Thầm Mến Có Chút Phiền

Chương 10

Thường Nhạc nói, khi một nam nhân muốn đá cậu, sẽ bắt đầu cố tình gây sự, mãnh liệt truy cứu một ít việc nhỏ nhàm chán hoặc là ác ý làm khó dễ, để cho cậu cảm thấy tất cả đều là cậu có lỗi với anh ta, là lỗi của cậu, anh ta đá cậu, là yên tâm thoải mái, không cần phải áy náy .

Xem ra tình hình trước mắt này, có phải hay không giống như Thường Nhạc nói? Là dấu hiệu trước chia tay, cũng là Hạng Thanh Lỗi quanh co ám chỉ.

Đối với đoạn quan hệ này, An Hiểu Hiểu vốn chính là ôm chặt ý nghĩ bi quan cực độ, mỗi ngày đều phải mãnh liệt làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, để phòng Hạng Thanh Lỗi đột nhiên trở mặt không thừa nhận.

Hiện tại lại xuất hiện tình trạng trước chia tay giống như lời Thường Nhạc nói, An Hiểu Hiểu tâm đều nát, nhưng là biết nam nhân không thích nữ nhân khóc sướt mướt chất vấn, cho nên liều mình nhịn xuống nước mắt sắp tràn mi, càng để ý, lại càng muốn làm bộ như không cần, như vậy thương tổn phải chịu có vẻ sẽ ít hơn, tỉnh lại từ trong mộng đẹp cũng có vẻ mau hơn.

Vì thế An Hiểu Hiểu cười cười, rõ ràng trái tim đã tan vỡ, đau đến rơi lệ, vẫn dùng ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi: “Anh chán rồi đúng không? Cho nên mới nói những lời này với em. Kỳ thực anh không cần như vậy, chỉ cần nói trước một tiếng, em đều hiểu được."

Nghe xong, Hạng Thanh Lỗi tức giận đến nỗi muốn đập bàn, nhưng trời sinh vốn là quý công tử kiêu ngạo làm cho anh nhịn xuống. Anh liều mình muốn bắt giữ cô, cô lại một mặt cười ngọt ngào hỏi anh là có phải muốn chia tay không, dường như rất vô tư.

Giờ khắc này tâm của anh thật lạnh, tình cảm mãnh liệt cũng nguội lạnh theo.

Hạng Thanh Lỗi anh khi nào thì trở nên uất ức như vậy? Thế nhưng bởi vì một nữ nhân bình thường mà lo được lo mất, đối phương lại không chút để ý, ngóng trông đến ngày chia tay.

Bàn tay to nắm lấy hộp gấm đỏ sậm trong túi tây trang, bên trong là một sợi dây chuyền ngọc trai anh mua từ Thụy Sĩ, hiện tại có lẽ cũng không cần tặng.

Cô đã ngóng trông chia tay, anh cần gì phải tự mình đa tình?

“Ăn no sao?" Hạng Thanh Lỗi giận dữ cười.“Ăn no liền cút khỏi tầm mắt của tôi, tôi quả thật đã chán, ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn lại thấy cô, tôi sẽ ăn không ngon."

Nụ cười của An Hiểu Hiểu chợt đông cứng, nhưng là rất nhanh đã bị một chuỗi cười ngây ngô che giấu, cô buông dao nĩa, bởi vì hai tay đã bắt đầu phát run, mũi cũng nổi lên chua xót, hốc mắt chát chát, sợ là cũng sắp muốn bắt đầu khóc.

Cúi thấp mặt, cô cầm lấy túi xách bên cạnh, cắn chặt môi đã tái nhợt đứng lên, không dám nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hạng Thanh Lỗi.

Thời điểm đi qua bên người anh, cô nhỏ giọng nói:“Em đi đây, anh từ từ ăn."

Nguyên bản còn một lòng khát vọng cô rưng rưng nước mắt cầu anh đừng chia tay, kết quả lại đợi được một câu này của cô, Hạng Thanh Lỗi tức giận đến đầu cũng muốn nổ tung, lộ ra tất cả thần sắc chán ghét, hai bàn tay lặng yên nắm chặt thành quyền.

An Hiểu Hiểu giống như con thỏ nhỏ gặp kinh hãi, hốt hoảng rời khỏi nhà hàng, mắt to ướt đẫm nước mắt đau lòng, túi xách trong tay một lần nữa rơi xuống trên mặt đất, vẫn là người qua đường hảo tâm gọi cô lại, giúp cô nhặt lên.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, chân chính đến giờ khắc này, cô vẫn là đau triệt nội tâm, đoạn mộng đẹp này, sao mà ngắn ngủi như thế.

Cô còn tưởng rằng… tưởng rằng có thể duy trì thêm mấy tháng nữa, ít nhất ở trên giường, lửa nóng của anh với cô, chứng minh thân thể của cô đối với anh vẫn là có lực hấp dẫn nhất định.

Xem ra là cô đánh giá bản thân rất cao, cũng bị đoạn thời gian hạnh phúc này làm cho ngớ ngẩn, mới có ý nghĩ không biết lượng sức như vậy.

Quả nhiên chỉ là nhất thời ham tươi mới.

Thích trong miệng anh, tựa như thấy một món đồ chơi mới lạ thú vị, nhất định phải có trong tay, đợi đến khi chơi chán, cái thích này tựa như bộ đồ mới hạ quá thủy, mất đi màu sắc đẹp đẽ ban đầu, xem chỉ cảm thấy phiền chán, đã không thể gợi lên hứng thú của chủ nhân.

Là nha, có mới nới cũ, điểm này chẳng phải là nam nhân độc quyền, nhìn xem nữ nhân, còn không phải suốt ngày xem xét trang phục mới, hài mới, túi xách mới, nói vậy nam nhân cũng là tâm tình này đi?

An Hiểu Hiểu một bên nhu khóe mắt, một bên thay Hạng Thanh Lỗi tìm hết các loại lý do, an ủi chính mình không cần suy nghĩ nhiều, phim truyền hình hoặc là tiểu thuyết đều là diễn như vậy, mặc kệ có bao nhiêu tầm thường thối rữa, nhưng thời gian thật sự là phương thuốc chữa trị vết thương tốt nhất, sẽ không sai.

Bóng đêm dần dần dày, An Hiểu Hiểu mờ mịt đi về phía trước, nước mắt mãnh liệt rơi, cảm thấy càng đi tới, từng mảnh tâm rơi rớt trên đường, rốt cuộc tìm không thấy…

An Hiểu Hiểu đi rồi, Hạng Thanh Lỗi vẫn còn ngồi trong nhà hàng, trừng mắt nhìn thức ăn cô ăn chưa hết cùng màu son dính trên chén rượu sáng bóng, ngực phập phồng còn tích tụ, hơi thở gian mơ hồ lưu lại trên người cô hoa nhài thơm ngát, đó là ở trên người những nữ nhân khác anh không thấy được .

An Hiểu Hiểu là đặc biệt, tươi mới, là kiểu nữ nhân anh chưa từng chạm qua, cô sẽ không tận lực lấy lòng, cũng sẽ không cố làm ra vẻ, mỗi ngày la hét ở đâu có đại hạ giá, trong túi tùy thời đều có phiếu khuyến mãi của các cửa hàng.

Cô nói cô thầm mến anh đã lâu, còn nói ngăn kéo trong công ty của cô cất giấu các bài báo liên quan đến anh, anh ở mặt ngoài tin, trong lòng lại chất vấn, nhưng không có dũng khí đi chứng minh.

An Hiểu Hiểu a An Hiểu Hiểu, em rốt cuộc đã hạ mê dược gì?

Một đêm kia, Hạng Thanh Lỗi cứng lưng, lẳng lặng ngồi đến khi nhà hàng đóng cửa, thẳng đến khi ngọn đèn cuối cùng đã tắt, mới đứng dậy rời đi.

Hộp dây chuyền ngọc trai không tặng kia, bị anh ném vào ghế sau xe, không bao giờ nhìn đến nữa.

Ngày thứ ba sau chia tay.

Thế giới cũng không bởi vì bi thương của cô mà ngừng hoạt động, thời gian tí tách trôi qua, hóa đơn vẫn là đến đúng hạn phải kí, công tác vẫn là phải làm, hết thảy đều không có gì thay đổi.

Thay đổi là lòng của cô, còn có thái độ của mọi người.

“Bị đá?"

“Đúng vậy, nghe nói lúc trước mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại đến phòng tiếp tân tìm người, hiện tại một cuộc gọi cũng không có."

“Cái gì? Thực sự bị đá! Cũng quá nhanh đi?"

“Nhanh? Như vậy là đã chậm rồi! Đằng đẵng ba tháng, cũng quá đủ nể tình nha!"

Một đám nữ nhân viên phòng quản lý kinh doanh ăn xong cơm trưa, trong tay cầm cà phê, cố ý chậm rì rì đi qua trước mặt An Hiểu Hiểu, mỗi một câu đều như một cây châm bén nhọn, đâm vào đáy lòng cô.

Cố tình mấy ngày nay đến phiên cô trực ban tiếp tân, thời gian nghỉ trưa cũng chỉ có thể ăn cơm trưa ở bàn tiếp tân. Tin tức chia tay không biết là thế nào bị truyền ra, tóm lại là mọi người ở công ty cao thấp đều biết.

Vừa mới bắt đầu nghe thấy những lời nói mát này, cô rất khó chịu, trên mặt chỉ có thể ngượng cười, hoặc là giả ngốc, làm như không nghe thấy, dần dần cũng quen.

Lạc quan mà chấp nhận chuyện chia tay, kỳ thực cũng không phải chuyện quá khó khăn, chỉ là cần một chút thời gian, đem da mặt làm cho dày một chút, cười một cái, không có gì đáng ngại.

Ít nhất cô cùng đại boss thầm mến đã lâu từng có một đoạn gian tình ngắn ngủi mà ngọt ngào — đúng không? Dù sao chính là như vậy, cô đã thấy đủ.

Ngày vẫn cứ trôi qua, hóa đơn vẫn phải giao, đói bụng vẫn phải ăn, cái gì cũng sẽ không thay đổi, cuộc sống chính là trở về điểm ban đầu, nhưng, thật là như vậy sao?

Tùy tiện dọn dẹp cơm hộp mình mang đến, dọn xong, An Hiểu Hiểu liền ngồi lại đoan chính, chạy xe không đầu qua –

Có lẽ cũng không cần chạy xe không, bởi vì sau khi chia tay Hạng Thanh Lỗi, cô cả người chính là không để tâm, cái gì cũng nhét không vào, bao gồm loại chế giễu châm chọc này.

Nhưng là, khi Hạng Thanh Lỗi đi vào công ty, bên người còn có một nữ nhân diễm lệ đi theo, cô ngay cả hô hấp đều quên, mắt to đờ đẫn nhìn thẳng phía trước, xem hai người thân mật càng ngày càng đến gần.

“Lỗi, hôm nay đừng công tác nha, đi dạo phố với em đi!"

“Nghe lời, chờ anh làm xong công việc, lại cùng em đi." Hạng Thanh Lỗi mắt phượng vẫn liêu nhân như cũ, khẩu khí ấm áp như mùa xuân, là ngữ điệu ôn nhu An Hiểu Hiểu chưa từng nghe qua.

An Hiểu Hiểu nhận ra nữ nhân diễm mĩ chính là lỏa nữ nóng bỏng ngày đó thiếu chút nữa cùng Hạng Thanh Lỗi “rung xe", sau khi mặc vào quần áo, vẫn không giấu được đường cong đầy đặn linh lung, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng sẽ không nhịn được mà ngắm nhìn.

Lòng có điểm đau, nhưng mà đừng lo, rất nhanh sẽ qua thôi… An Hiểu Hiểu an ủi chính mình.

Nhìn hai người theo đi qua trước mặt, tim An Hiểu Hiểu nhảy lên, dường như có một khắc lặng yên, cô lại còn liều mình gạt bỏ nên mỉm cười ngọt ngào, lễ phép tính hơi hơi gật đầu.

“Nga, tôi nhận ra cô, cô chính là quỷ liều lĩnh xông vào trong xe ngày đó." Diễm lệ nữ nhân đột nhiên dừng lại bước chân, giày cao gót 8cm chuyển hướng, đi đến trước mặt An Hiểu Hiểu, sắc mặt không tốt trừng cô.

An Hiểu Hiểu cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, hai tay níu chặt làn váy, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên bàn giấy bút.

Hạng Thanh Lỗi đứng cách đó ba bước chân, khuôn mặt trầm tĩnh như nước, ánh mặt trời soi rõ một đôi mắt phượng u ám thâm trầm, như ngôi sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời đêm, lóe ra không chừng.

“Tôi nói chuyện với cô đấy! Cô không nghe thấy sao?" Nữ nhân kiều man (yêu kiều mà thô bạo) hô to.

An Hiểu Hiểu cắn cắn môi, hết sức khó khăn ngẩng đầu, gạt bỏ một chút cứng ngắc mỉm cười, cố gắng bảo trì thanh âm bình thường.“Xin chào, xin hỏi có cái gì cần hỗ trợ?"

Chớp mắt thấy tươi cười trên mặt cô, ánh mắt Hạng Thanh Lỗi trở nên lãnh trắc (lạnh lẽo khó lường), mắt phượng như dao sắc, hận không thể xông lên xoá đi tươi cười của cô.

Sau khi chia tay, hết thảy đều rối loạn, anh cố gắng khôi phục phóng đãng lúc trước, mê hoặc chính mình, lại phát hiện rốt cuộc không thể quay về.

An Hiểu Hiểu gây cho anh cảm giác rất đặc biệt, vô luận anh tìm thế nào, đều không thể tìm được trên người nữ nhân khác, anh đối cô đã mê mẩn đến mất hồn, rớt tâm.

Nhưng là cô ấy giờ phút này vẫn đứng ở trước mặt anh, mỉm cười nhìn anh chàng chàng thiếp thiếp cùng một nữ nhân khác, dường như cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bé trong công ty của anh, nghiêm túc làm tốt công tác, như là mọi việc khác không quan hệ gì với cô.

Chẳng lẽ trong mắt cô cũng chỉ có công việc này, chỉ có tiền lương hàng tháng trong sồ tiết kiệm, còn có cái kia đáng chết một ngàn tám trăm ba mươi hai nguyên, đối với cô mà nói mới là chuyện trọng yếu nhất?

“Tiểu thư, ngày đó là hiểu lầm, tôi thực sự xin lỗi."

Hạng Thanh Lỗi nghe thấy An Hiểu Hiểu dùng tiếng nói ngọt ngào nhẹ nhàng hướng Kelly xin lỗi, sau đó lý trí của anh đột nhiên ba một tiếng, gãy vụn.

Cô gái này quả nhiên chưa từng để ý đến anh, một chút cũng không có, hết thảy đều là anh đơn phương trả giá, thật buồn cười, không thể tưởng được Hạng Thanh Lỗi anh đùa bỡn nữ nhân thành tính thế nhưng cũng sẽ có ngày hôm nay?

Kelly phẫn nộ trừng mắt nhìn An Hiểu Hiểu tươi cười như cúc liếc mắt một cái, còn chưa có xoay người, đột nhiên bị Hạng Thanh Lỗi một phen ôm eo, một cái hôn nồng nhiệt liền đến.

Hạng Thanh Lỗi nhiệt tình gần như thô bạo mãnh liệt hôn Kelly, Kelly vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới nam nhân luôn lãnh đạm với cô thế nhưng sẽ chủ động hôn cô,thậm chí ở trong công ty của anh, có phải là biểu hiện cô sắp lên chức trở thành bạn gái chính thức của anh.

Đáng thương Kelly, cô đương nhiên không biết bản thân bất quá là công cụ sẵn tiện, để Hạng Thanh Lỗi có thể cố ý ở trước mặt An Hiểu Hiểu mà diễn xuất màn thân thiết

Cặp mắt phượng còn hoả diễm vẫn đang nhìn chằm chằm An Hiểu Hiểu, không buông tha mỗi một biểu cảm biến hóa trên mặt cô.

An Hiểu Hiểu ngây người, mặc dù đã từng nghĩ đến hình ảnh Hạng Thanh Lỗi thân thiết với nữ nhân của anh, nhưng không nghĩ tới một màn này thế nhưng không cần bao lâu liền trình diễn rõ ràng ở trước mắt.

Cho dù đã chán cô, mệt mỏi, cũng không tất yếu phải chạy đến trước mặt cô ân ái a!

Cô không phải thực thức thời né tránh, cũng không biểu diễn một khóc hai nháo ba thắt cổ, anh vì sao còn muốn tra tấn cô như vậy? Chẳng lẽ… Anh muốn cô từ chức?

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, An Hiểu Hiểu cả trái tim đều lạnh, chẳng lẽ cô thực sự phải làm đến nhân tài hai thất? Sớm biết như thế, lúc trước mặc kệ như thế nào, đều phải quỳ trên mặt đất bám chặt chân Hạng Thanh Lỗi, cũng nên làm cho anh ký hạ Hiệp ước bảo toàn công tác.

Tan nát cõi lòng đã đủ đau, đủ khó chịu, bây giờ còn phải chuẩn bị bất cứ lúc nào sẽ bị mất việc, An Hiểu Hiểu a An Hiểu Hiểu, ngươi rốt cuộc là gặp cái vận xấu gì a?

Hốc mắt có chút ướt, An Hiểu Hiểu sợ hãi bị Hạng Thanh Lỗi nhìn thấy, nói không chừng còn có thể bị mắc thêm tội làm anh mất hứng, cho nên nhanh chóng cúi đầu.

Tâm tính thiện lương đau! Như là bị cái gì nghiền nát, nhưng là cô phải nhẫn nại, nhịn một chút trời cao biển rộng, đừng cùng cái bụng không qua được.

Hạng Thanh Lỗi thấy An Hiểu Hiểu mặt không chút biểu cảm mà cúi đầu, không có nước mắt như anh đoán, càng không có cuồng loạn chất vấn, cũng chỉ là cúi đầu, cái gì cũng không làm, ngơ ngác ngồi ở trên vị trí.

Hạng Thanh Lỗi chưa từng chật vật như thế — không phải chật vật bề ngoài, mà là tình cảm của anh, tri giác, suy xét, hết thảy đều bị phản ứng thờ ơ của An Hiểu Hiểu đánh tan hoàn toàn.

Anh đột nhiên buông Kelly đang ôm chặt trong ngực, hôn hồi lâu môi vẫn như cũ lạnh băng, không có ấm áp lửa nóng, có chính là thất bại không tiếng động.

Nếu đây là trò chơi, anh đã thua triệt để, tuyệt không có lợi thế.

“Lỗi! Anh đợi em với –" Kelly đuổi theo Hạng Thanh Lỗi bỗng nhiên xoay người rời đi, để lại bóng dáng kiều diễm say lòng người.

Nhìn hai người một trước một sau vào thang máy, An Hiểu Hiểu rốt cuộc không nhịn được ghé vào trên bàn, nhỏ giọng khóc nức nở.

Chương 10.2

Không biết khóc bao lâu, hốc mắt đều hơi hơi sưng đỏ, điện thoại bỗng nhiên vang lớn, cô nhanh chóng rút khăn giấy lau sạch mặt mũi, nhanh như chớp bắt máy. “Khang Linh xin chào ngài, tôi họ An, hân hạnh phục vụ ngài."

“Mang lên hai tách cà phê." Là giọng của Hạng Thanh Lỗi, gần như là mệnh lệnh gào rít qua kẽ răng.

“Tổng tài, hiện tại tôi không thể rời khỏi cương vị công tác…"

“Trong vòng 5 phút không đưa lên, liền cút về nhà mà tự mút ngón tay!" Nói xong, liền hung hăng tắt máy.

An Hiểu Hiểu cũng thiếu chút nữa vì rất phẫn nộ cùng khổ sở mà “tắt máy ".

Đường đường đại tổng tài, có cần phải bụng dạ hẹp hòi như vậy sao? Bất quá là chơi chán một cái tiểu đinh ốc, vì sao muốn đem cô trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt mà đối đãi tàn nhẫn? Anh xem cô không vừa mắt như vậy sao? Hy vọng cô cút đi như vậy sao? Xem cô thống khổ đau lòng thật sảng khoái sao?

Muốn hay không dứt khoát lấy một thùng máu chó hắt trên người cô, lại chỉ vào của chóp mũi cô cười ha ha? Hoặc là một cước đem cô đá xuống cầu thang, lại hợp thời chảy ra máu loãng, cứ như vậy cho mọi người một cái đại hoan hỉ, cũng đủ cho mọi người chê cười một lần.

An Hiểu Hiểu căm giận bất bình nghĩ, pha hai tách cà phê hòa tan, đáp thang máy lên tầng cao nhất.

Còn chưa có đẩy cửa ra, từ xa đã nghe thấy tiếng cười yêu kiều của nữ nhân, mơ hồ còn thỉnh thoảng có tiếng thở dốc ái muội, còn có nam nhân đùa giỡn sung sướng hừ thanh.

An Hiểu Hiểu đã triệt để chết tâm, đã khóc đến hai mắt trống rỗng vô thần, như người máy đi vào văn phòng, cứng ngắc đem cà phê đặt trên bàn tiếp khách, nhìn cũng không thèm nhìn quay đầu bước đi.

“Chậm đã." Hạng Thanh Lỗi nằm tựa trên sofa, Kelly tà tà ngã vào trong lòng anh, hai người hai chân giao triền, tuy rằng quần áo vẫn mặc chỉnh tề trên người, nhưng đã có bầu không khí hết sức ái muội.

An Hiểu Hiểu bị anh gọi lại, chỉ có thể dừng lại bước chân xoay người, mặt không chút biểu cảm mà nhìn lại, chỉ có chính cô mới nghe thấy tiếng vang sắc bén của một trái tim bị cắt thành hai nửa đang chảy máu đầm đìa.

“Tổng tài còn có cái gì cần phân phó?" Càng để ý, lại càng muốn biểu hiện không cần, đây là phương pháp tốt nhất Thường Nhạc truyền thụ cho cô, An Hiểu Hiểu thời thời khắc khắc ghi nhớ trong lòng.

“Đây là cái gì?" Hạng Thanh Lỗi mắt phượng liếc một cái, trên mặt toàn là soi mói khắc nghiệt.

“Tổng tài muốn cà phê."

“Cô nấu?"

“Không phải, tổng tài chỉ định 5 phút phải có, đây là cà phê hòa tan." Vẫn là tính cô bình thường tiết kiệm, chuẩn bị lúc tinh thần không tỉnh táo thì pha uống, hiện tại trơ mắt nhìn bảo bối bị cống hiến cho đôi gian phu dâm phụ này, nói cô như thế nào không đau lòng!

“Đổ đi, tôi không uống loại này." Hạng Thanh Lỗi linh lãnh đừng mở mắt, lại lộ ra biểu cảm chán ghét đến cực điểm.

An Hiểu Hiểu cảm thấy cả trái tim mình đều bị đạp hư, ngay cả một chút tự tôn còn sót lại kia, cũng bị anh không lưu tình chút nào mà ném xuống đất, hung hăng chà đạp một vòng.

Cô máy móc một lần nữa bưng lên cà phê, như một con búp bê không linh hồn, xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên không biết khó chịu cái gì, lại quay trở lại, đi đến trước mặt hai người bọn họ.

“Không phải kêu cô đem đổ sao? Lại cầm tới đây làm gì?" Kelly quát.

“Đổ đi thì thật đáng tiếc, không bằng tôi uống hết vậy." An Hiểu Hiểu chỉ nhìn Hạng Thanh Lỗi, khẩu khí không chút kính sợ, ngược lại có chút bi thương như là chuẩn bị lừng lẫy hy sinh.

Hạng Thanh Lỗi không biết cô muốn làm cái gì, nheo lại mắt phượng linh lãnh nhìn chăm chú sắc mặt dị thường tái nhợt của An Hiểu Hiểu.

An Hiểu Hiểu trước mặt hai người, một hơi đem hai tách cà phê uống không chừa một giọt, hai mắt bị hơi nóng làm mờ, sương sương, vừa vặn có thể che giấu xúc động muốn khóc của cô.

Hai vai nhỏ gầy rung động, thân mình như là khó nhịn hưng phấn mà rung động, quyết liệt trên mặt của cô, cũng là chuẩn bị đem đoạn quan hệ này cắt đứt sạch sẽ.

Ngay tại trước khi Hạng Thanh Lỗi mở miệng đuổi người, An Hiểu Hiểu cầm trong tay hai cái cốc hung hăng ngã trên mặt đất, cốc thủy tinh va chạm nền gạch, vỡ vụn thành vô số mảnh, phi nồng đến các nơi, Kelly sợ tới mức hai tay ôm mặt hô to:“Cô điên rồi hả?"

“An Hiểu Hiểu, cô đây là có ý gì?" Hạng Thanh Lỗi chính là chớp mắt cũng không nhìn cô.

“Nói cho anh biết, tôi mặc kệ, chính là ý tứ này, anh vừa lòng sao?" Hảo thích! An Hiểu Hiểu cong lên khóe miệng, rốt cục hiểu được vì sao lúc người ta tức giận, phải đập đổ đồ vật để phát tiết.

Kỳ thực một giây trước khi đập cái cốc, không phải không có do dự, nhưng là làm cô chống lại kia không ngừng tìm cơ hội tra tấn chính mình cặp kia lãnh tình mắt phượng, hai tay cứ như vậy không chịu khống chế giơ lên cao, lại hung hăng hạ xuống.

An Hiểu Hiểu xoay người còn muốn chạy, không ngờ lại bị Hạng Thanh Lỗi một phen bắt lấy cánh tay.“Ai cho phép cô từ chức?"

“Tôi chính mình phê chuẩn." An Hiểu Hiểu quay đầu trừng, rút mạnh tay về.

“An Hiểu Hiểu." Hạng Thanh Lỗi lại kêu cô tên, ngữ điệu là tức giận.

An Hiểu Hiểu run run một chút, nhưng là bước chân không có chần chờ, kiên định đi ra ngoài, cho đến khi vào thang máy, mới toàn thân hư thoát mà ngồi trên sàn thang máy.

Nước mắt rơi xuống, tâm lại nát vụn, bây giờ ngay cả cái bụng đều không no rồi, nhưng là cô cảm thấy triệt để giải thoát, sau này cũng không cần phải đối mặt người khác nói móc chế nhạo.

Bắt đầu từ bây giờ, cô An Hiểu Hiểu cùng Hạng Thanh Lỗi thực sự một chút quan hệ cũng không có…

Thất tình kiêm thất nghiệp, thất thân kiêm thất tâm, An Hiểu Hiểu cảm thấy cái gọi là tận thế, đại khái cũng là như vậy thôi.

Chuyện xui xẻo của con người đều liên tiếp bị cô đụng phải, nếu lại đến cái tai nạn xe cộ cẩu huyết làm mất trí nhớ gì đó khoa trương lại giả tạo, cô cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.

Chưa từng nghĩ tới chính mình cũng có ngày rơi xuống kết cục bi thương này, cô luôn luôn nhận thức thân phận cô gái nhỏ của cô, càng không nghĩ tới muốn giả dạng làm phượng hoàng, thầm nghĩ cuộc sống như vậy thật tốt, không nghĩ tới chính là một lần ôm tâm tính bất cứ giá nào đàm tràng thân thể quan hệ luyến ái ngoài ý muốn, từ nay quấy rầy cuộc sống vốn an ổn của cô.

Nhân sinh chính là như vậy, ngươi càng muốn đi như thế nào, đường lại càng nghiêng lệch về phương hướng ngươi không để ý, làm cho ngươi phải thay đổi kế hoạch ban đầu, chỉ có thể dựa theo vận mệnh an bài mà đi tới.

Đây là “Nhân mộng" A… Không đúng, là nhân sinh.

Sáng sớm tỉnh lại, An Hiểu Hiểu ôm gối ôm, nằm ở trên giường tự mình cảm khái một phen, không biết di động ném ở gối đầu có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, cô chính là không để ý tới.

Người quan tâm gọi di động cho cô, trừ bỏ Thường Nhạc không có người khác, nhưng là hiện tại, cô thật sự không có dũng khí đối mặt bất luận kẻ nào, thầm nghĩ đem chính mình nhốt vào, hung hăng phát ngốc, hoàn toàn buông thả chính mình, không chừng đến ngay cả chính mình là ai đều đã quên, mới có thể sống qua đoạn thời gian thống khổ này.

Di động lại vang, An Hiểu Hiểu nội tâm dày vò một hồi, cuối cùng cũng tiếp điện thoại.

“Hiểu Hiểu, cậu thành công rồi! Nghe nói cậu đập cái cốc âm thanh lớn đến ngay cả bên ngoài phòng thư ký đều nghe thấy được." Quả thật là Thường Nhạc, hơn nữa giọng nói chính là dị thường hưng phấn.

“Phải không? Có trò tiêu khiển cho mấy đại gia kia thật sự là quá tốt." An Hiểu Hiểu tự giễu nói.

“Hiện tại ngay cả chuyện cậu cắt cổ tay tự sát trước mặt tổng tài đều “được" đồn đãi ra rồi, cậu bao lâu mới tới công ty phủ nhận đây?"

“Thường Nhạc, mình từ chức rồi." An Hiểu Hiểu nghe thấy giọng điệu bình thản của chính mình:“Đồ đạc của mình trên quầy gì đó liền phiền toái cậu ném đi giúp mình, mình không cần."

“Làm gì biến thành như vậy? Cậu đãi ở thuyết khách bộ lại không e ngại của anh mắt, chăm sóc tốt cái bụng của mình có vẻ quan trọng hơn, giả bộ có cốt khí làm gì? Người có cốt khí bình thường đều chết sớm, cậu không biết sao?"

“Cái đó mình biết, cái cốc vừa rơi mình liền hối hận, nhưng là đã không còn kịp rồi, còn có thể làm sao bây giờ?" An Hiểu Hiểu hữu khí vô lực nói.

“Thật sự là cái ngốc ép!" Thường Nhạc than thở mắng.“Mình sẽ giúp cậu thu thập một chút đồ vật đưa đi qua, a, quên đi, rõ ràng thời gian này cậu đến ở nhà mình đi! Dù sao cha mẹ mình cũng đi châu Âu lữ hành, trong nhà không có người."

An Hiểu Hiểu vốn muốn khéo léo từ chối hảo ý của cô, không biết tại sao, vẫn là đáp ứng rồi. Cùng Thường Nhạc oa cùng nhau, tán gẫu chút ngũ tứ tam, cũng tốt hơn một người tránh ở trong nhà âm thầm rơi lệ.

Tắt máy, An Hiểu Hiểu bắt đầu đứng dậy thu thập đơn giản hành lý, vài phút sau, di động lại vang, cho rằng lại là Thường Nhạc, cô không nghĩ nhiều liền tiếp.

“An Hiểu Hiểu, lá gan cô thật lớn."

Nằm mơ cũng không nghĩ đến, gọi tới dĩ nhiên là cái người làm cô hận nghiến răng nghiến lợi Hạng Thanh Lỗi, An Hiểu Hiểu tức giận đến thiếu chút nữa nhất thời xúc động mà ném di động.

“Tôi đã từ chức, anh còn muốn tôi thế nào?" Vừa nghĩ đến chính mình trước kia thầm mến Hạng Thanh Lỗi, thật là hảo ngốc hảo hồn nhiên.

“Lập tức trở lại cương vị công tác cho tôi." Hạng Thanh Lỗi nghiến răng nghiến lợi nói.

“Anh đã không còn là ông chủ của tôi, không có tư cách ra lệnh cho tôi." Có thể ngỗ nghịch đại boss cảm giác thật tốt, quả thực là khoái nhạc giống như thần tiên.

“Không có tư cách?" Hạng Thanh Lỗi cười lạnh.“Tin hay không tôi báo cảnh sát bắt cô?"

“Tôi lại không phạm tội, anh dựa vào cái gì?" An Hiểu Hiểu tức giận rống to.

“Tôi bị mất một sợi dây chuyền trân châu, cô nói tôi nên tìm ai hỏi tội?"

“Tôi làm sao có thể biết!" Anh hoài nghi cô trộm đồ của anh? Gặp quỷ, cô ngay cả một món quà cũng chưa từng nhận, đều đủ bi ai, hiện tại thế nhưng còn bị vu oan.

“Nếu không muốn bị cảnh sát bắt đến đồn, hiện tại lập tức xuất hiện trước mắt tôi."

“Có giỏi thì anh cứ báo cảnh sát bắt tôi đi, tôi mới không sợ anh!" An Hiểu Hiểu trong lòng liều mình phát run, mặt ngoài vẫn là không muốn yếu thế.

“An Hiểu Hiểu, cô bất quá chỉ là đồ chơi của tôi." Hạng Thanh Lỗi cười nhẹ, như là cười nhạo của cô không biết lượng sức.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào?" An Hiểu Hiểu tức giận đến nỗi sắp khóc lớn.

“Là cô làm mất, vậy phụ trách tìm trở về, chỉ cần vật quy nguyên chủ, tôi sẽ không truy cứu."

“Chính anh làm mất dây chuyền, còn dám chạy tới vu khống tôi!"

“Thì như thế nào?" Hạng Thanh Lỗi ngữ khí rõ ràng chuyển hảo, như là tâm tình thập phần sung sướng.“Chỉ cần tôi một mực chắc chắn là cô, sẽ không có ai hoài nghi."

“Hạng Thanh Lỗi, anh rốt cuộc muốn thế nào?" An Hiểu Hiểu thực sự tức đến phát khóc, cảm thấy chính mình bị anh đạp hư ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất đều không có.

“Hiện tại đến nhà tôi, tìm cho ra sợi dây chuyền."

“Hảo, tôi đến tìm là được."

An Hiểu Hiểu tắt máy, vội vàng thay áo ngủ, nhảy lên taxi nhắm thẳng hào trạch của Hạng Thanh Lỗi mà đi.

Nhà Hạng Thanh Lỗi, cô đã tới vài lần, mỗi lần còn không kịp đem trong trong ngoài ngoài xem rõ ràng, liền cùng anh một đường đi đến trên giường lớn, bị ép buộc đến bất tỉnh nhân sự.

Này thật đúng là cô đi một vòng lại về đây, biệt thự hoa viên, xung quanh cảnh vật thanh u, vật liệu xây dựng là thượng đẳng, cảnh vật cũng là do danh gia thiết kế, mọi thứ đều là tốt nhất, liền ngay cả chủ nhân cũng vậy.

Cửa không khóa cũng không đóng, An Hiểu Hiểu trực tiếp xông vào, mở ra không gian rộng lớn, Hạng Thanh Lỗi thì khiêu chân dài ngồi chiếc ghế mây tre hình tròn.

Cái kia thiết kế thực đặc biệt, An Hiểu Hiểu cũng ngồi qua vài lần, nhưng lần nào cũng chưa ngồi nóng mông đã bị anh hôn thiên toàn địa chuyển, thời điểm lấy lại tinh thần đã bị anh ôm lên giường lớn.

Ngẫm lại cũng bất quá là chuyện vài ngày trước, còn rành rành trước mắt, hiện thời cô còn lưu lạc đến nỗi bị nam nhân này gắn cho tội danh ăn trộm, quả thật là thế sự khó liệu a!

Hạng Thanh Lỗi nhìn An Hiểu Hiểu một mặt tức giận, anh cũng không kém nhiều, trên mặt tất cả đều là tức giận, vừa nghĩ đến cô gái này thế nhưng ngay cả công tác cũng không cần, vì để cách anh rất xa, tức giận đến lý trí hoàn toàn biến mất, đành phải tùy tiện vu oan cho cô cái tội danh đem cô đến.

“Dây chuyền nguyên bản đặt ở chỗ nào?" An Hiểu Hiểu ngay cả chào hỏi đều lược bỏ, trực tiếp hỏi.

Hạng Thanh Lỗi lạnh giọng trả lời.“Tôi làm sao biết."

Đây là trả lời kiểu gì thế? Nói rõ chính là muốn đùa giỡn cô sao! Phòng ở lớn như vậy, là muốn cô mò kim đáy bể à!

“Tôi bắt đầu tìm ở đây." An Hiểu Hiểu đem cặp da cùng áo khoác đặt ở quầy gỗ, cởi giày, hai chân trần bắt đầu từ phòng bếp tìm kiếm, cũng không liếc mắt nhìn Hạng Thanh Lỗi một cái, thật sự coi thường triệt để.

Hạng Thanh Lỗi híp mắt phượng, ngực bởi vì tức giận mà kịch liệt phập phồng cao thấp, nhưng là nhìn An Hiểu Hiểu ở trong phòng bếp lục tung, bộ dáng quỳ rạp trên mặt đất nghiêm túc tìm kiếm, tâm tình đang buộc chặt hơi hơi tốt hơn một ít.

Ngày đó xem bộ dáng cô quyết liệt đập cái cốc tuyên bố từ chức, anh khẩn trương không thôi, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, cô để ý công tác của mình nhiều bao nhiêu, anh so với ai đều rõ ràng, nhưng là thế nào cũng không nghĩ đến cô lại mạnh miệng nói muốn từ chức.

Vì bảo vệ nam tính tự tôn của anh, anh cố ý bày ra thái độ chán ghét đến cực điểm với cô, nhưng là một khắc cô đập cái cốc từ chức kia, anh càng muốn biết, rốt cuộc là ai đang chán ghét ai?

Chẳng lẽ cô thực sự đối anh không hề có một tia để ý? Hoặc là thực sự chán ghét đến ngay cả công việc này đều không cần, thầm nghĩ né tránh anh, cho nên quyết định triệt để chặt đứt liên hệ cuối cùng giữa hai người?

Hạng Thanh Lỗi nhận ra chính mình thực sự làm không hiểu An Hiểu Hiểu, suy nghĩ, phản ứng của cô, không giống với những người phụ nữ anh từng tiếp xúc, anh nắm lấy không được, chỉ có thể không ngừng đoán.

“Cô còn chưa có tìm ở đây." Phát hiện An Hiểu Hiểu muốn rời khỏi phòng khách, Hạng Thanh Lỗi kiềm chế không được lớn tiếng kêu lên.

An Hiểu Hiểu vốn muốn trực tiếp lên lầu hai tìm kiếm, đành phải hậm hực hờn dỗi thu hồi chân trước, chậm rì rì đi đến chỗ Hạng Thanh Lỗi, ghé vào trên sàn gỗ bị người hầu lau đến sáng ngời, cố gắng mở to hai mắt, tìm sợi dây chuyền cô chưa từng thấy qua.

Tìm tìm, vạn bất đắc dĩ đi đến bên chân Hạng Thanh Lỗi, An Hiểu Hiểu cúi đầu, chết cũng không chịu ngẩng lên, hai tay cố gắng ở các góc tối sờ soạng.

Hạng Thanh Lỗi khóe mắt giận loan, khóe miệng gợi lên, chân dài khiêu giữa không trung thình lình hạ xuống, thiếu chút nữa đạp trúng mu bàn tay An Hiểu Hiểu, sợ tới mức cô hút không khí kinh hô.

“Anh thiếu chút nữa đạp phải tôi!" Cô kêu to, vẫn là không ngẩng đầu.

“Đáng tiếc không trúng." Anh cố ý nói như vậy, muốn chọc giận cô, ép cô ngẩng đầu trừng anh.
Tác giả : Kiều Ninh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại