Tham Tiền Tiên Khiếu
Chương 193: Lão đạo bạo lực
Lão đạo bạo lực
Edit: Yunchan
***
Lúc Thời Hoàn phẫn nộ rống hai người, Hàn Ngâm thấy rõ trong mắt Tê Vân lão đạo lóe lên vẻ hung ác, nhưng cô tạm thời chưa có hành động gì, chỉ bình tĩnh quan sát kỹ Thời Hoàn.
Cậu bé này trạc tuổi Hiên Viên Túc, thế nhưng dung mạo và khí chất lại khác biệt rất lớn.
Trong vẻ ngoài tuấn tú của Hiên Viên Túc toát lên sự khỏe mạnh tráng kiện, và vì xuất thân không tầm thường nên toàn thân bộc lộ khí chất quý phái tự nhiên, khi vung tay nhấc chân cũng mang theo sự tự tin tràn đầy, lúc giả vờ trưởng thành cũng có loại trầm ổn vượt qua tuổi tác, trông vào chính là một nhân vật rất xuất sắc.
Trong khi Thời Hoàn nom chẳng được sáng láng như Hiên Viên Túc, ngũ quan nhỏ bé và yếu ớt, xanh xao vàng vọt, dung mạo quá lắm chỉ thanh tú mà thôi, thứ duy nhất khiến người ta kinh ngạc tán thán chính là cặp mắt của nó, hàng mi dài rậm, trong con ngươi như giăng phủ một tầng hơi nước, mê ly mà thâm thúy, tổng thể mang đến cho người ta cảm giác bình yên, pha thêm chút lãnh đạm và nhút nhát, ngay cả khi kích động cũng lộ ra hai phần hoang mang bất an, xem ra trước đây nó thường sống trong lo lắng đề phòng, khác với Hiên Viên Túc, lúc tức giận thì sẽ bộc phát toàn bộ tính xấu.
Trong lúc Hàn Ngâm quan sát Thời Hoàn, bản thân nó cũng thầm ảo não, tự trách mình nhanh mồm nhanh miệng, nói ra lời thiếu đòn. Cũng may Tê Vân lão đạo chỉ ném cho nó ánh mắt nghiêm khắc, sau đó vẫn dịu mặt nói mấy câu nịnh nọt, không như thường ngày, hơi trái ý là đã tát cho nó một cái trời giáng, khiến nó thoáng thở phào.
Dĩ nhiên, phản ứng của Hiên Viên túc khác xa Tê Vân lão đạo, đầu tiên là giật mình, sau đó dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn chòng chọc Thời Hoàn, rồi quay người lại nói với Hàn Ngâm: "Sư phụ nói rất đúng, có vài người bản thân còn không gấp, ta gấp thay làm quái gì? Chúng ta đi thôi!"
Lòng tốt bị biến thành gan phổi lừa, Hiên Viên Túc bị tổn thương lòng tự tôn, đâm ra nổi giận.
Nét mặt Thời Hoàn buồn bã, như muốn nói, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tê Vân lão đạo, cuối cùng nó vẫn rũ mi mắt, im thin thít.
Hàn Ngâm thấy thế bèn nhìn qua Mộ Thập Tam, hai người nhìn nhau cười trộm.
Không sai, đây mới là mục đích thật sự khi họ dẫn Hiên Viên Túc đi dạo chơi đây đó, để nó gặp ít người và ít chuyện, thêm chút trở ngại để tôi luyện tâm tính. Vì trên đời có rất nhiều người, chẳng phải chỉ ôm lòng nhiệt tình là có thể lay động, cũng có rất nhiều chuyện, không phải một bên tình nguyện là có thể giải quyết trót lọt.
"Đi thôi." Hàn Ngâm mỉm cười, tỉnh bơ dắt Hiên Viên túc đi ra ngoài.
Cô cũng nhìn ra đứa trẻ Thời Hoàn này dường như có nỗi khổ, cũng rất kiêng dè Tê Vân lão đạo, song cô không phải như Hiên Viên Túc, không biết đi đường vòng, còn cố sống cố chết bám theo tra hỏi. Có vài sự thật, nên âm thầm quan sát sẽ dễ phát hiện hơn.
Chẳng qua vì vậy, Hiên Viên Túc rất buồn bực, nó dỗi nói muốn đi, chỉ thuần túy do bản tính trẻ con đang làm mình làm mẩy, muốn uy hiếp đối phương ngươi còn làm thế ta sẽ không chơi với ngươi nữa, nhưng trong lòng nó vẫn mong Thời Hoàn thỏa hiệp, hoặc Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam tiếp lời hỏi thay nó. Nào ngờ hai người cũng buông trôi, nó lại không thể xuống nước đổi ý, đành phải phồng má, cắm đầu đi theo.
Thấy bóng lưng ba người đi khuất tầm mắt, Lâm Tử Khanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có phần nào mất mát. Trong khi Tê Vân lão đạo thì thầm vui mừng, nếu không phải do cơn đau rớt răng cửa còn chưa bớt, cộng thêm chuyện giải quyết hậu quả khiến lão đau đầu, thì nói không chừng lão sẽ bật cười khoái trá. Đương nhiên người lo được lo mất nhất ở đây không ai ngoài Thời Hoàn, nó cúi gầm đầu ngồi lặng dưới đất, không biết nghĩ tới điều gì mà trên mặt lộ rõ nét cô đơn.
Tê Vân lão đạo là người từng trải, dù bụng nghẹn đầy sợ hãi và uất khí, nhưng lão không phát tác ngay, chỉ lườm Thời Hoàn một cái, rồi ngước mặt lên quay qua Lâm Tử Khanh, cúi đầu khom lưng ra vẻ đáng thương, muốn gạt gẫm cho qua chuyện.
Dĩ nhiên Lâm Tử Khanh rất bất mãn với chuyện vừa xảy ra, thậm chí còn muốn lôi hai thầy trò bịp bợm này lên gặp quan. Nhưng lúc này lòng hắn rối bời nên cũng lười gây thêm phiền phức, suy đi nghĩ lại, thấy đã ăn thiệt, chi bằng nhân lúc chưa có ai biết việc này, nhanh chóng đuổi hai tên lừa đảo này ra khỏi cửa, sau đó gạt cha rằng yêu đã bị diệt trừ, để cha hắn hoàn toàn an tâm.
Quyết định xong, hắn hầm hầm giận dữ đòi Tê Vân lão đạo số tiền đã giao trước đó, rồi không nói không rằng sai người đuổi hai người ra ngoài.
Tê Vân lão đạo mất tiền đã đau thắt lòng, lúc bị đuổi ra ngoài còn trúng thêm hai gậy khiến lòng lão càng thêm bốc hỏa, vì vậy khi bị đuổi ra ngoài cửa lớn Lâm phủ lão còn nhảy chồm lên hùng hùng hổ hổ một hồi, mãi tới khi hộ viện Lâm gia túa ra với khí thế hung hăng, lão mới kéo Thời Hoàn bỏ chạy thục mạng.
Chạy trốn được nửa đường, thấy đám hộ viện kia không đuổi theo nữa, lão mới thận trọng lấy một miếng bạc vụn lén nhét vào trong giầy ra, đắc ý ngắm nghía mấy lần, sau đó đi dọc đường mua ít rau cải gạo muối, tậu thêm một bầu rượu, cắt nửa cân thịt muối, sau khi chắc mẩm không có ai theo dõi, lúc này lão mới dẫn Thời Hoàn về căn nhà lụp xụp hẻo lánh mà lão thuê được.
Mới vào nhà, Tê Vân lão đạo bèn trở tay cài chốt cửa lại, sau đó hung hăng đá một cước lên người Thời Hoàn, mắng: "Ngươi là thứ ăn cây táo, rào cây sung!"
Thời Hoàn đã chuẩn bị sẵn tâm lý ăn đánh, bây giờ nó chỉ cắn chặt môi, hứng trọn một đá này mà không rên một tiếng, bởi vì nó biết Tê Vân lão đạo có thói quen, nó càng gào khóc né tránh thì lão càng đánh dữ hơn, đương nhiên cũng đừng hòng giải thích, lão cơ bản chẳng buồn nghe.
Tê Vân lão đạo đạp một đạp xong, bèn vung tay giáng thêm một bạt tai, quất mạnh tới nỗi tai Thời Hoàn ong ong, sau đó lão mới hơi nguôi giận, quát nó: "Ranh con yêu quái thích lo chuyện bao đồng đó, rốt cuộc ngươi quen biết nó thế nào?"
Chuyện này không có gì để giấu diếm, cũng không cách nào giấu diếm, Thời Hoàn đành lí nhí kể lại hoàn cảnh quen biết Hiên Viên Túc. Kết quả Tê Vân lão đạo lại quất lên đầu nó một cái, mắng: "Đồ chơi bằng đường?! Giỏi! Giỏi lắm! Ngươi là đồ hèn hạ tham ăn lười biếng, bảo ngươi đi mua chu sa, ngươi lại chạy đi chơi! Lúc nãy còn dám cáo mượn oai hùm quát tháo ta, bảo ta tránh xa ngươi ra!"
Tê Vân lão đạo mắng xong thì lại đạp cho nó ngã sấp ra đất, còn thô bạo giẫm mạnh hai cái, xong xuôi mới quát thét: "Nể tình ban nãy ngươi ngậm chặt miệng nên ta sẽ không đánh ngươi nữa, nhưng hôm nay ngươi đạp đổ đường tiền tài của ta, buổi tối đừng hòng có gì ăn, Cút! Cút ra ngoài thổi lửa nấu cơm, bóc một đĩa đậu phộng cho ta nhắm rượu! Không được ăn vụng, nếu để ta phát hiện ra, ngươi cứ chờ nằm trong phòng củi dưỡng thương nửa tháng đi!"
Thời Hoàn cúi đầu nghe lời, bước ra ngoài nhóm lửa nấu cơm, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt tới giờ này mới trào ra lã chã. Nhưng dù khóc nó cũng không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể cắn răng lẳng lặng rơi lệ, còn phải nhịn đau làm việc quần quật, bằng không Tê Vân lão đạo dám chắc sẽ đuổi theo đánh nó thêm trận nữa.
Trong lúc Thời Hoàn làm cơm thì Tê Vân lão đạo uống một hơi ba chén rượu cho bớt sợ, uống xong mới thấy lòng nguôi nguôi, gắp một miếng thịt muối, vừa nhai chậm rãi vừa suy nghĩ xem rốt cuộc lai lịch của bọn Hàn Ngâm là gì. Càng nghĩ càng thấy sợ, quyết định sáng mai phải ra khỏi thành, đổi địa điểm hành nghề.
Nhưng khi lão sờ tới cái răng cửa mẻ một nửa còn đang chảy máu đau buốt, rồi nghĩ tới chuyện xui xẻo hôm nay, toàn bộ đều do Thời Hoàn la cà tới sạp đồ chơi đường, càng nghĩ lão càng nóng giận, định kiếm chuyện dạy dỗ Thời Hoàn một bài nữa, vì vậy bực dọc lên giọng, hét: "Ngươi chết rấp ở ngoài đó rồi hả! Đậu phộng của ta đâu? Sao còn chưa bưng lên!"
Lúc này một bóng người cao ráo thong thả bước vào cửa, cười khẽ nói: "Đậu phộng không có, nhưng quả đấm thì có đầy một sọt đây, Tê Vân đạo trưởng có muốn ăn đấm hay không?"
"Xoảng —–" Tê Vân lão đạo vừa thấy rõ người bước vào thì con ngươi bỗng nhiên co lại, tay run bắn lên, chén rượu lập tức rơi xuống đất bể tan nát.
"Không muốn thấy bọn ta thì cũng đâu cần phải ném chén rượu cho hả giận." Một thiếu nữ cười tủm tỉm bước vào theo, đôi mắt thanh linh đánh vòng qua mặt Tê Vân lão đạo, ngang nhiên quan sát căn nhà này như chẳng coi ai ra gì, còn vén mành nhìn vào buồng trong, cuối cùng gật gật đầu nói: "Không tồi không tồi, nhưng chỉ có một cái giường, một cái chăn, xin thỉnh giáo đạo trưởng, nhóc Thời Hoàn ban đêm ngủ ở đâu?"
Đương nhiên là ngủ trên đống cỏ khô trong phòng củi! Nhưng câu này Tê Vân lão đạo sao dám nói, mí mắt giần giật mấy cái, cuối cùng té quỳ xuống trước mặt đôi thiếu niên thiếu nữ này, dập đầu nói: "Hai vị thần tiên hạ giá hàn xá, bần đạo thật sự vinh hạnh khôn xiết."
Lão còn ôm chút hy vọng, mong có thể lấp liếm qua cửa.
Hàn Ngâm nhìn lão cười mập mờ: "Biết co biết duỗi, muốn quỳ là quỳ, diễn hát đánh đập, diễn trọn cả tuồng, lão cũng coi như là một nửa nhân tài rồi, đáng tiếc là hành sai nghề, không tới Lê Viên diễn trò, mà lại thành tay bịp bợm."
Mộ Thập Tam ở bên mỉm cười: "Tên bịp bợm cũng được thôi, ta thấy lão còn có khả năng là tay buôn người."
"Thật là phiền não." Hàn Ngâm ngồi xuống bên bàn, chống cằm rầu rầu nói: "Phải xử lão sao đây?"
Tê Vân lão đạo run cầm cập, bắt đầu kêu oan tiếp: "Hai vị thần tiên trách oan bần đạo..."
Đương kêu giữa chừng đã bị Mộ Thập Tam cắt ngang: "Ồn quá!"
Tê Vân lão đạo chợt phát hiện dù mình cố gắng cấp mấy cũng không thể phát ra tiếng, cả người liền hoảng loạn xụi lơ trên đất.
Hàn Ngâm liếc nhìn lão, đảo mắt qua, vẫy vẫy tay với Thời Hoàn đang đứng lấp ló ngoài cửa, cười hiền lành: "Đừng sợ, ngươi vào đây góp ý đi, xem thử nên xử lão bịp bợm này thế nào."
Thời Hoàn nắm chặt khung cửa bằng hai tay, nhìn cô một cái rồi ngó sang Mộ Thập Tam, chần chừ chốc lát, cuối cùng hạ quyết tâm, lên tiếng nói mà không sợ đắc tội họ: "Hai vị thần tiên muốn xen vào chuyện của ta thật sao?"
Mộ Thập Tam mỉm cười, liếc nhìn nó: "Bọn ta đã tới tận đây rồi, lẽ nào còn thiếu thành ý sao?"
Bây giờ Thời Hoàn mới bước qua bậc cửa, quỳ xuống trước mặt họ, nói: "Nếu hai vị thần tiên thật lòng muốn quản chuyện của ta, thì xin các người hãy giết chết lão nhân này, để lão không còn năng lực đi làm chuyện ác nữa! Còn nếu hai vị chỉ muốn khiển trách giáo huấn lão đôi chút, thì xin hãy cho ta một còn đường sống, đi nhanh đi."
Chậc! Đã biết rõ họ không phải người thường mà còn dám nói thẳng ra chính kiến của mình với thái độ đúng mực thế này, xem ra đứa bé này chẳng đơn giản chút nào đâu. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, cảnh nó bị Tê Vân lão đạo đánh chửi vừa rồi họ đều nhìn thấy cả, nếu đổi lại một đứa bé bình thường thì đã chẳng nhẫn nhịn được như nó. Vả lại nếu không có chính kiến, nhận định rõ tình cảnh của mình, biết chỉ có hoàn toàn thoát khỏi Tê Vân lão đạo này thì mới có con đường sống, thì có lẽ nó đã tố khổ cầu cứu ngay lúc Hiên Viên Túc gặng hỏi rồi.
Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều mang ý cười tán thưởng, mà Tê Vân lão đạo đã bị câu nói của Thời Hoàn hù cho tim gan tê liệt, thiếu chút nữa đã ướt quần.
~ Hết chương 193 ~
Edit: Yunchan
***
Lúc Thời Hoàn phẫn nộ rống hai người, Hàn Ngâm thấy rõ trong mắt Tê Vân lão đạo lóe lên vẻ hung ác, nhưng cô tạm thời chưa có hành động gì, chỉ bình tĩnh quan sát kỹ Thời Hoàn.
Cậu bé này trạc tuổi Hiên Viên Túc, thế nhưng dung mạo và khí chất lại khác biệt rất lớn.
Trong vẻ ngoài tuấn tú của Hiên Viên Túc toát lên sự khỏe mạnh tráng kiện, và vì xuất thân không tầm thường nên toàn thân bộc lộ khí chất quý phái tự nhiên, khi vung tay nhấc chân cũng mang theo sự tự tin tràn đầy, lúc giả vờ trưởng thành cũng có loại trầm ổn vượt qua tuổi tác, trông vào chính là một nhân vật rất xuất sắc.
Trong khi Thời Hoàn nom chẳng được sáng láng như Hiên Viên Túc, ngũ quan nhỏ bé và yếu ớt, xanh xao vàng vọt, dung mạo quá lắm chỉ thanh tú mà thôi, thứ duy nhất khiến người ta kinh ngạc tán thán chính là cặp mắt của nó, hàng mi dài rậm, trong con ngươi như giăng phủ một tầng hơi nước, mê ly mà thâm thúy, tổng thể mang đến cho người ta cảm giác bình yên, pha thêm chút lãnh đạm và nhút nhát, ngay cả khi kích động cũng lộ ra hai phần hoang mang bất an, xem ra trước đây nó thường sống trong lo lắng đề phòng, khác với Hiên Viên Túc, lúc tức giận thì sẽ bộc phát toàn bộ tính xấu.
Trong lúc Hàn Ngâm quan sát Thời Hoàn, bản thân nó cũng thầm ảo não, tự trách mình nhanh mồm nhanh miệng, nói ra lời thiếu đòn. Cũng may Tê Vân lão đạo chỉ ném cho nó ánh mắt nghiêm khắc, sau đó vẫn dịu mặt nói mấy câu nịnh nọt, không như thường ngày, hơi trái ý là đã tát cho nó một cái trời giáng, khiến nó thoáng thở phào.
Dĩ nhiên, phản ứng của Hiên Viên túc khác xa Tê Vân lão đạo, đầu tiên là giật mình, sau đó dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn chòng chọc Thời Hoàn, rồi quay người lại nói với Hàn Ngâm: "Sư phụ nói rất đúng, có vài người bản thân còn không gấp, ta gấp thay làm quái gì? Chúng ta đi thôi!"
Lòng tốt bị biến thành gan phổi lừa, Hiên Viên Túc bị tổn thương lòng tự tôn, đâm ra nổi giận.
Nét mặt Thời Hoàn buồn bã, như muốn nói, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tê Vân lão đạo, cuối cùng nó vẫn rũ mi mắt, im thin thít.
Hàn Ngâm thấy thế bèn nhìn qua Mộ Thập Tam, hai người nhìn nhau cười trộm.
Không sai, đây mới là mục đích thật sự khi họ dẫn Hiên Viên Túc đi dạo chơi đây đó, để nó gặp ít người và ít chuyện, thêm chút trở ngại để tôi luyện tâm tính. Vì trên đời có rất nhiều người, chẳng phải chỉ ôm lòng nhiệt tình là có thể lay động, cũng có rất nhiều chuyện, không phải một bên tình nguyện là có thể giải quyết trót lọt.
"Đi thôi." Hàn Ngâm mỉm cười, tỉnh bơ dắt Hiên Viên túc đi ra ngoài.
Cô cũng nhìn ra đứa trẻ Thời Hoàn này dường như có nỗi khổ, cũng rất kiêng dè Tê Vân lão đạo, song cô không phải như Hiên Viên Túc, không biết đi đường vòng, còn cố sống cố chết bám theo tra hỏi. Có vài sự thật, nên âm thầm quan sát sẽ dễ phát hiện hơn.
Chẳng qua vì vậy, Hiên Viên Túc rất buồn bực, nó dỗi nói muốn đi, chỉ thuần túy do bản tính trẻ con đang làm mình làm mẩy, muốn uy hiếp đối phương ngươi còn làm thế ta sẽ không chơi với ngươi nữa, nhưng trong lòng nó vẫn mong Thời Hoàn thỏa hiệp, hoặc Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam tiếp lời hỏi thay nó. Nào ngờ hai người cũng buông trôi, nó lại không thể xuống nước đổi ý, đành phải phồng má, cắm đầu đi theo.
Thấy bóng lưng ba người đi khuất tầm mắt, Lâm Tử Khanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có phần nào mất mát. Trong khi Tê Vân lão đạo thì thầm vui mừng, nếu không phải do cơn đau rớt răng cửa còn chưa bớt, cộng thêm chuyện giải quyết hậu quả khiến lão đau đầu, thì nói không chừng lão sẽ bật cười khoái trá. Đương nhiên người lo được lo mất nhất ở đây không ai ngoài Thời Hoàn, nó cúi gầm đầu ngồi lặng dưới đất, không biết nghĩ tới điều gì mà trên mặt lộ rõ nét cô đơn.
Tê Vân lão đạo là người từng trải, dù bụng nghẹn đầy sợ hãi và uất khí, nhưng lão không phát tác ngay, chỉ lườm Thời Hoàn một cái, rồi ngước mặt lên quay qua Lâm Tử Khanh, cúi đầu khom lưng ra vẻ đáng thương, muốn gạt gẫm cho qua chuyện.
Dĩ nhiên Lâm Tử Khanh rất bất mãn với chuyện vừa xảy ra, thậm chí còn muốn lôi hai thầy trò bịp bợm này lên gặp quan. Nhưng lúc này lòng hắn rối bời nên cũng lười gây thêm phiền phức, suy đi nghĩ lại, thấy đã ăn thiệt, chi bằng nhân lúc chưa có ai biết việc này, nhanh chóng đuổi hai tên lừa đảo này ra khỏi cửa, sau đó gạt cha rằng yêu đã bị diệt trừ, để cha hắn hoàn toàn an tâm.
Quyết định xong, hắn hầm hầm giận dữ đòi Tê Vân lão đạo số tiền đã giao trước đó, rồi không nói không rằng sai người đuổi hai người ra ngoài.
Tê Vân lão đạo mất tiền đã đau thắt lòng, lúc bị đuổi ra ngoài còn trúng thêm hai gậy khiến lòng lão càng thêm bốc hỏa, vì vậy khi bị đuổi ra ngoài cửa lớn Lâm phủ lão còn nhảy chồm lên hùng hùng hổ hổ một hồi, mãi tới khi hộ viện Lâm gia túa ra với khí thế hung hăng, lão mới kéo Thời Hoàn bỏ chạy thục mạng.
Chạy trốn được nửa đường, thấy đám hộ viện kia không đuổi theo nữa, lão mới thận trọng lấy một miếng bạc vụn lén nhét vào trong giầy ra, đắc ý ngắm nghía mấy lần, sau đó đi dọc đường mua ít rau cải gạo muối, tậu thêm một bầu rượu, cắt nửa cân thịt muối, sau khi chắc mẩm không có ai theo dõi, lúc này lão mới dẫn Thời Hoàn về căn nhà lụp xụp hẻo lánh mà lão thuê được.
Mới vào nhà, Tê Vân lão đạo bèn trở tay cài chốt cửa lại, sau đó hung hăng đá một cước lên người Thời Hoàn, mắng: "Ngươi là thứ ăn cây táo, rào cây sung!"
Thời Hoàn đã chuẩn bị sẵn tâm lý ăn đánh, bây giờ nó chỉ cắn chặt môi, hứng trọn một đá này mà không rên một tiếng, bởi vì nó biết Tê Vân lão đạo có thói quen, nó càng gào khóc né tránh thì lão càng đánh dữ hơn, đương nhiên cũng đừng hòng giải thích, lão cơ bản chẳng buồn nghe.
Tê Vân lão đạo đạp một đạp xong, bèn vung tay giáng thêm một bạt tai, quất mạnh tới nỗi tai Thời Hoàn ong ong, sau đó lão mới hơi nguôi giận, quát nó: "Ranh con yêu quái thích lo chuyện bao đồng đó, rốt cuộc ngươi quen biết nó thế nào?"
Chuyện này không có gì để giấu diếm, cũng không cách nào giấu diếm, Thời Hoàn đành lí nhí kể lại hoàn cảnh quen biết Hiên Viên Túc. Kết quả Tê Vân lão đạo lại quất lên đầu nó một cái, mắng: "Đồ chơi bằng đường?! Giỏi! Giỏi lắm! Ngươi là đồ hèn hạ tham ăn lười biếng, bảo ngươi đi mua chu sa, ngươi lại chạy đi chơi! Lúc nãy còn dám cáo mượn oai hùm quát tháo ta, bảo ta tránh xa ngươi ra!"
Tê Vân lão đạo mắng xong thì lại đạp cho nó ngã sấp ra đất, còn thô bạo giẫm mạnh hai cái, xong xuôi mới quát thét: "Nể tình ban nãy ngươi ngậm chặt miệng nên ta sẽ không đánh ngươi nữa, nhưng hôm nay ngươi đạp đổ đường tiền tài của ta, buổi tối đừng hòng có gì ăn, Cút! Cút ra ngoài thổi lửa nấu cơm, bóc một đĩa đậu phộng cho ta nhắm rượu! Không được ăn vụng, nếu để ta phát hiện ra, ngươi cứ chờ nằm trong phòng củi dưỡng thương nửa tháng đi!"
Thời Hoàn cúi đầu nghe lời, bước ra ngoài nhóm lửa nấu cơm, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt tới giờ này mới trào ra lã chã. Nhưng dù khóc nó cũng không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể cắn răng lẳng lặng rơi lệ, còn phải nhịn đau làm việc quần quật, bằng không Tê Vân lão đạo dám chắc sẽ đuổi theo đánh nó thêm trận nữa.
Trong lúc Thời Hoàn làm cơm thì Tê Vân lão đạo uống một hơi ba chén rượu cho bớt sợ, uống xong mới thấy lòng nguôi nguôi, gắp một miếng thịt muối, vừa nhai chậm rãi vừa suy nghĩ xem rốt cuộc lai lịch của bọn Hàn Ngâm là gì. Càng nghĩ càng thấy sợ, quyết định sáng mai phải ra khỏi thành, đổi địa điểm hành nghề.
Nhưng khi lão sờ tới cái răng cửa mẻ một nửa còn đang chảy máu đau buốt, rồi nghĩ tới chuyện xui xẻo hôm nay, toàn bộ đều do Thời Hoàn la cà tới sạp đồ chơi đường, càng nghĩ lão càng nóng giận, định kiếm chuyện dạy dỗ Thời Hoàn một bài nữa, vì vậy bực dọc lên giọng, hét: "Ngươi chết rấp ở ngoài đó rồi hả! Đậu phộng của ta đâu? Sao còn chưa bưng lên!"
Lúc này một bóng người cao ráo thong thả bước vào cửa, cười khẽ nói: "Đậu phộng không có, nhưng quả đấm thì có đầy một sọt đây, Tê Vân đạo trưởng có muốn ăn đấm hay không?"
"Xoảng —–" Tê Vân lão đạo vừa thấy rõ người bước vào thì con ngươi bỗng nhiên co lại, tay run bắn lên, chén rượu lập tức rơi xuống đất bể tan nát.
"Không muốn thấy bọn ta thì cũng đâu cần phải ném chén rượu cho hả giận." Một thiếu nữ cười tủm tỉm bước vào theo, đôi mắt thanh linh đánh vòng qua mặt Tê Vân lão đạo, ngang nhiên quan sát căn nhà này như chẳng coi ai ra gì, còn vén mành nhìn vào buồng trong, cuối cùng gật gật đầu nói: "Không tồi không tồi, nhưng chỉ có một cái giường, một cái chăn, xin thỉnh giáo đạo trưởng, nhóc Thời Hoàn ban đêm ngủ ở đâu?"
Đương nhiên là ngủ trên đống cỏ khô trong phòng củi! Nhưng câu này Tê Vân lão đạo sao dám nói, mí mắt giần giật mấy cái, cuối cùng té quỳ xuống trước mặt đôi thiếu niên thiếu nữ này, dập đầu nói: "Hai vị thần tiên hạ giá hàn xá, bần đạo thật sự vinh hạnh khôn xiết."
Lão còn ôm chút hy vọng, mong có thể lấp liếm qua cửa.
Hàn Ngâm nhìn lão cười mập mờ: "Biết co biết duỗi, muốn quỳ là quỳ, diễn hát đánh đập, diễn trọn cả tuồng, lão cũng coi như là một nửa nhân tài rồi, đáng tiếc là hành sai nghề, không tới Lê Viên diễn trò, mà lại thành tay bịp bợm."
Mộ Thập Tam ở bên mỉm cười: "Tên bịp bợm cũng được thôi, ta thấy lão còn có khả năng là tay buôn người."
"Thật là phiền não." Hàn Ngâm ngồi xuống bên bàn, chống cằm rầu rầu nói: "Phải xử lão sao đây?"
Tê Vân lão đạo run cầm cập, bắt đầu kêu oan tiếp: "Hai vị thần tiên trách oan bần đạo..."
Đương kêu giữa chừng đã bị Mộ Thập Tam cắt ngang: "Ồn quá!"
Tê Vân lão đạo chợt phát hiện dù mình cố gắng cấp mấy cũng không thể phát ra tiếng, cả người liền hoảng loạn xụi lơ trên đất.
Hàn Ngâm liếc nhìn lão, đảo mắt qua, vẫy vẫy tay với Thời Hoàn đang đứng lấp ló ngoài cửa, cười hiền lành: "Đừng sợ, ngươi vào đây góp ý đi, xem thử nên xử lão bịp bợm này thế nào."
Thời Hoàn nắm chặt khung cửa bằng hai tay, nhìn cô một cái rồi ngó sang Mộ Thập Tam, chần chừ chốc lát, cuối cùng hạ quyết tâm, lên tiếng nói mà không sợ đắc tội họ: "Hai vị thần tiên muốn xen vào chuyện của ta thật sao?"
Mộ Thập Tam mỉm cười, liếc nhìn nó: "Bọn ta đã tới tận đây rồi, lẽ nào còn thiếu thành ý sao?"
Bây giờ Thời Hoàn mới bước qua bậc cửa, quỳ xuống trước mặt họ, nói: "Nếu hai vị thần tiên thật lòng muốn quản chuyện của ta, thì xin các người hãy giết chết lão nhân này, để lão không còn năng lực đi làm chuyện ác nữa! Còn nếu hai vị chỉ muốn khiển trách giáo huấn lão đôi chút, thì xin hãy cho ta một còn đường sống, đi nhanh đi."
Chậc! Đã biết rõ họ không phải người thường mà còn dám nói thẳng ra chính kiến của mình với thái độ đúng mực thế này, xem ra đứa bé này chẳng đơn giản chút nào đâu. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, cảnh nó bị Tê Vân lão đạo đánh chửi vừa rồi họ đều nhìn thấy cả, nếu đổi lại một đứa bé bình thường thì đã chẳng nhẫn nhịn được như nó. Vả lại nếu không có chính kiến, nhận định rõ tình cảnh của mình, biết chỉ có hoàn toàn thoát khỏi Tê Vân lão đạo này thì mới có con đường sống, thì có lẽ nó đã tố khổ cầu cứu ngay lúc Hiên Viên Túc gặng hỏi rồi.
Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều mang ý cười tán thưởng, mà Tê Vân lão đạo đã bị câu nói của Thời Hoàn hù cho tim gan tê liệt, thiếu chút nữa đã ướt quần.
~ Hết chương 193 ~
Tác giả :
Hòa Tảo