Thần Đạo Đan Tôn
Chương 330: Diệt sạch
Nói thật, Đồ Tân Lương kia chỉ là Dũng Tuyền tầng bảy, thực lực không cao. Nhưng không cao đi nữa cũng là Dũng Tuyền tầng bảy, sức chiến đấu đủ để nghiền ép Dũng Tuyền tầng một mấy chục lần. Nhưng hắn lại bị một cước đạp nổ, điều này bảo người ta làm sao tiếp thu?
- Cái này tên Phong Thần Thối.
Lăng Hàn lung tung nói một cái tên. Hắn không xuất kiếm, cũng không dùng quyền, chưởng, chỉ là không muốn để bọn người Thích Vĩnh Dạ hoài nghi thân phận của mình. Nhưng trên đời có mấy Dũng Tuyền tầng một như vậy? Làm người ta muốn không nghi ngờ cũng không được. Con mắt của đám người Thích Vĩnh Dạ sáng lên.
- Muốn chết!
Triển Nguyên giận dữ quát lên.
- Cùng tiến lên cho ta, làm thịt hắn! Làm thịt hắn!
Lần này vốn nên là bọn họ săn bắn, nhưng lại bị người diệt một đồng bạn, hắn há có thể không giận dữ.
Năm người còn lại đồng thời đánh tới. Tu vi của bọn họ cao hơn Đồ Tân Lương, hơn nữa năm đánh một, coi như không thể giết Lăng Hàn, nhưng muốn đánh hoà hẳn không có vấn đề.
Nhưng bọn họ đối mặt chính là Lăng Hàn nha!
- Phong Thần Thối!
Thân hình của Lăng Hàn bắn lên, đùng đùng đùng… Liên tục ra chân.
Võ đạo là một pháp thông, vạn pháp thông. Hắn ở Kiếm đạo đã tu ra bảy đạo kiếm khí, bởi vậy trong lúc búng chân cũng có một đạo kình khí bắn nhanh, hóa thành một thanh lợi kiếm, quét tới năm người kia.
Giơ tay nhấc chân đều là kiếm.
Hiện tại sức chiến đấu của hắn đủ để giết chết Linh Hải tầng năm phổ thông, há là năm người này có thể ngang hàng? Đùng, hắn đá một cước vào giữa hai chân của một người trong đó. Kình khí bắn phá, hóa thành một thanh lợi kiếm, đã chém người kia thành hai nửa!
Ào ào ào, ruột, tim, óc… loạn tung, hình ảnh cực kỳ tàn nhẫn.
Cái này ngay cả Lăng Hàn cũng không nghĩ tới. Một cước của hắn lại đánh ra kiếm khí, hình thành hiệu quả như vậy. Nhưng điều này cũng nói rõ, hắn ở Kiếm đạo đã có chút thành tựu, mới có thể lấy thân hóa kiếm, khắp nơi đều là kiếm.
Đùng đùng đùng đùng, Lăng Hàn lại đá bốn cước. Trên đất có thêm bốn bộ thi thể hoàn toàn nhìn không ra hình người.
Tất cả mọi người rùng mình. Kia là năm cao thủ Dũng Tuyền hậu kỳ a, nhưng hầu như bị thuấn sát trong cùng một lúc, bảo người ta làm sao tin tưởng?
Đám người Triệu Hoan thì thầm nghĩ: Tên này sẽ không phải thật là Lăng Hàn chứ? Tuy dáng dấp hoàn toàn khác nhau, nhưng trên đời nào có nhiều Dũng Tuyền tầng một biến thái như vậy!
Lăng Hàn nhìn Triển Nguyên nói:
- Hiện tại đến phiên ngươi.
Triển Nguyên bị ánh mắt của hắn nhìn mà trong lòng phát lạnh. Đây là ánh mắt thế nào nhỉ? Nó để hắn có cảm giác run rẩy, thật giống như linh hồn cũng đang sợ hãi. Hắn vội tiếp sức cho mình, này chỉ là Dũng Tuyền tầng một mà thôi. Tuy sức chiến đấu có chút nghịch thiên, nhưng nghịch thiên như thế nào đi nữa cũng không thể lướt qua ngưỡng cửa Linh Hải Cảnh. Bằng không cảnh giới võ đạo không phải thành bày biện sao?
- Dám giết đệ tử của Đông Nguyệt Tông, ngươi là đang tìm cái chết sao?
Hắn giận dữ hét, chủ động công kích.
- Người giết người, phải có giác ngộ bị người giết, các ngươi há có thể ngoại lệ?
Lăng Hàn đạp qua một cước. Phốc, một cước này không có chút hồi hộp nào mà đột phá phòng ngự của Triển Nguyên, tàn nhẫn đá lên mặt của hắn.
Triển Nguyên lảo đảo lùi về sau, nhưng mới vài bước, đùng! Đầu của hắn nổ tung, thân thể không đầu loạng chà loạng choạng, lúc này mới ầm ầm ngã xuống.
Đám người Thích Vĩnh Dạ đã sớm trợn mắt ngoác mồm. Bảy người Triển Nguyên giết trăm người mình chỉ còn dư lại mười hai tên, nhưng Lăng Hàn vừa ra tay liền diệt sạch bảy người kia, song phương chênh lệch lớn đến trình độ nào?
- Lăng… Lăng đại sư?
Triệu Hoan thăm dò nói.
Lăng Hàn trừng một chút nói:
- Cái gì Lăng đại sư, Hoàng Long Quả của ta đâu? Không phải các ngươi muốn nuốt hết phần của ta chứ?
Triệu Hoan vội lấy Hoàng Long Quả ra, đưa tới cả một cây nói:
- Xin mời đại nhân nhận lấy!
Hắn thấy Lăng Hàn không thừa nhận thân phận, nên không dám nhận loạn, không thể làm gì khác hơn là kêu đại nhân.
Lăng Hàn lấy một nửa Hoàng Long Quả. Lấy công lao của hắn dù lấy chín phần mười cũng nên. Lại nói, vừa rồi hắn cứu mọi người, giá trị vũ lực còn ở đó, dù lấy đi toàn bộ, đám người Thích Vĩnh Dạ cũng chỉ có thể gật đầu.
Nhưng quen biết một hồi, Lăng Hàn tự nhiên sẽ không lấy hết chỗ tốt, lưu lại cho bọn họ một nửa, nói:
- Ta lấy đi một nửa, các ngươi không có ý kiến chứ?
- Không có!
Bọn họ vội lắc đầu.
Lăng Hàn lưu lại một nửa Hoàng Long Quả, phần khác thì thu vào trong Hắc Tháp. Hắn đang định rời đi xung kích Linh Hải Cảnh, nhưng hơi nhướng mày, nhìn về bên trái.
Xèo, xèo, hai bóng người hầu như chân trước theo chân sau xuất hiện, chính là Ngạo Kiên Thành cùng thanh niên mặc áo tím.
- Thú vị.
Ngạo Kiên Thành chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đảo qua Hoàng Long Quả trong tay Triệu Hoan.
- Ồ, là Hoàng Long Quả, chẳng trách gây ra chiến đấu. Nói thật, ngay cả ta cũng có chút động tâm.
- Ồ, Kiên Thành sư huynh, đây là đệ tử bản tông.
Thanh niên mặc áo tím nhìn một lúc, ánh mắt khóa chặt ở trên một tay áo. Tuy phía trên còn vết máu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đồ án trên đó.
Ngạo Kiên Thành lập tức lộ ra sát khí, điềm nhiên nói:
- Các ngươi thật to gan, lại dám tàn sát đệ tử bản tông!
- Hừ, bọn họ mơ ước đồ vật của chúng ta, muốn giết người diệt khẩu, chúng ta nên nghển cổ đợi chết sao?
Triệu Hoan không phục nói. Ở Vũ Quốc, hắn là thiên chi kiêu tử của Bát Đại Hào Môn. Nhưng đến nơi này lại liên tục gặp nguy hiểm đến tính mạng, tương phản thực sự là quá to lớn.
- Hiện tại mọi người đã chết, các ngươi muốn nói sao cũng được nha.
Thanh niên mặc áo tím lạnh lùng nói.
- Ta nghĩ là các ngươi giết người cướp của, cướp sạch đệ tử của bản tông, nhưng còn muốn giội nước bẩn lên người bọn họ đấy.
- Bỏ Hoàng Long Quả xuống, tự sát đi!
Hắn ngạo nhiên nói.
Bọn người Thích Vĩnh Dạ tức giận muốn điên. Có bắt nạt người như thế sao?
- Nói đến nói đi, còn không phải coi trọng Hoàng Long Quả sao?
Lăng Hàn cười nhạt nói.
- Các ngươi đi trước, nơi này giao cho ta.
- Ngươi…
Bọn người Thích Vĩnh Dạ do dự.
- Các ngươi còn chưa tin ta?
Lăng Hàn nhướng mày, tự tin tung bay.
- Đi!
Nguyên bản đám người Thích Vĩnh Dạ hoài nghi hắn chính là Lăng Hàn, lúc này lại không hoài nghi, dồn dập xoay người rời đi. Bọn họ ở lại chỗ này không chỉ không giúp được Lăng Hàn, ngược lại sẽ cản trở.
- Khẩu khí thật lớn!
Thanh niên mặc áo tím cười gằn. Chỉ là Dũng Tuyền tầng một cũng dám nói muốn chặn bọn họ, đây là dũng khí từ đâu tới? Hắn lập tức nhảy ra, muốn chặn đám người Thích Vĩnh Dạ lại.
Thân hình của Lăng Hàn cũng động, thiết kiếm ra, xoạt, kiếm khí ngang dọc.
Thanh niên mặc áo tím bị bức ngừng lại. Hắn đưa tay ra lau một cái, trên gương mặt bị kiếm khí gọt ra vết thương. Hắn không khỏi giận dữ nói:
- Đáng chết, dám thương tổn ta!
- Vậy thì như thế nào?
Lăng Hàn lạnh nhạt nói.
- Chết!
Thanh niên mặc áo tím đập ra, nhưng lần này mục tiêu là Lăng Hàn. Trong lúc công kích đó, ý chí võ đạo lưu chuyển, sức chiến đấu hết sức kinh người, chí ít cũng có mười tinh.
Ở Linh Hải Cảnh còn có thể nắm giữ sức chiến đấu vượt qua cảnh giới ba tinh, cái này rất không đơn giản.
Lăng Hàn không dám khinh thường. Leng keng leng keng, trường kiếm múa nhanh, kiếm khí trùng thiên. Tứ Quý Kiếm Pháp êm dịu như ý, ác chiến với thanh niên mặc áo tím.
---------------
- Cái này tên Phong Thần Thối.
Lăng Hàn lung tung nói một cái tên. Hắn không xuất kiếm, cũng không dùng quyền, chưởng, chỉ là không muốn để bọn người Thích Vĩnh Dạ hoài nghi thân phận của mình. Nhưng trên đời có mấy Dũng Tuyền tầng một như vậy? Làm người ta muốn không nghi ngờ cũng không được. Con mắt của đám người Thích Vĩnh Dạ sáng lên.
- Muốn chết!
Triển Nguyên giận dữ quát lên.
- Cùng tiến lên cho ta, làm thịt hắn! Làm thịt hắn!
Lần này vốn nên là bọn họ săn bắn, nhưng lại bị người diệt một đồng bạn, hắn há có thể không giận dữ.
Năm người còn lại đồng thời đánh tới. Tu vi của bọn họ cao hơn Đồ Tân Lương, hơn nữa năm đánh một, coi như không thể giết Lăng Hàn, nhưng muốn đánh hoà hẳn không có vấn đề.
Nhưng bọn họ đối mặt chính là Lăng Hàn nha!
- Phong Thần Thối!
Thân hình của Lăng Hàn bắn lên, đùng đùng đùng… Liên tục ra chân.
Võ đạo là một pháp thông, vạn pháp thông. Hắn ở Kiếm đạo đã tu ra bảy đạo kiếm khí, bởi vậy trong lúc búng chân cũng có một đạo kình khí bắn nhanh, hóa thành một thanh lợi kiếm, quét tới năm người kia.
Giơ tay nhấc chân đều là kiếm.
Hiện tại sức chiến đấu của hắn đủ để giết chết Linh Hải tầng năm phổ thông, há là năm người này có thể ngang hàng? Đùng, hắn đá một cước vào giữa hai chân của một người trong đó. Kình khí bắn phá, hóa thành một thanh lợi kiếm, đã chém người kia thành hai nửa!
Ào ào ào, ruột, tim, óc… loạn tung, hình ảnh cực kỳ tàn nhẫn.
Cái này ngay cả Lăng Hàn cũng không nghĩ tới. Một cước của hắn lại đánh ra kiếm khí, hình thành hiệu quả như vậy. Nhưng điều này cũng nói rõ, hắn ở Kiếm đạo đã có chút thành tựu, mới có thể lấy thân hóa kiếm, khắp nơi đều là kiếm.
Đùng đùng đùng đùng, Lăng Hàn lại đá bốn cước. Trên đất có thêm bốn bộ thi thể hoàn toàn nhìn không ra hình người.
Tất cả mọi người rùng mình. Kia là năm cao thủ Dũng Tuyền hậu kỳ a, nhưng hầu như bị thuấn sát trong cùng một lúc, bảo người ta làm sao tin tưởng?
Đám người Triệu Hoan thì thầm nghĩ: Tên này sẽ không phải thật là Lăng Hàn chứ? Tuy dáng dấp hoàn toàn khác nhau, nhưng trên đời nào có nhiều Dũng Tuyền tầng một biến thái như vậy!
Lăng Hàn nhìn Triển Nguyên nói:
- Hiện tại đến phiên ngươi.
Triển Nguyên bị ánh mắt của hắn nhìn mà trong lòng phát lạnh. Đây là ánh mắt thế nào nhỉ? Nó để hắn có cảm giác run rẩy, thật giống như linh hồn cũng đang sợ hãi. Hắn vội tiếp sức cho mình, này chỉ là Dũng Tuyền tầng một mà thôi. Tuy sức chiến đấu có chút nghịch thiên, nhưng nghịch thiên như thế nào đi nữa cũng không thể lướt qua ngưỡng cửa Linh Hải Cảnh. Bằng không cảnh giới võ đạo không phải thành bày biện sao?
- Dám giết đệ tử của Đông Nguyệt Tông, ngươi là đang tìm cái chết sao?
Hắn giận dữ hét, chủ động công kích.
- Người giết người, phải có giác ngộ bị người giết, các ngươi há có thể ngoại lệ?
Lăng Hàn đạp qua một cước. Phốc, một cước này không có chút hồi hộp nào mà đột phá phòng ngự của Triển Nguyên, tàn nhẫn đá lên mặt của hắn.
Triển Nguyên lảo đảo lùi về sau, nhưng mới vài bước, đùng! Đầu của hắn nổ tung, thân thể không đầu loạng chà loạng choạng, lúc này mới ầm ầm ngã xuống.
Đám người Thích Vĩnh Dạ đã sớm trợn mắt ngoác mồm. Bảy người Triển Nguyên giết trăm người mình chỉ còn dư lại mười hai tên, nhưng Lăng Hàn vừa ra tay liền diệt sạch bảy người kia, song phương chênh lệch lớn đến trình độ nào?
- Lăng… Lăng đại sư?
Triệu Hoan thăm dò nói.
Lăng Hàn trừng một chút nói:
- Cái gì Lăng đại sư, Hoàng Long Quả của ta đâu? Không phải các ngươi muốn nuốt hết phần của ta chứ?
Triệu Hoan vội lấy Hoàng Long Quả ra, đưa tới cả một cây nói:
- Xin mời đại nhân nhận lấy!
Hắn thấy Lăng Hàn không thừa nhận thân phận, nên không dám nhận loạn, không thể làm gì khác hơn là kêu đại nhân.
Lăng Hàn lấy một nửa Hoàng Long Quả. Lấy công lao của hắn dù lấy chín phần mười cũng nên. Lại nói, vừa rồi hắn cứu mọi người, giá trị vũ lực còn ở đó, dù lấy đi toàn bộ, đám người Thích Vĩnh Dạ cũng chỉ có thể gật đầu.
Nhưng quen biết một hồi, Lăng Hàn tự nhiên sẽ không lấy hết chỗ tốt, lưu lại cho bọn họ một nửa, nói:
- Ta lấy đi một nửa, các ngươi không có ý kiến chứ?
- Không có!
Bọn họ vội lắc đầu.
Lăng Hàn lưu lại một nửa Hoàng Long Quả, phần khác thì thu vào trong Hắc Tháp. Hắn đang định rời đi xung kích Linh Hải Cảnh, nhưng hơi nhướng mày, nhìn về bên trái.
Xèo, xèo, hai bóng người hầu như chân trước theo chân sau xuất hiện, chính là Ngạo Kiên Thành cùng thanh niên mặc áo tím.
- Thú vị.
Ngạo Kiên Thành chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đảo qua Hoàng Long Quả trong tay Triệu Hoan.
- Ồ, là Hoàng Long Quả, chẳng trách gây ra chiến đấu. Nói thật, ngay cả ta cũng có chút động tâm.
- Ồ, Kiên Thành sư huynh, đây là đệ tử bản tông.
Thanh niên mặc áo tím nhìn một lúc, ánh mắt khóa chặt ở trên một tay áo. Tuy phía trên còn vết máu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đồ án trên đó.
Ngạo Kiên Thành lập tức lộ ra sát khí, điềm nhiên nói:
- Các ngươi thật to gan, lại dám tàn sát đệ tử bản tông!
- Hừ, bọn họ mơ ước đồ vật của chúng ta, muốn giết người diệt khẩu, chúng ta nên nghển cổ đợi chết sao?
Triệu Hoan không phục nói. Ở Vũ Quốc, hắn là thiên chi kiêu tử của Bát Đại Hào Môn. Nhưng đến nơi này lại liên tục gặp nguy hiểm đến tính mạng, tương phản thực sự là quá to lớn.
- Hiện tại mọi người đã chết, các ngươi muốn nói sao cũng được nha.
Thanh niên mặc áo tím lạnh lùng nói.
- Ta nghĩ là các ngươi giết người cướp của, cướp sạch đệ tử của bản tông, nhưng còn muốn giội nước bẩn lên người bọn họ đấy.
- Bỏ Hoàng Long Quả xuống, tự sát đi!
Hắn ngạo nhiên nói.
Bọn người Thích Vĩnh Dạ tức giận muốn điên. Có bắt nạt người như thế sao?
- Nói đến nói đi, còn không phải coi trọng Hoàng Long Quả sao?
Lăng Hàn cười nhạt nói.
- Các ngươi đi trước, nơi này giao cho ta.
- Ngươi…
Bọn người Thích Vĩnh Dạ do dự.
- Các ngươi còn chưa tin ta?
Lăng Hàn nhướng mày, tự tin tung bay.
- Đi!
Nguyên bản đám người Thích Vĩnh Dạ hoài nghi hắn chính là Lăng Hàn, lúc này lại không hoài nghi, dồn dập xoay người rời đi. Bọn họ ở lại chỗ này không chỉ không giúp được Lăng Hàn, ngược lại sẽ cản trở.
- Khẩu khí thật lớn!
Thanh niên mặc áo tím cười gằn. Chỉ là Dũng Tuyền tầng một cũng dám nói muốn chặn bọn họ, đây là dũng khí từ đâu tới? Hắn lập tức nhảy ra, muốn chặn đám người Thích Vĩnh Dạ lại.
Thân hình của Lăng Hàn cũng động, thiết kiếm ra, xoạt, kiếm khí ngang dọc.
Thanh niên mặc áo tím bị bức ngừng lại. Hắn đưa tay ra lau một cái, trên gương mặt bị kiếm khí gọt ra vết thương. Hắn không khỏi giận dữ nói:
- Đáng chết, dám thương tổn ta!
- Vậy thì như thế nào?
Lăng Hàn lạnh nhạt nói.
- Chết!
Thanh niên mặc áo tím đập ra, nhưng lần này mục tiêu là Lăng Hàn. Trong lúc công kích đó, ý chí võ đạo lưu chuyển, sức chiến đấu hết sức kinh người, chí ít cũng có mười tinh.
Ở Linh Hải Cảnh còn có thể nắm giữ sức chiến đấu vượt qua cảnh giới ba tinh, cái này rất không đơn giản.
Lăng Hàn không dám khinh thường. Leng keng leng keng, trường kiếm múa nhanh, kiếm khí trùng thiên. Tứ Quý Kiếm Pháp êm dịu như ý, ác chiến với thanh niên mặc áo tím.
---------------
Tác giả :
Cô Đơn Địa Phi