu cũng không biết tiểu nhân vật hắn không nhìn vào mắt này, mấy ngày sau mang lại cho hắn không ít phiền toái.
- Lão đại, vì cái gì ngươi nói cho chúng mình là Lao Phạm Thanh?
Hoa Hiểu Quế thấp giọng hỏi thăm.
- Cái tên không tệ, mượn tới sử dụng mà thôi!
Lăng Tiếu khoác tay nói một câu.
- Ách... Ha ha, ta biết rõ, ngươi là muốn...
Hoa Hiểu Quế suy tư một hồi, bỗng nhiên cười rộ lên.
Hoa Hiểu Quế còn chưa có nói hết lời, Lăng Tiếu đánh gãy lời của hắn.
- Biết rõ là tốt rồi, đừng đường hoàng, chúng ta nên ít xuất hiện đi.
- Hắc hắc, lão đại, hắn phải đi rồi!
Hoa Hiểu Quế cười cười, sau đó nhìn thấy tên trẻ tuổi lôi thôi kia kéo thân thể bị thương rơi đi.
- Đại ca ca, hắn thật đáng thương!
Hạ Huyên Huyên trong ngực Hoa Hiểu Quế nhìn qua người trẻ tuổi lôi thôi vô cùng chật vật kia, nàng vô cùng đồng tình.
- Tiểu Quy, ngươi mang Huyên Huyên về quán rượu trước, ta sẽ về muộn!
Lăng Tiếu phức tạp nhìn qua người trẻ tuổi lôi thôi kia, sau đó nhìn qua Hoa Hiểu Quế nói ra.
Hoa Hiểu Quế biết rõ Lăng Tiếu nhất định là vì Kim Lan Hoa, vì vậy gật gật đầu ôm Hạ Huyên Huyên rời đi.
Người trẻ tuổi lôi thôi vốn cà nhấc một chân, lại bị đánh nên thân thể càng kém, đi cũng không nhanh.
Nhưng mà Lăng Tiếu cũng không có đi trợ giúp hắn.
Bởi vì hắn biết rõ nam nhân này có tôn nghiêm và cốt khí của mình, nếu như hắn hiện tại đi lên giúp sẽ tổn thương tự tôn của đối phương, mục đích của mình cũng không đạt được.
Đi được nửa canh giờ, người trẻ tuổi lôi thôi đi vào trong một gian phòng vắng vẻ.
- Đi lâu như vậy có phiền lụy ngươi không?
Người trẻ tuổi lôi thôi không có quay đầu lại, chỉ hỏi một câu.
- Không mời ta vào trong ngồi một chút sao?
Lăng Tiếu đáp.
Người trẻ tuổi lôi thôi do dự một chút, mở cửa ra.
Cửa ra vào cũng không có đóng lại, ý tứ rất rõ ràng.
Lăng Tiếu đi vào, trong phòng đồ vật mất trật tự, khắp nơi là bình rượu, còn có một hương vị khó ngửi, giống như đi vào trong hầm cầu vậy.
Nếu là người khác chỉ sợ đã rời đi rồi.
Mà Lăng Tiếu lực nhẫn nại không tệ, vẫn phong khinh vân đạm cười nhạt.
- Muốn Kim Lan Hoa, cầm năm khối hạ phẩm huyền tinh ra đây, ta sẽ đưa nó cho ngươi.
Tên trẻ tuổi lôi thôi ngồi dưới góc tường, vừa nói vừa bóp nát linh dược cấp thấp chà vào chân cà nhấc của mình.
Lăng Tiếu móc một lọ Hồi Lộ Đan đưa tới:
- Dùng cái này đi, nhanh hơn đấy.
Lăng Tiếu ngữ khí rất chân thành, không có nửa điểm giả bộ làm dáng.
Người trẻ tuổi lôi thôi cũng không khách khí, nhận lấy và ăn hai viên.
- Huyền tinh ta có, nhưng mà ngươi cũng hiểu nó không thể trị hết chân của ngươi.
Lăng Tiếu nhìn qua người trẻ tuổi lôi thôi nói ra.
Lăng Tiếu dường như nói trúng chỗ đau của người này, thần sắc hắn hơi đổi, lúc này kích động nói:
- Nó không trị hết chân của ta, nhưng mà ta có thể cầm nó đổi Tam phẩm đan dược.
Nghe xong lời này, Lăng Tiếu hiểu ý của hắn.
Tên này nhất định có khổ tâm khó nói.
- Ngươi nên biết Kim Lan Hoa cũng không đáng năm khối hạ phẩm huyền tinh, hơn nữa chưa chắc có người nào muốn đổi với ngươi đâu?
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.
- Không cầm ra huyền tinh thì cút đi!
Người trẻ tuổi lôi thôi không khách khí nói câu này.
- Vừa rồi ta cứu mạng ngươi, cũng coi là ân nhân của ngươi, ngươi đối đãi với ân nhân như vậy sao?
Lăng Tiếu nói.
- Ta không có bảo ngươi cứu ta, ngươi chỉ muốn Kim Lan Hoa của ta mà thôi.
Người trẻ tuổi lôi thôi lạnh lùng nói.
Lăng Tiếu lúc này tươi cười nghiền ngẫm, hắn cũng hiểu tính cách của tên này, hắn ưa thích, người trẻ tuổi này chỉ muốn trị khỏi chân của mình mà thôi, làm người hầu của mình cũng không tệ. Loại người tính cách càng cố chấp, chỉ cần hắn nguyện ý đi theo ngươi, tin tưởng sẽ là người hầu vô cùng trung thành và tận tâm.
- Ngươi muốn huyền tinh là vì trị chân của mình sao?
Lăng Tiếu lần nữa hỏi.
Nhưng mà người trẻ tuổi lôi thôi chỉ nhìn qua mà không trả lời.
Lăng Tiếu không cho là đúng, tiếp tục nói:
- Nếu như ta có biện pháp lấy Tam phẩm Tục Cân Sinh Cốt Đan cho ngươi, không biết ngươi có thể giao Kim Linh Hoa cho ta không?
Người trẻ tuổi lôi thôi mắt hổ tinh quang bắn ra, nhưng mà nhanh chóng bình tĩnh lại.
- Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?
- Chỉ bằng ta là Tam phẩm Luyện dược sư!
Lăng Tiếu chắp tay, rất lão đạo nói câu này.
- Ha ha... Ngươi cho rằng ta là hài tử ba tuổi sao? Ngươi dám dùng lời này gạt ta, ngươi nhanh cút đi cho ta, cho dù ta chết cũng không giao Kim Lan Hoa cho ngươi!
Người trẻ tuổi lôi thôi giống như nghe được chuyện chê cười, hắn hét lớn lên.
Nếu tiểu tử trước mặt là Tam phẩm Luyện dược sư, chỉ sợ trên thế giới này ai cũng có thể làm luyện dược sư.
Lăng Tiếu không nói gì, từ trong không gian giới lấy một cái đỉnh ra, lại lấy một bộ phận linh dược ra.
Tên trẻ tuổi lôi thôi thấy Lăng Tiếu có một cái không gian giới, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Hắn thế nào cũng không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mặt này lại có đồ vật trân quý như vậy, hơn nữa nhìn thấy hắn lấy dược đỉnh và linh thảo ra, dường như đang định luyện đan.
Lăng Tiếu không có nhìn qua người trẻ tuổi lôi thôi, luyện đan ở trước mặt của hắn.
Một cây gốc linh thảo bị Lăng Tiếu ném vào trong dược đỉnh, những dược lực tinh hoa hiện ra.
Lăng Tiếu thông qua nửa năm cố gắng, diễm ảnh thủ đã xuất được hai mươ bốn thủ ấn, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân.
Nếu như Luyện dược sư thành Vẫn Thạch phát hiện tốc độ của Lăng Tiếu thì chắc chắn sẽ xấu hổ mà chết.
Lúc trước Lăng Tiếu tỷ thí với Viên Bình cũng không có dùng tốc độ nhanh nhất, miễn bị người khác xem như quái vật.
Hôm nay vì muốn người trẻ tuổi lôi thôi trước mặt tin phục lời của mình, Lăng Tiếu không ngại biểu hiện trước mặt hắn.
Lăng Tiếu lạnh nhạt nói.
- Hừ, ngươi đắc tội chúng ta còn muốn thông qua tranh cử sao? Thật sự là không biết sống chết, thức thời thì quỳ xuống nhận lỗi với chúng ta, lấy thêm chút chỗ tốt hiếu kính chúng ta, chúng ta còn cho ngươi cơ hội đi vào tông môn.
Tên mặt rỗ âm trầm hét lên.
- Tốt, ta cho các ngươi là được rồi!
Lăng Tiếu tươi cười rất chân thành, nói một câu này xong, không chút dấu hiệu đánh ra một chưởng.
Ba!
Tên mặt rỗ bị Lăng Tiếu đánh một chưởng bay ra xa.
Lăng Tiếu vẫn có chừng mực, chỉ đánh gãy mũi của hắn ta mà thôi, bị thương cũng nhẹ.
- Cút đi, xem mặt mũi tông môn ta không có so đo với ngươi, đúng rồi, đừng quên ta tên là Lao Phạm Thanh!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói. Đây là tên dùng thân phận đệ tử Tử Thiên Tông cho rằng mình rất cao. Bởi vì hắn có tự tin cường đại gia nhập Tử Thiên Tông.
Nơi này có thê tử tương lai của hắn, cho dù như thế nào hắn cũng phải đi vào Tử Thiên Tông.
Hắn không cho rằng trước mắt cái này mấy đệ tử ngoại môn có năng lực trở thành trở ngại hắn tiến Tử Thiên Tông chướng ngại vật.
- Ngươi cũng họ Lao? Tốt... Ngươi rất tốt, ta xem ngươi vào tông môn như thế nào!
Tên mặt rỗ bụm mặt đau đớn, sau khi kêu gào xong kéo người của mình rời đi.
Lăng Tiếu cũng không biết tiểu nhân vật hắn không nhìn vào mắt này, mấy ngày sau mang lại cho hắn không ít phiền toái.
- Lão đại, vì cái gì ngươi nói cho chúng mình là Lao Phạm Thanh?
Hoa Hiểu Quế thấp giọng hỏi thăm.
- Cái tên không tệ, mượn tới sử dụng mà thôi!
Lăng Tiếu khoác tay nói một câu.
- Ách... Ha ha, ta biết rõ, ngươi là muốn...
Hoa Hiểu Quế suy tư một hồi, bỗng nhiên cười rộ lên.
Hoa Hiểu Quế còn chưa có nói hết lời, Lăng Tiếu đánh gãy lời của hắn.
- Biết rõ là tốt rồi, đừng đường hoàng, chúng ta nên ít xuất hiện đi.
- Hắc hắc, lão đại, hắn phải đi rồi!
Hoa Hiểu Quế cười cười, sau đó nhìn thấy tên trẻ tuổi lôi thôi kia kéo thân thể bị thương rơi đi.
- Đại ca ca, hắn thật đáng thương!
Hạ Huyên Huyên trong ngực Hoa Hiểu Quế nhìn qua người trẻ tuổi lôi thôi vô cùng chật vật kia, nàng vô cùng đồng tình.
- Tiểu Quy, ngươi mang Huyên Huyên về quán rượu trước, ta sẽ về muộn!
Lăng Tiếu phức tạp nhìn qua người trẻ tuổi lôi thôi kia, sau đó nhìn qua Hoa Hiểu Quế nói ra.
Hoa Hiểu Quế biết rõ Lăng Tiếu nhất định là vì Kim Lan Hoa, vì vậy gật gật đầu ôm Hạ Huyên Huyên rời đi.
Người trẻ tuổi lôi thôi vốn cà nhấc một chân, lại bị đánh nên thân thể càng kém, đi cũng không nhanh.
Nhưng mà Lăng Tiếu cũng không có đi trợ giúp hắn.
Bởi vì hắn biết rõ nam nhân này có tôn nghiêm và cốt khí của mình, nếu như hắn hiện tại đi lên giúp sẽ tổn thương tự tôn của đối phương, mục đích của mình cũng không đạt được.
Đi được nửa canh giờ, người trẻ tuổi lôi thôi đi vào trong một gian phòng vắng vẻ.
- Đi lâu như vậy có phiền lụy ngươi không?
Người trẻ tuổi lôi thôi không có quay đầu lại, chỉ hỏi một câu.
- Không mời ta vào trong ngồi một chút sao?
Lăng Tiếu đáp.
Người trẻ tuổi lôi thôi do dự một chút, mở cửa ra.
Cửa ra vào cũng không có đóng lại, ý tứ rất rõ ràng.
Lăng Tiếu đi vào, trong phòng đồ vật mất trật tự, khắp nơi là bình rượu, còn có một hương vị khó ngửi, giống như đi vào trong hầm cầu vậy.
Nếu là người khác chỉ sợ đã rời đi rồi.
Mà Lăng Tiếu lực nhẫn nại không tệ, vẫn phong khinh vân đạm cười nhạt.
- Muốn Kim Lan Hoa, cầm năm khối hạ phẩm huyền tinh ra đây, ta sẽ đưa nó cho ngươi.
Tên trẻ tuổi lôi thôi ngồi dưới góc tường, vừa nói vừa bóp nát linh dược cấp thấp chà vào chân cà nhấc của mình.
Lăng Tiếu móc một lọ Hồi Lộ Đan đưa tới:
- Dùng cái này đi, nhanh hơn đấy.
Lăng Tiếu ngữ khí rất chân thành, không có nửa điểm giả bộ làm dáng.
Người trẻ tuổi lôi thôi cũng không khách khí, nhận lấy và ăn hai viên.
- Huyền tinh ta có, nhưng mà ngươi cũng hiểu nó không thể trị hết chân của ngươi.
Lăng Tiếu nhìn qua người trẻ tuổi lôi thôi nói ra.
Lăng Tiếu dường như nói trúng chỗ đau của người này, thần sắc hắn hơi đổi, lúc này kích động nói:
- Nó không trị hết chân của ta, nhưng mà ta có thể cầm nó đổi Tam phẩm đan dược.
Nghe xong lời này, Lăng Tiếu hiểu ý của hắn.
Tên này nhất định có khổ tâm khó nói.
- Ngươi nên biết Kim Lan Hoa cũng không đáng năm khối hạ phẩm huyền tinh, hơn nữa chưa chắc có người nào muốn đổi với ngươi đâu?
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.
- Không cầm ra huyền tinh thì cút đi!
Người trẻ tuổi lôi thôi không khách khí nói câu này.
- Vừa rồi ta cứu mạng ngươi, cũng coi là ân nhân của ngươi, ngươi đối đãi với ân nhân như vậy sao?
Lăng Tiếu nói.
- Ta không có bảo ngươi cứu ta, ngươi chỉ muốn Kim Lan Hoa của ta mà thôi.
Người trẻ tuổi lôi thôi lạnh lùng nói.
Lăng Tiếu lúc này tươi cười nghiền ngẫm, hắn cũng hiểu tính cách của tên này, hắn ưa thích, người trẻ tuổi này chỉ muốn trị khỏi chân của mình mà thôi, làm người hầu của mình cũng không tệ. Loại người tính cách càng cố chấp, chỉ cần hắn nguyện ý đi theo ngươi, tin tưởng sẽ là người hầu vô cùng trung thành và tận tâm.
- Ngươi muốn huyền tinh là vì trị chân của mình sao?
Lăng Tiếu lần nữa hỏi.
Nhưng mà người trẻ tuổi lôi thôi chỉ nhìn qua mà không trả lời.
Lăng Tiếu không cho là đúng, tiếp tục nói:
- Nếu như ta có biện pháp lấy Tam phẩm Tục Cân Sinh Cốt Đan cho ngươi, không biết ngươi có thể giao Kim Linh Hoa cho ta không?
Người trẻ tuổi lôi thôi mắt hổ tinh quang bắn ra, nhưng mà nhanh chóng bình tĩnh lại.
- Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?
- Chỉ bằng ta là Tam phẩm Luyện dược sư!
Lăng Tiếu chắp tay, rất lão đạo nói câu này.
- Ha ha... Ngươi cho rằng ta là hài tử ba tuổi sao? Ngươi dám dùng lời này gạt ta, ngươi nhanh cút đi cho ta, cho dù ta chết cũng không giao Kim Lan Hoa cho ngươi!
Người trẻ tuổi lôi thôi giống như nghe được chuyện chê cười, hắn hét lớn lên.
Nếu tiểu tử trước mặt là Tam phẩm Luyện dược sư, chỉ sợ trên thế giới này ai cũng có thể làm luyện dược sư.
Lăng Tiếu không nói gì, từ trong không gian giới lấy một cái đỉnh ra, lại lấy một bộ phận linh dược ra.
Tên trẻ tuổi lôi thôi thấy Lăng Tiếu có một cái không gian giới, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Hắn thế nào cũng không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mặt này lại có đồ vật trân quý như vậy, hơn nữa nhìn thấy hắn lấy dược đỉnh và linh thảo ra, dường như đang định luyện đan.
Lăng Tiếu không có nhìn qua người trẻ tuổi lôi thôi, luyện đan ở trước mặt của hắn.
Một cây gốc linh thảo bị Lăng Tiếu ném vào trong dược đỉnh, những dược lực tinh hoa hiện ra.
Lăng Tiếu thông qua nửa năm cố gắng, diễm ảnh thủ đã xuất được hai mươ bốn thủ ấn, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân.
Nếu như Luyện dược sư thành Vẫn Thạch phát hiện tốc độ của Lăng Tiếu thì chắc chắn sẽ xấu hổ mà chết.
Lúc trước Lăng Tiếu tỷ thí với Viên Bình cũng không có dùng tốc độ nhanh nhất, miễn bị người khác xem như quái vật.
Hôm nay vì muốn người trẻ tuổi lôi thôi trước mặt tin phục lời của mình, Lăng Tiếu không ngại biểu hiện trước mặt hắn.
Tác giả :
Ngã Bản Thuần Khiết