Thần Đạo Đan Tôn
Chương 4730: Chém giết lâm vân
Một kiếm này mang theo uy lực thật đáng sợ.
Lục thập trọng thiên? Thất thập trọng thiên?
Lăng Hàn không có đạt tới chiến lực cao như vậy, cũng chưa từng có người nào đạt tới, cho nên, hắn không thể phán đoán, nhưng có một chút hắn có thể khẳng định, hắn xuất quyền chọi cứng, như vậy nắm đấm của hắn sẽ bị chém đứt, sau đó thân thể cũng bị chém thành hai nửa.
Hơn nữa, một kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức hắn không cách nào trốn tránh.
Dùng Đại kèn lệnh Đế?
Ý niệm này xuất hiện trong lòng Lăng Hàn, không được, hắn lập tức từ bỏ, kiếm này quá nhanh, cho dù Lâm Vân mất khống chế và tru lên như sói cũng không đủ ảnh hưởng hướng đi của kiếm, cho nên, hắn sẽ bị chém trúng.
Không có biện pháp.
Lăng Hàn thở dài, tâm niệm vừa động, Hỗn Độn Cực Lôi tháp lập tức xuất hiện.
Nhưng mà bảo khí tự bế, hào quang không hiện, cho dù là Hỗn Độn khí cũng không xuất hiện.
Phốc!
Liệt diễm Huyết Kiếm chém tới và đánh vào Hỗn Độn Cực Lôi tháp, chấn động mạnh làm bảo khí run rẩy, Lăng Hàn và Hỗn Độn Cực Lôi tháp tâm thần tương liên, hắn cảm thấy ngực sôi trào và phun ra một ngụm máu tươi.
Khốn kiếp, một kiếm này quá mạnh, hắn sử dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp làm thuẫn cũng không thể ngăn cản hoàn toàn, lực phá hoại cũng quá kinh khủng.
Nhưng hắn lại không biết, Lâm Vân hiện tại đã sắp khóc.
Một kiếm này dùng phá hư đạo cơ của hắn đổi lấy lực lượng, hơn nữa còn hao hết đế huyết, ngươi nói uy lực một kiếm này không đáng sợ hay sao?
Nhưng Lăng Hàn lại có thể ngăn cản!
Hai mắt hắn tối sầm, hắn suýt ngất đi.
Chờ chút, hắn nhìn Lăng Hàn, Hỗn Độn Cực Lôi tháp đã bị thu lại, nhưng trí nhớ của hắn lại hiện ra rõ ràng.
Đây là món Đế binh của Cửu Sơn Thánh Nhân!
Hắn có thể khẳng định, lúc trước Cửu Sơn Thánh Nhân sử dụng “Đế binh" giằng co với năm Thánh Nhân, hình ảnh đó đã trực tiếp trên tinh võng, cho dù hắn không kết nối tinh võng nhưng có thể sử dụng thủ đoạn khác nhìn thấy.
Đế binh này nằm trên người Lăng Hàn?
Chờ chút, tuyệt đối không có khả năng, hơn nữa, Đế binh cũng không có yếu như vậy, trúng một kích của hắn còn run rẩy, thậm chí còn làm người sở hữu thổ huyết —— cho dù không thức tỉnh, Đế binh vẫn là Đế binh, một cái phản chấn cũng có thể giết hắn.
Cho nên!
Bỗng nhiên hắn kịp phản ứng, đây không phải Đế binh, mà chỉ là một khối Mẫu Kim! Lúc trước sở dĩ làm cho Thánh Nhân đều kinh hãi, đó là bởi vì có Thánh Nhân dám dùng thần ý đi kiểm tra Đế binh hay sao?
Phản phệ từ Đế binh bảo đảm Thánh Nhân sẽ gặp xui xẻo.
Cho nên, Cửu Sơn Thánh Nhân cầm Đế binh đã dọa lui năm Thánh Nhân.
Người trong thiên hạ đều bị hai người kia lừa gạt!
- Thì ra là thế!
Lâm Vân cắn răng nói ra, hai mắt phun lửa.
Nếu như lúc trước năm đại Thánh Nhân kiên trì, Cửu Dương Thánh Địa đã sớm bị diệt, mà Lăng Hàn cũng chết, hắn có khả năng xuất hiện tại nơi này hay sao?
Lăng Hàn sớm chết, vậy hắn khẳng định không cần chết.
A!
Hắn giận điên lên, đường đường Đế tử, thế hệ bạch ngân, vận khí của hắn kém như vậy?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Đột nhiên hiểu rồi rồi? Nhưng mà, ngươi không có cơ hội nói cho bất cứ kẻ nào!
Hắn giết tới gần, oanh, chiến lực bộc phát hoàn toàn.
Lâm Vân nghênh kích, bành, chỉ một kích đã đánh hắn bay ra ngoài, thân thể nặng nề đâm vào cái lồng quy tắc, sau đó lại bắn ngược trở về, chẳng những miệng phun máu tươi, vết thương trước ngực vỡ ra, máu tươi bắn tung tóe.
Đạo cơ của hắn bị hủy, chiến lực bắt đầu giảm xuống, hắn không phải đối thủ của Lăng Hàn.
- Pháp khí trong tay Lăng Hàn là…
Lâm Vân dùng thần thức truyền âm rống to, hắn muốn nói ra bí mật lớn nhất của Lăng Hàn, làm cho đối phương bị tất cả đại năng trong Tử Vong thành để mắt tới, cứ như vậy, Lăng Hàn sẽ chôn cùng hắn.
Bành!
Lăng Hàn xuất ra một quyền đánh gãy thần thức của hắn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hắn xuất quyền rất mạnh, một quyền rất bạo lực, mỗi một quyền đánh thân thể Lâm Vân nổ tung, chỉ qua mấy quyền, Lâm Vân cũng đã biến thành huyết nhân.
Lâm Vân không cam lòng, hắn còn không có đào hố cho Lăng Hàn, hắn liều lĩnh, cho dù chết, hắn cũng muốn tiết lộ bí mật Hỗn Độn Cực Lôi tháp.
- Mẫu…
Hắn lại nói ra một chữ
Bành!
Lăng Hàn lại xuất một quyền, Lâm Vân dùng thần thức truyền âm lại im lặng, hứn còn chưa truyền ra chữ “Kim", chỉ có tiếng vọng trong đầu hắn, mà thức hải của hắn đã bắt đầu vỡ nát.
Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, tràn đầy oán hận và không cam lòng.
Đường đường Đế tử lại chết ở đây?
Nhưng dù không cam lòng thì thế nào, Lăng Hàn xuống tay độc ác, trực tiếp huỷ hoại thức hải của hắn, từng cái Chân Ngã vỡ nát, ý thức của hắn đang chôn vùi.
Năng lượng hủy diệt oanh kích, Thế Tử Phù cũng vô hiệu.
Ba, thân thể của hắn mềm nhũn và ngã trên mặt đất, sinh mệnh tinh khí biến mất.
Lúc này toàn trường ồn ào.
Chiến đấu như thế thật đặc sắc! Mà cuối cùng một người kết thúc rất đẫm máu, thỏa mãn khát vọng khát máu của bọn họ, tự nhiên xem đã ghiền.
Lồng giam quy tắc biến mất, mang ý nghĩa Lăng Hàn có thể rời đi.
Lăng Hàn thu thập tâm tình, hắn nghênh ngang rời đi.
Chỉ chém giết một Lâm Vân mà thôi, còn chưa đủ cho hắn cao hứng, mà hắn vẫn còn nhớ một kích cuối cùng của Lâm Vân.
Một kích này phi thường cường đại, hắn hiện tại không cách nào ngăn cản, cho dù hắn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp cũng bị thương thổ huyết.
Đế tử, thật không thể khinh thường, nhất là sau khi bước vào Chân Ngã cảnh, có thể vận dụng đạo tắc, thủ đoạn quá nhiều.
Cũng không có biện pháp, Đế tử chảy đế huyết, đây là phúc ấm tổ tiên, không có quan hệ tới thiên phú và cố gắng, hâm mộ không được.
Lăng Hàn tiếp tục khổ tu, hắn cần phải nhanh chóng gia tăng tu vi của mình, hắn không cần quản chuyện khác.
Từng trận chiến đấu kế tiếp, Lăng Hàn đạt được Nguyên Đạo thạch càng ngày càng nhiều, nhưng hắn không đạt được bất cứ manh mối nào khác, không biết nơi sản sinh Nguyên Đạo thạch nằm ở đâu.
Hắn thắng liên tiếp một trăm trận, sáng tạo ra một ghi chép mới, bởi vậy, Hắc Ám sa trường còn cố ý đưa cho hắn một bộ áo giáp, cũng không có tăng tác dụng chiến lực, nhìn nó chỉ oai hùng mà thôi.
Được Hắc Ám sa trường yêu cầu, mỗi lần hắn ra sân sẽ mặc bộ chiến giáp này, được phong làm Nhất Quyền Vương Giả.
Bởi vì trong chiến đấu sau đó, hắn đều dùng một quyền bại địch.
Sau khi hắn kết thúc chiến đấu, hắn sẽ thay y phục và rời đi.
Vài lúc hắn vừa cởi chiến giáp ra, hắn phát giác có người lặng lẽ tiến vào, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là nữ tử tóc đỏ, ánh mắt nhu tình như nước, vũ mị tận xương.
- Ta tên là Di Thanh Điệp.
Nữ tử tóc đỏ tự giới thiệu mình, sau đó nhìn chằm chằm vào ngực Lăng Hàn, nàng còn liếm môi biểu hiện say đắm.
Lăng Hàn đã biết rõ thân phận nữ tử này.
Cháu gái của Xích Nguyệt Tôn Giả.
Khốn kiếp, tại sao Nguyên Binh không có nói với hắn, nữ nhân này lại giống hoa si.
- Di cô nương.
Lăng Hàn gật đầu, hắn nhanh chóng mặc áo vào.
Di Thanh Điệp nuốt nước bọt, nói:
- Ngươi ở chỗ này quyết đấu sinh tử, không phải là vì Nguyên Đạo thạch sao? Đến, chỉ cần theo tỷ tỷ, về sau ngươi muốn bao nhiêu Nguyên Đạo thạch, tỷ tỷ sẽ cho ngươi bao nhiêu.
Lục thập trọng thiên? Thất thập trọng thiên?
Lăng Hàn không có đạt tới chiến lực cao như vậy, cũng chưa từng có người nào đạt tới, cho nên, hắn không thể phán đoán, nhưng có một chút hắn có thể khẳng định, hắn xuất quyền chọi cứng, như vậy nắm đấm của hắn sẽ bị chém đứt, sau đó thân thể cũng bị chém thành hai nửa.
Hơn nữa, một kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức hắn không cách nào trốn tránh.
Dùng Đại kèn lệnh Đế?
Ý niệm này xuất hiện trong lòng Lăng Hàn, không được, hắn lập tức từ bỏ, kiếm này quá nhanh, cho dù Lâm Vân mất khống chế và tru lên như sói cũng không đủ ảnh hưởng hướng đi của kiếm, cho nên, hắn sẽ bị chém trúng.
Không có biện pháp.
Lăng Hàn thở dài, tâm niệm vừa động, Hỗn Độn Cực Lôi tháp lập tức xuất hiện.
Nhưng mà bảo khí tự bế, hào quang không hiện, cho dù là Hỗn Độn khí cũng không xuất hiện.
Phốc!
Liệt diễm Huyết Kiếm chém tới và đánh vào Hỗn Độn Cực Lôi tháp, chấn động mạnh làm bảo khí run rẩy, Lăng Hàn và Hỗn Độn Cực Lôi tháp tâm thần tương liên, hắn cảm thấy ngực sôi trào và phun ra một ngụm máu tươi.
Khốn kiếp, một kiếm này quá mạnh, hắn sử dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp làm thuẫn cũng không thể ngăn cản hoàn toàn, lực phá hoại cũng quá kinh khủng.
Nhưng hắn lại không biết, Lâm Vân hiện tại đã sắp khóc.
Một kiếm này dùng phá hư đạo cơ của hắn đổi lấy lực lượng, hơn nữa còn hao hết đế huyết, ngươi nói uy lực một kiếm này không đáng sợ hay sao?
Nhưng Lăng Hàn lại có thể ngăn cản!
Hai mắt hắn tối sầm, hắn suýt ngất đi.
Chờ chút, hắn nhìn Lăng Hàn, Hỗn Độn Cực Lôi tháp đã bị thu lại, nhưng trí nhớ của hắn lại hiện ra rõ ràng.
Đây là món Đế binh của Cửu Sơn Thánh Nhân!
Hắn có thể khẳng định, lúc trước Cửu Sơn Thánh Nhân sử dụng “Đế binh" giằng co với năm Thánh Nhân, hình ảnh đó đã trực tiếp trên tinh võng, cho dù hắn không kết nối tinh võng nhưng có thể sử dụng thủ đoạn khác nhìn thấy.
Đế binh này nằm trên người Lăng Hàn?
Chờ chút, tuyệt đối không có khả năng, hơn nữa, Đế binh cũng không có yếu như vậy, trúng một kích của hắn còn run rẩy, thậm chí còn làm người sở hữu thổ huyết —— cho dù không thức tỉnh, Đế binh vẫn là Đế binh, một cái phản chấn cũng có thể giết hắn.
Cho nên!
Bỗng nhiên hắn kịp phản ứng, đây không phải Đế binh, mà chỉ là một khối Mẫu Kim! Lúc trước sở dĩ làm cho Thánh Nhân đều kinh hãi, đó là bởi vì có Thánh Nhân dám dùng thần ý đi kiểm tra Đế binh hay sao?
Phản phệ từ Đế binh bảo đảm Thánh Nhân sẽ gặp xui xẻo.
Cho nên, Cửu Sơn Thánh Nhân cầm Đế binh đã dọa lui năm Thánh Nhân.
Người trong thiên hạ đều bị hai người kia lừa gạt!
- Thì ra là thế!
Lâm Vân cắn răng nói ra, hai mắt phun lửa.
Nếu như lúc trước năm đại Thánh Nhân kiên trì, Cửu Dương Thánh Địa đã sớm bị diệt, mà Lăng Hàn cũng chết, hắn có khả năng xuất hiện tại nơi này hay sao?
Lăng Hàn sớm chết, vậy hắn khẳng định không cần chết.
A!
Hắn giận điên lên, đường đường Đế tử, thế hệ bạch ngân, vận khí của hắn kém như vậy?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Đột nhiên hiểu rồi rồi? Nhưng mà, ngươi không có cơ hội nói cho bất cứ kẻ nào!
Hắn giết tới gần, oanh, chiến lực bộc phát hoàn toàn.
Lâm Vân nghênh kích, bành, chỉ một kích đã đánh hắn bay ra ngoài, thân thể nặng nề đâm vào cái lồng quy tắc, sau đó lại bắn ngược trở về, chẳng những miệng phun máu tươi, vết thương trước ngực vỡ ra, máu tươi bắn tung tóe.
Đạo cơ của hắn bị hủy, chiến lực bắt đầu giảm xuống, hắn không phải đối thủ của Lăng Hàn.
- Pháp khí trong tay Lăng Hàn là…
Lâm Vân dùng thần thức truyền âm rống to, hắn muốn nói ra bí mật lớn nhất của Lăng Hàn, làm cho đối phương bị tất cả đại năng trong Tử Vong thành để mắt tới, cứ như vậy, Lăng Hàn sẽ chôn cùng hắn.
Bành!
Lăng Hàn xuất ra một quyền đánh gãy thần thức của hắn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hắn xuất quyền rất mạnh, một quyền rất bạo lực, mỗi một quyền đánh thân thể Lâm Vân nổ tung, chỉ qua mấy quyền, Lâm Vân cũng đã biến thành huyết nhân.
Lâm Vân không cam lòng, hắn còn không có đào hố cho Lăng Hàn, hắn liều lĩnh, cho dù chết, hắn cũng muốn tiết lộ bí mật Hỗn Độn Cực Lôi tháp.
- Mẫu…
Hắn lại nói ra một chữ
Bành!
Lăng Hàn lại xuất một quyền, Lâm Vân dùng thần thức truyền âm lại im lặng, hứn còn chưa truyền ra chữ “Kim", chỉ có tiếng vọng trong đầu hắn, mà thức hải của hắn đã bắt đầu vỡ nát.
Lâm Vân nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, tràn đầy oán hận và không cam lòng.
Đường đường Đế tử lại chết ở đây?
Nhưng dù không cam lòng thì thế nào, Lăng Hàn xuống tay độc ác, trực tiếp huỷ hoại thức hải của hắn, từng cái Chân Ngã vỡ nát, ý thức của hắn đang chôn vùi.
Năng lượng hủy diệt oanh kích, Thế Tử Phù cũng vô hiệu.
Ba, thân thể của hắn mềm nhũn và ngã trên mặt đất, sinh mệnh tinh khí biến mất.
Lúc này toàn trường ồn ào.
Chiến đấu như thế thật đặc sắc! Mà cuối cùng một người kết thúc rất đẫm máu, thỏa mãn khát vọng khát máu của bọn họ, tự nhiên xem đã ghiền.
Lồng giam quy tắc biến mất, mang ý nghĩa Lăng Hàn có thể rời đi.
Lăng Hàn thu thập tâm tình, hắn nghênh ngang rời đi.
Chỉ chém giết một Lâm Vân mà thôi, còn chưa đủ cho hắn cao hứng, mà hắn vẫn còn nhớ một kích cuối cùng của Lâm Vân.
Một kích này phi thường cường đại, hắn hiện tại không cách nào ngăn cản, cho dù hắn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp cũng bị thương thổ huyết.
Đế tử, thật không thể khinh thường, nhất là sau khi bước vào Chân Ngã cảnh, có thể vận dụng đạo tắc, thủ đoạn quá nhiều.
Cũng không có biện pháp, Đế tử chảy đế huyết, đây là phúc ấm tổ tiên, không có quan hệ tới thiên phú và cố gắng, hâm mộ không được.
Lăng Hàn tiếp tục khổ tu, hắn cần phải nhanh chóng gia tăng tu vi của mình, hắn không cần quản chuyện khác.
Từng trận chiến đấu kế tiếp, Lăng Hàn đạt được Nguyên Đạo thạch càng ngày càng nhiều, nhưng hắn không đạt được bất cứ manh mối nào khác, không biết nơi sản sinh Nguyên Đạo thạch nằm ở đâu.
Hắn thắng liên tiếp một trăm trận, sáng tạo ra một ghi chép mới, bởi vậy, Hắc Ám sa trường còn cố ý đưa cho hắn một bộ áo giáp, cũng không có tăng tác dụng chiến lực, nhìn nó chỉ oai hùng mà thôi.
Được Hắc Ám sa trường yêu cầu, mỗi lần hắn ra sân sẽ mặc bộ chiến giáp này, được phong làm Nhất Quyền Vương Giả.
Bởi vì trong chiến đấu sau đó, hắn đều dùng một quyền bại địch.
Sau khi hắn kết thúc chiến đấu, hắn sẽ thay y phục và rời đi.
Vài lúc hắn vừa cởi chiến giáp ra, hắn phát giác có người lặng lẽ tiến vào, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là nữ tử tóc đỏ, ánh mắt nhu tình như nước, vũ mị tận xương.
- Ta tên là Di Thanh Điệp.
Nữ tử tóc đỏ tự giới thiệu mình, sau đó nhìn chằm chằm vào ngực Lăng Hàn, nàng còn liếm môi biểu hiện say đắm.
Lăng Hàn đã biết rõ thân phận nữ tử này.
Cháu gái của Xích Nguyệt Tôn Giả.
Khốn kiếp, tại sao Nguyên Binh không có nói với hắn, nữ nhân này lại giống hoa si.
- Di cô nương.
Lăng Hàn gật đầu, hắn nhanh chóng mặc áo vào.
Di Thanh Điệp nuốt nước bọt, nói:
- Ngươi ở chỗ này quyết đấu sinh tử, không phải là vì Nguyên Đạo thạch sao? Đến, chỉ cần theo tỷ tỷ, về sau ngươi muốn bao nhiêu Nguyên Đạo thạch, tỷ tỷ sẽ cho ngươi bao nhiêu.
Tác giả :
Cô Đơn Địa Phi