Thần Chết Mỉm Cười: Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo
Chương 41: Thịnh Diệp Kiêu
Bạc Á Thần tuy lấy làm kì lạ vì việc An Tịnh Tuyết đột nhiên hủy bỏ ý định nghỉ học, nhưng vẫn thản nhiên đáp:
“Được. Lát anh đưa em đi."
Dù nói vậy, trong lòng Bạc Á Thần vẫn tràn đầy hối tiếc và có chút bực dọc. Anh đã lên kế hoạch hẹn hò cho hai người cả ngày hôm nay rồi, không ngờ lại thành công cốc. Nghĩ đến những gì mình vừa loáng thoáng nghe được lúc ở trong phòng tắm, mắt Bạc Á Thần khẽ lóe lên tia sáng lạnh. Xem ra anh không điều tra tổ chức sát thủ của An Tịnh Tuyết thì không được, cô vợ nhỏ của anh sao có thể làm cỗ máy cho kẻ khác sai bảo chứ.
--- --------
Đợi An Tịnh Tuyết và Bạc Á Thần ăn sáng xong đã gần 7 giờ, nhờ tốc độ đáng kinh ngạc của chiếc Roll-Royce Phantom Extended Wheelbase mà An Tịnh Tuyết vẫn chưa bị trễ. Tuy nhiên, sự xuất hiện của cô lại làm đám ruồi nhặn nào đó trong lớp đều kinh ngạc.
“Không phải nói con nhỏ đó bị bắt cóc ư, sao nó lại đi học?"
“Trời ơi, đúng là không thể tin được mà."
…
Trần Ngọc Nhiên vừa nãy còn đang cùng đám xu nịnh hả hê vì việc An Tịnh Tuyết bị bắt cóc chiều qua, bây giờ thấy cô vẫn còn lành lặn không hề hấn gì liền cực kì khó chịu. Cô ta nhìn sang La Bích Như đang làm bài tập bên cạnh, cố tình nói to:
“Mình cứ tưởng nó chết mất xác rồi chứ. Mạng của mấy đứa bị bao nuôi luôn lớn thế sao?"
An Tịnh Tuyết giống như không nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, thản nhiên ngồi vào chỗ của mình. Nếu không phải nhiệm vụ biến đổi có liên quan đến học viện Thanh Nhật, cô đã nghỉ học từ lâu rồi, việc gì phải ngồi chung phòng với lũ thiểu não này. Hy vọng “hắn" sẽ ra tay nhanh để cô sớm hoàn thành công việc, nếu không thì thật tốn thời gian.
La Bích Như một tay âm thầm nắm chặt gấu váy, sâu trong ánh mắt lóe lên tia ghen ghét thâm độc. Cô ta không ngờ An Tịnh Tuyết lại được giải cứu nhanh như vậy, hơn nữa cả người đều hoàn hảo không một vết thương. Cô ta thậm chí còn ước An Tịnh Tuyết sẽ bị bọn bắt cóc kia chà đạp đến chết, không ngờ…Chẳng lẽ là do Bạc Á Thần đã chịu bỏ ra một khoảng tiền lớn để chuộc người sao? Nghĩ đến đây, La Bích Như càng tức giận hơn. Tiện nhân, cư nhiên dám mê hoặc vị hôn phu tương lai của cô ta, đợi cô ta lên làm Bạc thiếu phu nhân rồi, người đầu tiên phải nhận trừng phạt nhất định là An Tịnh Tuyết.
Đột nhiên, La Bích Như nhớ tời bài kiểm tra thực lực mà An Tịnh Tuyết làm hôm qua. Cô ta cười thầm trong lòng, dịu giọng nói:
“An đồng học, mình nghe nói bạn bị bắt cóc. Bạn không sao chứ, cảnh sát đã bắt được bọn bắt cóc chưa?"
An Tịnh Tuyết không thèm trả lời hay liếc cô ta lấy một cái, dứt khoát đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh. Chẳng qua chỉ là những câu hỏi giả tạo mà thôi, đáp lại chỉ tốn nước bọt vô ích.
La Bích Như bị lơ đẹp liền rất tức giận. Tuy nhiên cô ta vẫn cố giữ vỏ bọc thiện lương thánh mẫu của mình, tiếp tục nói:
“Mình biết bạn bị kinh sợ một phen nên không muốn nói chuyện. Hy vọng kết quả bài kiểm tra thực lực có thể khiến bạn vui hơn."
Trần Ngọc Nhiên nghe vậy liền phá lên cười sằng sặc. Cô ta nhìn An Tịnh Tuyết một cái, sau đó liền không tiếc lời trào phúng:
“Trời ạ, Bích Như, cậu đang nói mơ à? Kết quả bài kiểm tra có thể khiến cô ta vui hơn, có mà khiến cô ta bị đuổi học thì có! Ha ha, cậu không nhắc thì mình cũng quên mất đấy. Ê, An Tịnh Tuyết, chắc mày sẽ không viện cớ bị tổn thương tinh thần để không bị đuổi học chứ?"
Cả lớp cũng hùa theo Trần Ngọc Nhiên cười ầm lên chế giễu. Dù sao không ai ở đây ưa An Tịnh Tuyết cả, nhất là sau khi họ bị cô dọa một phen vào ngày hôm kia. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, bởi vì lớp này toàn bộ đều là thiên kim tiểu thư mắt cao hơn đầu, sớm đã quen bắt nạt chèn ép người khác, nay lại bị người khác làm cho sợ hãi như vậy thì sao không cảm thấy nhục nhã được chứ. An Tịnh Tuyết giống như một cái gai trong mắt bọn họ, mà họ chỉ ước gì cái gai này bị nhổ ra càng sớm càng tốt.
Lúc này, cánh cửa lớp đột nhiên bật mở. Tuy nhiên người đi vào không phải Lương Đống mà lại là Trần Phùng, mỹ nam ánh dương đã vắng mặt hai hôm nay. Cậu ta vừa đến liền chạy tới chỗ An Tịnh Tuyết, lo lắng hỏi han:
“An Tịnh Tuyết, cậu không sao chứ?"
An Tịnh Tuyết nhìn vẻ mặt đầy quan tâm của Trần Phùng, âm thầm thấy kì lạ không thôi. Cô nhớ mình và cậu ta không hề thân thiết đến mức này, vậy tại sao cậu ta lại có thái độ như thế chứ.
“Cậu không nhìn thấy sao?"
An Tịnh Tuyết lạnh nhạt đáp lại một câu khiến Trần Phùng ngây người ra. Phải mất một phút cậu ta mới hiểu cô muốn nói gì, ngay lập tức khuôn mặt điển trai liền xuất hiện vẻ dở khóc dở cười. Lần đầu tiên có một cô gái lạnh nhạt với cậu ta như vậy, nhất thời Trần Phùng không biết làm sao, cuối cùng đành đi về chỗ ngồi của mình.
Nhưng, ý định chinh phục An Tịnh Tuyết trong lòng Trần Phùng không hề giảm đi mà còn tăng lên ngùn ngụt. Rất đơn giản, lòng kiêu ngạo của cậu ta không chấp nhận mình bị một cô gái coi thường, hơn nữa cậu ta còn có ham muốn được thấy cảnh An Tịnh Tuyết say mê mình đắm đuối rồi bị mình đá đi như giẻ rách. Cảm giác lúc đó…nhất định sẽ rất tuyệt. Trần Phùng âm thầm liếm môi.
Châu Hạo Đình ngồi im lặng quan sát nãy giờ, cuối cùng khi thấy cảnh Trần Phùng bị xấu mặt liền nhếch miệng cười thích thú. Ngay từ lần đầu nhìn thấy An Tịnh Tuyết, cậu ta đã biết cô tuyệt đối không đơn giản. Nếu như lời đồn là thật, An Tịnh Tuyết là người của tổng giám đốc tập đoàn XSX, như vậy Trần Phùng đang chọc phải tổ kiến lửa rồi, không chừng tập đoàn Thiên Mỹ cũng liên lụy theo. Ha ha, chỉ cần nghĩ đến tương lai thê thảm của Trần Phùng, Châu Hạo Đình lại vô cùng vui sướng. Trần Phùng, để xem lúc đó mày còn có khả năng đi cướp bạn gái của người khác nữa không!!!
Bấy giờ, cửa lớp lại bật mở lần nữa. Lương Đống mang theo khuôn mặt mừng rỡ bước vào, đằng sau còn dẫn theo một người thanh niên cao ráo. An Tịnh Tuyết vừa nhìn thấy anh ta liền nở nụ cười khát máu mờ nhạt. Cuối cùng cũng tới rồi.
“Các em, hôm nay lớp chúng ta có hai tin mừng. Tin thứ nhất là trò An Tịnh Tuyết đã đạt điểm tối đa của bài kiểm tra thực lực hôm qua. Tin thứ hai là…"
Không hề quan tâm đến vẻ mặt “kinh hoàng thảng thốt" của cả lớp, ông ta nói tiếp:
“…cậu Thịnh Diệp Kiêu đây là trợ giảng mới của tôi, sẽ cùng tôi quản lý và chăm sóc các em! Một tràng vỗ tay chúc mừng nào!"
“Được. Lát anh đưa em đi."
Dù nói vậy, trong lòng Bạc Á Thần vẫn tràn đầy hối tiếc và có chút bực dọc. Anh đã lên kế hoạch hẹn hò cho hai người cả ngày hôm nay rồi, không ngờ lại thành công cốc. Nghĩ đến những gì mình vừa loáng thoáng nghe được lúc ở trong phòng tắm, mắt Bạc Á Thần khẽ lóe lên tia sáng lạnh. Xem ra anh không điều tra tổ chức sát thủ của An Tịnh Tuyết thì không được, cô vợ nhỏ của anh sao có thể làm cỗ máy cho kẻ khác sai bảo chứ.
--- --------
Đợi An Tịnh Tuyết và Bạc Á Thần ăn sáng xong đã gần 7 giờ, nhờ tốc độ đáng kinh ngạc của chiếc Roll-Royce Phantom Extended Wheelbase mà An Tịnh Tuyết vẫn chưa bị trễ. Tuy nhiên, sự xuất hiện của cô lại làm đám ruồi nhặn nào đó trong lớp đều kinh ngạc.
“Không phải nói con nhỏ đó bị bắt cóc ư, sao nó lại đi học?"
“Trời ơi, đúng là không thể tin được mà."
…
Trần Ngọc Nhiên vừa nãy còn đang cùng đám xu nịnh hả hê vì việc An Tịnh Tuyết bị bắt cóc chiều qua, bây giờ thấy cô vẫn còn lành lặn không hề hấn gì liền cực kì khó chịu. Cô ta nhìn sang La Bích Như đang làm bài tập bên cạnh, cố tình nói to:
“Mình cứ tưởng nó chết mất xác rồi chứ. Mạng của mấy đứa bị bao nuôi luôn lớn thế sao?"
An Tịnh Tuyết giống như không nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, thản nhiên ngồi vào chỗ của mình. Nếu không phải nhiệm vụ biến đổi có liên quan đến học viện Thanh Nhật, cô đã nghỉ học từ lâu rồi, việc gì phải ngồi chung phòng với lũ thiểu não này. Hy vọng “hắn" sẽ ra tay nhanh để cô sớm hoàn thành công việc, nếu không thì thật tốn thời gian.
La Bích Như một tay âm thầm nắm chặt gấu váy, sâu trong ánh mắt lóe lên tia ghen ghét thâm độc. Cô ta không ngờ An Tịnh Tuyết lại được giải cứu nhanh như vậy, hơn nữa cả người đều hoàn hảo không một vết thương. Cô ta thậm chí còn ước An Tịnh Tuyết sẽ bị bọn bắt cóc kia chà đạp đến chết, không ngờ…Chẳng lẽ là do Bạc Á Thần đã chịu bỏ ra một khoảng tiền lớn để chuộc người sao? Nghĩ đến đây, La Bích Như càng tức giận hơn. Tiện nhân, cư nhiên dám mê hoặc vị hôn phu tương lai của cô ta, đợi cô ta lên làm Bạc thiếu phu nhân rồi, người đầu tiên phải nhận trừng phạt nhất định là An Tịnh Tuyết.
Đột nhiên, La Bích Như nhớ tời bài kiểm tra thực lực mà An Tịnh Tuyết làm hôm qua. Cô ta cười thầm trong lòng, dịu giọng nói:
“An đồng học, mình nghe nói bạn bị bắt cóc. Bạn không sao chứ, cảnh sát đã bắt được bọn bắt cóc chưa?"
An Tịnh Tuyết không thèm trả lời hay liếc cô ta lấy một cái, dứt khoát đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh. Chẳng qua chỉ là những câu hỏi giả tạo mà thôi, đáp lại chỉ tốn nước bọt vô ích.
La Bích Như bị lơ đẹp liền rất tức giận. Tuy nhiên cô ta vẫn cố giữ vỏ bọc thiện lương thánh mẫu của mình, tiếp tục nói:
“Mình biết bạn bị kinh sợ một phen nên không muốn nói chuyện. Hy vọng kết quả bài kiểm tra thực lực có thể khiến bạn vui hơn."
Trần Ngọc Nhiên nghe vậy liền phá lên cười sằng sặc. Cô ta nhìn An Tịnh Tuyết một cái, sau đó liền không tiếc lời trào phúng:
“Trời ạ, Bích Như, cậu đang nói mơ à? Kết quả bài kiểm tra có thể khiến cô ta vui hơn, có mà khiến cô ta bị đuổi học thì có! Ha ha, cậu không nhắc thì mình cũng quên mất đấy. Ê, An Tịnh Tuyết, chắc mày sẽ không viện cớ bị tổn thương tinh thần để không bị đuổi học chứ?"
Cả lớp cũng hùa theo Trần Ngọc Nhiên cười ầm lên chế giễu. Dù sao không ai ở đây ưa An Tịnh Tuyết cả, nhất là sau khi họ bị cô dọa một phen vào ngày hôm kia. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, bởi vì lớp này toàn bộ đều là thiên kim tiểu thư mắt cao hơn đầu, sớm đã quen bắt nạt chèn ép người khác, nay lại bị người khác làm cho sợ hãi như vậy thì sao không cảm thấy nhục nhã được chứ. An Tịnh Tuyết giống như một cái gai trong mắt bọn họ, mà họ chỉ ước gì cái gai này bị nhổ ra càng sớm càng tốt.
Lúc này, cánh cửa lớp đột nhiên bật mở. Tuy nhiên người đi vào không phải Lương Đống mà lại là Trần Phùng, mỹ nam ánh dương đã vắng mặt hai hôm nay. Cậu ta vừa đến liền chạy tới chỗ An Tịnh Tuyết, lo lắng hỏi han:
“An Tịnh Tuyết, cậu không sao chứ?"
An Tịnh Tuyết nhìn vẻ mặt đầy quan tâm của Trần Phùng, âm thầm thấy kì lạ không thôi. Cô nhớ mình và cậu ta không hề thân thiết đến mức này, vậy tại sao cậu ta lại có thái độ như thế chứ.
“Cậu không nhìn thấy sao?"
An Tịnh Tuyết lạnh nhạt đáp lại một câu khiến Trần Phùng ngây người ra. Phải mất một phút cậu ta mới hiểu cô muốn nói gì, ngay lập tức khuôn mặt điển trai liền xuất hiện vẻ dở khóc dở cười. Lần đầu tiên có một cô gái lạnh nhạt với cậu ta như vậy, nhất thời Trần Phùng không biết làm sao, cuối cùng đành đi về chỗ ngồi của mình.
Nhưng, ý định chinh phục An Tịnh Tuyết trong lòng Trần Phùng không hề giảm đi mà còn tăng lên ngùn ngụt. Rất đơn giản, lòng kiêu ngạo của cậu ta không chấp nhận mình bị một cô gái coi thường, hơn nữa cậu ta còn có ham muốn được thấy cảnh An Tịnh Tuyết say mê mình đắm đuối rồi bị mình đá đi như giẻ rách. Cảm giác lúc đó…nhất định sẽ rất tuyệt. Trần Phùng âm thầm liếm môi.
Châu Hạo Đình ngồi im lặng quan sát nãy giờ, cuối cùng khi thấy cảnh Trần Phùng bị xấu mặt liền nhếch miệng cười thích thú. Ngay từ lần đầu nhìn thấy An Tịnh Tuyết, cậu ta đã biết cô tuyệt đối không đơn giản. Nếu như lời đồn là thật, An Tịnh Tuyết là người của tổng giám đốc tập đoàn XSX, như vậy Trần Phùng đang chọc phải tổ kiến lửa rồi, không chừng tập đoàn Thiên Mỹ cũng liên lụy theo. Ha ha, chỉ cần nghĩ đến tương lai thê thảm của Trần Phùng, Châu Hạo Đình lại vô cùng vui sướng. Trần Phùng, để xem lúc đó mày còn có khả năng đi cướp bạn gái của người khác nữa không!!!
Bấy giờ, cửa lớp lại bật mở lần nữa. Lương Đống mang theo khuôn mặt mừng rỡ bước vào, đằng sau còn dẫn theo một người thanh niên cao ráo. An Tịnh Tuyết vừa nhìn thấy anh ta liền nở nụ cười khát máu mờ nhạt. Cuối cùng cũng tới rồi.
“Các em, hôm nay lớp chúng ta có hai tin mừng. Tin thứ nhất là trò An Tịnh Tuyết đã đạt điểm tối đa của bài kiểm tra thực lực hôm qua. Tin thứ hai là…"
Không hề quan tâm đến vẻ mặt “kinh hoàng thảng thốt" của cả lớp, ông ta nói tiếp:
“…cậu Thịnh Diệp Kiêu đây là trợ giảng mới của tôi, sẽ cùng tôi quản lý và chăm sóc các em! Một tràng vỗ tay chúc mừng nào!"
Tác giả :
Ngốn Ái