Thâm Thâm Lam
Chương 52: Tra tấn
Tác giả nhắn lại:
Trạch Viễn động tình, động chân tình...... Rốt cục cũng làm cho anh phải chịu tra tấn. Tra tấn ngọt ngào.
Tiêu Tiếu, cầm máy sấy tóc, ngồi ở trên sô pha sấy khô tóc mình, trong lòng lại nghĩ đến biểu tình vừa rồi của Trạch Viễn, không nhịn được muốn cười ra tiếng.
Cô tắm rửa sạch sẽ đi ra, nhìn thấy anh nghiêm chỉnh mà ngồi trên sô pha, biểu tình túc kia thực làm cho cô nhịn không được nghĩ muốn chọc anh.
“Trạch Viễn, chân anh không có thuận tiện, rõ ràng không nên tắm rửa, để em giúp anh lau người đi." Nói xong, chính mình còn mau nhịn không được mà cười ra tiếng, cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh. Quả nhiên, Trạch Viễn vừa nghe liền liên tục lắc đầu y như gõ trống, toàn khuôn mặt cũng đỏ lên, vô cùng đáng yêu! “Không cần, không cần, anh có thể tự làm".
Cô một bên nghẹn cười, vừa đi qua, ngồi bên người anh, ra vẻ cau mày do dự: “Chính là bác sĩ nói chân anh không thể đụng vào nước a". “Anh tìm thứ gì đó đem chân bao kín sẽ không sao cả." Trạch Viễn khẩn trương nói lời cự tuyệt, anh thực không dám đáp ứng cô.
“Vậy sao, em còn lo lắng, chân của anh không thể đứng, vẫn là không tiện. Nếu vậy, em giúp anh......" Tiêu Tiếu lời còn chưa dứt, cố ý từ trên xuống dưới liếc anh một lượt.
Trạch Viễn vội xua tay “Không có việc gì, anh tự có thể. Anh có thể tự làm được".
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của anh, tâm tình Tiêu Tiếu thực tốt, đùa anh thực rất vui nha, dễ dàng bị dọa đến như vậy. Tạm tha cho anh, anh bây giờ vẫn còn là bệnh nhân. Tiêu Tiếu cười khẽ, đi đến ngăn tủ ngoài cùng, đem túi plastic hôm nay mua đồ lấy ra, trở lại ngồi bên cạnh anh.
Trạch Viễn căng thẳng mà nhìn cô chằm chằm, không biết cô đang muốn làm cái gì? “Yên tâm, em sợ, em giúp anh tắm, anh sẽ làm anh bị thương nặng thêm. Nội thương!" Tiếu Tiếu cười ha hả, lại đùa anh, anh phỏng chừng sắp điên rồi.
Khi đó Trạch Viễn mới thả lỏng mà hít thở, nhìn thấy cô cẩn thận mà cầm chân anh, chậm rãi đem túi plastic mang vào, sau đó nhẹ nhàng mà buộc lại, ở chân anh buộc nhanh miệng túi lại, sau đó mới ở bên ngoài bao lại một tầng, chắc chắn nước không thể thấm vào, mới ngẩng đầu, nhìn anh, “Như vậy là được rồi, em dìu anh đi vào, anh ngồi ở trên bồn tắm là được, chú ý một chút sẽ không sao, em đã dùng túi plastic che ở dưới đáy, hẳn là sẽ không bị nước làm ướt đến."
Trạch Viễn ngượng ngùng mà gật đầu, từng động tác cẩn thận của cô làm lòng anh cảm động, cô thật sự lo lắng cho anh.
Tiêu Tiếu chậm rãi dìu anh vào phòng tắm, giúp anh ngồi xuống, sau đó lại tìm một chiếc chế nhỏ kê vào chân bị thương, lại một lần xác nhận lại bao quanh chân anh, miệng vết thương hẳn là sẽ không bị nước đụng tới.
Tiêu Tiếu ngồi xổm một bên, nghiêng mặt nhìn qua anh, “Nước đã được rồi, em đem vòi hoa sen gỡ xuống để ở đây, xà bông để bên cạnh, sợ anh không tiện".
Trạch Viễn nhìn thấy cô chuẩn bị hết thảy, trong lòng cảm kích mà nói “Cám ơn".
Tiêu Tiếu cười khẽ “Cảm ơn em phải dùng hành động thực tế".
Trạch Viễn cũng cười khẽ, cúi đầu xuống nhẹ nhàng ở trên mặt cô đặt một nụ hôn, Tiếu Tiếu vui vẻ mà nở nụ cười, cảm giác thật là tốt. “Em đi lấy quần áo giúp anh lại đây, à, ở ngăn tủ nào?" Tiếu Tiếu nhớ tới quần áo của anh còn chưa có lấy lại đây. Không hỏi anh, cô vẫn là không dám vào phòng ngủ của anh.
“Ở trong phòng, ngăn tủ phía dưới cùng, áo ngủ đã ở bên trong." Trạch Viễn ngẫm lại cũng đành phải làm phiền cô. Tiêu Tiếu gật gật đầu đi ra ngoài giúp anh lấy quần áo, rất nhanh lấy được quay lại, đặt ở trong xọt đựng quần áo. Sau đó mới nhìn anh nói, “Có chuyện gì thì gọi em."
Trạch Viễn gật đầu nhìn cô đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiêu Tiếu nghe tiếng nước trong phòng tắm, trong lòng cũng một trận vui vẻ, rất thích loại cảm giác này, có người làm bạn thực là tốt.
Nhớ tới vô số đêm từng thương tâm mất ngủ, trong lòng cô vẫn còn run rẩy, rốt cục không còn đơn độc nữa, trăm ngàn tương tư về anh, bây giờ có thể ở bên anh. Lại có thể nhìn thấy anh, chăm sóc anh, yêu anh, này hết thảy đều làm lòng cô rung động muốn rơi lệ. Tất cả thương tâm cùng thống khổ đều bị hạnh phúc này phủ lên..... không bao giờ nữa sợ hãi sự tĩnh mịch của đem tối, cô đơn gặm nhấm bi thương.....
Rốt cục, tiếng nước ngừng chảy, anh đã tắm xong rồi.
Tiêu Tiếu chờ một hồi, anh hẳn là đã xong rồi, một lát sau, cô nhẹ nhàng đi đến gõ cửa, “Trạch Viễn, đã xong chưa? Em có thể vào được không?"
“Chờ một lát" nghe ra được thanh âm của Trạch Viễn có chút khẩn trương, trong lòng Tiếu Tiếu cười trộm, anh tốt nhất là cái gì cũng đừng mặc. “Nga"
Nghĩ thì nghĩ, Tiếu Tiếu cũng là không dám vọt vào, bằng không, Trạch Viễn thực nhất định sẽ bị dọa đến.
Qua một hồi lâu, mới nghe được âm thanh trầm thấp của Trạch Viễn “Được rồi".
Tiêu Tiếu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Trạch Viện thực sự là đem toàn bộ quần áo mặc vào, bất quá, phỏng chừng ngồi mặc có chút khó khăn, quần áo lại không dễ mặc, cô nhanh đi qua dìu anh dậy, chậm rãi hướng sô pha đi tới. Nhìn thấy trán anh đã toát mồ hôi, Tiêu Tiếu chạy nhanh lấy khăn mặt giúp anh lau, nhịn không được trách móc “Anh xem, đầy người là mồ hôi, kia không phải tắm là sạch". Sau đó liền giúp anh cởi bỏ túi bao ở chân, rất tốt, nước không có chạm đến miệng vết thương.
Trạch Viễn mỉm cười, “Không sao, tắm rửa một cái thoải mái hơn, tối hôm qua, đầy mình đều là bụi."
Tiêu Tiếu đau lòng mà nhìn khuôn mặt anh, sau đó lại ngồi xuống một bên, cầm khăn lau tóc cho anh. Trạch Viễn thực không quen như vậy, muốn tự mình lau, Tiếu Tiếu bắt tay anh nhấn một cái, “Ngồi im, đừng nhúc nhích, bằng không lại là cả người toàn mồ hôi". Trạch Viễn đành để cô thay chính mình lau khô tóc, cảm nhận được tay cô ôn nhu mà chà sát trên đầu mình.
Cô gần như là quỳ gối mà dựa vào người anh. Vừa mới tắm rửa còn lưu lại mùi hương thơm mát, hương thơm đưa vào trong mũi, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, dài quá mông, những đường cong như ẩn như hiện mà lộ ra, cặp đùi ngọc trắng nõn mà dán tại bên người chính mình. Anh khó khăn mà nhìn qua, cố gắng làm cho chính mình chuyên chú nhìn màn hình ti vi, chính là trong não và lỗ tai hoàn toàn không tiếp nhận được nội dung trên ti vi, trong lòng vẫn là nghĩ lung tung, anh cố gắng trấn định mà vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình.
Tiêu Tiếu không phát hiện ra sự bất hường của anh, còn tưởng rằng anh thật sự nghe mà vẫn ngồi không nhúc nhích, trong lòng cảm thấy thực đáng yêu. Tốt lắm, tóc đã không còn ướt nữa, Tiếu Tiếu lấy tay vò vò mái tóc anh, vừa lòng mà nói “Ok, lại trở về thành đại soái ca rồi."
Trạch Viễn gật gật đầu, nhìn qua di động bên cạnh một chút, ngồi dựa vào sô pha rồi đưa mắt nhìn vào khoảng không, không dám nhìn cô,"Tiêu Tiếu, đã 12 giờ, đi ngủ sớm một chút đi, ngày hôm nay đã mệt mỏi."
Tiêu Tiếu cau mày, anh mệt? Còn muốn cùng anh tán gẫu một hồi, quên đi, anh hôm nay hẳn là đã mệt mỏi, nên nghỉ ngơi sớm một chút. Tiêu Tiếu gật gật đầu “Vậy được rồi." Tiêu Tiếu giúp đỡ Trạch Viễn vào phòng ngủ, giúp anh trải chăn nệm, chỉnh điều hòa thật ấm, mới ngồi ở trên giường, “Anh nghỉ sớm một chút đi, ngày hôm qua có lẽ anh đã mệt muốn chết rồi."
Trạch Viễn lúc này mới dám nhìn vào mắt cô, cưỡng chế rung động trong lòng, điềm đạm mà cười, “Em cũng nghỉ sớm một chút đi, nệm có đủ êm không?" Tiêu Tiếu gật đầu, “Anh yên tâm, em sẽ không bạc đãi chính mình".
Anh không cần đối xử quá ôn nhu, như vậy, cô sẽ luyến tiếc không muốn rời đi khỏi phòng này. Trạch Viễn cười khẽ, vỗ vỗ vào tay cô, “Vậy nhanh đi ngủ đi, em hôm qua cũng đã không nghỉ ngơi được." Tối hôm qua cô đã ở bên anh cả đêm. Tiêu Tiếu lại không rời đi, “Anh còn chưa có chúc em ngủ ngon a!"
Ít nhất cũng phải có một cái hôn chú ngủ ngon đi. Trạch Viễn cười khẽ, yêu thương mà giữ mặt của cô, nhẹ nhàng mà ấn xuống một nụ hôn, cười rất đáng yêu. Tiêu Tiếu nhìn thấy ý cười trong mắt anh, cười đến càng sâu, “Em muốn là hôn chúc ngủ ngon như thế này này."
Tiêu Tiếu chậm rãi vòng tay ra sau lưng ôm lấy anh, đầy nhu tình mà dâng lên đôi môi của chính mình, cũng chậm rãi thu người lại, mềm mại rúc vào lồng ngực anh, tay ôm lại càng chặt, đôi môi mềm mại tùy ý mà tra tấn anh, ngọt ngào dụ dỗ anh dần khẽ mở đôi môi, không cho anh một cơ hội lùi bước, lưỡi cô linh hoạt, bá đạo mà xâm chiếm miệng của anh, tùy ý mà trêu chọc răng của anh, gắt gao cùng đầu lưỡi anh dây dưa, khát vọng khiến anh bị kích thích, tay cũng không cô không an phận mà đùa nghịch trên người anh, khiêu khích dục vọng từ sâu trong lòng anh.
Tay anh nhịn không được mà ôm thắt lưng của cô, vừa mới đụng tới eo nhỏ mềm mại của cô, trong lòng đã một trận kích động, thực sự là rất mềm mại, trong lòng run rẩy mà chậm rãi xiết chặt vòng tay, dưới tay chính là da thịt mềm mại khiến anh lưu luyến mà không muốn rời đi đầu óc đã muốn bị cô khiêu khích miệng trở lên hồ đồ, lý trí đều giống như bị một thứ lửa nóng trên cơ thể thiêu đốt hết, chỉ có một ý niệm trong đầu, gắt gao mà giữ lấy, dù chỉ trong chốc lát.
Tiêu Tiếu càng thêm dây dưa, chậm rãi đè nặng anh xuống giường, anh cơ hồ đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ có thể tùy cô gắt gao mà đè nặng, hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn, da thịt truyền đến ấm áp, hô hấp dồn dập mang làm ngực thở phập phồng, Trạch Viễn cảm giác thân thể đột nhiên trở nên nóng quá. Tim đập mãnh liệt, tay cũng không biết từ khi nào đã khẽ âu yếm vuốt ve da thịt mềm mại trơn mịncủa cô, cảm xúc mãnh liệt kia thực khiến lòng anh càng sinh thêm tham luyến, chưa từng nghĩ đến ôm ấp thân mật như vậy lại mang đến nhiều khoái cảm đến thế, trong lòng cũng nhộn nhạo mà khát vọng.
Thật muốn ăn anh! Trong lòng Tiêu Tiếu điên cuồng mà kêu, rất thích vuốt ve của anh, hôn môi anh, thích hương thơm nhẹ trong miệng anh, thích ở trên cơ thể rắn chắc của anh, thích anh ôn nhu cùng tinh tế, hết thảy, hết thảy cô đều rất thích, trong lòng không ngừng xoay chuyển ý niệm trong đầu, thầm nghĩ gắt gao ôm anh, dụ dỗ anh cùng nhau trầm luân.Chính là không được a, anh đang bị thương!
Tiêu Tiếu không cam tâm mà chậm rãi buông tha môi anh, nâng mặt lên nhìn thấy anh, anh cũng đã ý loạn tình mê, anh nhất định cũng muốn. Đột nhiên rời đi, mới làm cho Trạch Viễn ý thức chậm rãi trở lại, anh cư nhiên gắt gao ôm Tiếu Tiếu cả người nằm đến trên giường. Hai người hiện tại chính là dính sát vào nhau cùng một chỗ, Trạch Viễn đột nhiên buông tay ra, mặt thoáng chốc đã đỏ bừng, chính mình cư nhiên bị cô hôn một trận liền thần hồn điên đảo, hoàn toàn không biết là mình đang làm cái gì.
Tiêu Tiếu thu hồi tay, nhẹ nhàng mà tách ra khỏi ngực anh, hạ giọng càng gợi cảm mà chậm chạp nói “Viễn, đáng tiếc là anh bị thương, bằng không......." Cô cố ý dừng một chút, cắn môi dưới, ngón tay chậm rãi lần đến tim anh, “Quên đi, em còn phải trở về nghỉ ngơi, anh ngủ một mình đi, buổi tối ngàn vạn lần đừng nghĩ muốn em nga." Nói xong nhẹ nhàng lại cắn một cái trên môi anh, mới chậm rãi đứng lên.
Trên người bỗng nhẹ đi rất nhiều, Trạch Viễn lại cảm giác trong lòng cũng có rất nhiều mất mát. Anh cưỡng chế rung động trong lòng, cố gắng mỉm cười, “Nhanh đi ngủ đi."
Thanh âm cũng không thể hoàn toàn bình thường, rất sợ nói thêm một câu nữa lại khiến cho những rung động trong lòng bị lộ ra hết. Tiêu Tiếu cười khẽ, xoay người rời đi, nhẹ nhàng mà đóng cửa.
Nhìn thấy cửa chậm rãi mà đống lại, Trạch Viễn mới dám thở mạnh một hơi, tay nhanh chóng ấn ngực mình, nhưng vẫn là không thể ngăn cản mãnh liệt trong lòng. Anh mau chóng đã bị cô làm cho điên rồi, luôn bất ngờ mà khiêu khích điểm mấu chốt của anh, thần kinh yếu ớt của anh bị cô kích thích, không thể tự trở lại bình thường. Tim cấp tốc nhảy lên, kịch liệt nhắc nhở anh, yêu cô, thật sự yêu cô. Thì ra, chính mình không thích kịch liệt, cư nhiên bị cô trêu chọc làm rối loạn, mất đi lí trí, chỉ có thể mặc cảm giác trong lòng, cùng cô quyến luyến kích thích yêu thương. Nghe rõ ràng tiếng tim đập như sấm, cảm thụ được trái tim ở trong cơ thể đang kịch liệt vận động, anh khẽ mà nở nụ cười.
Ở trong phòng tối, anh lẳng lặng mà nở nụ cười, lần đầu tiên cảm giác sống trái tim cần đập kịch liệt như vậy, loại cảm giác này chân thật mà mãnh liệt, lại làm cho anh cảm thấy chính mình chân chính còn sống. Loại cảm giác này cũng không tồi, không hề là vì cha mẹ, vì bạn bè, chỉ vì chính mình, vì khát vọng sâu trong lòng kia, nó kịch liệt nhảy lên.
Trạch Viễn một mình ở trên giường, ngọt ngào mà trở về chỗ vừa rồi kích động, nhớ tới vừa rồi dưới tay chính là mềm mại, trong lòng không khỏi lại run lên, một trận điện xẹt khắp toàn thân. Mùi vị kia thực ngọt ngào, đôi môi mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt, đều làm cho anh muốn trở lại vô cùng, đáy lòng lần đầu tiên sinh ra một loại dục vọng, trực tiếp lại mãnh liệt kích thích toàn thân. Anh ngủ không được a, anh cố gắng nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm vẫn trào ra, vẫn là không thể nào làm cho lòng mình lắng xuống. Trong đầu lại đột nhiên thoáng hiện hình ảnh chiếc áo sơ mi của cô vừa vặn quá mông, đùi ngọc thon dài duyên dáng, còn có bộ ngực mềm mại gắt gao đè nặng trước ngực anh. Trạch Viễn thống khổ vò tóc, nằm nghiêng lẩm nhẩm, cẩn thận mà không tỳ nặng lên chân bị thương. Ai, không thể tưởng tượng được anh lớn như vậy, lần đầu tiên mất ngủ. Loại cảm giác này thực mãnh liệt là cho anh sợ hãi, chính mình sao lại nhhớ cô đến như vậy, trong lòng, trong đầu đều nghĩ đến cô, bóng dáng cô giống như gắt gao mà khắc ở trong lòng anh, bất cứ lúc nào cũng có thể hiện ra, nhắc nhở anh có bao nhiêu tưởng niệm cô.
Ách, thế này gọi là yêu sao? Rốt cục có thể hiểu cái gì gọi là yêu khắc vào tận xương tủy. Thực hận không thể đem cô mỗi giờ, mỗi khắc đều ở lại bên người, thấy nhìn thế nào cũng không đủ. Nhìn vào bàn tay trống trơn, chậm rãi nắm chặt, thật nghĩ muốn nhiều lần quay lại ôm cô thật lâu, thật muốn không hề cách quần áo mà vuốt ve da thịt của cô, có phải hay không muốn như vậy là quá nhiều? Ách..... Trạch Viễn gắt gao nhắm mắt lại, chính mình đang suy nghĩ cái gì, thế nào lại có thể như vậy? Anh cư nhiên khát vọng, khát vọng âu yếm cô. Anh thống khổ mà gạt đi ý niệm đang điên cuồng trong đầu, điều này lại làm cho anh thực sợ hãi, anh đã nhanh chóng trở nên không giống chính mình, chưa bao giờ biết chính mình lại có lúc có thể điên cuồng như vậy. Bình thường, luôn tự hào về sự bình tĩnh của chính mình, đối với hết thảy đều có thể khống chế, không cho cảm xúc hé lộ nửa phần. Chính là, vừa đụng tới Tiêu Tiếu, tất cả đều không giống, tất cả điều điên cuồng không dám tưởng lại có thể xuất hiện ra, anh thật sự là điên rồi, yêu thương cô, anh nhất định là muốn điên rồi.
Ở trong phòng, Tiêu Tiếu cũng chằn trọc không thể ngủ được. Chính là cô không phải vì dục vọng tra tấn mà là bị chiếc giường gỗ kia tra tấn, phản thẳng này, thật khó ngủ a. Cả người đều cảm thấy không được thoải mái, ngủ nửa ngày mà cô vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ, đã cảm thấy cơ thể có chút đau nhức, thật khổ quá a, như vậy làm sao cô có thể ngủ a? Tiêu Tiếu đột nhiên ngồi dậy, cô mặc kệ, cô phải qua đó cùng Trạch Viễn ngủ, nếu anh không đồng ý, thì cô phải đi ngủ ở sô pha. Dù sao, đánh chết cũng không ngủ ở cái giường này.
Tiêu Tiếu ôm chăn, mở cửa ra, rón rén đi đến phòng Trạch Viễn. Nhẹ nhành mở cửa ra, bên trong không có chút ánh đèn, Trạch Viễn hẳn là đang ngủ đi. Tiêu Tiếu nhẹ nhàng nhón chân, lặng lẽ tớ gần bên giường anh, nhìn đến Trạch Viễn đã đang ngủ, chănn lung tung không kéo ngay ngắn, anh ngủ cũng không được ngon, không dễ chịu mà ngủ. Cô cẩn thận mà kéo lại chăn giúp anh, lẳng lặng ngắm nhìn anh một hồi, tin tưởng anh đã ngủ say, cô lại lén lút nhắm đến bên kia giường, thật thận trọng mà nằm ở bên cạnh anh, lại không đụng tới anh, sợ sẽ đánh thức anh, bị anh đuổi ra ngoài. Cô yên lặng nhìn anh lúc đang ngủ, hơi thở cũng thật nhẹ, cơ hồ như không cảm thấy được hô hấp của anh, anh nhất định là ngủ thật sự sâu. Tiêu Tiếu nở nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn, chậm rãi nhắm mắt lại, thỏa mãn mà đi vào giấc ngủ.
Trong phòng chỉ còn lại tĩnh lặng, chỉ có âm thanh nhè nhẹ hít thở.
Thật lâu, Trạch Viễn mới dám hờ hờ mở mắt ra, anh quả thực không thể tin được, cô thật sự đang nằm ngủ bên cạnh anh. Trạch Viễn thật nghĩ muốn kêu to, vừa rồi khi cô tiến vào, anh thiếu chút nữa muốn nhảy lên. Rất sợ hãi bị cô phát hiện ra chính mình căn bản là không có ngủ, càng sợ tâm tư bị cô nhìn thấu, anh mất ngủ là vì cô. Anh đành phải ngừng thở, làm bộ đang ngủ. Có lẽ cô là đến xem anh ngủ có được ngon hay không, một hồi rồi sẽ đi. Chính là, nệm bên người có cảm giác lún xuống, tim anh cuồng loạn nhảy dựng lên, cô cư nhiên nằm xuống, cô sẽ ngủ ở đây? Anh thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình đang điên cuồng tưởng niệm cô mà cô cư nhiên chạy đến bên cạnh anh ngủ.
Anh khắc chế hô hấp của chính mình, duy trì bộ dáng như đang ngủ, cả người không dám nhúc nhích, rất sợ cô nhìn ra anh đang giả vờ ngủ.
Đợi một hồi lâu, anh mới dám thử mở mắt, nhìn đến dung nhan an tường đang ngủ của cô, anh mới dám buông lỏng hô hấp, thở mạnh ra một hơi. Anh thực sự là muốn điên rồi, cô rõ ràng như vậy nằm bên cạnh anh, ý niệm trong lòng lại điên cuồng bị khơi ra.
Anh không thể khống chế mà chậm rãi đảo mắt qua tấm mền trên người cô như ẩn như hiện những đường cong hoàn mĩ, ánh mắt nhìn đến đôi chân non mịn lộ ra bên ngoài, trong lòng lại là một trận run rẩy, phơi bày gần như vậy, so với bình thường lại càng gợi cảm, càng mị hoặc, thật sâu mà khiêu khích sự cuồng dã trong tâm hồn anh.
Trạch Viễn khó khăn nuốt nước miếng, cơ thể cô thản nhiên mà tỏa ra hương thơm, chậm rãi bay vào mũi anh, tư vị ngọt ngào kia lại đâng lên. Anh đêm nay xác định không thể ngủ được rồi. Cô ở gần anh như vậy, thật sự đối với anh là tra tấn lớn nhất a.
Anh tham luyến mà nhìn dung nhan lúc đang ngủ của cô, thì ra Tiếu Tiếu khi ngủ lại có vẻ đẹp nhu hòa như vậy, làm cho người ta nhìn đến tâm càng mêm mại say mê.
Trước kia thế nào anh không có biết được rung động chân thật như vậy, anh làm sao có thể ngăn cản được môi của cô mỉm cười, quyến rũ của cô? Trong lòng Trạch Viễn vô cùng khát vọng có thể ôm cô một cái, chính là sợ cô sẽ tỉnh lại, phát hiện ra mình căn bản không có ngủ.
Anh do dự mà nhìn cô, cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của cô, hít vào, thở ra đều đặn tuần hoàn, hô hấp chính mình cũng dần theo tiết tấu của cô, chậm rãi hít thở. Cô hẳn là đang ngủ đi.
Trạch Viễn chuyển mình, thân thể chậm rãi tới gần cô, tay nhịn không được mà vươn ra, nhẹ nhàng khoát lên vai cô, cô không có phản ứng lại, ngủ thật sự an tường. Lòng anh bối rối mà thầm mừng, cô không tỉnh, anh thử nhẹ nhàng mà kéo cô sát vào trong lồng ngực, cảm giác cô ở trong lòng anh giật mình, anh lập tức nhắm mắt lại, không dám động. Hoàn hảo, Tiêu Tiếu chính là giật giật mà không có tỉnh lại.
Anh chậm rãi mở mắt ra nhìn thấy cô ngủ hơi lộ ra ý cười, cô nhất định rất mệt rồi, ngủ cũng thật ngọt ngào. Anh thận trọng mà nâng đầu của cô lên, tay cẩn thận luồn qua cổ cô, đem đầu của cô gối lên tay của chính mình, lại nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lòng, một hồi lâu, anh rốt cục có thể đem cô mà ôm ấp.
Tiêu Tiếu hơi hơi vặn vẹo, ở trong lồng ngực anh tìm một vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ ngon lành. Trạch Viễn nhìn thấy cô mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt nheo nheo lại mà trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tay nhịn không được mà vỗ về cô, cơ thể mảnh mai của cô cách một tầng áo sơ mi mà dán vào bên người, trong lòng anh nhẹ nhàng rung động, khát vọng lại chậm rãi thoát ra. Anh vẫn là nhịn không được, nhấc một góc áo, tay chậm rãi xoa tấm lưng mềm mãi trơn nhẵn của cô.
Dưới tay chính là cảm giác mềm mại dọa anh giật mình, thật sự làm cho tâm thần rung động, anh lại nhẹ nhàng vuốt, khát vọng trong lòng không hề tiêu giảm mà lại giống như bị châm lửa, ngược lại càng thiêu đốt dữu dội hơn.
Anh khẩn trương rút tay ra, bất động mà ôm cô, anh rất sợ chính mình lại động một chút, chính mình lại sẽ chịu không nổi, làm chuyện gì mà chính mình cũng không thể tha thứ. Anh cố gắng áp chế cuồng tưởng trong lòng, lẳng lặng ôm cô trong tay, cứ như vậy ôm cô ngủ là đủ rồi, có thể ôm như vậy, cho dù là làm cho anh một đêm chịu dày vò, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Rốt cục không còn có thể hoài nghi, anh yêu cô, một chút sơ ý, anh đã muốn càng lún sâu mà yêu cô, cô nhất định là định mệnh của anh, tiểu ma nữ, một ngày xuất hiện, trộm đi trái tim của anh, linh hồn anh, lôi kéo anh cùng cô trầm luân xuống địa ngục mới hiểu được tình yêu.
Trạch Viễn động tình, động chân tình...... Rốt cục cũng làm cho anh phải chịu tra tấn. Tra tấn ngọt ngào.
Tiêu Tiếu, cầm máy sấy tóc, ngồi ở trên sô pha sấy khô tóc mình, trong lòng lại nghĩ đến biểu tình vừa rồi của Trạch Viễn, không nhịn được muốn cười ra tiếng.
Cô tắm rửa sạch sẽ đi ra, nhìn thấy anh nghiêm chỉnh mà ngồi trên sô pha, biểu tình túc kia thực làm cho cô nhịn không được nghĩ muốn chọc anh.
“Trạch Viễn, chân anh không có thuận tiện, rõ ràng không nên tắm rửa, để em giúp anh lau người đi." Nói xong, chính mình còn mau nhịn không được mà cười ra tiếng, cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh. Quả nhiên, Trạch Viễn vừa nghe liền liên tục lắc đầu y như gõ trống, toàn khuôn mặt cũng đỏ lên, vô cùng đáng yêu! “Không cần, không cần, anh có thể tự làm".
Cô một bên nghẹn cười, vừa đi qua, ngồi bên người anh, ra vẻ cau mày do dự: “Chính là bác sĩ nói chân anh không thể đụng vào nước a". “Anh tìm thứ gì đó đem chân bao kín sẽ không sao cả." Trạch Viễn khẩn trương nói lời cự tuyệt, anh thực không dám đáp ứng cô.
“Vậy sao, em còn lo lắng, chân của anh không thể đứng, vẫn là không tiện. Nếu vậy, em giúp anh......" Tiêu Tiếu lời còn chưa dứt, cố ý từ trên xuống dưới liếc anh một lượt.
Trạch Viễn vội xua tay “Không có việc gì, anh tự có thể. Anh có thể tự làm được".
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của anh, tâm tình Tiêu Tiếu thực tốt, đùa anh thực rất vui nha, dễ dàng bị dọa đến như vậy. Tạm tha cho anh, anh bây giờ vẫn còn là bệnh nhân. Tiêu Tiếu cười khẽ, đi đến ngăn tủ ngoài cùng, đem túi plastic hôm nay mua đồ lấy ra, trở lại ngồi bên cạnh anh.
Trạch Viễn căng thẳng mà nhìn cô chằm chằm, không biết cô đang muốn làm cái gì? “Yên tâm, em sợ, em giúp anh tắm, anh sẽ làm anh bị thương nặng thêm. Nội thương!" Tiếu Tiếu cười ha hả, lại đùa anh, anh phỏng chừng sắp điên rồi.
Khi đó Trạch Viễn mới thả lỏng mà hít thở, nhìn thấy cô cẩn thận mà cầm chân anh, chậm rãi đem túi plastic mang vào, sau đó nhẹ nhàng mà buộc lại, ở chân anh buộc nhanh miệng túi lại, sau đó mới ở bên ngoài bao lại một tầng, chắc chắn nước không thể thấm vào, mới ngẩng đầu, nhìn anh, “Như vậy là được rồi, em dìu anh đi vào, anh ngồi ở trên bồn tắm là được, chú ý một chút sẽ không sao, em đã dùng túi plastic che ở dưới đáy, hẳn là sẽ không bị nước làm ướt đến."
Trạch Viễn ngượng ngùng mà gật đầu, từng động tác cẩn thận của cô làm lòng anh cảm động, cô thật sự lo lắng cho anh.
Tiêu Tiếu chậm rãi dìu anh vào phòng tắm, giúp anh ngồi xuống, sau đó lại tìm một chiếc chế nhỏ kê vào chân bị thương, lại một lần xác nhận lại bao quanh chân anh, miệng vết thương hẳn là sẽ không bị nước đụng tới.
Tiêu Tiếu ngồi xổm một bên, nghiêng mặt nhìn qua anh, “Nước đã được rồi, em đem vòi hoa sen gỡ xuống để ở đây, xà bông để bên cạnh, sợ anh không tiện".
Trạch Viễn nhìn thấy cô chuẩn bị hết thảy, trong lòng cảm kích mà nói “Cám ơn".
Tiêu Tiếu cười khẽ “Cảm ơn em phải dùng hành động thực tế".
Trạch Viễn cũng cười khẽ, cúi đầu xuống nhẹ nhàng ở trên mặt cô đặt một nụ hôn, Tiếu Tiếu vui vẻ mà nở nụ cười, cảm giác thật là tốt. “Em đi lấy quần áo giúp anh lại đây, à, ở ngăn tủ nào?" Tiếu Tiếu nhớ tới quần áo của anh còn chưa có lấy lại đây. Không hỏi anh, cô vẫn là không dám vào phòng ngủ của anh.
“Ở trong phòng, ngăn tủ phía dưới cùng, áo ngủ đã ở bên trong." Trạch Viễn ngẫm lại cũng đành phải làm phiền cô. Tiêu Tiếu gật gật đầu đi ra ngoài giúp anh lấy quần áo, rất nhanh lấy được quay lại, đặt ở trong xọt đựng quần áo. Sau đó mới nhìn anh nói, “Có chuyện gì thì gọi em."
Trạch Viễn gật đầu nhìn cô đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiêu Tiếu nghe tiếng nước trong phòng tắm, trong lòng cũng một trận vui vẻ, rất thích loại cảm giác này, có người làm bạn thực là tốt.
Nhớ tới vô số đêm từng thương tâm mất ngủ, trong lòng cô vẫn còn run rẩy, rốt cục không còn đơn độc nữa, trăm ngàn tương tư về anh, bây giờ có thể ở bên anh. Lại có thể nhìn thấy anh, chăm sóc anh, yêu anh, này hết thảy đều làm lòng cô rung động muốn rơi lệ. Tất cả thương tâm cùng thống khổ đều bị hạnh phúc này phủ lên..... không bao giờ nữa sợ hãi sự tĩnh mịch của đem tối, cô đơn gặm nhấm bi thương.....
Rốt cục, tiếng nước ngừng chảy, anh đã tắm xong rồi.
Tiêu Tiếu chờ một hồi, anh hẳn là đã xong rồi, một lát sau, cô nhẹ nhàng đi đến gõ cửa, “Trạch Viễn, đã xong chưa? Em có thể vào được không?"
“Chờ một lát" nghe ra được thanh âm của Trạch Viễn có chút khẩn trương, trong lòng Tiếu Tiếu cười trộm, anh tốt nhất là cái gì cũng đừng mặc. “Nga"
Nghĩ thì nghĩ, Tiếu Tiếu cũng là không dám vọt vào, bằng không, Trạch Viễn thực nhất định sẽ bị dọa đến.
Qua một hồi lâu, mới nghe được âm thanh trầm thấp của Trạch Viễn “Được rồi".
Tiêu Tiếu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Trạch Viện thực sự là đem toàn bộ quần áo mặc vào, bất quá, phỏng chừng ngồi mặc có chút khó khăn, quần áo lại không dễ mặc, cô nhanh đi qua dìu anh dậy, chậm rãi hướng sô pha đi tới. Nhìn thấy trán anh đã toát mồ hôi, Tiêu Tiếu chạy nhanh lấy khăn mặt giúp anh lau, nhịn không được trách móc “Anh xem, đầy người là mồ hôi, kia không phải tắm là sạch". Sau đó liền giúp anh cởi bỏ túi bao ở chân, rất tốt, nước không có chạm đến miệng vết thương.
Trạch Viễn mỉm cười, “Không sao, tắm rửa một cái thoải mái hơn, tối hôm qua, đầy mình đều là bụi."
Tiêu Tiếu đau lòng mà nhìn khuôn mặt anh, sau đó lại ngồi xuống một bên, cầm khăn lau tóc cho anh. Trạch Viễn thực không quen như vậy, muốn tự mình lau, Tiếu Tiếu bắt tay anh nhấn một cái, “Ngồi im, đừng nhúc nhích, bằng không lại là cả người toàn mồ hôi". Trạch Viễn đành để cô thay chính mình lau khô tóc, cảm nhận được tay cô ôn nhu mà chà sát trên đầu mình.
Cô gần như là quỳ gối mà dựa vào người anh. Vừa mới tắm rửa còn lưu lại mùi hương thơm mát, hương thơm đưa vào trong mũi, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, dài quá mông, những đường cong như ẩn như hiện mà lộ ra, cặp đùi ngọc trắng nõn mà dán tại bên người chính mình. Anh khó khăn mà nhìn qua, cố gắng làm cho chính mình chuyên chú nhìn màn hình ti vi, chính là trong não và lỗ tai hoàn toàn không tiếp nhận được nội dung trên ti vi, trong lòng vẫn là nghĩ lung tung, anh cố gắng trấn định mà vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình.
Tiêu Tiếu không phát hiện ra sự bất hường của anh, còn tưởng rằng anh thật sự nghe mà vẫn ngồi không nhúc nhích, trong lòng cảm thấy thực đáng yêu. Tốt lắm, tóc đã không còn ướt nữa, Tiếu Tiếu lấy tay vò vò mái tóc anh, vừa lòng mà nói “Ok, lại trở về thành đại soái ca rồi."
Trạch Viễn gật gật đầu, nhìn qua di động bên cạnh một chút, ngồi dựa vào sô pha rồi đưa mắt nhìn vào khoảng không, không dám nhìn cô,"Tiêu Tiếu, đã 12 giờ, đi ngủ sớm một chút đi, ngày hôm nay đã mệt mỏi."
Tiêu Tiếu cau mày, anh mệt? Còn muốn cùng anh tán gẫu một hồi, quên đi, anh hôm nay hẳn là đã mệt mỏi, nên nghỉ ngơi sớm một chút. Tiêu Tiếu gật gật đầu “Vậy được rồi." Tiêu Tiếu giúp đỡ Trạch Viễn vào phòng ngủ, giúp anh trải chăn nệm, chỉnh điều hòa thật ấm, mới ngồi ở trên giường, “Anh nghỉ sớm một chút đi, ngày hôm qua có lẽ anh đã mệt muốn chết rồi."
Trạch Viễn lúc này mới dám nhìn vào mắt cô, cưỡng chế rung động trong lòng, điềm đạm mà cười, “Em cũng nghỉ sớm một chút đi, nệm có đủ êm không?" Tiêu Tiếu gật đầu, “Anh yên tâm, em sẽ không bạc đãi chính mình".
Anh không cần đối xử quá ôn nhu, như vậy, cô sẽ luyến tiếc không muốn rời đi khỏi phòng này. Trạch Viễn cười khẽ, vỗ vỗ vào tay cô, “Vậy nhanh đi ngủ đi, em hôm qua cũng đã không nghỉ ngơi được." Tối hôm qua cô đã ở bên anh cả đêm. Tiêu Tiếu lại không rời đi, “Anh còn chưa có chúc em ngủ ngon a!"
Ít nhất cũng phải có một cái hôn chú ngủ ngon đi. Trạch Viễn cười khẽ, yêu thương mà giữ mặt của cô, nhẹ nhàng mà ấn xuống một nụ hôn, cười rất đáng yêu. Tiêu Tiếu nhìn thấy ý cười trong mắt anh, cười đến càng sâu, “Em muốn là hôn chúc ngủ ngon như thế này này."
Tiêu Tiếu chậm rãi vòng tay ra sau lưng ôm lấy anh, đầy nhu tình mà dâng lên đôi môi của chính mình, cũng chậm rãi thu người lại, mềm mại rúc vào lồng ngực anh, tay ôm lại càng chặt, đôi môi mềm mại tùy ý mà tra tấn anh, ngọt ngào dụ dỗ anh dần khẽ mở đôi môi, không cho anh một cơ hội lùi bước, lưỡi cô linh hoạt, bá đạo mà xâm chiếm miệng của anh, tùy ý mà trêu chọc răng của anh, gắt gao cùng đầu lưỡi anh dây dưa, khát vọng khiến anh bị kích thích, tay cũng không cô không an phận mà đùa nghịch trên người anh, khiêu khích dục vọng từ sâu trong lòng anh.
Tay anh nhịn không được mà ôm thắt lưng của cô, vừa mới đụng tới eo nhỏ mềm mại của cô, trong lòng đã một trận kích động, thực sự là rất mềm mại, trong lòng run rẩy mà chậm rãi xiết chặt vòng tay, dưới tay chính là da thịt mềm mại khiến anh lưu luyến mà không muốn rời đi đầu óc đã muốn bị cô khiêu khích miệng trở lên hồ đồ, lý trí đều giống như bị một thứ lửa nóng trên cơ thể thiêu đốt hết, chỉ có một ý niệm trong đầu, gắt gao mà giữ lấy, dù chỉ trong chốc lát.
Tiêu Tiếu càng thêm dây dưa, chậm rãi đè nặng anh xuống giường, anh cơ hồ đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ có thể tùy cô gắt gao mà đè nặng, hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn, da thịt truyền đến ấm áp, hô hấp dồn dập mang làm ngực thở phập phồng, Trạch Viễn cảm giác thân thể đột nhiên trở nên nóng quá. Tim đập mãnh liệt, tay cũng không biết từ khi nào đã khẽ âu yếm vuốt ve da thịt mềm mại trơn mịncủa cô, cảm xúc mãnh liệt kia thực khiến lòng anh càng sinh thêm tham luyến, chưa từng nghĩ đến ôm ấp thân mật như vậy lại mang đến nhiều khoái cảm đến thế, trong lòng cũng nhộn nhạo mà khát vọng.
Thật muốn ăn anh! Trong lòng Tiêu Tiếu điên cuồng mà kêu, rất thích vuốt ve của anh, hôn môi anh, thích hương thơm nhẹ trong miệng anh, thích ở trên cơ thể rắn chắc của anh, thích anh ôn nhu cùng tinh tế, hết thảy, hết thảy cô đều rất thích, trong lòng không ngừng xoay chuyển ý niệm trong đầu, thầm nghĩ gắt gao ôm anh, dụ dỗ anh cùng nhau trầm luân.Chính là không được a, anh đang bị thương!
Tiêu Tiếu không cam tâm mà chậm rãi buông tha môi anh, nâng mặt lên nhìn thấy anh, anh cũng đã ý loạn tình mê, anh nhất định cũng muốn. Đột nhiên rời đi, mới làm cho Trạch Viễn ý thức chậm rãi trở lại, anh cư nhiên gắt gao ôm Tiếu Tiếu cả người nằm đến trên giường. Hai người hiện tại chính là dính sát vào nhau cùng một chỗ, Trạch Viễn đột nhiên buông tay ra, mặt thoáng chốc đã đỏ bừng, chính mình cư nhiên bị cô hôn một trận liền thần hồn điên đảo, hoàn toàn không biết là mình đang làm cái gì.
Tiêu Tiếu thu hồi tay, nhẹ nhàng mà tách ra khỏi ngực anh, hạ giọng càng gợi cảm mà chậm chạp nói “Viễn, đáng tiếc là anh bị thương, bằng không......." Cô cố ý dừng một chút, cắn môi dưới, ngón tay chậm rãi lần đến tim anh, “Quên đi, em còn phải trở về nghỉ ngơi, anh ngủ một mình đi, buổi tối ngàn vạn lần đừng nghĩ muốn em nga." Nói xong nhẹ nhàng lại cắn một cái trên môi anh, mới chậm rãi đứng lên.
Trên người bỗng nhẹ đi rất nhiều, Trạch Viễn lại cảm giác trong lòng cũng có rất nhiều mất mát. Anh cưỡng chế rung động trong lòng, cố gắng mỉm cười, “Nhanh đi ngủ đi."
Thanh âm cũng không thể hoàn toàn bình thường, rất sợ nói thêm một câu nữa lại khiến cho những rung động trong lòng bị lộ ra hết. Tiêu Tiếu cười khẽ, xoay người rời đi, nhẹ nhàng mà đóng cửa.
Nhìn thấy cửa chậm rãi mà đống lại, Trạch Viễn mới dám thở mạnh một hơi, tay nhanh chóng ấn ngực mình, nhưng vẫn là không thể ngăn cản mãnh liệt trong lòng. Anh mau chóng đã bị cô làm cho điên rồi, luôn bất ngờ mà khiêu khích điểm mấu chốt của anh, thần kinh yếu ớt của anh bị cô kích thích, không thể tự trở lại bình thường. Tim cấp tốc nhảy lên, kịch liệt nhắc nhở anh, yêu cô, thật sự yêu cô. Thì ra, chính mình không thích kịch liệt, cư nhiên bị cô trêu chọc làm rối loạn, mất đi lí trí, chỉ có thể mặc cảm giác trong lòng, cùng cô quyến luyến kích thích yêu thương. Nghe rõ ràng tiếng tim đập như sấm, cảm thụ được trái tim ở trong cơ thể đang kịch liệt vận động, anh khẽ mà nở nụ cười.
Ở trong phòng tối, anh lẳng lặng mà nở nụ cười, lần đầu tiên cảm giác sống trái tim cần đập kịch liệt như vậy, loại cảm giác này chân thật mà mãnh liệt, lại làm cho anh cảm thấy chính mình chân chính còn sống. Loại cảm giác này cũng không tồi, không hề là vì cha mẹ, vì bạn bè, chỉ vì chính mình, vì khát vọng sâu trong lòng kia, nó kịch liệt nhảy lên.
Trạch Viễn một mình ở trên giường, ngọt ngào mà trở về chỗ vừa rồi kích động, nhớ tới vừa rồi dưới tay chính là mềm mại, trong lòng không khỏi lại run lên, một trận điện xẹt khắp toàn thân. Mùi vị kia thực ngọt ngào, đôi môi mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt, đều làm cho anh muốn trở lại vô cùng, đáy lòng lần đầu tiên sinh ra một loại dục vọng, trực tiếp lại mãnh liệt kích thích toàn thân. Anh ngủ không được a, anh cố gắng nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm vẫn trào ra, vẫn là không thể nào làm cho lòng mình lắng xuống. Trong đầu lại đột nhiên thoáng hiện hình ảnh chiếc áo sơ mi của cô vừa vặn quá mông, đùi ngọc thon dài duyên dáng, còn có bộ ngực mềm mại gắt gao đè nặng trước ngực anh. Trạch Viễn thống khổ vò tóc, nằm nghiêng lẩm nhẩm, cẩn thận mà không tỳ nặng lên chân bị thương. Ai, không thể tưởng tượng được anh lớn như vậy, lần đầu tiên mất ngủ. Loại cảm giác này thực mãnh liệt là cho anh sợ hãi, chính mình sao lại nhhớ cô đến như vậy, trong lòng, trong đầu đều nghĩ đến cô, bóng dáng cô giống như gắt gao mà khắc ở trong lòng anh, bất cứ lúc nào cũng có thể hiện ra, nhắc nhở anh có bao nhiêu tưởng niệm cô.
Ách, thế này gọi là yêu sao? Rốt cục có thể hiểu cái gì gọi là yêu khắc vào tận xương tủy. Thực hận không thể đem cô mỗi giờ, mỗi khắc đều ở lại bên người, thấy nhìn thế nào cũng không đủ. Nhìn vào bàn tay trống trơn, chậm rãi nắm chặt, thật nghĩ muốn nhiều lần quay lại ôm cô thật lâu, thật muốn không hề cách quần áo mà vuốt ve da thịt của cô, có phải hay không muốn như vậy là quá nhiều? Ách..... Trạch Viễn gắt gao nhắm mắt lại, chính mình đang suy nghĩ cái gì, thế nào lại có thể như vậy? Anh cư nhiên khát vọng, khát vọng âu yếm cô. Anh thống khổ mà gạt đi ý niệm đang điên cuồng trong đầu, điều này lại làm cho anh thực sợ hãi, anh đã nhanh chóng trở nên không giống chính mình, chưa bao giờ biết chính mình lại có lúc có thể điên cuồng như vậy. Bình thường, luôn tự hào về sự bình tĩnh của chính mình, đối với hết thảy đều có thể khống chế, không cho cảm xúc hé lộ nửa phần. Chính là, vừa đụng tới Tiêu Tiếu, tất cả đều không giống, tất cả điều điên cuồng không dám tưởng lại có thể xuất hiện ra, anh thật sự là điên rồi, yêu thương cô, anh nhất định là muốn điên rồi.
Ở trong phòng, Tiêu Tiếu cũng chằn trọc không thể ngủ được. Chính là cô không phải vì dục vọng tra tấn mà là bị chiếc giường gỗ kia tra tấn, phản thẳng này, thật khó ngủ a. Cả người đều cảm thấy không được thoải mái, ngủ nửa ngày mà cô vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ, đã cảm thấy cơ thể có chút đau nhức, thật khổ quá a, như vậy làm sao cô có thể ngủ a? Tiêu Tiếu đột nhiên ngồi dậy, cô mặc kệ, cô phải qua đó cùng Trạch Viễn ngủ, nếu anh không đồng ý, thì cô phải đi ngủ ở sô pha. Dù sao, đánh chết cũng không ngủ ở cái giường này.
Tiêu Tiếu ôm chăn, mở cửa ra, rón rén đi đến phòng Trạch Viễn. Nhẹ nhành mở cửa ra, bên trong không có chút ánh đèn, Trạch Viễn hẳn là đang ngủ đi. Tiêu Tiếu nhẹ nhàng nhón chân, lặng lẽ tớ gần bên giường anh, nhìn đến Trạch Viễn đã đang ngủ, chănn lung tung không kéo ngay ngắn, anh ngủ cũng không được ngon, không dễ chịu mà ngủ. Cô cẩn thận mà kéo lại chăn giúp anh, lẳng lặng ngắm nhìn anh một hồi, tin tưởng anh đã ngủ say, cô lại lén lút nhắm đến bên kia giường, thật thận trọng mà nằm ở bên cạnh anh, lại không đụng tới anh, sợ sẽ đánh thức anh, bị anh đuổi ra ngoài. Cô yên lặng nhìn anh lúc đang ngủ, hơi thở cũng thật nhẹ, cơ hồ như không cảm thấy được hô hấp của anh, anh nhất định là ngủ thật sự sâu. Tiêu Tiếu nở nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn, chậm rãi nhắm mắt lại, thỏa mãn mà đi vào giấc ngủ.
Trong phòng chỉ còn lại tĩnh lặng, chỉ có âm thanh nhè nhẹ hít thở.
Thật lâu, Trạch Viễn mới dám hờ hờ mở mắt ra, anh quả thực không thể tin được, cô thật sự đang nằm ngủ bên cạnh anh. Trạch Viễn thật nghĩ muốn kêu to, vừa rồi khi cô tiến vào, anh thiếu chút nữa muốn nhảy lên. Rất sợ hãi bị cô phát hiện ra chính mình căn bản là không có ngủ, càng sợ tâm tư bị cô nhìn thấu, anh mất ngủ là vì cô. Anh đành phải ngừng thở, làm bộ đang ngủ. Có lẽ cô là đến xem anh ngủ có được ngon hay không, một hồi rồi sẽ đi. Chính là, nệm bên người có cảm giác lún xuống, tim anh cuồng loạn nhảy dựng lên, cô cư nhiên nằm xuống, cô sẽ ngủ ở đây? Anh thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình đang điên cuồng tưởng niệm cô mà cô cư nhiên chạy đến bên cạnh anh ngủ.
Anh khắc chế hô hấp của chính mình, duy trì bộ dáng như đang ngủ, cả người không dám nhúc nhích, rất sợ cô nhìn ra anh đang giả vờ ngủ.
Đợi một hồi lâu, anh mới dám thử mở mắt, nhìn đến dung nhan an tường đang ngủ của cô, anh mới dám buông lỏng hô hấp, thở mạnh ra một hơi. Anh thực sự là muốn điên rồi, cô rõ ràng như vậy nằm bên cạnh anh, ý niệm trong lòng lại điên cuồng bị khơi ra.
Anh không thể khống chế mà chậm rãi đảo mắt qua tấm mền trên người cô như ẩn như hiện những đường cong hoàn mĩ, ánh mắt nhìn đến đôi chân non mịn lộ ra bên ngoài, trong lòng lại là một trận run rẩy, phơi bày gần như vậy, so với bình thường lại càng gợi cảm, càng mị hoặc, thật sâu mà khiêu khích sự cuồng dã trong tâm hồn anh.
Trạch Viễn khó khăn nuốt nước miếng, cơ thể cô thản nhiên mà tỏa ra hương thơm, chậm rãi bay vào mũi anh, tư vị ngọt ngào kia lại đâng lên. Anh đêm nay xác định không thể ngủ được rồi. Cô ở gần anh như vậy, thật sự đối với anh là tra tấn lớn nhất a.
Anh tham luyến mà nhìn dung nhan lúc đang ngủ của cô, thì ra Tiếu Tiếu khi ngủ lại có vẻ đẹp nhu hòa như vậy, làm cho người ta nhìn đến tâm càng mêm mại say mê.
Trước kia thế nào anh không có biết được rung động chân thật như vậy, anh làm sao có thể ngăn cản được môi của cô mỉm cười, quyến rũ của cô? Trong lòng Trạch Viễn vô cùng khát vọng có thể ôm cô một cái, chính là sợ cô sẽ tỉnh lại, phát hiện ra mình căn bản không có ngủ.
Anh do dự mà nhìn cô, cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của cô, hít vào, thở ra đều đặn tuần hoàn, hô hấp chính mình cũng dần theo tiết tấu của cô, chậm rãi hít thở. Cô hẳn là đang ngủ đi.
Trạch Viễn chuyển mình, thân thể chậm rãi tới gần cô, tay nhịn không được mà vươn ra, nhẹ nhàng khoát lên vai cô, cô không có phản ứng lại, ngủ thật sự an tường. Lòng anh bối rối mà thầm mừng, cô không tỉnh, anh thử nhẹ nhàng mà kéo cô sát vào trong lồng ngực, cảm giác cô ở trong lòng anh giật mình, anh lập tức nhắm mắt lại, không dám động. Hoàn hảo, Tiêu Tiếu chính là giật giật mà không có tỉnh lại.
Anh chậm rãi mở mắt ra nhìn thấy cô ngủ hơi lộ ra ý cười, cô nhất định rất mệt rồi, ngủ cũng thật ngọt ngào. Anh thận trọng mà nâng đầu của cô lên, tay cẩn thận luồn qua cổ cô, đem đầu của cô gối lên tay của chính mình, lại nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lòng, một hồi lâu, anh rốt cục có thể đem cô mà ôm ấp.
Tiêu Tiếu hơi hơi vặn vẹo, ở trong lồng ngực anh tìm một vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ ngon lành. Trạch Viễn nhìn thấy cô mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt nheo nheo lại mà trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tay nhịn không được mà vỗ về cô, cơ thể mảnh mai của cô cách một tầng áo sơ mi mà dán vào bên người, trong lòng anh nhẹ nhàng rung động, khát vọng lại chậm rãi thoát ra. Anh vẫn là nhịn không được, nhấc một góc áo, tay chậm rãi xoa tấm lưng mềm mãi trơn nhẵn của cô.
Dưới tay chính là cảm giác mềm mại dọa anh giật mình, thật sự làm cho tâm thần rung động, anh lại nhẹ nhàng vuốt, khát vọng trong lòng không hề tiêu giảm mà lại giống như bị châm lửa, ngược lại càng thiêu đốt dữu dội hơn.
Anh khẩn trương rút tay ra, bất động mà ôm cô, anh rất sợ chính mình lại động một chút, chính mình lại sẽ chịu không nổi, làm chuyện gì mà chính mình cũng không thể tha thứ. Anh cố gắng áp chế cuồng tưởng trong lòng, lẳng lặng ôm cô trong tay, cứ như vậy ôm cô ngủ là đủ rồi, có thể ôm như vậy, cho dù là làm cho anh một đêm chịu dày vò, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Rốt cục không còn có thể hoài nghi, anh yêu cô, một chút sơ ý, anh đã muốn càng lún sâu mà yêu cô, cô nhất định là định mệnh của anh, tiểu ma nữ, một ngày xuất hiện, trộm đi trái tim của anh, linh hồn anh, lôi kéo anh cùng cô trầm luân xuống địa ngục mới hiểu được tình yêu.
Tác giả :
Hốt Nhiên Chi Gian