Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử
Chương 1: Trở lại mười năm trước…

Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Chương 1: Trở lại mười năm trước…

Khi Dương Giản mở mắt, nhìn thấy tấm lót giường bằng gỗ ở phía trên, còn nghĩ là mình đang nằm mơ. Nhưng trong nháy mắt có người gọi tên của hắn, tiếng thúc giục huyên náo kia càng làm hắn nghĩ rằng nơi mình đang quay về này là cảnh trong mơ.

Hắn nhìn về hướng nơi tiếng nói phát ra, một khối đen tuyền gì đó bay về hướng hắn. Theo bản năng lấy tay đón được, Dương Giản tập trung nhìn vào, thì ra là cuốn sách giáo khoa Số học của Đại học năm nhất.

“Mình biết cậu sáng nay mới từ quán Internet quay về, thế nhưng nếu như cậu không chịu dậy, kỳ thi ngày mai cũng không cần tham gia, trực tiếp chuẩn bị thi lại đi."

Người nói chuyện ở trên chiếc giường đối diện với Dương Giản, lúc này đang ngồi xếp bằng ở trên giường, tay vịn thanh ngang cúi đầu xuống la hét với hắn.

“Đây là sách của Thôi Vân, đánh dấu hết mấy điểm quan trọng rồi nhớ phải trả lại."

Nhìn gương mặt tròn tròn trắng noãn kia, Dương Giản nhanh chóng nhớ lại tên người này, Phó Minh Sâm, biệt danh Mập Mạp, là một trong những người bạn thời đại học mà hắn có quan hệ tốt hơn cả.

“Cảm ơn nha."

Hắn thuận miệng đáp một câu.

Thế nhưng vì sao mình lại đang ở trong ký túc xá của trường đại học, còn có thể đối thoại với Phó Minh Sâm tuổi còn trẻ như vậy? Dương Giản suy nghĩ một chút, từ trên giường đứng dậy, vào trong toilet soi gương.

Hắn ở trong gương có mái tóc rất dài, lộn xộn rũ xuống che khuất đôi mắt; râu mép giống lâu rồi không có cạo, nhưng không dài, xù lên một vòng xung quanh miệng; sắc mặt tuy rằng hơi kém, nhưng da dẻ căng đầy, đây chính là Dương Giản khi mười bảy tuổi.

Dương Giản nhếch nhếch khóe miệng, người trong gương cũng bắt đầu mỉm cười, một cỗ khí âm u không thấy ánh mặt trời từ trong gương đập vào mặt.

Thì ra tất cả những điều này đều là sự thực.

Mới một giây trước hắn còn nằm ở trên tấm ván gỗ trên chiếc giường trong căn phòng đi thuê bệnh đến hấp hối, bao nhiêu chi phiếu cùng tiền gửi tiết kiệm ngân hàng toàn bộ đều cống hiến cho bệnh viện, tuy rằng công ty đã cho ba tháng tiền lương làm bồi thường sa thải, nhưng này vẫn thiếu mất tiền viện phí mười ngày. Hắn đành phải đi làm thủ tục xuất viện, bắt đầu chờ chết.

Lo lắng đến tình huống của mình, Dương Giản không có cách nào mở miệng vay tiền bạn bè, càng không có mặt mũi nào quay về liên lụy cha mẹ từ lâu đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn, hắn làm giả giấy chứng nhận công tác, ở vùng ngoại thành thuê một gian phòng đơn giản ở một mình, sống tạm bợ qua ngày.

Hôm nay lại quay về mười năm trước, hay là trời cao cũng hiểu được đời này hắn sống quá mệt mỏi, cho nên cho hắn một cơ hội để bắt đầu lại một lần nữa. Dương Giản nghĩ, lúc này, nhất định phải đem toàn bộ những việc làm sai thay đổi.

Những ngày sau này phải nhớ cho kỹ ba điều: thân thể phải rèn luyện thật tốt, tiền tài không thể thiếu, người trọng tình cảm sẽ chết sớm.

Khi Dương Giản đi từ trong toilet ra, trong ánh mắt đã có hơn một chút gì đó không giống trước. Hắn ngồi ở trên giường, bắt đầu lật xem sách giáo Số học của Thôi Vân mà Phó Minh Sâm đưa cho hắn.

Thôi Vân là ủy viên học tập của ban bọn hắn năm đó, cũng là một sinh viên tốt nổi bật trong hệ, ngay cả loại người ngày ngủ đêm thức giống như Dương Giản này mười năm trước đều nhớ tên của cậu ta, người này đích thực là không hề bình thường. Cậu ta không trốn học, chép bài còn cẩn thận hơn nữ sinh, hàng năm đều giành được học bổng hạng nhất, sau khi tốt nghiệp còn xin được toàn bộ học bổng đi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.

Lúc đó tất cả mọi người cho rằng tuy cậu ta học tập tốt, đối xử lại có chút khô khan không thú vị, cũng không có bạn bè gì, chỉ là sau này khi đám đồng học tụ hội nhắc lại Thôi Vân ở bên kia trái đất cách đại dương xa xôi, trong lời nói không tự giác bao hàm cả ước ao cùng đố kị khiến Dương Giản rất là cảm khái.

Có lẽ Thôi Vân khi đó so với người cùng trang lứa trưởng thành sớm hơn, đã chọn lựa phương hướng để nỗ lực trước một bước, đồng thời có tính tự chủ kiên trì so với thanh niên đồng lứa ít người có được. Dương Giản nghĩ, điểm này có thể tham khảo.

“Sao thế, xem đến phát ngốc rồi?"

Phó Minh Sâm ở bên kia nói.

“Vốn mình cũng muốn cho cậu mượn vở ghi chép, nhưng đám người ở trong ký túc xá đã sớm ra tay chiếm trước rồi, có thể mượn được sách đã là không tệ nha. Ai kêu người đợi nước đến mông mới nhảy lại nhiều như vậy, ai."

Dương Giản là sinh viên Khoa học Tự nhiên, nền tảng số học vốn cũng không tệ, chỉ là sau khi vào đại học có điểm nghiện nặng Internet, dần dần xao nhãng sách vở cùng bài tập. Hắn nhớ kỹ là mình không có vượt qua được kỳ thi này, đồng thời cũng không chịu cố gắng, ngay cả thi lại cũng không có qua, trước khi tốt nghiệp hai ngày mới hạ quyết tâm đọc sách, mới tính là tốt nghiệp thuận lợi.

Có điểm này làm cơ sở, lần này ngược lại không cần đăng ký lên khoa nữa rồi.

Hắn nhanh chóng đem những chương và tiết học trọng điểm viết ra, ngẩng đầu nói.

“Sách này không cần nữa chứ? Mình đi sang bên cạnh trả nhé."

“Trả đi."

Phó Minh Sâm còn chưa dứt lời đã nhìn thấy hắn đi dép bước ra ngoài cửa, không khỏi thì thào lẩm bẩm:

“Tên này sao đột nhiên lại có tinh thần như thế, là thay đổi lúc nào a?"

Buổi chiều trước khi thi ngày cuối cùng, chỉ cần là còn có một chút hy vọng thì mọi người đều sẽ tự học, trong phòng ký túc xá của Dương Giản cũng chỉ còn có hai trạch nam là hắn cùng với Phó Minh Sâm. Phòng ký túc xá bên cạnh cũng chỉ có bốn người, Dương Giản không nhìn thấy Thôi Vân, chỉ thấy một nam sinh thân hình thon dài nghiêng người dựa lên trên cửa ngoài ban công, một đầu tóc của cậu ta nhuộm thành màu vàng ánh rực rỡ, lúc này đang cầm sách trong tay, cũng khiến cho người khác có một loại cảm giác không để ý đến ai.

Người này là ai nha, Dương Giản thực sự không nghĩ ra, không thể làm gì khác đành nói.

“Đây là sách của Thôi Vân, một lát nữa trả dùm cho cậu ấy được không?"

“Ừ."

Nam sinh kia ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt đáp.

“Đặt lên trên bàn đi."

Dương Giản nói cảm ơn, quay lại phòng ký túc xá của mình, nói với Phó Minh Sâm."

“Thôi Vân không có ở ký túc xá, mình đưa sách cho cái tên tóc vàng kim kia rồi."

“Cậu là nói Ngô Tô Hoa?"

Phó Minh Sâm kinh ngạc nhìn qua.

“Tên kia không phải là bị đuổi ra sao? Lại có thể quay về ký túc xá a, chậc chậc, buổi tối hôm nay nếu như còn dám đánh nhau, một phòng bọn họ ngày mai đừng nghĩ đến cuộc thi nữa."

“Hở? Vì sao lại bị đuổi ra?"

Phó Minh Sâm đè thấp giọng, lén lút nói:

“Tên kia là một tên gay nha, cùng một tên đồng tính luyến ái ở cùng một chỗ, không phải là buồn nôn muốn chết sao."

Trong lòng Dương Giản cả kinh, chợt nhớ đến cảnh ngộ của chính mình sau này. Tuy rằng hắn không có công khai với bên ngoài, cũng không có tận lực giấu diếm, bạn cùng học lúc biết được thì đến hơn một nửa không còn liên lạc nữa, mấy người bạn tốt năm ấy cũng giống như vậy. Hắn nghĩ bởi vì là sự nghiệp bận rộn không có thời gian liên lạc, nhất là sau khi sinh bệnh lại càng không muốn gặp người khác, dần dần đạm nhạt với đám bạn cùng học, lúc này mới phát hiện có thể là còn có nguyên nhân kỳ lạ của hắn.

Bất kể như thế nào, cái nhân vật bi thương kia cũng không còn gặp phải rồi, Dương Giản liền phấn khởi quyết tâm.

Hắn đi đến trước bàn học ngồi xuống, đối chiếu những trọng điểm đã đánh dấu bắt đầu làm bài tập. Cuộc thi chưa bắt đầu này tuy rằng hắn đã từng tham gia, nhưng bởi vì cách biệt những chín năm, nhất là lúc đó cái gì cũng không để tâm, đối với đề mục không nhận ra cũng không hiểu này hoàn toàn không có ấn tượng.

Thật sự là đáng tiếc.

Dương Giản nghĩ, lại xé trang kế tiếp của bản nháp tràn ngập biểu thức số học.

Buổi trưa qua rất nhanh, tiếng chuông điểm năm giờ vang lên, Phó Minh Sâm nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, nói với Dương Giản.

“Đi ăn."

Một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ của cậu ta, cũng chỉ có lúc này mới tích cực nhất.

Dương Giản đang bị vây trong một đề mục khó không nghĩ ra nổi, cũng muốn thay đổi tâm trạng, liền đứng dậy tìm cơm ăn, thấy Phó Minh Sâm đang kinh ngạc.

“Cậu lại thật sự là đang làm bài sao, nếu không, mình giúp cậu mang cơm về nhé?"

“Suốt ngày ở trong ký túc xá đầu cũng có chút choáng váng nặng nề, đi qua đi lại một chút tranh thủ rèn luyện, thuận tiện hít thở một chút không khí mới mẻ."

Dương Giản mỉm cười.

“Sau này chúng ta đi chạy buổi sáng đi?"

Thanh niên tuổi mười bảy, mười tám sẽ không hiểu được một thân thể khỏe mạnh còn quý gia hơn tiền bạc như thế nào, Phó Minh Sâm lúc này cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của Dương Giản, cậu chỉ cho rằng cái tên này tối hôm qua thức thâu đêm đến sáng mới ngủ, buổi trưa tỉnh lại vẫn còn đang mộng du mà thôi, cho tới bây giờ cũng chưa có tỉnh.

Dương Giản cũng đã chịu qua bài học kinh nghiệm, cái loại thống khổ này hắn không bao giờ…..muốn trải qua lần thứ hai. Mục tiêu của hắn vô cùng kiên định, rèn luyện thân thể, chăm chỉ kiếm tiền.

Ngày hôm sau có cuộc thi, Dương Giản sáu rưỡi đã rời giường đi chạy.

Bởi vì đang là mùa đông, sáng sớm gió thổi lạnh thấu xương, trong không khí tựa hồ cũng có sương, con đường trải plastic bị đông lạnh cũng cứng rắn lạ thường. Dương Giản hít thở không khí như vậy, tuy rằng bị lạnh nhưng cũng tươi mát vô cùng. Cảm giác dưới chân cũng rất vững chắc, cứ chạy từng bước một như vậy, hắn tin tưởng chính mình sau này sẽ ngày càng sống khỏe hơn.

Trong tháng có tràn ngập bài thi thế này, có thể dậy sớm chạy bộ ngoại trừ sinh viên hệ Thể dục được tuyển sinh đặc biệt thì hầu như không có ai khác. Mà thể trạng của sinh viên hệ Thể dục cũng không giống như học sinh ban khác, trời cực lạnh vẫn có thể mặc quần đùi, cẳng chân lộ ra cơ bắp căng cứng.

Dương Giản cũng không chạy nhanh được giống như bọn họ, không đến hai vòng liền bắt đầu thở hổn hà hổn hển, nhưng là hắn vẫn cắn răng kiên trì, chạy cho đủ được năm vòng, vừa đúng bảy giờ.

Khi hắn quay về ký túc xá thì những người khác vẫn còn đang ngủ, liền nhẹ tay nhẹ chân vọt vào phòng tắm mà tắm rửa, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng, liền cầm lấy sách vở đi xuống tầng dưới ăn sáng.

Dương Giản trước đây chưa từng ăn bữa sáng trong trường học, lần đầu tiên ăn cơm sớm như vậy, bao giờ cũng có chút mới mẻ. Hắn cuối cùng mua một phần cháo, có thêm rau dưa cùng bánh bao, cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Lúc này chưa đến bảy rưỡi, bình thường trường học đến tám rưỡi mới bắt đầu vào lớp, trong căn tin chỉ có lác đác mấy người. Đột nhiên có người bưng bát đi đến đối diện hắn, ngồi xuống nói.

“Sớm như vậy sao."

“Cậu cũng đến sớm."

Dương Giản ngẩng đầu nhìn, người trước mặt này hình như có chút quen thuộc. Mặt của cậu ta rất sạch sẽ, ngũ quan đoan chính có thêm một chiếc kính đen hình vuông, quả thật chính là hình ảnh tiêu biểu của một sinh viên tốt.

Có thể đến ăn cơm sớm như vậy, hắn cũng chỉ biết được có Thôi Vân nha.

Dương Giản nhớ ra, lại hỏi một câu.

“Được rồi, ngày hôm qua sang phòng ký túc xá của cậu lại không thấy cậu đâu, mình đưa sách cho Ngô Tô Hoa rồi, cậu ta đưa lại cho cậu rồi chứ?"

“Rồi."

Thôi Vân đáp ngắn gọn.

Dương Giản thấy trong bát của cậu ta cũng chỉ có cháo, cũng kèm thêm rau dưa với món chính, giống như phần ăn bình thường, chỉ là còn có thêm một quả trứng gà. Hắn không khỏi nói.

“Khẩu vị của cậu nhẹ như vậy sao?"

“Không phải."

Thôi Vân đáp.

“Phối hợp như vậy thì dinh dưỡng tương đối toàn diện, cũng không phải là đặc biệt thích."

“Cậu ăn cơm mà còn lo lắng đến thành phần dinh dưỡng sao?"

Dương Giản hơi hơi kinh ngạc, nam sinh cùng tuổi với hắn này đích thực là đang tiêu phí thời gian của tuổi thanh xuân nha, ăn cơm còn có quy tắc, lại còn lo lắng đến chuyện dinh dưỡng?

“Ừ, thói quen rồi."

Ở trong trí nhớ của Dương Giản, Thôi Vân từ trước đến giờ vẫn luôn lẻ loi một mình, giao tiếp với người khác thì phân nửa cũng là có chuyện có việc, chưa bao giờ nói chuyện dư thừa, cũng tuyệt đối không phải nhận ra bạn cùng học mà ngồi ăn cùng nhau. Lúc này Dương Giản mặc dù là thân thể mười bảy tuổi, nhưng tâm trí cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, rất dễ nhìn ra Thôi Vân là có chuyện muốn nói với hắn, nhưng không mở miệng được.

Hắn liền thử hỏi một câu.

“Tối hôm qua Ngô Tô Hoa có ở trong phòng ký túc xá của các cậu không?"

Thôi Vân ngẩng đầu, thấu kính phản quang lóe lên.

“Cậu ta nói cho cậu cái gì rồi?"

Chuyện ở phòng ký túc xá bên cạnh năm ấy, Dương Giản mơ hồ có chút ấn tượng, đại khái là Ngô Tô Hoa không được bạn cùng phòng tiếp nhận, cuối cùng mới có xung đột tay chân, cậu ta một mình bị đánh rất thảm. Sau đó thầy phụ đạo cho cậu ta đổi ký túc xá, Ngô Tô Hoa cũng rất ít khi ở trong phòng ký túc xá, hình như là ở bên ngoài trường học có thuê một phòng ở. May mà không có việc lớn gì, trường học cũng không có quy định phát hiện ra đồng tính luyến ái thì nhất định phải đuổi học, tuy ràng khó tránh khỏi bị người khác soi mói, Ngô Tô Hoa rốt cuộc vẫn có thể tốt nghiệp ở nơi này.

Dương Giản rất là cảm khái, cũng không bình luận gì, số phận tương lai của Ngô Tô Hoa so với hắn tốt hơn rất nhiều, chí ít cũng không có chết sớm như hắn. Ngô Tô Hoa cùng Thôi Vân là ở cùng một ban, còn hắn lại là cùng hệ nhưng khác ban, Dương Giản tuyệt không biết gút mắc trong ký túc xá của bọn họ, liền nói thật.

“Không có, mình chỉ nói nhờ cậu ấy trả hộ sách, cậu ấy liền đồng ý."

“Lúc cậu đưa sách cho cậu ta, cậu ta dùng tay nhận sách sao?"

Thôi Vân bỗng nhiên hỏi như vậy.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại