Thần Chiến Triều Trần
Quyển 2 - Chương 38: Vũ điệu hút máu

Thần Chiến Triều Trần

Quyển 2 - Chương 38: Vũ điệu hút máu

- Cửu Ngũ Càn, Phi Long Tại Thiên(1)!

Con rồng khí xuất phát từ đầu gươm gỗ, gầm lên hung dữ rồi lao thẳng vào người Thạch Sơn.

- Hay lắm lão già kia, huyền thuật đạo sĩ của ngươi thật không tệ! - Thạch Sơn nói đoạn cười lên khanh khách.

Tiếng cười gã lên cao dần, cuối cùng hóa thành tiếng vút sắc nhọn như ngọn giáo đâm vào tai người khác. Cùng với tiếng cười, cả người Thạch Sơn bất chợt trở nên mờ ảo.

Con rồng như mũi tên khổng lồ bắn tới, lạ lùng thay lại xuyên qua người Thạch Sơn nhẹ nhàng giống đá chìm hồ nước. Rồng khí tấn công trúng mục tiêu mà không thấy va chạm gì thì ngơ ngác quay tròn trên không.

Thạch Sơn bất ngờ hiện ra ngay phía trên Đạo Thậm:

- Lão già, đỡ chiêu!

Hai bàn tay Thạch Sơn thò ra hóa thành đôi vuốt sắc to, nhắm đầu sư tổ Thái Thanh bổ xuống.

- Yêu quái chớ đắc thắng!

Đạo Thậm không hề hốt hoảng, khua gươm gỗ lên che đầu. Những tưởng gươm gỗ sẽ dễ dàng bị vuốt sắc bóp nát, ngờ đâu hàng loạt tiếng chan chát vang lên, gươm gỗ đã gạt được hết mấy đòn của Thạch Sơn.

- Đỡ này!

Đạo Thậm đột ngột chuyển từ thủ sang công, phóng ra mấy gươm đâm lên trên. Thạnh Sơn thân pháp cũng rất mau lẹ, nhanh chóng tránh được hết. Con rồng khí thì sau khi Đạo Thậm dùng gươm gỗ để chiến đấu đã từ từ biến mất. Thạch Sơn tránh đòn xong liền bay cách ra một quãng, nheo mắt nhìn vũ khí của sư tổ Thái Thanh, nói:

- Khá lắm, không ngờ cây gỗ mục trên tay ngươi lại là một thanh gươm báu!

Đạo Thậm nghe đối phương khen thanh gươm thì chỉ cười khẩy mà không thèm trả lời.

- Nếu ta không lầm thì thanh gươm này làm từ gỗ cây Chiên Đàn ngàn năm tuổi mới có được độ rắn chắc không gì sánh nổi như vậy! – Thạch Sơn vẫn bay lơ lửng trên không, đưa đôi vuốt sắc lên miệng vừa liếm vừa nói.

Đạo Thậm nghe thế thì đáp:

- Đây là thanh Xương Cuồng Mộc Kiếm(2) do khi xưa ta hạ cây Chiên Đàn thành tinh rồi luyện thành.

Thạch Sơn gật đầu:

- Thảo nào, đúng là thần binh. Thêm thanh gươm này thì ta có hứng thú chơi đùa với ngươi chút nữa!

Đạo Thậm cười lạnh một tiếng:

- Sau lần này ta lại có thêm đôi vuốt cáo!

Thạch Sơn cười lên khanh khách, đáp trả:

- Lão có bản lĩnh thì cứ thử xem!

Nói đoạn Thạch Sơn bay cả người lên cao. Gã càng bay càng nhanh, càng nhanh càng mờ, loáng một cái đã bay từ trái sang phải, từ Đông sang Tây, hình bóng ngập đầy trời.

- Nghìn Vạn Bóng Hình!

Thạch Sơn đã ngừng bay. Nhưng bên Đông cũng có Thạch Sơn, bên Tây cũng có Thạch Sơn, trên cũng Thạch Sơn mà dưới cũng là Thạch Sơn. Hàng trăm Thạch Sơn lơ lửng chật kín bầu trời. Cả bọn Thạch Sơn cất tiếng cười cùng lúc, giọng the thé lên cao trở thành tiếng ù ù như hàng vạn con ong khổng lồ thi nhau vỗ cánh.

- Vuốt Sắc Xé Xác! - Mấy trăm Thạch Sơn hô lớn, khí thế bạt núi ngăn sông, cùng nhau lao thẳng về phía Đạo Thậm.

- Yêu quái đã bị thương mà vẫn còn ghê gớm thật. Ta đành phải sử dụng chiêu độc với ngươi vậy! - Đạo Thậm thu gươm về trước ngực, tay trái bắt quyết, mắt nhắm nghiền, mặt đầy vẻ căng thẳng.

- Vô Vi Kiếm Pháp chiêu thứ nhất, Gió Thổi Mưa Đập!

Đạo Thậm đâm gươm ra, động tác cực kỳ chậm rãi. Nếu trăm Thạch Sơn lao tới như sấm rung chớp giật thì chiêu Đạo Thậm đâm ra lại như bà già xâu kim. Ấy vậy mà đám Thạch Sơn chưa lao đến nơi, gươm của Đạo Thậm đã đâm xong trước. Một gươm vừa xong, liền khiến gió nổi vù vù, mưa bay nước cuốn, biến thành cơn lốc khổng lồ. Mấy trăm Thạch Sơn bị cuốn vào cơn lốc, nhanh chóng bị xé nát để lại những tràng gào rú lạnh người. Cuối cùng tất cả ảo ảnh đều tan hết, chỉ còn lại một Thạch Sơn duy nhất. Thanh gươm từ từ đâm tới chạm vào Thạch Sơn cuối cùng.

- Tách Thân Chuyển Hồn! - Thạch Sơn gào lớn vừa lúc gươm chạm vào áo ngoài của gã.

Một tiếng “bụp" vang lên, máu bắn tung tóe khắp trời. Bọn Nhật Duật nhanh chóng núp sau bức tường đổ gần đấy để tránh máu bắn phải. Đạo Thậm thu gươm về, thở hồng hộc. Chiêu này của lão tuy thành công nhưng huyền lực sử dụng cho chiêu thức rất nhiều. Đạo Thậm vốn không đủ khả năng để đánh ra nhưng cứ cố gắng quá nên đã trọng thương. Thạch Sơn xuất hiện trở lại ở đằng xa, trông gã mờ nhạt xa xăm như hồn ma. Mặt gã trắng buốt, máu từ miệng chảy xuống làm ướt đẫm vạt áo trước ngực.

- Ha ha ha… - Thạch Sơn lại cất lên một tràng cười dài, trông dáng vẻ vô cùng điên loạn.

- Yêu nghiệt, tuy ngươi kịp phân thân tránh đòn nhưng bị thương không nhẹ đâu. Mau bó tay chịu trói đi! - Đạo Thậm cất tiếng quát, tuy nhiên hơi thở đã trở nên nặng nhọc chứng tỏ tình thế không khá hơn Thạch Sơn là mấy.

- Ha ha ha…

Đáp lại lời của sư tổ Thái Thanh chỉ là tràng cười dài của Thạch Sơn. Gã vẫn cười điên cuồng, cười mãi không dứt, càng cười càng rùng rợn. Cuối cùng khi Thạch Sơn ngừng cười, cả người gã đã dính bê bết máu, đôi con mắt thì rực đỏ. Trông gã như một kẻ vừa bò lên từ ao máu.

- Ngươi làm ta thật sự nổi điên rồi. Bây giờ thì đừng trách ta độc ác. Mấy kẻ đang thập thò dưới kia thật không may phải chịu chung số phận với ngươi!

Thạch Sơn nói đoạn dang rộng hai tay ra, hô lớn:

- Các ngươi cùng nhảy với ta nào! Vũ Điệu Hút Máu!

Lời hô của Thạch Sơn vừa dứt, Nhật Duật đột nhiên thấy tất cả mọi thứ đều bị xóa nhòa. Quán Trấn Vũ, Đạo Thậm, Bạc Nương, Liễu, Đông A Xích Thố và thậm chí cả Thạch Sơn, tất thảy đều biến mất trong một cái chớp mắt. Trước mặt Chiêu Văn Vương giờ đây chỉ là một màn đỏ rực.

Rồi đột nhiên có tiếng gió ở đâu vang tới nghe vi vu như tiếng hát. Đúng rồi, mà đúng là tiếng hát thật. Tiếng hát ngày một gần, một rõ. Nhật Duật không nghe ra được lời bài hát, chỉ biết tiếng hát rất mượt mà, êm đềm, giai điệu thì thanh thoát, nhẹ nhàng. Đột nhiên tiếng hát chuyển tông, mạnh mẽ hơn, sôi động hơn, Chiêu Văn Vương thấy bản thân đang tự nhảy múa theo tiếng hát. Tiếng hát lại lên cao hơn nữa, Nhật Duật thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh. Các mạch máu trong cơ thể chàng như hòa nhịp cùng tiếng hát.

Tiếng hát trở nên dồn dập, cơ thể Nhật Duật không khống chế được bị cuốn theo tiếng hát. Chiêu Văn Vương bắt đầy nhảy, rồi chàng cứ nhảy mãi, nhảy mãi với tâm trạng cực kỳ vui tươi, sảng khoái. Nhật Duật thấy mình có thể tiếp tục nhảy không ngừng nghỉ cho đến khi kiệt sức mà chết. Tiếng hát càng lúc càng dữ dội hơn. Nhật Duật đang nhảy đến độ mê say, nhảy đến mức điên dại thì đột nhiên nghe thấy như có tiếng thì thào bên tai. Tiếng thì thào tuy rất nhỏ nhưng làm tốc độ nhảy múa của chàng chậm lại. Sau đó Duật lại mơ hồ nghe tiếng người gọi, tiếng người mỗi lúc một gần rồi trở thành tiếng quát lớn:

- BÚT PHIÊU VẼ ƯNG!

Đi kèm tiếng quát là một tiếng “QUÁC" chói tai. Màn đỏ biến mất, đêm đen đột ngột quay trở lại.

Chiêu Văn Vương ngồi phịch xuống đất, thân thể rã rời. Chàng chưa bao giờ thấy kiệt sức như vậy. Lúc ngồi xuống, Nhật Duật mới phát hiện ra máu đã thấm ướt ngực chàng từ bao giờ. Chợt có tiếng bước chân lại gần, Duật liền ngẩng đầu nhìn lên. Trước mặt chàng hiện ra khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ lo âu.

- Vương không sao chứ? - Vi Mai, chính là Mai đang hỏi.

Duật biết mình rất không ổn nhưng chàng vẫn lắc đầu. Vi Mai thấy thế bảo:

- Vương mau sử dụng Địa Linh Thần hồi phục lại đi, chàng vừa bị hút không ít máu đâu. Cứ để Thạch Sơn cho bọn tôi đối phó!

Nhật Duật nhìn lên bầu trời thì thấy Ngô Soạn cùng một đàn chim ưng và Liễu đang tấn công Thạch Sơn tới tấp. Thạch Sơn sử dụng đôi móng vuốt khổng lồ vừa chạy vừa đánh trả.

- Điệu múa rút cạn máu của người khác, tên Thạch Sơn này rất có thể chính là kẻ đã gây ra thảm kịch tại bến Tây Dương. May cho vương và lão đạo sĩ già là Bạc Nương kịp thời dùng huyền thuật để bảo vệ và bọn tôi đến đúng lúc, không thì đã có thêm hai cái xác khô rồi. Phán sự bảo long mạch phải được giữ vững bằng mọi giá. Vương nhanh chóng hồi phục rồi vào trong quán xem thế nào.

Nhật Duật gật đầu, nói:

- Nàng nhớ cẩn thận đấy! Tên Thạch Sơn này là Hồ, một trong Thượng Cổ Tứ Yêu!

- Hồ? Là cáo tinh ư? - Vi Mai hỏi lại giọng ngạc nhiên. - Thảo nào gã ghê gớm như vậy. Tôi biết rồi, vương mau trị thương đi!

Vi Mai nói xong liền chạy ra dưới chỗ trận chiến. Nàng tung gươm lên không biến hóa thành con rắn xanh bay thẳng lên trên hỗ trợ cho Ngô Soạn và Liễu. Về phần Nhật Duật thì chàng ngồi xếp bằng xuống đất rồi nhắm mắt tập trung, sử dụng Địa Linh Thần trị thương. Chàng vốn chỉ bị mất máu chứ nội tạng bên trong chưa tổn hại, lại thêm Địa Linh Thần gần nguồn long mạch nên khí linh cộng hưởng rất mạnh mẽ, Nhật Duật vận dụng Nghịch Chuyển Khí huy động Địa Linh Thần chạy khắp người một lượt là đã cảm thấy cơ thể khoan khoái, tràn đầy sinh lực.

Khi Chiêu Văn Vương mở mắt ra, thì thấy Bạc Nương đang ngồi ngắm chàng từ lúc nào.

- Anh khỏe lại rồi! – Cô gái nhỏ vui mừng kêu to.

Nhật Duật mỉm cười với cô, nói:

- Cảm ơn em, không có em thì ta đã thành xác khô!

Bạc Nương cười, đáp:

- Anh… anh làm em lo quá. Mặc dù em đã cố gắng bảo vệ màu trắng trong người anh nhưng tên mặt trắng kia lợi hại lắm… cứ làm màu trắng đấy nhảy nhót mãi không thôi. May mà mọi người đến kịp!

Nhật Duật cảm động đáp:

- Lần này em đã cứu ta một mạng!

Đạo Thậm đang đứng gần đấy bỗng cất tiếng:

- Chiêu Văn Vương, nếu đức ông đã khỏe rồi thì mau theo tôi vào cứu thần Trấn Vũ nhanh kẻo không kịp!

Sư tổ Thái Thanh nói đoạn xoay người chạy vào trong quán. Nhật Duật đứng dậy nắm tay Bạc Nương chạy theo lão ta.

Quán Trấn Vũ vốn được xây dựng khang trang, nhà Trần sùng bái Đạo Giáo nên khi lên ngôi lại càng gắng sức tu sửa. Quán có tường cao bao quanh, trong sân lát đá, giữa sân có một chiếc lư khổng lồ hương khói quanh năm. Hai bên sân quán có hàng cây to tỏa bóng mát che toàn bộ công trình. Tuy nhiên khi ba người bọn Nhật Duật chạy vào bên trong thì chỉ thấy tường rơi, ngói đổ, lư hương nứt vỡ, cây cối bật gốc, nào còn vẻ tĩnh lặng, uy nghiêm như mọi khi. Bọn họ nhanh chóng băng qua khoảng sân ngổn ngang đất đá, qua điện chính vào đến hậu điện.

Đằng sau hậu điện lại có một khoảng sân lớn, cột sáng xuất phát từ nơi này. Án trước cột sáng là bức tượng khổng lồ bằng đồng đen, xung quanh bức tượng tỏa ra các luồng sáng xanh lam bảo vệ. Ngay trước mặt bức tượng có một tấm gương bát quái(3) đang bay lơ lửng, phát ra ánh sáng chói mắt liên tục tấn công luồng sáng xanh lam trên tượng đồng.

Ngoài tấm gương bát quái ra thì vây xung quanh tượng đồng còn có một lũ quỷ đông đảo đứng chật cả sân. Bọn quỷ mắt xanh, nanh đỏ, mình mặc áo giáp, tay xách theo gươm hoặc giáo. Đứng đầu lũ quỷ là một quỷ tướng. Quỷ tướng thân hình cao lớn, mặt bẹt, nanh sắc, đang chỉ huy bọn binh lính không ngừng vung gươm, giáo lên bổ xuống tượng đồng để hỗ trợ cho tấm gương bát quái.

Đạo Thậm trông thấy cảnh đấy thì không mất thời gian chào hỏi nhiều, dù vừa bị nội thương không nhẹ nhưng lão vẫn vung gươm Xương Cuồng tấn công lũ quỷ tới tấp. Nhật Duật đứng chắn phía trước Bạc Nương, sử dụng Địa Lôi Phục chưởng pháp đánh từ Đông sang Tây. Lũ quỷ bị tấn công bất ngờ thì ngay lập tức nhốn nháo.

* * * * *

* Chú thích:

- (1) Cửu Ngũ Càn: là hào thứ năm trong quẻ Thuần Càn của Kinh Dịch. Quẻ này đầy đủ là “Phi long tại thiên, lợi kiến đại nhân" có nghĩa rồng bay trên trời, ra mắt đại nhân thì lợi.

- (2) Xương Cuồng Mộc Kiếm: Tức là thanh gươm gỗ có tên Xương Cuồng. Trong Lĩnh Nam Chích Quái có ghi chép sự tích về thần Xương Cuồng do một cây Chiên Đàn thành tinh hóa thành.

- (3) Gương bát quái: là tấm gương có vẽ hình bát quái dùng để hàng yêu phục ma. Trước cửa các nhà thường đều có treo gương này để ngăn ngừa ma quỷ.
Tác giả : Vũ Phiên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại