Tham Lam Đích Xâm Chiếm (Xâm Chiếm Không Ngừng)
Chương 10
Dĩnh Hạ 17 tuổi sau khi cha bỏ trốn mất dạng không bao lâu, cũng bị cảnh sát tra hỏi vị trí mà cha có thể ẩn náu, cậu đều một mực lắc đầu trả lời không biết.
Cậu tuy là con của Dĩnh Lạc, nhưng hai người sống cùng nhau chỉ mới mấy tháng, những lời nói ra có thể tin được, cảnh sát sau đó lại âm thầm phái người theo dõi cậu thêm mấy tháng, thấy cậu thuê nhà ở gần trường học để ở, mỗi ngày lặng lẽ đi học rồi về, tất cả những sinh hoạt phí đều thanh toán qua tài khoản ngân hàng, không có điểm nào khả nghi, cũng không kêu lên lấy lời khai nữa.
Bất quá, lâu lâu cũng sẽ có người tìm đến cậu tâm sự, rào trước đón sau nói cậu nếu như có liên lạc được với cha, vậy thì hãy khuyên cha đầu thú ngay lập tức, cảnh sát sẽ giảm án… Loanh quanh lẩn quẩn.
Mọi người có tâm tư, Dĩnh Hạ tất nhiên biết những việc làm của cha đều là hành động phi pháp, nhưng mà, cậu không bao giờ hi vọng cha bị bỏ tù, chết cũng không muốn.
Về phần tài khoản ngân hàng của Dĩnh Hạ, đó là tài khoản Dĩnh Lạc mở cho con khi vừa ở quê lên, sau khi Dĩnh Lạc xảy ra chuyện, tiền từ ngân hàng bên Thụy Sĩ chạy lòng vòng vài vòng rồi mới được chuyển đến, số lượng không nhiều, miễn cho bị nghi rửa tiền, nhưng cũng vừa đủ để cho một học sinh trung học trải qua cuộc sống vô ưu vô lo.
Dì Cố làm quản gia ở nhà Dĩnh Lạc đã nhiều năm, cũng bị cảnh sát theo dõi sát sao, bất quá bà chỉ phụ trách việc nhà, từ trong miệng bà cũng không moi ra được chuyện cơ mật nào. Bà chăm sóc Dĩnh Hạ đến khi tốt nghiệp thì kết thúc công việc, thay bằng lái xe Thành Chi của Dĩnh Hạ.
Bối cảnh của Thành Chi sạch sẽ, thân thủ lưu loát năng động, chuyện nấu nướng nội trợ cũng không làm khó được hắn, cho nên Dĩnh Lạc chỉ định hắn hỗ trợ Dĩnh Hạ giải quyết những chuyện này nọ trong cuộc sống thường ngày, đảm nhiệm vị trí vệ sĩ, chứ không kẻ thù của Dĩnh Lạc không hề ít, sợ có người cố ý bắt con ép mình phải ra mặt, cẩn thận cũng phải thôi.
Để tránh bị chú ý, Thành Chi âm thầm bảo vệ Dĩnh Hạ không để lại dấu vết, chỉ đi theo xa xa khi cậu đi học, giống như là một cái bóng, cho nên Dĩnh Hạ cũng coi như tự do tự tại, biết cha cũng là vì lo lắng cho cậu.
Dĩnh Hạ sau khi tốt nghiệp, từng vì việc lựa trường đại học mà chết không ít tế bào thần kinh, sau lại lựa chọn một trường đại học ở vùng rất xa, để tránh cảnh sát lâu lâu làm phiền, hơn nữa tiếp nhận đề nghị của Thành Chi, mua một căn nhà gần kí túc xá.
Nhà cũng chọn ở khu an ninh, Thành Chi còn tìm khu có bảo vệ 24/24, là khu không phải muốn vô thì vô muốn ra thì ra, hàng xóm xung quanh cũng điều tra kĩ càng, mới có thể đảm bảo cho cuộc sống của hai người không bị quấy rầy.
Trong hoàn cảnh mới, Dĩnh Hạ đi học, hết giờ học thì tham dự đoàn hội, về nhà lên mạng chơi game, cuộc sống đại học đơn giản phóng khoáng, kết giao được nhiều bạn mới, cũng mở rộng được tầm nhìn, học được những chuyện trước giờ không hề biết đến.
Nhưng vẫn cô độc như trước.
Rõ ràng rất lâu trước kia đây chính chính là cuộc sống trong mơ của cậu.
Vì lo lắng cho sự an toàn, Dĩnh Lạc hoàn toàn không có liên lạc, vài thông tin cũng thông qua Thành Chi mà truyền lại, làm cho cậu ngay cả ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng của cha cũng không thể được.
Cô độc khó tránh, bởi vì nhung nhớ một người đến khắc cốt ghi tâm.
Năm hai đại học, sau khi kết thúc hoạt động đoàn hội, đàn anh tên Quí Xuân học năm ba đưa cậu đến gặp giảng viên. Hai người biết nhau khi hoạt động trong hội, Quí Xuân chiếu cố cậu rất nhiều, tất nhiên, có mang theo một ít tư tâm.
Quí Xuân rất có tiếng ở trong trường, ở trong trường cũng có thể so sánh ngang bằng với các thần tượng trẻ tuổi, cũng là một công tử đào hoa, nam nữ ăn ráo, nhưng bởi vì hắn ra tay rộng rãi, xử lí các mối quan hệ đều theo kiểu hợp thì quen không hợp chia tay, trước mắt mà nói, cũng không có nghe ai sau khi chia tay thì tìm đến hắn làm loạn.
Dĩnh Hạ khi vào năm nhất tham gia hoạt động đoàn hội đã bị hắn chú ý, lời ăn tiếng nói nhu hòa dung mạo thanh nhã, trời sinh ra đã khiến cho người khác yêu thương, nhưng lại rất cảnh giác đối với người khác, hắn chỉ có thể tiếp cận từng bước, từng bước xâm nhập vào sự cảnh giác kia, chờ đến khi công phá hoàn toàn các tầng phòng ngự xung quanh trái tim ấy, đạt được sự tin tưởng sẽ một phát nuốt chửng, về phần có thể hẹn hò được bao lâu, còn phải xem tính nhẫn nại của hắn như thế nào.
Chạy đến cổng trường, Quí Xuân nhìn trời đã hơi tối, hỏi: “Dĩnh Hạ, ăn cơm chung không?"
Dĩnh Hạ bẽn lẽn lắc đầu, vừa rồi cậu có điện thoại, nói xong việc ở đoàn hội xong thì về sớm một chút, chắc là có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.
“Em à, đã lâu không có ăn cơm chung với em rồi." Quí Xuân làm bộ ai oán.
Dĩnh Hạ đỏ mặt, trong lòng có chút áy náy, đàn anh này từ khi cậu tham gia hoạt động đoàn hội đã rất chiếu cố cậu, làm cái gì cũng lôi kéo cậu theo, cũng nhờ có anh ta, Dĩnh Hạ nhát gan mới có thể nhanh chóng hòa nhập vào môi trường đại học, cũng không có bị bạn học khác bắt nạt.
Quí Xuân nhìn khuôn mặt ửng đỏ của DĨnh Hạ, trái tim đập bùm bùm, cực phẩm như vậy nếu không cẩn thận một chút, sẽ bị kẻ khác nhanh tay lẹ chân cướp mất. Theo hắn biết, đã sớm có vài tên bạn bè rất cảm thấy hứng thú với bé thỏ Dĩnh Hạ này, là hắn bắn tin nói muốn ra tay, mới khiến cho bọn họ dừng lại, nếu không, Dĩnh Hạ sớm đã trở thành đồ trong túi kẻ khác.
Quàng tay lên vai Dĩnh Hạ như chẳng có chuyện gì, liền hỏi thêm: “Tối mai mấy người bên đoàn hội tụ tập, em cũng đến chứ?"
Dĩnh Hạ vẫn đỏ mặt lắc đầu, cậu không có thói quen cùng người lạ thân cận đụng chạm da thịt, da gà liền đồng loạt kéo ra, nghiêng vai tránh đi cái khoác vai kia, lùi vài bước xấu hổ nói: “Em, em có việc… Đi trước…"
Bé thỏ đụng trúng động vật ăn thịt thì sẽ chạy trốn vào trong hang ẩn núp vốn là chuyện tất nhiên, Dĩnh Hạ mặc dù không biết Quí Xuân thèm thuồng mình, nhưng theo bản năng mà cảm nhận thấy sự nguy hiểm, cho nên muốn chạy về nhà.
Quí Xuân cũng không thất vọng, con mồi càng ra sức chạy trốn càng khó bắt thì mới càng có thể kích thích niềm vui săn đuổi của hắn.
Hắn xoay người đi về hướng một con đường khác, rồi đột nhiên da đầu tê dại, giống như là có người theo dõi hắn, cảm giác thật không thoải mái chút nào, quay đầu lại tìm thử, con đường trước cổng trường vẫn ngựa xe qua lại như bình thường, sinh viên tụm năm tụm ba đi lại, không có bất kì điểm quái dị nào.
Hẳn là ảo giác, Quí Xuân cười cười, tiếp tục đi, trên đường tiện tay gọi hai nữ sinh mới quen cùng đến căn tin ăn cơm.
Đối diện cổng trường, dưới tàng cây bồ đề có một chiếc xe đang đậu, chiếc xe nhạt màu đã ngừng có đến hơn nửa tiếng, ba người đàn ông trưởng thành ngồi trong xe, người đàn ông ngồi ở băng ghế sau âm trầm nhìn xuyên qua cửa kính sậm màu thu vào trong mắt hết một màn lúc nãy, kính râm che đi ánh mắt uẩn nộ của hắn, nhưng không không được sự giận dữ trên mi.
“Thành Chi nói đứa kia… Quí Xuân?" Người đàn ông đeo kính râm lạnh lùng hỏi: “Điều tra chưa?"
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ trả lời: “Sinh viên bình thường thôi, nhưng tướng mạo cũng được, quan hệ nam nữ hơi rối loạn một chút."
Người đàn ông đeo kính râm sờ sờ cằm, động tác sờ cằm kia càng cường điệu thêm cảm giác xâm lược đến từ hắn.
“Về sớm một chút quả là đúng." Hắn nói.
“Vâng ạ." Người đàn ông ngồi ở ghế phụ âm thầm đem tướng mạo Quí Xuân ghi nhớ, nói không chừng một ngày nào đó người đàn ông ngồi ở băng sau sẽ phân phó gã chém người.
Dĩnh Hạ ở không xa trường lắm, đi chừng năm phút đồng hồ là đến, sau khi chào bảo vệ thì đi vào sau, hai bên đường là khuôn viên ngập tràn cây xanh cùng những căn biệt thự ba tầng. Bãi đậu xe được đặt dưới tầng hầm, nghe tài xế nói, để đó mới có thể đảm bảo chất lượng tốt nhất.
Villa ba tầng, cậu cùng Thành Chi hai người ở thì có hơi lớn, nhưng Thành Chi lại ám chỉ đây là Dĩnh Lạc chọn, cho nên Dĩnh Hạ cũng không nói gì, cậu biết cha đã qýyết định cái gì thì sẽ không có khả năng thay đổi.
Cậu vừa bước chân trước vào thì Thành Chi liền lập tức đi vào bếp chuẩn bị cơm. Dĩnh Hạ sau khi tắm rửa xong, cơm cũng đã được dọn lên bàn, cậu cùng Thành Chi vừa ăn cơm vừa xem TV, trò chuyện với nhau câu được câu mất.
“Muốn tôi về sớm một chút… Có việc gì à?" Dĩnh Hạ hỏi.
“Không có việc gì."
“Không có việc gì, sao lại muốn tôi về sớm một chút?"
“Thiếu gia, cậu đừng tiếp cận Quí Xuân gần quá, rất nguy hiểm."
“Anh ta không phải là người của cảnh sát." Dĩnh Hạ nói: “Không có nguy hiểm."
“Là Quí Xuân gặp nguy hiểm." Thành Chi đáp.
“Cái gì?" Dĩnh Hạ tưởng mình nghe lầm.
Thành Chi không nói thêm gì nữa, đánh trống lãng chuyển đề tài. Tối nay vẫn giống như hai năm qua, không có gì thay đổi lớn, Dĩnh Hạ cơm nước xong liền lên phòng của mình ở tầng hai đọc sách rồi online, đến lúc mệt thì đi ngủ.
Nửa đêm cánh cửa phòng ngủ vang lên tiếng động kì quái, như là có người muốn mở cửa xâm nhập vào, Dĩnh Hạ vừa mới ngủ mơ màn liền giật mình tỉnh dậy, mới đầu còn tưởng là ngủ mơ, yên lặng nghe một hồi, tiếng động đó vẫn tiếp tục vang lên, trong lòng cậu nghi ngờ, ăn trộm?
Làm sao có thể được? Ở đây an ninh nghiêm ngặt, tính cảnh giác của Thành Chi cũng rất cao, không có khả năng ăn trộm có thể vào được. Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ là kẻ xấu muốn đánh lén Thành Chi? Cậu hốt hoảng, trong lúc nhất thời không biết phải đối phó thế nào, bất quá, cậu dù sao cũng đã mười chín tuổi rồi, sẽ không ngu ngốc ngồi chờ chết, nhẹ nhàng xuống giường cầm lấy cái ghế trốn ra sau cánh cửa, đợi cho đối phương phá cửa đi vào thì đập ngay một phát.
Cạch một tiếng cánh cửa mở ra, ánh đèn bên ngoài hắt vào, kẻ xâm nhập đứng ngược sáng trông rất dữ tợn,
trái tim Dĩnh Hạ thiếu điều muốn vọt trên trên cổ họng, tay cầm lấy ghế cũng run rẩy đổ mồ hôi, sau khi chắc chắn kẻ kia không phải là Thành Chi, cậu dùng sức nâng ghế đập xuống đầu hắn.
Loảng xoảng một tiếng, cái ghế bị ghệt lấy hất bay, kẻ xâm nhập túm lấy cổ áo Dĩnh Hạ, một đôi mắt phẫn nộ quắt lên trong bóng đêm.
“Thằng bé hư hỏng này, đã dặn là không được khóa cửa!"
Giọng nói cùng giọng điệu bá đạo vô cùng quen thuộc, kinh ngạc ngập trời làm cho Dĩnh Hạ cũng quên run rẩy. Nằm mơ? Không phải mơ? Là mơ, hẳn là nằm mơ rồi, nhưng mà, sao chân thật đến như vậy…
Dĩnh Hạ chớp chớp mắt, muốn nhìn cho rõ hơn một chút.
“Cha già muốn vào trong phòng con mình mà cũng bị khóa, kì cục!" Nổi giận đùng đùng thả áo ra, chuyển thành một cái ôm siết, siết đến mức người bị ôm cảm thấy đau đớn.
Mặc dù đau đớn, nhưng lại là sự thật, khuôn ngực này cùng hơi thở này, không, nhất định là mơ rồi, tình cảnh như thế này cậu đã mơ qua không biết mấy chục lần, mặc dù giấc mơ lần này lại mang đến cảm giác rất chân thật.
“Đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả gọi cũng không cần gọi?"
“Cha?"
Ánh mắt hung hăng cũng nhu hòa xuống.
“Tiểu Hạ bảo bối, gọi lại đi."
“… Cha…"
“Một lần nữa."
“Cha…"
“Ngoan, gọi nhiều một chút, cha nhớ con muốn chết."
“Cha, cha, cha…"
“Thiếu gia, thiếu gia, dậy dậy!" Thành Chi thấy Dĩnh Hạ còn chưa có ngủ dậy, tiết một ở trường bắt đầu rồi, vội vàng gõ cửa gọi.
“Chờ một chút, tôi, tôi lập tức ra ngay."
Dĩnh Hạ bối rối trả lời, nhìn qua quần mình một chút, đỏ mặt đến mang tai, tối hôm qua nằm mơ thấy cha trở về, cùng cậu triền miên quấn quít, kết quả là mộng tinh rồi.
Tuy nói đàn ông mộng tinh là chuyện bình thường, bất quá Dĩnh Hạ mỗi lần đều là bởi vì nằm mơ thấy cùng cha thân thiết mới phát sinh chuyện này, giấc mơ quá sức chân thật chung qui làm cho cậu quẫn bách vô cùng, chỉ có thể thừa lúc tắm rửa mà bình tĩnh lại, điều chỉnh tâm tình của mình cho thật tốt.
Ra khỏi phòng tắm thì tâm tình cũng đã được lấy lại rồi, nhìn đồng hồ thấy cũng đã sắp trễ, tiện tay cầm lấy một lát bánh mì nướng mới ra lò rồi chạy ra ngoài, bổi sáng này nếu đi học trễ, giáo viên sẽ trừ điểm.
Thành Chi nhanh chóng tắt máy pha cà phê cũng theo đi ra ngoài, nhìn thấy thiếu gia thật sự đi vào trong lớp học mới yên tâm trở về.
Đi học, hết giờ, cùng bạn bè thảo luận đề tài giáo viên đưa cho, phân phối bài tập xong xuôi, đến trưa về nhà ăn cơm, ngủ một chút, ba giờ chiều đi nghe giáo viên thỉnh giảng nói chuyện, năm giờ thì đến văn phòng đoàn, lại nhận được tin nhắn của Thành Chi, nói hôm nay có việc, trễ một chút mới đến đón được, nói cậu ở lại trường học trễ một chút.
Dĩnh Hạ ở cùng với Thành Chi cũng đã được hai năm, cũng có cảm tình, biết công việc của Thành Chi chính là bảo vệ cậu, nếu có chuyện gì, Thành Chi sẽ còn bị thê thảm hơn, khẳng định sẽ bị cha trong cơn điên mà chém một ngón tay rồi tống đến nơi khỉ ho cò gáy, kết quả sẽ thê thảm vô cùng, đây không phải là chuyện cậu thấy có thể đùa vui.
Cho nên, sắp xếp của Thành Chi cậu liền tận lực phối hợp, gọi điện thoại lại hỏi: “Khoảng chừng mấy giờ?"
“Bảy giờ." Tiếng nói của Thành Chi hôm nay để lộ ra chút hưng phấn: “Thiếu gia, bây giờ tôi sẽ chạy xe đến đón cậu, chiếc Audi màu bạc."
“Ui, lại đổi xe?"
“Ực… Xe bị hư, tôi đưa đi bảo hành, bên sửa xe cho mượn một chiếc khác dùng tạm."
Dĩnh Hạ à một tiếng, đoán đây là lí do Thành Chi không có cách nào đến trường đón cậu đúng giờ.
Cho nên hôm nay DĨnh Hạ ở lại văn phòng đoàn đợi lâu hơn bình thường, phần lớn bạn học cũng đã đi về, chỉ còn lại cậu cùng Quí Xuân thu dọn đồ đạc.
“Gần bảy giờ rồi, rất ít khi thấy em còn ở đây." Quí Xuân cười trêu ghẹo nói, hắn thật ra cũng đã sớm muốn đi về, bất quá thấy Dĩnh Hạ tự nhiên ở lại, nên hắn tiện thể cũng đợi luôn.
“Dạ, em đang chờ một người."
“Có bạn gái rồi?" Cảm giác nguy cơ của Quí Xuân thình lình phình lên.
“Em, em không có bạn gái."
“Không có bạn gái, vậy đó…" Nhìn quanh bốn phía cũng không có bao nhiêu người, Quí Xuân lớn mật hỏi: “Không lẽ có bạn trai?"
Mặt Dĩnh Hạ đỏ rực lên: “Em, em, em, em…"
Có, hơn nữa lại còn là cha mình, đáp án này rất kinh khủng, Dĩnh Hạ làm kiểu gì cũng không có khả năng nói ra.
Quí Xuân thấy Dĩnh Hạ ấp úng, hắn hiểu rất rõ tính cách của đối phương, đỏ mặt như vậy chắc chắn là có quỉ, chẳng lẽ đứa bé này thừa dịp mình không chú ý, len lén ra ngoài ăn vụng?
Nghĩ đến đây liền nổi điên, đàn em đáng yêu như vậy nếu như bị kẻ khác cướp mất, chẳng những đáng tiếc mà mặt mũi mình cũng mất hết, bị một đám heo chó kia cười cho thúi đầu.
Không thể duy trì phong độ hết lần này đến lần khác như vậy nữa, phải xuống tay ngay lập tức.
Thấy trong văn phòng đoàn cũng còn lại vài người, Quí Xuân vì vậy cố ý nói: “Em đem đồ vào trong kho ở phía sau với anh đi."
Dĩnh Hạ nhìn đồng hồ một chút, bảy giờ rồi, để cho Thành Chi đợi một lát chắc là không sao, vì vậy nghe theo.
Phía sau văn phòng đoàn có một nhà kho, tất cả đồ dùng của bên đoàn hội sau khi dùng xong đều cất ở đây, cùng mấy bức tượng, Quí Xuân tính toán lúc này bên trong không có ai, cho nên lôi Dĩnh Hạ vào.
Dĩnh Hạ đi vào trong nhà kho, sau đó thì nghe thấy Quí Xuân đóng cửa nhà kho lại.
“Anh à, ở đây nóng lắm, hay là mở cửa ra…"
Quí Xuân không mở cửa, đi đến bên cạnh Dĩnh Hạ, vóc dáng của hắn cao hơn Dĩnh Hạ mười mấy cm, vẻ mặt quan sát người khác rất khác thường.
Dĩnh Hạ phát hiện Quí Xuân bất đồng so với bình thường, làm cho người ta nổi hết da gà da vịt, không nhịn được mà thụt lùi mấy bước.
Cậu thụt lùi một bước, Quí Xuân liền lấn lên một bước, Dĩnh Hạ lui mấy bước thì lưng đã đụng trúng cái tủ đựng đồ trong kho, lui không thể lui, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ trấn định.
“Anh à?" Mỉm cười ngẩng đầu, tận lực khống chế không cho khóe môi run rẩy: “Làm gì vậy?"
Quí Xuân cũng cười cười, lắc đầu, hai tay chống lên tủ, bao vây Dĩnh Hạ lại: “Em à, em hẳn là phải biết anh rất thích em chứ?"
Dĩnh Hạ hết hồn, trong mắt cậu Quí Xuân người nào cũng thân thiết, mặc dù chiếu cố mình có chút đặc biệt, cậu vẫn tưởng rằng Quí Xuân xem cậu là bạn thân.
Mồ hôi chảy ròng ròng, đầu óc Dĩnh Hạ quay cuồng, cẩn thận nói: “Em cũng thích anh mà… Anh là một người bạn tốt, rất tốt…"
“Anh nói thích không phải kiểu như vậy…" Quí Xuân thấp giọng cười: “Chính là thích của những người yêu nhau, em à, em hẳn là đã từng hẹn hò với đàn ông?"
“Em, cái này…" Bé thỏ không quen nói dối, như thế nào cũng không cho Quí Xuân được câu trả lời phủ định.
“Anh thích em lâu rồi, tin chắc em cũng không chán ghét anh. Chúng ta trước hẹn hò đi, nếu như hai người thật sự không hợp, thì lúc đó nói chuyện chia tay cũng không muộn…" Quí Xuân ra sức thuyết phục cậu: “Có được không?"
Trong mắt hắn, để có thể ngon lành ăn tươi nuốt sống Dĩnh Hạ, chỉ cần bản thân bày ra thái độ chân thành, đối phương nhất định sẽ chấp nhận hẹn hò.
Ngoài dự tính của hắn chính là, Dĩnh Hạ hóa ra lại lắc đầu đầy kiên định.
“Cái này, xin lỗi… Anh à, e…" Lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Em là của người khác… Người đó nói: Toàn thân trên dưới của em, ngay cả một sợi tóc một mẩu móng tay, đều là của người đó."
Quí Xuân cau mày, ở đâu ra mấy lời như trong tiểu thuyết ngôn tình vậy? Hắn đã ở thế trèo lên lưng cọp khó leo xuống. Lại nhìn thấy bộ dáng đỏ hồng ngọt ngọt ngào ngào của Dĩnh Hạ, đáng yêu đến làm cho người ta không nỡ buông tay, hắn tuyệt không thể bỏ qua.
“Từ khi anh biết em đến bây giờ, người mà em nói sao chưa hề xuất hiện lấy một lần? Tên đó căn bản là một kẻ đào hoa, bỏ quên em rồi. Em à, tin tưởng anh, anh sẽ toàn tâm toàn ý hẹn họ với em, không để cho em phải một mình…"
“Người đó tạm thời không thể trở về thôi…"
“Những kẻ lừa tình đều dùng lí do này cả." Quí Xuân nói khinh thường.
Dĩnh Hạ không muốn giải thích, bởi vì biết sự khó xử của cha. Cậu nghĩ trong bụng lúc này Thành Chi đợi ở ngoài hẳn là đã bắt đầu bồn chồn rồi, để không tốt có khi còn tự động đến văn phòng đoàn tìm mình, vội vàng muốn đẩy Quí Xuân ra, nhưng làm kiểu gì cũng không đẩu Quí Xuân ra được.
“Em à, thử thử đi, đừng cự tuyệt."
Túm lại hai vai Dĩnh Hạ, Quí Xuân biết chỉ có kề cận da thịt rồi, cho dù có thẹn thùng cỡ nào cũng rất dễ dàng thay đổi ý kiến, hắn thậm chí còn đoán, Dĩnh Hạ có thể chỉ là do bẽn lẽn, trên thực tế, căn bản không có người thứ ba kia.
“Không được, thật sự không…"
Dĩnh Hạ dùng sức đẩy tay đối phương ra, vùng vẫy người muốn bỏ chạy, Quí Xuân lợi dụng khe hở, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi của bé thỏ, Dĩnh Hạ né đi, Quí Xuân bất chấp tất cả, dùng cả người đè xuống, hay tay đổi thành giữ chặt khuôn mặt kia, mạnh mẽ ép Dĩnh Hạ ngẩng mặt lên.
“Anh thật sự rất thích em…"
Nói xong thì hôn xuống, Dĩnh Hạ mắt thấy tránh cũng không thể tránh được, dùng sức nhắm chặt mắt quay đầu đi, phí công muốn tạo khoảng cách giữa khuôn mặt cả hai, bây giờ cậu hối hận muốn khóc, sớm biết vậy liền nghe theo thời gian hẹn với Thành Chi mà đi ngay, cũng không phải gặp trúng chuyện nan kham thế này.
Cậu thật hi vọng bản thân có đủ sức mạnh để có thể ngăn cản đối phương, giống như cha không cần dây dưa chút nào mà bẻ tay đối phương —
Thật hi vọng cha có bên cạnh…
Tiếng động rung trời từ phía cửa vang lên, cửa bị mở ra, không, nói cho chính xác, chính là bị đá văng.
“Thiếu gia." Thành chi gọi.
Quí Xuân lại càng hoảng sợ, vội vàng thả Dĩnh Hạ ra.
Thành Chi đang muốn chạy qua, phía sau đã có người nói: “Chờ một chút, để đây."
Dĩnh Hạ nghe thấy giọng nói kia, thoáng cái liền giật mình, có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, khoảng cách từ lần nghe lúc trước cho đến bây giờ, giống như đã mấy thế kỉ.
Quay đầu nhìn, bóng dáng cao lớn của hai người đàn ông vượt qua Thành Chi, đều mặc âu phục, giống như là nhân vật lãnh đạo cao cấp, nhưng khi tháo kính râm ra, lộ ra ánh mắt nguy hiểm độc địa, động tác khẽ vuốt cằm càng làm cho tướng mạo của hắn thêm nguy hiểm dọa người, giống như sói hoang rình rập con mồi người đi sau mặc dù không sắc bén như người đi trước, nhưng vóc dáng cường tráng uy vũ, mang theo mùi giang hồ nồng nặc.
“Cha?!" Dĩnh Hạ kêu lên.
Dĩnh Lạc quay lại trừng mắt liếc con một cái, đem con hù dọa đến mức phải thụt lùi ra sau, ầm một tiếng, một lần nữa đập người lên cánh cửa tủ.
Dĩnh Lạc quăng kính râm ra sau, được A Hào tiện tay chụp lại, hắn đi thẳng về hướng Quí Xuân, nắm tay siết chặt lại trong im lặng.
Quý Xuân không ngờ đến cha Dĩnh Hạ sẽ đến, gấp đến độ mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng, lắp bắp muốn giải thích: “Bác bác bác bác trai, cái này cái này cái này, hiểu lầm…"
Nắm đấm của Dĩnh Lạc vung lên, khuôn mặt trong nháy mắt biến thành ác quỉ —
“Đừng mà!" Dĩnh Hạ gọi, chịu đựng cơn đau đớn sau lưng hướng về phía cha, ôm lấy nắm tay cứng như đá kia.
Cậu đã từng nhìn thấy cha đáng sơ như ác quỉ giống vậy, hai năm trước trong phòng y tế ở trường trung học, biết rằng nếu không ngăn cản, Quí Xuân sẽ có kết quả vô cùng thê thảm, mà Quí Xuân bình thường đối với cậu thật sự rất tốt, nếu mà bị bẻ tay bẻ chân, thật không đành lòng.
Dĩnh Lạc dừng bước, nhưng lại đột nhiên giận dữ: “Có người khi dễ con, con bảo cha phải bỏ qua cho nó?"
“Cha, anh ta chỉ nhất thời, nhất thời…" Dưới sự hoảng hốt, Dĩnh Hạ cũng không tìm được câu từ thích hợp để thay Quí Xuân chạy tội, cấp bách muốn khóc òa.
Dĩnh Lạc đã rất lâu không được gần con, vừa gặp lại thì lại trong tình huống như thế này, nắm đấm siết lại kêu lốp rốp, hận không thể đem tất cả mọi thứ ở đây phá sạch để tiết hận, nhưng mà bộ dáng nước mắt lưng tròng của con lại làm tình cảm của hắn bị lên cơn kích động, khiến cho hắn chỉ có thể tức giận đến nghiến răng kèn kẹt.
Dĩnh Hạ rất sợ khi cha như vậy, lại cố gắng cầm lấy nắm tay nổi đầy gân xanh, dùng hết sức cầu xin nhằn ngăn cản cha đừng động thủ trong cơn thịnh nộ.
“Cha, đừng…"
Rốt cuộc, nắm tay cũng thả ra, vẻ mặt của ác quỉ dần dần dịu xuống.
“Cha không đánh nó." Dĩnh Lạc nói: “Nhưng mà phải trừng phạt con, bởi vì con đã không tự bảo vệ tốt bản thân mình, để cho kẻ khác nhân cơ hội đó mà chớp thời cơ."
“A, con?"
Dĩnh Hạ nghĩ như thế nào cũng không ra, cậu là người bị hại, tại sao đến cuối cùng người bị phạt lại là mình?
Dĩnh Lạc ôm lấy con kéo mạnh ra ngoài, khi đi ngang qua thủ hạ trung tâm dừng lại một chút.
“A Hào, ngày hôm qua cậu nói, tướng mạo của tiểu tử này cũng không xấu." Cằm hất về phía Quí Xuân rồi ngẩng lên: “Thưởng cho cậu."
A Hào sửng sốt: “Đại ca, em chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi."
Dĩnh Lạc hừ một tiếng, kéo con đi nhanh ra ngoài, Thành Chi có chút hả hê nhìn lại rồi nhún nhún vai, đuổi theo sau, để lại A Hào cùng Quí Xuân trong nhà kho.
Dĩnh Hạ bị cha túm ra khỏi văn phòng đoàn, làm cho rất nhiều người chú ý đến, khiến cậu rất xấu hổ, sợ hãi nói: “Cha, đừng nóng giận, thả con ra trước đi…"
Dĩnh Lạc cho dù có kiêu ngạo như thế nào, ở trong khuôn viên trường đại học vẫn thu thái độ lại một chút, sau khi thả con ra, để cho con đi sát bên cạnh, chiếc xe Audi màu bạc đậu ở ngoài cổng trường, Thần Dịch làm tài xế bị Dĩnh Lạc gọi xuống đi trước với Thành Chi, hắn muốn đưa con đi hóng gió.
Hóng gió? Dĩnh Hạ thật sự không đoán ra được suy nghĩ của cha, bất quá, có thể bên nhau một lần nữa là đã quá tốt rồi.
Giống như chim cùng dây leo đều quẩn quanh bên thân tùng bách, vĩnh viễn phụ thuộc vào nhau không thể rời xa, thật sự rất tốt.
Cậu tuy là con của Dĩnh Lạc, nhưng hai người sống cùng nhau chỉ mới mấy tháng, những lời nói ra có thể tin được, cảnh sát sau đó lại âm thầm phái người theo dõi cậu thêm mấy tháng, thấy cậu thuê nhà ở gần trường học để ở, mỗi ngày lặng lẽ đi học rồi về, tất cả những sinh hoạt phí đều thanh toán qua tài khoản ngân hàng, không có điểm nào khả nghi, cũng không kêu lên lấy lời khai nữa.
Bất quá, lâu lâu cũng sẽ có người tìm đến cậu tâm sự, rào trước đón sau nói cậu nếu như có liên lạc được với cha, vậy thì hãy khuyên cha đầu thú ngay lập tức, cảnh sát sẽ giảm án… Loanh quanh lẩn quẩn.
Mọi người có tâm tư, Dĩnh Hạ tất nhiên biết những việc làm của cha đều là hành động phi pháp, nhưng mà, cậu không bao giờ hi vọng cha bị bỏ tù, chết cũng không muốn.
Về phần tài khoản ngân hàng của Dĩnh Hạ, đó là tài khoản Dĩnh Lạc mở cho con khi vừa ở quê lên, sau khi Dĩnh Lạc xảy ra chuyện, tiền từ ngân hàng bên Thụy Sĩ chạy lòng vòng vài vòng rồi mới được chuyển đến, số lượng không nhiều, miễn cho bị nghi rửa tiền, nhưng cũng vừa đủ để cho một học sinh trung học trải qua cuộc sống vô ưu vô lo.
Dì Cố làm quản gia ở nhà Dĩnh Lạc đã nhiều năm, cũng bị cảnh sát theo dõi sát sao, bất quá bà chỉ phụ trách việc nhà, từ trong miệng bà cũng không moi ra được chuyện cơ mật nào. Bà chăm sóc Dĩnh Hạ đến khi tốt nghiệp thì kết thúc công việc, thay bằng lái xe Thành Chi của Dĩnh Hạ.
Bối cảnh của Thành Chi sạch sẽ, thân thủ lưu loát năng động, chuyện nấu nướng nội trợ cũng không làm khó được hắn, cho nên Dĩnh Lạc chỉ định hắn hỗ trợ Dĩnh Hạ giải quyết những chuyện này nọ trong cuộc sống thường ngày, đảm nhiệm vị trí vệ sĩ, chứ không kẻ thù của Dĩnh Lạc không hề ít, sợ có người cố ý bắt con ép mình phải ra mặt, cẩn thận cũng phải thôi.
Để tránh bị chú ý, Thành Chi âm thầm bảo vệ Dĩnh Hạ không để lại dấu vết, chỉ đi theo xa xa khi cậu đi học, giống như là một cái bóng, cho nên Dĩnh Hạ cũng coi như tự do tự tại, biết cha cũng là vì lo lắng cho cậu.
Dĩnh Hạ sau khi tốt nghiệp, từng vì việc lựa trường đại học mà chết không ít tế bào thần kinh, sau lại lựa chọn một trường đại học ở vùng rất xa, để tránh cảnh sát lâu lâu làm phiền, hơn nữa tiếp nhận đề nghị của Thành Chi, mua một căn nhà gần kí túc xá.
Nhà cũng chọn ở khu an ninh, Thành Chi còn tìm khu có bảo vệ 24/24, là khu không phải muốn vô thì vô muốn ra thì ra, hàng xóm xung quanh cũng điều tra kĩ càng, mới có thể đảm bảo cho cuộc sống của hai người không bị quấy rầy.
Trong hoàn cảnh mới, Dĩnh Hạ đi học, hết giờ học thì tham dự đoàn hội, về nhà lên mạng chơi game, cuộc sống đại học đơn giản phóng khoáng, kết giao được nhiều bạn mới, cũng mở rộng được tầm nhìn, học được những chuyện trước giờ không hề biết đến.
Nhưng vẫn cô độc như trước.
Rõ ràng rất lâu trước kia đây chính chính là cuộc sống trong mơ của cậu.
Vì lo lắng cho sự an toàn, Dĩnh Lạc hoàn toàn không có liên lạc, vài thông tin cũng thông qua Thành Chi mà truyền lại, làm cho cậu ngay cả ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng của cha cũng không thể được.
Cô độc khó tránh, bởi vì nhung nhớ một người đến khắc cốt ghi tâm.
Năm hai đại học, sau khi kết thúc hoạt động đoàn hội, đàn anh tên Quí Xuân học năm ba đưa cậu đến gặp giảng viên. Hai người biết nhau khi hoạt động trong hội, Quí Xuân chiếu cố cậu rất nhiều, tất nhiên, có mang theo một ít tư tâm.
Quí Xuân rất có tiếng ở trong trường, ở trong trường cũng có thể so sánh ngang bằng với các thần tượng trẻ tuổi, cũng là một công tử đào hoa, nam nữ ăn ráo, nhưng bởi vì hắn ra tay rộng rãi, xử lí các mối quan hệ đều theo kiểu hợp thì quen không hợp chia tay, trước mắt mà nói, cũng không có nghe ai sau khi chia tay thì tìm đến hắn làm loạn.
Dĩnh Hạ khi vào năm nhất tham gia hoạt động đoàn hội đã bị hắn chú ý, lời ăn tiếng nói nhu hòa dung mạo thanh nhã, trời sinh ra đã khiến cho người khác yêu thương, nhưng lại rất cảnh giác đối với người khác, hắn chỉ có thể tiếp cận từng bước, từng bước xâm nhập vào sự cảnh giác kia, chờ đến khi công phá hoàn toàn các tầng phòng ngự xung quanh trái tim ấy, đạt được sự tin tưởng sẽ một phát nuốt chửng, về phần có thể hẹn hò được bao lâu, còn phải xem tính nhẫn nại của hắn như thế nào.
Chạy đến cổng trường, Quí Xuân nhìn trời đã hơi tối, hỏi: “Dĩnh Hạ, ăn cơm chung không?"
Dĩnh Hạ bẽn lẽn lắc đầu, vừa rồi cậu có điện thoại, nói xong việc ở đoàn hội xong thì về sớm một chút, chắc là có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.
“Em à, đã lâu không có ăn cơm chung với em rồi." Quí Xuân làm bộ ai oán.
Dĩnh Hạ đỏ mặt, trong lòng có chút áy náy, đàn anh này từ khi cậu tham gia hoạt động đoàn hội đã rất chiếu cố cậu, làm cái gì cũng lôi kéo cậu theo, cũng nhờ có anh ta, Dĩnh Hạ nhát gan mới có thể nhanh chóng hòa nhập vào môi trường đại học, cũng không có bị bạn học khác bắt nạt.
Quí Xuân nhìn khuôn mặt ửng đỏ của DĨnh Hạ, trái tim đập bùm bùm, cực phẩm như vậy nếu không cẩn thận một chút, sẽ bị kẻ khác nhanh tay lẹ chân cướp mất. Theo hắn biết, đã sớm có vài tên bạn bè rất cảm thấy hứng thú với bé thỏ Dĩnh Hạ này, là hắn bắn tin nói muốn ra tay, mới khiến cho bọn họ dừng lại, nếu không, Dĩnh Hạ sớm đã trở thành đồ trong túi kẻ khác.
Quàng tay lên vai Dĩnh Hạ như chẳng có chuyện gì, liền hỏi thêm: “Tối mai mấy người bên đoàn hội tụ tập, em cũng đến chứ?"
Dĩnh Hạ vẫn đỏ mặt lắc đầu, cậu không có thói quen cùng người lạ thân cận đụng chạm da thịt, da gà liền đồng loạt kéo ra, nghiêng vai tránh đi cái khoác vai kia, lùi vài bước xấu hổ nói: “Em, em có việc… Đi trước…"
Bé thỏ đụng trúng động vật ăn thịt thì sẽ chạy trốn vào trong hang ẩn núp vốn là chuyện tất nhiên, Dĩnh Hạ mặc dù không biết Quí Xuân thèm thuồng mình, nhưng theo bản năng mà cảm nhận thấy sự nguy hiểm, cho nên muốn chạy về nhà.
Quí Xuân cũng không thất vọng, con mồi càng ra sức chạy trốn càng khó bắt thì mới càng có thể kích thích niềm vui săn đuổi của hắn.
Hắn xoay người đi về hướng một con đường khác, rồi đột nhiên da đầu tê dại, giống như là có người theo dõi hắn, cảm giác thật không thoải mái chút nào, quay đầu lại tìm thử, con đường trước cổng trường vẫn ngựa xe qua lại như bình thường, sinh viên tụm năm tụm ba đi lại, không có bất kì điểm quái dị nào.
Hẳn là ảo giác, Quí Xuân cười cười, tiếp tục đi, trên đường tiện tay gọi hai nữ sinh mới quen cùng đến căn tin ăn cơm.
Đối diện cổng trường, dưới tàng cây bồ đề có một chiếc xe đang đậu, chiếc xe nhạt màu đã ngừng có đến hơn nửa tiếng, ba người đàn ông trưởng thành ngồi trong xe, người đàn ông ngồi ở băng ghế sau âm trầm nhìn xuyên qua cửa kính sậm màu thu vào trong mắt hết một màn lúc nãy, kính râm che đi ánh mắt uẩn nộ của hắn, nhưng không không được sự giận dữ trên mi.
“Thành Chi nói đứa kia… Quí Xuân?" Người đàn ông đeo kính râm lạnh lùng hỏi: “Điều tra chưa?"
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ trả lời: “Sinh viên bình thường thôi, nhưng tướng mạo cũng được, quan hệ nam nữ hơi rối loạn một chút."
Người đàn ông đeo kính râm sờ sờ cằm, động tác sờ cằm kia càng cường điệu thêm cảm giác xâm lược đến từ hắn.
“Về sớm một chút quả là đúng." Hắn nói.
“Vâng ạ." Người đàn ông ngồi ở ghế phụ âm thầm đem tướng mạo Quí Xuân ghi nhớ, nói không chừng một ngày nào đó người đàn ông ngồi ở băng sau sẽ phân phó gã chém người.
Dĩnh Hạ ở không xa trường lắm, đi chừng năm phút đồng hồ là đến, sau khi chào bảo vệ thì đi vào sau, hai bên đường là khuôn viên ngập tràn cây xanh cùng những căn biệt thự ba tầng. Bãi đậu xe được đặt dưới tầng hầm, nghe tài xế nói, để đó mới có thể đảm bảo chất lượng tốt nhất.
Villa ba tầng, cậu cùng Thành Chi hai người ở thì có hơi lớn, nhưng Thành Chi lại ám chỉ đây là Dĩnh Lạc chọn, cho nên Dĩnh Hạ cũng không nói gì, cậu biết cha đã qýyết định cái gì thì sẽ không có khả năng thay đổi.
Cậu vừa bước chân trước vào thì Thành Chi liền lập tức đi vào bếp chuẩn bị cơm. Dĩnh Hạ sau khi tắm rửa xong, cơm cũng đã được dọn lên bàn, cậu cùng Thành Chi vừa ăn cơm vừa xem TV, trò chuyện với nhau câu được câu mất.
“Muốn tôi về sớm một chút… Có việc gì à?" Dĩnh Hạ hỏi.
“Không có việc gì."
“Không có việc gì, sao lại muốn tôi về sớm một chút?"
“Thiếu gia, cậu đừng tiếp cận Quí Xuân gần quá, rất nguy hiểm."
“Anh ta không phải là người của cảnh sát." Dĩnh Hạ nói: “Không có nguy hiểm."
“Là Quí Xuân gặp nguy hiểm." Thành Chi đáp.
“Cái gì?" Dĩnh Hạ tưởng mình nghe lầm.
Thành Chi không nói thêm gì nữa, đánh trống lãng chuyển đề tài. Tối nay vẫn giống như hai năm qua, không có gì thay đổi lớn, Dĩnh Hạ cơm nước xong liền lên phòng của mình ở tầng hai đọc sách rồi online, đến lúc mệt thì đi ngủ.
Nửa đêm cánh cửa phòng ngủ vang lên tiếng động kì quái, như là có người muốn mở cửa xâm nhập vào, Dĩnh Hạ vừa mới ngủ mơ màn liền giật mình tỉnh dậy, mới đầu còn tưởng là ngủ mơ, yên lặng nghe một hồi, tiếng động đó vẫn tiếp tục vang lên, trong lòng cậu nghi ngờ, ăn trộm?
Làm sao có thể được? Ở đây an ninh nghiêm ngặt, tính cảnh giác của Thành Chi cũng rất cao, không có khả năng ăn trộm có thể vào được. Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ là kẻ xấu muốn đánh lén Thành Chi? Cậu hốt hoảng, trong lúc nhất thời không biết phải đối phó thế nào, bất quá, cậu dù sao cũng đã mười chín tuổi rồi, sẽ không ngu ngốc ngồi chờ chết, nhẹ nhàng xuống giường cầm lấy cái ghế trốn ra sau cánh cửa, đợi cho đối phương phá cửa đi vào thì đập ngay một phát.
Cạch một tiếng cánh cửa mở ra, ánh đèn bên ngoài hắt vào, kẻ xâm nhập đứng ngược sáng trông rất dữ tợn,
trái tim Dĩnh Hạ thiếu điều muốn vọt trên trên cổ họng, tay cầm lấy ghế cũng run rẩy đổ mồ hôi, sau khi chắc chắn kẻ kia không phải là Thành Chi, cậu dùng sức nâng ghế đập xuống đầu hắn.
Loảng xoảng một tiếng, cái ghế bị ghệt lấy hất bay, kẻ xâm nhập túm lấy cổ áo Dĩnh Hạ, một đôi mắt phẫn nộ quắt lên trong bóng đêm.
“Thằng bé hư hỏng này, đã dặn là không được khóa cửa!"
Giọng nói cùng giọng điệu bá đạo vô cùng quen thuộc, kinh ngạc ngập trời làm cho Dĩnh Hạ cũng quên run rẩy. Nằm mơ? Không phải mơ? Là mơ, hẳn là nằm mơ rồi, nhưng mà, sao chân thật đến như vậy…
Dĩnh Hạ chớp chớp mắt, muốn nhìn cho rõ hơn một chút.
“Cha già muốn vào trong phòng con mình mà cũng bị khóa, kì cục!" Nổi giận đùng đùng thả áo ra, chuyển thành một cái ôm siết, siết đến mức người bị ôm cảm thấy đau đớn.
Mặc dù đau đớn, nhưng lại là sự thật, khuôn ngực này cùng hơi thở này, không, nhất định là mơ rồi, tình cảnh như thế này cậu đã mơ qua không biết mấy chục lần, mặc dù giấc mơ lần này lại mang đến cảm giác rất chân thật.
“Đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả gọi cũng không cần gọi?"
“Cha?"
Ánh mắt hung hăng cũng nhu hòa xuống.
“Tiểu Hạ bảo bối, gọi lại đi."
“… Cha…"
“Một lần nữa."
“Cha…"
“Ngoan, gọi nhiều một chút, cha nhớ con muốn chết."
“Cha, cha, cha…"
“Thiếu gia, thiếu gia, dậy dậy!" Thành Chi thấy Dĩnh Hạ còn chưa có ngủ dậy, tiết một ở trường bắt đầu rồi, vội vàng gõ cửa gọi.
“Chờ một chút, tôi, tôi lập tức ra ngay."
Dĩnh Hạ bối rối trả lời, nhìn qua quần mình một chút, đỏ mặt đến mang tai, tối hôm qua nằm mơ thấy cha trở về, cùng cậu triền miên quấn quít, kết quả là mộng tinh rồi.
Tuy nói đàn ông mộng tinh là chuyện bình thường, bất quá Dĩnh Hạ mỗi lần đều là bởi vì nằm mơ thấy cùng cha thân thiết mới phát sinh chuyện này, giấc mơ quá sức chân thật chung qui làm cho cậu quẫn bách vô cùng, chỉ có thể thừa lúc tắm rửa mà bình tĩnh lại, điều chỉnh tâm tình của mình cho thật tốt.
Ra khỏi phòng tắm thì tâm tình cũng đã được lấy lại rồi, nhìn đồng hồ thấy cũng đã sắp trễ, tiện tay cầm lấy một lát bánh mì nướng mới ra lò rồi chạy ra ngoài, bổi sáng này nếu đi học trễ, giáo viên sẽ trừ điểm.
Thành Chi nhanh chóng tắt máy pha cà phê cũng theo đi ra ngoài, nhìn thấy thiếu gia thật sự đi vào trong lớp học mới yên tâm trở về.
Đi học, hết giờ, cùng bạn bè thảo luận đề tài giáo viên đưa cho, phân phối bài tập xong xuôi, đến trưa về nhà ăn cơm, ngủ một chút, ba giờ chiều đi nghe giáo viên thỉnh giảng nói chuyện, năm giờ thì đến văn phòng đoàn, lại nhận được tin nhắn của Thành Chi, nói hôm nay có việc, trễ một chút mới đến đón được, nói cậu ở lại trường học trễ một chút.
Dĩnh Hạ ở cùng với Thành Chi cũng đã được hai năm, cũng có cảm tình, biết công việc của Thành Chi chính là bảo vệ cậu, nếu có chuyện gì, Thành Chi sẽ còn bị thê thảm hơn, khẳng định sẽ bị cha trong cơn điên mà chém một ngón tay rồi tống đến nơi khỉ ho cò gáy, kết quả sẽ thê thảm vô cùng, đây không phải là chuyện cậu thấy có thể đùa vui.
Cho nên, sắp xếp của Thành Chi cậu liền tận lực phối hợp, gọi điện thoại lại hỏi: “Khoảng chừng mấy giờ?"
“Bảy giờ." Tiếng nói của Thành Chi hôm nay để lộ ra chút hưng phấn: “Thiếu gia, bây giờ tôi sẽ chạy xe đến đón cậu, chiếc Audi màu bạc."
“Ui, lại đổi xe?"
“Ực… Xe bị hư, tôi đưa đi bảo hành, bên sửa xe cho mượn một chiếc khác dùng tạm."
Dĩnh Hạ à một tiếng, đoán đây là lí do Thành Chi không có cách nào đến trường đón cậu đúng giờ.
Cho nên hôm nay DĨnh Hạ ở lại văn phòng đoàn đợi lâu hơn bình thường, phần lớn bạn học cũng đã đi về, chỉ còn lại cậu cùng Quí Xuân thu dọn đồ đạc.
“Gần bảy giờ rồi, rất ít khi thấy em còn ở đây." Quí Xuân cười trêu ghẹo nói, hắn thật ra cũng đã sớm muốn đi về, bất quá thấy Dĩnh Hạ tự nhiên ở lại, nên hắn tiện thể cũng đợi luôn.
“Dạ, em đang chờ một người."
“Có bạn gái rồi?" Cảm giác nguy cơ của Quí Xuân thình lình phình lên.
“Em, em không có bạn gái."
“Không có bạn gái, vậy đó…" Nhìn quanh bốn phía cũng không có bao nhiêu người, Quí Xuân lớn mật hỏi: “Không lẽ có bạn trai?"
Mặt Dĩnh Hạ đỏ rực lên: “Em, em, em, em…"
Có, hơn nữa lại còn là cha mình, đáp án này rất kinh khủng, Dĩnh Hạ làm kiểu gì cũng không có khả năng nói ra.
Quí Xuân thấy Dĩnh Hạ ấp úng, hắn hiểu rất rõ tính cách của đối phương, đỏ mặt như vậy chắc chắn là có quỉ, chẳng lẽ đứa bé này thừa dịp mình không chú ý, len lén ra ngoài ăn vụng?
Nghĩ đến đây liền nổi điên, đàn em đáng yêu như vậy nếu như bị kẻ khác cướp mất, chẳng những đáng tiếc mà mặt mũi mình cũng mất hết, bị một đám heo chó kia cười cho thúi đầu.
Không thể duy trì phong độ hết lần này đến lần khác như vậy nữa, phải xuống tay ngay lập tức.
Thấy trong văn phòng đoàn cũng còn lại vài người, Quí Xuân vì vậy cố ý nói: “Em đem đồ vào trong kho ở phía sau với anh đi."
Dĩnh Hạ nhìn đồng hồ một chút, bảy giờ rồi, để cho Thành Chi đợi một lát chắc là không sao, vì vậy nghe theo.
Phía sau văn phòng đoàn có một nhà kho, tất cả đồ dùng của bên đoàn hội sau khi dùng xong đều cất ở đây, cùng mấy bức tượng, Quí Xuân tính toán lúc này bên trong không có ai, cho nên lôi Dĩnh Hạ vào.
Dĩnh Hạ đi vào trong nhà kho, sau đó thì nghe thấy Quí Xuân đóng cửa nhà kho lại.
“Anh à, ở đây nóng lắm, hay là mở cửa ra…"
Quí Xuân không mở cửa, đi đến bên cạnh Dĩnh Hạ, vóc dáng của hắn cao hơn Dĩnh Hạ mười mấy cm, vẻ mặt quan sát người khác rất khác thường.
Dĩnh Hạ phát hiện Quí Xuân bất đồng so với bình thường, làm cho người ta nổi hết da gà da vịt, không nhịn được mà thụt lùi mấy bước.
Cậu thụt lùi một bước, Quí Xuân liền lấn lên một bước, Dĩnh Hạ lui mấy bước thì lưng đã đụng trúng cái tủ đựng đồ trong kho, lui không thể lui, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ trấn định.
“Anh à?" Mỉm cười ngẩng đầu, tận lực khống chế không cho khóe môi run rẩy: “Làm gì vậy?"
Quí Xuân cũng cười cười, lắc đầu, hai tay chống lên tủ, bao vây Dĩnh Hạ lại: “Em à, em hẳn là phải biết anh rất thích em chứ?"
Dĩnh Hạ hết hồn, trong mắt cậu Quí Xuân người nào cũng thân thiết, mặc dù chiếu cố mình có chút đặc biệt, cậu vẫn tưởng rằng Quí Xuân xem cậu là bạn thân.
Mồ hôi chảy ròng ròng, đầu óc Dĩnh Hạ quay cuồng, cẩn thận nói: “Em cũng thích anh mà… Anh là một người bạn tốt, rất tốt…"
“Anh nói thích không phải kiểu như vậy…" Quí Xuân thấp giọng cười: “Chính là thích của những người yêu nhau, em à, em hẳn là đã từng hẹn hò với đàn ông?"
“Em, cái này…" Bé thỏ không quen nói dối, như thế nào cũng không cho Quí Xuân được câu trả lời phủ định.
“Anh thích em lâu rồi, tin chắc em cũng không chán ghét anh. Chúng ta trước hẹn hò đi, nếu như hai người thật sự không hợp, thì lúc đó nói chuyện chia tay cũng không muộn…" Quí Xuân ra sức thuyết phục cậu: “Có được không?"
Trong mắt hắn, để có thể ngon lành ăn tươi nuốt sống Dĩnh Hạ, chỉ cần bản thân bày ra thái độ chân thành, đối phương nhất định sẽ chấp nhận hẹn hò.
Ngoài dự tính của hắn chính là, Dĩnh Hạ hóa ra lại lắc đầu đầy kiên định.
“Cái này, xin lỗi… Anh à, e…" Lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Em là của người khác… Người đó nói: Toàn thân trên dưới của em, ngay cả một sợi tóc một mẩu móng tay, đều là của người đó."
Quí Xuân cau mày, ở đâu ra mấy lời như trong tiểu thuyết ngôn tình vậy? Hắn đã ở thế trèo lên lưng cọp khó leo xuống. Lại nhìn thấy bộ dáng đỏ hồng ngọt ngọt ngào ngào của Dĩnh Hạ, đáng yêu đến làm cho người ta không nỡ buông tay, hắn tuyệt không thể bỏ qua.
“Từ khi anh biết em đến bây giờ, người mà em nói sao chưa hề xuất hiện lấy một lần? Tên đó căn bản là một kẻ đào hoa, bỏ quên em rồi. Em à, tin tưởng anh, anh sẽ toàn tâm toàn ý hẹn họ với em, không để cho em phải một mình…"
“Người đó tạm thời không thể trở về thôi…"
“Những kẻ lừa tình đều dùng lí do này cả." Quí Xuân nói khinh thường.
Dĩnh Hạ không muốn giải thích, bởi vì biết sự khó xử của cha. Cậu nghĩ trong bụng lúc này Thành Chi đợi ở ngoài hẳn là đã bắt đầu bồn chồn rồi, để không tốt có khi còn tự động đến văn phòng đoàn tìm mình, vội vàng muốn đẩy Quí Xuân ra, nhưng làm kiểu gì cũng không đẩu Quí Xuân ra được.
“Em à, thử thử đi, đừng cự tuyệt."
Túm lại hai vai Dĩnh Hạ, Quí Xuân biết chỉ có kề cận da thịt rồi, cho dù có thẹn thùng cỡ nào cũng rất dễ dàng thay đổi ý kiến, hắn thậm chí còn đoán, Dĩnh Hạ có thể chỉ là do bẽn lẽn, trên thực tế, căn bản không có người thứ ba kia.
“Không được, thật sự không…"
Dĩnh Hạ dùng sức đẩy tay đối phương ra, vùng vẫy người muốn bỏ chạy, Quí Xuân lợi dụng khe hở, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi của bé thỏ, Dĩnh Hạ né đi, Quí Xuân bất chấp tất cả, dùng cả người đè xuống, hay tay đổi thành giữ chặt khuôn mặt kia, mạnh mẽ ép Dĩnh Hạ ngẩng mặt lên.
“Anh thật sự rất thích em…"
Nói xong thì hôn xuống, Dĩnh Hạ mắt thấy tránh cũng không thể tránh được, dùng sức nhắm chặt mắt quay đầu đi, phí công muốn tạo khoảng cách giữa khuôn mặt cả hai, bây giờ cậu hối hận muốn khóc, sớm biết vậy liền nghe theo thời gian hẹn với Thành Chi mà đi ngay, cũng không phải gặp trúng chuyện nan kham thế này.
Cậu thật hi vọng bản thân có đủ sức mạnh để có thể ngăn cản đối phương, giống như cha không cần dây dưa chút nào mà bẻ tay đối phương —
Thật hi vọng cha có bên cạnh…
Tiếng động rung trời từ phía cửa vang lên, cửa bị mở ra, không, nói cho chính xác, chính là bị đá văng.
“Thiếu gia." Thành chi gọi.
Quí Xuân lại càng hoảng sợ, vội vàng thả Dĩnh Hạ ra.
Thành Chi đang muốn chạy qua, phía sau đã có người nói: “Chờ một chút, để đây."
Dĩnh Hạ nghe thấy giọng nói kia, thoáng cái liền giật mình, có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, khoảng cách từ lần nghe lúc trước cho đến bây giờ, giống như đã mấy thế kỉ.
Quay đầu nhìn, bóng dáng cao lớn của hai người đàn ông vượt qua Thành Chi, đều mặc âu phục, giống như là nhân vật lãnh đạo cao cấp, nhưng khi tháo kính râm ra, lộ ra ánh mắt nguy hiểm độc địa, động tác khẽ vuốt cằm càng làm cho tướng mạo của hắn thêm nguy hiểm dọa người, giống như sói hoang rình rập con mồi người đi sau mặc dù không sắc bén như người đi trước, nhưng vóc dáng cường tráng uy vũ, mang theo mùi giang hồ nồng nặc.
“Cha?!" Dĩnh Hạ kêu lên.
Dĩnh Lạc quay lại trừng mắt liếc con một cái, đem con hù dọa đến mức phải thụt lùi ra sau, ầm một tiếng, một lần nữa đập người lên cánh cửa tủ.
Dĩnh Lạc quăng kính râm ra sau, được A Hào tiện tay chụp lại, hắn đi thẳng về hướng Quí Xuân, nắm tay siết chặt lại trong im lặng.
Quý Xuân không ngờ đến cha Dĩnh Hạ sẽ đến, gấp đến độ mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng, lắp bắp muốn giải thích: “Bác bác bác bác trai, cái này cái này cái này, hiểu lầm…"
Nắm đấm của Dĩnh Lạc vung lên, khuôn mặt trong nháy mắt biến thành ác quỉ —
“Đừng mà!" Dĩnh Hạ gọi, chịu đựng cơn đau đớn sau lưng hướng về phía cha, ôm lấy nắm tay cứng như đá kia.
Cậu đã từng nhìn thấy cha đáng sơ như ác quỉ giống vậy, hai năm trước trong phòng y tế ở trường trung học, biết rằng nếu không ngăn cản, Quí Xuân sẽ có kết quả vô cùng thê thảm, mà Quí Xuân bình thường đối với cậu thật sự rất tốt, nếu mà bị bẻ tay bẻ chân, thật không đành lòng.
Dĩnh Lạc dừng bước, nhưng lại đột nhiên giận dữ: “Có người khi dễ con, con bảo cha phải bỏ qua cho nó?"
“Cha, anh ta chỉ nhất thời, nhất thời…" Dưới sự hoảng hốt, Dĩnh Hạ cũng không tìm được câu từ thích hợp để thay Quí Xuân chạy tội, cấp bách muốn khóc òa.
Dĩnh Lạc đã rất lâu không được gần con, vừa gặp lại thì lại trong tình huống như thế này, nắm đấm siết lại kêu lốp rốp, hận không thể đem tất cả mọi thứ ở đây phá sạch để tiết hận, nhưng mà bộ dáng nước mắt lưng tròng của con lại làm tình cảm của hắn bị lên cơn kích động, khiến cho hắn chỉ có thể tức giận đến nghiến răng kèn kẹt.
Dĩnh Hạ rất sợ khi cha như vậy, lại cố gắng cầm lấy nắm tay nổi đầy gân xanh, dùng hết sức cầu xin nhằn ngăn cản cha đừng động thủ trong cơn thịnh nộ.
“Cha, đừng…"
Rốt cuộc, nắm tay cũng thả ra, vẻ mặt của ác quỉ dần dần dịu xuống.
“Cha không đánh nó." Dĩnh Lạc nói: “Nhưng mà phải trừng phạt con, bởi vì con đã không tự bảo vệ tốt bản thân mình, để cho kẻ khác nhân cơ hội đó mà chớp thời cơ."
“A, con?"
Dĩnh Hạ nghĩ như thế nào cũng không ra, cậu là người bị hại, tại sao đến cuối cùng người bị phạt lại là mình?
Dĩnh Lạc ôm lấy con kéo mạnh ra ngoài, khi đi ngang qua thủ hạ trung tâm dừng lại một chút.
“A Hào, ngày hôm qua cậu nói, tướng mạo của tiểu tử này cũng không xấu." Cằm hất về phía Quí Xuân rồi ngẩng lên: “Thưởng cho cậu."
A Hào sửng sốt: “Đại ca, em chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi."
Dĩnh Lạc hừ một tiếng, kéo con đi nhanh ra ngoài, Thành Chi có chút hả hê nhìn lại rồi nhún nhún vai, đuổi theo sau, để lại A Hào cùng Quí Xuân trong nhà kho.
Dĩnh Hạ bị cha túm ra khỏi văn phòng đoàn, làm cho rất nhiều người chú ý đến, khiến cậu rất xấu hổ, sợ hãi nói: “Cha, đừng nóng giận, thả con ra trước đi…"
Dĩnh Lạc cho dù có kiêu ngạo như thế nào, ở trong khuôn viên trường đại học vẫn thu thái độ lại một chút, sau khi thả con ra, để cho con đi sát bên cạnh, chiếc xe Audi màu bạc đậu ở ngoài cổng trường, Thần Dịch làm tài xế bị Dĩnh Lạc gọi xuống đi trước với Thành Chi, hắn muốn đưa con đi hóng gió.
Hóng gió? Dĩnh Hạ thật sự không đoán ra được suy nghĩ của cha, bất quá, có thể bên nhau một lần nữa là đã quá tốt rồi.
Giống như chim cùng dây leo đều quẩn quanh bên thân tùng bách, vĩnh viễn phụ thuộc vào nhau không thể rời xa, thật sự rất tốt.
Tác giả :
Lâm Bội