Thần Hoàng
Chương 182: Đêm trước Tiên Thiên
Dung hợp địa mạch nhập vào cơ thể thì nội đan và ngoại đan khác nhau. Tất cả ngoại đan chất liệu phần lớn đều là Phi Kim Tức Thạch, mặc dù làm hư cũng không sao cả. Vì truy cầu uy lực thì đương nhiên càng tinh khiết càng tốt..Mà đem địa mạch nhét vào trong Thân Luân cửu mạch thì phải kiêm ngũ hành, không thể làm ngũ hành mất đi. Chỉ có thể bởi vì công pháp của bản thân khác nhau mà thiên về một hệ hay hai hệ mà thôi.Vì vậy linh mạch trên thế gian này tuy là vô cùng vô tận, nhưng mà thích hợp với võ giả Tiên Thiên có số lực cực nhỏ.Thời điểm đời sau những Linh Năng yếu bớt, ngay cả linh mạch phù hợp cũng cực kỳ hiếm thấy. Về sau không biết có người nào tìm ra hỗn linh chi pháp, có thể điều hòa linh mạch trong nguyên linh cấu thành, lúc này mới giải quyết được tài nguyên địa mạch võ tu của Tiên Thiên. Nhưng mà pháp môn này cực kỳ hà khắc. Hơn nữa sau khi điều hòa linh mạch thì xa không kịp tự nhiên, vì vậy Tông Thủ cũng không định sử dụng.Không cần hỗn linh chi thuật, hắn ở phương diện tìm kiếm địa mạch cũng có bí pháp độc đáo.Ngược lại có vài loại có vài loại tăng cường địa mạch, Tông Thủ là có chút kích động.Vài loại pháp môn này giúp ích không quá lớn, tối đa chỉ có thể gia tăng cường độ một lượng mà thôi.Nhưng mà đối với cường giả võ đạo mà nói dựa vào tích lũy này sẽ vượt qua những người khác.Có đôi khi khác biệt chỉ một lượng thì có thể làm khác kết quả cuộc chiến sinh tử.- Người đời sau có bất tiện và lợi hại. Hôm nay ở hang ổ Hàn Giao nhưng không tới mức này a?Mặc dù Hàn Giao còn chưa thành công hóa rồng, nhưng mà luận cấp bậc đã xem như nửa bước tiến vào tiên môn. Hơn nữa còn là Linh Võ song tu đấy, vô cùng khó đấu.Cường giả cảnh giới này cảm ứng với nhau vô cùng mãnh liệt. Hơn nữa cho dù nằm ngủ trường kỳ cũng cảm ứng được rõ ràng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.mNếu như hai người Nghiêm Phàm Thủy Lăng Ba tới gần, một khi có hiểu lầm gì nói không tốt sẽ trở về thời đại Vân Hoang, trận đầu của cấp bậc Linh Võ Tôn đại chiến!Nhưng mà dùng suy nghĩ của Thái Nguyên tiên tử không có khả năng chú ý tới chuyện này.- May là thời điểm giết chết Minh Quyết lấy được vật kia, việc này không khó giải quyết. Đúng rồi, còn có tu hồn chi thuật, đây mới là chuyện lửa sém lông mày!Vào một tháng trước Tông Thủ ngưng tụ ra ký tự chữ "Hỏa", trong hồn hải rốt cục tụ tập ba đạo chân phù, đột phá Xuất Khiếu.Cho dù là cường độ hồn lực hay là hồn thức tinh khiết, bất luận phương diện nào mà nói đều trở thành Linh Sư Dạ Du Cảnh chân chính. Tiến triển có thể nói là thần tốc, vượt qua võ đạo bản thân không chỉ một bậc, hoàn toàn chênh lệch hai cảnh giới.Nhưng mà Tông Thủ thực sự trong lòng biết về sau muốn tăng tu vi Linh Sư lên không dễ dàng nữa.Có thể nhanh như vậy là do xuất hiện hai phù "Lôi", "Thủy" và do bản thân của hắn bổn nguyên ấn ký Lôi Loan cùng Thất Vĩ Thiên Hồ.Mà chân phù chữ "Hỏa" lại tới từ một nửa huyết mạch khác của hắn. Mặc dù một nửa huyết mạch này vẫn còn "ngủ say", nhưng trợ giúp với hắn lại không nhỏ chút nào.Lại về sau cho dù hắn thân là phù lục tông sư, biết rõ ảo diệu thiên phù cũng khó mà tiến triển thần tốc được.Giống như chữ "Hỏa" này kết tụ chừng một tháng, thời điểm áp toàn lực cũng chỉ ngưng tụ ra chín lần thực lựcc mà thôi, khoảng cách kết tụ một đạo chân phù còn không biết phải bao lâu mới được.Thời điểm này càng nghĩ càng cảm thấy hồn tu rất trọng yếu.Ngồi ở bên bờ, Tông Thủ lâm vào suy tư. Thẳng đến khi bên tai vang lên tiếng vang " sàn sạt " thì hắn mới thanh tỉnh.Quay đầu nhìn qua quả nhiên là Diệp Phi Sương cùng Diệp Phi Hàn hai tỷ muội. Trong tay của hai người đều có nguyên liệu nấu ăn.Không chỉ có thủy sản trong hồ, còn có tẩu thú trên cạn, cộng thêm một ít rau dại và trái cây.Ánh mắt của Tông Thủ nhìn qua một con cá lớn trên trăm cân của Diệp Phi Hàn, cười lên ha hả, nói:- Tại sao lại là Diễm Huyết Ngư, tiểu Hàn muội muội ngươi ưa thích nó sao?- Bảo ta Hàn Hàn tỷ!Diệp Phi Hàn hừ một tiếng, mân mê miệng nói:- Ta cũng không thích đâu, sớm chán lắm rồi! Nhưng mà Sương Sương tỷ nói Tông Thủ ngươi mỗi ngày đều xuống nước, thân thể sẽ bị hàn khí xâm nhập cho nên phải ăn máu của Diễm Huyết Ngư làm ấm người, mới có thể khu hàn lại cường thể...Tông Thủ kinh ngạc một hồi, nhìn kỹ qua Diệp Phi Sương một lần. Chỉ thấy thần sắc của nàng đã từng lạnh như băng giờ đã ít đi nhiều. Không khỏi âm thầm buồn cười, hai tỷ muội này rốt cuộc cũng ở chung với hắn vài tháng, chẳng lẽ còn cho rằng hắn là người khai thác đá sao?Mấy tháng này chưa từng nhìn thấy hắn đem lên tảng đá nào sao?Lắc đầu, Tông Thủ lại cười khẽ một tiếng:- Thì ra ngươi đã chán ăn cá rồi! Vậy thì tốt, từ nay về sau ăn món mới, ăn một phiến đá đốt nóng.Tinh thần của Diệp Phi Hàn lập tức chấn động, hiện ra vẻ chờ mong. Chỉ thấy Tông Thủ đốt đống lửa lên, sau đó lại rửa sạch một phiến đá đặt ở trên lửa.Sau khi đốt nóng phiến đá mới tinh tế cắt mỏng đặt đồ ăn lên trên.Không bao lâu có hương khí bay ra bốn phía, Diệp Phi Hàn cũng không đợi thịt chín đã bỏ vào trong miệng ngay rồi, trong mắt lập tức sáng lên:- Ăn ngon! A..., còn có vị cá khác biệt đấy!Diệp Phi Sương cũng muốn ăn, tay cầm một mảnh cũng lộ ra vẻ tán thưởng nhưng không nói gì.Tông Thủ cũng ăn sung sướng, nhưng mà sau khi bắt đầu ăn vài miếng. Vừa ăn vừa nói chuyện, khiến Diệp Phi Hàn ngạc nhiên không thôi.- Thủ đệ ngươi không có gạt ta chứ? Ở giới này, Đông Lâm Vân Giới của chúng ta chỉ lớn bằng một phần mười chiếc thuyền sao?Trong mắt của Diệp Phi Hàn hiện ra thần sắc rung động, ánh mắt nhìn về phía Tông Thủ đã có chút sùng bái:- Thủ đệ ngươi biết thật nhiều! Về sau ta nhất định phải đi xem, thuyền lớn như vậy chắc chở được rất nhiều người nha?Tông Thủ 'ân' một tiếng, chỉ cảm thấy xương cốt nhẹ đi vài phần:- Đây là nhỏ rồi! Chiếc thuyền lớn nhất có thể tương đương với cả Vân Giới. Trong đó có Nữ Nhi quốc đấy.- Nữ Nhi quốc?Diệp Phi Hàn lại hiếu kỳ, hai mắt hiện ra hào quang hiếm lạ.- Trong quốc gia kia chẳng lẽ chỉ toàn là nữ thôi sao?Tông Thủ gật gật đầu, có chút thổn thức:- Cái tộc này nghe nói không cần nam nhân cũng có thể sinh dục. Hơn nữa đều xinh đẹp như hoa, giống như Thiên Tiên hạ phàm, đáng tiếc chỉ có nữ nhi tương hợp với nhau. Ngươi nói thật lãng phí tài nguyên.Trong mắt Diệp Phi Hàn sáng lên, hào quang hướng tới càng nồng đậm, đối với câu lãng phí tài nguyên nàng nghe không hiểu.Nhưng mà Diệp Phi Sương vẫn mặt lạnh đấy, lỗ tai của nàng tự dưng dựng thẳng lên, dường như muốn nghe. Thẳng đến khi trông thấy Tông Thủ như cười mà không cười nhìn qua bên mình mới nói:- Khoe khoang mà thôi! Ta cũng có nghe qua, nhưng mà Nữ Nhi quốc cái gì đó chỉ là nghe đồn! Một chiếc thuyền lớn mà tương đương với cả Vân Giới, thật sự đầm rồng hang hổ!Tông Thủ không nói, tuy lời hắn nói khoa trương chút ít nhưng đều là hiện thực, cái này chính là trời đất bao la cái gì cũng có nha.Lúc này Diệp Phi Hàn mở miệng nói:- Tỷ tỷ, cái thuyền lớn kia không nhất định là không có thật. Mẫu thân cho đồ vật chúng ta chẳng phải có một cái thuyền lớn sao? Nghe nói cần cường giả Dạ Du Cảnh điều khiển, mà nó cũng lớn tới ba vạn trượng đấy...Nàng lời còn chưa dứt Diệp Phi Sương đã lộ ra thần sắc giận dữ, nói:- Im ngay! Những lời này sao có thể tùy ý nói lung tung trước mặt người ngoài?- Thủ đệ hắn cũng không phải người ngoài! Làm sao không thể nói chứ?Diệp Phi Hàn bất mãn ục ục miệng, nhưng mà nàng không nói thêm. Lại lộ ra vài phần thương cảm.- Thủ đệ, mấy ngày nữa ta phải đi rồi! Tỷ tỷ nói tại đây không thể ở lâu, thúc phụ hắn hiện tại không có khả năng giúp chúng ta. Mà mấy người xấu kia nói không chừng đã mau tìm tới đây, chỉ có thể ở lại nơi này thêm vài ngày mà thôi...Tông Thủ đang nghĩ ngợi rốt cuộc là bảo thuyền đẳng cấp gì, có thể đạt tới ba vạn trượng sao? Đối với mẫu thân của hai tỷ muội này rốt cuộc có thân phận gì, thật sự làm cho người ta kinh hãi. Lúc này nghe vậy lập tức cười cười:- Cái gì người xấu? Có cần ta thay các ngươi làm thịt chúng hay không?Tử quang trong mắt của hắn hiện ra, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra vài phần tà ý. Hắn gần đây đã thay đổi thành Hắc Lãng Kiếm, ngược lại đem thanh Lôi Nha Kiếm tế luyện, hiện giờ đang cần người tế kiếm, thần sắc của Diệp Phi Hàn rõ ràng kinh ngạc. Diệp Phi Sương lúc này tức giận trách mắng.- Ngươi hay nói đùa quá hạn độ rồi. Đối với Tông Thủ ngươi mà nói đây là chuyện không liên quan tới mình. Đối với tỷ muội chúng ta mà nói là quan hệ tới sinh tử. Nói những lời này cảm giác rất vui sao? Những người đuổi theo tỷ muội chúng ta đều là Tiên Thiên Võ sư, một ngón tay có thể bóp chết ngươi như con kiến! Cũng không phải là ai cũng tùy tiện đối phó được.Nói xong, bỗng nhiên nàng đứng lên, nói:- Còn nữa, gần đây chính ngươi cũng phải chú ý một hai, những người kia xưa nay giết người không chớp mắt, nói không chừng sẽ liên lụy tới ngươi! Khoảng thời gian mấy ngày này nên rời xa nơi đây, được rồi, ta ăn no rồi.Thấy Diệp Phi Sương nói xong là đi, Diệp Phi Hàn lập tức mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, cười cười xấu hổ với Tông Thủ, lần nữa mau chóng đuổi theo.Tông Thủ cũng không thèm để ý, cười tủm tỉm nhìn qua hai nữ hài này biến mất trong tầm mắt.Tiên Thiên Võ sư sao? Hắn còn tưởng rằng đuổi giết hai tỷ muội này có lẽ còn mạnh hơn mới đúng.Rồi sau đó lại thở dài, cổ nhân nói hoài bích chi tội quả nhiên là có đạo lý. Giờ phút này mà hắn nói không có tâm tư là không thể nào, cũng không phải tâm tư thực sự giết người đoạt bảo, chuyện này hắn không làm được. Hắn chỉ muốn nhìn thấy thuyền lớn ba vạn trượng rốt cuộc có hình dạng gì mà thôi.Loại bảo thuyền đẳng cấp này nói không chừng còn có thể khai phá giới chướng, tiến vào thế giới khác.Lại đưa mắt nhìn qua bốn phía, trong nội tâm cảm khái. Bất tri bất giác lại ba tháng trôi qua.Hắn chỉ ở chỗ lại chỗ này kỳ thật cũng chỉ còn lại thời gian vài ngày mà thôi.Cũng không biết tình hình hiện giờ của Càn Thiên Sơn như thế nào rồi? Hiên Viên cô nàng kia tại Vân Thánh thành trôi qua như thế nào? Mấy ngày nay hắn cũng hơi nhớ nàng rồi.Lặng lẽ cười cười, Tông Thủ lần nữa đứng lên. Có chút không thể chờ đợi được lần nữa lặn vào thủy đàm. Giờ này khắc này hắn vẫn muốn đột phá Tiên Thiên mới được!Đã cảm giác được trong cơ thể của hắn có khí kình như rồng, đã không cách nào áp chế được. Mà hai địa phương môn dưới chân càng như ẩn như hiện đã buông lỏng rồi.Tối đa là sáu ngày hắn có thể thử đột phá lên Tiên Thiên!
Tác giả :
Khai Hoang