Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 100 Đại kết cục
Một đêm qua đi, trời quang mây tạnh.
Lúc trời sáng, Dụ Sân tỉnh dậy, một bàn tay to đang khẽ đặt lên đỉnh đầu cô, dáng vẻ rất trân trọng.
Trên người cô không thoải mái, tỉnh dậy sớm, lúc này mới sáu giờ sáng.
“Anh cả đêm không ngủ sao?"
Bách Chính khẽ “Ừ" một tiếng, cô mệt chết rồi, nhưng tinh thần hắn vẫn sáng láng thế kia. Lần đầu nếm được tư vị mất hồn này, hắn cảm thấy bản thân vẫn có thể lăn lộn thêm một đêm, nhưng Dụ Sân rõ ràng là không được.
Cô gái chu miệng lên, nhịn không được mở miệng: “Nóng quá, anh đừng có ôm em nữa."
Nào sợ trong phòng còn mở điều hòa, nhưng ngày hạ nóng bức nhất, người đàn ông trẻ tuổi còn giống như lò lửa, cứ ôm chặt cô như vậy, nóng tới mức khiến cô khó chịu.
Cũng chẳng hiểu nổi tại sao hắn không cảm thấy nóng.
Một cánh tay trắng ngần như ngó sen thò ra khỏi chăn, trên cánh tay có từng đóa hồng mai, Dụ Sân đẩy hắn ra, cuối cùng cũng cảm nhận được căn phòng có điều hòa.
Cô lăn ra khỏi vòng ôm của hắn, tự nhiên biến thành tư thế vịt áp chảo.
Dụ Sân vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ hồ hồ lại nhắm mắt lại, ngủ thế này thoải mái hơn nhiều rồi.
Bách Chính nhìn qua.
Đôi má cô gái đỏ rực, nắm tay nhỏ cuộn tròn lại, đặt trên gối đầu. Rõ là đáng yêu tới mức phạm quy!
Nhưng hắn không dám tới lần nữa.
Cả đêm Bách Chính đều đang suy nghĩ lại, cũng chẳng thể nào nghĩ ra được đêm qua bắt đầu như thế nào, đợi tới khi hắn làm người, đã xong việc rồi.
*Min: thịt này các bác hãy tưởng tượng đi nhé, he he he.
Giữa lúc đó hắn có cơ hội thanh tỉnh, nhưng tên đã lên dây, hắn không dừng lại được thì thôi đi, thế mà lại làm thêm một lượt nữa.
Lúc Dụ Sân tỉnh hẳn, đã tám rưỡi rồi.
Cô dụi dụi mắt, Bách Chính đã làm xong cơm. Hắn không biết nấu cho lắm, bề ngoài không đẹp, nhưng nếm thử thì mùi vị cũng khá được, sợ Dụ Sân không thích, hắn còn đặc biệt mua một phần để thay thế.
“Anh đưa em đi rửa mặt."
Cô đừng trong lòng hắn đánh răng xong, trong giây phút quyến luyến, Dụ Sân cảm nhận được trong lòng hắn có mấy phần trầm trọng khó nói.
Hắn dịu dàng tới mức vô lý, cẩn thận hầu hạ cô, lau sạch mặt nhỏ cho cô.
Cô ngước mặt nhỏ lên, chụt một cái trên má hắn.
“Đừng buồn, em không cần anh ngồi tù."
Trong mắt hắn cuối cùng cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, sờ lên gương mặt mềm mại của cô. Bách Chính không giải thích bản thân mình không phải đang lo lắng cái này, so với chuyện đáng lo lắng kia, hắn tình nguyện ngồi tù.
Dụ Sân còn mặc quần áo của hắn, cũng là quần áo đó, đàn ông mặc lên thì tràn đầy sức mạnh, phụ nữ mặc lên thì lại xinh đẹp gợi cảm vô cùng.
Cảm giác trên người cô so với trước buổi tối hôm qua có chút không giống nhau, hôm nay là một bông hoa nở rộ, thu hút người khác tới hái.
Bách Chính rất khắc chế, không dám đụng vào cô nhiều.
Hầu hạ tiểu tâm can ăn xong, Dụ Sân nhìn hắn một cái.
“Hôm nay anh vẫn phải bị đập một trận."
Rất nhanh hắn đã biết đó là ý gì, tối qua Vạn Xu Mính gọi điện thoại cho con gái yêu, Dụ Sân giằng co muốn đi nhận, lúc đó Bách Chính đang trong giây phút quan trọng, suýt chút nữa cầu xin cô đừng động, cú điện thoại kia cuối cùng cũng kêu tới tự ngắt.
Sau đó hắn sợ lại vang lên, dùng điện thoại Dụ Sân gửi một tin nhắn báo bình an.
Giây phút quan trọng đêm qua, ai cũng không được cướp người với hắn.
Trước khi Dụ Sân ra ngoài, đã nói với mẹ mình tối qua đi ăn cùng ai, cô hiểu chuyện từ nhỏ, cũng nói chuyện Bách Chính là bạn trai cô.
Được biết bạn trai của con gái là người đã cứu Dụ Trung Nham và Dụ Nhiên, tâm trạng của Vạn Xu Mính có chút phức tạp, nhưng cũng không phản đối, chỉ dặn dò con gái nhất định phải mang người về nhìn một cái.
Kết quả tối qua nhận được tin báo bình an, Vạn Xu Mính tức chết, lúc này tốt rồi, bình an được bảo toàn, trong sạch mất hết.
Bách Chính được biết trước chắc chắn bị đập một trận, bình tĩnh cực kì.
“Không sao." Dù sao hắn da dày thịt béo, từ nhỏ tới lớn đã quen rồi, thậm chí hắn con đút cho cô một chiếc bánh bao nhân sữa vàng, mới lau sạch khóe miệng cho cô.
Nhà Dụ Sân không ở nơi cũ nữa, hiện giờ ở một tiểu khu mới, Dụ Nhiên biết kiếm tiền, Dụ Sân cũng biết, hai vị phụ huynh cũng là giáo viên xuất sắc, một nhà toàn nhân vật ưu tú, cuộc sống càng ngày càng tốt là điều tất nhiên.
Năm đó nhếch nhác tới thành phố này, hiện này đi tản bộ buổi sớm, ai nhìn thấy cũng sẽ gọi một tiếng “Thầy Dụ", “Cô Vạn."
Dụ Sân ngồi trên ghế sô pha, vểnh tai lên nghe động tĩnh nhỏ trong phòng sách. Ba đánh người quá đáng rồi đi?
Vạn Xu Mính tức giận chọc chọc đầu cô.
“Khuỷu tay chìa ra ngoài."
Vạn Xu Mính nhìn quà tặng quý giá con rể mang đến một cái, lại nhìn con gái mặc đồ mùa hè, trên cổ che không nổi vết xanh tím, lại thở dài.
Nhìn những vết này, thì liền biết tên tiểu cầm thú kia tột cùng là dùng bao nhiêu sức, bà hận không thể khiến Dụ Trung Nham đánh thêm một trận nữa.
Dụ Sân dưới ánh mắt đánh giá của mẹ mình, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Mẹ con hai người khẽ nói những lời thầm kín.
“Con nghĩ kỹ muốn cùng cậu ta cả đời rồi? Sau này hối hận thì phải làm sao?"
“Mẹ, có gì mà phải hối hận chứ, con biết con thích ai, vào thời điểm tốt nhất gặp đúng người, nếu đã nhận định ở bên nhau, sớm một ngày muộn một ngày cũng đâu có gì khác biệt."
Nói mãi, sau đó còn đưa nhẫn kim cương cho mẹ nhìn một cái, tiểu cầm thú cầu hôn rồi đó.
Vạn Xu Mính cũng không phải người không tiến bộ, con gái đã qua độ tuổi đăng ký kết hôn rồi, Bách Chính còn cứu mạng Dụ Trung Nham, những cái khác không nói, chỉ nói tới nhân phẩm, còn có phần tâm ý yêu thương con gái bà, trên thế giới này rất ít người có thể địch nổi.
Một lát sau cửa phòng khách được mở ra, Dụ Trung Nham vắt tay sau lưng đi ra trước.
Mấy năm này ông có thêm không ít tóc bạc, bày ra một bộ mặt nghiêm chỉnh, còn khá nghiêm túc nữa.
Bách Chính đi theo phía sau lưng ông, khóe miệng xanh một mảng, nhìn có chút dọa người.
Vạn Xu Mính ban nãy còn nói tốt lắm, hiện giờ nhìn thấy bộ dáng này của Bách Chính, nhịn không được oán trách chồng mình ra tay quá nặng.
Mẹ vợ đại khái chính là thái độ này, càng nhìn con rể càng thuận mắt.
Tuy Dụ Sân biết Bách Chính chịu được, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu: “Có đau không?"
Hắn cười một tiếng: “Không đau."
Vạn Xu Mính kéo Dụ Trung Nham vào trong bếp, trách móc nói: “Anh xuống tay mạnh thế làm gì?"
Thực sự đánh người ta hỏng mất thì làm thế nào?
Nhà bọn họ nợ người ta còn không đếm nổi.
Dụ Trung Nham vừa nghiêm túc lúc nãy, lúc này oan uống muốn chết: “Anh không động tay mà."
Vạn Xu Mính:???
“Cậu ta tự động tay, anh văn nhã cả nửa đời, sẽ thô lỗ như vậy sao? Anh biểu hiện bất mãn một chút, cậu ta rất tự giác mà tự mình động tay luôn rồi."
Nghe âm thanh là biết từng đấm đánh vào thịt, không hề nhẹ tay chút nào. Dụ Trung Nham là người có văn hóa, nhìn thôi cũng thấy hãi hùng khiếp vía.
Vạn Xu Mính nhéo ông một cais: “Vậy ban nãy anh nghiêm túc thế."
“Anh bị dọa đấy, cậu ta đánh xong, giải thích chuyện máy trợ thính trên tai. Lại đem gia thế nói một lượt." Dụ Trung Nham nói: “Tên nhóc này là con của nhà phú hào họ Bách, cậu ta còn nói là cái gì đó của nhà họ Từ nữa, dù sao anh nghe cũng cảm thấy rất ảo, Sân Sân của chúng ta sẽ không bị bắt nạt chứ?"
Sau khi Vạn Xu Mính nghe thấy thính lực của Bách Chính sau này có thể hồi phục, cũng thở phào một hơi, lúc này bà cũng có cái nhìn cởi mở hơn.
“Nếu không thích Sân Sân, mấy năm trước cậu ta còn tới Liên Thủy cứu anh và A Nhiên, là ngại sống quá lâu sao?"
Nói tới cái này, Vạn Xu Mính có mấy phần hâm mộ con gái. Liếc Dụ Trung Nham một cái: “Lúc anh còn trẻ, em bảo anh cõng em qua vũng bùn, anh còn nói không cõng nổi. Càng đừng vọng tưởng anh có thể vì em mà ra sống vào chết một lần."
Bị chọc trúng chỗ hiểm, thầy Dụ thông minh không lên tiếng.
Tốt xấu gì thì cửa ải này của Bách Chính coi như được thông qua.
Vợ chồng hai người đi ra, thấy Bách Chính đang bóc quýt cho con gái mình, hắn bóc rất cẩn thận, ngay cả đường gân trắng bọc xung quanh múi quýt cũng gỡ ra hết.
Bất mãn của Vạn Xu Mính cũng không còn, thái độ của một người đàn ông, hành động có thể giả bộ, nhưng ánh mắt không lừa được người khác.
Ánh mắt Bách Chính nhìn con gái bà giống hệt như thấy tổ tông vậy.
Mà bé Sân nhà bà từ nhỏ đã là đứa trẻ có chủ kiến, nhìn thì có vẻ mềm mại dịu dàng, nhưng thực ra rất tinh tường.
Nếu không làm sao để giải thích việc Dụ Nhiên mắc chứng cô độc đều để ý nhất đứa em gái này.
cô đối với tính cách tốt xấu của con người đều nhìn thấu, tính cách rộng lượng, dũng cảm cho đi. Tính cách như vậy rất dễ dàng có được hạnh phúc.
Bách Chính ăn cơm tối ở nhà Dụ Sân sau đó mới trở về.
Ăn cơm xong, Vạn Xu Mính dặn dọ: “Sân Sân, con đi tiễn tiểu Bách."
Dụ Sân ngọt ngào đáp một tiếng.
Đi ra khỏi cửa, hai người cuối cùng cũng quang minh chính đại nắm tay.
Ba Dụ nghiêm khắc, Dụ Sân vốn còn sợ Bách Chính không tự nhiên, nhưng Bách chính còn tự nhiên hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Hắn nhéo nhéo bàn tay mềm của cô gái, thấp giọng cười: “Lúc nhỏ anh tưởng tượng ra vô số lần nhà là cảm giác gì, Sân Sân, cảm ơn em đã để anh trải nghiệm được."
Ba nghiêm khắc nhưng từ ái, mẹ miệng cứng lòng mềm, vô tận đều là quan tâm.
Rất vui vẻ, tương lai hắn cũng là một thành viên trong ngôi nhà này.
Ánh hoàng hôn còn sót lại rơi trên mặt đường, hai người đi qua hiệu thuốc, Bách Chính khựng lại, ý cười trên mặt hắn biến mất, sắc mặt âm u lại nổi lên.
Quay đầu nói với Dụ Sân, sắc mặt hắn lại là dịu dàng vô hạn: “Đợi anh một chút được không?"
Dụ Sân gật đầu.
Vết thương trên mặt Bách Chính rất dọa người, xác thực cần phải xử lý một phen.
Không bao lâu hắn quay lại, trên tay xách theo một chiếc túi.
Dụ Sân chớp mắt nhìn hắn: “Có cần em giúp anh xử lý vết thương không?"
Trong mắt hắn nhiều thêm một phần đau xót, nắm lấy tay cô hôn lên. So với yêu tha thiết còn có vài phần khẩn cầu.
Bách Chính mở túi ra, Dụ Sân ngây người, bên trong có một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.
“Anh xin lỗi."
Hắn nói ra ba chữ này vô cùng khổ sở, hối hận cực kì, tối qua ý loạn tình mê, không hề nghĩ tới việc này. Sau đó nghĩ tới, đến ý nghĩ muốn đánh chết mình hắn cũng có.
Dụ Sân cũng hiểu, cô nhận lấy thuốc, nhìn thấy nắm tay Bách Chính siết chặt lại, đôi mắt đỏ bừng.
Cô cười hôn lên cằm hắn, không muốn hắn tự trách khổ sở như vậy.
Giọng nói cô gái ngọt ngào: “Uống thuốc rất đắng, Bách Chính hôn em." thực ra cô cảm thấy chẳng có gì, dù sao tối qua là ý nghĩ bỗng nổi lên của cô.
Hắn không nói, đôi môi khẽ chạm lên má cô, xuống một chút lại xuống nữa.
Từng cái chứa đựng tình yêu nồng nhiệt, giống như muốn thông qua con đường này, chút hết toàn bộ ra.
*
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Dụ Sân lại quay trở về trường để lên lớp, cô đã là sinh viên năm tư rồi, bắt đầu bận rộn luận văn tốt nghiệp, phát sóng trực tiếp cũng rất ít, danh khí không những giảm đi mà còn tăng lên.
Không nói cái khác, câu chuyện tình yêu lãng mạn trên người cô, cũng đủ để khán giả bổ não một trận.
Còn có người săn tìm ngôi sao tới trường, nhưng Dụ Sân quả quyết từ chối, cô chỉ thích điều hương.
Xem cô phát sóng trực tiếp, đến nay có rất nhiều người đều có thể nộp bài tập lên rồi, điều chế ra cổ hương tinh tế, mọi người dần dần ý thức được, loại mùi hương này vừa an toàn vừa dễ ngửi, nhất thời số người nghiêm túc học càng ngày càng nhiều.
Gần đây trường đại học có tin đồn, có một đại lão của gia tộc nổi tiếng nào đó, đăng ký học ở trường đại học S.
Sau đó có sinh viên nhìn thấy siêu xe giá 8 ngàn vạn ra vào, ồ ạt kêu lên.
Nhưng đại lão một tháng chỉ tới mấy lần, đến đi vội vàng, người nhìn thấy diện mạo thật của vị này cực kì ít.
Mãi đến sau kì quốc khánh, đại lão tan ca, lái xe vội vàng vào trường học, trực tiếp chạy tới khoa thực vật, từ chiếc xe 8 ngàn vạn cầm lấy…..một chiếc kem nho nhỏ đáng yêu.
Dụ Sân mở hộp kem ra, kem lạnh còn bốc hơi lên.
Đám người tránh không kịp bị thồn đầy miệng cơm chó.
Tin tức trong trường bắt đầu nổ tung.
#Tin nóng, diện mạo thật của đại lão, một chút cũng không xấu, mà còn đẹp trai bùng nổ!#
#Chấn kinh, siêu xe 8 ngàn vạn chạy 160 dặm chỉ để mua kem cho bạn gái#
Những cô gái đọc được tin tức đều thành chanh tinh (Ghen tị), oa tức quá, đầu năm nay người đàn ông vừa đẹp trai vừa tốt vừa nhiều tiền, thâm tình tới quá đáng. Còn những kẻ xấu trai thì vừa lăng nhăng vừa phóng túng vừa cặn bã.
Đám nam sinh đố kị với Bách Chính, đó là đại mỹ nhân kinh thiên đọng địa của khoa thực vật đó, bọn họ âm thầm mấy năm này, hiện tại đã thành của người khác mất rồi.
Thu đi đông tới, một năm này, Từ Học Dân sống khá thoải mái.
Chú Từ dần dần ý thức được, năm nay gia chủ cực kỳ cố gắng, hắn trưởng thành tốc độ nhanh chóng, cố gắng trở thành trụ cột chống đỡ sản nghiệp của nhà họ Từ.
Có lúc thậm trí bận rộn tới mức quên ăn.
Hắn trở nên hiếu học, ổn trọng, có trách nhiệm.
Từ Học Dân vất vả hơn nửa đời người, không ngờ thực sự có một ngày thoải mái, ông vui mừng vô cùng, trước giờ tâm trạng rất ít khi lên xuống, mà lúc này Từ Học Dân có xúc động muốn khóc.
Đã từng người người nói Bách Chính chủ định sẽ thành một tên cặn bã.
Nhưng thực ra chỉ cần một câu của Dụ Sân, hắn có thể.
Năm này Bách Chính đã qua sinh nhật 23 tuổi, bước vào tuổi 24. Trừ có thể nuôi tốt cô gái của mình, hắn còn trở thành trụ cột của nhà họ Từ.
Một năm này, Bàng Thư Vinh là vận động viên xuất sắc.
Kiều Huy trở thành tuyển thủ thể thao điện tử nổi tiếng, có một đám fan trung thành.
Đại Quang trở thành một ông chủ thương mại điện tử thành công.
Một đám thiếu niên lớp mười một rác rưởi bị bỏ rơi, sau khi trưởng thành đã trở thành bản thân tốt nhất của chính mình.
Không có người nào là rác rưởi, vượt qua những ngày không thấy ánh sáng, người người đều có thể niết bàn, nhìn thấy ánh mặt trời.
*
Sắp tới năm mới, cuối năm thành phố S có một buổi tiệc từ thiện, nghe nói quyên góp cho khu vực thiên tai, còn có vấn đề liên quan đến trẻ em em khu vực nghèo được tới trường.
Trước kia Bách Chính chưa từng đi, nhưng lần này lại nhắc tới muốn đi.
Trước khi đi, hắn nói: “Tôi đi bệnh viện một chuyến."
Từ Học Dân đối với hai chữ này khẩn trương vô cùng: “Cơ thể của cậu lại khó chịu à?"
“Không phải, tôi đi kiểm tra một chút, nếu như không thể có đời sau, tôi đi thắt ống dẫn tinh." Trên khuôn mặt đẹp trai của hắn, bình tĩnh tới có vài phần dịu dàng, hắn nói: “Lão Từ, không thể để cô gái uống thuốc, không tốt cho sức khỏe."
Lão Từ cũng không biết tại sao hốc mắt đỏ lên.
Sau đó cậu chủ nhỏ từ bệnh viện về, lão Từ cũng không dám hỏi rốt cuộc là thắt hay là có thể có con.
Bách Chính lười nói với ông, hắn lại chẳng sống cùng Từ Học Dân cả đời.
Dụ Sân cũng nhận được lời mời, hỏi cô có muốn tham dự tiệc từ thiện không.
Cô chưa gặp qua, nhưng rất vui, biểu thị bản thân sẽ đi.
Bách Chính chuẩn bị cho công chúa nhỏ quần áo xinh đẹp và đồ trang sức, tự mình lái xe đưa cô tới hiện trường.
Tiệc tối từ thiện rất náo nhiệt, tự bọn họ đi vào, người người đều nhịn không được nhìn qua.
Gia chủ trẻ tuổi, người thừa kế của gia tộc phú quý vô song, còn có bạn gái xinh đẹp như hoa của hắn.
Tới lúc quyên góp, không chỉ Bách Chính quyên một khoản tiền lớn, mà Dụ Sân cũng quyên rất nhiều tiền.
Bách Chính sờ lên tóc tiểu tâm can nhà mình, hắn biết đây là cô gái nhớ ơn.
Năm đó một vùng gặp nạn, tám vùng chi viện, cô nhận ân huệ của vạn nhà, hiện giờ sẽ hồi báo gấp bội.
Nhưng hắn không giống, tất cả những cảm kích của hắn đều tới từ ngày xuân rét lạnh đó, cách một vùng hoang sơ tiêu điều, gặp gỡ được cô.
Không có gặp gỡ, mà đã sớm yêu cô, từ đó thế giới xuân về hoa nở, đẹp đecx vô ngần.
Sắp tới lúc kết thúc, Bách Chính nhận được một cuộc gọi khẩn cấp.
“Sân Sân, anh ra ngoài nhận cuộc điện thoại."
“Được." Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Em ở đây đợi anh."
Bách Chính nhận xong cuộc điện thoại, xử lý xong việc quay lại, quyên góp đã tan rồi, hắn vẫn chưa đi vào khán phòng nhưng nhìn thấy vị trí mà Dụ Sân ngồi không còn ai nữa.
Trong khoảnh khắc hắn gấp không chịu nổi, chạy quanh tìm người.
Người tới người đi, hắn chẳng kịp lo thứ gì khác, nhìn thấy một người vội vàng hỏi xem có gặp cô không.
Người bị hắn túm lại đều lắc đầu.
Mãi tới khi có một người phục vụ nói: “Tôi gặp qua vị tiểu thư kia, cô ấy vừa đi ra ngoài."
Bên ngoài gió to, bầu trời một mảnh đen kịt.
Bách Chính khủng hoảng, sợ hãi, lưỡng lự, sợ hãi cô xảy ra chuyện gì, vội vàng bước vào trong đêm đen tìm cô.
Không có người, thế nào cũng tìm không thấy, không phải đã nói đợi hắn sao?
Đêm đông rét lạnh, gió tạt lên mặt đau đớn, dòng máu không an phận của Bách Chính, khiến cơ bắp của hắn siết chặt tới phát đau. Hắn có loại xúc động phát điên muốn đập đồ, nhưng cuối cùng khắc chế lại được.
Hắn không bằng lòng để gen trời sinh này điều khiển, nếu Dụ Sân nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, sẽ bất an.
Nhưng trong bóng đêm vô tận, hắn không nhìn thấy gì cả.
Hắn thậm chí có một khoảnh khắc nhịn không được hốt hoảng nghĩ, là hắn đối xử với cô không đủ tốt, cho nên cô mới rời khỏi hắn sao?
Hắn biết Dụ Sân rất ngoan, nhưng cô vẫn luôn là một cô gái có chủ kiến. Xông vào sinh mệnh của hắn hung hăng đụng thẳng, rời đi có lẽ cũng trong sớm chiều.
Hắn tìm không thấy người, sợ đến chết lặng, có lẽ đây chỉ là một giấc mộng hoàng lương, mấy năm nay cả người hắn đều chìm trong mộng cảnh, chưa từng tương thân tương ái với cô, vẫn giống nhưu thời thơ ấu ở căn gác xép tối om, trong vực sâu vô vọng.
Cho dù những tư tưởng tiêu cực này rất nhanh bị phủ nhận, Bách Chính ý thức được, thì ra hắn vẫn luôn lo sợ.
Phía trước có ánh đèn sáng lên, phía xa bước ra một bóng dáng nho nhỏ.
Cô ngược sáng mà tới, nghiêng đầu nhìn hắn, lắc lư đầu: “Bách Chính, anh sao thế?"
Ánh sáng phá tan bóng tối, cô rõ ràng vô tội cực kì, hoàn toàn không biết người đàn ông này vì tìm cô, mà nội tâm trải qua nhiều biến hóa hỗn loạn như vậy.
Mãi tới khi bị người ôm lấy, cô mềm mại giải thích: “Bên ngoài gió lớn, em thấy anh tiếp điện thoại mãi không quay lại, áo khoác còn để cho em mặc, em sợ anh lạnh, tìm anh để đưa áo khoác, ban nãy anh không nhìn thấy em nên mới vội vàng?"
Khóe môi hắn ngập ngừng, một chữ cũng không nhắc, cuối cùng dịu dàng nói: “Ừ, cảm ơn bé Sân."
Cô vui vẻ lại thẹn thùng.
“Chúng ta còn quay lại bữa tiệc không?"Cô hỏi.
“Không đi nữa, anh đưa em về nhà được không?"
“Được."
Dưới bầu trời đêm xanh thẳm, hắn nắm tay cô gái của mình, gió thôi bay vạt áo của hắn.
Cô nhẹ giọng ngân nga một khúc ca, vẻ mặt của hằn dần trở nên dịu dàng, cơ thể cũng thả lỏng.
Bách Chính dần hiểu được một chuyện, hắn sẽ không tốt lên được, cả đời này cũng không thể nào tốt lên được.
Trải nghiệm của thời thơ ấu và tuổi trẻ, vĩnh viễn khiến hắn biến thành kẻ đứng trong vực sâu kia.
Nhưng không quan trọng.
Hắn sẽ ở dưới vực sâu, nhìn thấy nữ thần.
——END
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lúc trời sáng, Dụ Sân tỉnh dậy, một bàn tay to đang khẽ đặt lên đỉnh đầu cô, dáng vẻ rất trân trọng.
Trên người cô không thoải mái, tỉnh dậy sớm, lúc này mới sáu giờ sáng.
“Anh cả đêm không ngủ sao?"
Bách Chính khẽ “Ừ" một tiếng, cô mệt chết rồi, nhưng tinh thần hắn vẫn sáng láng thế kia. Lần đầu nếm được tư vị mất hồn này, hắn cảm thấy bản thân vẫn có thể lăn lộn thêm một đêm, nhưng Dụ Sân rõ ràng là không được.
Cô gái chu miệng lên, nhịn không được mở miệng: “Nóng quá, anh đừng có ôm em nữa."
Nào sợ trong phòng còn mở điều hòa, nhưng ngày hạ nóng bức nhất, người đàn ông trẻ tuổi còn giống như lò lửa, cứ ôm chặt cô như vậy, nóng tới mức khiến cô khó chịu.
Cũng chẳng hiểu nổi tại sao hắn không cảm thấy nóng.
Một cánh tay trắng ngần như ngó sen thò ra khỏi chăn, trên cánh tay có từng đóa hồng mai, Dụ Sân đẩy hắn ra, cuối cùng cũng cảm nhận được căn phòng có điều hòa.
Cô lăn ra khỏi vòng ôm của hắn, tự nhiên biến thành tư thế vịt áp chảo.
Dụ Sân vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ hồ hồ lại nhắm mắt lại, ngủ thế này thoải mái hơn nhiều rồi.
Bách Chính nhìn qua.
Đôi má cô gái đỏ rực, nắm tay nhỏ cuộn tròn lại, đặt trên gối đầu. Rõ là đáng yêu tới mức phạm quy!
Nhưng hắn không dám tới lần nữa.
Cả đêm Bách Chính đều đang suy nghĩ lại, cũng chẳng thể nào nghĩ ra được đêm qua bắt đầu như thế nào, đợi tới khi hắn làm người, đã xong việc rồi.
*Min: thịt này các bác hãy tưởng tượng đi nhé, he he he.
Giữa lúc đó hắn có cơ hội thanh tỉnh, nhưng tên đã lên dây, hắn không dừng lại được thì thôi đi, thế mà lại làm thêm một lượt nữa.
Lúc Dụ Sân tỉnh hẳn, đã tám rưỡi rồi.
Cô dụi dụi mắt, Bách Chính đã làm xong cơm. Hắn không biết nấu cho lắm, bề ngoài không đẹp, nhưng nếm thử thì mùi vị cũng khá được, sợ Dụ Sân không thích, hắn còn đặc biệt mua một phần để thay thế.
“Anh đưa em đi rửa mặt."
Cô đừng trong lòng hắn đánh răng xong, trong giây phút quyến luyến, Dụ Sân cảm nhận được trong lòng hắn có mấy phần trầm trọng khó nói.
Hắn dịu dàng tới mức vô lý, cẩn thận hầu hạ cô, lau sạch mặt nhỏ cho cô.
Cô ngước mặt nhỏ lên, chụt một cái trên má hắn.
“Đừng buồn, em không cần anh ngồi tù."
Trong mắt hắn cuối cùng cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, sờ lên gương mặt mềm mại của cô. Bách Chính không giải thích bản thân mình không phải đang lo lắng cái này, so với chuyện đáng lo lắng kia, hắn tình nguyện ngồi tù.
Dụ Sân còn mặc quần áo của hắn, cũng là quần áo đó, đàn ông mặc lên thì tràn đầy sức mạnh, phụ nữ mặc lên thì lại xinh đẹp gợi cảm vô cùng.
Cảm giác trên người cô so với trước buổi tối hôm qua có chút không giống nhau, hôm nay là một bông hoa nở rộ, thu hút người khác tới hái.
Bách Chính rất khắc chế, không dám đụng vào cô nhiều.
Hầu hạ tiểu tâm can ăn xong, Dụ Sân nhìn hắn một cái.
“Hôm nay anh vẫn phải bị đập một trận."
Rất nhanh hắn đã biết đó là ý gì, tối qua Vạn Xu Mính gọi điện thoại cho con gái yêu, Dụ Sân giằng co muốn đi nhận, lúc đó Bách Chính đang trong giây phút quan trọng, suýt chút nữa cầu xin cô đừng động, cú điện thoại kia cuối cùng cũng kêu tới tự ngắt.
Sau đó hắn sợ lại vang lên, dùng điện thoại Dụ Sân gửi một tin nhắn báo bình an.
Giây phút quan trọng đêm qua, ai cũng không được cướp người với hắn.
Trước khi Dụ Sân ra ngoài, đã nói với mẹ mình tối qua đi ăn cùng ai, cô hiểu chuyện từ nhỏ, cũng nói chuyện Bách Chính là bạn trai cô.
Được biết bạn trai của con gái là người đã cứu Dụ Trung Nham và Dụ Nhiên, tâm trạng của Vạn Xu Mính có chút phức tạp, nhưng cũng không phản đối, chỉ dặn dò con gái nhất định phải mang người về nhìn một cái.
Kết quả tối qua nhận được tin báo bình an, Vạn Xu Mính tức chết, lúc này tốt rồi, bình an được bảo toàn, trong sạch mất hết.
Bách Chính được biết trước chắc chắn bị đập một trận, bình tĩnh cực kì.
“Không sao." Dù sao hắn da dày thịt béo, từ nhỏ tới lớn đã quen rồi, thậm chí hắn con đút cho cô một chiếc bánh bao nhân sữa vàng, mới lau sạch khóe miệng cho cô.
Nhà Dụ Sân không ở nơi cũ nữa, hiện giờ ở một tiểu khu mới, Dụ Nhiên biết kiếm tiền, Dụ Sân cũng biết, hai vị phụ huynh cũng là giáo viên xuất sắc, một nhà toàn nhân vật ưu tú, cuộc sống càng ngày càng tốt là điều tất nhiên.
Năm đó nhếch nhác tới thành phố này, hiện này đi tản bộ buổi sớm, ai nhìn thấy cũng sẽ gọi một tiếng “Thầy Dụ", “Cô Vạn."
Dụ Sân ngồi trên ghế sô pha, vểnh tai lên nghe động tĩnh nhỏ trong phòng sách. Ba đánh người quá đáng rồi đi?
Vạn Xu Mính tức giận chọc chọc đầu cô.
“Khuỷu tay chìa ra ngoài."
Vạn Xu Mính nhìn quà tặng quý giá con rể mang đến một cái, lại nhìn con gái mặc đồ mùa hè, trên cổ che không nổi vết xanh tím, lại thở dài.
Nhìn những vết này, thì liền biết tên tiểu cầm thú kia tột cùng là dùng bao nhiêu sức, bà hận không thể khiến Dụ Trung Nham đánh thêm một trận nữa.
Dụ Sân dưới ánh mắt đánh giá của mẹ mình, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Mẹ con hai người khẽ nói những lời thầm kín.
“Con nghĩ kỹ muốn cùng cậu ta cả đời rồi? Sau này hối hận thì phải làm sao?"
“Mẹ, có gì mà phải hối hận chứ, con biết con thích ai, vào thời điểm tốt nhất gặp đúng người, nếu đã nhận định ở bên nhau, sớm một ngày muộn một ngày cũng đâu có gì khác biệt."
Nói mãi, sau đó còn đưa nhẫn kim cương cho mẹ nhìn một cái, tiểu cầm thú cầu hôn rồi đó.
Vạn Xu Mính cũng không phải người không tiến bộ, con gái đã qua độ tuổi đăng ký kết hôn rồi, Bách Chính còn cứu mạng Dụ Trung Nham, những cái khác không nói, chỉ nói tới nhân phẩm, còn có phần tâm ý yêu thương con gái bà, trên thế giới này rất ít người có thể địch nổi.
Một lát sau cửa phòng khách được mở ra, Dụ Trung Nham vắt tay sau lưng đi ra trước.
Mấy năm này ông có thêm không ít tóc bạc, bày ra một bộ mặt nghiêm chỉnh, còn khá nghiêm túc nữa.
Bách Chính đi theo phía sau lưng ông, khóe miệng xanh một mảng, nhìn có chút dọa người.
Vạn Xu Mính ban nãy còn nói tốt lắm, hiện giờ nhìn thấy bộ dáng này của Bách Chính, nhịn không được oán trách chồng mình ra tay quá nặng.
Mẹ vợ đại khái chính là thái độ này, càng nhìn con rể càng thuận mắt.
Tuy Dụ Sân biết Bách Chính chịu được, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu: “Có đau không?"
Hắn cười một tiếng: “Không đau."
Vạn Xu Mính kéo Dụ Trung Nham vào trong bếp, trách móc nói: “Anh xuống tay mạnh thế làm gì?"
Thực sự đánh người ta hỏng mất thì làm thế nào?
Nhà bọn họ nợ người ta còn không đếm nổi.
Dụ Trung Nham vừa nghiêm túc lúc nãy, lúc này oan uống muốn chết: “Anh không động tay mà."
Vạn Xu Mính:???
“Cậu ta tự động tay, anh văn nhã cả nửa đời, sẽ thô lỗ như vậy sao? Anh biểu hiện bất mãn một chút, cậu ta rất tự giác mà tự mình động tay luôn rồi."
Nghe âm thanh là biết từng đấm đánh vào thịt, không hề nhẹ tay chút nào. Dụ Trung Nham là người có văn hóa, nhìn thôi cũng thấy hãi hùng khiếp vía.
Vạn Xu Mính nhéo ông một cais: “Vậy ban nãy anh nghiêm túc thế."
“Anh bị dọa đấy, cậu ta đánh xong, giải thích chuyện máy trợ thính trên tai. Lại đem gia thế nói một lượt." Dụ Trung Nham nói: “Tên nhóc này là con của nhà phú hào họ Bách, cậu ta còn nói là cái gì đó của nhà họ Từ nữa, dù sao anh nghe cũng cảm thấy rất ảo, Sân Sân của chúng ta sẽ không bị bắt nạt chứ?"
Sau khi Vạn Xu Mính nghe thấy thính lực của Bách Chính sau này có thể hồi phục, cũng thở phào một hơi, lúc này bà cũng có cái nhìn cởi mở hơn.
“Nếu không thích Sân Sân, mấy năm trước cậu ta còn tới Liên Thủy cứu anh và A Nhiên, là ngại sống quá lâu sao?"
Nói tới cái này, Vạn Xu Mính có mấy phần hâm mộ con gái. Liếc Dụ Trung Nham một cái: “Lúc anh còn trẻ, em bảo anh cõng em qua vũng bùn, anh còn nói không cõng nổi. Càng đừng vọng tưởng anh có thể vì em mà ra sống vào chết một lần."
Bị chọc trúng chỗ hiểm, thầy Dụ thông minh không lên tiếng.
Tốt xấu gì thì cửa ải này của Bách Chính coi như được thông qua.
Vợ chồng hai người đi ra, thấy Bách Chính đang bóc quýt cho con gái mình, hắn bóc rất cẩn thận, ngay cả đường gân trắng bọc xung quanh múi quýt cũng gỡ ra hết.
Bất mãn của Vạn Xu Mính cũng không còn, thái độ của một người đàn ông, hành động có thể giả bộ, nhưng ánh mắt không lừa được người khác.
Ánh mắt Bách Chính nhìn con gái bà giống hệt như thấy tổ tông vậy.
Mà bé Sân nhà bà từ nhỏ đã là đứa trẻ có chủ kiến, nhìn thì có vẻ mềm mại dịu dàng, nhưng thực ra rất tinh tường.
Nếu không làm sao để giải thích việc Dụ Nhiên mắc chứng cô độc đều để ý nhất đứa em gái này.
cô đối với tính cách tốt xấu của con người đều nhìn thấu, tính cách rộng lượng, dũng cảm cho đi. Tính cách như vậy rất dễ dàng có được hạnh phúc.
Bách Chính ăn cơm tối ở nhà Dụ Sân sau đó mới trở về.
Ăn cơm xong, Vạn Xu Mính dặn dọ: “Sân Sân, con đi tiễn tiểu Bách."
Dụ Sân ngọt ngào đáp một tiếng.
Đi ra khỏi cửa, hai người cuối cùng cũng quang minh chính đại nắm tay.
Ba Dụ nghiêm khắc, Dụ Sân vốn còn sợ Bách Chính không tự nhiên, nhưng Bách chính còn tự nhiên hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Hắn nhéo nhéo bàn tay mềm của cô gái, thấp giọng cười: “Lúc nhỏ anh tưởng tượng ra vô số lần nhà là cảm giác gì, Sân Sân, cảm ơn em đã để anh trải nghiệm được."
Ba nghiêm khắc nhưng từ ái, mẹ miệng cứng lòng mềm, vô tận đều là quan tâm.
Rất vui vẻ, tương lai hắn cũng là một thành viên trong ngôi nhà này.
Ánh hoàng hôn còn sót lại rơi trên mặt đường, hai người đi qua hiệu thuốc, Bách Chính khựng lại, ý cười trên mặt hắn biến mất, sắc mặt âm u lại nổi lên.
Quay đầu nói với Dụ Sân, sắc mặt hắn lại là dịu dàng vô hạn: “Đợi anh một chút được không?"
Dụ Sân gật đầu.
Vết thương trên mặt Bách Chính rất dọa người, xác thực cần phải xử lý một phen.
Không bao lâu hắn quay lại, trên tay xách theo một chiếc túi.
Dụ Sân chớp mắt nhìn hắn: “Có cần em giúp anh xử lý vết thương không?"
Trong mắt hắn nhiều thêm một phần đau xót, nắm lấy tay cô hôn lên. So với yêu tha thiết còn có vài phần khẩn cầu.
Bách Chính mở túi ra, Dụ Sân ngây người, bên trong có một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.
“Anh xin lỗi."
Hắn nói ra ba chữ này vô cùng khổ sở, hối hận cực kì, tối qua ý loạn tình mê, không hề nghĩ tới việc này. Sau đó nghĩ tới, đến ý nghĩ muốn đánh chết mình hắn cũng có.
Dụ Sân cũng hiểu, cô nhận lấy thuốc, nhìn thấy nắm tay Bách Chính siết chặt lại, đôi mắt đỏ bừng.
Cô cười hôn lên cằm hắn, không muốn hắn tự trách khổ sở như vậy.
Giọng nói cô gái ngọt ngào: “Uống thuốc rất đắng, Bách Chính hôn em." thực ra cô cảm thấy chẳng có gì, dù sao tối qua là ý nghĩ bỗng nổi lên của cô.
Hắn không nói, đôi môi khẽ chạm lên má cô, xuống một chút lại xuống nữa.
Từng cái chứa đựng tình yêu nồng nhiệt, giống như muốn thông qua con đường này, chút hết toàn bộ ra.
*
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Dụ Sân lại quay trở về trường để lên lớp, cô đã là sinh viên năm tư rồi, bắt đầu bận rộn luận văn tốt nghiệp, phát sóng trực tiếp cũng rất ít, danh khí không những giảm đi mà còn tăng lên.
Không nói cái khác, câu chuyện tình yêu lãng mạn trên người cô, cũng đủ để khán giả bổ não một trận.
Còn có người săn tìm ngôi sao tới trường, nhưng Dụ Sân quả quyết từ chối, cô chỉ thích điều hương.
Xem cô phát sóng trực tiếp, đến nay có rất nhiều người đều có thể nộp bài tập lên rồi, điều chế ra cổ hương tinh tế, mọi người dần dần ý thức được, loại mùi hương này vừa an toàn vừa dễ ngửi, nhất thời số người nghiêm túc học càng ngày càng nhiều.
Gần đây trường đại học có tin đồn, có một đại lão của gia tộc nổi tiếng nào đó, đăng ký học ở trường đại học S.
Sau đó có sinh viên nhìn thấy siêu xe giá 8 ngàn vạn ra vào, ồ ạt kêu lên.
Nhưng đại lão một tháng chỉ tới mấy lần, đến đi vội vàng, người nhìn thấy diện mạo thật của vị này cực kì ít.
Mãi đến sau kì quốc khánh, đại lão tan ca, lái xe vội vàng vào trường học, trực tiếp chạy tới khoa thực vật, từ chiếc xe 8 ngàn vạn cầm lấy…..một chiếc kem nho nhỏ đáng yêu.
Dụ Sân mở hộp kem ra, kem lạnh còn bốc hơi lên.
Đám người tránh không kịp bị thồn đầy miệng cơm chó.
Tin tức trong trường bắt đầu nổ tung.
#Tin nóng, diện mạo thật của đại lão, một chút cũng không xấu, mà còn đẹp trai bùng nổ!#
#Chấn kinh, siêu xe 8 ngàn vạn chạy 160 dặm chỉ để mua kem cho bạn gái#
Những cô gái đọc được tin tức đều thành chanh tinh (Ghen tị), oa tức quá, đầu năm nay người đàn ông vừa đẹp trai vừa tốt vừa nhiều tiền, thâm tình tới quá đáng. Còn những kẻ xấu trai thì vừa lăng nhăng vừa phóng túng vừa cặn bã.
Đám nam sinh đố kị với Bách Chính, đó là đại mỹ nhân kinh thiên đọng địa của khoa thực vật đó, bọn họ âm thầm mấy năm này, hiện tại đã thành của người khác mất rồi.
Thu đi đông tới, một năm này, Từ Học Dân sống khá thoải mái.
Chú Từ dần dần ý thức được, năm nay gia chủ cực kỳ cố gắng, hắn trưởng thành tốc độ nhanh chóng, cố gắng trở thành trụ cột chống đỡ sản nghiệp của nhà họ Từ.
Có lúc thậm trí bận rộn tới mức quên ăn.
Hắn trở nên hiếu học, ổn trọng, có trách nhiệm.
Từ Học Dân vất vả hơn nửa đời người, không ngờ thực sự có một ngày thoải mái, ông vui mừng vô cùng, trước giờ tâm trạng rất ít khi lên xuống, mà lúc này Từ Học Dân có xúc động muốn khóc.
Đã từng người người nói Bách Chính chủ định sẽ thành một tên cặn bã.
Nhưng thực ra chỉ cần một câu của Dụ Sân, hắn có thể.
Năm này Bách Chính đã qua sinh nhật 23 tuổi, bước vào tuổi 24. Trừ có thể nuôi tốt cô gái của mình, hắn còn trở thành trụ cột của nhà họ Từ.
Một năm này, Bàng Thư Vinh là vận động viên xuất sắc.
Kiều Huy trở thành tuyển thủ thể thao điện tử nổi tiếng, có một đám fan trung thành.
Đại Quang trở thành một ông chủ thương mại điện tử thành công.
Một đám thiếu niên lớp mười một rác rưởi bị bỏ rơi, sau khi trưởng thành đã trở thành bản thân tốt nhất của chính mình.
Không có người nào là rác rưởi, vượt qua những ngày không thấy ánh sáng, người người đều có thể niết bàn, nhìn thấy ánh mặt trời.
*
Sắp tới năm mới, cuối năm thành phố S có một buổi tiệc từ thiện, nghe nói quyên góp cho khu vực thiên tai, còn có vấn đề liên quan đến trẻ em em khu vực nghèo được tới trường.
Trước kia Bách Chính chưa từng đi, nhưng lần này lại nhắc tới muốn đi.
Trước khi đi, hắn nói: “Tôi đi bệnh viện một chuyến."
Từ Học Dân đối với hai chữ này khẩn trương vô cùng: “Cơ thể của cậu lại khó chịu à?"
“Không phải, tôi đi kiểm tra một chút, nếu như không thể có đời sau, tôi đi thắt ống dẫn tinh." Trên khuôn mặt đẹp trai của hắn, bình tĩnh tới có vài phần dịu dàng, hắn nói: “Lão Từ, không thể để cô gái uống thuốc, không tốt cho sức khỏe."
Lão Từ cũng không biết tại sao hốc mắt đỏ lên.
Sau đó cậu chủ nhỏ từ bệnh viện về, lão Từ cũng không dám hỏi rốt cuộc là thắt hay là có thể có con.
Bách Chính lười nói với ông, hắn lại chẳng sống cùng Từ Học Dân cả đời.
Dụ Sân cũng nhận được lời mời, hỏi cô có muốn tham dự tiệc từ thiện không.
Cô chưa gặp qua, nhưng rất vui, biểu thị bản thân sẽ đi.
Bách Chính chuẩn bị cho công chúa nhỏ quần áo xinh đẹp và đồ trang sức, tự mình lái xe đưa cô tới hiện trường.
Tiệc tối từ thiện rất náo nhiệt, tự bọn họ đi vào, người người đều nhịn không được nhìn qua.
Gia chủ trẻ tuổi, người thừa kế của gia tộc phú quý vô song, còn có bạn gái xinh đẹp như hoa của hắn.
Tới lúc quyên góp, không chỉ Bách Chính quyên một khoản tiền lớn, mà Dụ Sân cũng quyên rất nhiều tiền.
Bách Chính sờ lên tóc tiểu tâm can nhà mình, hắn biết đây là cô gái nhớ ơn.
Năm đó một vùng gặp nạn, tám vùng chi viện, cô nhận ân huệ của vạn nhà, hiện giờ sẽ hồi báo gấp bội.
Nhưng hắn không giống, tất cả những cảm kích của hắn đều tới từ ngày xuân rét lạnh đó, cách một vùng hoang sơ tiêu điều, gặp gỡ được cô.
Không có gặp gỡ, mà đã sớm yêu cô, từ đó thế giới xuân về hoa nở, đẹp đecx vô ngần.
Sắp tới lúc kết thúc, Bách Chính nhận được một cuộc gọi khẩn cấp.
“Sân Sân, anh ra ngoài nhận cuộc điện thoại."
“Được." Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Em ở đây đợi anh."
Bách Chính nhận xong cuộc điện thoại, xử lý xong việc quay lại, quyên góp đã tan rồi, hắn vẫn chưa đi vào khán phòng nhưng nhìn thấy vị trí mà Dụ Sân ngồi không còn ai nữa.
Trong khoảnh khắc hắn gấp không chịu nổi, chạy quanh tìm người.
Người tới người đi, hắn chẳng kịp lo thứ gì khác, nhìn thấy một người vội vàng hỏi xem có gặp cô không.
Người bị hắn túm lại đều lắc đầu.
Mãi tới khi có một người phục vụ nói: “Tôi gặp qua vị tiểu thư kia, cô ấy vừa đi ra ngoài."
Bên ngoài gió to, bầu trời một mảnh đen kịt.
Bách Chính khủng hoảng, sợ hãi, lưỡng lự, sợ hãi cô xảy ra chuyện gì, vội vàng bước vào trong đêm đen tìm cô.
Không có người, thế nào cũng tìm không thấy, không phải đã nói đợi hắn sao?
Đêm đông rét lạnh, gió tạt lên mặt đau đớn, dòng máu không an phận của Bách Chính, khiến cơ bắp của hắn siết chặt tới phát đau. Hắn có loại xúc động phát điên muốn đập đồ, nhưng cuối cùng khắc chế lại được.
Hắn không bằng lòng để gen trời sinh này điều khiển, nếu Dụ Sân nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, sẽ bất an.
Nhưng trong bóng đêm vô tận, hắn không nhìn thấy gì cả.
Hắn thậm chí có một khoảnh khắc nhịn không được hốt hoảng nghĩ, là hắn đối xử với cô không đủ tốt, cho nên cô mới rời khỏi hắn sao?
Hắn biết Dụ Sân rất ngoan, nhưng cô vẫn luôn là một cô gái có chủ kiến. Xông vào sinh mệnh của hắn hung hăng đụng thẳng, rời đi có lẽ cũng trong sớm chiều.
Hắn tìm không thấy người, sợ đến chết lặng, có lẽ đây chỉ là một giấc mộng hoàng lương, mấy năm nay cả người hắn đều chìm trong mộng cảnh, chưa từng tương thân tương ái với cô, vẫn giống nhưu thời thơ ấu ở căn gác xép tối om, trong vực sâu vô vọng.
Cho dù những tư tưởng tiêu cực này rất nhanh bị phủ nhận, Bách Chính ý thức được, thì ra hắn vẫn luôn lo sợ.
Phía trước có ánh đèn sáng lên, phía xa bước ra một bóng dáng nho nhỏ.
Cô ngược sáng mà tới, nghiêng đầu nhìn hắn, lắc lư đầu: “Bách Chính, anh sao thế?"
Ánh sáng phá tan bóng tối, cô rõ ràng vô tội cực kì, hoàn toàn không biết người đàn ông này vì tìm cô, mà nội tâm trải qua nhiều biến hóa hỗn loạn như vậy.
Mãi tới khi bị người ôm lấy, cô mềm mại giải thích: “Bên ngoài gió lớn, em thấy anh tiếp điện thoại mãi không quay lại, áo khoác còn để cho em mặc, em sợ anh lạnh, tìm anh để đưa áo khoác, ban nãy anh không nhìn thấy em nên mới vội vàng?"
Khóe môi hắn ngập ngừng, một chữ cũng không nhắc, cuối cùng dịu dàng nói: “Ừ, cảm ơn bé Sân."
Cô vui vẻ lại thẹn thùng.
“Chúng ta còn quay lại bữa tiệc không?"Cô hỏi.
“Không đi nữa, anh đưa em về nhà được không?"
“Được."
Dưới bầu trời đêm xanh thẳm, hắn nắm tay cô gái của mình, gió thôi bay vạt áo của hắn.
Cô nhẹ giọng ngân nga một khúc ca, vẻ mặt của hằn dần trở nên dịu dàng, cơ thể cũng thả lỏng.
Bách Chính dần hiểu được một chuyện, hắn sẽ không tốt lên được, cả đời này cũng không thể nào tốt lên được.
Trải nghiệm của thời thơ ấu và tuổi trẻ, vĩnh viễn khiến hắn biến thành kẻ đứng trong vực sâu kia.
Nhưng không quan trọng.
Hắn sẽ ở dưới vực sâu, nhìn thấy nữ thần.
——END
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả :
Đằng La Vi Chi