Thâm Thâm Lam
Chương 49: Ở chung
Tác giả nhắn lại
Hiện tại trong lòng Tiêu Tiếu hòan toàn chỉ có Trạch Viễn, một lòng thầm nghĩ làm thế nào chắm sóc cho anh thật tốt.
Xe đi vào tiểu khu, Tiêu Tiếu cẩn thận mà giúp đỡ Trạch Viễn xuống xe, sau đó hướng vào trong tòa nhà.
Quản lý tòa nhà vừa thấy bọn họ trở về, vội vàng chạy đến, miệng còn hưng phấn mà kêu to, “Thật sự là quá tốt, mọi người không việc gì! Bùi tiên sinh, anh thật sự dũng cảm a, cư nhiên từ ban công leo vào cứu người. Nếu không có anh, trong tòa nhà thật sự là xảy ra chuyện lớn rồi!" Mạng người quan trọng, nếu thực sự trong lúc ông ta trực ban mà xảy ra án mạng, nhất định bát cơm của ông cũng không còn.
Trạch Viễn nhẹ nhàng cười, gật gật đầu. Tiêu Tiếu quay sang hỏi quản lý, “Trên lầu tình hình như thế nào? Có nổ lớn không?"
“Không có, không có, thiết bị của chúng tôi lâu nay vẫn rất đầy đủ. Lúc ấy, nhân viên cứu hỏa vừa nói muốn cột nước, rất nhanh mượn được cột nước hướng phía ngọn lửa phun thẳng, lửa một chút liền tắt." Quản lý vẫn là rất đắc ý, thiết bị lâu nay chính là rất tốt.
Tiêu Tiếu à một tiếng, gật gật đầu, giúp đỡ Trạch Viễn vào trong thang máy.
Bọn họ tới lầu 18, vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy bên hành lang bên trong đều bị khói hun đến đen thui, rất nổi bật đập vào mắt. Tiêu Tiếu vừa thấy, cửa nhà mình bị keo dán màu vàng niêm phong lại. Lại nhìn hướng nhà Trạch Viễn bên này, nhà anh vẫn rất hoàn hảo.
Trạch Viễn nhìn thấy biểu tình lo lắng của cô, an ủi, “Chúng ta đi vào trước, một lát em lại qua xem." Tiêu Tiếu lấy cái chìa khóa mà Ngôn Sơ mang đến ra, mở cửa, giúp Trạch Viễn chậm rãi đi vào.
Cuối cùng Trạch Viễn ngồi ở trên sofa, Tiêu Tiếu đem chân anh nhẹ nhàng mà đặt ở trên sofa, giúp anh nằm nghiêng, đem thuốc cùng quần áo đều đặt ở trên bàn trà. Sau đó đi pha trà cho anh. Trạch Viễn nhìn cô vội trước vội sau, nhanh chóng muốn cô không vội nữa, chắc chắn cô cũng mệt mỏi lắm. Tiêu Tiếu đem nước đun nóng, sau đó lại đem đồ vật này nọ đều cất vào trong ngăn tủ. Nhìn anh nói, “Em về nhà xem một chút, anh trước tiên nghỉ ngơi một chút, em một lúc sau sẽ trở lại. Nước anh không cần canh nó, em đặt chế độ tự động cắt cầu dao. Em rất nhanh sẽ trở lại." Trạch Viễn gật đầu một cái, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, dặn dò lại, “Em đến nhà bên cạnh nói một tiếng, anh lúc đó leo từ ban cộng nhà họ, đem khăn trải giường vỏ chăn của họ đều xé rách, đến lúc đó anh sẽ bồi thường cho họ." Tiêu Tiếu gật đầu.
Tiêu Tiếu vội vàng chạy đến trước cửa nhà mình, xé hết băng dán, đẩy cửa ra vừa thấy, oa, căn nhà nhất nhất toàn bộ đều là màu đen, đồ dùng trong nhà ở phòng làm việc trên cơ bản đều bị đốt cháy. Toàn bộ nhà cửa đều bị khói hun đến đen thui, phần còn lại của đám cháy đầy trên đất, còm có một ít mảnh nhỏ thủy tinh, Trạch Viễn nhất định là bị những mảnh vỡ này làm bị thương tới chân rồi.
Cô cẩn thận mà cuộn lại những thứ đồ bỏ đi trên mặt đất, đẩy cửa phòng ngủ ra, phòng ngủ hòan hảo, chính là trên tường có mấy vết kim loại màu vàng, phỏng chừng lại bị khói hun. Đồ dùng tronh nhà đều còn tốt không tổn hao gì, xem ra sau khi bọn họ ra ngoài, lửa rất nhanh bị dập tắt, không tạo ra tổn thất nhiều hơn.
Cô lại quay trở lại phòng khách, nhìn thấy trên mặt đất có một phần chiếc di động bị vỡ, ai nha, khẳng định bị đốt nổ tung.
Cô lùi ra ngoài, khép cánh cửa, căn nhà này phỏng chừng phải sửa chữa hoàn toàn. Cô lại đi đến nhà hàng xóm, gõ gõ cửa, không ai ở nhà, hiện tại là ban ngày, bọ họ đoán chừng đều đã ra ngoài. Ngày hôm qua thật sự là không có ý tứ, quấy nhiễu bọn họ.
Tiêu Tiếu rất nhanh đã trở về, nước còn chưa có sôi, Trạch Viễn thấy cô bước vào, quan tâm hỏi, “Thế nào? Trong nhà có tốt không?" Tiêu Tiếu nhẹ nhàng gật đầu, ngồi đối diện anh, “Phòng khách là cháy sạch một mảng bừa bộn, di động không có, cái cặp da cũng cầm không được, đóan chừng đều đã cháy. Phòng ngủ hòan hảo, căn nhà phải đại tu, lần này chủ cho thuê nhất định mắng chết em!"
Trạch Viễn mỉm cười an ủi cô, “Em cũng không muốn thế, vẫn là dùng điện thoại trong nhà nói một tiếng đi. Bọn họ phỏng chừng không thể liên lạc được với em." Tiêu Tiếu trong lòng ngẫm lại, quên đi, ba mẹ chung quy cũng sẽ biết, vẫn là không thể gạt bọn họ.
Tiêu Tiếu cầm lấy điện thoại bấm số di động của ba mình, Đinh Phong vừa nghe con gái xảy ra chuyện lớn như vậy, gấp đến độ muốn ngay lập tức quay về, Tiêu Tiếu vội vàng ngăn cản ông ấy, nói bản thân không có việc gì, buổi tối cô sẽ về nhà một chuyến, Đinh Phong vẫn là lo lắng hỏi cô có bị thương chỗ nào hay không, cô vội vàng nói bản thân đều không có chuyện gì, chỉ là để căn hộ mình thuê trong tòa nhà bị cháy hỏng, khẳng định sẽ bị chủ cho thuê đuổi đi, Đinh Phong vội vàng nói, đi cũng tốt, cô trực tiếp về nhà ở, cô ở bên ngòai, vẫn làm cho mọi người rất lo lắng. Tiêu Tiếu cũng không phản đối, đành phảo liên tục đáp ứng. Đinh Phong bảo nàng nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ cô, Tiêu Tiếu vâng lời, đổi số, khẩn trương bảo mẹ cô cô sẽ trở về, mẹ cô vừa nghe, lo lắng vô cùng, Tiêu Tiếu không thể làm gì hơn là ở đầu dây bên này an ủi, buổi tối cô sẽ trở về, cô không có việc gì, nói mẹ cô không cần lo lắng.
Cuối cùng cũng làm yên lòng hết hai vị đại nhân, gác điện thoại, nước cũng sôi, cô đến rút điện ra, rót vào hai tách trà, bưng đặt lên trên bàn trà. Cuối cùng mới chịu buông lỏng tinh thần, Trạch Viễn nhìn thấy cô, cười khẽ, “Giúp đem điện thoại lại đây, anh gọi điện thoại chút." Tiêu Tiếu chạy nhanh đem điện thoại cầm đến cho anh, Trạch Viễn bấm số điện thoại của công ty, hôm nay hai người bọn họ không đi làm, ở công ty khẳng định rất sốt ruột. Điện thoại di động của anh cũng không biết mất ở đâu, đóan chừng là ngày hôm qua lúc cứu Tiêu Tiếu, không biết ném ở chỗ nào rồi.
“Tuấn Huy, tôi là Trạch Viễn. Trong nhà xảy ra một số việc, tôi cùng Tiêu Tiếu hôm nay xin nghỉ... Uhm... Ngày hôm qua nhà Tiêu Tiếu cháy,... Không có gì, cô ấy không có việc gì, tôi chỉ là bị thương ở chân, yên tâm, tư liệu ghi chép quan trọng đều ở chỗ tôi, có cái gì cần tôi sẽ tìm anh giúp đỡ, trực tiếp theo mạng lưới chuyển giao là được... Uhm, tôi có thể phải ở nhà nghỉ ngơi vài ngày... Uhm, tốt, đúng rồi, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi giữ kín một chút, tôi không muốn làm cho người nhà lo lắng... Cảm ơn, uhm, có việc lại gọi vào số điện thoại nhà." Trạch Viễn giải thích nửa ngày, mới coi như yên tâm, Tuấn Huy sẽ thay bọn họ che giấu bí mật, việc này hẳn nhiên không nên có quá nhiều người biết.
Tiêu Tiếu lo lắng nhìn anh, đều là cô làm hại anh bị thương, mới phải vất vả giấu diếm người nhà như vậy. Trạch Viễn nhìn cô thản nhiên cười, “Không có việc gì, đừng lo lắng."
Tiêu Tiếu vừa gọi điện thoại cho A Mật, giải thích ngày hôm qua lén lút rời đi, khiến cho cô ấy lo lắng. Cũng tốt, A Mật rất hiểu cô, đã sớm đóan được cô đi đâu. Cũng không nói như thế nào, Tiêu Tiếu vui vẻ mà cảm kích, tiền thuốc men ngày mai cô có thể trả lại cô ấy, A Mật ở đầu dây điện thoại bên kia mắng cô, vội vàng như thế làm cái gì, lợi nhuận còn không kiếm đủ. Tiêu Tiếu nghe cô ấy vẫn quan tâm mình như vậy, trong lòng cảm động nói không nên lời.
Vừa mới buông điện thoại ra, điện thoại lại vang lên, hai người nhìn nhau, lúc này là ai đây? Trạch Viễn bình tĩnh mà cầm lấy điện thoại tiếp chuyện, Tiêu Tiếu căng thẳng theo dõi anh trả lời điện thoại tới nửa ngày, nóng vội lo lắng, rốt cuộc là ai gọi điện thoại?
Trạch Viễn buông điện thoại, nhìn về phía Tiêu Tiếu, “Là đội cứu hỏa gọi tới. Bọn họ thu dọn hiện trường vụ cháy một chút, bước đầu xác định là tàn thuốc cháy đến sofa khiến cho hỏa hoạn. Bọn họ ở hiện trườngtìm được một số đồ vật, chưa bị thiêu hủy hòan tòan, bên trong còn có cái cặp da của em, nguyên lai cặp của em bị người ta ném vào góc tường, cũng vì thế trước tiên không bị lửa thiêu cháy. Chính là cặp da bên ngoài bị cháy, bên trong vẫn còn tốt, giấy chứng nhận đều còn đủ, bất quá, điện thoại di động của em bị nổ." Tiêu Tiếu le lưỡi, cũng tốt toàn bộ không có bị thiêu hủy, di động đành phải đổi một cái khác.
“Bọn họ nói, ngày mai đến chỗ bọn họ ký báo cáo, sau đó thu hồi đồ vật này nọ." Trạch Viễn tiếp tục giải thích. Tiêu Tiếu gật gật đầu, ngày mai cô sẽ tới.
Tiêu Tiếu cúi đầu suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định thẳng thắn đối diện với anh, “Trạch Viễn, có chuyện em phải thành thật nói cho anh."
Trạch Viễn nhìn cô, cười khẽ mà tỏ ý bảo cô nói đi.
“Kỳ thật, ngày hôm qua hỏa hoạn là do chính em tạo thành." Tiêu Tiếu không dám nhìn vào mắt anh, đầu cúi thấp hướng xuống nền nhà, “Đêm qua giận dữ với anh, em về đến nhà liền uống rất nhiều rượu, lại hung hăng mà hút thuốc, lúc ấy trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu, căn bản cái gì cũng không muốn nghĩ. Em chỉ nhớ, như là cuối cùng em đem mọi thứ trên bàn hất xuống nền nhà, còn hung hăng mà để gạt tàn thuốc đập vỡ trên nên nhà, có thể, chính là như vậy không đem tất cả tàn thuốc dập tắt cho tới trên sô pha. Hơn nữa, chân của anh cũng chắn chắn là giẫm lên mảnh vỡ của gạt tàn thuốc mà bị thương. Trạch Viễn, anh mắng em đi!" Tiêu Tiếu nói xong, trong lòng khổ sở mà ra sức tự trách, ngày hôm qua đều chính là tai họa do bản thân gây ra, còn liên lụy Trạch Viễn bị thương.
Trạch Viễn nhẹ nhàng kéo Tiêu Tiếu lại, để cô ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng mà nâng khuôn mặt cô lên, nhìn thấy vẻ mặt tự trách của cô, đau lòng nhẹ vỗ về, “Anh phải mắng em! Bất quá, không phải mắng do gây ra hỏa hoạn, mà là, em rất không quý trọng bản thân. Em nghĩ, nếu như, lúc đó anh cũng ngủ, căn bản không ai biết có cháy, không thể kịp thời tới cứu em, em sẽ thế nào? Em bảo anh nên làm cái gì bây giờ?" Ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt mỹ lệ này, bởi vì mệt mỏi rã rời mà có chút hơi tái nhợt, thật sự không thể tưởng tượng, nếu như lúc đó anh không phát hiện, mà lửa lan ra ngoài mới phát hiện, cô nhất định đã sớm... Gắt gao nhắm mắt lại, anh không dám nghĩ tới nữa. Thật tốt, ông trời đã cho anh một cơ hội, nếu không, anh nhất định sẽ đau khổ tột cùng, cô hay say rượu như thế, thậm chí tự mình hại mình.
Tiêu Tiếu khổ sở mà nhìn anh, đúng vậy, đều do bản thân quá tùy hứng, không chỉ thiếu chút nữa hại bản thân mất mạng, còn làm cho tất cả những người quan tâm mình phải lo lắng.
Trạch Viễn nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng, ôn nhu mà vỗ về lưng cô, “Về sau, tuyệt đối không được thương tổn bản thân như vậy, nhất định phải chiếu cố bản thân thật tốt, được không?"
Tiêu Tiếu gối đầu trên vai anh, nhẹ nhàng mà gật đầu, đúng vậy, không bao giờ nữa làm cho người cô yêu lo lắng. Cô nhất định phải khỏe mạnh mà sống, thật tốt mà yêu người cô muốn yêu.
Đột nhiên, một trận âm thanh ục ục từ trong bụng Tiêu Tiếu truyền đến, cả hai sửng sốt một chút, bọn họ đều cái gì cũng chưa ăn, khẳng định đều đói bụng lắm.
“Em xuống lầu mua chút đồ ăn cho anh, anh bữa sáng còn chưa ăn nữa!" Cô cười khẽ, buông anh ra. Trạch Viễn gật đầu một chút, nhìn nhìn cô, hỏi, “Trên người còn tiền không?" Tiêu Tiếu nhẹ gật đầu, “Còn có."
Sau đó liền trực tiếp xuống lầu, chỉ chốc lát, đã mua một ít đồ ăn sáng đi lên, cô và Trạch Viễn cùng nhau ăn sáng.
Trạch Viễn ăn no, liền muốn đi dùng máy tính, Tiêu Tiếu lo lắng không dám cho anh di chuyển, Trạch Viễn mỉm cười mà nói, “Không có việc gì, phải vận động thích hợp mới không tê chân." Cô muốn dìu anh, anh khóat tay, “Anh phải tự mình thử xem." Cô đành phải nhìn anh tự mình chống gậy, rất khó khăn mà đứng lên, anh cao hứng mà nhìn cô cười cười, bản thân anh có thể tự mình!
Hắn chậm rãi di chuyển qua tới bàn làm việc, đặt mông ngồi trên ghế, kiễng chân lên cao, Tiêu Tiếu vội vàng cầm một cái nhuyễn lót dưới chân hắn.
Rốt cuộc anh cũng có thể thoải mái mà ngồi ở bàn làm việc, nhìn khuôn mặt anh bởi vì có thể làm chút việc mà vui vẻ, Tiêu Tiếu trong lòng cũng thả lỏng một chút.
“Em mở nhạc cho anh." Cô biết khi anh làm việc, thích có thêm chút âm nhạc. Trạch Viễn nhẹ nhàng gật đầu, nhìn cô một chút cũng không nghỉ mà chăm sóc mình, trong lòng cảm thấy có chút ngượng ngùng, “Tiêu Tiếu, em cũng đừng vội, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi." “Không có việc gì, em không phiền đâu." Tiêu Tiếu lại một chút cũng không cảm thấy mệt.
Mở nhạc lên, cô lại tiến vào phòng tắm nhìn một chút, nửa ngày mới đi ra. Sau đó đứng ở phía sau anh, nhìn anh làm việc.
Trạch Viễn kéo cô lại, “Tiêu Tiếu, em về nhà trước đi, anh không sao, anh có thể tự mình chăm sóc bản thân mà. Em nếu không trở về, ba mẹ em sẽ lo lắng."
Tiêu Tiếu ngồi ở bên cạnh anh, nhẹ vuốt đùi anh, “Chính là, em lo lắng anh một mình a."
“Anh có thể một mình, có gậy đây, muốn đi chỗ nào cũng có thể, chỉ cần không đụng tới chân, là được! Anh tự mình sẽ cẩn thận, em mau trở về đi thôi." Trạch Viễn an ủi cô, vẫn là hy vọng cô về nhà nghỉ ngơi một chút.
“Vậy được rồi, em về nhà trước làm một việc, buổi tối em lại đến xem anh." Tiêu Tiếu nghĩ nghĩ, có rất nhiều chuyện phải làm, cô nhất định phải nắm chắc làm xong xuôi, sớm một chút trở về với anh.
“Không cần, nếu em muốn tới, ngày mai lại đến đi, buổi tối ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi." Trạch Xa lo lắng nàng bôn ba như vậy sẽ mệt mỏi.
Tiêu Tiếu cũng không nghe lời anh, “Buổi tối em mang thức ăn ngon đến. Đúng rồi, anh nếu như đói bụng, gọi 114 tìm số điện thoại gọi thức ăn nhanh, bảo bọn họ đưa lên." Cô còn tự mình cầm bút viết lại số điện thoại nhà mình, sợ anh có chuyện gì tìm không thấy mình. Lại dặn dò cả nửa ngày, rất sợ bản thân còn cái gì chưa nghĩ ra, cuối cùng mới lưu luyến mà rời khỏi Bùi gia.
Tiêu Tiếu nghĩ một lúc, trực tiếp lái xe về nhà. Hiện tại, chỉ có về nhà mới có thể giải quyết được nhiều vấn đề.
Lâm Bội Nguyệt vừa thấy con gái, đau lòng mà gắt gao ôm chặt lấy, liên tục quan sát xem cô có bị thương hay không, thấy cô ngoại trừ có chút mệt mỏi, hết thảy đều ổn, trong lòng cuối cùng mới yên tâm, vội vàng gọi điện thoại cho Đinh Phong, làm cho ông ấy vội vàng về nhà.
Chỉ chốc lát, Đinh Phong cũng đã trở về. Vừa thấy con gái cũng kích động mà ôm nhìn nửa ngày, xác định cô không có việc gì mới buông ra.
Tiêu Tiếu ngượng ngùng đi theo bọn họ giải thích, đều do bản thân không cẩn thận, làm hại nhà bị cháy, may có hàng xóm, cũng là đồng nghiệp Bùi Trạch Viễn khi đó cứu cô ra ngoài. Đinh Phong cùng Lâm Bội Nguyệt nghe tình hình nguy hiểm lúc ấy, trong lòng cũng khẩn trương theo đó mà xoắn lại, nghe thấy có Bùi Trạch Viễn chạy vào cứu cô, đều kích động mà nói bảo Tiêu Tiếu phải đối đáp người ta thật tốt, Tiêu Tiếu cười khẽ gật đầu, trong lòng còn không muốn nói cho ba mẹ quan hệ của bọn họ.
Sau đó, cô nói cho ba mẹ, Trạch Viễn vì cứu cô, lại bị thương, cô cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải chăm sóc anh. Đinh Phong nghe xong, gật đầu khen ngợi, “Như vậy đi, Tiểu Bùi hoạt động không tiện, ở nhà lại không có ai chăm sóc, rõ ràng kế đó là nhà của chúng ta, chúng ta cũng có thể chăm sóc thật tốt cho cậu ấy."
Tiêu Tiếu vừa nghe, trong lòng cả kinh, té xỉu a, ba ba cư nhiên hào phóng như vậy, trực tiếp muốn đón Trạch Viễn tới nhà. Cô vội vàng lắc đầu, “Không được rồi, anh ấy bây giờ còn có rất nhiều chuyện phải làm, còn không phải là vì mọi người làm cái hạng mục Liên Xa kia sao. Anh ấy đến nhà chúng ta, e là không tiện."
Đinh Phong nghĩ nghĩ, “Vậy giúp cậu ấy thuê một hộ lý đi."
“Ba, không cần phiền tóai như vậy," cô sắp bị ba mình đánh bại rồi, đối với ân nhân cứu mạng của cô, ông ấy cũng căng thẳng quá mức đi. “Con đến chăm sóc anh ấy là được, hơn nữa chúng con còn có thể thảo luận công việc."
Lâm Bội Nguyệt lo lắng nhìn chồng, hoài nghi hỏi. “Con sẽ chăm sóc cậu ấy? Bản thân con cũng cần người chăm sóc nữa là. Hơn nữa, cô nam quả nữ ở chung một phòng, vẫn là không tốt lắm."
Tiêu Tiếu vội lôi kéo tay mẹ làm nũng, “Con sẽ, bất quá có thể học a. Nói nữa, anh ấy hiện tại bị thương, còn lo lắng cái gì, trong nhà anh ấy có phòng khách, con chỉ ở phòng khách. Hơn nữa, căn nhà kia con thuê nếu trang hòang lại là tốt lắm. con có thể dọn dẹp mà." Nhìn thấy mẹ vẫn còn không đồng ý, cô chuyển đến cầu xin ba.
“Ba, ba xem, người ta vì cứu mạng con gái ba, mạo hiểm sinh mạng nguy hiểm leo ban công nhảy vào, chúng ta còn ở chỗ này so đo cái gì cô nam quả nữ, thật sự là quá mức không biết ơn đi! Nếu không có người ta, ba mẹ phỏng chừng không thấy được con đâu!" Cô tức giận mà quay đầu qua một bên, thật là, bọn họ như thế nào cũng không biết tri ân báo đáp nha.
Đinh Phong nghe cô nói như vậy, vội vàng kéo cô qua ngồi bên cạnh, đau lòng mà ôm vào lòng, đúng vậy, nếu không có Bùi Trạch Viễn dũng cảm cứu giúp, con gái bảo bối của bọn họ như thế nào có thể thoát khỏi nguy hiểm a. Trong lòng cảm động mà gật đầu, “Được rồi, ba đồng ý cho con đi chăm sóc cậu ta, bất quá, nhất định cũng phải chăm sóc bản thân. Người ta hiện gìơ là người bệnh, đừng hại người khác lại bị thương." Tiêu Tiếu cao hứng mà gật đầu như điên, “Con nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."
Đinh Phong vỗ nhẹ đầu con gái, “Chờ Tiểu Bùi khỏe lại, mời cậu ấy đến nhà, ba muốn được cảm ơn cậu ấy." Tiêu Tiếu vui vẻ mà gật đầu, xem ra, vị trí của Trạch Viễn ở trong lòng ba ba, đã rất cao nha.
“Căn nhà kia của con, con tìm người sửa sang lại, tất cả chi phí bảo bọn họ tới tìm ta." Ông từ trên người lấy ra bóp tiền, giơ ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho cô, “Con xem con còn cần cái gì, trước hãy cầm thẻ của ba mà dùng. Ký tên của con là được, ba sẽ thông báo chuyển quyền sử dụng. Mật mã con hãy nhớ kỹ." Sau đó đem mật mã viết ra cho cô.
Tiêu Tiếu cảm kích ôm ba mặc sức hôn một cái, “Ba, con có thể phải mua một ít vật dụng hàng ngày, đúng rồi, di động của con cũng không còn, con nghĩ là mua hai cái di động, điện thoại của Trạch Viễn cũng không biết đã rớt ở chỗ nào nữa. Còn có, con nghĩ mua cho Trạch Viễn một cái bồn cầu, chân anh ấy hiện tại bị thương, con sợ anh ấy bất tiện."
Đinh Phong vỗ vỗ khuôn mặt của cô, yên tâm nói, “Ba biết con có chừng mực, cần liền mua đi."
Tiêu Tiếu vui vẻ kêu to, “Cám ơn ba ba, ba thật sự quá là tuyệt vời, chân lý muôn năm!" Sau đó, lại vui vẻ ôm mẹ thả sức hôn, Lâm Bội Nguyệt nhìn thấy chồng đã muốn nói như vậy, cũng chỉ bởi muốn tốt cho cô, nhưng vẫn dặn dò cô nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì nhất định lập tức gọi điện thoại về nhà.
Đinh Phong còn phân phó tài xế, hôm nay Tiêu Tiếu dùng xe của ông, một lát nữa chính ông tự mình gọi xe quay về công ty. Tiêu Tiếu cảm kích kêu thật lớn ‘tốt quá’, như vậy cô sẽ không phải cầm đồ đạc này nọ chạy khắp nơi.
Tiêu Tiếu ở nhà thu dọn một ít quần áo, chuẩn bị một số vật dụng hàng ngày, ôm ba mẹ, liền rời đi. Cô phải nhanh chóng đi làm mọi việc, sớm một chút trở về chăm sóc Trạch Viễn, trong lòng vẫn là lo lắng một mình anh ở nhà.
Trước tiên cô bảo tài xế chạy đến thế giới d động, rất nhanh chọn hai cái di động, sau đó lập tức rời khỏi cửa hàng. Cô quay trở lại xe, lập tức liền gọi điện cho A Mật báo số điện thoại mới cả mình. Do dự có nên gọi điện cho Trạch Viễn hay không, anh ấy đi lại bất tiện, nghe điện thoại không chừng cũng khó khăn. Vẫn là mau mau trở lại là tốt rồi.
Sau đó đến một công ty trang trí nội thất lớn, chọn một cái bồn cầu, lập tức đưa đến lắp đặt. Còn bảo bọn họ có một căn nhà nữa cần sửa chữa lại, rất nhanh giao ước xong, ngày mai bắt đầu đến sửa chữa.
Cô bảo tài xế lái xe đến khu Diễm Dương Thiên lân cận, đặt trước vài thứ đồ ăn, đưa thêm chút tiền, yêu cầu bọn họ đưa tận đến nhà. Cuối cùng, quản lý nhà hàng cũng bị thu hút bởi phương thứcngọt ngào của cô, vẫn là đồng ý mang đến nhà.
Cô nhanh chóng bảo tài xế đưa mình về đến dưới lầu, sau đó mới bảo anh ta lái xe rời đi. Trong lòng sốt ruột, Trạch Viễn nhất định ở nhà chờ rất sốt ruột.
Cô vội vã nhấn thang máy, đi lên lầu.
Hiện tại trong lòng Tiêu Tiếu hòan toàn chỉ có Trạch Viễn, một lòng thầm nghĩ làm thế nào chắm sóc cho anh thật tốt.
Xe đi vào tiểu khu, Tiêu Tiếu cẩn thận mà giúp đỡ Trạch Viễn xuống xe, sau đó hướng vào trong tòa nhà.
Quản lý tòa nhà vừa thấy bọn họ trở về, vội vàng chạy đến, miệng còn hưng phấn mà kêu to, “Thật sự là quá tốt, mọi người không việc gì! Bùi tiên sinh, anh thật sự dũng cảm a, cư nhiên từ ban công leo vào cứu người. Nếu không có anh, trong tòa nhà thật sự là xảy ra chuyện lớn rồi!" Mạng người quan trọng, nếu thực sự trong lúc ông ta trực ban mà xảy ra án mạng, nhất định bát cơm của ông cũng không còn.
Trạch Viễn nhẹ nhàng cười, gật gật đầu. Tiêu Tiếu quay sang hỏi quản lý, “Trên lầu tình hình như thế nào? Có nổ lớn không?"
“Không có, không có, thiết bị của chúng tôi lâu nay vẫn rất đầy đủ. Lúc ấy, nhân viên cứu hỏa vừa nói muốn cột nước, rất nhanh mượn được cột nước hướng phía ngọn lửa phun thẳng, lửa một chút liền tắt." Quản lý vẫn là rất đắc ý, thiết bị lâu nay chính là rất tốt.
Tiêu Tiếu à một tiếng, gật gật đầu, giúp đỡ Trạch Viễn vào trong thang máy.
Bọn họ tới lầu 18, vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy bên hành lang bên trong đều bị khói hun đến đen thui, rất nổi bật đập vào mắt. Tiêu Tiếu vừa thấy, cửa nhà mình bị keo dán màu vàng niêm phong lại. Lại nhìn hướng nhà Trạch Viễn bên này, nhà anh vẫn rất hoàn hảo.
Trạch Viễn nhìn thấy biểu tình lo lắng của cô, an ủi, “Chúng ta đi vào trước, một lát em lại qua xem." Tiêu Tiếu lấy cái chìa khóa mà Ngôn Sơ mang đến ra, mở cửa, giúp Trạch Viễn chậm rãi đi vào.
Cuối cùng Trạch Viễn ngồi ở trên sofa, Tiêu Tiếu đem chân anh nhẹ nhàng mà đặt ở trên sofa, giúp anh nằm nghiêng, đem thuốc cùng quần áo đều đặt ở trên bàn trà. Sau đó đi pha trà cho anh. Trạch Viễn nhìn cô vội trước vội sau, nhanh chóng muốn cô không vội nữa, chắc chắn cô cũng mệt mỏi lắm. Tiêu Tiếu đem nước đun nóng, sau đó lại đem đồ vật này nọ đều cất vào trong ngăn tủ. Nhìn anh nói, “Em về nhà xem một chút, anh trước tiên nghỉ ngơi một chút, em một lúc sau sẽ trở lại. Nước anh không cần canh nó, em đặt chế độ tự động cắt cầu dao. Em rất nhanh sẽ trở lại." Trạch Viễn gật đầu một cái, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, dặn dò lại, “Em đến nhà bên cạnh nói một tiếng, anh lúc đó leo từ ban cộng nhà họ, đem khăn trải giường vỏ chăn của họ đều xé rách, đến lúc đó anh sẽ bồi thường cho họ." Tiêu Tiếu gật đầu.
Tiêu Tiếu vội vàng chạy đến trước cửa nhà mình, xé hết băng dán, đẩy cửa ra vừa thấy, oa, căn nhà nhất nhất toàn bộ đều là màu đen, đồ dùng trong nhà ở phòng làm việc trên cơ bản đều bị đốt cháy. Toàn bộ nhà cửa đều bị khói hun đến đen thui, phần còn lại của đám cháy đầy trên đất, còm có một ít mảnh nhỏ thủy tinh, Trạch Viễn nhất định là bị những mảnh vỡ này làm bị thương tới chân rồi.
Cô cẩn thận mà cuộn lại những thứ đồ bỏ đi trên mặt đất, đẩy cửa phòng ngủ ra, phòng ngủ hòan hảo, chính là trên tường có mấy vết kim loại màu vàng, phỏng chừng lại bị khói hun. Đồ dùng tronh nhà đều còn tốt không tổn hao gì, xem ra sau khi bọn họ ra ngoài, lửa rất nhanh bị dập tắt, không tạo ra tổn thất nhiều hơn.
Cô lại quay trở lại phòng khách, nhìn thấy trên mặt đất có một phần chiếc di động bị vỡ, ai nha, khẳng định bị đốt nổ tung.
Cô lùi ra ngoài, khép cánh cửa, căn nhà này phỏng chừng phải sửa chữa hoàn toàn. Cô lại đi đến nhà hàng xóm, gõ gõ cửa, không ai ở nhà, hiện tại là ban ngày, bọ họ đoán chừng đều đã ra ngoài. Ngày hôm qua thật sự là không có ý tứ, quấy nhiễu bọn họ.
Tiêu Tiếu rất nhanh đã trở về, nước còn chưa có sôi, Trạch Viễn thấy cô bước vào, quan tâm hỏi, “Thế nào? Trong nhà có tốt không?" Tiêu Tiếu nhẹ nhàng gật đầu, ngồi đối diện anh, “Phòng khách là cháy sạch một mảng bừa bộn, di động không có, cái cặp da cũng cầm không được, đóan chừng đều đã cháy. Phòng ngủ hòan hảo, căn nhà phải đại tu, lần này chủ cho thuê nhất định mắng chết em!"
Trạch Viễn mỉm cười an ủi cô, “Em cũng không muốn thế, vẫn là dùng điện thoại trong nhà nói một tiếng đi. Bọn họ phỏng chừng không thể liên lạc được với em." Tiêu Tiếu trong lòng ngẫm lại, quên đi, ba mẹ chung quy cũng sẽ biết, vẫn là không thể gạt bọn họ.
Tiêu Tiếu cầm lấy điện thoại bấm số di động của ba mình, Đinh Phong vừa nghe con gái xảy ra chuyện lớn như vậy, gấp đến độ muốn ngay lập tức quay về, Tiêu Tiếu vội vàng ngăn cản ông ấy, nói bản thân không có việc gì, buổi tối cô sẽ về nhà một chuyến, Đinh Phong vẫn là lo lắng hỏi cô có bị thương chỗ nào hay không, cô vội vàng nói bản thân đều không có chuyện gì, chỉ là để căn hộ mình thuê trong tòa nhà bị cháy hỏng, khẳng định sẽ bị chủ cho thuê đuổi đi, Đinh Phong vội vàng nói, đi cũng tốt, cô trực tiếp về nhà ở, cô ở bên ngòai, vẫn làm cho mọi người rất lo lắng. Tiêu Tiếu cũng không phản đối, đành phảo liên tục đáp ứng. Đinh Phong bảo nàng nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ cô, Tiêu Tiếu vâng lời, đổi số, khẩn trương bảo mẹ cô cô sẽ trở về, mẹ cô vừa nghe, lo lắng vô cùng, Tiêu Tiếu không thể làm gì hơn là ở đầu dây bên này an ủi, buổi tối cô sẽ trở về, cô không có việc gì, nói mẹ cô không cần lo lắng.
Cuối cùng cũng làm yên lòng hết hai vị đại nhân, gác điện thoại, nước cũng sôi, cô đến rút điện ra, rót vào hai tách trà, bưng đặt lên trên bàn trà. Cuối cùng mới chịu buông lỏng tinh thần, Trạch Viễn nhìn thấy cô, cười khẽ, “Giúp đem điện thoại lại đây, anh gọi điện thoại chút." Tiêu Tiếu chạy nhanh đem điện thoại cầm đến cho anh, Trạch Viễn bấm số điện thoại của công ty, hôm nay hai người bọn họ không đi làm, ở công ty khẳng định rất sốt ruột. Điện thoại di động của anh cũng không biết mất ở đâu, đóan chừng là ngày hôm qua lúc cứu Tiêu Tiếu, không biết ném ở chỗ nào rồi.
“Tuấn Huy, tôi là Trạch Viễn. Trong nhà xảy ra một số việc, tôi cùng Tiêu Tiếu hôm nay xin nghỉ... Uhm... Ngày hôm qua nhà Tiêu Tiếu cháy,... Không có gì, cô ấy không có việc gì, tôi chỉ là bị thương ở chân, yên tâm, tư liệu ghi chép quan trọng đều ở chỗ tôi, có cái gì cần tôi sẽ tìm anh giúp đỡ, trực tiếp theo mạng lưới chuyển giao là được... Uhm, tôi có thể phải ở nhà nghỉ ngơi vài ngày... Uhm, tốt, đúng rồi, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi giữ kín một chút, tôi không muốn làm cho người nhà lo lắng... Cảm ơn, uhm, có việc lại gọi vào số điện thoại nhà." Trạch Viễn giải thích nửa ngày, mới coi như yên tâm, Tuấn Huy sẽ thay bọn họ che giấu bí mật, việc này hẳn nhiên không nên có quá nhiều người biết.
Tiêu Tiếu lo lắng nhìn anh, đều là cô làm hại anh bị thương, mới phải vất vả giấu diếm người nhà như vậy. Trạch Viễn nhìn cô thản nhiên cười, “Không có việc gì, đừng lo lắng."
Tiêu Tiếu vừa gọi điện thoại cho A Mật, giải thích ngày hôm qua lén lút rời đi, khiến cho cô ấy lo lắng. Cũng tốt, A Mật rất hiểu cô, đã sớm đóan được cô đi đâu. Cũng không nói như thế nào, Tiêu Tiếu vui vẻ mà cảm kích, tiền thuốc men ngày mai cô có thể trả lại cô ấy, A Mật ở đầu dây điện thoại bên kia mắng cô, vội vàng như thế làm cái gì, lợi nhuận còn không kiếm đủ. Tiêu Tiếu nghe cô ấy vẫn quan tâm mình như vậy, trong lòng cảm động nói không nên lời.
Vừa mới buông điện thoại ra, điện thoại lại vang lên, hai người nhìn nhau, lúc này là ai đây? Trạch Viễn bình tĩnh mà cầm lấy điện thoại tiếp chuyện, Tiêu Tiếu căng thẳng theo dõi anh trả lời điện thoại tới nửa ngày, nóng vội lo lắng, rốt cuộc là ai gọi điện thoại?
Trạch Viễn buông điện thoại, nhìn về phía Tiêu Tiếu, “Là đội cứu hỏa gọi tới. Bọn họ thu dọn hiện trường vụ cháy một chút, bước đầu xác định là tàn thuốc cháy đến sofa khiến cho hỏa hoạn. Bọn họ ở hiện trườngtìm được một số đồ vật, chưa bị thiêu hủy hòan tòan, bên trong còn có cái cặp da của em, nguyên lai cặp của em bị người ta ném vào góc tường, cũng vì thế trước tiên không bị lửa thiêu cháy. Chính là cặp da bên ngoài bị cháy, bên trong vẫn còn tốt, giấy chứng nhận đều còn đủ, bất quá, điện thoại di động của em bị nổ." Tiêu Tiếu le lưỡi, cũng tốt toàn bộ không có bị thiêu hủy, di động đành phải đổi một cái khác.
“Bọn họ nói, ngày mai đến chỗ bọn họ ký báo cáo, sau đó thu hồi đồ vật này nọ." Trạch Viễn tiếp tục giải thích. Tiêu Tiếu gật gật đầu, ngày mai cô sẽ tới.
Tiêu Tiếu cúi đầu suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định thẳng thắn đối diện với anh, “Trạch Viễn, có chuyện em phải thành thật nói cho anh."
Trạch Viễn nhìn cô, cười khẽ mà tỏ ý bảo cô nói đi.
“Kỳ thật, ngày hôm qua hỏa hoạn là do chính em tạo thành." Tiêu Tiếu không dám nhìn vào mắt anh, đầu cúi thấp hướng xuống nền nhà, “Đêm qua giận dữ với anh, em về đến nhà liền uống rất nhiều rượu, lại hung hăng mà hút thuốc, lúc ấy trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu, căn bản cái gì cũng không muốn nghĩ. Em chỉ nhớ, như là cuối cùng em đem mọi thứ trên bàn hất xuống nền nhà, còn hung hăng mà để gạt tàn thuốc đập vỡ trên nên nhà, có thể, chính là như vậy không đem tất cả tàn thuốc dập tắt cho tới trên sô pha. Hơn nữa, chân của anh cũng chắn chắn là giẫm lên mảnh vỡ của gạt tàn thuốc mà bị thương. Trạch Viễn, anh mắng em đi!" Tiêu Tiếu nói xong, trong lòng khổ sở mà ra sức tự trách, ngày hôm qua đều chính là tai họa do bản thân gây ra, còn liên lụy Trạch Viễn bị thương.
Trạch Viễn nhẹ nhàng kéo Tiêu Tiếu lại, để cô ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng mà nâng khuôn mặt cô lên, nhìn thấy vẻ mặt tự trách của cô, đau lòng nhẹ vỗ về, “Anh phải mắng em! Bất quá, không phải mắng do gây ra hỏa hoạn, mà là, em rất không quý trọng bản thân. Em nghĩ, nếu như, lúc đó anh cũng ngủ, căn bản không ai biết có cháy, không thể kịp thời tới cứu em, em sẽ thế nào? Em bảo anh nên làm cái gì bây giờ?" Ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt mỹ lệ này, bởi vì mệt mỏi rã rời mà có chút hơi tái nhợt, thật sự không thể tưởng tượng, nếu như lúc đó anh không phát hiện, mà lửa lan ra ngoài mới phát hiện, cô nhất định đã sớm... Gắt gao nhắm mắt lại, anh không dám nghĩ tới nữa. Thật tốt, ông trời đã cho anh một cơ hội, nếu không, anh nhất định sẽ đau khổ tột cùng, cô hay say rượu như thế, thậm chí tự mình hại mình.
Tiêu Tiếu khổ sở mà nhìn anh, đúng vậy, đều do bản thân quá tùy hứng, không chỉ thiếu chút nữa hại bản thân mất mạng, còn làm cho tất cả những người quan tâm mình phải lo lắng.
Trạch Viễn nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng, ôn nhu mà vỗ về lưng cô, “Về sau, tuyệt đối không được thương tổn bản thân như vậy, nhất định phải chiếu cố bản thân thật tốt, được không?"
Tiêu Tiếu gối đầu trên vai anh, nhẹ nhàng mà gật đầu, đúng vậy, không bao giờ nữa làm cho người cô yêu lo lắng. Cô nhất định phải khỏe mạnh mà sống, thật tốt mà yêu người cô muốn yêu.
Đột nhiên, một trận âm thanh ục ục từ trong bụng Tiêu Tiếu truyền đến, cả hai sửng sốt một chút, bọn họ đều cái gì cũng chưa ăn, khẳng định đều đói bụng lắm.
“Em xuống lầu mua chút đồ ăn cho anh, anh bữa sáng còn chưa ăn nữa!" Cô cười khẽ, buông anh ra. Trạch Viễn gật đầu một chút, nhìn nhìn cô, hỏi, “Trên người còn tiền không?" Tiêu Tiếu nhẹ gật đầu, “Còn có."
Sau đó liền trực tiếp xuống lầu, chỉ chốc lát, đã mua một ít đồ ăn sáng đi lên, cô và Trạch Viễn cùng nhau ăn sáng.
Trạch Viễn ăn no, liền muốn đi dùng máy tính, Tiêu Tiếu lo lắng không dám cho anh di chuyển, Trạch Viễn mỉm cười mà nói, “Không có việc gì, phải vận động thích hợp mới không tê chân." Cô muốn dìu anh, anh khóat tay, “Anh phải tự mình thử xem." Cô đành phải nhìn anh tự mình chống gậy, rất khó khăn mà đứng lên, anh cao hứng mà nhìn cô cười cười, bản thân anh có thể tự mình!
Hắn chậm rãi di chuyển qua tới bàn làm việc, đặt mông ngồi trên ghế, kiễng chân lên cao, Tiêu Tiếu vội vàng cầm một cái nhuyễn lót dưới chân hắn.
Rốt cuộc anh cũng có thể thoải mái mà ngồi ở bàn làm việc, nhìn khuôn mặt anh bởi vì có thể làm chút việc mà vui vẻ, Tiêu Tiếu trong lòng cũng thả lỏng một chút.
“Em mở nhạc cho anh." Cô biết khi anh làm việc, thích có thêm chút âm nhạc. Trạch Viễn nhẹ nhàng gật đầu, nhìn cô một chút cũng không nghỉ mà chăm sóc mình, trong lòng cảm thấy có chút ngượng ngùng, “Tiêu Tiếu, em cũng đừng vội, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi." “Không có việc gì, em không phiền đâu." Tiêu Tiếu lại một chút cũng không cảm thấy mệt.
Mở nhạc lên, cô lại tiến vào phòng tắm nhìn một chút, nửa ngày mới đi ra. Sau đó đứng ở phía sau anh, nhìn anh làm việc.
Trạch Viễn kéo cô lại, “Tiêu Tiếu, em về nhà trước đi, anh không sao, anh có thể tự mình chăm sóc bản thân mà. Em nếu không trở về, ba mẹ em sẽ lo lắng."
Tiêu Tiếu ngồi ở bên cạnh anh, nhẹ vuốt đùi anh, “Chính là, em lo lắng anh một mình a."
“Anh có thể một mình, có gậy đây, muốn đi chỗ nào cũng có thể, chỉ cần không đụng tới chân, là được! Anh tự mình sẽ cẩn thận, em mau trở về đi thôi." Trạch Viễn an ủi cô, vẫn là hy vọng cô về nhà nghỉ ngơi một chút.
“Vậy được rồi, em về nhà trước làm một việc, buổi tối em lại đến xem anh." Tiêu Tiếu nghĩ nghĩ, có rất nhiều chuyện phải làm, cô nhất định phải nắm chắc làm xong xuôi, sớm một chút trở về với anh.
“Không cần, nếu em muốn tới, ngày mai lại đến đi, buổi tối ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi." Trạch Xa lo lắng nàng bôn ba như vậy sẽ mệt mỏi.
Tiêu Tiếu cũng không nghe lời anh, “Buổi tối em mang thức ăn ngon đến. Đúng rồi, anh nếu như đói bụng, gọi 114 tìm số điện thoại gọi thức ăn nhanh, bảo bọn họ đưa lên." Cô còn tự mình cầm bút viết lại số điện thoại nhà mình, sợ anh có chuyện gì tìm không thấy mình. Lại dặn dò cả nửa ngày, rất sợ bản thân còn cái gì chưa nghĩ ra, cuối cùng mới lưu luyến mà rời khỏi Bùi gia.
Tiêu Tiếu nghĩ một lúc, trực tiếp lái xe về nhà. Hiện tại, chỉ có về nhà mới có thể giải quyết được nhiều vấn đề.
Lâm Bội Nguyệt vừa thấy con gái, đau lòng mà gắt gao ôm chặt lấy, liên tục quan sát xem cô có bị thương hay không, thấy cô ngoại trừ có chút mệt mỏi, hết thảy đều ổn, trong lòng cuối cùng mới yên tâm, vội vàng gọi điện thoại cho Đinh Phong, làm cho ông ấy vội vàng về nhà.
Chỉ chốc lát, Đinh Phong cũng đã trở về. Vừa thấy con gái cũng kích động mà ôm nhìn nửa ngày, xác định cô không có việc gì mới buông ra.
Tiêu Tiếu ngượng ngùng đi theo bọn họ giải thích, đều do bản thân không cẩn thận, làm hại nhà bị cháy, may có hàng xóm, cũng là đồng nghiệp Bùi Trạch Viễn khi đó cứu cô ra ngoài. Đinh Phong cùng Lâm Bội Nguyệt nghe tình hình nguy hiểm lúc ấy, trong lòng cũng khẩn trương theo đó mà xoắn lại, nghe thấy có Bùi Trạch Viễn chạy vào cứu cô, đều kích động mà nói bảo Tiêu Tiếu phải đối đáp người ta thật tốt, Tiêu Tiếu cười khẽ gật đầu, trong lòng còn không muốn nói cho ba mẹ quan hệ của bọn họ.
Sau đó, cô nói cho ba mẹ, Trạch Viễn vì cứu cô, lại bị thương, cô cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải chăm sóc anh. Đinh Phong nghe xong, gật đầu khen ngợi, “Như vậy đi, Tiểu Bùi hoạt động không tiện, ở nhà lại không có ai chăm sóc, rõ ràng kế đó là nhà của chúng ta, chúng ta cũng có thể chăm sóc thật tốt cho cậu ấy."
Tiêu Tiếu vừa nghe, trong lòng cả kinh, té xỉu a, ba ba cư nhiên hào phóng như vậy, trực tiếp muốn đón Trạch Viễn tới nhà. Cô vội vàng lắc đầu, “Không được rồi, anh ấy bây giờ còn có rất nhiều chuyện phải làm, còn không phải là vì mọi người làm cái hạng mục Liên Xa kia sao. Anh ấy đến nhà chúng ta, e là không tiện."
Đinh Phong nghĩ nghĩ, “Vậy giúp cậu ấy thuê một hộ lý đi."
“Ba, không cần phiền tóai như vậy," cô sắp bị ba mình đánh bại rồi, đối với ân nhân cứu mạng của cô, ông ấy cũng căng thẳng quá mức đi. “Con đến chăm sóc anh ấy là được, hơn nữa chúng con còn có thể thảo luận công việc."
Lâm Bội Nguyệt lo lắng nhìn chồng, hoài nghi hỏi. “Con sẽ chăm sóc cậu ấy? Bản thân con cũng cần người chăm sóc nữa là. Hơn nữa, cô nam quả nữ ở chung một phòng, vẫn là không tốt lắm."
Tiêu Tiếu vội lôi kéo tay mẹ làm nũng, “Con sẽ, bất quá có thể học a. Nói nữa, anh ấy hiện tại bị thương, còn lo lắng cái gì, trong nhà anh ấy có phòng khách, con chỉ ở phòng khách. Hơn nữa, căn nhà kia con thuê nếu trang hòang lại là tốt lắm. con có thể dọn dẹp mà." Nhìn thấy mẹ vẫn còn không đồng ý, cô chuyển đến cầu xin ba.
“Ba, ba xem, người ta vì cứu mạng con gái ba, mạo hiểm sinh mạng nguy hiểm leo ban công nhảy vào, chúng ta còn ở chỗ này so đo cái gì cô nam quả nữ, thật sự là quá mức không biết ơn đi! Nếu không có người ta, ba mẹ phỏng chừng không thấy được con đâu!" Cô tức giận mà quay đầu qua một bên, thật là, bọn họ như thế nào cũng không biết tri ân báo đáp nha.
Đinh Phong nghe cô nói như vậy, vội vàng kéo cô qua ngồi bên cạnh, đau lòng mà ôm vào lòng, đúng vậy, nếu không có Bùi Trạch Viễn dũng cảm cứu giúp, con gái bảo bối của bọn họ như thế nào có thể thoát khỏi nguy hiểm a. Trong lòng cảm động mà gật đầu, “Được rồi, ba đồng ý cho con đi chăm sóc cậu ta, bất quá, nhất định cũng phải chăm sóc bản thân. Người ta hiện gìơ là người bệnh, đừng hại người khác lại bị thương." Tiêu Tiếu cao hứng mà gật đầu như điên, “Con nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."
Đinh Phong vỗ nhẹ đầu con gái, “Chờ Tiểu Bùi khỏe lại, mời cậu ấy đến nhà, ba muốn được cảm ơn cậu ấy." Tiêu Tiếu vui vẻ mà gật đầu, xem ra, vị trí của Trạch Viễn ở trong lòng ba ba, đã rất cao nha.
“Căn nhà kia của con, con tìm người sửa sang lại, tất cả chi phí bảo bọn họ tới tìm ta." Ông từ trên người lấy ra bóp tiền, giơ ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho cô, “Con xem con còn cần cái gì, trước hãy cầm thẻ của ba mà dùng. Ký tên của con là được, ba sẽ thông báo chuyển quyền sử dụng. Mật mã con hãy nhớ kỹ." Sau đó đem mật mã viết ra cho cô.
Tiêu Tiếu cảm kích ôm ba mặc sức hôn một cái, “Ba, con có thể phải mua một ít vật dụng hàng ngày, đúng rồi, di động của con cũng không còn, con nghĩ là mua hai cái di động, điện thoại của Trạch Viễn cũng không biết đã rớt ở chỗ nào nữa. Còn có, con nghĩ mua cho Trạch Viễn một cái bồn cầu, chân anh ấy hiện tại bị thương, con sợ anh ấy bất tiện."
Đinh Phong vỗ vỗ khuôn mặt của cô, yên tâm nói, “Ba biết con có chừng mực, cần liền mua đi."
Tiêu Tiếu vui vẻ kêu to, “Cám ơn ba ba, ba thật sự quá là tuyệt vời, chân lý muôn năm!" Sau đó, lại vui vẻ ôm mẹ thả sức hôn, Lâm Bội Nguyệt nhìn thấy chồng đã muốn nói như vậy, cũng chỉ bởi muốn tốt cho cô, nhưng vẫn dặn dò cô nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì nhất định lập tức gọi điện thoại về nhà.
Đinh Phong còn phân phó tài xế, hôm nay Tiêu Tiếu dùng xe của ông, một lát nữa chính ông tự mình gọi xe quay về công ty. Tiêu Tiếu cảm kích kêu thật lớn ‘tốt quá’, như vậy cô sẽ không phải cầm đồ đạc này nọ chạy khắp nơi.
Tiêu Tiếu ở nhà thu dọn một ít quần áo, chuẩn bị một số vật dụng hàng ngày, ôm ba mẹ, liền rời đi. Cô phải nhanh chóng đi làm mọi việc, sớm một chút trở về chăm sóc Trạch Viễn, trong lòng vẫn là lo lắng một mình anh ở nhà.
Trước tiên cô bảo tài xế chạy đến thế giới d động, rất nhanh chọn hai cái di động, sau đó lập tức rời khỏi cửa hàng. Cô quay trở lại xe, lập tức liền gọi điện cho A Mật báo số điện thoại mới cả mình. Do dự có nên gọi điện cho Trạch Viễn hay không, anh ấy đi lại bất tiện, nghe điện thoại không chừng cũng khó khăn. Vẫn là mau mau trở lại là tốt rồi.
Sau đó đến một công ty trang trí nội thất lớn, chọn một cái bồn cầu, lập tức đưa đến lắp đặt. Còn bảo bọn họ có một căn nhà nữa cần sửa chữa lại, rất nhanh giao ước xong, ngày mai bắt đầu đến sửa chữa.
Cô bảo tài xế lái xe đến khu Diễm Dương Thiên lân cận, đặt trước vài thứ đồ ăn, đưa thêm chút tiền, yêu cầu bọn họ đưa tận đến nhà. Cuối cùng, quản lý nhà hàng cũng bị thu hút bởi phương thứcngọt ngào của cô, vẫn là đồng ý mang đến nhà.
Cô nhanh chóng bảo tài xế đưa mình về đến dưới lầu, sau đó mới bảo anh ta lái xe rời đi. Trong lòng sốt ruột, Trạch Viễn nhất định ở nhà chờ rất sốt ruột.
Cô vội vã nhấn thang máy, đi lên lầu.
Tác giả :
Hốt Nhiên Chi Gian