Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử
Chương 45: Hết hạn được thả ra
Biểu tượng của mấy người bạn tốt trên QQ vẫn nhấp nháy liên tục, Dương Giản vừa mở ra xem, ngoại trừ mấy người anh em mời hắn chơi game, mấy người bạn cùng học bình thường quan hệ không tệ cũng quan tâm hắn, hắn vốn cho rằng mình đã nhìn rõ tình người ấm lạnh, nhưng lúc này lại thực sự bị cảm động. Đây là cuộc sống của đại đa số sinh viên, lúc học hành thì kết giao với vài người bạn, ra đi làm lại kết giao thêm một ít, bình thường tụ họp đánh bài ăn uống, đến khi cưới vợ sinh con liền tự trải qua cuộc sống của mình.
Nếu như giống những người khác, hắn cũng muốn được trải quá tất cả những điều này. Nếu như khác, vậy tất cả những cuộc gặp gỡ này đều sẽ biến mất.
Đi con đường này sẽ phải trả giá rất lớn, Ngô Tô Hoa đáng giá sao? Bất kể như thế nào, người kia chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi.
Thế nhưng mặc kệ có đáng giá hay không, làm con người thật của chính mình, đều quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác. Nếu không việc sống lại một đời này còn ý nghĩa gì? Dương Giản cuối cùng cũng hiểu rõ, hắn đoạt được không chỉ có cơ hội sống lại, còn có quyết tâm nắm chặt số phận ở trong tay mình.
Hắn không tìm Ngô Tô Hoa Hoa ngay, ngược lại gõ một dãy số, tìm được số QQ của một người.
Xem, ngay cả cái này cũng vẫn nhớ kỹ, hắn cười nhạo chính mình, gõ ra một hàng chữ:
“Có đó không? Tôi là Dương Giản?"
Đối phương nhanh chóng đáp lại:
“A, thì ra là cậu. Tôi biết ngay là cậu yêu thầm tôi mà. Ha ha ha ha."
“Anh đừng tự cho là mình tốt như thế."
“Vậy cậu tìm tôi làm gì?"
“Làm đối thủ của anh, muốn hỏi một chút anh và Ngô Tô Hoa còn liên lạc với nhau không."
“Ai da!"
Lý Nguy gửi sang một biểu tượng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc:
“Cậu cuối cùng cũng đồng ý thừa nhận rồi."
“Đang hỏi anh đó."
“Tôi nhất định phải nói cho cậu sao?"
Dương Giản trầm mặc, hắn hiểu rất rõ người này, cũng biết phải làm thế nào để khiến anh ta mở miệng, thế nhưng giờ phút này hắn không muốn nói những lời như thế. Hắn biết mình sẽ không khống chế nổi tâm tình của mình, dù sao thì cũng không có gì đẹp bằng hồi ức.
Lúc này trong khung đối thoại lại hiện lên một hàng chữ:
“Thực ra sau khi Ngô Tô Hoa ra nước ngoài thì không liên lạc với tôi nữa, nhưng ấn tượng của tôi với cậu cũng không tệ."
“Anh có ý gì?"
“Cậu biết mà. Tất cả mọi người đều là đồng loại, cần gì phải nghiêm túc như thế chứ."
Dương Giản cười nhạt.
“Cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng nghĩ là phải nghiêm túc?"
“Nếu là cậu thì còn có thể suy nghĩ."
Dương Giản chấn động trong lòng, người này nếu không tiếp xúc, sẽ bị cảm giác gặp gỡ lúc đầu lừa gạt, anh ta cũng không phải người không thật lòng. Cho dù sau này liên tục trèo tường, cuối cùng anh ta vẫn luôn quay lại dùng hết mọi biện pháp để được mình tha thứ.
Tiếc rằng, cho đến giờ anh ta vẫn chưa hề học cách trưởng thành hiểu chuyện hơn.
“Cảm ơn anh."
Dương Giản nói với anh ta, nhưng cũng không đánh ra mấy chữ này.
Cảm ơn anh đã khiến tôi trưởng thành, cảm ơn anh luôn làm tôi thấy thoải mái.
“Thế nào?"
“Gặp lại sau."
Dương Giản nhanh chóng cho anh ta vào sổ đen, nghĩ thầm, cuộc đời này sẽ không bao giờ nhìn đến nữa.
Lúc này biểu tượng của một nữ sinh lại nhảy vào, Dương Giản mở ra xem, thì ra là Vu Hân Hân.
“Mình mới nghe Viên Nhân kể, thì ra cả ký túc xá của cậu đều bị cách ly rồi à."
“Ừ."
“Không sao chứ?"
“Không sao, qua được khoảng thời gian này là ổn rồi."
“Mình đã nói mà, đều là tung tin vịt quá mức, tình huống thực ra không nghiêm trọng đến vậy. Bị cách ly có chán lắm không?"
“Cái này phải nói như thế nào nhỉ…ngoại trừ không được tự do về thân thể thì những cái khác đều được."
“Đây còn không phải là không khác gì ngồi tù sao?"
“Không khác lắm."
“Chờ cậu được ra rồi để mình mời cơm tẩy trần cho cậu nhé?"
“Cũng không phải thực sự ngồi tù, không cần phiền phức như thế."
Bên kia im lặng một lúc, mới nói:
“Dương Giản, cậu thực sự không thích tôi một chút nào sao? Thế nhưng cậu cũng không có nhìn người khác, vì sao không thể thử nhìn tôi một lần?"
Dương Giản suy nghĩ một chút, trả lời:
“Thực ra tôi đã có người mình thích, chẳng qua chỉ là thầm mến."
“Cô ấy xinh đẹp hơn tôi sao?"
“Hai người không phải cùng một loại hình."
“Cậu không thích dáng vẻ giống như tôi?"
“Chỉ có thể nói là tôi thích loại hình khác hơn thôi…"
“Cô ấy là loại như thế nào? Dịu dàng hơn? Hiền lành hơn?"
Dương Giản nhớ đến Ngô Tô Hoa, không khỏi mím môi cười:
“Không, tuyệt đối không. Chỉ là tôi thích thôi."
Thật sự thích, toàn bộ của đối phương đều sẽ tốt hơn cả. Đều là một động tác bình thường giống mọi người, nhưng khi người mình thích làm, sẽ trở nên khác biệt với những người khác.
“Còn chưa cho tôi cơ hội, tôi đã bị loại rồi sao? Thật sự là không cam lòng mà."
Cô gái chán nản nói. Gia cảnh nhà cô cũng tốt, biết Dương Giản tự gây dựng sự nghiệp, thậm chí còn muốn ra tay giúp đỡ hắn một chút. Thế nhưng cô cũng không muốn dùng những điều kiện bên ngoài này để cạnh tranh hơn người khác, Vu Hân Hân cũng có tôn nghiêm của chính mình.
“Thật xin lỗi."
Dương Giản gửi sang một biểu tượng nửa khóc.
Vu Hân Hân bị trêu đến bật cười.
“Vẫn là bạn bè chứ?"
“Ừ."
“Chúc cậu thổ lộ thành công."
“Làm sao cậu biết mình muốn thổ lộ?"
“Rõ ràng là loại ngữ khí đang hạ quyết tâm mà."
“Ha ha, cậu thật thông minh."
Đàn ông khen phụ nữ thông minh, còn không bằng khen cô ấy xinh đẹp còn khiến cho người phụ nữ vui vẻ hơn. Bởi vì khi khen cô thông minh, thường thường sẽ không coi cô là một người phụ nữ.
“Cảm ơn."
Vu Hân Hân miễn cưỡng cười cười, liền đóng khung đối thoại.
Dương Giản ngồi trầm tư một hồi, đem mọi chuyện đã dự tính sắp xếp lưu loát lại một lần, cuối cùng cũng sửa chữa xong con đường mình sắp sửa đi lên.
Vốn hắn định sau khi ra ngoài thì quán lẩu cũng được lắp đặt thiết bị xong rồi, khai trương lại lần nữa nhất định phải quảng cáo thật lớn, đến cuối năm hiệu quả và lợi nhuận nhất định sẽ rất tốt, sau đó mở thêm chi nhánh.
Công ty phần mềm kiếm được tiền hắn cũng không có ý định mở rộng thêm quy mô công ty, bởi vì công ty phần mềm loại như thế này tương lai sẽ mọc lên như nấm, lợi nhuận sẽ càng ngày càng ít, chẳng bằng dùng số tiền kiếm được này đầu tư vào bất động sản. Đó cũng là nguyên nhân hắn không hề giữ Thôi Vân lại, hắn biết đối phương sau này sẽ có tương lai rất tốt.
Sau này, nếu như công ty bất động sản thực sự làm ăn được, còn có thể đầu tư vào du lịch, ở quê hương xây dựng một trang trại thu hút người ở thành thị đến tiêu tiền, con đường sau này sẽ càng lúc càng rộng mở.
Thế nhưng đây là điều hắn thực sự mong muốn?
Với chuyên ngành đang học hiện nay, nếu hắn học thật chăm chỉ vất vả thì cũng có thể coi là tốt, khả năng kiếm sống cũng không tệ, thế nhưng hắn thật sự thích như thế sao?
Cái gọi là thành công, là kiếm tiền cho người khác xem. Bạn bè cùng học sẽ ước ao ganh ghét đố kị, thầy giáo và phụ huynh sẽ dùng việc ấy để kiêu ngạo, mà con người thật của chính mình sớm đã bị vùi lấp phía dưới tiền tài không thể thấy được rồi.
Dương Giản ngây ngốc trước máy vi tính một hồi, sau đó cầm điện thoại di động lên, cắm vào nguồn sạc điện, khởi động máy.
Nhìn những cuộc gọi sau đó là của Lâm Gia Nam, Dương Giản gọi lại cho anh ta, nói cho anh ta biết mình không sao.
Trên QQ lại có người gọi hắn lên chơi game, hắn từ chối rồi đóng QQ, mở hồ sơ chương trình học ra. Khi cần phấn đấu thì vẫn phải phấn đấu, nhưng lần này, là phấn đấu vì tương lai tốt đẹp của hai người.
Quả nhiên không ngoài dự tính của Dương Giản, không lâu sau, có người được thả ra khỏi khu nhà trắng, không còn người nào thực sự nhiễm bệnh. Bạn cùng học ở lớp khác tổ chức thành đoàn kéo đến đón họ về ký túc xá, mọi người đều cảm động mà nước mắt vòng quanh một hồi.
Tiệc liên hoan sau đó, được đặt ở quán lẩu vừa mới khai trương. Sau khi tiêu phí một ngày liền biến thành thói quen, cũng biến thành khách hàng trung thành. Đám sinh viên này mai sau đi làm, chỉ cần không rời khỏi thành phố này, thì hương vị ở đây sẽ tồn tại vĩnh viễn trong hồi ức của bọn họ, nói không chừng sẽ thường xuyên lái xe dẫn người đến ăn. Dương Giản biết được điều này, mà Từ Tử Dực cũng dần dần hiểu rõ.
Cho nên khi nhóm bạn học của Dương Giản đến đây ăn, cậu ta phục vụ đặc biệt ân cần.
Hơn mười ngày không gặp, vì căn bệnh truyền nhiễm mà khi cửa hàng lắp đặt thiết bị không dám mời quá nhiều công nhân, Từ Tử Dực đích thân xắn tay áo lên làm việc, bị phơi nắng đen thêm không ít. Dáng người càng cao lớn hơn, lúc này hoàn toàn nhìn không ra vẫn còn là vị thành niên, hơn nữa mấy tháng qua có kinh nghiệm quản lý cửa hàng, vì làm việc nên cũng nhanh chóng trưởng thành.
Trước đó Dương Giản đã nói chuyện với cậu bé, hỏi cậu có muốn tiếp tục đi học không, Dương Giản sẽ chuyển thành quả làm việc của cậu thành tiền mặt, số tiền này cũng đủ chi trả cho cậu cho đến khi học đại học, vào đại học có thể vay tiền hỗ trợ học tập. Thế nhưng Từ Tử Dực không muốn, theo lời cậu nói, việc làm ăn của quán lẩu tốt như vậy, cậu hoàn toàn có tự tin mình sẽ làm tiếp được, không cần phải biến thành người bảo thủ không chịu thay đổi như trước nữa, huống chi cậu đã hứa với ông Vương sẽ kế thừa tay nghề gia truyền của ông. Dương Giản tôn trọng sự lựa chọn của cậu bé.
Đợi mọi người ngồi xuống rồi, mập mạp một hơi gọi mười đĩa thịt. Cậu ta tuyệt đối không thể thích ứng được với cuộc sống bị cách ly, nhất là mấy món ăn nhẹ quả thực khiến cậu ta không thể nuốt trôi được, vừa ra khỏi nhất định phải bù lại toàn bộ lượng thức ăn mười mấy ngày nay.
Trác Tiểu Phàm ở bên cạnh cười nhạo cậu ta, vừa đưa đũa ra gắp một đũa thịt ăn.
Cơ hội được mời ăn miễn phí không nhiều lắm, có được món lợi nhỏ như vậy tất nhiên là có người cũng muốn chiếm, đó chính là cán sự trưởng. Cậu ta an ủi mấy người là bệnh nhân mới được thả ra, tốc độ ăn lại không hề thua kém những bệnh nhân bị đói ăn kia.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, lại kêu thêm bia, Từ Tử Dực càng vui vẻ hơn.
Bởi vì muốn chúc mừng Trác Tiểu Phàm xuất viện, Viên Nhân là bạn gái không cần ai mời cũng đến, nhưng lần này không mang theo Vu Hân Hân. Dù sao cũng là con gái, cũng bất bình cho chị em của mình, Viên Nhân tìm được cơ hội liền trút bia cho Dương Giản, rất có khí thế không khiến hắn say tí bỉ sẽ không chịu. Bia qua ba cốc, cô lại đứng lên kích động mọi người mỗi người mời Dương Giản một chén, nguyên nhân là vì bữa ăn hôm nay do Dương Giản mời, nên tiêu phí chút tiền biacho hắn.
Dương Giản cũng không phải là Dương Giản vì tiền không muốn sống lúc trước, khéo léo từ chối hết tất cả.
Từ Tử Dực thừa dịp không ai để ý cứu hắn ra, nhưng cũng không hiểu nổi hỏi hắn:
“Anh Dương, hôm nay thật không giống anh nha. Em không biết tửu lượng của anh có tốt không, nhưng cũng chưa từng thấy anh say."
Dương Giản cười to:
“Đó là do anh khống chế rất tốt, qua một trận vừa rồi, ai có thể gánh vác nổi chứ? Mạng vẫn quan trọng hơn tiền mà."
“Đây chỉ là bia…"
Chưa từng nghe nói uống bia cũng có thể gặp chuyện không may.
“Nhóc con này."
Dương Giản tràn đầy thâm ý mà nói:
“Em cũng phải học tập một chút, giữ được sự tỉnh táo là quan trọng nhất. Tuy rằng uống sẽ không chết người, nhưng sẽ phải nằm im mê man hơn một ngày, toàn bộ thời gian đó đều bị lãng phí, thời gian chính là tiền bạc đấy."
“Anh Dương, hiện tại anh bận rộn nhiều việc lắm sao?"
“Ừm, mới có thêm việc tốt phải cố gắng, chuyện quán ăn bên này phải làm phiền em rồi, anh tối đa cũng chỉ tính là một cổ đông thôi."
“Anh cứ yên tâm đi!"
Nhóc con vô cùng đắc ý nói.
Dương Giản vui vẻ trong lòng, nhìn cậu bé trưởng thành nhanh như vậy, bản thân mình rốt cuộc cũng có thể an tâm buông tay rồi.
Nếu như giống những người khác, hắn cũng muốn được trải quá tất cả những điều này. Nếu như khác, vậy tất cả những cuộc gặp gỡ này đều sẽ biến mất.
Đi con đường này sẽ phải trả giá rất lớn, Ngô Tô Hoa đáng giá sao? Bất kể như thế nào, người kia chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi.
Thế nhưng mặc kệ có đáng giá hay không, làm con người thật của chính mình, đều quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác. Nếu không việc sống lại một đời này còn ý nghĩa gì? Dương Giản cuối cùng cũng hiểu rõ, hắn đoạt được không chỉ có cơ hội sống lại, còn có quyết tâm nắm chặt số phận ở trong tay mình.
Hắn không tìm Ngô Tô Hoa Hoa ngay, ngược lại gõ một dãy số, tìm được số QQ của một người.
Xem, ngay cả cái này cũng vẫn nhớ kỹ, hắn cười nhạo chính mình, gõ ra một hàng chữ:
“Có đó không? Tôi là Dương Giản?"
Đối phương nhanh chóng đáp lại:
“A, thì ra là cậu. Tôi biết ngay là cậu yêu thầm tôi mà. Ha ha ha ha."
“Anh đừng tự cho là mình tốt như thế."
“Vậy cậu tìm tôi làm gì?"
“Làm đối thủ của anh, muốn hỏi một chút anh và Ngô Tô Hoa còn liên lạc với nhau không."
“Ai da!"
Lý Nguy gửi sang một biểu tượng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc:
“Cậu cuối cùng cũng đồng ý thừa nhận rồi."
“Đang hỏi anh đó."
“Tôi nhất định phải nói cho cậu sao?"
Dương Giản trầm mặc, hắn hiểu rất rõ người này, cũng biết phải làm thế nào để khiến anh ta mở miệng, thế nhưng giờ phút này hắn không muốn nói những lời như thế. Hắn biết mình sẽ không khống chế nổi tâm tình của mình, dù sao thì cũng không có gì đẹp bằng hồi ức.
Lúc này trong khung đối thoại lại hiện lên một hàng chữ:
“Thực ra sau khi Ngô Tô Hoa ra nước ngoài thì không liên lạc với tôi nữa, nhưng ấn tượng của tôi với cậu cũng không tệ."
“Anh có ý gì?"
“Cậu biết mà. Tất cả mọi người đều là đồng loại, cần gì phải nghiêm túc như thế chứ."
Dương Giản cười nhạt.
“Cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng nghĩ là phải nghiêm túc?"
“Nếu là cậu thì còn có thể suy nghĩ."
Dương Giản chấn động trong lòng, người này nếu không tiếp xúc, sẽ bị cảm giác gặp gỡ lúc đầu lừa gạt, anh ta cũng không phải người không thật lòng. Cho dù sau này liên tục trèo tường, cuối cùng anh ta vẫn luôn quay lại dùng hết mọi biện pháp để được mình tha thứ.
Tiếc rằng, cho đến giờ anh ta vẫn chưa hề học cách trưởng thành hiểu chuyện hơn.
“Cảm ơn anh."
Dương Giản nói với anh ta, nhưng cũng không đánh ra mấy chữ này.
Cảm ơn anh đã khiến tôi trưởng thành, cảm ơn anh luôn làm tôi thấy thoải mái.
“Thế nào?"
“Gặp lại sau."
Dương Giản nhanh chóng cho anh ta vào sổ đen, nghĩ thầm, cuộc đời này sẽ không bao giờ nhìn đến nữa.
Lúc này biểu tượng của một nữ sinh lại nhảy vào, Dương Giản mở ra xem, thì ra là Vu Hân Hân.
“Mình mới nghe Viên Nhân kể, thì ra cả ký túc xá của cậu đều bị cách ly rồi à."
“Ừ."
“Không sao chứ?"
“Không sao, qua được khoảng thời gian này là ổn rồi."
“Mình đã nói mà, đều là tung tin vịt quá mức, tình huống thực ra không nghiêm trọng đến vậy. Bị cách ly có chán lắm không?"
“Cái này phải nói như thế nào nhỉ…ngoại trừ không được tự do về thân thể thì những cái khác đều được."
“Đây còn không phải là không khác gì ngồi tù sao?"
“Không khác lắm."
“Chờ cậu được ra rồi để mình mời cơm tẩy trần cho cậu nhé?"
“Cũng không phải thực sự ngồi tù, không cần phiền phức như thế."
Bên kia im lặng một lúc, mới nói:
“Dương Giản, cậu thực sự không thích tôi một chút nào sao? Thế nhưng cậu cũng không có nhìn người khác, vì sao không thể thử nhìn tôi một lần?"
Dương Giản suy nghĩ một chút, trả lời:
“Thực ra tôi đã có người mình thích, chẳng qua chỉ là thầm mến."
“Cô ấy xinh đẹp hơn tôi sao?"
“Hai người không phải cùng một loại hình."
“Cậu không thích dáng vẻ giống như tôi?"
“Chỉ có thể nói là tôi thích loại hình khác hơn thôi…"
“Cô ấy là loại như thế nào? Dịu dàng hơn? Hiền lành hơn?"
Dương Giản nhớ đến Ngô Tô Hoa, không khỏi mím môi cười:
“Không, tuyệt đối không. Chỉ là tôi thích thôi."
Thật sự thích, toàn bộ của đối phương đều sẽ tốt hơn cả. Đều là một động tác bình thường giống mọi người, nhưng khi người mình thích làm, sẽ trở nên khác biệt với những người khác.
“Còn chưa cho tôi cơ hội, tôi đã bị loại rồi sao? Thật sự là không cam lòng mà."
Cô gái chán nản nói. Gia cảnh nhà cô cũng tốt, biết Dương Giản tự gây dựng sự nghiệp, thậm chí còn muốn ra tay giúp đỡ hắn một chút. Thế nhưng cô cũng không muốn dùng những điều kiện bên ngoài này để cạnh tranh hơn người khác, Vu Hân Hân cũng có tôn nghiêm của chính mình.
“Thật xin lỗi."
Dương Giản gửi sang một biểu tượng nửa khóc.
Vu Hân Hân bị trêu đến bật cười.
“Vẫn là bạn bè chứ?"
“Ừ."
“Chúc cậu thổ lộ thành công."
“Làm sao cậu biết mình muốn thổ lộ?"
“Rõ ràng là loại ngữ khí đang hạ quyết tâm mà."
“Ha ha, cậu thật thông minh."
Đàn ông khen phụ nữ thông minh, còn không bằng khen cô ấy xinh đẹp còn khiến cho người phụ nữ vui vẻ hơn. Bởi vì khi khen cô thông minh, thường thường sẽ không coi cô là một người phụ nữ.
“Cảm ơn."
Vu Hân Hân miễn cưỡng cười cười, liền đóng khung đối thoại.
Dương Giản ngồi trầm tư một hồi, đem mọi chuyện đã dự tính sắp xếp lưu loát lại một lần, cuối cùng cũng sửa chữa xong con đường mình sắp sửa đi lên.
Vốn hắn định sau khi ra ngoài thì quán lẩu cũng được lắp đặt thiết bị xong rồi, khai trương lại lần nữa nhất định phải quảng cáo thật lớn, đến cuối năm hiệu quả và lợi nhuận nhất định sẽ rất tốt, sau đó mở thêm chi nhánh.
Công ty phần mềm kiếm được tiền hắn cũng không có ý định mở rộng thêm quy mô công ty, bởi vì công ty phần mềm loại như thế này tương lai sẽ mọc lên như nấm, lợi nhuận sẽ càng ngày càng ít, chẳng bằng dùng số tiền kiếm được này đầu tư vào bất động sản. Đó cũng là nguyên nhân hắn không hề giữ Thôi Vân lại, hắn biết đối phương sau này sẽ có tương lai rất tốt.
Sau này, nếu như công ty bất động sản thực sự làm ăn được, còn có thể đầu tư vào du lịch, ở quê hương xây dựng một trang trại thu hút người ở thành thị đến tiêu tiền, con đường sau này sẽ càng lúc càng rộng mở.
Thế nhưng đây là điều hắn thực sự mong muốn?
Với chuyên ngành đang học hiện nay, nếu hắn học thật chăm chỉ vất vả thì cũng có thể coi là tốt, khả năng kiếm sống cũng không tệ, thế nhưng hắn thật sự thích như thế sao?
Cái gọi là thành công, là kiếm tiền cho người khác xem. Bạn bè cùng học sẽ ước ao ganh ghét đố kị, thầy giáo và phụ huynh sẽ dùng việc ấy để kiêu ngạo, mà con người thật của chính mình sớm đã bị vùi lấp phía dưới tiền tài không thể thấy được rồi.
Dương Giản ngây ngốc trước máy vi tính một hồi, sau đó cầm điện thoại di động lên, cắm vào nguồn sạc điện, khởi động máy.
Nhìn những cuộc gọi sau đó là của Lâm Gia Nam, Dương Giản gọi lại cho anh ta, nói cho anh ta biết mình không sao.
Trên QQ lại có người gọi hắn lên chơi game, hắn từ chối rồi đóng QQ, mở hồ sơ chương trình học ra. Khi cần phấn đấu thì vẫn phải phấn đấu, nhưng lần này, là phấn đấu vì tương lai tốt đẹp của hai người.
Quả nhiên không ngoài dự tính của Dương Giản, không lâu sau, có người được thả ra khỏi khu nhà trắng, không còn người nào thực sự nhiễm bệnh. Bạn cùng học ở lớp khác tổ chức thành đoàn kéo đến đón họ về ký túc xá, mọi người đều cảm động mà nước mắt vòng quanh một hồi.
Tiệc liên hoan sau đó, được đặt ở quán lẩu vừa mới khai trương. Sau khi tiêu phí một ngày liền biến thành thói quen, cũng biến thành khách hàng trung thành. Đám sinh viên này mai sau đi làm, chỉ cần không rời khỏi thành phố này, thì hương vị ở đây sẽ tồn tại vĩnh viễn trong hồi ức của bọn họ, nói không chừng sẽ thường xuyên lái xe dẫn người đến ăn. Dương Giản biết được điều này, mà Từ Tử Dực cũng dần dần hiểu rõ.
Cho nên khi nhóm bạn học của Dương Giản đến đây ăn, cậu ta phục vụ đặc biệt ân cần.
Hơn mười ngày không gặp, vì căn bệnh truyền nhiễm mà khi cửa hàng lắp đặt thiết bị không dám mời quá nhiều công nhân, Từ Tử Dực đích thân xắn tay áo lên làm việc, bị phơi nắng đen thêm không ít. Dáng người càng cao lớn hơn, lúc này hoàn toàn nhìn không ra vẫn còn là vị thành niên, hơn nữa mấy tháng qua có kinh nghiệm quản lý cửa hàng, vì làm việc nên cũng nhanh chóng trưởng thành.
Trước đó Dương Giản đã nói chuyện với cậu bé, hỏi cậu có muốn tiếp tục đi học không, Dương Giản sẽ chuyển thành quả làm việc của cậu thành tiền mặt, số tiền này cũng đủ chi trả cho cậu cho đến khi học đại học, vào đại học có thể vay tiền hỗ trợ học tập. Thế nhưng Từ Tử Dực không muốn, theo lời cậu nói, việc làm ăn của quán lẩu tốt như vậy, cậu hoàn toàn có tự tin mình sẽ làm tiếp được, không cần phải biến thành người bảo thủ không chịu thay đổi như trước nữa, huống chi cậu đã hứa với ông Vương sẽ kế thừa tay nghề gia truyền của ông. Dương Giản tôn trọng sự lựa chọn của cậu bé.
Đợi mọi người ngồi xuống rồi, mập mạp một hơi gọi mười đĩa thịt. Cậu ta tuyệt đối không thể thích ứng được với cuộc sống bị cách ly, nhất là mấy món ăn nhẹ quả thực khiến cậu ta không thể nuốt trôi được, vừa ra khỏi nhất định phải bù lại toàn bộ lượng thức ăn mười mấy ngày nay.
Trác Tiểu Phàm ở bên cạnh cười nhạo cậu ta, vừa đưa đũa ra gắp một đũa thịt ăn.
Cơ hội được mời ăn miễn phí không nhiều lắm, có được món lợi nhỏ như vậy tất nhiên là có người cũng muốn chiếm, đó chính là cán sự trưởng. Cậu ta an ủi mấy người là bệnh nhân mới được thả ra, tốc độ ăn lại không hề thua kém những bệnh nhân bị đói ăn kia.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, lại kêu thêm bia, Từ Tử Dực càng vui vẻ hơn.
Bởi vì muốn chúc mừng Trác Tiểu Phàm xuất viện, Viên Nhân là bạn gái không cần ai mời cũng đến, nhưng lần này không mang theo Vu Hân Hân. Dù sao cũng là con gái, cũng bất bình cho chị em của mình, Viên Nhân tìm được cơ hội liền trút bia cho Dương Giản, rất có khí thế không khiến hắn say tí bỉ sẽ không chịu. Bia qua ba cốc, cô lại đứng lên kích động mọi người mỗi người mời Dương Giản một chén, nguyên nhân là vì bữa ăn hôm nay do Dương Giản mời, nên tiêu phí chút tiền biacho hắn.
Dương Giản cũng không phải là Dương Giản vì tiền không muốn sống lúc trước, khéo léo từ chối hết tất cả.
Từ Tử Dực thừa dịp không ai để ý cứu hắn ra, nhưng cũng không hiểu nổi hỏi hắn:
“Anh Dương, hôm nay thật không giống anh nha. Em không biết tửu lượng của anh có tốt không, nhưng cũng chưa từng thấy anh say."
Dương Giản cười to:
“Đó là do anh khống chế rất tốt, qua một trận vừa rồi, ai có thể gánh vác nổi chứ? Mạng vẫn quan trọng hơn tiền mà."
“Đây chỉ là bia…"
Chưa từng nghe nói uống bia cũng có thể gặp chuyện không may.
“Nhóc con này."
Dương Giản tràn đầy thâm ý mà nói:
“Em cũng phải học tập một chút, giữ được sự tỉnh táo là quan trọng nhất. Tuy rằng uống sẽ không chết người, nhưng sẽ phải nằm im mê man hơn một ngày, toàn bộ thời gian đó đều bị lãng phí, thời gian chính là tiền bạc đấy."
“Anh Dương, hiện tại anh bận rộn nhiều việc lắm sao?"
“Ừm, mới có thêm việc tốt phải cố gắng, chuyện quán ăn bên này phải làm phiền em rồi, anh tối đa cũng chỉ tính là một cổ đông thôi."
“Anh cứ yên tâm đi!"
Nhóc con vô cùng đắc ý nói.
Dương Giản vui vẻ trong lòng, nhìn cậu bé trưởng thành nhanh như vậy, bản thân mình rốt cuộc cũng có thể an tâm buông tay rồi.
Tác giả :
Hoàng Hoa Mộc Nhĩ