Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi
Chương 3
Khi Võ Tu Văn tỉnh lại thì cảm giác mình đang nằm ở một nơi chao đảo, y mở mắt, liền nhận ra mình đang ở trên một con thuyền, y chống tay ngồi dậy, Võ Đôn Nho luôn ngồi bên cạnh thấy đệ đệ mình tỉnh lại, liền chạy tới hỏi: “Văn nhi, đệ sao rồi?"
“Ta không sao." Võ Tu Văn nở nụ cười.
Võ Tu Văn ngồi dậy, phát hiện bên trong khoang thuyền còn có một người khác, đó là một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, khi thấy y nhìn sang, hắn cũng quay qua nhìn y. Võ Tu Văn liền biết đây là Dương Quá, y khẽ nhoẻn miệng cười. Dương Quá ở đối diện thấy thế cũng hơi sửng sốt, sau đó quay đầu đi. Võ Tu Văn cũng không để ý lắm, đối với Dương Quá này, y chỉ có thương tiếc.
Số mệnh của thiếu niên này thật là khổ, mồ côi cha từ trong bụng mẹ, mẫu thân lại mất sớm, một thân một mình sống được đến giờ này là nhờ trộm cắp, lừa gạt ở khu lò nung, sau khi đến Đào Hoa Đảo cũng không sống yên được ngày nào, Hoàng Dung không thích hắn, cả ngày chỉ bảo hắn đọc sách, Dương Quá muốn học võ công nhưng nàng lại không cho phép, chỉ có thể vụng trộm luyện võ công của nghĩa phụ, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện, còn bị quăng đến Toàn Chân giáo ở Chung Nam Sơn. Đáng tiếc là ở đó hắn cũng không học được gì nhiều, sau đó chạy tới Cổ Mộ, mới gặp được Tôn bà bà, không nghĩ tới Tôn bà bà cũng mất sớm, cuối cùng chỉ có thể cùng Tiểu Long Nữ sống trong Cổ Mộ, nhưng không ngờ ngay cả Tiểu Long Nữ mình thích cũng bị Doãn Chí Bình cưỡng bức, sau đó liền chia lìa, chuyện xui xẻo liên tiếp phát sinh, cuối cùng còn bị Quách Phù chém đứt một cánh tay, chia ly suốt mười sáu năm mới được gặp lại cô cô của mình, cuối cùng lại trở về Cổ Mộ sống.
Lúc đầu khi xem nguyên tác, Võ Tu Văn đã cảm thấy vận mệnh của Dương Quá có phần lận đận quá mức, giờ phút này, nhìn thấy người thật việc thật ngay trước mặt mình, dĩ nhiên là tươi cười mang theo thiện ý rồi.
“Ca, có gì ăn không?" Võ Tu Văn hỏi Võ Đôn Nho.
“Có, ta đi lấy, đệ chờ một chút." Võ Đôn Nho đứng dậy đi ra ngoài.
Bên trong khoang thuyền liền trở nên yên tĩnh, Võ Tu Văn nhìn Dương Quá, hiện tại Dương Quá có chút gầy yếu, chắc là mới được Quách Tĩnh mang về không lâu, Võ Tu Văn nhìn gương mặt vàng vọt có chút suy dinh dưỡng của Dương Quá, suy tư không biết mở miệng thế nào.
“Võ Tu Văn, ngươi tỉnh rồi!" Tấm mành trong khoang thuyền bị xốc lên, Quách Phù chạy vào, chắc là lúc nãy nhìn thấy Võ Đôn Nho đi ra nên biết y đã tỉnh, đi theo phía sau là vợ chồng Quách Tĩnh và Hoàng Dung.
Võ Tu Văn gật đầu cười, nhìn một nam một nữ đằng sau, biết rõ đây là vợ chồng Quách Tĩnh và Hoàng Dung, nên đứng dậy nói: "Quách bá bá, Quách bá mẫu."
Quách Tĩnh gật gật đầu, trong mắt Hoàng Dung hiện lên một tia ngạc nhiên, trong lòng cảm thán: “Con nhà họ Võ thật thông minh!"
“Con cảm thấy thế nào rồi?" Hoàng Dung hỏi.
“Đã không sao rồi, cám ơn Quách bá mẫu." Võ Tu Văn vội trả lời.
“Ngồi xuống đi." Quách Tĩnh khoát tay bảo.
Võ Tu Văn ngồi xuống, tựa người vào vách khoang thuyền, trên mặt vẫn mang nụ cười mỉm, khiến cho người khác nhìn vào liền không tự chủ được mà cảm thấy thoải mái.
Dương Quá ở một bên len lén nhìn qua, nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt y, liền ngây ra. Nhớ tới vừa rồi y cũng cười với mình, đáy lòng hắn liền rung động. Từ sau khi mẫu thân mất, mỗi ngày hắn đều phải trộm cắp, lừa gạt để sống qua ngày, ai nhìn thấy hắn đều không có sắc mặt tốt, hở một tí là quyền đấm cước đá, mặc dù phần lớn hắn đều dựa vào chút thông minh của mình mà né tránh, nhưng có đôi khi vẫn tránh không được mà phải chịu khổ. Cho dù lần này gặp được Quách bá bá và Quách bá mẫu, nhưng từ nhỏ hắn đã biết nhìn sắc mặt người khác, hắn mẫn cảm phát hiện Quách bá mẫu thật sự không thích mình cho lắm, mà Quách Phù kia, vừa gặp đã gọi mình là thằng bẩn thỉu, còn Quách bá bá tuy thật sự thích mình, nhưng vợ và con gái ông ta không thích mình thì cũng chả đáng tin.
Từ lúc lên thuyền đến giờ, Dương Quá rất ít nói, hắn cũng chú ý tới Võ Tu Văn đang nằm nơi kia, nhưng cũng không phải đặc biệt để ý, về phần Võ Đôn Nho, tâm tình hắn không tốt, chỉ lo chăm đệ đệ mà không nói gì, hiển nhiên Dương Quá sẽ không chủ động đi bắt chuyện.
Vừa rồi khi Võ Tu Văn tỉnh lại, Dương Quá cảm giác được ánh mắt của Võ Tu Văn đang nhìn mình, nên hắn nhìn lại. Không nghĩ tới lại thấy được nụ cười trên mặt Võ Tu Văn, một nụ cười đơn thuần mang theo thiện ý. Dương Quá không biết mình chưa được nhìn thấy nụ cười như vậy đã bao lâu rồi, nhất thời có chút ngây dại, nhưng lại không biết phản ứng thế nào, đành phải quay đầu đi, thật lâu sau đó vẫn chưa thể bình tĩnh lại, dáng cười kia không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Mãi đến khi Quách Phù tiến vào, nhìn thấy tiểu cô nương kia tự nhiên bổ nhào vào người Võ Tu Văn, Dương Quá bất giác có chút hâm mộ nàng, có thể tự nhiên tiếp cận cậu bé kia như vậy.
“Tu Văn, thân thể con không tốt, có thể ngồi thuyền không?" Hoàng Dung vẫn rất chu đáo, liền nhìn ra sắc mặt Võ Tu Văn có chỗ không tốt.
“Con hơi choáng đầu một chút." Võ Tu Văn trả lời, đời này y chưa ngồi thuyền bao giờ, lắc lư chao đảo khiến y có hơi choáng.
Quách Phù lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của y, Hoàng Dung đứng bên cạnh thấy con gái mình như vậy liền lắp bắp kinh hãi, con bé này từ nhỏ đã điêu ngoa, đây là lần đầu tiên thấy nó tốt với bạn cùng lứa như vậy!
“Bị choáng sao? Dung nhi, có biện pháp nào không?" Quách Tĩnh nhìn sắc mặt tái nhợt của Võ Tu Văn, không biết biện pháp nào, nhớ tới thê tử của mình xưa nay rất thông minh, liền quay sang hỏi Hoàng Dung.
“Thật ra cái này không có thuốc nào trị được hết, để ai đó ôm nó, như vậy sẽ giảm bớt cảm giác đong đưa này." Hoàng Dung nghĩ nghĩ nói.
“Để ta ôm nó cho." Quách Tĩnh cười nói.
“Không cần đâu, Quách bá bá." Võ Tu Văn vội vàng cự tuyệt, giỡn sao, để mẫu thân ôm mình còn chưa tính, còn để một người xa lạ như Quách Tĩnh ôm, như thế nào được.
“Quách bá bá, để con." Võ Đôn Nho bưng thức ăn vào, nghe Võ Tu Văn cự tuyệt, hắn liền biết đệ đệ Võ Tu Văn của mình luôn có chút bài xích đối với người lạ, huống chi là bị ôm.
Võ Tu Văn không tiếp tục cự tuyệt, vừa rồi nếu Võ Đôn Nho không tiếp lời, nhìn vẻ mặt của Quách Tĩnh chắc chắn sẽ kiên trì muốn ôm mình, nhớ tới tính cố chấp của Quách Tĩnh trong nguyên tác, Võ Tu Văn cảm thấy vẫn là để Võ Đôn Nho ôm mình thì tốt hơn.
Quách Tĩnh nghe Võ Đôn Nho nói thế, cũng không phản đối, chỉ cười nói: “Được rồi, khi nào con mệt thì gọi ta." Rồi hắn xoay người ra ngoài với Hoàng Dung.
Võ Đôn Nho gật gật đầu, kéo cái bàn trong khoang thuyền qua, đặt thức ăn lên trên. Võ Tu Văn cười cười với ca ca, mặc dù trong người không thoải mái lắm, nhưng cũng có chút đói, liền bắt đầu ăn vài món. Kỳ thật cũng chỉ có một ít bánh bao, một đĩa rau dưa mà thôi.
“Võ Tu Văn, ăn ngon không?" Quách Phù ngồi bên cạnh nhìn động tác chuyên chú của Võ Tu Văn, nhịn không được mở miệng hỏi.
“Tạm được, ngươi có muốn ăn không?" Võ Tu Văn ngẩng đầu cười nói.
“Vậy, ta sẽ ăn một chút." Quách Phù nhìn Võ Tu Văn mỉm cười, nghĩ nghĩ một chút rồi gắp một món cách đấy không xa.
Võ Tu Văn cười cười không nói gì, ánh mắt ném về phía Dương Quá, y cầm lấy một cái bánh bao đi đến bên cạnh hắn rồi ngồi xuống.
“Ta gọi là Võ Tu Văn, còn ngươi?" Y mỉm cười hỏi.
“Dương Quá. . . . . ." Khi Võ Tu Văn vừa đi về hướng này, Dương Quá đã chú ý tới, không biết y muốn làm cái gì, nhưng trong lòng vẫn có chút chờ mong.
“Cho ngươi." Võ Tu Văn cầm cái bánh bao trong tay đưa cho hắn.
Dương Quá kinh ngạc nhìn y, tiếp nhận bánh bao trong tay y, rồi yên lặng bắt đầu ăn, kỳ thật hiện tại hắn cũng không đói lắm, nhưng vẫn cảm thấy bánh bao trong tay lúc này thật sự là món ngon nhất mà hắn từng ăn.
“Võ Tu Văn, sao ngươi lại đem bánh bao cho tên ăn mày kia ăn?" Tiểu cô nương Quách Phù nhìn thấy Võ Tu Văn bỏ rơi mình mà đi đến bên cạnh Dương Quá, vốn đã có chút không vui, bây giờ nhìn thấy bánh bao nằm trong tay Dương Quá, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mất hứng nói.
Võ Tu Văn nghe thấy thế, theo phản xạ nhìn qua Dương Quá, thấy hắn khựng lại, y cầm lấy tay hắn, cảm giác thân thể hắn đã cứng lại, rồi nhìn Quách Phù nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Dương Quá không phải là tên ăn mày."
Dương Quá kinh ngạc nhìn Võ Tu Văn, nếu bình thường Quách Phù nói hắn như thế, hắn nhất định sẽ phản kích, nhưng hiện tại có Võ Tu Văn bên cạnh, hắn nghe được lời này, điều đầu tiên hắn cảm thấy không phải là tức giận, mà là nghĩ, Võ Tu Văn có thể vì thế mà ghét hắn hay không, cho nên thân thể mới nhất thời cứng ngắc. Hiện tại nghe thấy Võ Tu Văn nói giúp hắn, trong lòng liền rất cao hứng, ngược lại cảm thấy phải cảm tạ Quách Phù đã mắng hắn.
Quách Phù nghe Võ Tu Văn nói thế, còn nắm tay Dương Quá, trong lòng liền tức giận, hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Võ Tu Văn quay đầu lại cười cười với Dương Quá, rồi thu tay lại, cúi đầu tiếp tục ăn. Thầm nghĩ, về sau Dương Quá này có thể sẽ trở thành Thần Điêu đại hiệp, hiện tại cần phải gầy dựng tốt quan hệ, về sau sẽ không sợ bị người khác bắt nạt.
Sau khi Võ Tu Văn thu tay, Dương Quá cảm thấy có chút mất mát, nhìn bàn tay vừa được Võ Tu Văn nắm, hắn chậm rãi siết chặt lại, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Nhưng Võ Đôn Nho ở bên cạnh lại giật mình, trừng lớn mắt, hắn rất hiểu đệ đệ này của mình, tuy vẫn luôn mang theo nụ cười, nhưng lại không thích đụng chạm người khác, hiện tại cư nhiên chủ động đi nói chuyện với Dương Quá, còn nắm tay hắn, làm sao không khiến hắn giật mình cho được!
Sau khi ra khỏi khoang thuyền, Quách Phù liền tức giận đá mạn thuyền. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Võ Tu Văn, nàng liền thích cậu bé thanh tú này, cảm thấy y rất an tĩnh, lại thông minh, trên người còn có một loại khí chất hấp dẫn người khác, khiến cho nàng nhịn không được muốn thân cận, muốn nhìn thấy nụ cười của y. Nhưng vừa rồi y lại vì tên Dương Quá kia mà đối xử với nàng như vậy, đáng ghét, thật là đáng ghét mà… Đều là tại tên Dương Quá kia, tiểu cô nương Quách Phù quyết định càng ghét Dương Quá hơn.
Hoàng Dung nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên đi tới, vuốt đầu Quách Phù hỏi: “Phù nhi, làm sao vậy? Ai chọc giận con à?"
Quách Phù tựa vào lòng mẫu thân làm nũng nói: “Còn không phải tên Dương Quá kia sao, con ghét nó. Mẹ, tại sao phải dẫn nó tới Đào Hoa Đảo của chúng ta?"
Hoàng Dung vuốt đầu con gái, nghe được cái tên Dương Quá, trong mắt hiện lên vẻ không vui, trả lời: “Cha con và cha của Dương Quá là huynh đệ kết nghĩa, hiện tại thấy Dương Quá như vậy, cha con nhất định muốn mang nó về."
Quách Phù nghĩ đến tính tình của phụ thân, không nói gì, nhưng vẫn bĩu môi cho thấy mình mất hứng.
Bên trong khoang thuyền, Võ Tu Văn miễn cưỡng mới ăn được một chút, lại bị con thuyền lay động lắc lư làm khó chịu, y trở lại giường nằm xuống. Võ Đôn Nho nhìn thấy động tác của y, vội vàng ôm lấy y nói: “Văn nhi, để ta ôm ngươi." Còn thuận tiện đem chăn đắp lên người Võ Tu Văn.
Võ Tu Văn vốn đang mê man, hơn nữa, mặc dù đã mười một tuổi, nhưng do trường kỳ sinh bệnh, y lớn lên trông cứ như đứa trẻ tám chín tuổi. Mà Võ Đôn Nho lại luyện võ từ nhỏ, cơ thể rắn chắc cao to, ôm lấy Võ Tu Văn không tốn chút sức lực nào.
Đến khi được đắp chăn, Võ Tu Văn mới bắt đầu giãy dụa. "Không cần, ca ca, huynh đi ngủ đi."
“Văn nhi ngoan, đệ không thoải mái, cứ để ta ôm đệ." Võ Đôn Nho vỗ vỗ lưng Võ Tu Văn, nhẹ nhàng nói.
Võ Tu Văn cứng người, lại bị Võ Đôn Nho kéo vào lòng mình, y không dám động. Võ Đôn Nho đặt y vào lòng, để y thoải mái hơn, Võ Tu Văn suy nghĩ một tí, không tiếp tục giãy giụa nữa, còn không biết phải đi bao lâu nữa mới đến nơi, nằm trong lòng đại ca của mình, cũng không phải không thể.
Tựa vào thịt người không giống như tựa vào nệm, thoải mái hơn, độ lắc lư cũng giảm đi rất nhiều. Võ Tu Văn thả lỏng thân thể, rất nhanh thiếp đi.
Dương Quá nhìn Võ Tu Văn nhắm mắt lại ngủ, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào khoang thuyền, làm hắn có thể nhìn thấy rõ gương mặt trắng noãn, trơn nhẵn, ngay cả lỗ chân lông đều nhìn không thấy của y, lông mi của y dài lại rũ xuống, giăng lên tầng tầng bóng mờ, làm cho người ta có một loại xúc động muốn chạm vào, đôi môi có chút tái nhợt, đôi mày hơi nhíu làm người khác biết y đang rất khó chịu. Dương Quá cảm thấy rầu rĩ trong lòng, rồi ngơ ngác nhìn Võ Tu Văn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Qua một hồi lâu, Võ Đôn Nho đặt Võ Tu Văn xuống giường, đứng dậy đi ra ngoài. Khi hắn vừa rời khỏi, Dương Quá đã đứng dậy đi đến bên cạnh Võ Tu Văn rồi ngồi xổm xuống nhìn y, nhận thấy dường như vì thân thuyền lay động mạnh mà y nhíu mày, có dấu hiệu muốn tỉnh lại, do dự một chút rồi nhẹ nhàng ôm lấy y.
Dương Quá ngồi đó, thật cẩn thận ôm Võ Tu Văn, Võ Tu Văn có lẽ cảm thấy thoải mái, tự di động thân thể, chui vào trong lòng Dương Quá tìm vị trí tốt mà ngủ say.
Thân thể Dương Quá cứng ngắc, cho đến khi Võ Tu Văn dừng lại động tác của mình mới nhẹ nhàng thở ra, hắn cúi đầu nhìn Võ Tu Văn đang ngủ, trên mặt hiện lên nụ cười, rồi nắm chặt tay.
Khi Võ Đôn Nho quay trở lại bên trong khoang thuyền, nhìn thấy cảnh tượng này liền nhất thời cảm thấy có chút cổ quái trong lòng. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Dương Quá, sao ngươi lại ôm đệ đệ của ta?"
“Ta thấy y nằm ở trên giường không thoải mái, liền bế lên." Dương Quá mặt không chút thay đổi nói.
“Ờ, vậy cám ơn ngươi, vẫn nên để ta ôm cho." Võ Đôn Nho giang tay, ý bảo Dương Quá đưa y cho mình.
Dương Quá tránh tay hắn, nói: “Không cần, cứ để ta ôm là được."
Võ Đôn Nho hơi sửng sốt, mình chỉ ra ngoài giải quyết nỗi buồn một tí, trở về liền bị người khác cướp mất đệ đệ, bất quá nhìn thấy Dương Quá mặt không chút thay đổi, hắn bĩu môi không nói gì.
“Ta không sao." Võ Tu Văn nở nụ cười.
Võ Tu Văn ngồi dậy, phát hiện bên trong khoang thuyền còn có một người khác, đó là một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, khi thấy y nhìn sang, hắn cũng quay qua nhìn y. Võ Tu Văn liền biết đây là Dương Quá, y khẽ nhoẻn miệng cười. Dương Quá ở đối diện thấy thế cũng hơi sửng sốt, sau đó quay đầu đi. Võ Tu Văn cũng không để ý lắm, đối với Dương Quá này, y chỉ có thương tiếc.
Số mệnh của thiếu niên này thật là khổ, mồ côi cha từ trong bụng mẹ, mẫu thân lại mất sớm, một thân một mình sống được đến giờ này là nhờ trộm cắp, lừa gạt ở khu lò nung, sau khi đến Đào Hoa Đảo cũng không sống yên được ngày nào, Hoàng Dung không thích hắn, cả ngày chỉ bảo hắn đọc sách, Dương Quá muốn học võ công nhưng nàng lại không cho phép, chỉ có thể vụng trộm luyện võ công của nghĩa phụ, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện, còn bị quăng đến Toàn Chân giáo ở Chung Nam Sơn. Đáng tiếc là ở đó hắn cũng không học được gì nhiều, sau đó chạy tới Cổ Mộ, mới gặp được Tôn bà bà, không nghĩ tới Tôn bà bà cũng mất sớm, cuối cùng chỉ có thể cùng Tiểu Long Nữ sống trong Cổ Mộ, nhưng không ngờ ngay cả Tiểu Long Nữ mình thích cũng bị Doãn Chí Bình cưỡng bức, sau đó liền chia lìa, chuyện xui xẻo liên tiếp phát sinh, cuối cùng còn bị Quách Phù chém đứt một cánh tay, chia ly suốt mười sáu năm mới được gặp lại cô cô của mình, cuối cùng lại trở về Cổ Mộ sống.
Lúc đầu khi xem nguyên tác, Võ Tu Văn đã cảm thấy vận mệnh của Dương Quá có phần lận đận quá mức, giờ phút này, nhìn thấy người thật việc thật ngay trước mặt mình, dĩ nhiên là tươi cười mang theo thiện ý rồi.
“Ca, có gì ăn không?" Võ Tu Văn hỏi Võ Đôn Nho.
“Có, ta đi lấy, đệ chờ một chút." Võ Đôn Nho đứng dậy đi ra ngoài.
Bên trong khoang thuyền liền trở nên yên tĩnh, Võ Tu Văn nhìn Dương Quá, hiện tại Dương Quá có chút gầy yếu, chắc là mới được Quách Tĩnh mang về không lâu, Võ Tu Văn nhìn gương mặt vàng vọt có chút suy dinh dưỡng của Dương Quá, suy tư không biết mở miệng thế nào.
“Võ Tu Văn, ngươi tỉnh rồi!" Tấm mành trong khoang thuyền bị xốc lên, Quách Phù chạy vào, chắc là lúc nãy nhìn thấy Võ Đôn Nho đi ra nên biết y đã tỉnh, đi theo phía sau là vợ chồng Quách Tĩnh và Hoàng Dung.
Võ Tu Văn gật đầu cười, nhìn một nam một nữ đằng sau, biết rõ đây là vợ chồng Quách Tĩnh và Hoàng Dung, nên đứng dậy nói: "Quách bá bá, Quách bá mẫu."
Quách Tĩnh gật gật đầu, trong mắt Hoàng Dung hiện lên một tia ngạc nhiên, trong lòng cảm thán: “Con nhà họ Võ thật thông minh!"
“Con cảm thấy thế nào rồi?" Hoàng Dung hỏi.
“Đã không sao rồi, cám ơn Quách bá mẫu." Võ Tu Văn vội trả lời.
“Ngồi xuống đi." Quách Tĩnh khoát tay bảo.
Võ Tu Văn ngồi xuống, tựa người vào vách khoang thuyền, trên mặt vẫn mang nụ cười mỉm, khiến cho người khác nhìn vào liền không tự chủ được mà cảm thấy thoải mái.
Dương Quá ở một bên len lén nhìn qua, nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt y, liền ngây ra. Nhớ tới vừa rồi y cũng cười với mình, đáy lòng hắn liền rung động. Từ sau khi mẫu thân mất, mỗi ngày hắn đều phải trộm cắp, lừa gạt để sống qua ngày, ai nhìn thấy hắn đều không có sắc mặt tốt, hở một tí là quyền đấm cước đá, mặc dù phần lớn hắn đều dựa vào chút thông minh của mình mà né tránh, nhưng có đôi khi vẫn tránh không được mà phải chịu khổ. Cho dù lần này gặp được Quách bá bá và Quách bá mẫu, nhưng từ nhỏ hắn đã biết nhìn sắc mặt người khác, hắn mẫn cảm phát hiện Quách bá mẫu thật sự không thích mình cho lắm, mà Quách Phù kia, vừa gặp đã gọi mình là thằng bẩn thỉu, còn Quách bá bá tuy thật sự thích mình, nhưng vợ và con gái ông ta không thích mình thì cũng chả đáng tin.
Từ lúc lên thuyền đến giờ, Dương Quá rất ít nói, hắn cũng chú ý tới Võ Tu Văn đang nằm nơi kia, nhưng cũng không phải đặc biệt để ý, về phần Võ Đôn Nho, tâm tình hắn không tốt, chỉ lo chăm đệ đệ mà không nói gì, hiển nhiên Dương Quá sẽ không chủ động đi bắt chuyện.
Vừa rồi khi Võ Tu Văn tỉnh lại, Dương Quá cảm giác được ánh mắt của Võ Tu Văn đang nhìn mình, nên hắn nhìn lại. Không nghĩ tới lại thấy được nụ cười trên mặt Võ Tu Văn, một nụ cười đơn thuần mang theo thiện ý. Dương Quá không biết mình chưa được nhìn thấy nụ cười như vậy đã bao lâu rồi, nhất thời có chút ngây dại, nhưng lại không biết phản ứng thế nào, đành phải quay đầu đi, thật lâu sau đó vẫn chưa thể bình tĩnh lại, dáng cười kia không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Mãi đến khi Quách Phù tiến vào, nhìn thấy tiểu cô nương kia tự nhiên bổ nhào vào người Võ Tu Văn, Dương Quá bất giác có chút hâm mộ nàng, có thể tự nhiên tiếp cận cậu bé kia như vậy.
“Tu Văn, thân thể con không tốt, có thể ngồi thuyền không?" Hoàng Dung vẫn rất chu đáo, liền nhìn ra sắc mặt Võ Tu Văn có chỗ không tốt.
“Con hơi choáng đầu một chút." Võ Tu Văn trả lời, đời này y chưa ngồi thuyền bao giờ, lắc lư chao đảo khiến y có hơi choáng.
Quách Phù lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của y, Hoàng Dung đứng bên cạnh thấy con gái mình như vậy liền lắp bắp kinh hãi, con bé này từ nhỏ đã điêu ngoa, đây là lần đầu tiên thấy nó tốt với bạn cùng lứa như vậy!
“Bị choáng sao? Dung nhi, có biện pháp nào không?" Quách Tĩnh nhìn sắc mặt tái nhợt của Võ Tu Văn, không biết biện pháp nào, nhớ tới thê tử của mình xưa nay rất thông minh, liền quay sang hỏi Hoàng Dung.
“Thật ra cái này không có thuốc nào trị được hết, để ai đó ôm nó, như vậy sẽ giảm bớt cảm giác đong đưa này." Hoàng Dung nghĩ nghĩ nói.
“Để ta ôm nó cho." Quách Tĩnh cười nói.
“Không cần đâu, Quách bá bá." Võ Tu Văn vội vàng cự tuyệt, giỡn sao, để mẫu thân ôm mình còn chưa tính, còn để một người xa lạ như Quách Tĩnh ôm, như thế nào được.
“Quách bá bá, để con." Võ Đôn Nho bưng thức ăn vào, nghe Võ Tu Văn cự tuyệt, hắn liền biết đệ đệ Võ Tu Văn của mình luôn có chút bài xích đối với người lạ, huống chi là bị ôm.
Võ Tu Văn không tiếp tục cự tuyệt, vừa rồi nếu Võ Đôn Nho không tiếp lời, nhìn vẻ mặt của Quách Tĩnh chắc chắn sẽ kiên trì muốn ôm mình, nhớ tới tính cố chấp của Quách Tĩnh trong nguyên tác, Võ Tu Văn cảm thấy vẫn là để Võ Đôn Nho ôm mình thì tốt hơn.
Quách Tĩnh nghe Võ Đôn Nho nói thế, cũng không phản đối, chỉ cười nói: “Được rồi, khi nào con mệt thì gọi ta." Rồi hắn xoay người ra ngoài với Hoàng Dung.
Võ Đôn Nho gật gật đầu, kéo cái bàn trong khoang thuyền qua, đặt thức ăn lên trên. Võ Tu Văn cười cười với ca ca, mặc dù trong người không thoải mái lắm, nhưng cũng có chút đói, liền bắt đầu ăn vài món. Kỳ thật cũng chỉ có một ít bánh bao, một đĩa rau dưa mà thôi.
“Võ Tu Văn, ăn ngon không?" Quách Phù ngồi bên cạnh nhìn động tác chuyên chú của Võ Tu Văn, nhịn không được mở miệng hỏi.
“Tạm được, ngươi có muốn ăn không?" Võ Tu Văn ngẩng đầu cười nói.
“Vậy, ta sẽ ăn một chút." Quách Phù nhìn Võ Tu Văn mỉm cười, nghĩ nghĩ một chút rồi gắp một món cách đấy không xa.
Võ Tu Văn cười cười không nói gì, ánh mắt ném về phía Dương Quá, y cầm lấy một cái bánh bao đi đến bên cạnh hắn rồi ngồi xuống.
“Ta gọi là Võ Tu Văn, còn ngươi?" Y mỉm cười hỏi.
“Dương Quá. . . . . ." Khi Võ Tu Văn vừa đi về hướng này, Dương Quá đã chú ý tới, không biết y muốn làm cái gì, nhưng trong lòng vẫn có chút chờ mong.
“Cho ngươi." Võ Tu Văn cầm cái bánh bao trong tay đưa cho hắn.
Dương Quá kinh ngạc nhìn y, tiếp nhận bánh bao trong tay y, rồi yên lặng bắt đầu ăn, kỳ thật hiện tại hắn cũng không đói lắm, nhưng vẫn cảm thấy bánh bao trong tay lúc này thật sự là món ngon nhất mà hắn từng ăn.
“Võ Tu Văn, sao ngươi lại đem bánh bao cho tên ăn mày kia ăn?" Tiểu cô nương Quách Phù nhìn thấy Võ Tu Văn bỏ rơi mình mà đi đến bên cạnh Dương Quá, vốn đã có chút không vui, bây giờ nhìn thấy bánh bao nằm trong tay Dương Quá, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mất hứng nói.
Võ Tu Văn nghe thấy thế, theo phản xạ nhìn qua Dương Quá, thấy hắn khựng lại, y cầm lấy tay hắn, cảm giác thân thể hắn đã cứng lại, rồi nhìn Quách Phù nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Dương Quá không phải là tên ăn mày."
Dương Quá kinh ngạc nhìn Võ Tu Văn, nếu bình thường Quách Phù nói hắn như thế, hắn nhất định sẽ phản kích, nhưng hiện tại có Võ Tu Văn bên cạnh, hắn nghe được lời này, điều đầu tiên hắn cảm thấy không phải là tức giận, mà là nghĩ, Võ Tu Văn có thể vì thế mà ghét hắn hay không, cho nên thân thể mới nhất thời cứng ngắc. Hiện tại nghe thấy Võ Tu Văn nói giúp hắn, trong lòng liền rất cao hứng, ngược lại cảm thấy phải cảm tạ Quách Phù đã mắng hắn.
Quách Phù nghe Võ Tu Văn nói thế, còn nắm tay Dương Quá, trong lòng liền tức giận, hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Võ Tu Văn quay đầu lại cười cười với Dương Quá, rồi thu tay lại, cúi đầu tiếp tục ăn. Thầm nghĩ, về sau Dương Quá này có thể sẽ trở thành Thần Điêu đại hiệp, hiện tại cần phải gầy dựng tốt quan hệ, về sau sẽ không sợ bị người khác bắt nạt.
Sau khi Võ Tu Văn thu tay, Dương Quá cảm thấy có chút mất mát, nhìn bàn tay vừa được Võ Tu Văn nắm, hắn chậm rãi siết chặt lại, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Nhưng Võ Đôn Nho ở bên cạnh lại giật mình, trừng lớn mắt, hắn rất hiểu đệ đệ này của mình, tuy vẫn luôn mang theo nụ cười, nhưng lại không thích đụng chạm người khác, hiện tại cư nhiên chủ động đi nói chuyện với Dương Quá, còn nắm tay hắn, làm sao không khiến hắn giật mình cho được!
Sau khi ra khỏi khoang thuyền, Quách Phù liền tức giận đá mạn thuyền. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Võ Tu Văn, nàng liền thích cậu bé thanh tú này, cảm thấy y rất an tĩnh, lại thông minh, trên người còn có một loại khí chất hấp dẫn người khác, khiến cho nàng nhịn không được muốn thân cận, muốn nhìn thấy nụ cười của y. Nhưng vừa rồi y lại vì tên Dương Quá kia mà đối xử với nàng như vậy, đáng ghét, thật là đáng ghét mà… Đều là tại tên Dương Quá kia, tiểu cô nương Quách Phù quyết định càng ghét Dương Quá hơn.
Hoàng Dung nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên đi tới, vuốt đầu Quách Phù hỏi: “Phù nhi, làm sao vậy? Ai chọc giận con à?"
Quách Phù tựa vào lòng mẫu thân làm nũng nói: “Còn không phải tên Dương Quá kia sao, con ghét nó. Mẹ, tại sao phải dẫn nó tới Đào Hoa Đảo của chúng ta?"
Hoàng Dung vuốt đầu con gái, nghe được cái tên Dương Quá, trong mắt hiện lên vẻ không vui, trả lời: “Cha con và cha của Dương Quá là huynh đệ kết nghĩa, hiện tại thấy Dương Quá như vậy, cha con nhất định muốn mang nó về."
Quách Phù nghĩ đến tính tình của phụ thân, không nói gì, nhưng vẫn bĩu môi cho thấy mình mất hứng.
Bên trong khoang thuyền, Võ Tu Văn miễn cưỡng mới ăn được một chút, lại bị con thuyền lay động lắc lư làm khó chịu, y trở lại giường nằm xuống. Võ Đôn Nho nhìn thấy động tác của y, vội vàng ôm lấy y nói: “Văn nhi, để ta ôm ngươi." Còn thuận tiện đem chăn đắp lên người Võ Tu Văn.
Võ Tu Văn vốn đang mê man, hơn nữa, mặc dù đã mười một tuổi, nhưng do trường kỳ sinh bệnh, y lớn lên trông cứ như đứa trẻ tám chín tuổi. Mà Võ Đôn Nho lại luyện võ từ nhỏ, cơ thể rắn chắc cao to, ôm lấy Võ Tu Văn không tốn chút sức lực nào.
Đến khi được đắp chăn, Võ Tu Văn mới bắt đầu giãy dụa. "Không cần, ca ca, huynh đi ngủ đi."
“Văn nhi ngoan, đệ không thoải mái, cứ để ta ôm đệ." Võ Đôn Nho vỗ vỗ lưng Võ Tu Văn, nhẹ nhàng nói.
Võ Tu Văn cứng người, lại bị Võ Đôn Nho kéo vào lòng mình, y không dám động. Võ Đôn Nho đặt y vào lòng, để y thoải mái hơn, Võ Tu Văn suy nghĩ một tí, không tiếp tục giãy giụa nữa, còn không biết phải đi bao lâu nữa mới đến nơi, nằm trong lòng đại ca của mình, cũng không phải không thể.
Tựa vào thịt người không giống như tựa vào nệm, thoải mái hơn, độ lắc lư cũng giảm đi rất nhiều. Võ Tu Văn thả lỏng thân thể, rất nhanh thiếp đi.
Dương Quá nhìn Võ Tu Văn nhắm mắt lại ngủ, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào khoang thuyền, làm hắn có thể nhìn thấy rõ gương mặt trắng noãn, trơn nhẵn, ngay cả lỗ chân lông đều nhìn không thấy của y, lông mi của y dài lại rũ xuống, giăng lên tầng tầng bóng mờ, làm cho người ta có một loại xúc động muốn chạm vào, đôi môi có chút tái nhợt, đôi mày hơi nhíu làm người khác biết y đang rất khó chịu. Dương Quá cảm thấy rầu rĩ trong lòng, rồi ngơ ngác nhìn Võ Tu Văn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Qua một hồi lâu, Võ Đôn Nho đặt Võ Tu Văn xuống giường, đứng dậy đi ra ngoài. Khi hắn vừa rời khỏi, Dương Quá đã đứng dậy đi đến bên cạnh Võ Tu Văn rồi ngồi xổm xuống nhìn y, nhận thấy dường như vì thân thuyền lay động mạnh mà y nhíu mày, có dấu hiệu muốn tỉnh lại, do dự một chút rồi nhẹ nhàng ôm lấy y.
Dương Quá ngồi đó, thật cẩn thận ôm Võ Tu Văn, Võ Tu Văn có lẽ cảm thấy thoải mái, tự di động thân thể, chui vào trong lòng Dương Quá tìm vị trí tốt mà ngủ say.
Thân thể Dương Quá cứng ngắc, cho đến khi Võ Tu Văn dừng lại động tác của mình mới nhẹ nhàng thở ra, hắn cúi đầu nhìn Võ Tu Văn đang ngủ, trên mặt hiện lên nụ cười, rồi nắm chặt tay.
Khi Võ Đôn Nho quay trở lại bên trong khoang thuyền, nhìn thấy cảnh tượng này liền nhất thời cảm thấy có chút cổ quái trong lòng. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Dương Quá, sao ngươi lại ôm đệ đệ của ta?"
“Ta thấy y nằm ở trên giường không thoải mái, liền bế lên." Dương Quá mặt không chút thay đổi nói.
“Ờ, vậy cám ơn ngươi, vẫn nên để ta ôm cho." Võ Đôn Nho giang tay, ý bảo Dương Quá đưa y cho mình.
Dương Quá tránh tay hắn, nói: “Không cần, cứ để ta ôm là được."
Võ Đôn Nho hơi sửng sốt, mình chỉ ra ngoài giải quyết nỗi buồn một tí, trở về liền bị người khác cướp mất đệ đệ, bất quá nhìn thấy Dương Quá mặt không chút thay đổi, hắn bĩu môi không nói gì.
Tác giả :
Y Tỳ