Thâm Thâm Lam

Chương 20: Thăm dò

Tác giả nhắn lại

Đinh Tiêu Tiếu phát hiện đùa Bùi Trạch Viễn thật là chuyện thú vị.

Đinh Tiêu Tiếu nghe được Lưu Tuấn Huy nói rốt cục Bùi Trạch Viễn đáp ứng lưu lại, làm xong hạng mục của Liên Viễn rồi mới đi về. Trong lòng đắc ý thật muốn cười to vài tiếng, tuy rằng anh còn muốn đi, thế nhưng, được rồi, ba tháng, chỉ cần lưu lại anh ba tháng. Cô có đủ tự tin để chơi thật tốt.

Cô cũng không nuốt lời, buổi tối liền trở về nhà nói chuyện hợp tác với cha mẹ.

Đinh Phong đã hơn nửa tháng mới thấy con gái, thấy cô khó khăn lắm mới về nhà, trong lòng vui vẻ, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười. Mẹ của Tiêu Tiếu, Lâm Bội Nguyệt là một người rất thời thượng, tuổi gần năm mươi, nhưng vẫn giữ được dáng, có thể tưởng tượng tuổi còn trẻ nhất định cũng là một đại mỹ nữ.

Đinh Tiêu Tiếu làm nũng nhảy vào trong lòng mẹ mình. Ngọt ngào nói “Mama, mẹ thực sự là càng ngày càng trẻ ra, càng ngày càng xinh đẹp nha." Lâm Bội Nguyệt cưng chiều cầm khuôn mặt đoan trang xinh đẹp của con gái, Tiêu Tiếu thật thích nói đùa “Con xem, gần đây con gầy đi đó." Yêu thương sờ mặt cô.

Đinh Tiêu Tiếu cười khẽ, “Ai nói con gầy, là khí trời quá nóng đi. Tháng bảy này là lúc trời nóng nhất, mở điều hòa cũng làm cho người ta chịu không nổi à." Sau đó liên mồm kêu la bụng đói, mau ăn cơm.

Lâm Bội Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua chồng, a, đứa con gái này nha, rất hay chuyển trọng tâm câu chuyện.

Người một nhà vui vẻ dùng bữa cơm, cha mẹ vẫn thân thiết hỏi Tiêu Tiếu tình hình gần đây, có thiếu tiền hay không. Tiêu Tiếu vẫn nói là tốt, không cần lo lắng cho cô.

Cơm nước xong, cô chậm rãi theo cha vào thư phòng. Cô biết sau khi ăn xong cha mình đều nghỉ ngơi một hồi rồi sẽ đến thư phòng lên mạng xem tin tức.

Đinh Phong nhìn Tiêu Tiếu lén lút theo sát ở phía sau vào thư phòng, cười nhẹ ngồi xuống phía sau bàn làm việc, nhìn chằm chằm Tiêu Tiếu, xem cô lại muốn giở trò gì.

Tiêu Tiếu cười ngọt ngào với cha, suy nghĩ một chút, nên nói sớm một chút đi. “Ba, con thay đổi công ty."

“Ồ? Hóa ra công ty cũ làm không thoải mái sao?" Đinh Phong vốn đã sớm biết, chỉ là ông vẫn chờ Tiêu Tiếu nói với ông.

“Cũng không phải, chỉ là muốn đi học chút mới mẻ gì đó." Đinh Tiêu Tiếu cong miệng, trước mặt cha sẽ không cần tỏ ra vẻ nữ tính. “Bây giờ con làm ở công ty mới rất vui, học được rất nhiều điều."

“Vậy tốt rồi, chỉ cần không nghĩ chơi đùa là được." Đinh Phong biết cô dụng tâm làm việc, thì thấy an tâm.

“Ba, ba biết công ty bọn con nha, công ty internet Phong Hành. Lần trước Lưu Tuấn Huy có tham gia tiệc rượu của ba đó." Cô nhắc nhở cha mình.

“Ừ, Lưu Tuấn Huy, có tìm đến ba vài lần." Đinh Phong gật đầu, nhớ kỹ lần trước có cùng Tiêu Tiếu đề cập qua.

“Vâng…" Tiêu Tiếu quyết định nói trọng điểm, “Vậy anh ta đề xuất phương án hợp tác kia với ba, ba nghĩ sao?"

“Mở ra việc mua bán trên mạng?" Đinh Phong có ấn tượng.

“Đúng vậy, hiện tại, ý ba là như thế nào?" Tiêu Tiếu nghe được cha mình còn có ấn tượng, trong lòng nổi một trận vui mừng, như vậy là dễ nói hơn

“Bây giờ con phụ trách cái này sao?" Đinh Phong nghi hoặc nhìn con gái, sao nó lại quản việc này.

“Vâng, xem như vậy đi, " Tiêu Tiếu nói có chút chột dạ, dù sao cũng không hoàn toàn nói xạo, là cô chủ động đề xuất vụ làm ăn này, cô cũng coi như là một người nửa phụ trách đi.

“Hạng mục này hơi lớn, cần đầu tư tài chính cũng không nhỏ, công ty đã thảo luận xong, hình như không có thông qua." Đinh Phong gật đầu, giải thích cho cô.

“Nhưng mà, ba, con nghĩ thực ra thực thi hạng mục này đối với Liên Viễn rất có lợi à." Tiêu Tiếu nỗ lực khuyên bảo, “Liên Viễn hiện nay đã có nhiều chi nhánh như vậy, có nhiều nhà cung ứng và bạn hàng lớn như vậy. Vì sao không lợi dụng tốt internet để chỉnh hợp lại." Cô đem toàn bộ điều Lưu Tuấn Huy nói với mình ra, tất cả dùng để thuyết phục cha mình.

“Chỉnh hợp?" Đinh Phong cau mày lo lắng.

“Đúng vậy, cha nghĩ xem Liên Viễn có nhiều nhà cung ứng như vậy, mỗi ngày cần quan tâm không ít thu chi của thương phẩm, hơn nữa quyết toán với những nhà cung ứng này cũng rất phức tạp, cung cấp một mạng mua bán, có thể dễ dàng quyết toán với những nhà cung ứng; còn nữa, toàn bộ tập đoàn có nhiều bạn hàng như vậy, làm sao để biến những bạn hàng này, trở thành những nhóm khách hàng cố định, ngoại trừ cung cấp cho bọn họ thẻ VIP, có lẽ nên thêm nhiều ưu đãi hơn, tốt nhất là có thể cung cấp cho bọn họ tiền tiêu cao nhất, để cho bọn họ mỗi ngày có thể biết tin tức mua sắm mới nhất, điều này giống với dán áp-phích ngay lập tức. Bạn hàng có thể thuận lợi biết được các hoạt động ưu đãi từ xa, như vậy, không phải càng thuân tiện hơn sao?" Tiêu Tiếu nói một hơi một tràng dài, lo lắng nhìn về phía cha mình, không biết ông tiêu hóa được bao nhiêu.

Đinh Phong trầm tư, nghe con gái nói như vậy, hình như cũng rất có đạo lý. Liên Viễn hiện giờ làm ăn ngày càng lớn, thậm chí cũng thiết lập chi nhánh ở nước ngoài. Quản lý quả thực là có chút phiền phức, hơn nữa mua sắm đều thống nhất do tổng bộ quản lý, có lúc tin tức của một vài chi nhánh không cách nào truyền đạt tới tổng bộ đúng lúc, rất dễ bị lỡ mất thời cơ.

Tiêu Tiếu nhìn cha suy xét, nhanh nói thêm vào, “Cha, ngày mai con đệ trình một phần kế hoạch hạng mục thật tỉ mỉ cho cha, cẩn thận nghiên cứu một chút, được không?"

Đinh Phong nhìn khuôn mặt chăm chú của con gái, khó có được cô dụng tâm hợp tác như thế, không hề lười biếng giống như trước, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng rất nhiều, liền gật đầu đáp ứng.

Tiêu Tiếu vui vẻ ôm cổ cha, “Ba, ba thật tốt!" Đinh Phong hài lòng vỗ vỗ mặt con gái, cô coi như là thực sự trưởng thành.

Ngày thứ hai đi công ty, Đinh Tiêu Tiếu lập tức đến Lưu Tuấn Huy báo cáo chuyện này. Lưu Tuấn Huy vui vẻ đến ôm cô kêu to, giọng nói lớn đến mọi người bên ngoài đều thấy kỳ lạ, ngày hôm nay Lưu tổng sao lại vui vẻ như vậy.

Một lúc sau Lưu Tuấn Huy gọi Bùi Trạch Viễn vào. Bùi Trạch Viễn thấy Đinh Tiêu Tiếu đã ở trong phòng làm việc, thoáng hơi bất ngờ.

Lưu Tuấn Huy ý bảo bọn họ đều ngồi xuống, mới nói với Bùi Trạch Viễn, “Trạch Viễn, trước mắt bên Liên Viễn kia đã đồng ý hôm nay bọn họ sẽ xem bản đề án hạng mục của chúng ta, cậu đi lấy bản đề án hạng mục của chúng ta sửa chữa tốt hơn một chút, viết phong phú hơn một chút đi."

Bùi Trạch Viễn không nghĩ tới Liên Viễn lại sớm có tiến triển như vậy, kỳ lạ nhìn Lưu Tuấn Huy. Lưu Tuấn Huy biết anh đang buồn bực điều gì, quyết định cũng không gạt anh, nói cho cùng là phải hợp tác rồi, nói rõ ràng thì làm việc tốt hơn nhiều.

“Trạch Viễn", Lưu Tuấn Huy nhìn Tiêu Tiếu, nói với anh, “Tiêu Tiếu là con gái của Đinh tổng Liên Viễn."

Bùi Trạch Viễn kinh ngạc nhìn về phía Đinh Tiêu Tiếu, cô vẫn là vẻ không sao cả cười khẽ. Thảo nào, chuyện Liên Viễn nói hơn nửa năm, vậy mà mới nói hai ngày vừa rồi mà không ngờ đã liền thông qua, cái người quen kia là cô, Đinh Tiêu Tiếu.

“Trạch Viễn, lần này có Tiêu Tiếu hỗ trợ, chúng ta nhất định có thể vượt qua kiểm xác định và đánh giá của Liên Viễn. Chúng ta chỉ cần chuẩn bị tốt là được." Lưu Tuấn Huy nói với lòng tin mười phần.

“Thì ra là thế," Bùi Trạch Viễn khẽ mỉm cười với Đinh Tiêu Tiếu, sau đó quay sang nói với Tuấn Huy: “Bây giờ tôi đi chuẩn bị bản kế hoạch."

Lưu Tuấn Huy gật đầu tốt, sau đó còn nói, “Trạch Viễn, buổi chiều cậu cùng Tiêu Tiếu đi gặp Liên Viễn, tôi tin tưởng hai người các bạn hợp tác, nhất định có thể nhanh chóng đàm phán thành công."

Bùi Trạch Viễn không nghĩ lại gấp như thế, hiệu suất của Đinh Tiêu Tiếu quả nhiên rất cao, cô không phải là vật trang trí sao? Cô đi đàm phán có được không? Con mắt cũng không kìm được nhìn về phía Đinh Tiêu Tiếu, Đinh Tiêu Tiếu thấy ánh mắt hoài nghi của anh, trong lòng cười khẽ, không ngờ dám xem thường cô.

“Trạch Viễn," Tuấn Huy biết Trạch Viễn đang do dự điều gì, “Tiêu Tiếu vốn là làm khâu tiêu thụ, cô làm quản lý những bạn hàng lớn ở Tằng thị đó. Đừng xem thường cô nha."

Bùi Trạch Viễn lại lần nữa lộ ra ánh mắt kinh ngạc, thực sự hoàn toàn không nhận ra được. Trong lòng Đinh Tiêu Tiếu cười trộm, đương nhiên cần giả ngu chút ở trước mặt anh, nếu không, không biết anh sẽ trốn đi đâu.

“Được rồi, hai người các cậu đều tự đi chuẩn bị đi. Tranh thủ đi lúc hai giờ chiều." Lưu Tuấn Huy trực tiếp hạ lệnh cho bọn họ. Hai người gật đầu đi ra ngoài.

Bùi Trạch Viễn quả nhiên rất chăm chú, về phòng làm việc, bắt đầu lấy bản kế hoạch vốn có ra chăm chú kiểm tra lại một lần, sau đó sửa chữa bổ sung một ít nội dung, rồi đóng dấu lên, đóng thành sách kết hợp với mặt bìa tinh xảo, đưa cho Đinh Tiêu Tiếu. Đinh Tiêu Tiếu nhìn ánh mắt anh, biết anh mong muốn cô xem một chút, buổi chiều càng có thể đàm phán tốt hơn.

Cô tranh thủ cầm về, xem chăm chú. Những tư liệu này tuy rằng Lưu Tuấn Huy có đưa cô xem qua, nhưng đều là vụn vặt, cái này thì tương đối hoàn chỉnh. Cô chậm rãi đọc một ít điểm then chốt, nghĩ đến yêu cầu trong lòng cha, nhằm vào đó ghi nhớ một ít điểm ưu thế, dự định buổi chiều sẽ bàn thật tốt với bọn họ những điều này.

Buổi chiều, hai người ngồi taxi trực tiếp đi Liên Viễn.

Đinh Phong cũng không trực tiếp tiếp kiến bọn họ, mà bố trí bộ phận kinh doanh Liên Viễn, bộ phận vật tư cùng phó trưởng bộ phân trung tâm quyết toán đàm phán cùng họ, dù sao cũng là chỉ những bộ phận này cần dùng mạng thương vụ, chỉ có người các bộ phận này mới có thể đưa ra nhu cầu chuyên nghiệp.

Đinh Tiêu Tiếu tất cả đều là có chuẩn bị mà đến, Bùi Trạch Viễn phụ trách giải thích kỹ thuật cùng phương diện thao tác, Tiêu Tiếu phụ trách giải thích tiện lợi của mạng thương vụ đối với các vận hành và thao tác của Liên Viễn

Nói chuyện một buổi chiều, Tiêu Tiếu giải thích tỉ mỉ với bọn họ về mạng thương vụ, đưa ra những hiệu quả xác thực đối với các bộ phận của bọn họ, chăm chú ghi lại những nhu cầu của các bộ phận. Bùi Trạch Viễn ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nghe Tiêu Tiếu dùng giọng nói ngọt ngào kiên trì giải thích với bọn họ. Đinh Tiêu Tiếu như vậy thật là khiến anh không nhận ra, thông minh, nhạy bén, lợi dụng mỗi một cơ hội lồng vào ý kiến của chính mình. Bên miệng đều là lấy mạng thương vụ lên đầu, nỗ lực giải đáp vấn đề của bọn họ, hơn nữa rất biết quan sát ánh mắt của đối phương, thấy đối phương có chút dao động, lập tức thừa thắng xông lên, rốt cục làm ba người đối phương đều chậm rãi tiếp thu quan điểm của cô, cho rằng mạng thương vụ đích thực có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề hiện hành.

Bùi Trạch Viễn biết Đinh Tiêu Tiếu đã thành công rồi, đối phương rất thoả mãn bản kế hoạch mà bọn họ đề ra, đều tỉ mỉ hỏi anh rất nhiều vấn đề thao tác. Anh cũng kiên trì nói cho bọn họ, thao tác rất đơn giản, hơn nữa có tác dụng cao, có thể nâng cao hiệu suất của bọn họ

Đàm phán rất thành công, hai bên đều nghĩ đạt được kết quả chính mình muốn. Đối phương biểu thị phải xin chỉ thị lãnh đạo mới cho bọn họ câu trả lời thuyết phục. Bùi Trạch Viễn cùng Đinh Tiêu Tiếu đi ra khỏi tòa nhà Liên Viễn, ánh nắng tươi sáng bên ngoài, ngày hôm nay thực sự thu hoạch rất lớn.

Lúc ngồi quay về, Bùi Trạch Viễn nhìn Đinh Tiêu Tiếu bên cạnh, trong lòng không khỏi dâng trào rất nhiều khen ngợi. Ngày hôm nay Đinh Tiêu Tiếu thực sự rất xuất sắc, bình thường nhìn cô đều là miễn cưỡng, không tưởng tượng được lúc trở nên nghiêm túc, lại làm cho người ta phải kinh ngạc, trên mặt vẫn lóng lánh sự tự tin, mê người, ảnh hưởng những người bên cạnh.

Đinh Tiêu Tiếu cảm giác được ánh mắt Bùi Trạch Viễn đặt trên người mình, quay sang nhìn, khẽ cười, “Làm sao vậy? Thấy em đàm phán rất bất ngờ?"

“Đúng là có chút, không ngờ lúc em trở nên nghiêm túc lại rất tốt." Bùi Trạch Viễn thành thực thừa nhận.

“A, đó là do anh vẫn còn chưa hiểu em. Em vẫn rất tuyệt!" Đinh Tiêu Tiếu không khách khí chút nào tiếp nhận sự tán thưởng.

Bùi Trạch Viễn nhẹ nhàng nở nụ cười, “Lúc em có dáng vẻ tự tin đúng là rất có sức thu hút."

Đinh Tiêu Tiếu nhìn Bùi Trạch Viễn, lần đầu tiên anh tán thưởng cô, trong lòng dần dần có chút vui vẻ, anh tán thưởng cô có sức thu hút. Tâm niệm vừa chuyển, không nhịn được muốn trêu chọc anh, “A, không phải là anh mê em chứ?"

Trên mặt Bùi Trạch Viễn hơi đỏ lên, cô gái này thẳng tính như vậy. Cười khẽ lắc đầu, nhìn về phía trước.

“Mê em cũng rất bình thường mà." Đinh Tiêu Tiếu nhìn vẻ mặt của anh, càng cảm thấy rất thích đùa, cố ý sát vào, gần kề bên tai anh nhẹ giọng nói, “Bởi vì em cũng rất thích anh."

Cảm giác trên người Bùi Trạch Viễn chấn động, giật mình, chuyển mắt nhìn cô một cái thật sâu, ánh mắt sâu không thấy đáy làm cô cũng có chút mê đi, thế nhưng chỉ là sâu xa trong nháy mắt, anh liền khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng cười không để ý cô nữa.

Đinh Tiêu Tiếu đột nhiên muốn tức giận, anh không để ý tới cô, cứ như vậy không nhìn cô. Hừ, Bùi Trạch Viễn, ta quyết định không chơi từ từ nữa, nhất định cho anh nếm thử sức hấp dẫn của ta, xem anh có thể chống cự được bao nhiêu.

Trong lòng cô lén cười, ngoài miệng lại cố ý nói sang chuyện khác, “Bùi Trạch Viễn, lần này anh tiếp nhận hạng mục của Liên Viễn, vậy không phải làm lỡ việc anh cùng bạn gái xuất ngoại? Cô ấy không oán giận sao?"

“Cũng tốt, cô ấy rất thấu hiểu." Bùi Trạch Viễn nhẹ giọng nói, nhớ tới Tú Viện, chính mình cũng thấy có chút hổ thẹn.

“Cảm tình các người nhất định rất tốt? Cô ấy dịu dàng như thế nhất định rất biết săn sóc người khác." Đinh Tiêu Tiếu đột nhiên có chút chua xót.

“Ừ." Bùi Trạch Viễn không muốn nhiều lời, ánh mắt nhẹ nhàng hướng ngoài cửa sổ.

Thế nhưng, Đinh Tiêu Tiếu cũng không muốn buông tha anh."Bùi Trạch Viễn, hỏi anh một câu nhé?"

Bùi Trạch Viễn quay đầu lại, nhìn cô chằm chằm, chờ câu hỏi của cô.

“Nếu như cho anh chọn, một người nhiệt tình cởi mở giống em, một người dịu dàng săn sóc như bạn gái anh, anh sẽ chọn ai?" Đinh Tiêu Tiếu nhìn thẳng vào mắt anh, biết rõ đáp án của anh là gì, nhưng cô vẫn muốn hỏi ra.

Bùi Trạch Viễn hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ hỏi dạng vấn đề này, câu hỏi này rất quá mức, rất không thích hợp, anh không cách nào trả lời được.

Đinh Tiêu Tiếu nhìn chằm chằm vào anh, “Nói đi."

Bùi Trạch Viễn nhẹ giọng nói, “Anh thích an tĩnh." Anh không muốn làm cô khó xử ngay trước mặt, cũng sẽ không nói trái lương tâm để làm cô thoải mái.

“Em chỉ biết anh sẽ chọn bạn gái anh, sự dịu dàng của cô ấy thích hợp nhất với sự an tĩnh của anh." Đinh Tiêu Tiếu khẽ cười rộ lên. Nhưng trong lòng thấy không vui vì câu trả lời của anh.

“Cũng có rất nhiều người thích người như em." Bùi Trạch Viễn cảm giác được trong giọng nói của cô có chút không vui.

“Thế nhưng không bao gồm anh!" Đinh Tiêu Tiếu chính là muốn quấy nhiễu trái tim anh.

Bùi Trạch Viễn khẽ nhắm mắt lại, chuyển hướng khác, không dám nhìn vào mắt cô. Lời của cô nói rồi thì thôi đi, bọn họ chỉ là đi ra ngoài bàn công việc, không phải bàn vấn đề cá nhân. Cô ép sát từng bước làm anh cảm thấy áp lực bội lần.

Đinh Tiêu Tiếu ‘ai u’ than nhẹ, “Em còn tưởng rằng đàn ông đều thích người như em!"

Bùi Trạch Viễn không nói tiếp nữa, vẫn duy trì trầm mặc. Trong lòng anh hơi bị áp lực, không muốn để cô thấy được trong lòng anh đang cuồn cuộn sóng, sự thẳng tanh của cô gái này thật làm anh chịu không nổi. Cứ giữ trầm mặc là được rồi.

Đinh Tiêu Tiếu nhìn sườn mặt anh, tuy rằng anh nỗ lực che giấu, cô vẫn có thể cảm giác được hô hấp của anh có chút nóng nảy, nhất định tim anh đập nhanh hơn, a, người đàn ông này nhất định rất ít khi nghe được con gái chủ động ám chỉ như thế.

Chơi rất vui, cô phát hiện cô rất thích thấy lúc anh hơi thở hỗn loạn. Thí nghiệm này thực sự càng thú vị hơn rồi, xem anh đối với dạng mê hoặc gì có sức chống cự mạnh nhất? Cô háo hức chờ mong.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại