Thần Đang Nhìn Ngươi Đấy
Chương 20
Diệp Tiêu không ngờ được rằng trước mắt anh lúc này là một ông già đang ngồi trên chiếc xe lăn.
Thực ra Diệp Tiêu biết rằng Hoàng Cương vẫn chưa phải là quá già. Ông mới chỉ 59 tuổi, theo đúng tiêu chuẩn bây giờ ông vẫn được xếp vào tuổi trung niên. Nhưng lúc này Diệp Tiêu thấy Hoàng Cương biểu hiện rõ làmột người già yếu, đầu hơi hói, tóc bạc trắng, người trông đã rất pháttướng, mắt ông đã đầy vết chân chim, chỉ có làn da là trông còn rám đen. Cả cơ thể ông đều lọt thỏm vào trong chiếc xe lăn, chẳng ai có thể nghĩ được rằng ông lại là Chủ tịch của Công ty chứng khoán Thiên hạ.
"Chắc anh là cậu trai trẻ đến từ cục cảnh sát hả, tôi nghe nói anhrất khá." Giọng Hoàng Cương nghe rất hiền từ, giống như các bậc cha chú ở thời đại trước.
"Cảm ơn chủ tịch Hoàng, thực ra tôi đến đây cũng không có việc gì đặc biệt lắm." Diệp Tiêu mỉm cười nói. "Sức khỏe của ông thế nào rồi?"
"Từ lần bị bệnh cách đây năm năm trước, tôi đã thế này rồi. Tôi vẫn có thể đi được nhưng phải có sự trợ giúp của cây gậy."
"Chủ tịch Hoàng, dưới tầng có mấy đồng chí ở viện kiểm soát đang kiểm tra sổ sách, nghe nói công ty chứng khoán Thiên Hạ đã xảy ra một vấn đề rất lớn về tài chính."
Hoàng Cương gật đầu, nói với giọng đặc biệt ôn hòa: "Sáng nay, TânThành đã nói với tôi chuyện đó rồi. Tôi không nắm rõ lắm về các vấn đềcụ thể của công ty, tôi chỉ hy vọng cục cảnh sát có thể nhanh chóng bắtđược hung thủ giết Chu Tử Toàn. Chúng tôi cũng sẽ dốc toàn lực để phốihợp với các cơ quan có liên quan để điều tra rõ về tài chính của công ty hiện nay."
"Chủ tịch Hoàng, ông thấy Chu Tử Toàn là người thế nào?"
"Tôi biết hiện nay ở bên ngoài có rất nhiều lời bàn tán về cậu ấynhưng tôi tin là cậu ấy trong sạch. Tất nhiên là tôi không đưa ra đượcbằng chứng cụ thể gì, tôi chỉ tin vào cảm giác của bản thân thôi."
Diệp Tiêu mỉm cười, người đang đứng trước mặt anh lúc này là một ônggià hiền từ, ông ta đã trải qua biết bao sóng gió cuộc đời. Ông cũnggiống như những người cao tuổi khác, chỉ mong một cuộc sống yên bình,Diệp Tiêu nhẹ nhàng nói: "Tôi hiểu tâm tư của ông."
Hoàng Cương cũng mỉm cười, ông lại nói tiếp bằng giọng nhẹ nhàng: "Có thể anh không tin nhưng lúc tôi còn trẻ, tôi đã là một thủy thủ. Tôilàm việc trên con tàu vạn tấn mà Trung Quốc chế tạo đợt đầu tiên. Tôi đã đi đến hầu hết các hải cảng trên thế giới. Anh nhìn làn da ngăm đen của tôi này, là do phơi nắng trên biển từ hồi còn trẻ đấy. Tôi làm việctrên biển được 29 năm, từ một thủy thủ bình thường trở thành thuyềntrưởng của con tàu 6 vạn tấn. Lúc đó tôi nghĩ, có thể tôi sẽ làm việc cả đời trên biển cho tới lúc về hưu. Thế nhưng một cấp trên cũ của tôiđược phong chức thành lãnh đạo của một bộ phận quan trọng, ông ấy đãđiều tôi về đất liền, vào công ty chứng khoán Thiên Hạ này. Đó là chuyện của 10 năm về trước rồi."
"Hóa ra là vậy."
"Đúng thế, chàng trai trẻ, đó gọi là số mệnh, không ai có thể điềukhiển số mệnh của mình được, phải không? Tôi chẳng hề thích ngành chứngkhoán. Tôi thích được lênh đênh trên biển lớn. Cái chức chủ tịch này của tôi đã sớm hữu danh vô thực. Tôi chỉ là một ông già ốm yếu đầy bệnh tật mà thôi." Ông lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười hỏi: "Mấy giờ rồinhỉ?"
Diệp Tiêu nhìn đồng hồ rồi trả lời: "Ba giờ rưỡi ạ."
"Đến giờ uống thuốc rồi." Hoàng Cương lấy từ trong ngăn kéo bên cạnhra mấy lọ thuốc, "Chàng trai trẻ có thể giúp tôi rót một cốc nước đượckhông?"
"Tất nhiên ạ." Diệp Tiêu vội vàng đến bên bình nước rót một cốc nước ấm, mang đến trước mặt ông.
Hoàng Cương nhận lấy cốc nước, rồi nói: "Cám ơn anh", sau đó ông bắtđầu uống thuốc một cách tuần tự, hết loại này đến loại khác. Ông uống ít nhất cũng được 5, 6 loại thuốc, cả căn phòng làm việc của chủ tịch hộiđồng quản trị ám đầy mùi thuốc, giống như một buồng ở bệnh viện vậy.
Uống thuốc xong, Hoàng Cương nhắm nghiền mắt. Trước khi nghỉ ngơi,ông nhẹ nhàng nói với Diệp Tiêu, lúc đó cũng đang định rời đi: "Tôi nhớkhông nhầm thì hôm nay là ngày cử hành lễ truy điệu Chu Tử Toàn, nếu như bây giờ anh đi chắc vẫn kịp."
Diệp Tiêu trả lời: "Cám ơn ông đã nhắc. Chúc ông luôn khỏe mạnh."
Hết.
Thực ra Diệp Tiêu biết rằng Hoàng Cương vẫn chưa phải là quá già. Ông mới chỉ 59 tuổi, theo đúng tiêu chuẩn bây giờ ông vẫn được xếp vào tuổi trung niên. Nhưng lúc này Diệp Tiêu thấy Hoàng Cương biểu hiện rõ làmột người già yếu, đầu hơi hói, tóc bạc trắng, người trông đã rất pháttướng, mắt ông đã đầy vết chân chim, chỉ có làn da là trông còn rám đen. Cả cơ thể ông đều lọt thỏm vào trong chiếc xe lăn, chẳng ai có thể nghĩ được rằng ông lại là Chủ tịch của Công ty chứng khoán Thiên hạ.
"Chắc anh là cậu trai trẻ đến từ cục cảnh sát hả, tôi nghe nói anhrất khá." Giọng Hoàng Cương nghe rất hiền từ, giống như các bậc cha chú ở thời đại trước.
"Cảm ơn chủ tịch Hoàng, thực ra tôi đến đây cũng không có việc gì đặc biệt lắm." Diệp Tiêu mỉm cười nói. "Sức khỏe của ông thế nào rồi?"
"Từ lần bị bệnh cách đây năm năm trước, tôi đã thế này rồi. Tôi vẫn có thể đi được nhưng phải có sự trợ giúp của cây gậy."
"Chủ tịch Hoàng, dưới tầng có mấy đồng chí ở viện kiểm soát đang kiểm tra sổ sách, nghe nói công ty chứng khoán Thiên Hạ đã xảy ra một vấn đề rất lớn về tài chính."
Hoàng Cương gật đầu, nói với giọng đặc biệt ôn hòa: "Sáng nay, TânThành đã nói với tôi chuyện đó rồi. Tôi không nắm rõ lắm về các vấn đềcụ thể của công ty, tôi chỉ hy vọng cục cảnh sát có thể nhanh chóng bắtđược hung thủ giết Chu Tử Toàn. Chúng tôi cũng sẽ dốc toàn lực để phốihợp với các cơ quan có liên quan để điều tra rõ về tài chính của công ty hiện nay."
"Chủ tịch Hoàng, ông thấy Chu Tử Toàn là người thế nào?"
"Tôi biết hiện nay ở bên ngoài có rất nhiều lời bàn tán về cậu ấynhưng tôi tin là cậu ấy trong sạch. Tất nhiên là tôi không đưa ra đượcbằng chứng cụ thể gì, tôi chỉ tin vào cảm giác của bản thân thôi."
Diệp Tiêu mỉm cười, người đang đứng trước mặt anh lúc này là một ônggià hiền từ, ông ta đã trải qua biết bao sóng gió cuộc đời. Ông cũnggiống như những người cao tuổi khác, chỉ mong một cuộc sống yên bình,Diệp Tiêu nhẹ nhàng nói: "Tôi hiểu tâm tư của ông."
Hoàng Cương cũng mỉm cười, ông lại nói tiếp bằng giọng nhẹ nhàng: "Có thể anh không tin nhưng lúc tôi còn trẻ, tôi đã là một thủy thủ. Tôilàm việc trên con tàu vạn tấn mà Trung Quốc chế tạo đợt đầu tiên. Tôi đã đi đến hầu hết các hải cảng trên thế giới. Anh nhìn làn da ngăm đen của tôi này, là do phơi nắng trên biển từ hồi còn trẻ đấy. Tôi làm việctrên biển được 29 năm, từ một thủy thủ bình thường trở thành thuyềntrưởng của con tàu 6 vạn tấn. Lúc đó tôi nghĩ, có thể tôi sẽ làm việc cả đời trên biển cho tới lúc về hưu. Thế nhưng một cấp trên cũ của tôiđược phong chức thành lãnh đạo của một bộ phận quan trọng, ông ấy đãđiều tôi về đất liền, vào công ty chứng khoán Thiên Hạ này. Đó là chuyện của 10 năm về trước rồi."
"Hóa ra là vậy."
"Đúng thế, chàng trai trẻ, đó gọi là số mệnh, không ai có thể điềukhiển số mệnh của mình được, phải không? Tôi chẳng hề thích ngành chứngkhoán. Tôi thích được lênh đênh trên biển lớn. Cái chức chủ tịch này của tôi đã sớm hữu danh vô thực. Tôi chỉ là một ông già ốm yếu đầy bệnh tật mà thôi." Ông lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười hỏi: "Mấy giờ rồinhỉ?"
Diệp Tiêu nhìn đồng hồ rồi trả lời: "Ba giờ rưỡi ạ."
"Đến giờ uống thuốc rồi." Hoàng Cương lấy từ trong ngăn kéo bên cạnhra mấy lọ thuốc, "Chàng trai trẻ có thể giúp tôi rót một cốc nước đượckhông?"
"Tất nhiên ạ." Diệp Tiêu vội vàng đến bên bình nước rót một cốc nước ấm, mang đến trước mặt ông.
Hoàng Cương nhận lấy cốc nước, rồi nói: "Cám ơn anh", sau đó ông bắtđầu uống thuốc một cách tuần tự, hết loại này đến loại khác. Ông uống ít nhất cũng được 5, 6 loại thuốc, cả căn phòng làm việc của chủ tịch hộiđồng quản trị ám đầy mùi thuốc, giống như một buồng ở bệnh viện vậy.
Uống thuốc xong, Hoàng Cương nhắm nghiền mắt. Trước khi nghỉ ngơi,ông nhẹ nhàng nói với Diệp Tiêu, lúc đó cũng đang định rời đi: "Tôi nhớkhông nhầm thì hôm nay là ngày cử hành lễ truy điệu Chu Tử Toàn, nếu như bây giờ anh đi chắc vẫn kịp."
Diệp Tiêu trả lời: "Cám ơn ông đã nhắc. Chúc ông luôn khỏe mạnh."
Hết.
Tác giả :
Sái Tuấn