Thần Khiết
Chương 10: Đêm hè (END)
"Biểu đồ vẽ không đúng." Vu Thần Khiết buồn bực nói.
Nghiêm Mặc bảo cô dịch ghế sang một chút, “Anh xem một chút."
Mùi sữa tắm dễ ngửi nhẹ nhàng khoan khoái bay vào mũi, giống như một làn gió mát mùa hè xuyên qua sân trường, nhẹ nhàng đi vào chóp mũi.
Vu Thần Khiết buông con chuột ra, đồng thời chuyển ghế sang bên cạnh.
Anh cầm chuột, chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, áo T shirt chất vải mềm mại buông xuống bên cạnh cô.
Giống như gợn nước trong suốt.
Trời ạ, cô thật sự muốn kiểm tra chất vải bộ quần áo trên người anh.
Cô lặng lẽ duỗi tay về phía chiếc áo T shirt kia nhưng đến lúc gần chạm đến chiếc áo màu xám thì dừng lại.
Nếu như bị anh phát hiện thì làm sao bây giờ?
Thôi, nếu như bị anh phát hiện thì bịa tạm lý do gì đó cũng được.
Tay tiếp tục duỗi ra phía trước, thật nhẹ nhàng cẩn thận, sau đó rốt cuộc cũng chạm đến chất vải mềm mại đó, cảm giác hơi lạnh, là vạt áo T shirt, bị không khí máy điều hòa nhiệt độ thổi mát lạnh.
Trong lòng Vu Thần Khiết sợ hãi chính bản thân mình: Vu Thần Khiết, mày càng ngày càng dày mặt rồi.
Trong phòng thí nghiệm chỉ có tiếng gió thổi ra từ máy điều hòa không khí, tiếng vận hành của máy vi tính và tiếng di chuyển click chuột, nhưng mà đúng vào lúc này, con chuột đột nhiên dừng hoạt động, tiếp theo là giọng nói trong trẻo phát ra.
"Nơi này ——"
Vu Thần Khiết lập tức tỉnh táo lại, buông tay ra, đưa mắt nhìn sang màn hình máy vi tính, "A! Cái gì?"
Nghiêm Mặc di chuyển chuột kéo tới khung thuộc tính của biểu đồ, thao tác bình thường nhanh nhẹn trôi chảy khẽ chậm lại, "Em xem, nơi này không thể chọn khoảng cách gần nhất."
Bàn tay vừa mới chạm qua áo T shirt giống như nắm lấy bàn ủi vậy, nóng bỏng lạ thường.
Đối với những lời anh vừa nói không nghe vào được hoàn toàn, chỉ nghe qua mà thôi.
May là lúc này anh cũng đang nghĩ gì đó, giảng giải không dễ hiểu như những ngày bình thường, có lẽ là anh cũng cảm nhận được điểm này, cho nên anh nói chậm lại thêm một lần nữa. Lúc này Vu Thần Khiết hết sức chăm chú nghe giảng, cuối cùng cũng nghe vào. Mặc dù không tiếp thu hoàn toàn ngay lập tức, nhưng tối thiểu không mất mặt.
Nghiêm Mặc buông chuột ra, nhìn trên màn hình máy vi tính có thể thấy được ảnh ngược của một người, sau đó anh đứng lên, "Em thử vẽ tiếp một lần nữa xem, nếu vẫn không được thì gọi anh."
Vu Thần Khiết ngồi trước máy vi tính dựa theo anh nói vẽ tiếp một biểu đồ, sau đó dùng bộ phận Cập Nhật số liệu tiến hành phân tích. Cô đang chăm chú nhìn vào máy vi tính, đột nhiên nghe được giọng nói Phan Văn: "Nghiêm Mặc, Vu Thần Khiết, tớ đi trước."
Vu Thần Khiết đáp một tiếng, sau đó nhìn thời gian phía dưới bên phải máy vi tính, thì ra sắp mười một giờ rồi. Cô lưu tài liệu lại sau đó tắt máy.
Nghiêm Mặc cũng đã tắt máy vi tính, từ trên chỗ ngồi đứng lên, "Đi thôi, anh đưa em trở về."
Vu Thần Khiết hơi sững sờ.
Sinh viên chưa tốt nghiệp ở dãy ký túc phía đông đại học E, mà ký túc xá nghiên cứu sinh được bố trí ở phía tây sân trường. Không thuận đường một chút nào.
Sau đó cô nghe thấy anh bổ sung thêm một câu: "Một mình em đi không an toàn."
Trong lòng Vu Thần Khiết nghĩ, lúc này mình tới đây cũng đi một người mà.
Chẳng qua cô không hề nghĩ đến chuyện từ chối.
Hiện tại gần sang tháng sáu, ánh sao mùa hè xa xa trên bầu trời đêm chớp chớp loé sáng xinh đẹp vô cùng, tăng thêm vài phần thần bí cho đêm hè.
Bởi vì đã qua mười một giờ đêm, trong sân trường sinh viên đi lại cũng không nhiều, chỉ lác đác mấy người.
Vu Thần Khiết chậm rãi đi cùng anh về túc xá của mình.
"Học trưởng, sau này anh có phải được giữ lại trường giảng dạy không?"
"Bây giờ nói những chuyện này còn quá sớm."
Trên trận bóng rổ truyền đến âm thanh đánh cầu, thỉnh thoảng có xe hơi chạy trong sân trường, ánh đèn màu cam xa xa chiếu thẳng vào đối diện.
Bọn họ đi qua đường cái, anh đổi đi sang phía bên trái cô. Mới bắt đầu Vu Thần Khiết không biết tại sao anh lại đổi sang bên trái, lúc này bỗng nhiên phía sau có một chiếc xe hơi chạy qua, bánh xe đè nát chướng ngại vật trên đường cái, tiếng vang theo đường cái tràn ra xung quanh.
Lúc này cô mới hiểu hành động của anh là để cho cô đi phía trong cho an toàn.
Nam sinh đi bên cạnh toả ra hơi thở thanh mát gương mặt điển trai, trong lòng Vu Thần Khiết thỉnh thịch nhảy loạn, lấy dũng khí hỏi "Học trưởng, anh có bạn gái chưa?"
Nếu không dám nói thẳng, như vậy thì tìm hiểu tình địch trước đã.
Cô biết mình to gan lớn mật, nhưng cô không muốn hối hận.
Tối nay thời cơ tốt như vậy, tại sao không hỏi cho rõ
Dù sao bóng đêm rất tối, anh không thấy được biểu cảm trên gương mặt của cô.
Anh sửng sốt một chút, ngay sau đó nhìn về phía cô, trong mắt loé lên tia sáng, "Không có."
—— không có.
Rốt cuộc cũng nghe được đáp án muốn nghe nhất.
"À." Một tiếng đáp lại, giọng điệu kéo thật dài.
Vu Thần Khiết cảm thấy mặt mình nóng bừng, nếu như lúc này có người ném một miếng thịt bò lên trên mặt cô chắc chắn sẽ nướng chín, trong lòng cô thầm oán bản thân quá hèn nhát, trọng điểm là câu nói sau kìa, nhưng cô lại không có can đảm nói tiếp. Trong lòng tự khinh bỉ bản thân, biện thủ tốt nhất đội biện thủ đâu mất rồi, nói ra đều cảm thấy quá mất mặt.
Trong lòng cô không ngừng giãy giụa, rốt cuộc vẫn nói, "Học trưởng, vậy nếu như......"
Nếu như em làm bạn gái anh thì như thế nào?
Đợi chút, lời như thế vừa nói ra khỏi miệng sẽ không cách nào quay lại được nữa.
Cô cố gắng đem lời còn sót lại thu hồi trong bụng.
Một giây kế tiếp, trong lòng lại bắt đầu hối hận: nếu cứ như vậy, câu nói trước đó không còn ý nghĩa gì nữa rồi?
Cô đang hối hận bỗng nghe thấy anh nói: “Trước hôm nay không có."
"A, cái gì?" Vu Thần Khiết vẫn còn suy nghĩ câu anh vừa nói, đầu óc cô lúc này vận hành hơi thất thường.
Bỗng nhiên anh dừng bước lại, chăm chú nhìn cô: "Như vậy, em có bạn trai chưa?"
Vu Thần Khiết chưa bao giờ biết rằng con ngươi của một người có thể sâu thẳm đến như vậy.
"Không có." Mặc dù đầu của cô không được ổn định lắm, nhưng vẫn bắt kịp nhịp, trả lời rất nhanh.
Tròng mắt đen ánh của anh sáng lóe lên, ánh sao đêm hè cũng không sáng chói như ánh mắt anh: "Vậy bắt đầu từ bây giờ em suy nghĩ một chút được chứ?"
“Hả..? Cái đó —— là sao?"
Anh không đợi câu trả lời của cô, đã trực tiếp lấy hành động để biểu thị.
Anh vươn tay, cúi đầu tìm tay trái của cô, cầm chặt, "Anh có thể dắt tay của em được không?"
Tay bị một bàn tay nóng ấm khác vây quanh, mang đến giác quan kỳ diệu, trong giây phút đó bầu trời đêm trên đầu cô dường như có pháo hoa đang nở rộ.
Không biết mình đi về ký túc xá như thế nào, cũng không biết làm sao leo lên được tầng bốn ký túc xá.
Trong túc xá, Lý Hồng ở trên giường nhắn tin với bạn trai, Phương Úy Hân đang dùng điện thoại di động lướt tin tức giải trí, Tiết Băng Băng đến phòng tắm rửa mặt.
Vu Thần Khiết không biết mình làm thế nào rửa mặt xong, ý thức biến trở về rõ ràng hơn sau khi nằm trên giường.
Không nỡ cứ như vậy đi ngủ, cô không nhịn được cầm điện thoại di động ra gửi tin nhắn: "Học trưởng, mới vừa nói anh thật sao? Em không phải đang nằm mơ chứ?"
Qua mấy phút anh gửi tin nhắn trả lời: "Tại sao vẫn chưa ngủ?"
"Không ngủ được."
Rất nhanh anh trả lời lại: "Là thật, tuyệt đối không phải nằm mơ. Còn gọi anh là học trưởng?"
Trong chăn vừa tối đen vừa nhỏ hẹp, nhưng trong không gian nhỏ mà đen đó cô nhìn tin nhắn trên màn hình di động kia, trong lòng ngọt ngào giống như mật ong chảy thành dòng suối nhỏ.
Cầm điện thoại di động cùng anh nói rất nhiều thứ, sau cô hỏi anh bắt đầu chú ý đến cô khi nào, anh nói: "Lần đầu tiên học tiết thí nghiệm cơ học."
Chính là lần cô ở trước mặt cả lớp nói từ "Nói nhảm" đó.
Được rồi, cô biết cô mất mặt rồi.
Càng về sau cô có vẻ nghiện đặt câu hỏi, định làm mặt dày tiếp tục hỏi anh: "Vậy làm anh biết em cũng thích anh?"
Anh rất kiên nhẫn trả lời: "Có một lần ở thư viện vừa lúc nhìn thấy em mượn cuốn《 môn thống kê cao cấp 》"
Vu Thần Khiết hoàn ngây ngẩn, lục lại hết trí nhớ trong đầu, nhớ lại tình cảnh lúc ấy, cô nhớ mang máng đó là một buổi sáng ánh mặt trời vô cùng tươi tốt.
Thời gian qua một lúc lâu cô mới đánh ra một câu: "lúc đó anh ở thư viện?"
"Lúc đó anh ở tầng hai. Vừa lúc gặp em đi mượn sách."
Choáng quá thì ra người này đã biết lâu rồi.
Khu nhà ở nghiên cứu sinh.
Khác so với ký túc xá sinh viên chưa tốt nghiệp, nhà ở nghiên cứu sinh điều kiện tốt hơn, mỗi gian phòng túc xá chỉ có hai người, không chỉ có máy điều hòa không khí, mỗi người còn có một cái bàn riêng.
Nghiêm Mặc mở Laptop ra đọc bản báo cáo thống kê giao thông, nhìn thời gian góc dưới bên phải máy tính, đã sắp 12 giờ rồi.
Cuộc sống của anh luôn luôn có quy luật, chuyện gì cũng theo điều lệ, rất ít thức đêm, chẳng qua tối nay ở trong phòng thí nghiệm bị cô ấy nắm lấy áo một lát, sau đó cũng không vào được chữ nào nữa, nên đành phải trở lại túc xá tiếp tục xem tài liệu.
Mặc dù rất muốn cùng cô nói chuyện, nhưng anh nhớ sáng sớm ngày mai tám giờ cô còn có lớp, vì vậy gửi tin nhắn cho cô: "Đi ngủ sớm một chút nhé. Sáng mai em còn có lớp."
Anh thậm chí ngay cả việc mai cô có tiết cũng biết.
Lần này trái tim Vu Thần Khiết hoàn toàn bị mật đường ngâm mềm rồi, cảm thấy trong đầu dường như có hàng ngàn cây kẹo đang bay qua.
Rất ngoan ngoãn trả lời anh: "Ừmh, anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nhìn tin nhắn của anh một cái, sau đó tắt máy ngủ.
Buổi tối ngày hè này, cô ngủ một giấc ngọt ngào nhất từ trước đến nay chưa từng có.
Nghiêm Mặc bảo cô dịch ghế sang một chút, “Anh xem một chút."
Mùi sữa tắm dễ ngửi nhẹ nhàng khoan khoái bay vào mũi, giống như một làn gió mát mùa hè xuyên qua sân trường, nhẹ nhàng đi vào chóp mũi.
Vu Thần Khiết buông con chuột ra, đồng thời chuyển ghế sang bên cạnh.
Anh cầm chuột, chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, áo T shirt chất vải mềm mại buông xuống bên cạnh cô.
Giống như gợn nước trong suốt.
Trời ạ, cô thật sự muốn kiểm tra chất vải bộ quần áo trên người anh.
Cô lặng lẽ duỗi tay về phía chiếc áo T shirt kia nhưng đến lúc gần chạm đến chiếc áo màu xám thì dừng lại.
Nếu như bị anh phát hiện thì làm sao bây giờ?
Thôi, nếu như bị anh phát hiện thì bịa tạm lý do gì đó cũng được.
Tay tiếp tục duỗi ra phía trước, thật nhẹ nhàng cẩn thận, sau đó rốt cuộc cũng chạm đến chất vải mềm mại đó, cảm giác hơi lạnh, là vạt áo T shirt, bị không khí máy điều hòa nhiệt độ thổi mát lạnh.
Trong lòng Vu Thần Khiết sợ hãi chính bản thân mình: Vu Thần Khiết, mày càng ngày càng dày mặt rồi.
Trong phòng thí nghiệm chỉ có tiếng gió thổi ra từ máy điều hòa không khí, tiếng vận hành của máy vi tính và tiếng di chuyển click chuột, nhưng mà đúng vào lúc này, con chuột đột nhiên dừng hoạt động, tiếp theo là giọng nói trong trẻo phát ra.
"Nơi này ——"
Vu Thần Khiết lập tức tỉnh táo lại, buông tay ra, đưa mắt nhìn sang màn hình máy vi tính, "A! Cái gì?"
Nghiêm Mặc di chuyển chuột kéo tới khung thuộc tính của biểu đồ, thao tác bình thường nhanh nhẹn trôi chảy khẽ chậm lại, "Em xem, nơi này không thể chọn khoảng cách gần nhất."
Bàn tay vừa mới chạm qua áo T shirt giống như nắm lấy bàn ủi vậy, nóng bỏng lạ thường.
Đối với những lời anh vừa nói không nghe vào được hoàn toàn, chỉ nghe qua mà thôi.
May là lúc này anh cũng đang nghĩ gì đó, giảng giải không dễ hiểu như những ngày bình thường, có lẽ là anh cũng cảm nhận được điểm này, cho nên anh nói chậm lại thêm một lần nữa. Lúc này Vu Thần Khiết hết sức chăm chú nghe giảng, cuối cùng cũng nghe vào. Mặc dù không tiếp thu hoàn toàn ngay lập tức, nhưng tối thiểu không mất mặt.
Nghiêm Mặc buông chuột ra, nhìn trên màn hình máy vi tính có thể thấy được ảnh ngược của một người, sau đó anh đứng lên, "Em thử vẽ tiếp một lần nữa xem, nếu vẫn không được thì gọi anh."
Vu Thần Khiết ngồi trước máy vi tính dựa theo anh nói vẽ tiếp một biểu đồ, sau đó dùng bộ phận Cập Nhật số liệu tiến hành phân tích. Cô đang chăm chú nhìn vào máy vi tính, đột nhiên nghe được giọng nói Phan Văn: "Nghiêm Mặc, Vu Thần Khiết, tớ đi trước."
Vu Thần Khiết đáp một tiếng, sau đó nhìn thời gian phía dưới bên phải máy vi tính, thì ra sắp mười một giờ rồi. Cô lưu tài liệu lại sau đó tắt máy.
Nghiêm Mặc cũng đã tắt máy vi tính, từ trên chỗ ngồi đứng lên, "Đi thôi, anh đưa em trở về."
Vu Thần Khiết hơi sững sờ.
Sinh viên chưa tốt nghiệp ở dãy ký túc phía đông đại học E, mà ký túc xá nghiên cứu sinh được bố trí ở phía tây sân trường. Không thuận đường một chút nào.
Sau đó cô nghe thấy anh bổ sung thêm một câu: "Một mình em đi không an toàn."
Trong lòng Vu Thần Khiết nghĩ, lúc này mình tới đây cũng đi một người mà.
Chẳng qua cô không hề nghĩ đến chuyện từ chối.
Hiện tại gần sang tháng sáu, ánh sao mùa hè xa xa trên bầu trời đêm chớp chớp loé sáng xinh đẹp vô cùng, tăng thêm vài phần thần bí cho đêm hè.
Bởi vì đã qua mười một giờ đêm, trong sân trường sinh viên đi lại cũng không nhiều, chỉ lác đác mấy người.
Vu Thần Khiết chậm rãi đi cùng anh về túc xá của mình.
"Học trưởng, sau này anh có phải được giữ lại trường giảng dạy không?"
"Bây giờ nói những chuyện này còn quá sớm."
Trên trận bóng rổ truyền đến âm thanh đánh cầu, thỉnh thoảng có xe hơi chạy trong sân trường, ánh đèn màu cam xa xa chiếu thẳng vào đối diện.
Bọn họ đi qua đường cái, anh đổi đi sang phía bên trái cô. Mới bắt đầu Vu Thần Khiết không biết tại sao anh lại đổi sang bên trái, lúc này bỗng nhiên phía sau có một chiếc xe hơi chạy qua, bánh xe đè nát chướng ngại vật trên đường cái, tiếng vang theo đường cái tràn ra xung quanh.
Lúc này cô mới hiểu hành động của anh là để cho cô đi phía trong cho an toàn.
Nam sinh đi bên cạnh toả ra hơi thở thanh mát gương mặt điển trai, trong lòng Vu Thần Khiết thỉnh thịch nhảy loạn, lấy dũng khí hỏi "Học trưởng, anh có bạn gái chưa?"
Nếu không dám nói thẳng, như vậy thì tìm hiểu tình địch trước đã.
Cô biết mình to gan lớn mật, nhưng cô không muốn hối hận.
Tối nay thời cơ tốt như vậy, tại sao không hỏi cho rõ
Dù sao bóng đêm rất tối, anh không thấy được biểu cảm trên gương mặt của cô.
Anh sửng sốt một chút, ngay sau đó nhìn về phía cô, trong mắt loé lên tia sáng, "Không có."
—— không có.
Rốt cuộc cũng nghe được đáp án muốn nghe nhất.
"À." Một tiếng đáp lại, giọng điệu kéo thật dài.
Vu Thần Khiết cảm thấy mặt mình nóng bừng, nếu như lúc này có người ném một miếng thịt bò lên trên mặt cô chắc chắn sẽ nướng chín, trong lòng cô thầm oán bản thân quá hèn nhát, trọng điểm là câu nói sau kìa, nhưng cô lại không có can đảm nói tiếp. Trong lòng tự khinh bỉ bản thân, biện thủ tốt nhất đội biện thủ đâu mất rồi, nói ra đều cảm thấy quá mất mặt.
Trong lòng cô không ngừng giãy giụa, rốt cuộc vẫn nói, "Học trưởng, vậy nếu như......"
Nếu như em làm bạn gái anh thì như thế nào?
Đợi chút, lời như thế vừa nói ra khỏi miệng sẽ không cách nào quay lại được nữa.
Cô cố gắng đem lời còn sót lại thu hồi trong bụng.
Một giây kế tiếp, trong lòng lại bắt đầu hối hận: nếu cứ như vậy, câu nói trước đó không còn ý nghĩa gì nữa rồi?
Cô đang hối hận bỗng nghe thấy anh nói: “Trước hôm nay không có."
"A, cái gì?" Vu Thần Khiết vẫn còn suy nghĩ câu anh vừa nói, đầu óc cô lúc này vận hành hơi thất thường.
Bỗng nhiên anh dừng bước lại, chăm chú nhìn cô: "Như vậy, em có bạn trai chưa?"
Vu Thần Khiết chưa bao giờ biết rằng con ngươi của một người có thể sâu thẳm đến như vậy.
"Không có." Mặc dù đầu của cô không được ổn định lắm, nhưng vẫn bắt kịp nhịp, trả lời rất nhanh.
Tròng mắt đen ánh của anh sáng lóe lên, ánh sao đêm hè cũng không sáng chói như ánh mắt anh: "Vậy bắt đầu từ bây giờ em suy nghĩ một chút được chứ?"
“Hả..? Cái đó —— là sao?"
Anh không đợi câu trả lời của cô, đã trực tiếp lấy hành động để biểu thị.
Anh vươn tay, cúi đầu tìm tay trái của cô, cầm chặt, "Anh có thể dắt tay của em được không?"
Tay bị một bàn tay nóng ấm khác vây quanh, mang đến giác quan kỳ diệu, trong giây phút đó bầu trời đêm trên đầu cô dường như có pháo hoa đang nở rộ.
Không biết mình đi về ký túc xá như thế nào, cũng không biết làm sao leo lên được tầng bốn ký túc xá.
Trong túc xá, Lý Hồng ở trên giường nhắn tin với bạn trai, Phương Úy Hân đang dùng điện thoại di động lướt tin tức giải trí, Tiết Băng Băng đến phòng tắm rửa mặt.
Vu Thần Khiết không biết mình làm thế nào rửa mặt xong, ý thức biến trở về rõ ràng hơn sau khi nằm trên giường.
Không nỡ cứ như vậy đi ngủ, cô không nhịn được cầm điện thoại di động ra gửi tin nhắn: "Học trưởng, mới vừa nói anh thật sao? Em không phải đang nằm mơ chứ?"
Qua mấy phút anh gửi tin nhắn trả lời: "Tại sao vẫn chưa ngủ?"
"Không ngủ được."
Rất nhanh anh trả lời lại: "Là thật, tuyệt đối không phải nằm mơ. Còn gọi anh là học trưởng?"
Trong chăn vừa tối đen vừa nhỏ hẹp, nhưng trong không gian nhỏ mà đen đó cô nhìn tin nhắn trên màn hình di động kia, trong lòng ngọt ngào giống như mật ong chảy thành dòng suối nhỏ.
Cầm điện thoại di động cùng anh nói rất nhiều thứ, sau cô hỏi anh bắt đầu chú ý đến cô khi nào, anh nói: "Lần đầu tiên học tiết thí nghiệm cơ học."
Chính là lần cô ở trước mặt cả lớp nói từ "Nói nhảm" đó.
Được rồi, cô biết cô mất mặt rồi.
Càng về sau cô có vẻ nghiện đặt câu hỏi, định làm mặt dày tiếp tục hỏi anh: "Vậy làm anh biết em cũng thích anh?"
Anh rất kiên nhẫn trả lời: "Có một lần ở thư viện vừa lúc nhìn thấy em mượn cuốn《 môn thống kê cao cấp 》"
Vu Thần Khiết hoàn ngây ngẩn, lục lại hết trí nhớ trong đầu, nhớ lại tình cảnh lúc ấy, cô nhớ mang máng đó là một buổi sáng ánh mặt trời vô cùng tươi tốt.
Thời gian qua một lúc lâu cô mới đánh ra một câu: "lúc đó anh ở thư viện?"
"Lúc đó anh ở tầng hai. Vừa lúc gặp em đi mượn sách."
Choáng quá thì ra người này đã biết lâu rồi.
Khu nhà ở nghiên cứu sinh.
Khác so với ký túc xá sinh viên chưa tốt nghiệp, nhà ở nghiên cứu sinh điều kiện tốt hơn, mỗi gian phòng túc xá chỉ có hai người, không chỉ có máy điều hòa không khí, mỗi người còn có một cái bàn riêng.
Nghiêm Mặc mở Laptop ra đọc bản báo cáo thống kê giao thông, nhìn thời gian góc dưới bên phải máy tính, đã sắp 12 giờ rồi.
Cuộc sống của anh luôn luôn có quy luật, chuyện gì cũng theo điều lệ, rất ít thức đêm, chẳng qua tối nay ở trong phòng thí nghiệm bị cô ấy nắm lấy áo một lát, sau đó cũng không vào được chữ nào nữa, nên đành phải trở lại túc xá tiếp tục xem tài liệu.
Mặc dù rất muốn cùng cô nói chuyện, nhưng anh nhớ sáng sớm ngày mai tám giờ cô còn có lớp, vì vậy gửi tin nhắn cho cô: "Đi ngủ sớm một chút nhé. Sáng mai em còn có lớp."
Anh thậm chí ngay cả việc mai cô có tiết cũng biết.
Lần này trái tim Vu Thần Khiết hoàn toàn bị mật đường ngâm mềm rồi, cảm thấy trong đầu dường như có hàng ngàn cây kẹo đang bay qua.
Rất ngoan ngoãn trả lời anh: "Ừmh, anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nhìn tin nhắn của anh một cái, sau đó tắt máy ngủ.
Buổi tối ngày hè này, cô ngủ một giấc ngọt ngào nhất từ trước đến nay chưa từng có.
Tác giả :
Như Thị Phi Nghênh