Tham Tiền Tiên Khiếu
Chương 139: Chúng ta tiếp tục đi
Chúng ta tiếp tục đi
Edit: Yunchan
***
Phóng hỏa thì dễ nhưng muốn dập tắt lại rất khó.
Mộ Thập Tam phải vận hết toàn bộ lý trí của bản thân mới tạm dằn nén được ngọn lửa sắp thiêu rụi hắn thành tro, tức tốc đứng bật dậy.
Hàn Ngâm vẫn còn trong trạng thái mất hồn, ánh mắt sóng sánh mơ màng, nhìn bóng lưng hắn hỏi: "Ngài đi đâu..."
Đương nhiên là đi "Dập lửa"!
Mộ Thập Tam bật cười khẽ, đáp bằng giọng trầm thấp: "Lát nữa quay lại."
Bất kể ra sao, hiện tại cũng phải cách cô nàng Hàn Ngâm này xa một chút, tuy nàng chẳng hiểu gì, không tới mức chủ động. Nhưng nguy hiểm cũng ở chỗ nàng chẳng hiểu gì, không có dáng vẻ kệch cỡm muốn nghênh còn cự, chưa từng có vẻ nũng nịu e lệ, khi tình lên say nồng, mọi hành động đều xuất phát từ nội tâm, xuất phát từ tự nhiên, trái lại càng dụ dỗ hắn tới thần hồn điên đảo, khiến hắn gần như mất kiểm soát hoàn toàn.
Nếu cứ ở cạnh nàng tiếp, thì hắn nhất định sẽ ăn nàng sạch sẽ!
Một nén hương sau, Mộ Thập Tam "Dập lửa" trở về, thấy ánh mắt của Hàn Ngâm đã lấy lại vẻ trong veo mọi khi, cô nằm trên mặt đất, nhìn đăm đăm một gốc hoa dại màu tím, nét mặt như đang suy nghĩ điều gì.
"Đang nghĩ gì?" Mộ Thập Tam mang theo cơ thể tỏa ra hơi nước mát mẻ ẩm ướt, ngồi xuống bên cạnh cô.
Hàn Ngâm đảo mắt nhìn qua hắn, thấy mái tóc búi trên đầu hắn còn âm ẩm, trên mặt vẫn đọng nước chưa khô, đón ánh mặt trời phát ra hào quang lấp lánh, còn có giọt nước lăn dài theo gò má đường nét rõ ràng của hắn, trượt xuống hầu kết, rồi mất hút trong cổ áo.
Sư thúc quá đẹp trai!
Cảm thán xong, chẳng biết sao cô chợt nhớ tới lần vô ý xông nhầm vào lúc hắn tắm. Thân hình săn chắc quyến rũ của Mộ Thập Tam như hiện ra trước mắt, khiến cô sinh ra một loại thôi thúc muốn nhào tới, lột hết toàn bộ xiêm y trên người hắn, có điều lột hết rồi thì làm sao nữa? Cô không biết, nhưng ngờ ngợ rằng nó có liên quan tới song tu mà Chu Tình Nhi hiểu lầm.
Mộ Thập Tam vốn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng thấy cô không lên tiếng, hắn lại cảm thấy kỳ lạ. Liếc mắt nhìn sang, đối diện với ánh mắt suy tư chọc chết người của cô, ngọn lửa tà ác trong đáy lòng hắn lại bùng lên lần nữa.
Ánh mắt nóng rực của hắn cũng khiến Hàn Ngâm hoảng thần, nhìn hắn cười ngẩn ngơ: "Mộ Thập Tam, ngài đẹp ghê."
Cái này...
Khóe miệng Mộ Thập Tam giần giật, nhịn cười, giở ra giọng trang nghiêm: "Cảm tạ, nàng cũng xinh."
Hàn Ngâm vẫn chưa hết, tiếp tục giáng thêm một câu sát thủ: "Lúc không mặc xiêm y cũng rất đẹp."
...
Nhờ tinh thần cứng cỏi kiên cường mà Mộ Thập Tam mới không bị Hàn Ngâm đánh ngã ngay tại chỗ, nhưng tâm trạng lại hết sức phức tạp, ánh mắt cũng sâu thêm: "Nàng đang trêu ghẹo ta sao?"
Hàn Ngâm:...
Cho dù lời đó có xấu hổ cỡ nào, có khó mở miệng cỡ nào, nhưng chỉ cần có thể bất chấp hết thốt ra lời, thì câu tiếp theo cũng dễ bật ra khỏi miệng hệt như nước chảy mây trôi, thậm chí nói xong còn cảm thấy chả có gì to tát.
Đây là bí quyết luyện da mặt của Hàn Ngâm, chẳng những áp dụng cho ngôn ngữ, mà còn áp dụng cho hành động cụ thể. Thế là cô chỉ cứng họng giây lát đã bắt đầu vùng dậy, dọa người không biết mệt mỏi: "Thật ra ta muốn biết, nếu lúc nãy ngài tiếp tục nữa, thì sẽ làm gì?"
Chậc, lòng hiếu kỳ hại chết người, cô cũng vứt luôn mặt mũi rồi!
Trong mắt Mộ Thập Tam chợt nhóm lên hai ngọn lửa, đáp: "Nàng rất muốn biết sao?"
Hàn Ngâm bị ánh mắt của hắn hơ nóng tới nỗi đỏ ửng mặt, quay mặt đi nói: "Ừ... ừ..."
"Sau này nàng sẽ biết." Ngọn lửa trong mắt Mộ Thập Tam càng cháy lên dữ dội, sau khi ném lại một câu sâu xa bằng chất giọng trầm thấp thì không ngồi yên được nữa, đứng dậy muốn đi: "Ta đi một lát sẽ về."
Hàn Ngâm khẽ cắn môi, suýt thì bật cười thành tiếng: "Bây giờ không thể biết là vì ngài chưa cưới ta sao?"
Cô vẫn chưa quen dùng thuật ngữ của tu tiên giới.
Bước chân của Mộ Thập Tam hơi khựng lại: "... Không trúng nhưng cũng không khác mấy."
"Bởi vậy ngài mới cuống cuồng muốn chạy trốn à?"
Mộ Thập Tam ho nhẹ: "Ta chỉ muốn đi rửa mặt."
"Thế à..." Hàn Ngâm sụp mắt, ngắt đóa hoa dại màu tím trước mặt, nhẹ giọng nói: "Thật ra ta không ngại đâu."
...
Mộ Thập Tam cảm thấy mình đã không tài nào diễn tả được nữa, quả thật không tài nào khống chế được sự thôi thúc điên cuồng trong lòng nữa, thật sự rất muốn quay lại ôm ghì cô vào lòng ngay lập tức. Nhưng chút lý trí còn sót lại mách bảo với hắn rằng, thời cơ chưa tới!
Đương nhiên, hắn không chú trọng hình thức cưới gả, nhưng trở ngại thật sự còn chưa tới, hắn không muốn giữa hai người có những ràng buộc nào khác, chỉ thuần túy thích nhau là đủ rồi. Có lẽ hắn không muốn ảnh hưởng tới sự phán đoán và lựa chọn của Hàn Ngâm, muốn để lại cho cô một cơ hội đổi ý, để đến khi cô đối mặt với trở ngại thật sự, tâm trí sẽ thanh thản, không phải gánh vác bất cứ suy nghĩ thừa thải nào, vô tư lựa chọn, có muốn ở bên cạnh hắn hay không.
Bởi vì cuộc đời của người tu tiên có thể dài dằng dặc, hai người ở bên nhau là không có điểm tận cùng, hắn và cô đều cần chuẩn bị tâm lý nắm tay nhau đi tới địa lão thiên hoang. Hiện tại hắn đã chuẩn bị xong, nhưng lại không rõ lắm Hàn Ngâm có biết thứ cô sắp phải đối mặt thật sự là gì không, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa. Thế nên hắn mới cho cô thời gian để thích ứng và hiểu rõ.
Trong đáy lòng, vẫn có một giọng nói vang lên thì thầm...
Lỡ như lúc đó nàng hối hận thì sao?
Mộ Thập Tam lập tức đè chặt giọng nói này xuống mà không chút do dự, hung hăng nghiền nát nó.
Hắn cho Hàn Ngâm cơ hội đổi ý và thời gian để suy nghĩ, nhưng không thật sự dùng nó để cho cô đổi ý, mà để cô suy nghĩ kỹ càng, biết rằng hai người ở bên nhau, cần phải lấy cả sinh mạng và cuộc đời dài bất tận để thề hẹn với nhau.
Hiếm khi có cơ hội thấy Mộ Thập Tam đấu tranh chật vật như thế, khiến Hàn Ngâm sinh ra một loại ảo giác mình đã đùa giỡn hắn thành công. Hàn Ngâm thật lòng không nhịn nổi, vùi đầu vào trong khuỷu tay cười ngặt nghẽo, trong lòng cũng kéo ra từng sợi tơ ngọt lịm, vì cô có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm và sự phóng túng của hắn đối với mình.
Sư thúc, không phải là người có thể đùa giỡn tùy tiện đâu!
Hàn Ngâm mừng hơi sớm, trên thực tế dù sư thúc để mặc cho cô đùa giỡn, nhưng cũng có cách để phản công.
Mộ Thập Tam nghe cô cười thì xoay người lại, đôi mắt sâu hút như đốt lửa nhẹ nhàng đảo qua người cô, rồi bỗng nhiên lên tiếng: "Ta đổi ý, hay là chúng ta làm tiếp chuyện vừa rồi đi."
Hự —-
Tiếng cười của Hàn Ngâm tắt ngấm, cô ngước mắt lên, nhìn nụ cười nhạt có thể dụ người tới thất thần trên mặt hắn, mà tay hắn đã khoát bên hông, cởi vạt áo.
Sư thúc, đang cởi áo tháo thắt lưng...
Mới đó Hàn Ngâm còn xúc động muốn lột xiêm y hắn, mà giờ phút này khi thấy hắn cởi xiêm y thật, chẳng hiểu sao cô lại khẩn trương cao độ, trực giác mách cho cô rằng cứ khiêu khích hắn tiếp là một hành động rất không sáng suốt, thậm chí dưới ánh mắt sáng quắc của hắn, cô cũng không dám đứng ở chỗ cũ mở rộng tầm mắt, mà nhảy phốc lên như thỏ, quýnh quáng chạy ra xa, vừa chạy vừa la: "Quên... Quên đi... để lần sau bàn tiếp..."
Mộ Thập Tam nhìn bóng lưng chạy thục mạng của cô mà bật cười khẽ, nhưng tình cảm và dục vọng mãnh liệt thiêu đốt trong mắt hắn vẫn chưa tan. Hắn đành phải quay lưng đi về hướng ngược lại, trong lòng có chút phiền muộn: Tại sao hắn lại là thuộc hỏa, nếu là ngũ hành thì tốt rồi, không thì thủy hành cũng được, như vậy vào thời khắc mấu chốt, hắn có thể xối lên đầu một trận mưa băng, không cần phải chạy tới khe suối tìm nước dập lửa ba lần bốn lượt, quá phiền!
Hai người tiêu phí cả một ngày trong sơn cốc nhỏ vô danh này, khi đêm xuống thì nằm sóng vai trên cỏ ngắm trời sao. Hàn Ngâm đi cửa sau vào Cửu Huyền, từng cố gắng đọc không ít sách. Nhưng khổ nỗi thời gian quá ngắn, nên kiến thức trong bụng vẫn lộn xộn như cỏ mọc hoang. Vậy mà Mộ Thập Tam vẫn kiên nhẫn dạy cô nhận biết khá nhiều vị trí sao, còn dạy ít kiến thức xem tinh tượng đơn giản cho cô biết.
Khả năng tiếp thu của Hàn Ngâm rất cao, chẳng mấy đã bật cười rộ: "Rõ là một bàn cờ khổng lồ, phút chốc đã có thể thiên biến vạn hóa."
Mộ Thập Tam mỉm cười, phải, cũng vì vậy nên trước đây hắn thích nằm trên nóc Tương Ly điện ban đêm để xem tinh tượng, đoán ra quy luật thiên đạo trong sự biến đổi muôn hình vạn trạng của cái vì sao. Song hắn chưa bao giờ coi trọng chuyện đọc ra cát hung họa phúc ẩn sau những tinh tượng này. Bởi vì với một bàn cờ nho nhỏ, chỉ cần thay đổi một con cờ là có thể sinh ra bao nhiêu nước đi biến hóa, huống hồ bàn cờ trời lấy sao làm quân cờ này? Những thứ cát hung họa phúc có thể suy diễn được kia, thật ra mỗi giờ mỗi khắc đều có thể vận động thay đổi, mặc dù có tận hết sức người cũng chỉ đoán ra được đường nét mơ hồ. Chuyện đại thế còn chưa chắc tiên đoán chính xác, thì bàn chi tới họa phúc nhỏ nhoi của một con người. Ai tin thì rõ là đồ ngốc.
Trong sơn cốc ban đêm, hương hoa cỏ không sực nức như khoảng thời gian sau giờ ngọ, mà hương hoa dìu dịu hòa vào cơn gió đêm se lạnh lại khiến người ta cảm thấy thật trong lành. Trong khung cảnh yên bình đó, Hàn Ngâm vừa ngước mắt nhìn lên trời sao bát ngát, vừa nghe Mộ Thập Tam nhỏ giọng thì thầm bên tai, chẳng biết sao lại cảm thấy vô cùng bình an hạnh phúc, mọi phiền não sầu lo chôn giấu trong lòng cũng bay đi mất hút như hạt bụi bé nhỏ.
Nếu cứ nằm bên cạnh nhau thế này đến địa lão thiên hoang thì tốt biết mấy.
Hàn Ngâm khẽ thở ra một hơi an tâm, rồi khép mắt lại.
Một giấc ngủ vô cùng bình an, đến khi cô mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã leo lên mấy sào. Mộ Thập Tam bên cạnh xem ra đã tỉnh từ lâu, nhưng hoàn toàn không có ý định kêu cô dậy, chỉ gối tay, nghiêng người cầm một lọn tóc của cô rồi quấn trên đầu ngón tay.
"Thảm rồi!" Hàn Ngâm vừa thức giấc ngó thấy sắc trời liền quýnh lên: "Hôm nay là ngày thọ thần của Hiên Viên chưởng môn, chắc bây giờ chưởng môn với sư phụ ta đều đến hết rồi."
Cô đứng dậy, kéo Mộ Thập Tam: "Đi mau đi mau, chúng ta trễ rồi."
Mộ Thập Tam cười lười: "Nếu trễ rồi thì càng không cần chạy cho nhanh, dù sao cũng trễ."
Hình như cũng không sai lắm...
Hàn Ngâm ngơ ngác một hồi, sau đó đã tỉnh rụi như không: "Vậy từ từ tới cũng được."
Thế là cô quả thật thong thả chải đầu rửa mặt, thong thả nhóm lửa pha trà ăn uống, thong thả thi Địch Trần chú lên bộ xiêm ý dính đầy bùn đất và lá cây, sau đó mới nhẹ nhàng khoan khoái leo lên Xích Ly của Mộ Thập Tam.
Hai người bay về núi Lang Gia, đảo quanh một vòng mới phát hiện hôm nay trên núi chẳng có mấy ai, suy ra tiệc chúc thọ có lẽ được tổ chức trên Vân Trung điện, thế là cả hai bèn bay tới đó. Có điều Hàn Ngâm cứ tưởng giờ này trước Vân Trung điện có rất đông người ở các tiên môn, khắp nơi đều là phi kiếm qua lại lũ lượt, nên sẽ không ai chú ý tới họ. Nhưng cô lại quên mất rằng ngoại hình của Xích Ly rất bắt mắt, lẫn vào vô số tia sáng phi kiếm thì càng dễ thấy hơn. Thế nên vừa đáp xuống mây, cô đã nhận ra có mười bảy mười tám ánh mắt đang chăm chú nhìn mình và Mộ Thập Tam.
~ Hết chương 139 ~
Edit: Yunchan
***
Phóng hỏa thì dễ nhưng muốn dập tắt lại rất khó.
Mộ Thập Tam phải vận hết toàn bộ lý trí của bản thân mới tạm dằn nén được ngọn lửa sắp thiêu rụi hắn thành tro, tức tốc đứng bật dậy.
Hàn Ngâm vẫn còn trong trạng thái mất hồn, ánh mắt sóng sánh mơ màng, nhìn bóng lưng hắn hỏi: "Ngài đi đâu..."
Đương nhiên là đi "Dập lửa"!
Mộ Thập Tam bật cười khẽ, đáp bằng giọng trầm thấp: "Lát nữa quay lại."
Bất kể ra sao, hiện tại cũng phải cách cô nàng Hàn Ngâm này xa một chút, tuy nàng chẳng hiểu gì, không tới mức chủ động. Nhưng nguy hiểm cũng ở chỗ nàng chẳng hiểu gì, không có dáng vẻ kệch cỡm muốn nghênh còn cự, chưa từng có vẻ nũng nịu e lệ, khi tình lên say nồng, mọi hành động đều xuất phát từ nội tâm, xuất phát từ tự nhiên, trái lại càng dụ dỗ hắn tới thần hồn điên đảo, khiến hắn gần như mất kiểm soát hoàn toàn.
Nếu cứ ở cạnh nàng tiếp, thì hắn nhất định sẽ ăn nàng sạch sẽ!
Một nén hương sau, Mộ Thập Tam "Dập lửa" trở về, thấy ánh mắt của Hàn Ngâm đã lấy lại vẻ trong veo mọi khi, cô nằm trên mặt đất, nhìn đăm đăm một gốc hoa dại màu tím, nét mặt như đang suy nghĩ điều gì.
"Đang nghĩ gì?" Mộ Thập Tam mang theo cơ thể tỏa ra hơi nước mát mẻ ẩm ướt, ngồi xuống bên cạnh cô.
Hàn Ngâm đảo mắt nhìn qua hắn, thấy mái tóc búi trên đầu hắn còn âm ẩm, trên mặt vẫn đọng nước chưa khô, đón ánh mặt trời phát ra hào quang lấp lánh, còn có giọt nước lăn dài theo gò má đường nét rõ ràng của hắn, trượt xuống hầu kết, rồi mất hút trong cổ áo.
Sư thúc quá đẹp trai!
Cảm thán xong, chẳng biết sao cô chợt nhớ tới lần vô ý xông nhầm vào lúc hắn tắm. Thân hình săn chắc quyến rũ của Mộ Thập Tam như hiện ra trước mắt, khiến cô sinh ra một loại thôi thúc muốn nhào tới, lột hết toàn bộ xiêm y trên người hắn, có điều lột hết rồi thì làm sao nữa? Cô không biết, nhưng ngờ ngợ rằng nó có liên quan tới song tu mà Chu Tình Nhi hiểu lầm.
Mộ Thập Tam vốn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng thấy cô không lên tiếng, hắn lại cảm thấy kỳ lạ. Liếc mắt nhìn sang, đối diện với ánh mắt suy tư chọc chết người của cô, ngọn lửa tà ác trong đáy lòng hắn lại bùng lên lần nữa.
Ánh mắt nóng rực của hắn cũng khiến Hàn Ngâm hoảng thần, nhìn hắn cười ngẩn ngơ: "Mộ Thập Tam, ngài đẹp ghê."
Cái này...
Khóe miệng Mộ Thập Tam giần giật, nhịn cười, giở ra giọng trang nghiêm: "Cảm tạ, nàng cũng xinh."
Hàn Ngâm vẫn chưa hết, tiếp tục giáng thêm một câu sát thủ: "Lúc không mặc xiêm y cũng rất đẹp."
...
Nhờ tinh thần cứng cỏi kiên cường mà Mộ Thập Tam mới không bị Hàn Ngâm đánh ngã ngay tại chỗ, nhưng tâm trạng lại hết sức phức tạp, ánh mắt cũng sâu thêm: "Nàng đang trêu ghẹo ta sao?"
Hàn Ngâm:...
Cho dù lời đó có xấu hổ cỡ nào, có khó mở miệng cỡ nào, nhưng chỉ cần có thể bất chấp hết thốt ra lời, thì câu tiếp theo cũng dễ bật ra khỏi miệng hệt như nước chảy mây trôi, thậm chí nói xong còn cảm thấy chả có gì to tát.
Đây là bí quyết luyện da mặt của Hàn Ngâm, chẳng những áp dụng cho ngôn ngữ, mà còn áp dụng cho hành động cụ thể. Thế là cô chỉ cứng họng giây lát đã bắt đầu vùng dậy, dọa người không biết mệt mỏi: "Thật ra ta muốn biết, nếu lúc nãy ngài tiếp tục nữa, thì sẽ làm gì?"
Chậc, lòng hiếu kỳ hại chết người, cô cũng vứt luôn mặt mũi rồi!
Trong mắt Mộ Thập Tam chợt nhóm lên hai ngọn lửa, đáp: "Nàng rất muốn biết sao?"
Hàn Ngâm bị ánh mắt của hắn hơ nóng tới nỗi đỏ ửng mặt, quay mặt đi nói: "Ừ... ừ..."
"Sau này nàng sẽ biết." Ngọn lửa trong mắt Mộ Thập Tam càng cháy lên dữ dội, sau khi ném lại một câu sâu xa bằng chất giọng trầm thấp thì không ngồi yên được nữa, đứng dậy muốn đi: "Ta đi một lát sẽ về."
Hàn Ngâm khẽ cắn môi, suýt thì bật cười thành tiếng: "Bây giờ không thể biết là vì ngài chưa cưới ta sao?"
Cô vẫn chưa quen dùng thuật ngữ của tu tiên giới.
Bước chân của Mộ Thập Tam hơi khựng lại: "... Không trúng nhưng cũng không khác mấy."
"Bởi vậy ngài mới cuống cuồng muốn chạy trốn à?"
Mộ Thập Tam ho nhẹ: "Ta chỉ muốn đi rửa mặt."
"Thế à..." Hàn Ngâm sụp mắt, ngắt đóa hoa dại màu tím trước mặt, nhẹ giọng nói: "Thật ra ta không ngại đâu."
...
Mộ Thập Tam cảm thấy mình đã không tài nào diễn tả được nữa, quả thật không tài nào khống chế được sự thôi thúc điên cuồng trong lòng nữa, thật sự rất muốn quay lại ôm ghì cô vào lòng ngay lập tức. Nhưng chút lý trí còn sót lại mách bảo với hắn rằng, thời cơ chưa tới!
Đương nhiên, hắn không chú trọng hình thức cưới gả, nhưng trở ngại thật sự còn chưa tới, hắn không muốn giữa hai người có những ràng buộc nào khác, chỉ thuần túy thích nhau là đủ rồi. Có lẽ hắn không muốn ảnh hưởng tới sự phán đoán và lựa chọn của Hàn Ngâm, muốn để lại cho cô một cơ hội đổi ý, để đến khi cô đối mặt với trở ngại thật sự, tâm trí sẽ thanh thản, không phải gánh vác bất cứ suy nghĩ thừa thải nào, vô tư lựa chọn, có muốn ở bên cạnh hắn hay không.
Bởi vì cuộc đời của người tu tiên có thể dài dằng dặc, hai người ở bên nhau là không có điểm tận cùng, hắn và cô đều cần chuẩn bị tâm lý nắm tay nhau đi tới địa lão thiên hoang. Hiện tại hắn đã chuẩn bị xong, nhưng lại không rõ lắm Hàn Ngâm có biết thứ cô sắp phải đối mặt thật sự là gì không, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa. Thế nên hắn mới cho cô thời gian để thích ứng và hiểu rõ.
Trong đáy lòng, vẫn có một giọng nói vang lên thì thầm...
Lỡ như lúc đó nàng hối hận thì sao?
Mộ Thập Tam lập tức đè chặt giọng nói này xuống mà không chút do dự, hung hăng nghiền nát nó.
Hắn cho Hàn Ngâm cơ hội đổi ý và thời gian để suy nghĩ, nhưng không thật sự dùng nó để cho cô đổi ý, mà để cô suy nghĩ kỹ càng, biết rằng hai người ở bên nhau, cần phải lấy cả sinh mạng và cuộc đời dài bất tận để thề hẹn với nhau.
Hiếm khi có cơ hội thấy Mộ Thập Tam đấu tranh chật vật như thế, khiến Hàn Ngâm sinh ra một loại ảo giác mình đã đùa giỡn hắn thành công. Hàn Ngâm thật lòng không nhịn nổi, vùi đầu vào trong khuỷu tay cười ngặt nghẽo, trong lòng cũng kéo ra từng sợi tơ ngọt lịm, vì cô có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm và sự phóng túng của hắn đối với mình.
Sư thúc, không phải là người có thể đùa giỡn tùy tiện đâu!
Hàn Ngâm mừng hơi sớm, trên thực tế dù sư thúc để mặc cho cô đùa giỡn, nhưng cũng có cách để phản công.
Mộ Thập Tam nghe cô cười thì xoay người lại, đôi mắt sâu hút như đốt lửa nhẹ nhàng đảo qua người cô, rồi bỗng nhiên lên tiếng: "Ta đổi ý, hay là chúng ta làm tiếp chuyện vừa rồi đi."
Hự —-
Tiếng cười của Hàn Ngâm tắt ngấm, cô ngước mắt lên, nhìn nụ cười nhạt có thể dụ người tới thất thần trên mặt hắn, mà tay hắn đã khoát bên hông, cởi vạt áo.
Sư thúc, đang cởi áo tháo thắt lưng...
Mới đó Hàn Ngâm còn xúc động muốn lột xiêm y hắn, mà giờ phút này khi thấy hắn cởi xiêm y thật, chẳng hiểu sao cô lại khẩn trương cao độ, trực giác mách cho cô rằng cứ khiêu khích hắn tiếp là một hành động rất không sáng suốt, thậm chí dưới ánh mắt sáng quắc của hắn, cô cũng không dám đứng ở chỗ cũ mở rộng tầm mắt, mà nhảy phốc lên như thỏ, quýnh quáng chạy ra xa, vừa chạy vừa la: "Quên... Quên đi... để lần sau bàn tiếp..."
Mộ Thập Tam nhìn bóng lưng chạy thục mạng của cô mà bật cười khẽ, nhưng tình cảm và dục vọng mãnh liệt thiêu đốt trong mắt hắn vẫn chưa tan. Hắn đành phải quay lưng đi về hướng ngược lại, trong lòng có chút phiền muộn: Tại sao hắn lại là thuộc hỏa, nếu là ngũ hành thì tốt rồi, không thì thủy hành cũng được, như vậy vào thời khắc mấu chốt, hắn có thể xối lên đầu một trận mưa băng, không cần phải chạy tới khe suối tìm nước dập lửa ba lần bốn lượt, quá phiền!
Hai người tiêu phí cả một ngày trong sơn cốc nhỏ vô danh này, khi đêm xuống thì nằm sóng vai trên cỏ ngắm trời sao. Hàn Ngâm đi cửa sau vào Cửu Huyền, từng cố gắng đọc không ít sách. Nhưng khổ nỗi thời gian quá ngắn, nên kiến thức trong bụng vẫn lộn xộn như cỏ mọc hoang. Vậy mà Mộ Thập Tam vẫn kiên nhẫn dạy cô nhận biết khá nhiều vị trí sao, còn dạy ít kiến thức xem tinh tượng đơn giản cho cô biết.
Khả năng tiếp thu của Hàn Ngâm rất cao, chẳng mấy đã bật cười rộ: "Rõ là một bàn cờ khổng lồ, phút chốc đã có thể thiên biến vạn hóa."
Mộ Thập Tam mỉm cười, phải, cũng vì vậy nên trước đây hắn thích nằm trên nóc Tương Ly điện ban đêm để xem tinh tượng, đoán ra quy luật thiên đạo trong sự biến đổi muôn hình vạn trạng của cái vì sao. Song hắn chưa bao giờ coi trọng chuyện đọc ra cát hung họa phúc ẩn sau những tinh tượng này. Bởi vì với một bàn cờ nho nhỏ, chỉ cần thay đổi một con cờ là có thể sinh ra bao nhiêu nước đi biến hóa, huống hồ bàn cờ trời lấy sao làm quân cờ này? Những thứ cát hung họa phúc có thể suy diễn được kia, thật ra mỗi giờ mỗi khắc đều có thể vận động thay đổi, mặc dù có tận hết sức người cũng chỉ đoán ra được đường nét mơ hồ. Chuyện đại thế còn chưa chắc tiên đoán chính xác, thì bàn chi tới họa phúc nhỏ nhoi của một con người. Ai tin thì rõ là đồ ngốc.
Trong sơn cốc ban đêm, hương hoa cỏ không sực nức như khoảng thời gian sau giờ ngọ, mà hương hoa dìu dịu hòa vào cơn gió đêm se lạnh lại khiến người ta cảm thấy thật trong lành. Trong khung cảnh yên bình đó, Hàn Ngâm vừa ngước mắt nhìn lên trời sao bát ngát, vừa nghe Mộ Thập Tam nhỏ giọng thì thầm bên tai, chẳng biết sao lại cảm thấy vô cùng bình an hạnh phúc, mọi phiền não sầu lo chôn giấu trong lòng cũng bay đi mất hút như hạt bụi bé nhỏ.
Nếu cứ nằm bên cạnh nhau thế này đến địa lão thiên hoang thì tốt biết mấy.
Hàn Ngâm khẽ thở ra một hơi an tâm, rồi khép mắt lại.
Một giấc ngủ vô cùng bình an, đến khi cô mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã leo lên mấy sào. Mộ Thập Tam bên cạnh xem ra đã tỉnh từ lâu, nhưng hoàn toàn không có ý định kêu cô dậy, chỉ gối tay, nghiêng người cầm một lọn tóc của cô rồi quấn trên đầu ngón tay.
"Thảm rồi!" Hàn Ngâm vừa thức giấc ngó thấy sắc trời liền quýnh lên: "Hôm nay là ngày thọ thần của Hiên Viên chưởng môn, chắc bây giờ chưởng môn với sư phụ ta đều đến hết rồi."
Cô đứng dậy, kéo Mộ Thập Tam: "Đi mau đi mau, chúng ta trễ rồi."
Mộ Thập Tam cười lười: "Nếu trễ rồi thì càng không cần chạy cho nhanh, dù sao cũng trễ."
Hình như cũng không sai lắm...
Hàn Ngâm ngơ ngác một hồi, sau đó đã tỉnh rụi như không: "Vậy từ từ tới cũng được."
Thế là cô quả thật thong thả chải đầu rửa mặt, thong thả nhóm lửa pha trà ăn uống, thong thả thi Địch Trần chú lên bộ xiêm ý dính đầy bùn đất và lá cây, sau đó mới nhẹ nhàng khoan khoái leo lên Xích Ly của Mộ Thập Tam.
Hai người bay về núi Lang Gia, đảo quanh một vòng mới phát hiện hôm nay trên núi chẳng có mấy ai, suy ra tiệc chúc thọ có lẽ được tổ chức trên Vân Trung điện, thế là cả hai bèn bay tới đó. Có điều Hàn Ngâm cứ tưởng giờ này trước Vân Trung điện có rất đông người ở các tiên môn, khắp nơi đều là phi kiếm qua lại lũ lượt, nên sẽ không ai chú ý tới họ. Nhưng cô lại quên mất rằng ngoại hình của Xích Ly rất bắt mắt, lẫn vào vô số tia sáng phi kiếm thì càng dễ thấy hơn. Thế nên vừa đáp xuống mây, cô đã nhận ra có mười bảy mười tám ánh mắt đang chăm chú nhìn mình và Mộ Thập Tam.
~ Hết chương 139 ~
Tác giả :
Hòa Tảo