Thần Cấp Triệu Hoán Sư
Chương 73: Trở về
Sân ga Ngã Tư Vua đầy ắp người khi lũ trẻ tiến xuống toa xe. Ở nơi đó, Triệu Thiên Dương thấy được gia đình Weasley với mái tóc đỏ hoe, đứng túm tụm thành một đám chào đón mấy cậu con trai nhà theo học trở về.
Tất cả đều mang một bầu không khí vui vẻ, ngoài trừ một người. Đó là Harry Potter. Nhìn thằng bé thui thủi đằng sau ông dượng Dudley mà thấy thương. Người lão ta như một con heo ục ịch, nặng ngót gần một tạ. Lão quát tháo Harry, đưa tay kéo thật mạnh thằng bé đi ra … nối đuôi chính là vợ và thằng nhóc khác mập kít chẳng kém gì lão. Thậm chí là hơn thế nữa.
Triệu Thiên Dương cùng Hermione đang đứng bên một cái cột trụ. Và không cần đợi bao lâu, cả hai đã nghe tiếng gọi rối rít của bà Granger.
“Jack … Hermione … Bên đây! Ba mẹ bên này."
Ông Granger mang một bộ đồ công sở, thắt cà vạt trông rất oai vệ. Tay ông đẩy một chiếc xe kéo, dự định là gánh vác vali giùm Triệu Thiên Dương cùng Hermione.
“Ba … Mẹ!" –Hermione kêu to, lao đến ôm chầm lấy hai ông bà. Triệu Thiên Dương cũng theo sát đó. Hắn thấy ông Granger mỉm cười đưa một cái tay to bè vỗ nhẹ vào vai, ông hỏi:
“Năm học này thế nào … Các con có vui không? Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ chứ?"
“Nhiều việc xảy ra lắm ba à. Nhưng ta về nhà rồi hẵng nói tiếp!"- Hermione ngắt lời, cô bé đang rất kích động, muốn thấy lại nơi chốn yêu dấu thân thương của mình.
“Được rồi.."
Thế là cả bốn người bắt một chiếc taxi con, nó chạy băng băng qua từng con phố nhỏ … Rất gần rồi, Triệu Thiên Dương có thể cảm nhận được mái nhà lớp tôn bạc trong sự bao phủ tinh thần lực của bản thân.
Hắn bỗng nhớ đến một năm trước, mới vừa tới đây thôi, mọi thứ đều xa lạ. Nhớ lần đầu đi chơi, những ngày thấp thỏm chuẩn bị vào trường Hogwarts.Thế mà giờ này, một năm đã trôi qua, mang đi bao kỉ niệm cùng hồi ức của hắn.
À, mà nhắc tới lúc đó, Triệu Thiên Dương sực nhớ ra, quả trứng rông hắn triệu hồi ở chỗ Hermione vẫn còn chưa nở. Cô bé đã đưa lại cho Triệu Thiên Dương trong học kì, vì lí do con thú ấp ra quá lâu. Hắn vẫn cứ nhét vào giới chỉ đến hiện tại. Mà cũng quên bẵng luôn!
“Có Cổ lão … Ngài ấy chẳng nói gì cả. Chắc cũng không việc gì xảy ra đâu!"- Triệu Thiên Dương nhủ thầm.
Kí…t…….t…..!
Xe dừng đánh cái xịch trước con đường phố đang tràn ngập người qua lại. Triệu Thiên Dương vòng xuống, giúp ông Granger đánh vali vào nhà.
Hermione cùng bà Granger kế theo, vẻ mặt nhẹ nhõm. Cô bé thảy người lên ghế sofa, mắt lim dim như muốn ngủ.
Bà Granger cười cợt nói: “ Thôi, hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi, bữa trưa xong xuôi ba mẹ sẽ gọi xuống!"
Triệu Thiên Dương vọt tót lên phòng mình, hắn liên hệ ngay với Cổ lão:
“Chúng ta đã có thể đi tìm Nicholas Flamel được chưa hả ông?"
“Rồi! Ta đã tra ra vị trí người kia. Cháu muốn đi lúc nào thì gọi, ta sẽ chỉ chỗ cho."-Cỗ lão đáp lại.
“Vậy để chút đi. Cháu định tĩnh tọa chốc lát và ăn uống với mọi người đã."
“Ừm… Nhưng hành sự nhanh nhé … Ta ước chừng thời gian chỉ còn lại một tuần thôi. “
……………
Rút lui tinh thần lực ra ngoài, Triệu Thiên Dương trầm ngâm, vắt tay lên trán … Bỗng, một tiếng lách cách vang lên.
Cửa phòng mở bung ra, một cái đầu nhỏ ghé vào, ngó nghiêng khắp nơi. Thì ra là Hermione.
Cô bé dáo dác nhìn xung quanh, sau đó bước vô.
Triệu Thiên Dương lười biếng ngáp dài, hỏi: “ Là em hả … Hermione? Mau ngồi xuống giường đi!"
“Anh mệt hả Jack?"- Hermione nhỏ giọng –Em định qua chơi với anh … Nhưng nếu anh oải quá thì thôi vậy.
“E hèm … Em nằm với anh chút là hết mệt ngay..."- Triệu Thiên Dương nháy mắt, tinh quái nói.
Nhưng lạ thay, Hermione không “ hờn dỗi" như thường lệ, cô bé tựa người ngay vào ngực hắn, rúc sâu vào lòng Triệu Thiên Dương. Hai tay cô vòng qua ôm hắn thật chặt.
“Sao vậy em …? Có chuyện gì à?"
“E…m.. không biết nữa…!" – Hermione nhút nhát nói- Em cảm giác anh muốn rời đi … Đúng không Jack… trên xe lửa, anh cư xử kì quái lắm.
“Ách!" –Triệu Thiên Dương câm nín, hắn không ngờ trực giác cô bé lại tinh nhạy đến thế. Không hổ là nữ nhân trời sinh có giác qua thứ sáu.
Hít một hơi thật sâu, Triệu Thiên Dương nhỏ nhẹ đáp lại: “ Ừ … Anh chuẩn bị đi đây đó … Hermione à"
“Đi đâu?" –Hermione bình tĩnh hỏi. Ngược với suy đoán của Triệu Thiên Dương, cô bé có vẻ không hề sốc với câu trả lời này.
“Anh sẽ đi gặp Nicholas Flamel!"-Triệu Thiên Dương nói.
“Hửm … Nhưng ông ấy vô định cư. Làm sao anh biết được?"- Hermione tò mò.
“Thật ra … Anh có một phương pháp dùng để truy tung người, nhưng cần một vật dẫn. Đó chính là Hòn Đá phù Thủy. Và anh cắt một miếng nhỏ từ viên của Harry. Em xem nè!"
Triệu Thiên Dương vừa nói vừa chìa ra một mẩu thủy tinh đỏ như máu, chỉ chừng đốt ngón tay … Trông cực kì yêu diễm.
“Đẹp quá!"- Hermione thầm thì – Thật không ngờ … Anh lại lấy được nó.
“Chỉ là một phần mà thôi …"- Triệu Thiên Dương nghiêm mặt chỉnh lại – Anh không hề lấy hết.
“Được … Em nói nhầm mà!"- Hermione le cái lưỡi thơm tho, tinh nghịch nói.
Triệu Thiên Dương nhìn xuống, hắn bỗng dưng cúi đầu, hôn thật sâu vào đôi môi mỏng dính kia. Hai tay hắn cũng không yên vị, bắt đầu du tẩu khắp người cô bé.
Hermione có vẻ bất ngờ với sự tập kích của hắn. Cô bé hơi dãy giụa một chút, rồi cũng nằm yên cam chịu.
“Ưm… Anh Jack … Khó chịu quá!"- Hermione thì thào.
“Không sao … Anh chỉ nắn nhẹ thôi. “-Triệu Thiên Dương đáp, hai tay hắn lật nhẹ áo vải, mở bung chiếc bra nhỏ nhắn ra. Miệng tham lam dính chặt vào hai nhụy hoa đỏ, hút lấy hút để.
“Ư… ư …"- Miệng Hermione liên tục thốt ra những tiếng kì quái. Cũng may là cô bé kiềm chế được, chỉ rên lên khe khẽ mà thôi.Nếu để ông bà Granger nghe thấy mà đi lên, trông được hai đứa đang làm chuyện người lớn thế này thì chết chắc.
“Hermione … Em thấy thoải mái không?"- Triệu Thiên Dương ngậm nhẹ nhũ hoa, vừa cà qua cà lại, vừa hỏi.
“Anh … Jack!"- Hermione đỏ mặt la lên – Anh đừng bắt nạt người ta nữa.
“Ý em là vậy à?"- Triệu Thiên Dương đưa một cánh tay lên, vân vê nhẹ núm đào bên kia, một tay hắn dần mò xuống bên dưới khu đất thần bí.
“Anh Jack … tụi mình còn nhỏ … Đừng làm thế! “ –Hermione giọng nói có vẻ cam chịu. Cô bé thẽ thọt: “Để lớn rồi em cho anh được không?"
“Rồi!"
“Nhưng anh chịu không nổi … Em hạ nhiệt giúp anh nhé!"
Triệu Thiên Dương vừa nói, hắn đứng lên, chỉ chỉ phía dưới người anh em đã đứng cứng lại từ lúc nào.
“Hứ … Lại … ăn hiếp em!"- Hermione bĩu môi, mặt như trái gấc chín, hẳn cô biết ý định của hắn là gì. Nhưng cô bé không từ chối, giống như là để đền bù cho hắn vậy.
Hermione cúi đầu xuống, đưa bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh ra, vuốt ve nhè nhẹ.
“Tê …!" –Triệu Thiên Dương cảm thấy cả người lâng lâng, cứ như muốn bay bổng lên chín tầng trời.Hắn chịu không nổi nữa, đẩy nhẹ đầu cô bé, hướng tiểu huynh đệ vào miệng thơm tho của cô mà tiến vào.
“Ưm …!" –Hermione nhắm mắt, cô bé cảm thấy một mùi vị ngai ngái xộc thẳng vào mũi. Nhưng cô cố chịu đựng, khẽ mở miệng, hấp ra phun vào từng đợt.
“Ư….!"- Triệu Thiên Dương gầm lên, băn hết tinh hoa vào cổ họng cô bé, tay hắn giữ chặt đầu, …Thế là Hermione gần như phải nuốt toàn bộ vào!
“Phi … phi!" – Hermione đứng dậy, lao thẳng vào phòng vệ sinh … cố gắng súc miệng thật nhanh. Trên mép cô bé còn dính nhiều vệt trăng trắng, dấu tích của đợt hoan hảo khi nãy!
“Lần sau là không có nữa đâu!"- Hermione giận dỗi đi ra - Em chỉ cho anh một chút, chứ có định nuốt hết đâu.
“Anh…. Xin lỗi …!"- Triệu Thiên Dương vẻ mặt làm lành, nịnh nọt nói. Được thỏa mãn rồi thì phải nói ngọt là điều đương nhiên.
“Hừ … Cái này nhóc không biết hưởng phúc …!"- Cổ lão giọng nói bỗng vang lên trong đầu hắn.
“Hưởng … phúc?"- Triệu Thiên Dương ngây người.Chẳng lẽ cái đó cũng gọi là tốt đẹp sao?
“Ngốc!"- Cổ lão khinh thường nói – Kẻ khác bình phàm không thể, nhưng cháu thể chất tuyệt thế, tu luyện công pháp thoát thai hoán cốt, từ lâu đã khác người. Tinh hoa như vậy chính là giúp bồi bổ cơ thể. Nhất là khi thế giới này con người nhục thân kém như vậy. Qua một lần như vậy có thể nắm giữ cháu một phần trăm năng lực đó!
“Cái gì?"- Triệu Thiên Dương kinh ngạc. Điều này quả thật quá bất ngờ.
Như vậy hắn khác gì Đường Tăng trong Tây du kí cơ chứ. Mà hơn thế nữa, … Chỉ cần nữ nhân của hắn …ấy ấy một chút là có năng lực kinh người rồi sao!
Triệu Thiên Dương cảm thấy một chân trời mới đang mở ra ngay trước mắt mình.
Tất cả đều mang một bầu không khí vui vẻ, ngoài trừ một người. Đó là Harry Potter. Nhìn thằng bé thui thủi đằng sau ông dượng Dudley mà thấy thương. Người lão ta như một con heo ục ịch, nặng ngót gần một tạ. Lão quát tháo Harry, đưa tay kéo thật mạnh thằng bé đi ra … nối đuôi chính là vợ và thằng nhóc khác mập kít chẳng kém gì lão. Thậm chí là hơn thế nữa.
Triệu Thiên Dương cùng Hermione đang đứng bên một cái cột trụ. Và không cần đợi bao lâu, cả hai đã nghe tiếng gọi rối rít của bà Granger.
“Jack … Hermione … Bên đây! Ba mẹ bên này."
Ông Granger mang một bộ đồ công sở, thắt cà vạt trông rất oai vệ. Tay ông đẩy một chiếc xe kéo, dự định là gánh vác vali giùm Triệu Thiên Dương cùng Hermione.
“Ba … Mẹ!" –Hermione kêu to, lao đến ôm chầm lấy hai ông bà. Triệu Thiên Dương cũng theo sát đó. Hắn thấy ông Granger mỉm cười đưa một cái tay to bè vỗ nhẹ vào vai, ông hỏi:
“Năm học này thế nào … Các con có vui không? Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ chứ?"
“Nhiều việc xảy ra lắm ba à. Nhưng ta về nhà rồi hẵng nói tiếp!"- Hermione ngắt lời, cô bé đang rất kích động, muốn thấy lại nơi chốn yêu dấu thân thương của mình.
“Được rồi.."
Thế là cả bốn người bắt một chiếc taxi con, nó chạy băng băng qua từng con phố nhỏ … Rất gần rồi, Triệu Thiên Dương có thể cảm nhận được mái nhà lớp tôn bạc trong sự bao phủ tinh thần lực của bản thân.
Hắn bỗng nhớ đến một năm trước, mới vừa tới đây thôi, mọi thứ đều xa lạ. Nhớ lần đầu đi chơi, những ngày thấp thỏm chuẩn bị vào trường Hogwarts.Thế mà giờ này, một năm đã trôi qua, mang đi bao kỉ niệm cùng hồi ức của hắn.
À, mà nhắc tới lúc đó, Triệu Thiên Dương sực nhớ ra, quả trứng rông hắn triệu hồi ở chỗ Hermione vẫn còn chưa nở. Cô bé đã đưa lại cho Triệu Thiên Dương trong học kì, vì lí do con thú ấp ra quá lâu. Hắn vẫn cứ nhét vào giới chỉ đến hiện tại. Mà cũng quên bẵng luôn!
“Có Cổ lão … Ngài ấy chẳng nói gì cả. Chắc cũng không việc gì xảy ra đâu!"- Triệu Thiên Dương nhủ thầm.
Kí…t…….t…..!
Xe dừng đánh cái xịch trước con đường phố đang tràn ngập người qua lại. Triệu Thiên Dương vòng xuống, giúp ông Granger đánh vali vào nhà.
Hermione cùng bà Granger kế theo, vẻ mặt nhẹ nhõm. Cô bé thảy người lên ghế sofa, mắt lim dim như muốn ngủ.
Bà Granger cười cợt nói: “ Thôi, hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi, bữa trưa xong xuôi ba mẹ sẽ gọi xuống!"
Triệu Thiên Dương vọt tót lên phòng mình, hắn liên hệ ngay với Cổ lão:
“Chúng ta đã có thể đi tìm Nicholas Flamel được chưa hả ông?"
“Rồi! Ta đã tra ra vị trí người kia. Cháu muốn đi lúc nào thì gọi, ta sẽ chỉ chỗ cho."-Cỗ lão đáp lại.
“Vậy để chút đi. Cháu định tĩnh tọa chốc lát và ăn uống với mọi người đã."
“Ừm… Nhưng hành sự nhanh nhé … Ta ước chừng thời gian chỉ còn lại một tuần thôi. “
……………
Rút lui tinh thần lực ra ngoài, Triệu Thiên Dương trầm ngâm, vắt tay lên trán … Bỗng, một tiếng lách cách vang lên.
Cửa phòng mở bung ra, một cái đầu nhỏ ghé vào, ngó nghiêng khắp nơi. Thì ra là Hermione.
Cô bé dáo dác nhìn xung quanh, sau đó bước vô.
Triệu Thiên Dương lười biếng ngáp dài, hỏi: “ Là em hả … Hermione? Mau ngồi xuống giường đi!"
“Anh mệt hả Jack?"- Hermione nhỏ giọng –Em định qua chơi với anh … Nhưng nếu anh oải quá thì thôi vậy.
“E hèm … Em nằm với anh chút là hết mệt ngay..."- Triệu Thiên Dương nháy mắt, tinh quái nói.
Nhưng lạ thay, Hermione không “ hờn dỗi" như thường lệ, cô bé tựa người ngay vào ngực hắn, rúc sâu vào lòng Triệu Thiên Dương. Hai tay cô vòng qua ôm hắn thật chặt.
“Sao vậy em …? Có chuyện gì à?"
“E…m.. không biết nữa…!" – Hermione nhút nhát nói- Em cảm giác anh muốn rời đi … Đúng không Jack… trên xe lửa, anh cư xử kì quái lắm.
“Ách!" –Triệu Thiên Dương câm nín, hắn không ngờ trực giác cô bé lại tinh nhạy đến thế. Không hổ là nữ nhân trời sinh có giác qua thứ sáu.
Hít một hơi thật sâu, Triệu Thiên Dương nhỏ nhẹ đáp lại: “ Ừ … Anh chuẩn bị đi đây đó … Hermione à"
“Đi đâu?" –Hermione bình tĩnh hỏi. Ngược với suy đoán của Triệu Thiên Dương, cô bé có vẻ không hề sốc với câu trả lời này.
“Anh sẽ đi gặp Nicholas Flamel!"-Triệu Thiên Dương nói.
“Hửm … Nhưng ông ấy vô định cư. Làm sao anh biết được?"- Hermione tò mò.
“Thật ra … Anh có một phương pháp dùng để truy tung người, nhưng cần một vật dẫn. Đó chính là Hòn Đá phù Thủy. Và anh cắt một miếng nhỏ từ viên của Harry. Em xem nè!"
Triệu Thiên Dương vừa nói vừa chìa ra một mẩu thủy tinh đỏ như máu, chỉ chừng đốt ngón tay … Trông cực kì yêu diễm.
“Đẹp quá!"- Hermione thầm thì – Thật không ngờ … Anh lại lấy được nó.
“Chỉ là một phần mà thôi …"- Triệu Thiên Dương nghiêm mặt chỉnh lại – Anh không hề lấy hết.
“Được … Em nói nhầm mà!"- Hermione le cái lưỡi thơm tho, tinh nghịch nói.
Triệu Thiên Dương nhìn xuống, hắn bỗng dưng cúi đầu, hôn thật sâu vào đôi môi mỏng dính kia. Hai tay hắn cũng không yên vị, bắt đầu du tẩu khắp người cô bé.
Hermione có vẻ bất ngờ với sự tập kích của hắn. Cô bé hơi dãy giụa một chút, rồi cũng nằm yên cam chịu.
“Ưm… Anh Jack … Khó chịu quá!"- Hermione thì thào.
“Không sao … Anh chỉ nắn nhẹ thôi. “-Triệu Thiên Dương đáp, hai tay hắn lật nhẹ áo vải, mở bung chiếc bra nhỏ nhắn ra. Miệng tham lam dính chặt vào hai nhụy hoa đỏ, hút lấy hút để.
“Ư… ư …"- Miệng Hermione liên tục thốt ra những tiếng kì quái. Cũng may là cô bé kiềm chế được, chỉ rên lên khe khẽ mà thôi.Nếu để ông bà Granger nghe thấy mà đi lên, trông được hai đứa đang làm chuyện người lớn thế này thì chết chắc.
“Hermione … Em thấy thoải mái không?"- Triệu Thiên Dương ngậm nhẹ nhũ hoa, vừa cà qua cà lại, vừa hỏi.
“Anh … Jack!"- Hermione đỏ mặt la lên – Anh đừng bắt nạt người ta nữa.
“Ý em là vậy à?"- Triệu Thiên Dương đưa một cánh tay lên, vân vê nhẹ núm đào bên kia, một tay hắn dần mò xuống bên dưới khu đất thần bí.
“Anh Jack … tụi mình còn nhỏ … Đừng làm thế! “ –Hermione giọng nói có vẻ cam chịu. Cô bé thẽ thọt: “Để lớn rồi em cho anh được không?"
“Rồi!"
“Nhưng anh chịu không nổi … Em hạ nhiệt giúp anh nhé!"
Triệu Thiên Dương vừa nói, hắn đứng lên, chỉ chỉ phía dưới người anh em đã đứng cứng lại từ lúc nào.
“Hứ … Lại … ăn hiếp em!"- Hermione bĩu môi, mặt như trái gấc chín, hẳn cô biết ý định của hắn là gì. Nhưng cô bé không từ chối, giống như là để đền bù cho hắn vậy.
Hermione cúi đầu xuống, đưa bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh ra, vuốt ve nhè nhẹ.
“Tê …!" –Triệu Thiên Dương cảm thấy cả người lâng lâng, cứ như muốn bay bổng lên chín tầng trời.Hắn chịu không nổi nữa, đẩy nhẹ đầu cô bé, hướng tiểu huynh đệ vào miệng thơm tho của cô mà tiến vào.
“Ưm …!" –Hermione nhắm mắt, cô bé cảm thấy một mùi vị ngai ngái xộc thẳng vào mũi. Nhưng cô cố chịu đựng, khẽ mở miệng, hấp ra phun vào từng đợt.
“Ư….!"- Triệu Thiên Dương gầm lên, băn hết tinh hoa vào cổ họng cô bé, tay hắn giữ chặt đầu, …Thế là Hermione gần như phải nuốt toàn bộ vào!
“Phi … phi!" – Hermione đứng dậy, lao thẳng vào phòng vệ sinh … cố gắng súc miệng thật nhanh. Trên mép cô bé còn dính nhiều vệt trăng trắng, dấu tích của đợt hoan hảo khi nãy!
“Lần sau là không có nữa đâu!"- Hermione giận dỗi đi ra - Em chỉ cho anh một chút, chứ có định nuốt hết đâu.
“Anh…. Xin lỗi …!"- Triệu Thiên Dương vẻ mặt làm lành, nịnh nọt nói. Được thỏa mãn rồi thì phải nói ngọt là điều đương nhiên.
“Hừ … Cái này nhóc không biết hưởng phúc …!"- Cổ lão giọng nói bỗng vang lên trong đầu hắn.
“Hưởng … phúc?"- Triệu Thiên Dương ngây người.Chẳng lẽ cái đó cũng gọi là tốt đẹp sao?
“Ngốc!"- Cổ lão khinh thường nói – Kẻ khác bình phàm không thể, nhưng cháu thể chất tuyệt thế, tu luyện công pháp thoát thai hoán cốt, từ lâu đã khác người. Tinh hoa như vậy chính là giúp bồi bổ cơ thể. Nhất là khi thế giới này con người nhục thân kém như vậy. Qua một lần như vậy có thể nắm giữ cháu một phần trăm năng lực đó!
“Cái gì?"- Triệu Thiên Dương kinh ngạc. Điều này quả thật quá bất ngờ.
Như vậy hắn khác gì Đường Tăng trong Tây du kí cơ chứ. Mà hơn thế nữa, … Chỉ cần nữ nhân của hắn …ấy ấy một chút là có năng lực kinh người rồi sao!
Triệu Thiên Dương cảm thấy một chân trời mới đang mở ra ngay trước mắt mình.
Tác giả :
Phong Trần Lãng Tử