Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai
Chương 80: Phiên ngoại năm mới (3)
“Nhanh vào trong." Trần Tố lần thứ hai nhiệt tình mời cô, để khách đứng ngoài cửa nói chuyện không phải đạo đãi khách.
Cô còn chưa muốn vào, cô và Cao Viễn chính là quan hệ cấp trên cấp dưới, làm một thư kí nho nhỏ cô không muốn cùng thẩm phán Cao tiền đồ nhất viện có bao nhiêu liên hệ, cô chỉ là giúp bạn lấy văn kiện để ngày nghỉ nghiên cứu án kiện mà thôi, cô vào vẫn là rất mạo muội, là do cả hai cùng ở trong một khu cô mới bằng lòng tiện đường ghé qua — ngoài ra, cô cũng không muốn tiến vào nhà hổ biết cười, đối với Cao Viễn đeo mặt nạ thật dày, cô dùng ánh mắt nhỏ mà sáng nhìn thế nào cũng quá rõ ràng rồi.
Trần Tố nhìn cô thật sự rất cảm khái, vừa lễ phép vừa hiểu chuyện còn không dễ dàng vào nhà đàn ông, cô gái thế này chết cũng không gặp nhiều, là cô gái rất biết giữ mình trong sạch nha, Trần Tố tính toán làm sao lừa cô vào nhà mới được, cô còn chưa phải bạn gái Cao Viễn, Trần Tố rất tiếc nếu Cao Viễn buông tha cô gái tốt thế này.
“Cao Viễn ra ngoài thăm người thân rồi. Cô muốn tìm văn kiện gì nha, cô vào tự tìm có được không?" Trần Tố cười rất vô hại.
Người này thế nào giống hổ biết cười vậy? Sợ hãi, không thể nào đi, trong mắt người này không có một chút tà niệm, cô xem người tương đối chuẩn, người này nhìn mình đầy mắt đều là thưởng thức thân thiện không phải tà niệm. Đây là người tốt, cô không nên không yên lòng, thịnh tình không thể chối từ, cô từ chối ba lần cũng không tiện từ chối nữa, biết Cao Viễn không có nhà, cô rất muốn nhìn xem ổ heo của Cao Viễn.
(Bị lừa rồi chị ơi!!!!)
Vào cửa mới biết, tình huống bên trong so với cô thấy ngoài cửa còn đáng sợ hơn, cô muốn đi về, muốn tìm đồ cần tìm trong đống rác là chuyện không quá khả thi. Cô muốn về nhà, 30 Tết rồi, nhà ai không bày bàn ăn tiệc đoàn viên nha, thế nhưng, cô chưa kịp chạy mất.
Trần Tố “giúp" cô tìm, muốn tìm ra văn kiện trong đống rác chồng chất thật sự rất khó nha, trong lúc tìm thuận tiện giúp đỡ nhau dọn dẹp luôn. Trần Tố thuần thục đưa cho cô một miếng khăn lông đen thùi lùi thoạt nhìn giống giẻ, lúc làm việc nhà, chuyển dụng cụ cho Vương Tuấn vẫn luôn là chuyên môn của Trần Tố.
Cô bất đắc dĩ tiếp nhận giẻ lau đưa tới trước mặt nhìn bốn phía đờ ra, cô phải từ chối! Cô tuyệt đối nhất định phải từ chối.
“Chúng ta cùng nhau động thủ đi." Trần Tố mỉm cười gọi cô.
Nhìn người trước mắt lộ ra mỉm cười, cô ngại từ chối bắt đầu mờ mịt tìm văn kiện thuận tiện lao động, không biết có tới kịp tiệc đoàn viên đêm 30 hôm nay bên nhà thân thích không nữa.
Trần Tố đem mấy cái sách a đĩa a đàn ông xem không tốt cột hết lại, đây là sở trường của Trần Tố, nhà mình không cần đều do Trần Tố cột lại bán ve chai, cái này, Trần Tố rất sở trường.
Quần áo cho vô máy giặt, đống chén mấy ngàn năm trong phòng bếp ngâm nước rửa chén trước, trong lòng gấp gáp, tay chân lại nhanh nhẹn.
Cô nhanh nhẹn tháo rèm cửa sổ, kéo mở cửa sổ phẩy đống bụi trên rèm đi, đem đống hoa cỏ xếp bên bệ cửa sổ héo rủ đến nỗi người ta phải giật mình vứt hết ra ban công, nhắm mắt làm ngơ. Từ ban công trở vào, thuận tiện dùng hai ngón tay kẹp dống chăn màu nước tương trên sofa ra ngoài. Cô là bị quỷ ám, không nhìn nổi cũng là cô tự tìm.
Trần Tố trông mà khâm phục, chắc là Vương Tuấn cũng làm việc nhà thế này, việc nhà trong mắt Trần Tố căn bản không biết hạ thủ từ đâu trong tay cô lại có trạng thái cuồng phong quét lá rụng, Cao Viễn không thu dọn đồ đạc, thế nhưng trong nhà thứ nên có đều nhiều hơn người khác mấy bộ, một cách thành thạo, cô không phí bao nhiêu sức lực đã dọn dẹp phòng khách rực rỡ hẳn lên.
Trần Tố theo phía sau cô, “Cô nương, cô năm nay bao nhiêu tuổi?"
Cô nương? Trong lúc bận rộn cô quay đầu lại nhìn nam nhân cười tủm tỉm như hồ ly này, bất quá, đây không phải là nụ cười say đắm, bạn hổ biết cười thế nào cũng cười y như hồ ly nha?
“Ô." Thấy cô vô cùng kinh ngạc, Trần Tố vội vàng nói, “Cái từ ‘tiểu thư’ hiện tại dùng rất tràn lan, người phục vụ quán rượu cũng gọi tiểu thư, KTV pub* lại càng không càng phải nói, cá nhân tôi cảm thấy gọi cô gái trẻ tuôi là tiểu thư thì hơi…" Trần Tố uyển chuyển giải thích.
(tiểu thư hay cô nương đều là ‘cô gái’ như nhau, chỉ là danh xưng thôi.
Chỗ “pub" này, thật ra nó là ‘vũ trường’, bản thân tui rất ghét từ này, nên mạn phép dùng pub thay thế. Nhân tiện, ‘pub’ khác với ‘bar’ nhé)
Cô suy nghĩ một giây cũng gật đầu thừa nhận, đầu năm nay, cái từ tiểu thư này là trăm phần trăm theo nghĩa xấu, được rồi, thấy cô gái cười híp mắt sẽ không tính toán Trần Tố nói tiếp: “Tôi và Cao Viễn biết nhau hơn mười năm rồi, ba mươi bốn, chưa từng một lần chân chính yêu đương, tính tình anh ta thân thiết ôn hòa săn sóc còn rất lãng mạn, nhưng lại rất hài hước, đối với bạn bè lại rất nghĩa khí, là người tốt."
Bận rộn bận rộn, cô xoay người nhìn chằm chằm Trần Tố nói: “Ngài nói, ngài quên thẩm phán Cao hơn mười năm?"
“Đúng nha." Trần Tố rất cảm khái, khi bọn họ quen biết, đám Cao Viễn vẫn còn đi học, còn là một đứa trẻ hư đó, thoáng một cái đều đã mười mấy năm trôi qua, thời gian thực sự không buông tha ai nha.
Nhìn người này cảm khái hàng vạn hàng nghìn, cô bắt đầu nhìn kĩ, nếu như không phải đi nhầm chỗ, như vậy chính là hổ biết cười màu xám cô biết thật ra là màu đen. Bạn bè quen mười mấy năm còn nhìn không rõ chân diện mục con hổ biết cười thật là một chuyện đáng sợ…
Cô đẩy cửa phòng tắm nhìn vào trong lại hít một ngụm khí lạnh, Trần Tố thăm dò nhìn thoáng qua, bên trong dùng thành ngữ chồng chất như núi cũng tuyệt không quá đáng. Quá đáng rồi, nhớ năm đó, Vương Tuấn đi Sơn Tây làm việc, cậu cũng không có biến phòng tắm thành khoa trương tới mức này.
Nhìn núi quần áo dơ trước mặt, đầu cô đau đau, cô bắt đầu tỉnh ngộ, cô căn bản không nên tới đây, cô xắn tay áo trước mặt rửa tay về nhà, xoay người, cô trừng túi bột giặt chưa xé mở được đưa tới trước mắt, người này không phải là muốn cô giặt quần áo cho họ Cao đấy chứ? Cái này hơi quá phận rồi, trong đơn vị, cô và hổ biết cười cả đời không qua lại với nhau, dựa vào cái gì muốn cô giặt quần áo cho họ Cao nha! Cô cuối cùng đã hiểu — nơi đây không thích hợp ở lâu!
Nhét cho cô túi bột giặt, Trần Tố tích cực đi tìm mắc áo, đẩy một cánh cửa đang đóng ra, hiện tại Trần Tố có chuẩn bị tâm lý, trong phòng có cái gì phá cách, Trần Tố cũng sẽ bình tâm mà đối mặt, bất quá, chính là làm xong hết thảy chuẩn bị tâm lý, đẩy cửa ra, Trần Tố vẫn không thể ức chế được khẽ kêu một tiếng.
Nghe được tiếng kinh hô trầm thấp của Trần Tố, cô lập tức xông tới, lại có náo nhiệt gì? Cơ hội khó có được vạch trần cái mạng che thần bí của hổ biết cười, cô cũng không thể làm không công nha.
Từ bên người Trần Tố nhìn sang, đó là một gian thư phòng, cả tường đều dán đầy giấy khen, trên kệ thủy tinh sát đất toàn bộ đều là đủ loại cúp, thậm chí còn có một loạt hoa hồng nhỏ làm bằng giấy thủ công niên đại lâu đời, thật chỉnh tề bày trong kệ thủy tinh.
Nhìn cái phòng này, Trần Tố cảm khái, chính mình chưa từng có được một tờ giấy khen, trên tường toàn dán của Trần Hạo, Trần Khải.
Nhìn giấy khen và cúp, cô dường như có thể hiểu chính mình không có chuyện gì làm ghi danh cái gì mà cuộc thi Liên Hiệp Quốc, vốn chỉ là thử xem, không thi đậu là chuyện đương nhiên, thế nhưng, không ngờ rằng, thẩm phán Cao tiền đồ rực rỡ trong viện bọn họ cũng thi, lúc đó, mọi người ầm ĩ lên mạng tra kết quả, không ngờ rằng, thứ hạng của cô lại còn trước cả thẩm phán Cao tốt nghiệp đại học danh tiếng, tất cả mọi người nói cô may mắn, cô cũng thừa nhận là may mắn, nhưng, sau lần đó, Cao Viễn gặp cô đều mang mặt nạ thật dày, ngoài cười nhưng trong không cười.
Nhìn cái này, cô không nói gì, hiện tại cô biết tự tin và ngạo mạn vô hình của Cao Viễn là từ đâu tới. Nhìn giấy khen và cúp phải dùng cả một gian phòng mới chứa hết, cô dường như có thể lý giải Cao Viễn bị cô làm vỡ mộng cỡ nào.
Lặng lẽ đóng cửa lại, Trần Tố cùng cô xoay người, không nói gì đem kí ức này lưu lại trong lòng, dường như có thể thấy thể giới kiêu ngạo ẩn sâu trong nụ cười mỉm vĩnh viễn lộ ra ôn hòa vô hại của Cao Viễn.
Cao Viễn, Vương Tuấn ở bên ngoài vui vẻ “giao lưu" xong trở về.
Đẩy cửa ra, nhìn nhà mình, Cao Viễn có chút mục trừng khẩu ngốc. Hẹn Vương Tuấn ra ngoại thuần túy là giao lưu “tình cảm", còn việc nhà, không ai ôm hy vọng với Trần Tố, nhưng khi nhìn thấy căn nhà như vậy, quả thực chính là toàn diện rực rỡ hẳn lên nha, Trần Tố thực sự đạt tiêu chuẩn.
“Đây là em làm?" Vương Tuấn từ sau Cao Viễn chen vào cửa, nhìn phòng khách trơn bóng tỏa sáng, phòng rửa tay truyền tới thanh âm chuyển động của máy giặt.
Vương Tuấn không cho rằng cái này là Trần Tố làm, bởi vì, chút công phu làm việc nhà đó của Trần Tố, anh vẫn rõ như lòng bàn tay, nếu như Trần Tố giặt quần áo, cậu có thể làm đơn giản chính là động tác bỏ quần áp dơ vào trong máy giặt mà thôi.
“Không phải." Trần Tố cười tủm tỉm chớt mắt với Cao Viễn bảo y đoán, Vương Tuấn nhíu mày đưa tay vỗ Trần Tố một cái, Trần Tố sao lại cười mờ ám thế, Vương Tuấn không thích Trần Tố như vậy.
Nghe được tiếng mở cửa, cô từ phòng vệ sinh đi ra.
Chăm chăm nhìn cô, Cao Viễn hoàn toàn không thể tin tưởng.
Cô cầm bàn chải chà bồn cầu nhìn Cao Viễn vốn không nên xuất hiện, dáng tươi cười tán thưởng ưu nhã của Cao Viễn đều cứng ngoài da mặt, nụ cười nhanh chóng biến mất.
Sắc mặt cô cũng rất khó xem nha, cô rất bực bội, không phải nói Cao Viễn đi thăm người thân không về sao? Sao y lại ở đây?
Một khắc nhìn thấy Cao Viễn, cô cũng đang rất không hiểu hành động của chính mình, nhất định là bị đầu độc, tuyệt đối là bị đầu độc! Đầu năm nay có những chuyện không thể nói rõ ràng, là bị đầu độc!!!
“Đến, giới thiệu một chút, cô nương này là đồng nghiệp Cao Viễn, còn vị này chính là bạn Cao Viễn Vương Tuấn, cũng là phu nhân nhà tôi."
Phu nhân nhà tôi? Cao Viễn vốn sắc mặt cứng ngắt lạnh lẽo muốn ra lệnh đuổi khách cấp tốc xoay đầu nhìn chằm chằm cơ mặt giựt giựt của Vương Tuấn, một giây kế tiếp, Cao Viễn thả đồ trong tay xuống té nhào lên ghế sofa màu sắc quỷ dị như trước cuồng tiếu không ngớt.
Vương Tuấn nhướng mày nhìn Trần Tố.
Trần Tố nói xong câu nói vẫn luốn muốn nói một năm nay, không được một giây đã cảm thấy không thích hợp, tại sao kì lạ vậy? Có cảm giác ác hàn, da gà đều nổi hết lên.
“Em là phu nhân của anh." Vương Tuấn lạnh lùng trừng Cao Viễn cười đến mất hình tượng sắp lăn xuống sàn nhà, Cao Viễn cười hơi quá đáng rồi nha.
“Phu nhân –?" Trần Tố lặp đi lặp lại thì thầm vài tiếng, cau mày nói: “Vương Tuấn, tiếng xưng hô này sao không tự nhiên vậy nhỉ? Hay là đổi cái xưng hô khác đi."
“Gọi bạn đời thế nào?" Cô còn chưa đi, “Cá nhân tôi cảm thấy gọi bạn đời rất thích hợp." Cô cẩn thận nhìn Trần Tố, xác định xem cậu là đang hài hước hay là nghiêm túc.
“Cà phê bạn đời*?" nói: “Bạn đời? Dường như cũng không thuận miệng lắm." Cao Viễn nghe xong càng cười đến sặc sụa, ôm bụng thật sự chịu không nổi. Vương Tuấn mặt vô biểu tình nhấc chân đạp lên lưng Cao Viễn.
(*咖啡伴侣: tên tiếng Trung của Coffee-mate, một dòng sản phẩm của Nestle, được giới thiệu vào năm 1961, ở Mỹ nó có tới 25 hương vị khác nhau)
Ánh mắt léo sáng của cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Tố và Vương Tuấn. Con người trong suốt lấp lánh nhìn chằm chằm Vương Tuấn, Trần Tố, nhìn tới nổi Cao Viễn thấy ác hàn không ngớt.
Nếu không phải cô căn bản không nhìn Cao Viễn, nếu không phải cô chặt chẽ nhìn chằm chằm không chỉ là Trần Tố mà còn có Vương Tuấn, thật hoài nghi cô bị làm sao rồi.
“Hai người cùng một chỗ nhất định rất nhiều năm rồi nhỉ." Cô nhiệt tình hỏi.
“Chừng mười năm rồi." Trần Tố còn đang bị cái từ ‘phu nhân’ làm phiền lòng.
“Nha!" Cô phát ra tiếng thét nho nhỏ khiến tóc gáy toàn thân Cao Viễn đều dựng lên, cô hưng phấn nói, “Hai người làm sao quen biết? Thanh mai trúc mã? Hay là tình yêu bạn học? Hay là? Nếu không, là nhất kiến chung tình?!"
Đáng tiếc đều không phải, là hủy thi diệt tích. Trần Tố cười không nói.
Cô có ý gì? Cô hưng phấn như thế làm gì?
Trần Tố túi đồ ăn Cao Viễn làm rớt ở cửa nhà, cô thấy thế ân cần nhận lấy, xách tới phòng bếp lại gia công thêm một chút thức ăn chính họ mang về, trong bận rộn một tay cầm xẻng*, tay khác gọi một cuộc về nhà nói không về ăn cơm.
(*cái đồ dẹp dẹp để đảo đồ ăn khi xào ấy, chính xác thì nó gọi là cái gì nhỉ?)
Thấy cô nhanh nhẹn đi xào rau, tay chân lanh lẹ khiến người ta nhìn mà ngạc nhiên, phụ nữ chính là phụ nữ a.
“Xem, thật biết chịu khó nha." Trần Tố cảm khái thực sự là tìm không ra chỗ nào không hài lòng, người vợ chịu khó thế này khó tìm đó nha. “Cao Viễn, anh phải nỗ lực thật tốt nha." Trần Tố dặn dò nam nhân độc thân này.
Người vợ? Cao Viễn lập tức hưởng ứng bằng một biểu tình vặn vẹo, giơ tay làm thủ thế đàn ông mắng người, “Cô ta? Người phụ nữ chanh chua của ba viện?" Trong đơn vị, y và cô hai bên nhìn nhau không vừa mắt, cả đời không qua lại với nhau, thế nào lại kéo cô ta và mình vào một chỗ?
“Cao Viễn!" Trần Tố đè tay Cao Viễn xuống, nghiêm túc nói: “Sao anh có thể kỳ thị phụ nữ như vậy? Phụ nữ là một nửa bầu trời nước ta."
Cao Viễn cố gắng cười, nói: “– thánh nhân có mây, chỉ riêng tiểu nhân và nữ tử khó dưỡng." (nuôi)
“Vậy, thánh nhân không phải do nữ nhân sinh ra? Thánh nhân sắp xếp mẹ mình như thế là không đúng."
Cao Viễn một hơi thở xém nghẹn chết, á khẩu không trả lời được.
Vương Tuấn không nói gì, theo anh biết, chắc là Trần gia theo xã hội mẫu hệ, Trần gia chính là lấy phụ nữ làm đương gia.
Cao Viễn đang giãy chết: “Trên đời này có hay không có phụ nữ đều như nhau, không có đàn ông mới không làm được việc."
Cô nghe thấy bốc hỏa, lời này nên ghi lại để mấy người hâm mộ Cao Viễn trong viện nghe một chút, Cao Viễn chính là trong ngoài bất nhất thế này đây, bên ngoài, tỏ vẻ ưu tiên phụ nữ, kì thật, y căn bản là người theo chủ nghĩa đại nam nhân sống sờ sờ.
“Sinh con." Trần Tố nghiêm túc nói, “Nếu không, chỉ cần anh có bản lĩnh sinh được một đứa bé, tôi liền thừa nhận phụ nữ không bằng đàn ông."
Miệng Cao Viễn há lại khép, khép lại há không phát ra được tiếng nào.
Cao Viễn nhìn chằm chằm Vương Tuấn, sao Trần Tố lại đối chọi với y, Trần Tố khi nào thì nhanh mồm nhanh miệng thế?
Nói chung, logic của Trần Tố chính là mẹ vĩ đại nhất, mẹ là phụ nữ, như vậy, có thể liên hệ với phụ nữ vĩ đại nhất.
Cao Viễn mở báo ra xem không nói. Hiện tại Cao Viễn hiểu, vì sao bình thường Vương Tuấn lúc nói chuyện với Trần Tố sẽ giả câm giả điếc mắt không chớp xem báo, đây rõ ràng là hành vi nghe không được trốn cũng không được, tư duy của họ không giống với Trần Tố, thế nhưng, họ lại căn bản không có biện pháp tránh đường vòng với tư duy của cậu, bởi vì, không thể không thừa nhận, Trần Tố nói đúng.
Nghe đối thoại của bọn họ, cô cảm thấy thú vị cực kì, xem ra Trần Tố này rất có phong độ hơn cô nghĩ.
Đồ ăn cô xử lý qua rất ngon, bởi vì không có rượu, lại không có Lưu Trấn Đông thích đây chuyện, thuần khiết ăn, một hồi liền coi như ăn xong, mùi vị không tệ, Cao Viễn chưa ăn sáng ăn nhiều nhất. Cao Viễn bị lột trần mặt nạ không thèm giả bộ nữa, trở về bản tính.
Cao Viễn buồn bực cầm báo xem quảng cáo, cô còn chưa đi? Không, vẫn là chờ cô rửa hết chén bát tồn đọng trong bếp hơn một tháng mới đuổi cô ra ngoài.
“Việc nhà là ngài làm?" Nhìn động tác hỗ trợ dọn dẹp bàn nhanh chóng của Trần Tố, cô hỏi.
Trần Tố ở nhà chỉ có nhiệm vụ bưng mâm nghe vậy trả lời: “Phải, đương nhiên là tôi làm việc nhà." Trần Tố cười mỉm, “Làm sao có thể để anh ấy làm việc nhà chứ, anh ấy bận lắm."
Cao Viễn cười lạnh một tiếng run run hạ tờ Nhân dân nhật báo* trong tay ngắm Vương Tuấn, Vương Tuấn xem báo tân niên, ngoảnh mặt làm ngơ.
(*nhật báo = báo hàng ngày)
Đồ trên bàn trong lúc nói chuyện phiếm với Trần Tố thuận tiện dọn dẹp xong, Trần Tố trước trước sau sau xoay quanh cô, xử lý phòng bếp không tốn bao lâu, trong bếp có toàn bộ dụng cụ rửa, bếp bị chất đống thành thế này, nguyên nhân chính là Cao Viễn quá lười.
Cô gọi hoa quả, thậm chí còn tiện tay ghét thành hình hoa bưng ra ngoài, Trần Tố rất tán thưởng sáng kiến thuận tay mà thành của cô, đây là cô gái rất hiểu cách sống.
Vương Tuấn muốn về, Trần Tố vây quanh phụ nữ khiến Vương Tuấn nhìn không nổi, bất quá, Vương Tuấn cũng xác định cô gái này không phải coi trọng Trần Tố, Trần Tố cũng không phải có ý tứ với cô.
Chuông cửa vang lên, Cao Viễn còn đang ảo não, nằm úp sấp trên sofa một chút cũng không có hình tượng.
Lúc này có thể là ai? Chỗ này của Cao Viễn cho dù là mấy người bạn thân như Vương Tuấn cũng không hay tới. Lúc này tới đây chỉ có người nhà Cao Viễn.
Trong nháy mắt mở cửa, Cao Viễn bày ra mỉm cười chiêu bài, nụ cười này thật sự là bình dị gần gũi thân thiết ôn hòa lại vô hại.
Vương Tuấn đứng lên, bọn họ nên đi rồi.
Cô thấy Cao Viễn trong nháy mắt mang lên mặt nạ vô hại trong lúc vô cùng kinh ngạc cũng thức thời lập tức đứng dậy, cô còn muốn rửa tay.
Đi vào là một vị phu nhân rất có phong cách Tây, bà là mẹ Cao Viễn? Mẹ Cao Viễn vừa vào cửa liền đằng đằng sát khí, thế nhưng vừa thấy trong phòng khách có mấy người lập tức giống y như Cao Viễn cấp tốc thay đổi sắc mặt, bà kinh ngạc nhìn quanh một chút, hiển nhiên, bà rất hiểu đức hạnh con trai nhà mình, hiện tại dọn dẹp chỉnh tề như vậy, là mẹ lại thấy giật mình.
“A, là Vương Tuấn nha." Diễn vai phu nhân phong phạm (khí phách) cười yếu ớt, bà chào hỏi Vương Tuấn, nhìn Trần Tố không quan biết cũng ưu nhã gật đầu.
“Con có bạn gái." Cao Viễn mỉm cười nói, “Tương lai cũng có con cái, mẹ, ngài muốn con của con cũng phải sinh tồn dưới hơi thở Cao gia sao?"
Mẹ Cao Viễn cười cứng ngắt, lập tức nhìn chằm chằm bụng nhỏ của cô.
Cô đang mặc áo khoác lông chính mình vắt trên sofa, theo ánh mắt mẹ Cao Viễn cúi đầu nhìn bụng mình, có có chút mạc minh kỳ diệu cộng thêm hết hồn, cái này không mắc mớ gì tới cô nha, cô là thanh niên quá lứa, nhưng cũng là khuê nữ hoa cúc đứng đắn à nha.
Mẹ Cao Viễn nhìn cô gái duy nhất trong phòng, không nhìn cô còn nhìn ai? Trong phòng này chỉ có cô là phụ nữ, làm mẹ, con trai đức hạnh gì bà còn không biết, trong nhà dọn dẹp sáng bóng, vừa nhìn cô nương này là thấy gọn gàng ngăn nắp, cũng không thể là hai người đàn ông áo mũ chỉnh tề kia làm đi, Vương Tuấn, bà không phải chưa từng gặp, như vậy, còn sót lại chính là cô, nhất định là cô làm.
Mẹ Cao Viễn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên đánh giá cô, quan sát từ đầu đến chân, thân hình không thấp, ngũ quan không thể nói là mỹ lệ, thế nhưng rất đoan chính, tóc đuôi ngựa mang theo sự ngay thẳng của người phương bắc, không xinh đẹp, không trang điểm mặt có chút tàn nhang, bất quá, không ảnh hưởng sự thanh tú, lông mi chỉnh tề, mũi cao, có tướng vượng phu. Hai mắt có thần không kiêu ngạo không siểm nịnh không sợ người, mẹ Cao Viễn biết con trai là người ngoài nóng trong lạnh, còn ngạo mạn, đã nhiều năm như vậy, bà chưa từng thấy con trai mang cô gái nào về nhà, nhìn cô, mẹ Cao Viễn có thể hiểu ánh mắt con trai, đó là một nữ tử rất tốt.
Mẹ Cao Viễn rất hài lòng, vậy thì xác định thôi, bà cầm tay cô bé này, người bình thường một chút, thế nhưng, phố với Cao Viễn cũng tương đối thích hợp. Bởi vì quan hệ hôn nhân không bình thường của mẹ, Cao Viễn không có cảm giác an toàn với phụ nữ, mà cô gái mộc mạc này nhất định khiến Cao Viễn rất có cảm giác an toàn. Mẹ Cao Viễn cởi nhẫn bảo thạch thật to trên tay xuống đeo cho cô, kích cỡ vừa vặn.
Cô nhìn chằm chằm mặt nhẫn bảo thạch cực đại trên ngón tay, đây là bảo thạch trong truyền thuyết? Cái này phải nhìn nhiều thêm hai cái, qua rồi là không thấy nữa đâu.
Mẹ Cao Viễn vỗ vỗ con trai đối với hành vi tặng nhẫn của mẹ kinh ngạc không ngớt, nói: “Nếu con sớm kết hôn một ngày, mẹ sớm không phiền tới con, được rồi, tụi con chuẩn bị khi nào làm đám cưới? Nhanh định ngày đi, cháu mẹ sắp ra đời rồi." Bà nói, “Ba con một lát tới đây, mẹ là tới thông báo trước cho con."
Lúc này, Cao Viễn thế nhưng một câu cũng không nghe vào. Cao Viễn cầm lấy tay cô tháo nhẫn trên ngón tay, tay cô bị kéo đến đau nhức, không cần Cao Viễn kéo, cô cũng sẽ không đeo, thế nhưng vẫn là rút không ra, nhẫn gắn chặt trên đốt tay. Bên tai nghe lời nói của mẹ Cao Viễn, cô bị dọa rồi, trời sắp sập rồi, tại sao có thể có người nhét cô và hổ biết cười vào một lồng tre chứ?
“Giúp Cao Viễn một chút." Vương Tuấn cầm lấy áo khoác trên ghế sofa lúc đi ngang qua người cô, Vương Tuấn thấp giọng nói: “Sau này, chúng tôi mời cô ăn cơm." Mọi nhà đều có quyển kinh khó đọc, mẹ Cao Viễn mỗi lần tới nhất định sẽ đưa tới sự tình khó dễ Cao Viễn.
Cô lập tức đình chỉ động tác rút nhẫn nhìn chằm chằm Vương Tuấn, Vương Tuấn gật đầu khẳng định, xoay người nói: “Dì, bọn con cáo từ."
Trần Tố theo Vương Tuấn lễ độ tạm biệt, bọn họ “tiễn" Vương Tuấn, Trần Tố xuống lầu, thuận tiện giao lưu một chút vấn đề làm bộ.
“Đi thong thả." Lần thứ hai được Vương Tuấn khẳng định “mời", cô rất hài lòng, hai mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm bảng số xe Vương Tuấn. Nhìn cô, Trần Tố cảm thấy cô không giống thư kí toàn án, càng giống chuyên gia hình sự.
Nhiệt tình vẫy tay với Vương Tuấn Trần Tố nói tạm biệt, nhìn xe lái khỏi tầm mắt, cô xoay người lại thản nhiên cười nói, “Thẩm phán Cao, chúng ta chung sống hòa bình nhé."
Đón gió lạnh, Cao Viễn nhìn chằm chằm cô thản nhiên mà cười, chợt cảm thấy hàn ý càng đậm, trong hệ thống người nào không biết Tôn Lợi* tam viện bọn họ một khi dùng tới mỹ nhân kế, như vậy đối tượng kia nhất định phải xui xẻo. Nhìn Cao Viễn híp mắt trừng cô, cô mỉm cười nói: “Như vậy, chúng ta thương lượng một chút làm sao giúp anh đây, yêu cầu của tôi không cao, trước khi đi làm tới nhà Vương tiên sinh làm khách một lần là được."
(*Tên chị ấy 孙莉, chữ 莉 nghĩa là hoa nhài, nó có hai phiên âm, Lợi với Lị, mà Lị kì quá, nên lấy Lợi. Lần đầu tiên nhân vật phụ có tên đấy)
“Ngày mai sẽ dẫn cô đi." Cao Viễn lạnh lùng, y cũng không muốn thiếu cô cái nhân tình. Bất quá, xem ra, cô tương đối trông mong tới nhà Vương Tuấn Trần Tố, vì sao?
" Ngày mai không được, ngày mai tôi phải đi xem mắt." Cô cười giống y như hồ ly tinh khoác da thỏ con ôn hoà hiền hậu.
Rời khỏi khu dân cư nhà Cao Viễn, Vương Tuấn rất yên tâm, cô gái kia rất có mắt, hơn nữa còn rất giỏi giang. Cô gái có thể nhìn thấu mặt nạ của Cao Viễn không nhiều lắm, cô gái có thể làm Cao Viễn thu hồi mặt nạ càng ít hơn, hôm nay có cô ở đây, Cao Viễn nhất định sẽ ứng đối như thường.
“Vương Tuấn," Trần Tố thắt dây an toàn, ở trên TV luôn thấy động tác này, Trần Tố rất thích, rốt cuộc chạy theo mô đen, “Anh thấy cô ấy thế nào? Em cảm thấy cô ấy với Cao Viễn rất xứng đôi."
Vương Tuấn mỉm cười, Trần Tố cho rằng nhận được tán đồng. Bất quá, đáng tiếc là, Vương Tuấn đang suy nghĩ cái khác. Mẹ Cao Viễn tới đây đón năm mới, chút tiểu xảo của Cao Viễn không thể phát huy được, mẹ Cao Viễn rất dính con trai, nhân tiện, Vương Tuấn cũng không cần lo lắn mấy ngày Tết Cao Viễn sẽ mang đến cái gì ngáng chân hai người.
Thật tốt quá, giải quyết xong Lưu Trấn Đông, hiện tại lại giải quyết luôn Cao Viễn, Tống Uy ở quân khu sẽ không về, như vậy, Mùng 1 Tết, chính là thế giới hai người bọn họ, Vương Tuấn cười rất vui vẻ. Cuối cùng có thể trải qua thế giới hai người, có thể thanh tĩnh chính là thắng lợi!
Trần Tố nhìn Vương Tuấn dường như tâm tình rất tốt, Vương Tuấn thật đúng là cuồng ngày nghỉ rồi, không phải chỉ là hai kì lễ hoàng kim bị mất sao, thế nhưng, hồi 1/5, sau khi kết thúc hôn lễ ô long của Lưu Trấn Đông không phải đã mời hai người tới nơi sơn thủy nghỉ phép sao, lúc đó, Vương Tuấn chơi rất thích ý, quốc khác 1/10 ra nước ngoài tham gia hôn lễ hai người họ Giang, giáo sư Giang chiêu đãi cả hai đi du lịch một phen, Vương Tuấn cũng rất tập trung tinh thần nghỉ ngơi. Năm mới mà chỉ hai người đón sẽ tịch mịch, nếu không phải nghe nói ở quê đang mưa, lúc này, Trần Tố thật muốn lái xe về nhà náo nhiệt một phen, quên đi, thấy Vương Tuấn tâm tình vui vẻ, vẫn là không nêu ý kiến đó ra, huống hồ, bắt đầu từ Mùng 2, Trần Tố còn phải tới đơn vị trực ban. Thấy Vương Tuấn tâm tình tốt, tâm tình Trần Tố cũng càng vui sướng.
Buổi chiều 30, so với bình thường, xe cộ ít đến đáng thương, hiếm khi đường thông suốt về tới nhà bắt đầu dán câu đối hai bên cửa, Trần Tố bắt ghế dán câu đối, mỗi năm cậu đều rất để bụng chuyện dán câu đối, ‘Phúc’ là hướng tới và theo đuổi cuộc sống tốt đẹp.
Năm nay không mua cây kim quất. Trên ban công bình thường tích một đống hoa hoa cỏ cỏ, Vương Tuấn sẽ thuận tay tùy tùy tiện tiện tưới nước đám hoa cỏ này, cư nhiên sinh trưởng phấn khởi, còn có mấy chậu sắp nở hoa, cho nên, năm nay không cần ra ngoài mua nữa.
Trời lạnh, tâm lại nóng, dựa chung một chỗ xem TV, tựa vào nhau, Vương Tuấn không nhiều lời, Trần Tố cũng không nói, từ ngữ dư thừa không phải nội dung cuộc sống bọn họ, tâm linh tương thông mới là yêu.
Cô còn chưa muốn vào, cô và Cao Viễn chính là quan hệ cấp trên cấp dưới, làm một thư kí nho nhỏ cô không muốn cùng thẩm phán Cao tiền đồ nhất viện có bao nhiêu liên hệ, cô chỉ là giúp bạn lấy văn kiện để ngày nghỉ nghiên cứu án kiện mà thôi, cô vào vẫn là rất mạo muội, là do cả hai cùng ở trong một khu cô mới bằng lòng tiện đường ghé qua — ngoài ra, cô cũng không muốn tiến vào nhà hổ biết cười, đối với Cao Viễn đeo mặt nạ thật dày, cô dùng ánh mắt nhỏ mà sáng nhìn thế nào cũng quá rõ ràng rồi.
Trần Tố nhìn cô thật sự rất cảm khái, vừa lễ phép vừa hiểu chuyện còn không dễ dàng vào nhà đàn ông, cô gái thế này chết cũng không gặp nhiều, là cô gái rất biết giữ mình trong sạch nha, Trần Tố tính toán làm sao lừa cô vào nhà mới được, cô còn chưa phải bạn gái Cao Viễn, Trần Tố rất tiếc nếu Cao Viễn buông tha cô gái tốt thế này.
“Cao Viễn ra ngoài thăm người thân rồi. Cô muốn tìm văn kiện gì nha, cô vào tự tìm có được không?" Trần Tố cười rất vô hại.
Người này thế nào giống hổ biết cười vậy? Sợ hãi, không thể nào đi, trong mắt người này không có một chút tà niệm, cô xem người tương đối chuẩn, người này nhìn mình đầy mắt đều là thưởng thức thân thiện không phải tà niệm. Đây là người tốt, cô không nên không yên lòng, thịnh tình không thể chối từ, cô từ chối ba lần cũng không tiện từ chối nữa, biết Cao Viễn không có nhà, cô rất muốn nhìn xem ổ heo của Cao Viễn.
(Bị lừa rồi chị ơi!!!!)
Vào cửa mới biết, tình huống bên trong so với cô thấy ngoài cửa còn đáng sợ hơn, cô muốn đi về, muốn tìm đồ cần tìm trong đống rác là chuyện không quá khả thi. Cô muốn về nhà, 30 Tết rồi, nhà ai không bày bàn ăn tiệc đoàn viên nha, thế nhưng, cô chưa kịp chạy mất.
Trần Tố “giúp" cô tìm, muốn tìm ra văn kiện trong đống rác chồng chất thật sự rất khó nha, trong lúc tìm thuận tiện giúp đỡ nhau dọn dẹp luôn. Trần Tố thuần thục đưa cho cô một miếng khăn lông đen thùi lùi thoạt nhìn giống giẻ, lúc làm việc nhà, chuyển dụng cụ cho Vương Tuấn vẫn luôn là chuyên môn của Trần Tố.
Cô bất đắc dĩ tiếp nhận giẻ lau đưa tới trước mặt nhìn bốn phía đờ ra, cô phải từ chối! Cô tuyệt đối nhất định phải từ chối.
“Chúng ta cùng nhau động thủ đi." Trần Tố mỉm cười gọi cô.
Nhìn người trước mắt lộ ra mỉm cười, cô ngại từ chối bắt đầu mờ mịt tìm văn kiện thuận tiện lao động, không biết có tới kịp tiệc đoàn viên đêm 30 hôm nay bên nhà thân thích không nữa.
Trần Tố đem mấy cái sách a đĩa a đàn ông xem không tốt cột hết lại, đây là sở trường của Trần Tố, nhà mình không cần đều do Trần Tố cột lại bán ve chai, cái này, Trần Tố rất sở trường.
Quần áo cho vô máy giặt, đống chén mấy ngàn năm trong phòng bếp ngâm nước rửa chén trước, trong lòng gấp gáp, tay chân lại nhanh nhẹn.
Cô nhanh nhẹn tháo rèm cửa sổ, kéo mở cửa sổ phẩy đống bụi trên rèm đi, đem đống hoa cỏ xếp bên bệ cửa sổ héo rủ đến nỗi người ta phải giật mình vứt hết ra ban công, nhắm mắt làm ngơ. Từ ban công trở vào, thuận tiện dùng hai ngón tay kẹp dống chăn màu nước tương trên sofa ra ngoài. Cô là bị quỷ ám, không nhìn nổi cũng là cô tự tìm.
Trần Tố trông mà khâm phục, chắc là Vương Tuấn cũng làm việc nhà thế này, việc nhà trong mắt Trần Tố căn bản không biết hạ thủ từ đâu trong tay cô lại có trạng thái cuồng phong quét lá rụng, Cao Viễn không thu dọn đồ đạc, thế nhưng trong nhà thứ nên có đều nhiều hơn người khác mấy bộ, một cách thành thạo, cô không phí bao nhiêu sức lực đã dọn dẹp phòng khách rực rỡ hẳn lên.
Trần Tố theo phía sau cô, “Cô nương, cô năm nay bao nhiêu tuổi?"
Cô nương? Trong lúc bận rộn cô quay đầu lại nhìn nam nhân cười tủm tỉm như hồ ly này, bất quá, đây không phải là nụ cười say đắm, bạn hổ biết cười thế nào cũng cười y như hồ ly nha?
“Ô." Thấy cô vô cùng kinh ngạc, Trần Tố vội vàng nói, “Cái từ ‘tiểu thư’ hiện tại dùng rất tràn lan, người phục vụ quán rượu cũng gọi tiểu thư, KTV pub* lại càng không càng phải nói, cá nhân tôi cảm thấy gọi cô gái trẻ tuôi là tiểu thư thì hơi…" Trần Tố uyển chuyển giải thích.
(tiểu thư hay cô nương đều là ‘cô gái’ như nhau, chỉ là danh xưng thôi.
Chỗ “pub" này, thật ra nó là ‘vũ trường’, bản thân tui rất ghét từ này, nên mạn phép dùng pub thay thế. Nhân tiện, ‘pub’ khác với ‘bar’ nhé)
Cô suy nghĩ một giây cũng gật đầu thừa nhận, đầu năm nay, cái từ tiểu thư này là trăm phần trăm theo nghĩa xấu, được rồi, thấy cô gái cười híp mắt sẽ không tính toán Trần Tố nói tiếp: “Tôi và Cao Viễn biết nhau hơn mười năm rồi, ba mươi bốn, chưa từng một lần chân chính yêu đương, tính tình anh ta thân thiết ôn hòa săn sóc còn rất lãng mạn, nhưng lại rất hài hước, đối với bạn bè lại rất nghĩa khí, là người tốt."
Bận rộn bận rộn, cô xoay người nhìn chằm chằm Trần Tố nói: “Ngài nói, ngài quên thẩm phán Cao hơn mười năm?"
“Đúng nha." Trần Tố rất cảm khái, khi bọn họ quen biết, đám Cao Viễn vẫn còn đi học, còn là một đứa trẻ hư đó, thoáng một cái đều đã mười mấy năm trôi qua, thời gian thực sự không buông tha ai nha.
Nhìn người này cảm khái hàng vạn hàng nghìn, cô bắt đầu nhìn kĩ, nếu như không phải đi nhầm chỗ, như vậy chính là hổ biết cười màu xám cô biết thật ra là màu đen. Bạn bè quen mười mấy năm còn nhìn không rõ chân diện mục con hổ biết cười thật là một chuyện đáng sợ…
Cô đẩy cửa phòng tắm nhìn vào trong lại hít một ngụm khí lạnh, Trần Tố thăm dò nhìn thoáng qua, bên trong dùng thành ngữ chồng chất như núi cũng tuyệt không quá đáng. Quá đáng rồi, nhớ năm đó, Vương Tuấn đi Sơn Tây làm việc, cậu cũng không có biến phòng tắm thành khoa trương tới mức này.
Nhìn núi quần áo dơ trước mặt, đầu cô đau đau, cô bắt đầu tỉnh ngộ, cô căn bản không nên tới đây, cô xắn tay áo trước mặt rửa tay về nhà, xoay người, cô trừng túi bột giặt chưa xé mở được đưa tới trước mắt, người này không phải là muốn cô giặt quần áo cho họ Cao đấy chứ? Cái này hơi quá phận rồi, trong đơn vị, cô và hổ biết cười cả đời không qua lại với nhau, dựa vào cái gì muốn cô giặt quần áo cho họ Cao nha! Cô cuối cùng đã hiểu — nơi đây không thích hợp ở lâu!
Nhét cho cô túi bột giặt, Trần Tố tích cực đi tìm mắc áo, đẩy một cánh cửa đang đóng ra, hiện tại Trần Tố có chuẩn bị tâm lý, trong phòng có cái gì phá cách, Trần Tố cũng sẽ bình tâm mà đối mặt, bất quá, chính là làm xong hết thảy chuẩn bị tâm lý, đẩy cửa ra, Trần Tố vẫn không thể ức chế được khẽ kêu một tiếng.
Nghe được tiếng kinh hô trầm thấp của Trần Tố, cô lập tức xông tới, lại có náo nhiệt gì? Cơ hội khó có được vạch trần cái mạng che thần bí của hổ biết cười, cô cũng không thể làm không công nha.
Từ bên người Trần Tố nhìn sang, đó là một gian thư phòng, cả tường đều dán đầy giấy khen, trên kệ thủy tinh sát đất toàn bộ đều là đủ loại cúp, thậm chí còn có một loạt hoa hồng nhỏ làm bằng giấy thủ công niên đại lâu đời, thật chỉnh tề bày trong kệ thủy tinh.
Nhìn cái phòng này, Trần Tố cảm khái, chính mình chưa từng có được một tờ giấy khen, trên tường toàn dán của Trần Hạo, Trần Khải.
Nhìn giấy khen và cúp, cô dường như có thể hiểu chính mình không có chuyện gì làm ghi danh cái gì mà cuộc thi Liên Hiệp Quốc, vốn chỉ là thử xem, không thi đậu là chuyện đương nhiên, thế nhưng, không ngờ rằng, thẩm phán Cao tiền đồ rực rỡ trong viện bọn họ cũng thi, lúc đó, mọi người ầm ĩ lên mạng tra kết quả, không ngờ rằng, thứ hạng của cô lại còn trước cả thẩm phán Cao tốt nghiệp đại học danh tiếng, tất cả mọi người nói cô may mắn, cô cũng thừa nhận là may mắn, nhưng, sau lần đó, Cao Viễn gặp cô đều mang mặt nạ thật dày, ngoài cười nhưng trong không cười.
Nhìn cái này, cô không nói gì, hiện tại cô biết tự tin và ngạo mạn vô hình của Cao Viễn là từ đâu tới. Nhìn giấy khen và cúp phải dùng cả một gian phòng mới chứa hết, cô dường như có thể lý giải Cao Viễn bị cô làm vỡ mộng cỡ nào.
Lặng lẽ đóng cửa lại, Trần Tố cùng cô xoay người, không nói gì đem kí ức này lưu lại trong lòng, dường như có thể thấy thể giới kiêu ngạo ẩn sâu trong nụ cười mỉm vĩnh viễn lộ ra ôn hòa vô hại của Cao Viễn.
Cao Viễn, Vương Tuấn ở bên ngoài vui vẻ “giao lưu" xong trở về.
Đẩy cửa ra, nhìn nhà mình, Cao Viễn có chút mục trừng khẩu ngốc. Hẹn Vương Tuấn ra ngoại thuần túy là giao lưu “tình cảm", còn việc nhà, không ai ôm hy vọng với Trần Tố, nhưng khi nhìn thấy căn nhà như vậy, quả thực chính là toàn diện rực rỡ hẳn lên nha, Trần Tố thực sự đạt tiêu chuẩn.
“Đây là em làm?" Vương Tuấn từ sau Cao Viễn chen vào cửa, nhìn phòng khách trơn bóng tỏa sáng, phòng rửa tay truyền tới thanh âm chuyển động của máy giặt.
Vương Tuấn không cho rằng cái này là Trần Tố làm, bởi vì, chút công phu làm việc nhà đó của Trần Tố, anh vẫn rõ như lòng bàn tay, nếu như Trần Tố giặt quần áo, cậu có thể làm đơn giản chính là động tác bỏ quần áp dơ vào trong máy giặt mà thôi.
“Không phải." Trần Tố cười tủm tỉm chớt mắt với Cao Viễn bảo y đoán, Vương Tuấn nhíu mày đưa tay vỗ Trần Tố một cái, Trần Tố sao lại cười mờ ám thế, Vương Tuấn không thích Trần Tố như vậy.
Nghe được tiếng mở cửa, cô từ phòng vệ sinh đi ra.
Chăm chăm nhìn cô, Cao Viễn hoàn toàn không thể tin tưởng.
Cô cầm bàn chải chà bồn cầu nhìn Cao Viễn vốn không nên xuất hiện, dáng tươi cười tán thưởng ưu nhã của Cao Viễn đều cứng ngoài da mặt, nụ cười nhanh chóng biến mất.
Sắc mặt cô cũng rất khó xem nha, cô rất bực bội, không phải nói Cao Viễn đi thăm người thân không về sao? Sao y lại ở đây?
Một khắc nhìn thấy Cao Viễn, cô cũng đang rất không hiểu hành động của chính mình, nhất định là bị đầu độc, tuyệt đối là bị đầu độc! Đầu năm nay có những chuyện không thể nói rõ ràng, là bị đầu độc!!!
“Đến, giới thiệu một chút, cô nương này là đồng nghiệp Cao Viễn, còn vị này chính là bạn Cao Viễn Vương Tuấn, cũng là phu nhân nhà tôi."
Phu nhân nhà tôi? Cao Viễn vốn sắc mặt cứng ngắt lạnh lẽo muốn ra lệnh đuổi khách cấp tốc xoay đầu nhìn chằm chằm cơ mặt giựt giựt của Vương Tuấn, một giây kế tiếp, Cao Viễn thả đồ trong tay xuống té nhào lên ghế sofa màu sắc quỷ dị như trước cuồng tiếu không ngớt.
Vương Tuấn nhướng mày nhìn Trần Tố.
Trần Tố nói xong câu nói vẫn luốn muốn nói một năm nay, không được một giây đã cảm thấy không thích hợp, tại sao kì lạ vậy? Có cảm giác ác hàn, da gà đều nổi hết lên.
“Em là phu nhân của anh." Vương Tuấn lạnh lùng trừng Cao Viễn cười đến mất hình tượng sắp lăn xuống sàn nhà, Cao Viễn cười hơi quá đáng rồi nha.
“Phu nhân –?" Trần Tố lặp đi lặp lại thì thầm vài tiếng, cau mày nói: “Vương Tuấn, tiếng xưng hô này sao không tự nhiên vậy nhỉ? Hay là đổi cái xưng hô khác đi."
“Gọi bạn đời thế nào?" Cô còn chưa đi, “Cá nhân tôi cảm thấy gọi bạn đời rất thích hợp." Cô cẩn thận nhìn Trần Tố, xác định xem cậu là đang hài hước hay là nghiêm túc.
“Cà phê bạn đời*?" nói: “Bạn đời? Dường như cũng không thuận miệng lắm." Cao Viễn nghe xong càng cười đến sặc sụa, ôm bụng thật sự chịu không nổi. Vương Tuấn mặt vô biểu tình nhấc chân đạp lên lưng Cao Viễn.
(*咖啡伴侣: tên tiếng Trung của Coffee-mate, một dòng sản phẩm của Nestle, được giới thiệu vào năm 1961, ở Mỹ nó có tới 25 hương vị khác nhau)
Ánh mắt léo sáng của cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Tố và Vương Tuấn. Con người trong suốt lấp lánh nhìn chằm chằm Vương Tuấn, Trần Tố, nhìn tới nổi Cao Viễn thấy ác hàn không ngớt.
Nếu không phải cô căn bản không nhìn Cao Viễn, nếu không phải cô chặt chẽ nhìn chằm chằm không chỉ là Trần Tố mà còn có Vương Tuấn, thật hoài nghi cô bị làm sao rồi.
“Hai người cùng một chỗ nhất định rất nhiều năm rồi nhỉ." Cô nhiệt tình hỏi.
“Chừng mười năm rồi." Trần Tố còn đang bị cái từ ‘phu nhân’ làm phiền lòng.
“Nha!" Cô phát ra tiếng thét nho nhỏ khiến tóc gáy toàn thân Cao Viễn đều dựng lên, cô hưng phấn nói, “Hai người làm sao quen biết? Thanh mai trúc mã? Hay là tình yêu bạn học? Hay là? Nếu không, là nhất kiến chung tình?!"
Đáng tiếc đều không phải, là hủy thi diệt tích. Trần Tố cười không nói.
Cô có ý gì? Cô hưng phấn như thế làm gì?
Trần Tố túi đồ ăn Cao Viễn làm rớt ở cửa nhà, cô thấy thế ân cần nhận lấy, xách tới phòng bếp lại gia công thêm một chút thức ăn chính họ mang về, trong bận rộn một tay cầm xẻng*, tay khác gọi một cuộc về nhà nói không về ăn cơm.
(*cái đồ dẹp dẹp để đảo đồ ăn khi xào ấy, chính xác thì nó gọi là cái gì nhỉ?)
Thấy cô nhanh nhẹn đi xào rau, tay chân lanh lẹ khiến người ta nhìn mà ngạc nhiên, phụ nữ chính là phụ nữ a.
“Xem, thật biết chịu khó nha." Trần Tố cảm khái thực sự là tìm không ra chỗ nào không hài lòng, người vợ chịu khó thế này khó tìm đó nha. “Cao Viễn, anh phải nỗ lực thật tốt nha." Trần Tố dặn dò nam nhân độc thân này.
Người vợ? Cao Viễn lập tức hưởng ứng bằng một biểu tình vặn vẹo, giơ tay làm thủ thế đàn ông mắng người, “Cô ta? Người phụ nữ chanh chua của ba viện?" Trong đơn vị, y và cô hai bên nhìn nhau không vừa mắt, cả đời không qua lại với nhau, thế nào lại kéo cô ta và mình vào một chỗ?
“Cao Viễn!" Trần Tố đè tay Cao Viễn xuống, nghiêm túc nói: “Sao anh có thể kỳ thị phụ nữ như vậy? Phụ nữ là một nửa bầu trời nước ta."
Cao Viễn cố gắng cười, nói: “– thánh nhân có mây, chỉ riêng tiểu nhân và nữ tử khó dưỡng." (nuôi)
“Vậy, thánh nhân không phải do nữ nhân sinh ra? Thánh nhân sắp xếp mẹ mình như thế là không đúng."
Cao Viễn một hơi thở xém nghẹn chết, á khẩu không trả lời được.
Vương Tuấn không nói gì, theo anh biết, chắc là Trần gia theo xã hội mẫu hệ, Trần gia chính là lấy phụ nữ làm đương gia.
Cao Viễn đang giãy chết: “Trên đời này có hay không có phụ nữ đều như nhau, không có đàn ông mới không làm được việc."
Cô nghe thấy bốc hỏa, lời này nên ghi lại để mấy người hâm mộ Cao Viễn trong viện nghe một chút, Cao Viễn chính là trong ngoài bất nhất thế này đây, bên ngoài, tỏ vẻ ưu tiên phụ nữ, kì thật, y căn bản là người theo chủ nghĩa đại nam nhân sống sờ sờ.
“Sinh con." Trần Tố nghiêm túc nói, “Nếu không, chỉ cần anh có bản lĩnh sinh được một đứa bé, tôi liền thừa nhận phụ nữ không bằng đàn ông."
Miệng Cao Viễn há lại khép, khép lại há không phát ra được tiếng nào.
Cao Viễn nhìn chằm chằm Vương Tuấn, sao Trần Tố lại đối chọi với y, Trần Tố khi nào thì nhanh mồm nhanh miệng thế?
Nói chung, logic của Trần Tố chính là mẹ vĩ đại nhất, mẹ là phụ nữ, như vậy, có thể liên hệ với phụ nữ vĩ đại nhất.
Cao Viễn mở báo ra xem không nói. Hiện tại Cao Viễn hiểu, vì sao bình thường Vương Tuấn lúc nói chuyện với Trần Tố sẽ giả câm giả điếc mắt không chớp xem báo, đây rõ ràng là hành vi nghe không được trốn cũng không được, tư duy của họ không giống với Trần Tố, thế nhưng, họ lại căn bản không có biện pháp tránh đường vòng với tư duy của cậu, bởi vì, không thể không thừa nhận, Trần Tố nói đúng.
Nghe đối thoại của bọn họ, cô cảm thấy thú vị cực kì, xem ra Trần Tố này rất có phong độ hơn cô nghĩ.
Đồ ăn cô xử lý qua rất ngon, bởi vì không có rượu, lại không có Lưu Trấn Đông thích đây chuyện, thuần khiết ăn, một hồi liền coi như ăn xong, mùi vị không tệ, Cao Viễn chưa ăn sáng ăn nhiều nhất. Cao Viễn bị lột trần mặt nạ không thèm giả bộ nữa, trở về bản tính.
Cao Viễn buồn bực cầm báo xem quảng cáo, cô còn chưa đi? Không, vẫn là chờ cô rửa hết chén bát tồn đọng trong bếp hơn một tháng mới đuổi cô ra ngoài.
“Việc nhà là ngài làm?" Nhìn động tác hỗ trợ dọn dẹp bàn nhanh chóng của Trần Tố, cô hỏi.
Trần Tố ở nhà chỉ có nhiệm vụ bưng mâm nghe vậy trả lời: “Phải, đương nhiên là tôi làm việc nhà." Trần Tố cười mỉm, “Làm sao có thể để anh ấy làm việc nhà chứ, anh ấy bận lắm."
Cao Viễn cười lạnh một tiếng run run hạ tờ Nhân dân nhật báo* trong tay ngắm Vương Tuấn, Vương Tuấn xem báo tân niên, ngoảnh mặt làm ngơ.
(*nhật báo = báo hàng ngày)
Đồ trên bàn trong lúc nói chuyện phiếm với Trần Tố thuận tiện dọn dẹp xong, Trần Tố trước trước sau sau xoay quanh cô, xử lý phòng bếp không tốn bao lâu, trong bếp có toàn bộ dụng cụ rửa, bếp bị chất đống thành thế này, nguyên nhân chính là Cao Viễn quá lười.
Cô gọi hoa quả, thậm chí còn tiện tay ghét thành hình hoa bưng ra ngoài, Trần Tố rất tán thưởng sáng kiến thuận tay mà thành của cô, đây là cô gái rất hiểu cách sống.
Vương Tuấn muốn về, Trần Tố vây quanh phụ nữ khiến Vương Tuấn nhìn không nổi, bất quá, Vương Tuấn cũng xác định cô gái này không phải coi trọng Trần Tố, Trần Tố cũng không phải có ý tứ với cô.
Chuông cửa vang lên, Cao Viễn còn đang ảo não, nằm úp sấp trên sofa một chút cũng không có hình tượng.
Lúc này có thể là ai? Chỗ này của Cao Viễn cho dù là mấy người bạn thân như Vương Tuấn cũng không hay tới. Lúc này tới đây chỉ có người nhà Cao Viễn.
Trong nháy mắt mở cửa, Cao Viễn bày ra mỉm cười chiêu bài, nụ cười này thật sự là bình dị gần gũi thân thiết ôn hòa lại vô hại.
Vương Tuấn đứng lên, bọn họ nên đi rồi.
Cô thấy Cao Viễn trong nháy mắt mang lên mặt nạ vô hại trong lúc vô cùng kinh ngạc cũng thức thời lập tức đứng dậy, cô còn muốn rửa tay.
Đi vào là một vị phu nhân rất có phong cách Tây, bà là mẹ Cao Viễn? Mẹ Cao Viễn vừa vào cửa liền đằng đằng sát khí, thế nhưng vừa thấy trong phòng khách có mấy người lập tức giống y như Cao Viễn cấp tốc thay đổi sắc mặt, bà kinh ngạc nhìn quanh một chút, hiển nhiên, bà rất hiểu đức hạnh con trai nhà mình, hiện tại dọn dẹp chỉnh tề như vậy, là mẹ lại thấy giật mình.
“A, là Vương Tuấn nha." Diễn vai phu nhân phong phạm (khí phách) cười yếu ớt, bà chào hỏi Vương Tuấn, nhìn Trần Tố không quan biết cũng ưu nhã gật đầu.
“Con có bạn gái." Cao Viễn mỉm cười nói, “Tương lai cũng có con cái, mẹ, ngài muốn con của con cũng phải sinh tồn dưới hơi thở Cao gia sao?"
Mẹ Cao Viễn cười cứng ngắt, lập tức nhìn chằm chằm bụng nhỏ của cô.
Cô đang mặc áo khoác lông chính mình vắt trên sofa, theo ánh mắt mẹ Cao Viễn cúi đầu nhìn bụng mình, có có chút mạc minh kỳ diệu cộng thêm hết hồn, cái này không mắc mớ gì tới cô nha, cô là thanh niên quá lứa, nhưng cũng là khuê nữ hoa cúc đứng đắn à nha.
Mẹ Cao Viễn nhìn cô gái duy nhất trong phòng, không nhìn cô còn nhìn ai? Trong phòng này chỉ có cô là phụ nữ, làm mẹ, con trai đức hạnh gì bà còn không biết, trong nhà dọn dẹp sáng bóng, vừa nhìn cô nương này là thấy gọn gàng ngăn nắp, cũng không thể là hai người đàn ông áo mũ chỉnh tề kia làm đi, Vương Tuấn, bà không phải chưa từng gặp, như vậy, còn sót lại chính là cô, nhất định là cô làm.
Mẹ Cao Viễn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên đánh giá cô, quan sát từ đầu đến chân, thân hình không thấp, ngũ quan không thể nói là mỹ lệ, thế nhưng rất đoan chính, tóc đuôi ngựa mang theo sự ngay thẳng của người phương bắc, không xinh đẹp, không trang điểm mặt có chút tàn nhang, bất quá, không ảnh hưởng sự thanh tú, lông mi chỉnh tề, mũi cao, có tướng vượng phu. Hai mắt có thần không kiêu ngạo không siểm nịnh không sợ người, mẹ Cao Viễn biết con trai là người ngoài nóng trong lạnh, còn ngạo mạn, đã nhiều năm như vậy, bà chưa từng thấy con trai mang cô gái nào về nhà, nhìn cô, mẹ Cao Viễn có thể hiểu ánh mắt con trai, đó là một nữ tử rất tốt.
Mẹ Cao Viễn rất hài lòng, vậy thì xác định thôi, bà cầm tay cô bé này, người bình thường một chút, thế nhưng, phố với Cao Viễn cũng tương đối thích hợp. Bởi vì quan hệ hôn nhân không bình thường của mẹ, Cao Viễn không có cảm giác an toàn với phụ nữ, mà cô gái mộc mạc này nhất định khiến Cao Viễn rất có cảm giác an toàn. Mẹ Cao Viễn cởi nhẫn bảo thạch thật to trên tay xuống đeo cho cô, kích cỡ vừa vặn.
Cô nhìn chằm chằm mặt nhẫn bảo thạch cực đại trên ngón tay, đây là bảo thạch trong truyền thuyết? Cái này phải nhìn nhiều thêm hai cái, qua rồi là không thấy nữa đâu.
Mẹ Cao Viễn vỗ vỗ con trai đối với hành vi tặng nhẫn của mẹ kinh ngạc không ngớt, nói: “Nếu con sớm kết hôn một ngày, mẹ sớm không phiền tới con, được rồi, tụi con chuẩn bị khi nào làm đám cưới? Nhanh định ngày đi, cháu mẹ sắp ra đời rồi." Bà nói, “Ba con một lát tới đây, mẹ là tới thông báo trước cho con."
Lúc này, Cao Viễn thế nhưng một câu cũng không nghe vào. Cao Viễn cầm lấy tay cô tháo nhẫn trên ngón tay, tay cô bị kéo đến đau nhức, không cần Cao Viễn kéo, cô cũng sẽ không đeo, thế nhưng vẫn là rút không ra, nhẫn gắn chặt trên đốt tay. Bên tai nghe lời nói của mẹ Cao Viễn, cô bị dọa rồi, trời sắp sập rồi, tại sao có thể có người nhét cô và hổ biết cười vào một lồng tre chứ?
“Giúp Cao Viễn một chút." Vương Tuấn cầm lấy áo khoác trên ghế sofa lúc đi ngang qua người cô, Vương Tuấn thấp giọng nói: “Sau này, chúng tôi mời cô ăn cơm." Mọi nhà đều có quyển kinh khó đọc, mẹ Cao Viễn mỗi lần tới nhất định sẽ đưa tới sự tình khó dễ Cao Viễn.
Cô lập tức đình chỉ động tác rút nhẫn nhìn chằm chằm Vương Tuấn, Vương Tuấn gật đầu khẳng định, xoay người nói: “Dì, bọn con cáo từ."
Trần Tố theo Vương Tuấn lễ độ tạm biệt, bọn họ “tiễn" Vương Tuấn, Trần Tố xuống lầu, thuận tiện giao lưu một chút vấn đề làm bộ.
“Đi thong thả." Lần thứ hai được Vương Tuấn khẳng định “mời", cô rất hài lòng, hai mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm bảng số xe Vương Tuấn. Nhìn cô, Trần Tố cảm thấy cô không giống thư kí toàn án, càng giống chuyên gia hình sự.
Nhiệt tình vẫy tay với Vương Tuấn Trần Tố nói tạm biệt, nhìn xe lái khỏi tầm mắt, cô xoay người lại thản nhiên cười nói, “Thẩm phán Cao, chúng ta chung sống hòa bình nhé."
Đón gió lạnh, Cao Viễn nhìn chằm chằm cô thản nhiên mà cười, chợt cảm thấy hàn ý càng đậm, trong hệ thống người nào không biết Tôn Lợi* tam viện bọn họ một khi dùng tới mỹ nhân kế, như vậy đối tượng kia nhất định phải xui xẻo. Nhìn Cao Viễn híp mắt trừng cô, cô mỉm cười nói: “Như vậy, chúng ta thương lượng một chút làm sao giúp anh đây, yêu cầu của tôi không cao, trước khi đi làm tới nhà Vương tiên sinh làm khách một lần là được."
(*Tên chị ấy 孙莉, chữ 莉 nghĩa là hoa nhài, nó có hai phiên âm, Lợi với Lị, mà Lị kì quá, nên lấy Lợi. Lần đầu tiên nhân vật phụ có tên đấy)
“Ngày mai sẽ dẫn cô đi." Cao Viễn lạnh lùng, y cũng không muốn thiếu cô cái nhân tình. Bất quá, xem ra, cô tương đối trông mong tới nhà Vương Tuấn Trần Tố, vì sao?
" Ngày mai không được, ngày mai tôi phải đi xem mắt." Cô cười giống y như hồ ly tinh khoác da thỏ con ôn hoà hiền hậu.
Rời khỏi khu dân cư nhà Cao Viễn, Vương Tuấn rất yên tâm, cô gái kia rất có mắt, hơn nữa còn rất giỏi giang. Cô gái có thể nhìn thấu mặt nạ của Cao Viễn không nhiều lắm, cô gái có thể làm Cao Viễn thu hồi mặt nạ càng ít hơn, hôm nay có cô ở đây, Cao Viễn nhất định sẽ ứng đối như thường.
“Vương Tuấn," Trần Tố thắt dây an toàn, ở trên TV luôn thấy động tác này, Trần Tố rất thích, rốt cuộc chạy theo mô đen, “Anh thấy cô ấy thế nào? Em cảm thấy cô ấy với Cao Viễn rất xứng đôi."
Vương Tuấn mỉm cười, Trần Tố cho rằng nhận được tán đồng. Bất quá, đáng tiếc là, Vương Tuấn đang suy nghĩ cái khác. Mẹ Cao Viễn tới đây đón năm mới, chút tiểu xảo của Cao Viễn không thể phát huy được, mẹ Cao Viễn rất dính con trai, nhân tiện, Vương Tuấn cũng không cần lo lắn mấy ngày Tết Cao Viễn sẽ mang đến cái gì ngáng chân hai người.
Thật tốt quá, giải quyết xong Lưu Trấn Đông, hiện tại lại giải quyết luôn Cao Viễn, Tống Uy ở quân khu sẽ không về, như vậy, Mùng 1 Tết, chính là thế giới hai người bọn họ, Vương Tuấn cười rất vui vẻ. Cuối cùng có thể trải qua thế giới hai người, có thể thanh tĩnh chính là thắng lợi!
Trần Tố nhìn Vương Tuấn dường như tâm tình rất tốt, Vương Tuấn thật đúng là cuồng ngày nghỉ rồi, không phải chỉ là hai kì lễ hoàng kim bị mất sao, thế nhưng, hồi 1/5, sau khi kết thúc hôn lễ ô long của Lưu Trấn Đông không phải đã mời hai người tới nơi sơn thủy nghỉ phép sao, lúc đó, Vương Tuấn chơi rất thích ý, quốc khác 1/10 ra nước ngoài tham gia hôn lễ hai người họ Giang, giáo sư Giang chiêu đãi cả hai đi du lịch một phen, Vương Tuấn cũng rất tập trung tinh thần nghỉ ngơi. Năm mới mà chỉ hai người đón sẽ tịch mịch, nếu không phải nghe nói ở quê đang mưa, lúc này, Trần Tố thật muốn lái xe về nhà náo nhiệt một phen, quên đi, thấy Vương Tuấn tâm tình vui vẻ, vẫn là không nêu ý kiến đó ra, huống hồ, bắt đầu từ Mùng 2, Trần Tố còn phải tới đơn vị trực ban. Thấy Vương Tuấn tâm tình tốt, tâm tình Trần Tố cũng càng vui sướng.
Buổi chiều 30, so với bình thường, xe cộ ít đến đáng thương, hiếm khi đường thông suốt về tới nhà bắt đầu dán câu đối hai bên cửa, Trần Tố bắt ghế dán câu đối, mỗi năm cậu đều rất để bụng chuyện dán câu đối, ‘Phúc’ là hướng tới và theo đuổi cuộc sống tốt đẹp.
Năm nay không mua cây kim quất. Trên ban công bình thường tích một đống hoa hoa cỏ cỏ, Vương Tuấn sẽ thuận tay tùy tùy tiện tiện tưới nước đám hoa cỏ này, cư nhiên sinh trưởng phấn khởi, còn có mấy chậu sắp nở hoa, cho nên, năm nay không cần ra ngoài mua nữa.
Trời lạnh, tâm lại nóng, dựa chung một chỗ xem TV, tựa vào nhau, Vương Tuấn không nhiều lời, Trần Tố cũng không nói, từ ngữ dư thừa không phải nội dung cuộc sống bọn họ, tâm linh tương thông mới là yêu.
Tác giả :
Chu Nhi Phục Thuỷ