Thần Cấp Tiên Giới Hệ Thống
Chương 26: Thạch mộ kinh biến
Dịch: Thần Thiên
Biên Tập: Ma Hầu
"Thật là nguy hiểm a! Nếu không phải chúng ta thu phục được Phượng Hoàng cổ kiếm này, chỉ sợ, trên Kiếm sơn kiếm khí phong bạo đã có thể đánh chết chúng ta phân thây toái cốt rồi." Nhìn những kiếm khí kia như nước lũ dũng mãnh tiến vào trong Phượng Hoàng cổ kiếm, Phương Viêm vẻ mặt còn sợ hãi.
"Ừ, may mắn chúng ta thành công, bằng không chúng ta thật sự đã ngã xuống tại đây." Nhìn Phượng Hoàng cổ kiếm màu ngân bạch trong tay được kiếm khí trong kiếm mộ làm dịu, khôi phục lại như thất thải ngọc lưu ly, Phó Khinh Huyên vẻ mặt vui mừng.
"Kiếm sơn hủy, Kiếm mộ cũng mất đi giá trị tồn tại của nó, chúng ta đi nhìn xem một vòng trong kiếm mộ đi, đây chính là nơi tạo hóa của cường giả kiếm đạo thời kỳ viễn cổ, trong đó nhất định có rất nhiều bảo bối." Kiếm sơn bị hủy, Phương Viêm quét mắt nhìn bốn phía, tiếp theo liền lên đường.
Đưa bảo kiếm vào vỏ, hai người xuyên qua bình đài tiếp tục đi tới.
Xuyên qua bình đài, trong tầm mắt hiện ra một cái cửa đá, cửa đá tồn tại từ thời viễn cổ để lại dấu vết loang lổ, rất nhiều địa phương đều mục nát.
"Đi, chúng ta vào xem." Phương Viêm thấy cửa đá này, biết rõ đây là hạch tâm của kiếm mộ, là nơi tạo hóa của cường giả kiếm đạo tọa hóa chi địa.
Phó Khinh Huyên nghe vậy nhẹ gật đầu, hai người mang theo tâm tư tò mò, đẩy ra cửa đá này.
Nhẹ nhàng đẩy cửa đá liền mở ra. Trong thạch mộ đầy tro bụi, hai người tiến vào trong, trong tầm mắt thấy một quan tài bằng đá, tại phía sau quan tài đá có một bệ đá hình vuông, trên bệ đá có một thanh đồng cổ đăng. Có một bản cổ tịch, một thanh đoản kiếm, trừ những thứ đó ra không còn vật gì khác.
"Trên bệ đá có một bản cổ tịch, ta đi xem đó là cái gì!" Phương Viêm nhìn lướt qua thạch mộ, thấy sách cổ cùng đoản kiếm trên bệ đá, liền nói ra.
"Cẩn thận một chút, ta có cảm giác tình huống nơi đây có một chút không đúng." Phó Khinh Huyên hướng về phía Phương Viêm nhắc nhở.
"Huyễn Ảnh Kiếm Quyết." Phương Viêm vung tay lên, một đạo kình khí bắn ra, trong nháy mắt tro bụi trên bệ đá liền biến mất, Phương Viêm cầm bản cổ tịch này lên, nhìn lướt qua nói.
"Phương Viêm, chú ý, tình huống trong thạch mộ không đúng lắm, ta vừa nhìn thấy một đạo hắc ảnh chạy qua." Lúc Phương Viêm cầm lấy sách cổ này trong nháy mắt, một đạo hắc ảnh rất đột ngột xuất hiện ở thạch trong mộ.
Thanh đồng cổ đăng không biết dập tắt đã bao nhiêu năm, trong thạch mộ ánh sáng hôn ám, mơ hồ có thể thấy được một đạo hắc ảnh đang lơ lửng trên quan tài đá.
Phương Viêm nghe vậy, đem Huyễn Ảnh Kiếm Quyết thu vào trong ngực vừa thu lại, liền lui đến trước người Phó Khinh Huyên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của bóng đen.
"Kiệt kiệt..." Tiếng cười chói tai quái dị vang lên trong thạch mộ.
"Đã bao nhiêu năm, lão phu đều không nhớ rõ đã bao nhiêu năm không có nghe được hơi thở của người sống, thật là hoài niệm a!" "Ngươi là ai, là người hay quỷ." Kiệt kiệt tiếng cười quái dị phi thường chói tai, vang lên trong thạch mộ, vừa nghe Phương Viêm sởn tóc gáy một hồi, cả gan hỏi.
"Tiểu tử, chỉ trách các ngươi lòng tham không đáy, đã lấy được Phượng Hoàng cổ kiếm còn chưa đi, còn có ý đồ nhúng chàm Huyễn Ảnh Kiếm Quyết này."
"Ngươi là ai, lời này của ngươi có ý gì?" Phương Viêm nhướng mày, tiếp tục hỏi.
"Lão phu là Huyễn Ảnh Kiếm Tôn, hôm nay các ngươi có thể chết trong tay bản tôn, các ngươi cũng nên cảm thấy vinh hạnh." Bóng đen cười quái dị không ngừng.
"Huyên tỷ chạy mau, lão quỷ này rất nguy hiểm." Phương Viêm đột nhiên hét lớn một tiếng, tiếp theo liền kéo Phó Khinh Huyên phóng về phía bên ngoài cửa đá mà đi.
"Muốn đi, không dễ dàng như vậy, các ngươi hãy ngoan ngoãn lưu lại a." Bóng đen cười lạnh.
"Sao lại thế này, sao lại không ra được." Một tường khí ngăn trở đường đi của hai người, bóng đen kia phóng tới Phương Viêm.
"Gặp quỷ, đây là có chuyện gì, Thuần Dương Công pháp, đáng chết, như thế nào lại tu luyện Thuần Dương Công pháp." Bóng đen kia nhảy vào trong cơ thể Phương Viêm, đột nhiên, bóng đen kia kêu lên sợ hãi từ trong cơ thể Phương Viêm xông ra ngoài.
Phương Viêm cảm giác được thân thể lạnh lẽo, rất nhanh liền khôi phục bình thường, vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của bóng đen.
"Ngươi vừa mới đối với ta nói cái gì?"
"Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi vậy mà lại tu luyện Thuần Dương Công, hơn nữa khí tức sinh mệnh thật không ngờ lại tràn đầy như vậy. Thật là thật tốt quá, nếu đoạt xá ngươi, bản tôn có thể sống lại rồi." Bóng đen trải qua khiếp sợ ngắn ngủi, đã thay thế bằng vẻ vui mừng.
Âm cực sinh dương, dương cực sinh âm. Tu luyện Thuần Dương Công rất khó có thể đoạt xá, có thể do thực lực của đối phương thật sự là quá yếu, hắn có rất nhiều biện pháp chiếm thân thể này.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, trong thạch mộ quan tài đá không hề có dấu hiệu gì liền một tiếng ầm ầm nổ tung ra,trong thạch mộ bóng đen biến mất không thấy gì nữa, đá vỡ vẩy ra, lộ ra một cỗ thi thể, hai đạo hào quang lục sắc bắn ra từ cỗ thi thể kia, giống như lệ quỷ vậy, nhìn rất là thảm.
"Đây là cái quỷ gì vậy." Phương Viêm thất kinh khi thấy thi thể trong quan tài, Phương Viêm không chần chừ liên tung ra một đòn Băng Sơn Quyền.
Làm cho Phương Viêm cảm thấy khiếp sợ chính là, thi thể này quá mạnh mẽ, bị Băng Sơn Quyền của hắn đánh lên người chỉ đem đối phương đẩy lui nửa bước. Cái thi thể này phòng ngự mạnh mẽ thái quá, Băng Sơn Quyền ở cảnh giới tông sư chỉ đánh cho nó lui nửa bước, không có chút tổn thương nào.
"A!" Trong quan tài đá xuất hiện một thi thể bị Phương Viêm đẩy lui, Phó Khinh Huyên nhịn không được phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Trong thạch mộ rất tối, cũng không đủ ánh sáng, Phương Viêm cùng Phó Khinh Huyên vẫn thấy rõ tướng mạo cùng hình thể đối phương, không nhìn thì còn đỡ, vừa nhìn lại càng hoảng sợ, đây là người nào, mà gương mặt lại biến thành màu đen như cương thi vậy, cương thi này thân thể khô quắt vo thành một nắm, hiện ra màu kim loại loại sáng bóng, một đôi mắt lục sắc trống rỗng, tĩnh mịch,đã mất đi cảm tình của con người giống như một hắc động.
Cương thi động tác có chút cứng ngắc, nhưng tốc độ nó bộc phát ra lại rất nhanh, Phương Viêm thân thể nghiêng qua bên cạnh tránh thoát, đối phương bổ nhào về phía trước, chỉ nghe oanh một tiếng, thạch mộ này tạo ra một cái lỗ thủng lớn.
Nhìn chiến lực kinh người của cương thi, Phương Viêm suýt nữa là cắn lưỡi, trong mắt vẻ kiêng kị càng ngày càng đậm, Phương Viêm không chút nghi ngờ, môt khi bị nó đánh trúng, thân thể của hắn cũng sẽ bị nó đánh thành lỗ thủng.
"Băng Sơn Quyền đã rất mạnh, nhưng vẫn không thể làm gì được cương thi này, đối phương phòng ngự thật sự là quá mạnh mẽ." Phương Viêm né tránh đối một kích trí mạng của đối phương, tiếp theo liền bỏ quyền, sử dụng kiếm, khi hắn nghĩ đến, dùng cực phẩm linh binh Huyết Nhận hẳn là có thể phá vỡ phòng ngự của nó.
Phó Khinh Huyên trải qua sợ hãi, biết rõ bây giờ là lúc sinh tử tồn vong nàng đè xuống sự sợ hãi trong nội tâm đối với cương thi, sau đó huy động Phượng Hoàng cổ kiếm chém tới cương thi.
Hai người liên thủ, cùng công kích tới hướng cương thi. Cương thi nãy cũng rất cao, đầu lâu khô quắt có chút hướng lên trên, tránh đi một kiếm chém tới của Phuong Viêm, bởi vì không gian có chút nhỏ hẹp, Phó Khinh Huyên chém ra Phượng Hoàng cổ kiếm cũng bởi vì hắn tốc độ quá nhanh, không thể chém trúng con mắt, mà lại chém trên khuôn mặt của nó.
Kiếm với mặt va chạm bắn ra ánh lửa, gò má cương thi bị chém rách mở ra một lỗ hổng rất nhỏ.
Cương thi này phòng ngự thật sự là quá biến thái, với cực phẩm pháp khí Phượng Hoàng cổ kiếm sắc bén vậy mà chỉ có thể phá vỡ phòng ngự của đối phương, không thể một kiếm chém giết, Phương Viêm, Phó Khinh Huyên hai người tâm chìm xuống đến đáy cốc. Quái vật trước mắt kia bọ họ căn bản không thể đối phó được.
Phương Viêm Phó Khinh Huyên phản kích vừa xong, cương thi này thân thể càng ngày càng linh hoạt, liền một trảo bổ nhào về phía trước, hai người lập tức đã bị kình lực cuồng bạo này đánh bay, máu tươi phun ra từng ngụm từng ngụm.
"Phương Viêm, cương thi này phòng ngự quá mạnh mẽ, không phá được phòng ngự, căn bản là không thể chém giết, chúng ta có chạy không."
Biên Tập: Ma Hầu
"Thật là nguy hiểm a! Nếu không phải chúng ta thu phục được Phượng Hoàng cổ kiếm này, chỉ sợ, trên Kiếm sơn kiếm khí phong bạo đã có thể đánh chết chúng ta phân thây toái cốt rồi." Nhìn những kiếm khí kia như nước lũ dũng mãnh tiến vào trong Phượng Hoàng cổ kiếm, Phương Viêm vẻ mặt còn sợ hãi.
"Ừ, may mắn chúng ta thành công, bằng không chúng ta thật sự đã ngã xuống tại đây." Nhìn Phượng Hoàng cổ kiếm màu ngân bạch trong tay được kiếm khí trong kiếm mộ làm dịu, khôi phục lại như thất thải ngọc lưu ly, Phó Khinh Huyên vẻ mặt vui mừng.
"Kiếm sơn hủy, Kiếm mộ cũng mất đi giá trị tồn tại của nó, chúng ta đi nhìn xem một vòng trong kiếm mộ đi, đây chính là nơi tạo hóa của cường giả kiếm đạo thời kỳ viễn cổ, trong đó nhất định có rất nhiều bảo bối." Kiếm sơn bị hủy, Phương Viêm quét mắt nhìn bốn phía, tiếp theo liền lên đường.
Đưa bảo kiếm vào vỏ, hai người xuyên qua bình đài tiếp tục đi tới.
Xuyên qua bình đài, trong tầm mắt hiện ra một cái cửa đá, cửa đá tồn tại từ thời viễn cổ để lại dấu vết loang lổ, rất nhiều địa phương đều mục nát.
"Đi, chúng ta vào xem." Phương Viêm thấy cửa đá này, biết rõ đây là hạch tâm của kiếm mộ, là nơi tạo hóa của cường giả kiếm đạo tọa hóa chi địa.
Phó Khinh Huyên nghe vậy nhẹ gật đầu, hai người mang theo tâm tư tò mò, đẩy ra cửa đá này.
Nhẹ nhàng đẩy cửa đá liền mở ra. Trong thạch mộ đầy tro bụi, hai người tiến vào trong, trong tầm mắt thấy một quan tài bằng đá, tại phía sau quan tài đá có một bệ đá hình vuông, trên bệ đá có một thanh đồng cổ đăng. Có một bản cổ tịch, một thanh đoản kiếm, trừ những thứ đó ra không còn vật gì khác.
"Trên bệ đá có một bản cổ tịch, ta đi xem đó là cái gì!" Phương Viêm nhìn lướt qua thạch mộ, thấy sách cổ cùng đoản kiếm trên bệ đá, liền nói ra.
"Cẩn thận một chút, ta có cảm giác tình huống nơi đây có một chút không đúng." Phó Khinh Huyên hướng về phía Phương Viêm nhắc nhở.
"Huyễn Ảnh Kiếm Quyết." Phương Viêm vung tay lên, một đạo kình khí bắn ra, trong nháy mắt tro bụi trên bệ đá liền biến mất, Phương Viêm cầm bản cổ tịch này lên, nhìn lướt qua nói.
"Phương Viêm, chú ý, tình huống trong thạch mộ không đúng lắm, ta vừa nhìn thấy một đạo hắc ảnh chạy qua." Lúc Phương Viêm cầm lấy sách cổ này trong nháy mắt, một đạo hắc ảnh rất đột ngột xuất hiện ở thạch trong mộ.
Thanh đồng cổ đăng không biết dập tắt đã bao nhiêu năm, trong thạch mộ ánh sáng hôn ám, mơ hồ có thể thấy được một đạo hắc ảnh đang lơ lửng trên quan tài đá.
Phương Viêm nghe vậy, đem Huyễn Ảnh Kiếm Quyết thu vào trong ngực vừa thu lại, liền lui đến trước người Phó Khinh Huyên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của bóng đen.
"Kiệt kiệt..." Tiếng cười chói tai quái dị vang lên trong thạch mộ.
"Đã bao nhiêu năm, lão phu đều không nhớ rõ đã bao nhiêu năm không có nghe được hơi thở của người sống, thật là hoài niệm a!" "Ngươi là ai, là người hay quỷ." Kiệt kiệt tiếng cười quái dị phi thường chói tai, vang lên trong thạch mộ, vừa nghe Phương Viêm sởn tóc gáy một hồi, cả gan hỏi.
"Tiểu tử, chỉ trách các ngươi lòng tham không đáy, đã lấy được Phượng Hoàng cổ kiếm còn chưa đi, còn có ý đồ nhúng chàm Huyễn Ảnh Kiếm Quyết này."
"Ngươi là ai, lời này của ngươi có ý gì?" Phương Viêm nhướng mày, tiếp tục hỏi.
"Lão phu là Huyễn Ảnh Kiếm Tôn, hôm nay các ngươi có thể chết trong tay bản tôn, các ngươi cũng nên cảm thấy vinh hạnh." Bóng đen cười quái dị không ngừng.
"Huyên tỷ chạy mau, lão quỷ này rất nguy hiểm." Phương Viêm đột nhiên hét lớn một tiếng, tiếp theo liền kéo Phó Khinh Huyên phóng về phía bên ngoài cửa đá mà đi.
"Muốn đi, không dễ dàng như vậy, các ngươi hãy ngoan ngoãn lưu lại a." Bóng đen cười lạnh.
"Sao lại thế này, sao lại không ra được." Một tường khí ngăn trở đường đi của hai người, bóng đen kia phóng tới Phương Viêm.
"Gặp quỷ, đây là có chuyện gì, Thuần Dương Công pháp, đáng chết, như thế nào lại tu luyện Thuần Dương Công pháp." Bóng đen kia nhảy vào trong cơ thể Phương Viêm, đột nhiên, bóng đen kia kêu lên sợ hãi từ trong cơ thể Phương Viêm xông ra ngoài.
Phương Viêm cảm giác được thân thể lạnh lẽo, rất nhanh liền khôi phục bình thường, vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của bóng đen.
"Ngươi vừa mới đối với ta nói cái gì?"
"Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi vậy mà lại tu luyện Thuần Dương Công, hơn nữa khí tức sinh mệnh thật không ngờ lại tràn đầy như vậy. Thật là thật tốt quá, nếu đoạt xá ngươi, bản tôn có thể sống lại rồi." Bóng đen trải qua khiếp sợ ngắn ngủi, đã thay thế bằng vẻ vui mừng.
Âm cực sinh dương, dương cực sinh âm. Tu luyện Thuần Dương Công rất khó có thể đoạt xá, có thể do thực lực của đối phương thật sự là quá yếu, hắn có rất nhiều biện pháp chiếm thân thể này.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, trong thạch mộ quan tài đá không hề có dấu hiệu gì liền một tiếng ầm ầm nổ tung ra,trong thạch mộ bóng đen biến mất không thấy gì nữa, đá vỡ vẩy ra, lộ ra một cỗ thi thể, hai đạo hào quang lục sắc bắn ra từ cỗ thi thể kia, giống như lệ quỷ vậy, nhìn rất là thảm.
"Đây là cái quỷ gì vậy." Phương Viêm thất kinh khi thấy thi thể trong quan tài, Phương Viêm không chần chừ liên tung ra một đòn Băng Sơn Quyền.
Làm cho Phương Viêm cảm thấy khiếp sợ chính là, thi thể này quá mạnh mẽ, bị Băng Sơn Quyền của hắn đánh lên người chỉ đem đối phương đẩy lui nửa bước. Cái thi thể này phòng ngự mạnh mẽ thái quá, Băng Sơn Quyền ở cảnh giới tông sư chỉ đánh cho nó lui nửa bước, không có chút tổn thương nào.
"A!" Trong quan tài đá xuất hiện một thi thể bị Phương Viêm đẩy lui, Phó Khinh Huyên nhịn không được phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Trong thạch mộ rất tối, cũng không đủ ánh sáng, Phương Viêm cùng Phó Khinh Huyên vẫn thấy rõ tướng mạo cùng hình thể đối phương, không nhìn thì còn đỡ, vừa nhìn lại càng hoảng sợ, đây là người nào, mà gương mặt lại biến thành màu đen như cương thi vậy, cương thi này thân thể khô quắt vo thành một nắm, hiện ra màu kim loại loại sáng bóng, một đôi mắt lục sắc trống rỗng, tĩnh mịch,đã mất đi cảm tình của con người giống như một hắc động.
Cương thi động tác có chút cứng ngắc, nhưng tốc độ nó bộc phát ra lại rất nhanh, Phương Viêm thân thể nghiêng qua bên cạnh tránh thoát, đối phương bổ nhào về phía trước, chỉ nghe oanh một tiếng, thạch mộ này tạo ra một cái lỗ thủng lớn.
Nhìn chiến lực kinh người của cương thi, Phương Viêm suýt nữa là cắn lưỡi, trong mắt vẻ kiêng kị càng ngày càng đậm, Phương Viêm không chút nghi ngờ, môt khi bị nó đánh trúng, thân thể của hắn cũng sẽ bị nó đánh thành lỗ thủng.
"Băng Sơn Quyền đã rất mạnh, nhưng vẫn không thể làm gì được cương thi này, đối phương phòng ngự thật sự là quá mạnh mẽ." Phương Viêm né tránh đối một kích trí mạng của đối phương, tiếp theo liền bỏ quyền, sử dụng kiếm, khi hắn nghĩ đến, dùng cực phẩm linh binh Huyết Nhận hẳn là có thể phá vỡ phòng ngự của nó.
Phó Khinh Huyên trải qua sợ hãi, biết rõ bây giờ là lúc sinh tử tồn vong nàng đè xuống sự sợ hãi trong nội tâm đối với cương thi, sau đó huy động Phượng Hoàng cổ kiếm chém tới cương thi.
Hai người liên thủ, cùng công kích tới hướng cương thi. Cương thi nãy cũng rất cao, đầu lâu khô quắt có chút hướng lên trên, tránh đi một kiếm chém tới của Phuong Viêm, bởi vì không gian có chút nhỏ hẹp, Phó Khinh Huyên chém ra Phượng Hoàng cổ kiếm cũng bởi vì hắn tốc độ quá nhanh, không thể chém trúng con mắt, mà lại chém trên khuôn mặt của nó.
Kiếm với mặt va chạm bắn ra ánh lửa, gò má cương thi bị chém rách mở ra một lỗ hổng rất nhỏ.
Cương thi này phòng ngự thật sự là quá biến thái, với cực phẩm pháp khí Phượng Hoàng cổ kiếm sắc bén vậy mà chỉ có thể phá vỡ phòng ngự của đối phương, không thể một kiếm chém giết, Phương Viêm, Phó Khinh Huyên hai người tâm chìm xuống đến đáy cốc. Quái vật trước mắt kia bọ họ căn bản không thể đối phó được.
Phương Viêm Phó Khinh Huyên phản kích vừa xong, cương thi này thân thể càng ngày càng linh hoạt, liền một trảo bổ nhào về phía trước, hai người lập tức đã bị kình lực cuồng bạo này đánh bay, máu tươi phun ra từng ngụm từng ngụm.
"Phương Viêm, cương thi này phòng ngự quá mạnh mẽ, không phá được phòng ngự, căn bản là không thể chém giết, chúng ta có chạy không."
Tác giả :
Liễu Tam Đao