Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi
Chương 16
Dương Quá và Võ Tu Văn đi theo Tôn bà bà tiến vào Cổ Mộ, trên đường đi không có chút ánh sáng nào, đi quanh co đông rẽ tây rẽ một hồi lâu, Tôn bà bà mới đẩy một cánh cửa đá nặng nề ra. Nhất thời ánh sáng hiện lên, Võ Tu Văn giơ tay che bớt ánh sáng bất thình lình xuất hiện kia, dần thích ứng rồi mới đi vào với Dương Quá.
Trong phòng, một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, một thân bạch y, không ai khác, chính là Tiểu Long Nữ. Trong phòng thực trống trải, không bày biện gì cả, trên tường chỉ treo hai bức họa hai bên. Trên bức tường phía tây, trong tranh là hai cô nương, một người chừng hai mươi bốn, hai lăm tuổi, đang nhìn vào gương trang điểm, còn người kia là nha hoàn, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, trong tay đang cầm chậu nước, đứng ở một bên hầu hạ. Dung mạo của nữ tử lớn tuổi trong tranh cực kì đẹp, đôi mi thanh tú, nhưng giữa lông mày dường như ẩn hiện sát khí, khiến cho người ta không khỏi sinh tâm kính sợ. Trên bức tường phía đông, trong tranh là một đạo nhân dáng người cao ráo, trên lưng đeo trường kiếm, ngón trỏ tay phải chỉ về hướng đông bắc, do quay lưng lại phía trước nên không rõ diện mạo.
Võ Tu Văn vừa nhìn liền biết hai người trong bức họa kia chính là tổ sư của phái Cổ Mộ, Lâm Triều Anh và tổ sư của Toàn Chân giáo, Vương Trùng Dương, chẳng qua là y không biết tại sao Tiểu Long Nữ lại đưa mình và Dương Quá tới nơi này, không phải nói là không thu hai người bọn họ làm đồ đệ sao, vậy còn đưa tới nơi này làm gì?!
“Tuy các ngươi không phải là đệ tử phái Cổ Mộ, nhưng ta đã đồng ý dạy võ công cho các ngươi, cho nên các ngươi phải biết tổ sư phái Cổ Mộ của ta là ai." Nói xong, nàng chỉ vào nữ tử lớn tuổi và nha hoàn kia, nói: “Hai vị này là Tổ Sư Bà Bà và sư phụ ta, các ngươi dập đầu đi."
Dương Quá và Võ Tu Văn đều quỳ xuống dập đầu, Tiểu Long Nữ chờ bọn họ đứng dậy, mới chỉ sang bức hoạ bên kia nói: “Bây giờ thì, phun nước bọt vào tên đạo nhân kia."
“Đây là ai? Tại sao phải phun nước bọt vào hắn?" Dương Quá mở miệng hỏi.
“Đây là giáo chủ Toàn Chân giáo, Vương Trùng Dương, phái Cổ Mộ của ta có một quy củ, đã bái Tổ Sư Bà Bà xong, phải phun nước bọt vào hắn. Tuy các ngươi không phải là đệ tử chính thức của ta, nhưng một khi muốn học võ công phái Cổ Mộ, cũng nên tuân thủ quy củ này mới được." Tiểu Long Nữ chậm rãi nói.
Dương Quá hưng phấn ra sức phun vài ngụm nước bọt vào vị đạo sĩ trong bức họa kia, như là chưa hả giận mà phun tiếp vài cái nữa, cho đến khi Võ Tu Văn dở khóc dở cười kéo hắn ra, hắn mới dừng lại. Ấn tượng của hắn đối với Toàn Chân giáo vì Triệu Chí Kính mà trở nên nát bét, thập phần căm hận, lúc này nghe được quy củ này, chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vời. Quả thực chỉ ước gì thêm phần giẫm lên thì còn tốt hơn nữa.
“Văn nhi, ngươi đừng ngăn ta, ta muốn phun thêm, ngươi cũng qua phun đi." Dương Quá nhìn Võ Tu Văn kéo mình, rồi nhìn bức họa kia oán hận nói, giống như người kia là Triệu Chí Kính vậy.
Võ Tu Văn không để ý tới hắn, nhẹ nhàng đi tới bức hoạ, phun một ngụm nước bọt, sau đó nhìn về phía Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ gật đầu mở miệng nói: “Ta chỉ dạy các ngươi võ công, cũng không tính là sư phụ của các ngươi, cho nên lễ bái sư với khấu đầu gì đó, đều không cần. Nhưng nếu về sau các ngươi dùng võ công phái Cổ Mộ làm chuyện xấu, ta nhất định sẽ giáo huấn các ngươi, rõ chưa?" Khẩu khí câu cuối trở nên nghiêm nghị.
Võ Tu Văn và Dương Quá gật đầu, Tôn bà bà ở một bên cao hứng nhìn, nghe đến đó liền nói: “Cô nương, ngươi yên tâm, bản tính hai đứa nhỏ này không xấu, nhất định sẽ không làm ra chuyện thương thiên hại lý."
Tiểu Long Nữ gật đầu, nhìn hai người nói: “Từ nay trở đi, các ngươi sẽ theo ta học võ, ta sẽ tận tình dạy các ngươi, nhưng thời gian chỉ có năm năm, cho nên, có thể học được bao nhiêu thì phải xem tư chất của các ngươi như thế nào."
Hai người biến sắc, cùng gật đầu nói: “Đã biết, Long cô nương."
Tôn bà bà ở một bên chen miệng nói: “Nếu Long cô nương đã nhận dạy võ công cho hai đứa, tuy không phải là sư phụ chính thức, nhưng vẫn nên đổi lại cách xưng hô, gọi là… ừm… gọi là cô cô đi."
Nụ cười nhạt trên mặt Võ Tu Văn chợt cứng đờ, y rũ mắt xuống, che đi khiếp sợ trong mắt, quả nhiên, có nhiều thứ vẫn tránh không khỏi sao?
Tiểu Long Nữ gật đầu, chấp nhận đề nghị của Tôn bà bà. Dương Quá tiên phong kêu một tiếng: “Cô cô", nhìn thấy Võ Tu Văn bên cạnh vẫn cúi đầu, hắn lo lắng vỗ vỗ vai y, gọi: “Văn nhi…"
Võ Tu Văn từ trong trầm tư tỉnh táo lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Dương Quá, nhìn về phía Tiểu Long Nữ, chống lại ánh mắt bình tĩnh của nàng, gọi: “Cô cô." Cho dù thật sự không thể tránh, nhưng nếu mình đã đáp ứng thiếu niên kia, như vậy trừ phi hắn từ bỏ trước, mình mới buông tay. Cho dù đã biết toàn bộ tình tiết, nhưng mình cũng không có khả năng vì vậy mà chủ động buông tay thiếu niên kia, quay đầu nhìn về phía thiếu niên kia. Đối diện với ánh mắt lo lắng của hắn, y nắm lấy tay hắn, cười khẽ, Dương Quá, nhất định phải nắm chặt tay ta, đừng buông…
Dương Quá nhìn Võ Tu Văn tươi cười, nhìn ánh mắt y, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể cảm nhận trong nháy mắt kia, tâm tình Văn nhi dao động vô cùng kịch liệt, nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại trong tay, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cần nắm chặt bàn tay này là được rồi…
“Từ hôm nay trở đi, mỗi sáng và chiều, hai đứa sẽ được ta dạy võ công một canh giờ, những khoảng thời gian khác thì các ngươi tự luyện tập. Buổi tối phải quay trở lại Cổ Mộ ngủ. Các ngươi trở về thu dọn đi, chiều nay bắt đầu chính thức học võ." Tiểu Long Nữ lạnh lùng nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
“Văn nhi, ngươi nói thử xem tại sao chúng ta phải tới đây ngủ?" Dương Quá nghi hoặc hỏi.
Trong lòng Võ Tu Văn liền biết việc này nhất định là vì cái giường băng kia, cười nói: “Cô cô phân phó thế nào, chúng ta liền làm như thế ấy là được, dù sao cô cô sẽ không hại chúng ta."
Dương Quá gật đầu, tiến tới hôn một cái ‘Chụt’ lên mặt Võ Tu Văn, cười hì hì nói: “Ừ, dù sao vẫn có Văn nhi bên cạnh, ngủ ở đâu cũng giống nhau."
Võ Tu Văn bất đắc dĩ lau nước miếng trên mặt, kéo tay hắn đi ra ngoài. Trở về thu dọn rồi tới đây, làm quen với hoàn cảnh mới một chút cũng tốt.
Dương Quá hoan hô, chạy lên phía trước, kéo theo Võ Tu Văn trong địa đạo tối om, Võ Tu Văn la to: “Chậm một chút, Dương Quá!". Dương Quá xoay người ôm lấy y, tiếp tục lao về phía trước, Võ Tu Văn kinh ngạc hô một tiếng rồi ôm lấy cổ hắn, chẳng bao lâu sau liền nhìn thấy phía trước truyền đến ánh sáng yếu ớt, quả nhiên rất nhanh ra tới bên ngoài. Dương Quá ôm Võ Tu Văn chạy nhanh về nhà bọn họ, đem Võ Tu Văn đặt trên giường, bản thân cũng nhảy lên đó, đè lên người Võ Tu Văn.
Võ Tu Văn có chút tức giận kéo lỗ tai của hắn nói: “Ngươi nặng lắm, mau đi xuống!". Dương Quá xoay người, chuyển Võ Tu Văn lên phía trên, cười hì hì nhìn y. Võ Tu Văn buồn cười nhìn hắn, muốn xoay người, lại bị Dương Quá ôm chặt thắt lưng không buông.
“Mau buông ra, Dương Quá." Võ Tu Văn vỗ vào ngực người bên dưới, nhìn Dương Quá bất đắc dĩ nói.
Dương Quá nhìn chằm chằm vẻ mặt Võ Tu Văn, đột nhiên xoay người đặt Võ Tu Văn ở trên giường, vùi mặt vào cổ y, cúi đầu ở bên tai y thì thầm: “Văn nhi, ta rất thích ngươi, rất thích…"
Võ Tu Văn nghe được giọng nói của hắn, còn chưa kịp phản ứng, Dương Quá đã nhảy xuống giường, nhìn người nằm ở đó, có chút đắc ý cười, xoay người bắt đầu thu dọn các thứ. Trước kia từng nghe người khác nói qua ‘Liệt nữ sợ triền lang’, Dương Quá quyết định, nhất định phải thực hành theo lời nói đó, mỗi ngày đều ở bên cạnh Văn nhi, nói mình thích y, như vậy Văn nhi sẽ quen dần với điều đó, một ngày nào đó sẽ thật sự thích mình.
Buổi chiều hai người tới mật thất trong Cổ Mộ, Tiểu Long Nữ đã chờ sẵn ở đó, qua loa hỏi thăm võ công hai người, nhìn Dương Quá luyện bộ chưởng pháp ‘Thiên la địa võng’, nhíu mày nói: “Còn chưa đủ thuần thục, từ giờ trở đi tiếp tục luyện tập chiêu thức này."
Tôn bà bà đã sớm chuẩn bị xong lũ chim sẻ, đặt ở trong thạch thất, Tiểu Long Nữ mang theo hai người đi vào, biểu diễn vài động tác bay lên bay xuống đơn giản, dạy bọn họ bí quyết vung tay bắt lấy, Dương Quá và Võ Tu Văn nhớ kỹ, chẳng qua là tuy đã lĩnh hội bí quyết, muốn linh hoạt vận dụng nó thì cần phải luyện tập nhiều mới được. Tiểu Long Nữ rời thạch thất, dặn dò bọn họ cố gắng luyện tập.
Hai người tự mình ở bên trong thạch thất luyện tập, rất nhanh cũng có cảm giác hiểu một chút bí quyết nhìn đơn giản nhưng không đơn giản này, không hỗ danh là võ công phái Cổ Mộ, vô cùng tinh túy, lúc này Dương Quá cũng không đùa giỡn nữa, hai người đều nghiêm túc tập luyện, đợi Tôn bà bà tiến vào kêu hai người dùng cơm, mới giật mình phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây đã tới giờ ăn tối.
Quả nhiên dùng cơm trưa xong, nghỉ ngơi thêm một hồi, Tiểu Long Nữ liền dẫn hai người vào một gian thạch thất khác, vẫn là một thạch thất đơn sơ, bên trong chỉ có một cái giường đá xanh, bên trên có trải chiếu, còn có một tấm vải trắng, chắc là chăn, ngoài ra không còn thứ nào khác.
“Hai người các ngươi nằm lên giường đi." Tiểu Long Nữ thản nhiên nói, nhìn hai người.
Võ Tu Văn gật đầu, lấy tay sờ soạng giường băng trong truyền thuyết kia, quả nhiên lạnh thấu xương. Võ Tu Văn khẽ cắn môi, từ từ nằm lên, chỉ cảm thấy dưới chiếu như là một khối băng vừa dày vừa lạnh. Lúc này Dương Quá cũng nhảy lên giường, do không có chuẩn bị trước, nên liền kinh hãi nhảy xuống giường. Tuy Võ Tu Văn đã lạnh đến phát run, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chật vật đó của Dương Quá, suýt nữa đã cười ra tiếng.
Dương Quá xoay người nhìn Võ Tu Văn đang lạnh run, cuống quít đem y ôm xuống, nhìn nhìn về phía Tiểu Long Nữ, lớn tiếng nói: “Giường này lạnh như thế, ngươi đang đùa giỡn chúng ta sao? Thân thể Văn nhi không tốt, căn bản là chịu không nổi, ngươi muốn y sinh bệnh sao?" Nói đến câu sau, âm thanh dần có xu thế biến lớn.
Võ Tu Văn tựa vào trong lòng ngực của hắn, một hồi lâu mới cảm giác thân thể ấm lên, sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt. Tiểu Long Nữ nhìn Võ Tu Văn, nhíu mày, vươn tay dò mạch y, thật lâu sau mới nói với hai người: “Ta sẽ dạy các ngươi khẩu quyết tâm pháp chống lại hàn băng, vận công lúc ngủ là được."
Dương Quá còn tính mở miệng, Võ Tu Văn đã kéo tay hắn, lắc lắc đầu, dẫn đầu bò lên giường. Dương Quá oán hận trừng mắt liếc Tiểu Long Nữ, cũng lên theo, rồi vội vàng kéo Võ Tu Văn vào trong lòng mình, muốn giúp y ấm hơn một chút. Võ Tu Văn đẩy hắn ra, răng nanh run cầm cập nói: “Đừng động vào ta, mau vận công!"
Dương Quá vẫn chìa tay ra phía trước, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Võ Tu Văn, hắn đành nhắm mắt lại, bắt đầu vận công. Tiểu Long Nữ dạy công phu nhập môn căn bản của phái Cổ Mộ, hai người chiếu theo mà luyện, nhất thời cảm thấy cái lạnh giảm đi không ít, đợi tâm pháp luyện tới tầng thứ ba, trên người cũng ấm lên, cơn buồn ngủ cũng chầm chậm đánh úp lại. Ngủ một hồi, nhiệt khí biến mất, lại bị cái lạnh trên giường làm tỉnh, lại chiếu theo tâm pháp luyện công. Cứ thế qua một đêm, sáng hôm sau khi tỉnh lại, tuy hai người vẫn còn buồn ngủ, nhưng Võ Tu Văn không có sinh bệnh như Dương Quá đã lo lắng, ngược lại tinh thần rất tốt.
Buổi sáng, hai người vẫn luyện tập trong gian thạch thất kia, sau khi ăn cơm trưa xong, hai người ra ngoài Cổ Mộ, bây giờ đã là mùa xuân, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống thực thoải mái, Dương Quá và Võ Tu Văn song song nằm ở trên bãi cỏ tươi tốt. Võ Tu Văn nhìn mây trắng bay bay trên bầu trời, có chút buồn ngủ. Ở bên cạnh, Dương Quá nghiêng người nhìn Võ Tu Văn, hỏi: “Văn nhi, cái giường hồi tối là cái gì vậy? Thật là lạnh." Qua một buổi tối, Dương Quá cũng không còn sợ Tiểu Long Nữ làm hại bọn họ, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, giường đá kia rốt cuộc là cái gì.
“Đó là giường băng, dùng băng tuyết ngàn năm chế ra, dùng để hỗ trợ tu luyện nội công. Ngủ ở trên giường đó luyện công, tu luyện một năm có thể bằng mười năm tu luyện bình thường." Võ Tu Văn chậm rãi nói.
“A, thì ra còn có thứ tốt như thế." Dương Quá giật mình nhìn Võ Tu Văn, lại vui vẻ nói: “Như vậy chẳng phải chúng ta có thể nhanh chóng luyện thành võ công cao cường sao?"
Võ Tu Văn mở mắt ra, nhìn Dương Quá nói: “Ừ, cho nên phải chăm chỉ luyện tập."
“Văn nhi thật là lợi hại, cái gì cũng biết." Dương Quá cúi đầu hôn một cái lên mặt Võ Tu Văn, cười hì hì nói.
Võ Tu Văn xoay người, không nhìn tới kẻ đang cợt nhả kia, sớm biết đức hạnh của hắn như thế này thì đã không cần phải lo lắng. Dương Quá ôm lấy y từ phía sau, nhẹ nhàng hít lấy mùi hương trên người y, trong mắt hiện lên tia sáng kiên định.
Văn nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng học võ để bảo hộ ngươi…
Trong phòng, một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, một thân bạch y, không ai khác, chính là Tiểu Long Nữ. Trong phòng thực trống trải, không bày biện gì cả, trên tường chỉ treo hai bức họa hai bên. Trên bức tường phía tây, trong tranh là hai cô nương, một người chừng hai mươi bốn, hai lăm tuổi, đang nhìn vào gương trang điểm, còn người kia là nha hoàn, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, trong tay đang cầm chậu nước, đứng ở một bên hầu hạ. Dung mạo của nữ tử lớn tuổi trong tranh cực kì đẹp, đôi mi thanh tú, nhưng giữa lông mày dường như ẩn hiện sát khí, khiến cho người ta không khỏi sinh tâm kính sợ. Trên bức tường phía đông, trong tranh là một đạo nhân dáng người cao ráo, trên lưng đeo trường kiếm, ngón trỏ tay phải chỉ về hướng đông bắc, do quay lưng lại phía trước nên không rõ diện mạo.
Võ Tu Văn vừa nhìn liền biết hai người trong bức họa kia chính là tổ sư của phái Cổ Mộ, Lâm Triều Anh và tổ sư của Toàn Chân giáo, Vương Trùng Dương, chẳng qua là y không biết tại sao Tiểu Long Nữ lại đưa mình và Dương Quá tới nơi này, không phải nói là không thu hai người bọn họ làm đồ đệ sao, vậy còn đưa tới nơi này làm gì?!
“Tuy các ngươi không phải là đệ tử phái Cổ Mộ, nhưng ta đã đồng ý dạy võ công cho các ngươi, cho nên các ngươi phải biết tổ sư phái Cổ Mộ của ta là ai." Nói xong, nàng chỉ vào nữ tử lớn tuổi và nha hoàn kia, nói: “Hai vị này là Tổ Sư Bà Bà và sư phụ ta, các ngươi dập đầu đi."
Dương Quá và Võ Tu Văn đều quỳ xuống dập đầu, Tiểu Long Nữ chờ bọn họ đứng dậy, mới chỉ sang bức hoạ bên kia nói: “Bây giờ thì, phun nước bọt vào tên đạo nhân kia."
“Đây là ai? Tại sao phải phun nước bọt vào hắn?" Dương Quá mở miệng hỏi.
“Đây là giáo chủ Toàn Chân giáo, Vương Trùng Dương, phái Cổ Mộ của ta có một quy củ, đã bái Tổ Sư Bà Bà xong, phải phun nước bọt vào hắn. Tuy các ngươi không phải là đệ tử chính thức của ta, nhưng một khi muốn học võ công phái Cổ Mộ, cũng nên tuân thủ quy củ này mới được." Tiểu Long Nữ chậm rãi nói.
Dương Quá hưng phấn ra sức phun vài ngụm nước bọt vào vị đạo sĩ trong bức họa kia, như là chưa hả giận mà phun tiếp vài cái nữa, cho đến khi Võ Tu Văn dở khóc dở cười kéo hắn ra, hắn mới dừng lại. Ấn tượng của hắn đối với Toàn Chân giáo vì Triệu Chí Kính mà trở nên nát bét, thập phần căm hận, lúc này nghe được quy củ này, chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vời. Quả thực chỉ ước gì thêm phần giẫm lên thì còn tốt hơn nữa.
“Văn nhi, ngươi đừng ngăn ta, ta muốn phun thêm, ngươi cũng qua phun đi." Dương Quá nhìn Võ Tu Văn kéo mình, rồi nhìn bức họa kia oán hận nói, giống như người kia là Triệu Chí Kính vậy.
Võ Tu Văn không để ý tới hắn, nhẹ nhàng đi tới bức hoạ, phun một ngụm nước bọt, sau đó nhìn về phía Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ gật đầu mở miệng nói: “Ta chỉ dạy các ngươi võ công, cũng không tính là sư phụ của các ngươi, cho nên lễ bái sư với khấu đầu gì đó, đều không cần. Nhưng nếu về sau các ngươi dùng võ công phái Cổ Mộ làm chuyện xấu, ta nhất định sẽ giáo huấn các ngươi, rõ chưa?" Khẩu khí câu cuối trở nên nghiêm nghị.
Võ Tu Văn và Dương Quá gật đầu, Tôn bà bà ở một bên cao hứng nhìn, nghe đến đó liền nói: “Cô nương, ngươi yên tâm, bản tính hai đứa nhỏ này không xấu, nhất định sẽ không làm ra chuyện thương thiên hại lý."
Tiểu Long Nữ gật đầu, nhìn hai người nói: “Từ nay trở đi, các ngươi sẽ theo ta học võ, ta sẽ tận tình dạy các ngươi, nhưng thời gian chỉ có năm năm, cho nên, có thể học được bao nhiêu thì phải xem tư chất của các ngươi như thế nào."
Hai người biến sắc, cùng gật đầu nói: “Đã biết, Long cô nương."
Tôn bà bà ở một bên chen miệng nói: “Nếu Long cô nương đã nhận dạy võ công cho hai đứa, tuy không phải là sư phụ chính thức, nhưng vẫn nên đổi lại cách xưng hô, gọi là… ừm… gọi là cô cô đi."
Nụ cười nhạt trên mặt Võ Tu Văn chợt cứng đờ, y rũ mắt xuống, che đi khiếp sợ trong mắt, quả nhiên, có nhiều thứ vẫn tránh không khỏi sao?
Tiểu Long Nữ gật đầu, chấp nhận đề nghị của Tôn bà bà. Dương Quá tiên phong kêu một tiếng: “Cô cô", nhìn thấy Võ Tu Văn bên cạnh vẫn cúi đầu, hắn lo lắng vỗ vỗ vai y, gọi: “Văn nhi…"
Võ Tu Văn từ trong trầm tư tỉnh táo lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Dương Quá, nhìn về phía Tiểu Long Nữ, chống lại ánh mắt bình tĩnh của nàng, gọi: “Cô cô." Cho dù thật sự không thể tránh, nhưng nếu mình đã đáp ứng thiếu niên kia, như vậy trừ phi hắn từ bỏ trước, mình mới buông tay. Cho dù đã biết toàn bộ tình tiết, nhưng mình cũng không có khả năng vì vậy mà chủ động buông tay thiếu niên kia, quay đầu nhìn về phía thiếu niên kia. Đối diện với ánh mắt lo lắng của hắn, y nắm lấy tay hắn, cười khẽ, Dương Quá, nhất định phải nắm chặt tay ta, đừng buông…
Dương Quá nhìn Võ Tu Văn tươi cười, nhìn ánh mắt y, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể cảm nhận trong nháy mắt kia, tâm tình Văn nhi dao động vô cùng kịch liệt, nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại trong tay, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cần nắm chặt bàn tay này là được rồi…
“Từ hôm nay trở đi, mỗi sáng và chiều, hai đứa sẽ được ta dạy võ công một canh giờ, những khoảng thời gian khác thì các ngươi tự luyện tập. Buổi tối phải quay trở lại Cổ Mộ ngủ. Các ngươi trở về thu dọn đi, chiều nay bắt đầu chính thức học võ." Tiểu Long Nữ lạnh lùng nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
“Văn nhi, ngươi nói thử xem tại sao chúng ta phải tới đây ngủ?" Dương Quá nghi hoặc hỏi.
Trong lòng Võ Tu Văn liền biết việc này nhất định là vì cái giường băng kia, cười nói: “Cô cô phân phó thế nào, chúng ta liền làm như thế ấy là được, dù sao cô cô sẽ không hại chúng ta."
Dương Quá gật đầu, tiến tới hôn một cái ‘Chụt’ lên mặt Võ Tu Văn, cười hì hì nói: “Ừ, dù sao vẫn có Văn nhi bên cạnh, ngủ ở đâu cũng giống nhau."
Võ Tu Văn bất đắc dĩ lau nước miếng trên mặt, kéo tay hắn đi ra ngoài. Trở về thu dọn rồi tới đây, làm quen với hoàn cảnh mới một chút cũng tốt.
Dương Quá hoan hô, chạy lên phía trước, kéo theo Võ Tu Văn trong địa đạo tối om, Võ Tu Văn la to: “Chậm một chút, Dương Quá!". Dương Quá xoay người ôm lấy y, tiếp tục lao về phía trước, Võ Tu Văn kinh ngạc hô một tiếng rồi ôm lấy cổ hắn, chẳng bao lâu sau liền nhìn thấy phía trước truyền đến ánh sáng yếu ớt, quả nhiên rất nhanh ra tới bên ngoài. Dương Quá ôm Võ Tu Văn chạy nhanh về nhà bọn họ, đem Võ Tu Văn đặt trên giường, bản thân cũng nhảy lên đó, đè lên người Võ Tu Văn.
Võ Tu Văn có chút tức giận kéo lỗ tai của hắn nói: “Ngươi nặng lắm, mau đi xuống!". Dương Quá xoay người, chuyển Võ Tu Văn lên phía trên, cười hì hì nhìn y. Võ Tu Văn buồn cười nhìn hắn, muốn xoay người, lại bị Dương Quá ôm chặt thắt lưng không buông.
“Mau buông ra, Dương Quá." Võ Tu Văn vỗ vào ngực người bên dưới, nhìn Dương Quá bất đắc dĩ nói.
Dương Quá nhìn chằm chằm vẻ mặt Võ Tu Văn, đột nhiên xoay người đặt Võ Tu Văn ở trên giường, vùi mặt vào cổ y, cúi đầu ở bên tai y thì thầm: “Văn nhi, ta rất thích ngươi, rất thích…"
Võ Tu Văn nghe được giọng nói của hắn, còn chưa kịp phản ứng, Dương Quá đã nhảy xuống giường, nhìn người nằm ở đó, có chút đắc ý cười, xoay người bắt đầu thu dọn các thứ. Trước kia từng nghe người khác nói qua ‘Liệt nữ sợ triền lang’, Dương Quá quyết định, nhất định phải thực hành theo lời nói đó, mỗi ngày đều ở bên cạnh Văn nhi, nói mình thích y, như vậy Văn nhi sẽ quen dần với điều đó, một ngày nào đó sẽ thật sự thích mình.
Buổi chiều hai người tới mật thất trong Cổ Mộ, Tiểu Long Nữ đã chờ sẵn ở đó, qua loa hỏi thăm võ công hai người, nhìn Dương Quá luyện bộ chưởng pháp ‘Thiên la địa võng’, nhíu mày nói: “Còn chưa đủ thuần thục, từ giờ trở đi tiếp tục luyện tập chiêu thức này."
Tôn bà bà đã sớm chuẩn bị xong lũ chim sẻ, đặt ở trong thạch thất, Tiểu Long Nữ mang theo hai người đi vào, biểu diễn vài động tác bay lên bay xuống đơn giản, dạy bọn họ bí quyết vung tay bắt lấy, Dương Quá và Võ Tu Văn nhớ kỹ, chẳng qua là tuy đã lĩnh hội bí quyết, muốn linh hoạt vận dụng nó thì cần phải luyện tập nhiều mới được. Tiểu Long Nữ rời thạch thất, dặn dò bọn họ cố gắng luyện tập.
Hai người tự mình ở bên trong thạch thất luyện tập, rất nhanh cũng có cảm giác hiểu một chút bí quyết nhìn đơn giản nhưng không đơn giản này, không hỗ danh là võ công phái Cổ Mộ, vô cùng tinh túy, lúc này Dương Quá cũng không đùa giỡn nữa, hai người đều nghiêm túc tập luyện, đợi Tôn bà bà tiến vào kêu hai người dùng cơm, mới giật mình phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây đã tới giờ ăn tối.
Quả nhiên dùng cơm trưa xong, nghỉ ngơi thêm một hồi, Tiểu Long Nữ liền dẫn hai người vào một gian thạch thất khác, vẫn là một thạch thất đơn sơ, bên trong chỉ có một cái giường đá xanh, bên trên có trải chiếu, còn có một tấm vải trắng, chắc là chăn, ngoài ra không còn thứ nào khác.
“Hai người các ngươi nằm lên giường đi." Tiểu Long Nữ thản nhiên nói, nhìn hai người.
Võ Tu Văn gật đầu, lấy tay sờ soạng giường băng trong truyền thuyết kia, quả nhiên lạnh thấu xương. Võ Tu Văn khẽ cắn môi, từ từ nằm lên, chỉ cảm thấy dưới chiếu như là một khối băng vừa dày vừa lạnh. Lúc này Dương Quá cũng nhảy lên giường, do không có chuẩn bị trước, nên liền kinh hãi nhảy xuống giường. Tuy Võ Tu Văn đã lạnh đến phát run, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chật vật đó của Dương Quá, suýt nữa đã cười ra tiếng.
Dương Quá xoay người nhìn Võ Tu Văn đang lạnh run, cuống quít đem y ôm xuống, nhìn nhìn về phía Tiểu Long Nữ, lớn tiếng nói: “Giường này lạnh như thế, ngươi đang đùa giỡn chúng ta sao? Thân thể Văn nhi không tốt, căn bản là chịu không nổi, ngươi muốn y sinh bệnh sao?" Nói đến câu sau, âm thanh dần có xu thế biến lớn.
Võ Tu Văn tựa vào trong lòng ngực của hắn, một hồi lâu mới cảm giác thân thể ấm lên, sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt. Tiểu Long Nữ nhìn Võ Tu Văn, nhíu mày, vươn tay dò mạch y, thật lâu sau mới nói với hai người: “Ta sẽ dạy các ngươi khẩu quyết tâm pháp chống lại hàn băng, vận công lúc ngủ là được."
Dương Quá còn tính mở miệng, Võ Tu Văn đã kéo tay hắn, lắc lắc đầu, dẫn đầu bò lên giường. Dương Quá oán hận trừng mắt liếc Tiểu Long Nữ, cũng lên theo, rồi vội vàng kéo Võ Tu Văn vào trong lòng mình, muốn giúp y ấm hơn một chút. Võ Tu Văn đẩy hắn ra, răng nanh run cầm cập nói: “Đừng động vào ta, mau vận công!"
Dương Quá vẫn chìa tay ra phía trước, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Võ Tu Văn, hắn đành nhắm mắt lại, bắt đầu vận công. Tiểu Long Nữ dạy công phu nhập môn căn bản của phái Cổ Mộ, hai người chiếu theo mà luyện, nhất thời cảm thấy cái lạnh giảm đi không ít, đợi tâm pháp luyện tới tầng thứ ba, trên người cũng ấm lên, cơn buồn ngủ cũng chầm chậm đánh úp lại. Ngủ một hồi, nhiệt khí biến mất, lại bị cái lạnh trên giường làm tỉnh, lại chiếu theo tâm pháp luyện công. Cứ thế qua một đêm, sáng hôm sau khi tỉnh lại, tuy hai người vẫn còn buồn ngủ, nhưng Võ Tu Văn không có sinh bệnh như Dương Quá đã lo lắng, ngược lại tinh thần rất tốt.
Buổi sáng, hai người vẫn luyện tập trong gian thạch thất kia, sau khi ăn cơm trưa xong, hai người ra ngoài Cổ Mộ, bây giờ đã là mùa xuân, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống thực thoải mái, Dương Quá và Võ Tu Văn song song nằm ở trên bãi cỏ tươi tốt. Võ Tu Văn nhìn mây trắng bay bay trên bầu trời, có chút buồn ngủ. Ở bên cạnh, Dương Quá nghiêng người nhìn Võ Tu Văn, hỏi: “Văn nhi, cái giường hồi tối là cái gì vậy? Thật là lạnh." Qua một buổi tối, Dương Quá cũng không còn sợ Tiểu Long Nữ làm hại bọn họ, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, giường đá kia rốt cuộc là cái gì.
“Đó là giường băng, dùng băng tuyết ngàn năm chế ra, dùng để hỗ trợ tu luyện nội công. Ngủ ở trên giường đó luyện công, tu luyện một năm có thể bằng mười năm tu luyện bình thường." Võ Tu Văn chậm rãi nói.
“A, thì ra còn có thứ tốt như thế." Dương Quá giật mình nhìn Võ Tu Văn, lại vui vẻ nói: “Như vậy chẳng phải chúng ta có thể nhanh chóng luyện thành võ công cao cường sao?"
Võ Tu Văn mở mắt ra, nhìn Dương Quá nói: “Ừ, cho nên phải chăm chỉ luyện tập."
“Văn nhi thật là lợi hại, cái gì cũng biết." Dương Quá cúi đầu hôn một cái lên mặt Võ Tu Văn, cười hì hì nói.
Võ Tu Văn xoay người, không nhìn tới kẻ đang cợt nhả kia, sớm biết đức hạnh của hắn như thế này thì đã không cần phải lo lắng. Dương Quá ôm lấy y từ phía sau, nhẹ nhàng hít lấy mùi hương trên người y, trong mắt hiện lên tia sáng kiên định.
Văn nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng học võ để bảo hộ ngươi…
Tác giả :
Y Tỳ