Thần Cấp Ở Rể
Chương 356 356 Lập Tức Ra Ngoài
Trương Kiến Đức vừa mới chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy tình cảnh này, sợ đến mức lập tức trở vô, kêu to: “Mau đóng cửa! Mau đóng cửa!"
Tám tên đàn ông Đông Bắc cao to, đối phó một đôi tình nhân nhỏ, trong quan niệm của Trương Kiến Đức, kết quả đã định sẵn rồi.
Anh ta không có năng lực bảo vệ đôi tình nhân này, chỉ cầu tự lo cho bản thân mình thôi.
Nhưng mà, ngay lúc nhân viên cấp dưới của anh ta đóng kĩ cửa, từ bên trong cửa thuỷ tinh nhìn ra, cảnh tượng bên ngoài làm anh ta cực kì kinh ngạc!
Tám tên Đông Bắc cao to, giống y như tờ giấy, hiện tại đã ngã rạ trước cửa văn phòng luật sư! Hơn nữa ai nấy đều nhìn chật vật đến cùng cực!
Dù là cô gái trong đôi tình nhân nhỏ kia, vẫn đang ở tư thế hiên ngang, rõ ràng là cô đã quật hai tên trong số đó!
Hiện tại, gậy bóng chày đang ở trong tay cô gái kia!
Trương Kiến Đức vừa mới lau một đầu mồ hôi lạnh, giờ lại ra nữa: Trời ơi, đôi tình nhân này thật sự chính là chiến thần hạ phàm!
“Tạ Đại Cước, có gan đừng chạy!" Bạch Tinh Đồng cầm theo gậy bóng chày, nhìn qua Tạ Đại Cước đang vội bỏ trốn, cô cũng khó lòng tin, bà phụ nữ trung niên này, vậy mà có thể chạy lạ như vậy? Xe Land Rover cũng không cần nữa sao?
Diệp Vô Phong vẫy vẫy tay với Trương Kiến Đức: “Ra đây đi! Rắc rối đã được giải quyết rồi.
"
Mặc dù bên ngoài đang là trời đông giá rét, Trương Kiến Đức trên mặt vẫn đầy mồ hôi to như hạt đậu, nhìn tám tên đàn ông cao to còn đang ngã trên đất, anh ta nơm nớp lo sợ đứng ở cửa ra vào văn phòng luật sư: “Ờm, vị tiên sinh này, phiền anh đến đây nói đi.
"
Thì ra, hai chân của anh ta đang run, căn bản không đi qua được.
Bạch Tinh Đồng đem xe đậu lại chỗ cũ, Diệp Vô Phong xách theo gậy bóng chày, ở trước mặt mấy tên đàn ông kia vòng nửa vòng: “Tụi mày nghe cho rõ, ai còn dám đối đầu với tao, tao sẽ đánh gãy hai chân của thằng đó, cút!"
Vèo! Diệp Vô Phong đột nhiên vung mạnh gậy bóng chày, đám đàn ông đang ngã dưới đất, loạng choạng bỏ chạy, chỉ hận cha mẹ sinh mình chỉ có hai chân.
“Vị tiên sinh này, mời vào trong, mời vào trong.
"
Trương Kiến Đức hận không thể gập cong eo đụng đất, dẫn hai người Diệp Vô Phong lên lầu hai, nơi này quả nhiên có một gian phòng rất yên tĩnh, đóng cửa, sẽ giống như cách biệt với thế gian.
“Phí tư vấn hôm nay của hai vị, hoàn toàn miễn phí! Chỉ là, không biết các vị muốn tư vấn phương diện nào của vấn đề?" Trương Kiến Đức dần dần bình ổn trở lại, nhưng đối với hai người Diệp Vô Phong, cảm giác sợ hãi vẫn phát ra từ đáy lòng.
Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn anh ta: “Luật sư Trương, vấn đề hiện tại mà tôi hỏi anh, cần anh trả lời theo sự thật, nếu không… haha.
"
“Tôi đương nhiên trả lời theo sự thật!" Trương Kiến Đức thiếu chút nữa phát thệ.
“Rất tốt, bây giờ anh trả lời tôi, việc giúp Điêu Đắc Ý biện hộ, là ai tìm anh? Cuối cùng tội của Điêu Đắc Ý bao nhiêu cái là thật? Phí luật sư của anh bao nhiêu?"
“Hả? Chuyện… chuyện này, tôi không thể tùy tiện nói ra ngoài, tôi phải tôn trọng riêng tư của đương sự.
" Trương Kiến Đức thấp thỏm nói.
Diệp Vô Phong vẫn mỉm cười nhìn anh ta: “Cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta, anh biết tôi biết, trời biết đất biết.
Nếu như luật sư Trương cố chấp không nói…" Anh nói đến đây, để tay lên một góc của chiếc bàn gỗ lim, nhẹ nhàng tách, răng rắc! Một góc bàn gỗ lim, bị cứng rắn tách xuống!
Trương Kiến Đức cực kì hoảng sợ nhìn một màn này, trong lòng thầm nghĩ: Ngón tay này nếu mà nắm lấy cổ mình, nhất định là thừa chết thiếu sống.
“Tôi nói, tôi nói hết!" Trong nội tâm của Trương Kiến Đức, chỉ phân vân một giây đồng hồ, làm chịu thua rồi!
Người tìm Trương Kiến Đức biện hộ cho Điêu Đắc Ý, là một người tên là Lâm Hoài Công, là tổng giám đốc của công ty nào đó, trả phí luật sư hơn một trăm bảy mươi triệu.
“Lâm Hoài Công à…" Diệp Vô Phong trầm ngâm.
“Diệp tiên sinh, đây là danh thiếp của Lâm Hoài Công.
" Trương Kiến Đức nếu đã nói, dứt khoát nói không úp mở, không giấu diếm nữa.
“Công ty đầu tư phát triển Hưng Thượng?" Diệp Vô Phong gật đầu: “Rất tốt, luật sư Trương, cảm ơn anh.
Bây giờ, tôi đưa anh bảy trăm triệu, yêu cầu anh không đại diện cho Điêu Đắc Ý trong vụ kiện nữa, cũng yêu cầu bạn anh, không tham dự nữa, anh làm được không?"
“Hả?" Trương Kiến Đức hơi ngơ ra:"Diệp tiên sinh, điều này không hợp quy củ! Tôi có thể không làm luật sư biện hộ của Điêu Đắc Ý, nhưng bạn của tôi, tôi không khiển được người khác!"
“Thêm ba trăm năm mươi triệu.
" Diệp Vô Phong trực tiếp đánh bằng tiền.
“À, được rồi! Diệp tiên sinh, tôi chắc chắn sẽ làm hết sức.
" Trương Kiến Đức đáp ứng vô cùng miễn cưỡng, loại người gan nhỏ như này, không loại trừ khả năng tuỳ thời thay đổi.
Diệp Vô Phong lại nói thêm một câu: “Thật ra, bên trong thù lao của anh, còn có thêm một mạng.
"
“Một mạng?" Toàn thân Trương Kiến Đức khẽ run rẩy.
Diệp Vô Phong nhìn anh ta gật đầu: “Đúng, một mạng của anh.
"
“Hả!" Trương Kiến Đức sửng sốt, đến độ hai người Diệp Vô Phong đi lúc nào cũng không biết.
Công ty đầu tư phát triển Hưng Thượng, ở thành phố Phụng Thiên là một công ty đầu tư thực lực cực kỳ mạnh, gia nhập đều là nhà giàu đỉnh cấp của thành phố Liêu Đông, Lâm Hoài Công với tư cách là tổng giám đốc Hưng Thượng, Đương nhiên là bởi vì quan hệ với nhà họ Lôi.
Bởi vì nhà họ Lâm vốn là ông trùm giấu mặt của Công ty đầu tư phát triển Hưng Thượng, mà Lâm Hoài Công chẳng qua là một người do nhà họ Lâm cử xuống làm đại diện.
Đương nhiên, đãi ngộ của Lâm Hoài Công tương đối cao, một chiếc Maybach, ngoài ra lương bảy tỷ một năm, nếu có những nhiệm vụ khác, còn có thể tuỳ thời tăng tiền thưởng.
Vì vậy, thu nhập của Lâm Hoài Công, cho dù ở thành phố Phụng Thiên, cũng đã là nhân vật trên đỉnh Kim Tự Tháp rồi.
Giống như lần này mời luật sư cho Điêu Đắc Ý, mệnh lệnh của nhà họ Lôi là, chỉ cần làm giảm hình phạt của Điêu Đắc Ý, có thể ra giá cao mời toàn bộ luật sư tốt nhất của thành phố Liêu Đông.
Vì vậy, Lâm Hoài Công mới mời Trương Kiến Đức, đương nhiên, cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Lâm Hoài Công đứng trong phòng làm việc của mình, thư ký của anh ta, một cô gái Đông Bắc vóc dáng nóng bỏng, ăn mặc hở hang, cơ thể cực kì đẹp, đang lộ ra mị lực của mình với Lâm Hoài Công.
“Bình Nhi, cái tên này anh gọi sai rồi.
" Lâm Hoài Công ánh mắt ý cười nói.
“Tổng giám đốc Lâm, anh nói gì vậy? Đây là tên mà ông nội em đặt cho đó.
" Bình Nhi cực kì kiều diễm xinh đẹp, đang người đong đưa, ngồi bên cạnh Lâm Hoài Công, dùng sức bên cạnh chân của Lâm Hoài Công, dựa đầu lên vai của Lâm Hoài Công, một thân thể mềm mại nóng bỏng, cứ như vậy dựa vào trong lòng Lâm Hoài Công, hương thơm xộc vào mũi.
Tay của Lâm Hoài Công, hư hỏng mơn trớn ngực của cô: “Chỗ này của em cao như vậy, không hề ‘bình’, sao có thể gọi là Bình Nhi? Anh thấy, em về sau có thể đổi tên, gọi là Cổ Nhi tốt hơn.
"
“Ha…" Bình Nhi thiếu chút cười ra tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, anh thật biết kể chuyện cười! Không được, em cười đến đau bụng rồi.
"
“Ồ? Đau ở đâu? Anh giúp em xoa?" Lâm Hoài Công kéo bờ vai của cô ta.
Cốc cốc! Lúc này cửa phòng bị gõ, Lâm Hoài Công cực kì không kiên nhẫn nói: “Ai?"
“Răng rắc!" Cửa phòng vừa mở, đối phương vậy mà trực tiếp đi vào.
“Ra ngoài!" Lâm Hoài Công nổi giận gầm lên một tiếng, trong lòng của anh ta lúc nãy là một cô gái mềm mại, vừa mới đây giống như một con thỏ, từ trong lòng của anh ta nhảy dựng dậy, vội vàng chỉnh lại quần áo hở hang khó mà che hết cơ thể.
“Ai cho cậu vào?" Lâm Hoài Công trừng mắt: “Lập tức đi ra ngoài gõ cửa một lần nữa cho tôi!".