Thần Khống Thiên Hạ
Chương 12: Bạch Vũ Tích
Nếu không để cho hài tử lại thử hắn một lần?
Lý Quang Hán hỏi.
- Cái này đợi ta với gia gia ngươi thương lượng một chút rồi định đoạt tiếp.
Lý Nguyên Hóa trầm ngâm nói, tiếp theo hắn đối với Lý Quang Ngâm mắng:
- Phế vật, mặt mũi của Lý gia đều bị ngươi ném hết rồi, lăn đến hậu sơn đi diện bích suy nghĩ, một tháng không được bước ra nửa bước.
Lý Quang Ngâm thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói:
- Vâng, cha.
Chỗ ở của Lăng Duệ.
Ma tử đang dùng vải trắng bọc ở sống mũi đang sinh động như thật kể cho Lăng Duệ chuyện của ngày hôm nay.
Sau khi nghe xong, Lăng Duệ nhíu mày lâm vào trầm tư, sau một lát hắn khoát tay áo để cho Ma Tử lui xuống, tiếp theo đi ra khỏi cửa phòng.
Hắn đi tới bên Đông sương phòng, gõ cửa.
- Đi vào… Bên trong phòng truyền đến thanh âm nhàn nhạt.
Bên trong nhà ngồi một gã trung niên nam tử mặc thanh sắc trường bào, xương trán hơi lồi, khuôn mặt gầy gò, môi đôi mắt ưng khiến người ta phát rét, cầm trong tay một quyển sách, thần tình lạnh nhạt.
- Phụ thân!
Lăng Duệ khom người thăm hỏi nói.
Trung niên nam tử ở trước mắt hày chính là phụ thân Lăng Trùng của Lăng Duệ, một thân tu vĩ Huyền Sĩ trung cấp đỉnh phong, chỉ cần tu luyện một năm nữa tuyệt đối vó thể đột phá đến cao cấp Huyền Sĩ.
- Duệ nhi có chuyện gì?
Lăng Trùng như trước xem sách hỏi.
- Hài nhi có việc bẩm báo!
Lăng Duệ nói.
- Nói nghe một chút.
Lăng Trùng để sách xuống, nhìn Lăng Duệ nói.
Tiếp theo, Lăng Duệ đem chuyện tình Lăng Tiếu đánh Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử, cùng với chuyện hôm nay Lăng Tiếu ở trong chợ đánh đoàn người Lý Quang Ngâm nhất nhất hướng phụ thân hắn hồi báo.
Nghe xong nhi tử bẩm báo, Lăng Trùng chau mày một chút, sau đó phất phất tay nói:
- Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi, ở trước khi gia tộc khảo nghiệm không nên tìm Lăng Tiếu phiền toái.
Lăng Duệ cung kính đáp một tiếng, sau đó thối lui ra khỏi cửa phòng.
Cũng không lâu lắm, Lăng Trùng đi ra khỏi phòng, thân thể chợt lóe, hướng phương hướng nội viện gia tốc mà đi.
…
Đối với phản ứng của người khác Lăng Tiếu hồn nhiên chưa phản ứng ra, về đến nhà hướng cha mẹ thăm hỏi một tiếng, lần nữa đi vào gian phòng. Sau đó bắt đầu nghiên cứu Linh thảo lục, chỉ cần nắm giữ Linh thảo lục, lại nghĩ biện pháp chuẩn bị chút ít linh thảo, không những có thể cải thiện thể chất, tăng cường thực lực, lại có thể phát đại tài, cuộc sống gia đình này tuyệt đối có thể trôi qua rất dễ chịu.
Liên tiếp ba ngày, mỗi ngày Lăng Tiếu đều sẽ rút ra hai canh giờ đọc sách, thời gian còn lại liền là tu luyện huyền lực, tranh thủ sớm ngày trùng phá thập nhị chính kinh.
Qua ba ngày, Lăng Tiếu lần nữa trùng đột một đạo kinh mạch, đã đả thông bảy đạo kinh mạch, tiếp tục đi xuống như vậy, không cần nửa tháng tuyệt đối có thể toàn bộ đả thông thập nhị chính kinh, khôi phục võ giả thân, đến lúc đó mới có thể nạp huyền lực ở đan điền, tu luyện tầng thứ nhất Tam Phân Quy Nguyên Khí. Lấy thiên phú hôm nay của hắn, muốn tu luyện tới tầng thứ bảy như Hùng Bá năm đó tuyệt đối không thành vấn đề, về phần tầng thứ tám cùng tầng thứ chín hẳn là cũng không thành vấn đề.
Nghĩ tới đây, Lăng Tiếu liền đặc biệt hưng phấn, ở đại lục này lấy võ vi tôn, dùng võ là vương, hắn có thể rong ruổi đại giang nam bắc, có thể tiếu ngạo giang hồ, có thể suất tính mà làm, không cần lại giống như trước đây muốn làm chuyện gì cũng cần chịu chế ước khuôn sáo của thế tục, hắn có mộng tưởng 'Tỉnh chưởng thiên hạ quyền, say nằm mỹ nhân gối' vĩ đại nhất của nam nhân, hắn tin tưởng ở chỗ này tuyệt đối không phải là nằm mơ.
Buổi sáng ngày này, Lăng Tiếu cuois cùng đem Linh thảo lục đều xem được thất thất bát bát, không nhĩ tới trí nhớ của mình theo xuyên việt mà trở nên hết sức biến thái. Nguyên bổn quyển sách này dày đến bảy, tám phân, bị hắn xem một lần lại có thể nhớ được bảy thành, nhìn nội dung trong sách lần thứ hai đã toàn bộ khắc ở trong đầu, làm thế nào cũng sẽ không biến mất.
Linh thảo lục đã vô dụng, Lăng Tiếu tiện tay nhét vào đầu giường, đang chuẩn bị bắt đầu đả tọa.
Bên ngoài cửa truyền tới một trận tiếng gõ cửa, tiếp theo vang lên thanh âm của mẫu thân hắn:
- Tiếu nhi, phía ngoài có người tìm con.
Lăng Tiếu rất nghi hoặc, đi ra khỏi gian phòng hỏi:
- Nương, là ai tìm ta?
Hắn tìm kiếm trí nhớ, hắn nguyên lai là cuồng nhân tu luyện, căn bản không có bằng hữu gì, thật sự nghĩ không ra người nào lại tìm đến hắn.
Mộng Tích Vân nhìn nhi tử dần dần cường tráng vô cùng hài lòng cười cười, nói tiếp:
- Phía ngoài có một tiểu cô nương nói muốn tìm ngươi.
- Tiểu cô nương?
Lăng Tiếu đầu tiên là kinh ngạc một chút, tiếp theo hiện lên một nụ cười, trong lòng nghi ngờ:
- Chẳng lẽ là nàng?
Lăng Tiếu cùng Mộng Tích Vân đi đến trước đại môn.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc đơn giản mộc mạc đang câu thúc đứng ở trước cửa, hai tay khẩn trương năm lấy bao quần áo trong tay. Nàng nhưng không phải là nữ tử mà mấy ngày trước Lăng Tiếu cứu ở chợ sao?
Hôm nay nàng đơn giản đem mái tóc đen như mực như thác buộc lên một chút, một khuôn mặt thanh lệ như hoa sen nở rộ lộ ra mấy phần đỏ bừng, lộ vẻ cực kỳ linh động kiều diễm, liễu mi, mắt hạnh, quỳnh tị, môi đỏ mọng phối hợp hoàn mỹ vô khuyết, bộ ngực cổ trướng kia như nụ hoa muốn nở ra, tùy thời có thể nở rộ, vòng eo nhỏ và dài kia dễ dàng nắm chặt, kiều đồn uyển chuyển, hai chân thon dài càng lộ ra vẻ duyên dáng yêu kiều, khiến người thích thú.
Nàng kia vừa thấy được Lăng Tiếu, lập tức quỳ xuống cung kính nói:
- Nô tỳ ra mắt thiếu gia.
Lăng Tiếu cùng Mộng Tích Vân đều là sửng sốt. xem tại TruyệnFULL.vn
Lăng Tiếu vội vàng muốn lên trước đem cô gái kia đỡ lên, nhưng mà tạm thời lại hướng về Mộng Tích Vân cầu trợ.
Mộng Tích Vân lúc này mới tiến lên muốn đem cô gái kia đỡ dậy, nói:
- Tiểu cô nương đứng lên mà nói.
Cô gái kia vẫn quỳ ở trên mặt đất, không chịu đứng lên.
- Có chuyện gì đứng lên nói đi, ngươi quỳ như vậy cũng không tốt.
Lăng Tiếu không vui lên tiếng nói. Hắn hiện tại không hiểu ra sao rồi, thật không hiểu nổi thiếu nữ này là chuyện gì xảy ra nữa.
Thiếu nữ này cũng rất nghe lời của Lăng Tiếu, đáp một tiếng "Vâng, thiếu gia", sau đó mới chậm rãi đứng lên.
- Tới, có gì vào trong nhà nói.
Mộng Tích Vân trên dưới đánh giá cô gái này một chút, trên mặt nụ cười sáng lạn kia đủ để chứng minh nàng đối với cô gái này vô cùng hài lòng, làm vợ cũng không ủy khuất cho nhi tử.
Trở về trong đại sảnh, Mộng Tích Vân cùng Lăng Tiếu ngồi xuống, còn cô gái kia lại không chịu ngồi xuống, chỉ là đứng thẳng ở bên cạnh Lăng Tiếu.
Lý Quang Hán hỏi.
- Cái này đợi ta với gia gia ngươi thương lượng một chút rồi định đoạt tiếp.
Lý Nguyên Hóa trầm ngâm nói, tiếp theo hắn đối với Lý Quang Ngâm mắng:
- Phế vật, mặt mũi của Lý gia đều bị ngươi ném hết rồi, lăn đến hậu sơn đi diện bích suy nghĩ, một tháng không được bước ra nửa bước.
Lý Quang Ngâm thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói:
- Vâng, cha.
Chỗ ở của Lăng Duệ.
Ma tử đang dùng vải trắng bọc ở sống mũi đang sinh động như thật kể cho Lăng Duệ chuyện của ngày hôm nay.
Sau khi nghe xong, Lăng Duệ nhíu mày lâm vào trầm tư, sau một lát hắn khoát tay áo để cho Ma Tử lui xuống, tiếp theo đi ra khỏi cửa phòng.
Hắn đi tới bên Đông sương phòng, gõ cửa.
- Đi vào… Bên trong phòng truyền đến thanh âm nhàn nhạt.
Bên trong nhà ngồi một gã trung niên nam tử mặc thanh sắc trường bào, xương trán hơi lồi, khuôn mặt gầy gò, môi đôi mắt ưng khiến người ta phát rét, cầm trong tay một quyển sách, thần tình lạnh nhạt.
- Phụ thân!
Lăng Duệ khom người thăm hỏi nói.
Trung niên nam tử ở trước mắt hày chính là phụ thân Lăng Trùng của Lăng Duệ, một thân tu vĩ Huyền Sĩ trung cấp đỉnh phong, chỉ cần tu luyện một năm nữa tuyệt đối vó thể đột phá đến cao cấp Huyền Sĩ.
- Duệ nhi có chuyện gì?
Lăng Trùng như trước xem sách hỏi.
- Hài nhi có việc bẩm báo!
Lăng Duệ nói.
- Nói nghe một chút.
Lăng Trùng để sách xuống, nhìn Lăng Duệ nói.
Tiếp theo, Lăng Duệ đem chuyện tình Lăng Tiếu đánh Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử, cùng với chuyện hôm nay Lăng Tiếu ở trong chợ đánh đoàn người Lý Quang Ngâm nhất nhất hướng phụ thân hắn hồi báo.
Nghe xong nhi tử bẩm báo, Lăng Trùng chau mày một chút, sau đó phất phất tay nói:
- Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi, ở trước khi gia tộc khảo nghiệm không nên tìm Lăng Tiếu phiền toái.
Lăng Duệ cung kính đáp một tiếng, sau đó thối lui ra khỏi cửa phòng.
Cũng không lâu lắm, Lăng Trùng đi ra khỏi phòng, thân thể chợt lóe, hướng phương hướng nội viện gia tốc mà đi.
…
Đối với phản ứng của người khác Lăng Tiếu hồn nhiên chưa phản ứng ra, về đến nhà hướng cha mẹ thăm hỏi một tiếng, lần nữa đi vào gian phòng. Sau đó bắt đầu nghiên cứu Linh thảo lục, chỉ cần nắm giữ Linh thảo lục, lại nghĩ biện pháp chuẩn bị chút ít linh thảo, không những có thể cải thiện thể chất, tăng cường thực lực, lại có thể phát đại tài, cuộc sống gia đình này tuyệt đối có thể trôi qua rất dễ chịu.
Liên tiếp ba ngày, mỗi ngày Lăng Tiếu đều sẽ rút ra hai canh giờ đọc sách, thời gian còn lại liền là tu luyện huyền lực, tranh thủ sớm ngày trùng phá thập nhị chính kinh.
Qua ba ngày, Lăng Tiếu lần nữa trùng đột một đạo kinh mạch, đã đả thông bảy đạo kinh mạch, tiếp tục đi xuống như vậy, không cần nửa tháng tuyệt đối có thể toàn bộ đả thông thập nhị chính kinh, khôi phục võ giả thân, đến lúc đó mới có thể nạp huyền lực ở đan điền, tu luyện tầng thứ nhất Tam Phân Quy Nguyên Khí. Lấy thiên phú hôm nay của hắn, muốn tu luyện tới tầng thứ bảy như Hùng Bá năm đó tuyệt đối không thành vấn đề, về phần tầng thứ tám cùng tầng thứ chín hẳn là cũng không thành vấn đề.
Nghĩ tới đây, Lăng Tiếu liền đặc biệt hưng phấn, ở đại lục này lấy võ vi tôn, dùng võ là vương, hắn có thể rong ruổi đại giang nam bắc, có thể tiếu ngạo giang hồ, có thể suất tính mà làm, không cần lại giống như trước đây muốn làm chuyện gì cũng cần chịu chế ước khuôn sáo của thế tục, hắn có mộng tưởng 'Tỉnh chưởng thiên hạ quyền, say nằm mỹ nhân gối' vĩ đại nhất của nam nhân, hắn tin tưởng ở chỗ này tuyệt đối không phải là nằm mơ.
Buổi sáng ngày này, Lăng Tiếu cuois cùng đem Linh thảo lục đều xem được thất thất bát bát, không nhĩ tới trí nhớ của mình theo xuyên việt mà trở nên hết sức biến thái. Nguyên bổn quyển sách này dày đến bảy, tám phân, bị hắn xem một lần lại có thể nhớ được bảy thành, nhìn nội dung trong sách lần thứ hai đã toàn bộ khắc ở trong đầu, làm thế nào cũng sẽ không biến mất.
Linh thảo lục đã vô dụng, Lăng Tiếu tiện tay nhét vào đầu giường, đang chuẩn bị bắt đầu đả tọa.
Bên ngoài cửa truyền tới một trận tiếng gõ cửa, tiếp theo vang lên thanh âm của mẫu thân hắn:
- Tiếu nhi, phía ngoài có người tìm con.
Lăng Tiếu rất nghi hoặc, đi ra khỏi gian phòng hỏi:
- Nương, là ai tìm ta?
Hắn tìm kiếm trí nhớ, hắn nguyên lai là cuồng nhân tu luyện, căn bản không có bằng hữu gì, thật sự nghĩ không ra người nào lại tìm đến hắn.
Mộng Tích Vân nhìn nhi tử dần dần cường tráng vô cùng hài lòng cười cười, nói tiếp:
- Phía ngoài có một tiểu cô nương nói muốn tìm ngươi.
- Tiểu cô nương?
Lăng Tiếu đầu tiên là kinh ngạc một chút, tiếp theo hiện lên một nụ cười, trong lòng nghi ngờ:
- Chẳng lẽ là nàng?
Lăng Tiếu cùng Mộng Tích Vân đi đến trước đại môn.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc đơn giản mộc mạc đang câu thúc đứng ở trước cửa, hai tay khẩn trương năm lấy bao quần áo trong tay. Nàng nhưng không phải là nữ tử mà mấy ngày trước Lăng Tiếu cứu ở chợ sao?
Hôm nay nàng đơn giản đem mái tóc đen như mực như thác buộc lên một chút, một khuôn mặt thanh lệ như hoa sen nở rộ lộ ra mấy phần đỏ bừng, lộ vẻ cực kỳ linh động kiều diễm, liễu mi, mắt hạnh, quỳnh tị, môi đỏ mọng phối hợp hoàn mỹ vô khuyết, bộ ngực cổ trướng kia như nụ hoa muốn nở ra, tùy thời có thể nở rộ, vòng eo nhỏ và dài kia dễ dàng nắm chặt, kiều đồn uyển chuyển, hai chân thon dài càng lộ ra vẻ duyên dáng yêu kiều, khiến người thích thú.
Nàng kia vừa thấy được Lăng Tiếu, lập tức quỳ xuống cung kính nói:
- Nô tỳ ra mắt thiếu gia.
Lăng Tiếu cùng Mộng Tích Vân đều là sửng sốt. xem tại TruyệnFULL.vn
Lăng Tiếu vội vàng muốn lên trước đem cô gái kia đỡ lên, nhưng mà tạm thời lại hướng về Mộng Tích Vân cầu trợ.
Mộng Tích Vân lúc này mới tiến lên muốn đem cô gái kia đỡ dậy, nói:
- Tiểu cô nương đứng lên mà nói.
Cô gái kia vẫn quỳ ở trên mặt đất, không chịu đứng lên.
- Có chuyện gì đứng lên nói đi, ngươi quỳ như vậy cũng không tốt.
Lăng Tiếu không vui lên tiếng nói. Hắn hiện tại không hiểu ra sao rồi, thật không hiểu nổi thiếu nữ này là chuyện gì xảy ra nữa.
Thiếu nữ này cũng rất nghe lời của Lăng Tiếu, đáp một tiếng "Vâng, thiếu gia", sau đó mới chậm rãi đứng lên.
- Tới, có gì vào trong nhà nói.
Mộng Tích Vân trên dưới đánh giá cô gái này một chút, trên mặt nụ cười sáng lạn kia đủ để chứng minh nàng đối với cô gái này vô cùng hài lòng, làm vợ cũng không ủy khuất cho nhi tử.
Trở về trong đại sảnh, Mộng Tích Vân cùng Lăng Tiếu ngồi xuống, còn cô gái kia lại không chịu ngồi xuống, chỉ là đứng thẳng ở bên cạnh Lăng Tiếu.
Tác giả :
Ngã Bản Thuần Khiết