Thần Chiến Triều Trần
Quyển 2 - Chương 39: Lam phu nhân
Quỷ tướng thấy mấy kẻ lạ tự dưng ở đâu ra phá đám việc của hắn thì rất tức giận, gầm lên “ồ ồ" mấy tiếng, đoạn nhấc thanh đao lớn hàng trăm cân bổ xuống đầu Đạo Thậm. Thậm bình thường phép thuật cao siêu, thanh đao lớn và quỷ tướng lão vốn không để vào mắt. Nhưng lần này sau trận kịch chiến với Thạch Sơn, lão đã bị thương nặng. Đạo Thậm không dám đón đỡ trực diện thanh đao, lão chật vật né đòn rồi vung gươm Xương Cuồng lên tấn công vào các điểm yếu trên người quỷ tướng.
- Sư tổ, xin tránh ra!
Nghe Nhật Duật hét to, Đạo Thậm không chút chần chừ lập tức nhảy sang một bên.
- Đôn Phục Lôi Kích!
Một tiếng nổ lớn vang lên, sấm sét xuất hiện chói lòa khoảng sân. Quỷ tướng trúng tia sét vào người bay ra xa vài trượng đập đầu vào gốc cây chết tốt. Thanh đao trong tay y rơi loảng xoảng xuống nền đá lạnh. Bọn quỷ binh thấy tên tướng bị hạ gục một cách dễ dàng thì trở nên náo loạn. Đạo Thậm khua gươm giết thêm mấy tên nữa, chúng vội vàng bỏ chạy trối chết.
Sau khi lũ quỹ bị đuổi đi hết, Đạo Thậm hạ gươm xuống thở hồng hộc. Bên cạnh lão, Nhật Duật cũng chẳng khá hơn. Chàng tuy đã hồi phục sức lực nhưng mất máu quá nhiều, lại cố gắng dùng chiêu Đôn Phục Lôi Kích, sử dụng lượng lớn sấm sét nên trong cơ thể các luồng khí trở thành hỗn loạn. Duật nhổ ra một ngụm máu mới thấy đỡ hơn.
- Anh không sao chứ? - Bạc Nương níu tay chàng hỏi.
Chiêu Văn Vương trông thấy thái độ quan tâm của cô thì cảm thấy ấm áp. Chàng lắc đầu, đáp:
- Ta không sao, chuyện nhỏ thôi!
Đoạn chàng quay sang Đạo Thậm hỏi:
- Thưa sư tổ, thần Trấn Vũ hóa ra là bức tượng này sao?
Đạo Thậm gật đầu, đáp:
- Thần Trấn Vũ vốn là phân thân của thần Huyền Vũ(1) nhập vào tượng đồng đen để trấn giữ long mạch phía Bắc cho thành Thăng Long. Thần Trấn Vũ cũng có nhiệm vụ canh gác Hồ bị phong ấn dưới hồ Dâm Đàm nữa.
Nhật Duật chỉ vào tấm gương bát quái đang chiếu những tia sáng lên bức tượng đồng, hỏi tiếp:
- Sư tổ, tấm gương kia đang làm gì vậy?
Đạo Thậm cau mày, đáp:
- Tôi cũng không rõ. Khi tôi vừa đến đã thấy tấm gương rồi. Có thể nó là một loại dụng cụ phong ấn dùng để làm suy giảm sức mạnh của thần Trấn Vũ, như vậy Hồ mới có thể dễ dàng đánh bại vị thần này được.
- Vậy chúng ta cứ phá vỡ tấm gương là thần Trấn Vũ sẽ phục hồi được ư?
Đạo Thậm gật đầu:
- Tôi cũng không có biện pháp nào khả dĩ hơn, cứ đập tan tấm gương rồi sẽ biết!
Đúng khi mọi người đang định ra tay, thì từ phía cổng chính của quán chợt truyền tới một giọng lạnh lẽo:
- Các ngươi đừng manh động!
Giọng nói vừa cất lên làm không khí như đặc quánh lại, cái buốt giá ở đâu tràn tới bao phủ toàn bộ đạo quán. Nhật Duật cảm giác từng mạch máu như bị đông cứng, ngay cả hơi thở cũng thấy nặng nhọc. Phía sau lưng Đạo Thậm, một người phụ nữ mặc áo choàng đen, mang mạng bịt kín mặt đứng lặng lẽ từ lúc nào. Đạo Thậm quay người lại nhìn thấy người phụ nữ thì nặng nề hỏi:
- Ngươi là ai?
Tấm mạng đen khẽ lay động, vẫn giọng lạnh lẽo lúc nãy trả lời:
- Lam phu nhân!
Đạo Thậm thở ra một hơi, nói:
- Ngươi đứng đằng sau tất cả chuyện này. Đúng không?
Người phụ nữ bình thản trả lời:
- Kẻ sắp chết không cần nhiều chuyện!
Đạo Thậm nghe thế thì giơ thanh Xương Cuồng chắn ngang trước ngực, quát lớn:
- Ông đây trừ yêu diệt quái cả trăm năm nay. Số lượng yêu quái bị ta diệt không một nghìn thì cũng chín trăm. Dù ngươi có yêu lực cao cường thế nào, ta cũng không coi vào đâu!
Lam phu nhân nghe thế thì lạnh nhạt trả lời:
- Đáng tiếc cho ngươi, ta không phải yêu mà cũng chẳng phải quái!
Đạo Thậm tay bắt quyết, gươm chỉ thẳng người Lam phu nhân:
- Ngươi dù là thần thánh phương nào ta cũng không cần quan tâm. Chỉ cần đến phương Nam làm loạn thì phải bước qua xác Đạo Thậm này.
- Chuyện đấy dễ thôi! - Lam phu nhân nói dứt lời liền phẩy tay.
Chỉ thấy nhoáng lên một cái, cả người Đạo Thậm bay về sau ghim chặt lên bức tường gạch của quán Trấn Vũ. Sư tổ quán Thái Thanh mắt trợn trừng, người xanh ngoét, chết cứng tại trận. Nhật Duật nhìn trân trối một lúc mới nhận ra Đạo Thậm đã bị giết. Chàng căm phẫn hét lớn:
- Sư tổ!
Nhật Duật vừa hét vừa điên cuồng sử dụng Địa Lôi Phục Chưởng Pháp tấn công. Lam phu nhân thấy vậy thì cười nhẹ, nói:
- Lại thêm một kẻ ngu ngốc nữa. Xem ra hôm nay ta phải đại khai sát giới(2) rồi! Bão Tuyết Nổi Giận!
Toàn bộ không gian đột nhiên như hóa đá. Nhật Duật thấy thân thể cử động vô cùng khó nhọc, Địa Linh Thần vẫn chảy cuồn cuộn trong kinh mạch nhưng chàng không nhấc tay giơ chân ra chiêu được. Dường như các cơ, các khớp trên thân thể chàng đều đã bị đông cứng hết. Bên cạnh Nhật Duật, Bạc Nương hơi thở nặng nề, mặt mày tái mét.
Gió lạnh thổi ào ào như tiếng gầm rú của một con ác thú. Trên trời tự nhiên xuất hiện hàng vạn đốm trắng rơi lả tả xuống dưới. Nhật Duật tuy chưa từng đi sứ lên phương Bắc, nhưng đã được nghe mấy tên hàng binh nhà Tống kể nhiều, hàng vạn đốm trắng xuất hiện trên bầu trời như thế này chỉ có thể là tuyết. Mà đúng là tuyết thật. Tuyết xuất hiện giữa kinh thành Thăng Long, trên vùng đất phương Nam chưa bao giờ bị băng giá. Gió thổi càng lúc càng mạnh hơn, tuyết rơi dồn dập như mưa rào đầu hạ. Nhật Duật biết là tuyết rất lạnh, nhưng những bông tuyết đang rơi đây chắc chắn phải lạnh hơn nhiều so với tuyết thường. Cứ mỗi đốm tuyết chạm vào người là một lần chàng cảm thấy rét run.
Chỉ nghe “huỵch" một tiếng, Bạc Nương đã ngã xuống sân. Nhật Duật lấy hết sức bình sinh cử động cơ thể, ngồi xuống ôm nàng vào lòng. Trong vòng tay chàng, thân thể Bạc Nương lạnh toát.
- Không, em gái. Cố lên nào!
Nhật Duật ôm chặt lấy Bạc Nương, vận Nghịch Chuyển Khí lên mức tối đa. Địa Linh Thần trong người chàng bắt đầu phát huy công dụng, chạy suốt kỳ kinh bát mạch(3). Nhật Duật đặt tay lên huyệt Phế Du(4) của nàng truyền Địa Linh Thần sang. Bạc Nương rên lên một tiếng, người ấm dần lên.
Mưa tuyết trên đầu hai người đã trở thành cơn bão lớn. Nhật Duật ôm Bạc Nương chặt hơn, liên tục truyền huyền lực sang người nàng. Bão càng lúc càng to, Nhật Duật thấy Địa Linh Thần dần cạn kiệt, không biết hai người có thể cầm cự được đến bao giờ.
Đột nhiên từ huyệt Phế Du của Bạc Nương truyền về một nguồn sinh lực tươi mát. Luồng sinh lực đấy nhập vào trong cơ thể của Nhật Duật, cộng hưởng với Địa Linh Thần làm thần khí này đang sắp cạn kiệt lại tự động sản sinh ra.
Bão tuyết vẫn dầy xéo ngày một hung bạo trên đầu hai kẻ khốn khổ.
* * * * *
Kẻ mới bước vào mặc bộ trang phục màu xanh lục từ đầu đến chân, cả khăn buộc tóc lẫn đôi giầy của gã cũng màu xanh lục. Nếu gã cao thêm một chút thì trông lêu khêu như cây tre xanh vậy. Mà nhắc đến tre xanh, trên tay phải của gã cũng đang xoay tròn một cây sáo tre. Khuôn mặt kẻ mới đến không có gì nổi bật trừ đôi mắt. Đôi mắt gã linh hoạt, trông vừa thông minh, vừa láu cá.
Kẻ áo lục nheo mắt nhìn chằm chằm vào hai thanh niên đang bị vùi dập trong cơn bão tuyết. Lam phu nhân không quay lại, cất giọng lạnh lùng hỏi gã:
- Hòe, công việc các nơi thế nào rồi?
- Thưa phu nhân, Tam Trấn còn lại đã xử lý xong. Trấn Tây vốn Linh Lang bỏ đi từ trước nên thu xếp rất nhanh. Trấn Đông giao cho Kê mọi thứ rất tốt, Long Đỗ đã bị hút linh hồn. Trấn Nam rốt cục thì tên ngốc Ngư suýt làm hỏng việc, may mà tôi đến kịp. Tuy nhiên hiện giờ có sự tình phát sinh, Hắc Hổ bị Không Tăng đánh trọng thương. Hộp Rồng cũng bị lão sư già cướp mất.
Lam phu nhân nghe xong không nói gì tuy nhiên Hòe cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách rõ rệt.
- Thu Hồn Nhập Liễn! - Lam phu nhân lạnh lùng cất tiếng.
Tấm gương bát quái xoay vòng trên không, chiếu ra những tia sáng chói mắt nhằm thẳng vào người bức tượng đồng đen đang chìm giữa cơn bão tuyết. Vòng sáng xanh bao phủ xung quanh tượng đồng bị tia sáng từ gương đánh cho tắt lụi. Đúng khi vòng sáng xanh biến mất, một tiếng rồng gào chợt cất lên thảm thiết. Cột sáng sau lưng tượng đồng chuyển dần sang màu đỏ. Lát sau tiếng rồng nhỏ dần rồi tắt hẳn, cột sáng cũng hoàn toàn biến mất. Từ trong người tượng đồng bay ra một quả cầu ánh sáng. Quả cầu vừa xuất hiện liền bị hút luôn vào trong gương bát quái. Lam phu nhân phẩy tay áo, thu gương lại. Hòe thấy thế thì cười khành khạch, nói:
- Như vậy Thăng Long Tứ Trấn giờ đã bị phong ấn hoàn toàn. Việc Không Tăng, người định thế nào?
Lam phu nhân không đáp mà hỏi lại Hòe:
- Hồ đâu rồi?
Hòe nhún vai, trả lời:
- Hồ trọng thương lại lên cơn điên, đã chạy đi mất dạng!
Lam phu nhân nghe thế thì cau mày, nói:
- Đi cũng tốt, kẻ nửa điên nửa tỉnh vốn không thể dùng được. Ngươi cùng Ngư về sứ quán canh gác, rồi bảo Kê mau chóng lên đường đến phủ Cao Sơn. Ta đi trước!
Lam phu nhân nói đoạn ném tấm gương bát quái về phía Hòe. Gã áo lục chụp lấy tấm gương rồi hỏi lại:
- Sao lại đến phủ Cao Sơn, Không Tăng chạy về đấy ư?
Lam phu nhân tức giận rít lên:
- Tên Không Tăng khốn kiếp dám lừa ta. Hắn giả vờ đồng ý với đề nghị của ta giúp phục hưng nhà Lý, để đổi lấy việc bỏ mặc các long mạch tại Tứ Trấn Thăng Long. Ai ngờ nhân lúc chúng ta bận rộn việc phong ấn, hắn lại đánh lén sứ quán cướp lấy Hộp Rồng. Có điều hắn đánh giá ta hơi thấp, hắn mưu tính những gì ta đều biết rõ. Lần này ta phải đích thân đi bắt hắn để trị tội.
Lam phu nhân nói xong cũng không thấy di chuyển gì, thân hình đột nhiên biến mất rồi hiện ra ở cửa trước hậu điện. Lại thấy nhoáng lên một cái, bà ta đã hoàn toàn đi khuất. Hòe đút gương bát quái vào người, nhìn hai kẻ tội nghiệp đang bị cơn bão tuyết giày xéo giữa sân rồi phất tay. Một luồng sáng màu lục từ phía gã phóng ra bao bọc lấy thân thể hai kẻ thanh niên.
- Ta đi làm cho xong việc đã, sống sót hay không đành hy vọng vào cơ duyên và huyền lực bản thân các ngươi thôi!
Nói dứt lời bóng lục chớp lên, Hòe nhảy qua bờ tường mất dạng.
* * * * *
* Chú thích:
- (1) Huyền Vũ: là một trong Tứ Tượng và là vị thần phương Bắc của Đạo Giáo. Tượng trưng của ông là hình ảnh rùa cõng rắn. (Các vị thần trấn giữ bốn phương của Đạo giáo bao gồm Thanh Long phương Đông, Bạch Hổ phương Tây, Huyền Vũ phương Bắc và Chu Tước phương Nam). Hiện nay tại đền Quán Thánh đầu đường Thanh Niên, Hà Nội vẫn còn bức tượng đồng đen của thần Trấn Vũ.
- (2) Đại khai sát giới: có nghĩa là chém giết thẳng tay.
- (3) Kỳ kinh bát mạch: là tám đường lớn chứa chân khí trong cơ thể con người bao gồm các mạch là Xung, Đới, Đốc, Nhâm, Âm Kiêu, Dương Kiêu, Âm Duy và Dương Duy.
- (4) Huyệt Phế Du: là huyệt quan trọng nằm sau lưng, tác động đến tim, phổi của con người.
- Sư tổ, xin tránh ra!
Nghe Nhật Duật hét to, Đạo Thậm không chút chần chừ lập tức nhảy sang một bên.
- Đôn Phục Lôi Kích!
Một tiếng nổ lớn vang lên, sấm sét xuất hiện chói lòa khoảng sân. Quỷ tướng trúng tia sét vào người bay ra xa vài trượng đập đầu vào gốc cây chết tốt. Thanh đao trong tay y rơi loảng xoảng xuống nền đá lạnh. Bọn quỷ binh thấy tên tướng bị hạ gục một cách dễ dàng thì trở nên náo loạn. Đạo Thậm khua gươm giết thêm mấy tên nữa, chúng vội vàng bỏ chạy trối chết.
Sau khi lũ quỹ bị đuổi đi hết, Đạo Thậm hạ gươm xuống thở hồng hộc. Bên cạnh lão, Nhật Duật cũng chẳng khá hơn. Chàng tuy đã hồi phục sức lực nhưng mất máu quá nhiều, lại cố gắng dùng chiêu Đôn Phục Lôi Kích, sử dụng lượng lớn sấm sét nên trong cơ thể các luồng khí trở thành hỗn loạn. Duật nhổ ra một ngụm máu mới thấy đỡ hơn.
- Anh không sao chứ? - Bạc Nương níu tay chàng hỏi.
Chiêu Văn Vương trông thấy thái độ quan tâm của cô thì cảm thấy ấm áp. Chàng lắc đầu, đáp:
- Ta không sao, chuyện nhỏ thôi!
Đoạn chàng quay sang Đạo Thậm hỏi:
- Thưa sư tổ, thần Trấn Vũ hóa ra là bức tượng này sao?
Đạo Thậm gật đầu, đáp:
- Thần Trấn Vũ vốn là phân thân của thần Huyền Vũ(1) nhập vào tượng đồng đen để trấn giữ long mạch phía Bắc cho thành Thăng Long. Thần Trấn Vũ cũng có nhiệm vụ canh gác Hồ bị phong ấn dưới hồ Dâm Đàm nữa.
Nhật Duật chỉ vào tấm gương bát quái đang chiếu những tia sáng lên bức tượng đồng, hỏi tiếp:
- Sư tổ, tấm gương kia đang làm gì vậy?
Đạo Thậm cau mày, đáp:
- Tôi cũng không rõ. Khi tôi vừa đến đã thấy tấm gương rồi. Có thể nó là một loại dụng cụ phong ấn dùng để làm suy giảm sức mạnh của thần Trấn Vũ, như vậy Hồ mới có thể dễ dàng đánh bại vị thần này được.
- Vậy chúng ta cứ phá vỡ tấm gương là thần Trấn Vũ sẽ phục hồi được ư?
Đạo Thậm gật đầu:
- Tôi cũng không có biện pháp nào khả dĩ hơn, cứ đập tan tấm gương rồi sẽ biết!
Đúng khi mọi người đang định ra tay, thì từ phía cổng chính của quán chợt truyền tới một giọng lạnh lẽo:
- Các ngươi đừng manh động!
Giọng nói vừa cất lên làm không khí như đặc quánh lại, cái buốt giá ở đâu tràn tới bao phủ toàn bộ đạo quán. Nhật Duật cảm giác từng mạch máu như bị đông cứng, ngay cả hơi thở cũng thấy nặng nhọc. Phía sau lưng Đạo Thậm, một người phụ nữ mặc áo choàng đen, mang mạng bịt kín mặt đứng lặng lẽ từ lúc nào. Đạo Thậm quay người lại nhìn thấy người phụ nữ thì nặng nề hỏi:
- Ngươi là ai?
Tấm mạng đen khẽ lay động, vẫn giọng lạnh lẽo lúc nãy trả lời:
- Lam phu nhân!
Đạo Thậm thở ra một hơi, nói:
- Ngươi đứng đằng sau tất cả chuyện này. Đúng không?
Người phụ nữ bình thản trả lời:
- Kẻ sắp chết không cần nhiều chuyện!
Đạo Thậm nghe thế thì giơ thanh Xương Cuồng chắn ngang trước ngực, quát lớn:
- Ông đây trừ yêu diệt quái cả trăm năm nay. Số lượng yêu quái bị ta diệt không một nghìn thì cũng chín trăm. Dù ngươi có yêu lực cao cường thế nào, ta cũng không coi vào đâu!
Lam phu nhân nghe thế thì lạnh nhạt trả lời:
- Đáng tiếc cho ngươi, ta không phải yêu mà cũng chẳng phải quái!
Đạo Thậm tay bắt quyết, gươm chỉ thẳng người Lam phu nhân:
- Ngươi dù là thần thánh phương nào ta cũng không cần quan tâm. Chỉ cần đến phương Nam làm loạn thì phải bước qua xác Đạo Thậm này.
- Chuyện đấy dễ thôi! - Lam phu nhân nói dứt lời liền phẩy tay.
Chỉ thấy nhoáng lên một cái, cả người Đạo Thậm bay về sau ghim chặt lên bức tường gạch của quán Trấn Vũ. Sư tổ quán Thái Thanh mắt trợn trừng, người xanh ngoét, chết cứng tại trận. Nhật Duật nhìn trân trối một lúc mới nhận ra Đạo Thậm đã bị giết. Chàng căm phẫn hét lớn:
- Sư tổ!
Nhật Duật vừa hét vừa điên cuồng sử dụng Địa Lôi Phục Chưởng Pháp tấn công. Lam phu nhân thấy vậy thì cười nhẹ, nói:
- Lại thêm một kẻ ngu ngốc nữa. Xem ra hôm nay ta phải đại khai sát giới(2) rồi! Bão Tuyết Nổi Giận!
Toàn bộ không gian đột nhiên như hóa đá. Nhật Duật thấy thân thể cử động vô cùng khó nhọc, Địa Linh Thần vẫn chảy cuồn cuộn trong kinh mạch nhưng chàng không nhấc tay giơ chân ra chiêu được. Dường như các cơ, các khớp trên thân thể chàng đều đã bị đông cứng hết. Bên cạnh Nhật Duật, Bạc Nương hơi thở nặng nề, mặt mày tái mét.
Gió lạnh thổi ào ào như tiếng gầm rú của một con ác thú. Trên trời tự nhiên xuất hiện hàng vạn đốm trắng rơi lả tả xuống dưới. Nhật Duật tuy chưa từng đi sứ lên phương Bắc, nhưng đã được nghe mấy tên hàng binh nhà Tống kể nhiều, hàng vạn đốm trắng xuất hiện trên bầu trời như thế này chỉ có thể là tuyết. Mà đúng là tuyết thật. Tuyết xuất hiện giữa kinh thành Thăng Long, trên vùng đất phương Nam chưa bao giờ bị băng giá. Gió thổi càng lúc càng mạnh hơn, tuyết rơi dồn dập như mưa rào đầu hạ. Nhật Duật biết là tuyết rất lạnh, nhưng những bông tuyết đang rơi đây chắc chắn phải lạnh hơn nhiều so với tuyết thường. Cứ mỗi đốm tuyết chạm vào người là một lần chàng cảm thấy rét run.
Chỉ nghe “huỵch" một tiếng, Bạc Nương đã ngã xuống sân. Nhật Duật lấy hết sức bình sinh cử động cơ thể, ngồi xuống ôm nàng vào lòng. Trong vòng tay chàng, thân thể Bạc Nương lạnh toát.
- Không, em gái. Cố lên nào!
Nhật Duật ôm chặt lấy Bạc Nương, vận Nghịch Chuyển Khí lên mức tối đa. Địa Linh Thần trong người chàng bắt đầu phát huy công dụng, chạy suốt kỳ kinh bát mạch(3). Nhật Duật đặt tay lên huyệt Phế Du(4) của nàng truyền Địa Linh Thần sang. Bạc Nương rên lên một tiếng, người ấm dần lên.
Mưa tuyết trên đầu hai người đã trở thành cơn bão lớn. Nhật Duật ôm Bạc Nương chặt hơn, liên tục truyền huyền lực sang người nàng. Bão càng lúc càng to, Nhật Duật thấy Địa Linh Thần dần cạn kiệt, không biết hai người có thể cầm cự được đến bao giờ.
Đột nhiên từ huyệt Phế Du của Bạc Nương truyền về một nguồn sinh lực tươi mát. Luồng sinh lực đấy nhập vào trong cơ thể của Nhật Duật, cộng hưởng với Địa Linh Thần làm thần khí này đang sắp cạn kiệt lại tự động sản sinh ra.
Bão tuyết vẫn dầy xéo ngày một hung bạo trên đầu hai kẻ khốn khổ.
* * * * *
Kẻ mới bước vào mặc bộ trang phục màu xanh lục từ đầu đến chân, cả khăn buộc tóc lẫn đôi giầy của gã cũng màu xanh lục. Nếu gã cao thêm một chút thì trông lêu khêu như cây tre xanh vậy. Mà nhắc đến tre xanh, trên tay phải của gã cũng đang xoay tròn một cây sáo tre. Khuôn mặt kẻ mới đến không có gì nổi bật trừ đôi mắt. Đôi mắt gã linh hoạt, trông vừa thông minh, vừa láu cá.
Kẻ áo lục nheo mắt nhìn chằm chằm vào hai thanh niên đang bị vùi dập trong cơn bão tuyết. Lam phu nhân không quay lại, cất giọng lạnh lùng hỏi gã:
- Hòe, công việc các nơi thế nào rồi?
- Thưa phu nhân, Tam Trấn còn lại đã xử lý xong. Trấn Tây vốn Linh Lang bỏ đi từ trước nên thu xếp rất nhanh. Trấn Đông giao cho Kê mọi thứ rất tốt, Long Đỗ đã bị hút linh hồn. Trấn Nam rốt cục thì tên ngốc Ngư suýt làm hỏng việc, may mà tôi đến kịp. Tuy nhiên hiện giờ có sự tình phát sinh, Hắc Hổ bị Không Tăng đánh trọng thương. Hộp Rồng cũng bị lão sư già cướp mất.
Lam phu nhân nghe xong không nói gì tuy nhiên Hòe cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách rõ rệt.
- Thu Hồn Nhập Liễn! - Lam phu nhân lạnh lùng cất tiếng.
Tấm gương bát quái xoay vòng trên không, chiếu ra những tia sáng chói mắt nhằm thẳng vào người bức tượng đồng đen đang chìm giữa cơn bão tuyết. Vòng sáng xanh bao phủ xung quanh tượng đồng bị tia sáng từ gương đánh cho tắt lụi. Đúng khi vòng sáng xanh biến mất, một tiếng rồng gào chợt cất lên thảm thiết. Cột sáng sau lưng tượng đồng chuyển dần sang màu đỏ. Lát sau tiếng rồng nhỏ dần rồi tắt hẳn, cột sáng cũng hoàn toàn biến mất. Từ trong người tượng đồng bay ra một quả cầu ánh sáng. Quả cầu vừa xuất hiện liền bị hút luôn vào trong gương bát quái. Lam phu nhân phẩy tay áo, thu gương lại. Hòe thấy thế thì cười khành khạch, nói:
- Như vậy Thăng Long Tứ Trấn giờ đã bị phong ấn hoàn toàn. Việc Không Tăng, người định thế nào?
Lam phu nhân không đáp mà hỏi lại Hòe:
- Hồ đâu rồi?
Hòe nhún vai, trả lời:
- Hồ trọng thương lại lên cơn điên, đã chạy đi mất dạng!
Lam phu nhân nghe thế thì cau mày, nói:
- Đi cũng tốt, kẻ nửa điên nửa tỉnh vốn không thể dùng được. Ngươi cùng Ngư về sứ quán canh gác, rồi bảo Kê mau chóng lên đường đến phủ Cao Sơn. Ta đi trước!
Lam phu nhân nói đoạn ném tấm gương bát quái về phía Hòe. Gã áo lục chụp lấy tấm gương rồi hỏi lại:
- Sao lại đến phủ Cao Sơn, Không Tăng chạy về đấy ư?
Lam phu nhân tức giận rít lên:
- Tên Không Tăng khốn kiếp dám lừa ta. Hắn giả vờ đồng ý với đề nghị của ta giúp phục hưng nhà Lý, để đổi lấy việc bỏ mặc các long mạch tại Tứ Trấn Thăng Long. Ai ngờ nhân lúc chúng ta bận rộn việc phong ấn, hắn lại đánh lén sứ quán cướp lấy Hộp Rồng. Có điều hắn đánh giá ta hơi thấp, hắn mưu tính những gì ta đều biết rõ. Lần này ta phải đích thân đi bắt hắn để trị tội.
Lam phu nhân nói xong cũng không thấy di chuyển gì, thân hình đột nhiên biến mất rồi hiện ra ở cửa trước hậu điện. Lại thấy nhoáng lên một cái, bà ta đã hoàn toàn đi khuất. Hòe đút gương bát quái vào người, nhìn hai kẻ tội nghiệp đang bị cơn bão tuyết giày xéo giữa sân rồi phất tay. Một luồng sáng màu lục từ phía gã phóng ra bao bọc lấy thân thể hai kẻ thanh niên.
- Ta đi làm cho xong việc đã, sống sót hay không đành hy vọng vào cơ duyên và huyền lực bản thân các ngươi thôi!
Nói dứt lời bóng lục chớp lên, Hòe nhảy qua bờ tường mất dạng.
* * * * *
* Chú thích:
- (1) Huyền Vũ: là một trong Tứ Tượng và là vị thần phương Bắc của Đạo Giáo. Tượng trưng của ông là hình ảnh rùa cõng rắn. (Các vị thần trấn giữ bốn phương của Đạo giáo bao gồm Thanh Long phương Đông, Bạch Hổ phương Tây, Huyền Vũ phương Bắc và Chu Tước phương Nam). Hiện nay tại đền Quán Thánh đầu đường Thanh Niên, Hà Nội vẫn còn bức tượng đồng đen của thần Trấn Vũ.
- (2) Đại khai sát giới: có nghĩa là chém giết thẳng tay.
- (3) Kỳ kinh bát mạch: là tám đường lớn chứa chân khí trong cơ thể con người bao gồm các mạch là Xung, Đới, Đốc, Nhâm, Âm Kiêu, Dương Kiêu, Âm Duy và Dương Duy.
- (4) Huyệt Phế Du: là huyệt quan trọng nằm sau lưng, tác động đến tim, phổi của con người.
Tác giả :
Vũ Phiên