Tham Hoan
Chương 42: Vô cùng dịu dàng
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Gia Mộc cùng tiểu đội trưởng cũ đến quán trà ôn chuyện, Tiểu Cao còn nhỏ tuổi, cần ngủ nhiều, vừa ngồi chơi một lúc là đã bắt đầu ngáp ngủ. Lâm Tiểu Kiều thấy vậy liền ôm cậu bé vào trong lòng, nói với Thẩm Gia Mộc một tiếng rồi ôm đứa nhỏ đi về trước. Dọc theo đường đi, Tiểu Cao Trường ngoan ngoãn ôm cổ cô, mắt nhắm mắt mở, Lâm Tiểu Kiều sợ cậu bị cảm, cô liền cởi áo khoác choàng lên người cậu bé.
Mắt cậu nhóc cố gắng chống đỡ thành một đường hẹp dài, Lâm Tiểu Kiều vỗ lưng cậu bé dịu dàng dỗ dành: “Không có việc gì đâu, có dì che gió cho con rồi, ngủ tiếp đi."
Đầu Tiểu Cao gật gà gật gù, dù là như vậy nhưng cậu vẫn không quên lễ phép nói cảm ơn: “Cảm ơn chị!"
Lâm Tiểu Kiều cười nhẹ, ôm lưng cậu bé bế lên lầu. Mặc dù tầng lầu không quá cao, thế nhưng ôm một đứa bé sáu tuổi trong lòng, cô vẫn có chút không chịu nổi, lúc bước từ trong thang máy ra thì người đã ướt đẫm mồ hôi. Một tay khó khăn bế đứa nhỏ, một tay mò vào trong túi lật tìm hồi lâu cũng không tìm được chìa khóa, bây giờ cô mới nhớ ra, chìa khóa phòng để trong túi bị Thẩm Gia Mộc khóa ở trong xe rồi. Điện thoại cũng không ở trên người, hết cách, cô đành phải ngồi ở giữa cầu thang chờ Thẩm Gia Mộc trở về mở cửa.
Cứ đi qua đi lại lên xuống, dường như Tiểu Cao Trường hơi tỉnh lại, cậu bé cau mày không ngừng xoay người, Lâm Tiểu Kiều đắp áo khoác lên người cậu nhóc, học bộ dạng của bà ngoại lúc trước khi dỗ cô đi ngủ, cô vừa khẽ hát vừa vỗ về nhẹ nhàng lên cánh tay của cậu. Đối diện với cầu thang là một cái cửa sổ lớn, ban đêm có gió nhẹ thổi trên mặt, dịu dàng mà lại không mất đi sự mát mẻ, Lâm Tiểu Kiều ôm đứa bé vào trong lòng, tình thương của mẹ tràn đầy đến mức rối rắm, thậm chí cô còn bắt đầu tưởng tượng trong lòng mình chính là một đứa bé đáng yêu mềm mại, là con của cô và Thẩm Gia Mộc...
Thẩm Gia Mộc và tiểu đội trưởng cũ nói chuyện khoảng một giờ thì liền để lại phương thức liên lạc của nhau rồi trở về nhà, lúc đi đến dưới lầu, nhìn xe của mình ở chỗ đậu xe, anh bỗng nhìn thấy một chiếc túi xách trong đó, bây giờ anh mới nhớ là cả chìa khóa và điện thoại của Lâm Tiểu Kiều đều ở trong túi. Không kịp lấy chiếc túi ra, kể cả thang máy cũng không kịp chờ, Thẩm Gia Mộc chạy nhanh lên lầu bảy, hơi thở có chút không ổn định, vừa mới lấy chìa khóa ra, anh ngẩng đầu thì bỗng thấy một bóng hình đang nghiêng người dựa vào tường, trong lòng người phụ nữ đó là một đứa bé.
Đèn ngoài hành lang là đèn cảm ứng, lúc này ở khu vực cảm ứng chỉ sáng lên một màu đỏ, giữa một vùng bóng tối, vậy mà Thẩm Gia Mộc cũng có thể nhìn thấy rõ ràng những đường nét trên khuôn mặt của cô. Có lẽ là vì người đầu tiên mọi người được gặp mặt chính là mẹ, cho nên, dù là đàn ông hay là phụ nữ thì khi đối diện với tình thương của một người mẹ, họ cũng đều không có dũng khí để chia cắt sự lệ thuộc cùng với sự kính yêu của chính mình. Thẩm Gia Mộc nhìn thấy cả người Lâm Tiểu Kiều từ trong ra ngoài đều phát ra bản năng của một người mẹ, trong lòng lại trào dâng một niềm tự hào - người phụ nữ này là của anh, từ trên xuống dưới, mỗi một chỗ đều là của anh!
Anh nhẹ nhàng đi đến phía trước, mở cửa ra, nhẹ tay nhẹ chân ôm lấy Cao Trường đang nằm trong lòng cô, có lẽ là vì quá mệt mỏi, cô chỉ chuyển động hai cái nhưng không hề tỉnh lại. Thẩm Gia Mộc đặt Cao Trường ở trên ghế salon, sau đó xoay người quay lại ôm Lâm Tiểu Kiều vào phòng đặt trên giường, lúc này anh mới ra ngoài ôm Tiểu Cao Trường vào một phòng khác.
Lâm Tiểu Kiều cọ cọ hai cái ở trên giường, cảm thấy không được đúng lắm, bậc thang lạnh cứng như vậy mà lại có thể trở nên mềm mại như thế này, vừa mở mắt ra, cô liền phát hiện mình đã ngủ ở trong phòng rồi. Đúng lúc Thẩm Gia Mộc đã bố trí ổn thỏa xong cho cậu nhóc quay trở về, thấy cô đã tỉnh liền cảm thấy có lỗi xoa xoa mặt cô, trên mặt anh tràn đầy áy náy: “Xin lỗi, anh quên mất chìa khóa của em vẫn còn ở trong xe, còn lạnh không?"
Lâm Tiểu Kiều không cảm thấy đây là việc lớn, cười không để bụng, lại vội vàng nhổm dậy hỏi đứa Tiểu Cao Trường: “Đứa nhỏ đâu?"
“Anh bế về phòng bên cạnh ngủ rồi." Thẩm Gia Mộc thuận tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô mới thỏa mãn đứng dậy cởi quần áo, “Em ngủ trước đi, đêm nay ở đây chưa có nước, không thể tắm rửa được, em chịu đựng một chút."
Trong lòng Lâm Tiểu Kiều biết anh ở trong bộ đội lâu như vậy chắc chắn sẽ không hiểu được phải chăm sóc trẻ con như thế nào, cô lo lắng bò dậy, đi đến phòng ngủ bên cạnh. Cậu nhóc kia dang tay dạng chân mà ngủ, trên bắp chân vẫn còn đắp chiếc áo khoác của Thẩm Gia Mộc. Thẩm Gia Mộc mặc một chiếc quần màu xanh lục đi tới, cô giận dữ liếc mắt nhìn anh một cái, đi đến cạnh giường khoác áo khoác lên trên bụng Tiểu Cao, vừa đắp vừa nhẹ giọng nói: “Bụng của trẻ nhỏ mà nhiễm lạnh thì sẽ rất dễ bị đau bụng, cho nên anh phải đắp ở trên bụng như thế này này."
Thẩm Gia Mộc khoanh tay, hai mắt mỉm cười nhìn cô, đợi đến khi cô xoay người lại kéo anh về phòng ngủ, anh vẫn giữ nguyên nét mặt đó. Lâm Tiểu Kiều thấy vậy thì chỉ cảm thấy quái lạ, nghi hoặc nhìn anh vài lần, Thẩm Gia Mộc thấy cô nhìn mình thì càng cười suồng sã hơn. Lâm Tiểu Kiều bị anh cười đến mức da đầu cũng run lên, theo bản năng cô liền nhìn lại chính mình từ trên xuống dưới, vẫn chưa phát hiện được sai lầm ở chỗ nào, cô tức giận hỏi anh: “Anh say rượu à? Làm sao mà cứ nhìn em cười thế?"
Thẩm Gia Mộc để cô dựa vào người rồi ôm cô thật chặt vào trong ngực, dùng gò má cọ cọ lên chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô. Lâm Tiểu Kiều có chút mệt mỏi, không muốn dây dưa với anh, nếu không với tính tình của anh, đoán chừng sẽ dây dưa mãi ở trên giường cũng không kết thúc. Cô lấy tay đẩy anh, anh lại giống như kẹo kéo dính trên cổ cô không chịu rời.
Anh thở ra khí nóng xuyên thẳng vào trong cổ áo của cô, lướt trên làn da non mịn khiến nó nổi lên một tầng da gà mỏng nhạt. Cơ thể của Lâm Tiểu Kiều nhanh chóng run run, Thẩm Gia Mộc cười rộ lên, tay ôm eo cô siết chặt lại, thân thể hai người ngày càng dính sát với nhau hơn, thậm chí cô còn có thể cảm giác được một cây gậy cực nóng đang để ở phía trên đùi anh.
“Phòng bên cạnh... Mà chỗ này còn không có nước..." Hai người kết hôn cũng đã hơn nửa năm, làm sao mà Lâm Tiểu Kiều lại có thể không biết anh nghĩ cái gì. Trong việc này, cô đối với anh luôn là nói gì nghe nấy, thế nhưng bây giờ, cô thật sự rất xấu hổ nếu mình cứ làm loạn theo anh. Dù sao thì phòng bên cạnh còn có một đứa trẻ rất trong sáng, mỗi lần anh giày vò cô thì đều phát ra tiếng động rất lớn, cô sợ tiếng rên của mình sẽ đánh thức đứa trẻ tỉnh giấc mất.
Thẩm Gia Mộc thuộc trường phái hành động, từ trước tới giờ chỉ cần anh muốn cái gì là nhất định phải nghĩ mọi biện pháp để làm được, bị Lâm Tiểu Kiều từ chối, trong lòng anh liền bất mãn, độ mạnh yếu trên tay liền được gia tăng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, đầu lưỡi như ẩn như hiện, làm sao mà anh có thể nhịn được cơ chứ?
“Sợ đổ mồ hôi? Sợ đánh thức đứa nhỏ?"
“Vâng."
Lâm Tiểu Kiều cắn môi dưới gật gật đầu, Thẩm Gia Mộc nhìn chằm chằm cánh môi mềm mại bị cắn để lại một vệt màu trắng, hận không thể tự mình cắn lên đó một ngụm. Anh ôm cô đứng lên, không đi về phía giường mà đi về phía ban công, đặt cô lên chiếc ghế dài ở đó. Lâm Tiểu Kiều nhanh chóng đỏ mặt, dùng sức đấm anh, dù cho người đàn ông ở trong bộ đội này có bị đánh đến đâu thì cũng làm sao có thể để cảnh cô khoa tay múa chân vào trong mắt cơ chứ, mặc cho cô đánh, thân thể vạm vỡ vẫn đè xuống, tư thế đầy cường bạo mạnh mẽ.
“Không nên ở chỗ này! Bên ngoài sẽ có người thấy mất, đi vào đi!" Dưới tình huống khẩn cấp, Lâm Tiểu Kiều quát lên một câu như vậy.
Thẩm Gia Mộc làm lơ lời nói của cô, tất cả sức nặng toàn thân đều đè lên cơ thể cô. Lâm Tiểu Kiều tránh không kịp liền bị ép đến mức không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vì ngộp thở, cô lấy tay che miệng anh lại. Thẩm Gia Mộc bị trêu đùa đến mức cả lòng ngứa ngáy khó nhịn, anh lè lưỡi liếm vào lòng bàn tay cô một cái, Lâm Tiểu Kiều kinh hãi, lại thu tay trở về, đáng thương cầu xin: “Không nên ở chỗ này, đừng..."
Thẩm Gia Mộc thấy cô khóc lóc cũng bớt phóng túng lại, ôm cô vào phòng ngủ, sau khi hai chân của Lâm Tiểu Kiều vừa chạm đất, cô liền vội vội vàng vàng chạy về phía giường lớn, tựa như sợ anh đổi ý. Thẩm Gia Mộc am hiểu nhất là hai kỹ thuật bắn súng và truy đuổi, Lâm Tiểu Kiều vừa mới chạy chưa được hai bước đã bị anh ôm lấy từ phía sau.
“Bảo bối không ngoan a... Muốn anh trai trừng phạt như thế nào đây?"
Vừa nghe thấy giọng điệu lưu manh của anh, Lâm Tiểu Kiều liền hiểu rõ tối nay là lành ít dữ nhiều, cô dứt khoát không vùng vẫy nữa, buông hai tay xuống nói: “Tùy anh đi."
Thẩm Gia Mộc liếm vành tai trắng mịn mà anh yêu quý nhất, thấp giọng mỉm cười nói: “Ừm, lúc này mới ngoan, yên tâm, anh trai nhất định sẽ yêu thương bảo bối..."
Lâm Tiểu Kiều hận nhất là loại người lưu manh và háo sắc như anh. Cảm xúc dâng cao, cô vươn tay mò lên chỗ đó của anh trút giận, nắm thật mạnh vào đấy. Đau đớn ập đến trong nháy mắt, Thẩm Gia Mộc cắn chặt răng, chỉ ba giây, cảm giác sung sướng lại cuộn trào mãnh liệt. Nhớ đến bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, thiếu chút nữa là Thẩm Gia Mộc không nhịn nổi, chỉ muốn cứ cách một lớp quần như thế mà đâm vào trong lỗ nhỏ của cô. Anh ôm cô quay lại, đè cô lên cửa kính sát đất ngăn cách giữa ban công và phòng ngủ.
Anh đè lên thân thể mềm mại của cô, cố ý mất thăng bằng chọc vật đang nóng bỏng vào cái mông non mềm của cô. Lâm Tiểu Kiều không chịu nổi rên lên một tiếng, Thẩm Gia Mộc phản ứng cực nhanh bịt miệng cô lại, ghé vào tai cô, vừa thở gấp vừa nói: “Rên lớn tiếng như vậy, đã quên phòng bên cạnh sao?"
Lâm Tiểu Kiều vừa oan ức vừa tội nghiệp nằm sấp trên cửa kính nhìn anh, dã thú trong lòng Thẩm Gia Mộc đã sớm phá vỡ hàng rào, anh vội vàng kéo quần áo của cô xuống, một tay cởi khóa quần, kéo khóa kéo xuống, chỉ hai cái đã đá chiếc quần rơi ra xa, cách một lớp nội y mỏng manh, chiếc quần lót chậm chạp cọ xát trên người cô.
Hai tay của Lâm Tiểu Kiều chống lên cửa sổ, quay đầu lại cùng giao chiến môi lưỡi với anh, rèm cửa màu trắng ma sát lên cánh tay của cô, ngứa, nhưng vẫn không đánh lại được cơn ngứa ngáy ở sâu trong bụng dưới của cô. Hai chân cô khép lại vô ý cọ xát, miệng phát ra những tiếng nức nở như một chú mèo con. Trong mắt Thẩm Gia Mộc là một mảnh màu đỏ tươi, một bên kéo quần lót của cô xuống, một bên nói những lời phóng túng bên tai cô: “Bảo bối, anh trai sẽ làm em dễ chịu!"
Cô vừa nghe thấy câu nói thô tục này, phía dưới lại càng thêm ẩm ướt, ngón tay của Thẩm Gia Mộc thuận lợi đi vào, ra vào hai lần, thử một chút, anh liền rút súng ra trận. Vào lúc này, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ xen lẫn với nhau thật phóng đãng biết bao!
Sau khi hai người đứng ở cửa sổ sát đất làm một trận, Lâm Tiểu Kiều theo cửa kính trượt xuống liền bị Thẩm Gia Mộc thuận tay vây ở trong ngực hôn. Ánh mắt của anh rơi vào trên chiếc ghế dài ở ngoài ban công, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cô yêu kiều rên lên khi bị anh đè ở trên đó, hạ quyết tâm, anh lại bế cô nhóc ở trong lòng lên.
Lâm Tiểu Kiều ôm cổ anh, nhếch đôi môi bị hôn đến mức sưng đỏ lên, không vui nũng nịu: “Đừng... Bây giờ đều đã đổ mồ hôi, lại không có cách nào để tắm rửa... Ngày mai lại làm có được hay không?"
“Không!" Thẩm Gia Mộc cứng rắn phun ra một chữ, thấy hàng lông mày thanh tú của cô nhăn lại, anh đành dỗ dành nói, “Bên ngoài có gió sẽ thổi khô mồ hôi, không sao đâu... Ngoan nào... Lần này làm anh thỏa mãn, về sau tất cả sẽ nghe theo em. Chỉ là anh quá nhớ em, lâu lắm rồi chưa có làm... Tiểu Kiều ngoan, Tiểu Kiều rất thương ông xã, đúng không?"
Anh liên tiếp chuốc những lời đường mật cho cô, Lâm Tiểu Kiều không còn sức lực ngăn cản, bị anh ôm đến nằm trên ghế dài. Anh nôn nóng tiến vào, chất dịch lỏng giúp anh thuận lợi ra vào bên trong cô. Cô xấu hổ đỏ mặt. Khi thì thở gấp, khi thì say mê gọi tên của anh, cào lên lưng anh. Cảm giác đau rát kích thích Thẩm Gia Mộc nhanh chóng ra vào mấy chục cái, khiến ghế nằm vang lên những tiếng kẽo cà kẽo kẹt...
Cuối cùng, giữa những tiếng kêu rên của cô, anh gầm lên một tiếng phóng hết tất cả ra ngoài, kết thúc sự chìm đắm trong cao trào...
Mắt cậu nhóc cố gắng chống đỡ thành một đường hẹp dài, Lâm Tiểu Kiều vỗ lưng cậu bé dịu dàng dỗ dành: “Không có việc gì đâu, có dì che gió cho con rồi, ngủ tiếp đi."
Đầu Tiểu Cao gật gà gật gù, dù là như vậy nhưng cậu vẫn không quên lễ phép nói cảm ơn: “Cảm ơn chị!"
Lâm Tiểu Kiều cười nhẹ, ôm lưng cậu bé bế lên lầu. Mặc dù tầng lầu không quá cao, thế nhưng ôm một đứa bé sáu tuổi trong lòng, cô vẫn có chút không chịu nổi, lúc bước từ trong thang máy ra thì người đã ướt đẫm mồ hôi. Một tay khó khăn bế đứa nhỏ, một tay mò vào trong túi lật tìm hồi lâu cũng không tìm được chìa khóa, bây giờ cô mới nhớ ra, chìa khóa phòng để trong túi bị Thẩm Gia Mộc khóa ở trong xe rồi. Điện thoại cũng không ở trên người, hết cách, cô đành phải ngồi ở giữa cầu thang chờ Thẩm Gia Mộc trở về mở cửa.
Cứ đi qua đi lại lên xuống, dường như Tiểu Cao Trường hơi tỉnh lại, cậu bé cau mày không ngừng xoay người, Lâm Tiểu Kiều đắp áo khoác lên người cậu nhóc, học bộ dạng của bà ngoại lúc trước khi dỗ cô đi ngủ, cô vừa khẽ hát vừa vỗ về nhẹ nhàng lên cánh tay của cậu. Đối diện với cầu thang là một cái cửa sổ lớn, ban đêm có gió nhẹ thổi trên mặt, dịu dàng mà lại không mất đi sự mát mẻ, Lâm Tiểu Kiều ôm đứa bé vào trong lòng, tình thương của mẹ tràn đầy đến mức rối rắm, thậm chí cô còn bắt đầu tưởng tượng trong lòng mình chính là một đứa bé đáng yêu mềm mại, là con của cô và Thẩm Gia Mộc...
Thẩm Gia Mộc và tiểu đội trưởng cũ nói chuyện khoảng một giờ thì liền để lại phương thức liên lạc của nhau rồi trở về nhà, lúc đi đến dưới lầu, nhìn xe của mình ở chỗ đậu xe, anh bỗng nhìn thấy một chiếc túi xách trong đó, bây giờ anh mới nhớ là cả chìa khóa và điện thoại của Lâm Tiểu Kiều đều ở trong túi. Không kịp lấy chiếc túi ra, kể cả thang máy cũng không kịp chờ, Thẩm Gia Mộc chạy nhanh lên lầu bảy, hơi thở có chút không ổn định, vừa mới lấy chìa khóa ra, anh ngẩng đầu thì bỗng thấy một bóng hình đang nghiêng người dựa vào tường, trong lòng người phụ nữ đó là một đứa bé.
Đèn ngoài hành lang là đèn cảm ứng, lúc này ở khu vực cảm ứng chỉ sáng lên một màu đỏ, giữa một vùng bóng tối, vậy mà Thẩm Gia Mộc cũng có thể nhìn thấy rõ ràng những đường nét trên khuôn mặt của cô. Có lẽ là vì người đầu tiên mọi người được gặp mặt chính là mẹ, cho nên, dù là đàn ông hay là phụ nữ thì khi đối diện với tình thương của một người mẹ, họ cũng đều không có dũng khí để chia cắt sự lệ thuộc cùng với sự kính yêu của chính mình. Thẩm Gia Mộc nhìn thấy cả người Lâm Tiểu Kiều từ trong ra ngoài đều phát ra bản năng của một người mẹ, trong lòng lại trào dâng một niềm tự hào - người phụ nữ này là của anh, từ trên xuống dưới, mỗi một chỗ đều là của anh!
Anh nhẹ nhàng đi đến phía trước, mở cửa ra, nhẹ tay nhẹ chân ôm lấy Cao Trường đang nằm trong lòng cô, có lẽ là vì quá mệt mỏi, cô chỉ chuyển động hai cái nhưng không hề tỉnh lại. Thẩm Gia Mộc đặt Cao Trường ở trên ghế salon, sau đó xoay người quay lại ôm Lâm Tiểu Kiều vào phòng đặt trên giường, lúc này anh mới ra ngoài ôm Tiểu Cao Trường vào một phòng khác.
Lâm Tiểu Kiều cọ cọ hai cái ở trên giường, cảm thấy không được đúng lắm, bậc thang lạnh cứng như vậy mà lại có thể trở nên mềm mại như thế này, vừa mở mắt ra, cô liền phát hiện mình đã ngủ ở trong phòng rồi. Đúng lúc Thẩm Gia Mộc đã bố trí ổn thỏa xong cho cậu nhóc quay trở về, thấy cô đã tỉnh liền cảm thấy có lỗi xoa xoa mặt cô, trên mặt anh tràn đầy áy náy: “Xin lỗi, anh quên mất chìa khóa của em vẫn còn ở trong xe, còn lạnh không?"
Lâm Tiểu Kiều không cảm thấy đây là việc lớn, cười không để bụng, lại vội vàng nhổm dậy hỏi đứa Tiểu Cao Trường: “Đứa nhỏ đâu?"
“Anh bế về phòng bên cạnh ngủ rồi." Thẩm Gia Mộc thuận tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô mới thỏa mãn đứng dậy cởi quần áo, “Em ngủ trước đi, đêm nay ở đây chưa có nước, không thể tắm rửa được, em chịu đựng một chút."
Trong lòng Lâm Tiểu Kiều biết anh ở trong bộ đội lâu như vậy chắc chắn sẽ không hiểu được phải chăm sóc trẻ con như thế nào, cô lo lắng bò dậy, đi đến phòng ngủ bên cạnh. Cậu nhóc kia dang tay dạng chân mà ngủ, trên bắp chân vẫn còn đắp chiếc áo khoác của Thẩm Gia Mộc. Thẩm Gia Mộc mặc một chiếc quần màu xanh lục đi tới, cô giận dữ liếc mắt nhìn anh một cái, đi đến cạnh giường khoác áo khoác lên trên bụng Tiểu Cao, vừa đắp vừa nhẹ giọng nói: “Bụng của trẻ nhỏ mà nhiễm lạnh thì sẽ rất dễ bị đau bụng, cho nên anh phải đắp ở trên bụng như thế này này."
Thẩm Gia Mộc khoanh tay, hai mắt mỉm cười nhìn cô, đợi đến khi cô xoay người lại kéo anh về phòng ngủ, anh vẫn giữ nguyên nét mặt đó. Lâm Tiểu Kiều thấy vậy thì chỉ cảm thấy quái lạ, nghi hoặc nhìn anh vài lần, Thẩm Gia Mộc thấy cô nhìn mình thì càng cười suồng sã hơn. Lâm Tiểu Kiều bị anh cười đến mức da đầu cũng run lên, theo bản năng cô liền nhìn lại chính mình từ trên xuống dưới, vẫn chưa phát hiện được sai lầm ở chỗ nào, cô tức giận hỏi anh: “Anh say rượu à? Làm sao mà cứ nhìn em cười thế?"
Thẩm Gia Mộc để cô dựa vào người rồi ôm cô thật chặt vào trong ngực, dùng gò má cọ cọ lên chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô. Lâm Tiểu Kiều có chút mệt mỏi, không muốn dây dưa với anh, nếu không với tính tình của anh, đoán chừng sẽ dây dưa mãi ở trên giường cũng không kết thúc. Cô lấy tay đẩy anh, anh lại giống như kẹo kéo dính trên cổ cô không chịu rời.
Anh thở ra khí nóng xuyên thẳng vào trong cổ áo của cô, lướt trên làn da non mịn khiến nó nổi lên một tầng da gà mỏng nhạt. Cơ thể của Lâm Tiểu Kiều nhanh chóng run run, Thẩm Gia Mộc cười rộ lên, tay ôm eo cô siết chặt lại, thân thể hai người ngày càng dính sát với nhau hơn, thậm chí cô còn có thể cảm giác được một cây gậy cực nóng đang để ở phía trên đùi anh.
“Phòng bên cạnh... Mà chỗ này còn không có nước..." Hai người kết hôn cũng đã hơn nửa năm, làm sao mà Lâm Tiểu Kiều lại có thể không biết anh nghĩ cái gì. Trong việc này, cô đối với anh luôn là nói gì nghe nấy, thế nhưng bây giờ, cô thật sự rất xấu hổ nếu mình cứ làm loạn theo anh. Dù sao thì phòng bên cạnh còn có một đứa trẻ rất trong sáng, mỗi lần anh giày vò cô thì đều phát ra tiếng động rất lớn, cô sợ tiếng rên của mình sẽ đánh thức đứa trẻ tỉnh giấc mất.
Thẩm Gia Mộc thuộc trường phái hành động, từ trước tới giờ chỉ cần anh muốn cái gì là nhất định phải nghĩ mọi biện pháp để làm được, bị Lâm Tiểu Kiều từ chối, trong lòng anh liền bất mãn, độ mạnh yếu trên tay liền được gia tăng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, đầu lưỡi như ẩn như hiện, làm sao mà anh có thể nhịn được cơ chứ?
“Sợ đổ mồ hôi? Sợ đánh thức đứa nhỏ?"
“Vâng."
Lâm Tiểu Kiều cắn môi dưới gật gật đầu, Thẩm Gia Mộc nhìn chằm chằm cánh môi mềm mại bị cắn để lại một vệt màu trắng, hận không thể tự mình cắn lên đó một ngụm. Anh ôm cô đứng lên, không đi về phía giường mà đi về phía ban công, đặt cô lên chiếc ghế dài ở đó. Lâm Tiểu Kiều nhanh chóng đỏ mặt, dùng sức đấm anh, dù cho người đàn ông ở trong bộ đội này có bị đánh đến đâu thì cũng làm sao có thể để cảnh cô khoa tay múa chân vào trong mắt cơ chứ, mặc cho cô đánh, thân thể vạm vỡ vẫn đè xuống, tư thế đầy cường bạo mạnh mẽ.
“Không nên ở chỗ này! Bên ngoài sẽ có người thấy mất, đi vào đi!" Dưới tình huống khẩn cấp, Lâm Tiểu Kiều quát lên một câu như vậy.
Thẩm Gia Mộc làm lơ lời nói của cô, tất cả sức nặng toàn thân đều đè lên cơ thể cô. Lâm Tiểu Kiều tránh không kịp liền bị ép đến mức không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vì ngộp thở, cô lấy tay che miệng anh lại. Thẩm Gia Mộc bị trêu đùa đến mức cả lòng ngứa ngáy khó nhịn, anh lè lưỡi liếm vào lòng bàn tay cô một cái, Lâm Tiểu Kiều kinh hãi, lại thu tay trở về, đáng thương cầu xin: “Không nên ở chỗ này, đừng..."
Thẩm Gia Mộc thấy cô khóc lóc cũng bớt phóng túng lại, ôm cô vào phòng ngủ, sau khi hai chân của Lâm Tiểu Kiều vừa chạm đất, cô liền vội vội vàng vàng chạy về phía giường lớn, tựa như sợ anh đổi ý. Thẩm Gia Mộc am hiểu nhất là hai kỹ thuật bắn súng và truy đuổi, Lâm Tiểu Kiều vừa mới chạy chưa được hai bước đã bị anh ôm lấy từ phía sau.
“Bảo bối không ngoan a... Muốn anh trai trừng phạt như thế nào đây?"
Vừa nghe thấy giọng điệu lưu manh của anh, Lâm Tiểu Kiều liền hiểu rõ tối nay là lành ít dữ nhiều, cô dứt khoát không vùng vẫy nữa, buông hai tay xuống nói: “Tùy anh đi."
Thẩm Gia Mộc liếm vành tai trắng mịn mà anh yêu quý nhất, thấp giọng mỉm cười nói: “Ừm, lúc này mới ngoan, yên tâm, anh trai nhất định sẽ yêu thương bảo bối..."
Lâm Tiểu Kiều hận nhất là loại người lưu manh và háo sắc như anh. Cảm xúc dâng cao, cô vươn tay mò lên chỗ đó của anh trút giận, nắm thật mạnh vào đấy. Đau đớn ập đến trong nháy mắt, Thẩm Gia Mộc cắn chặt răng, chỉ ba giây, cảm giác sung sướng lại cuộn trào mãnh liệt. Nhớ đến bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, thiếu chút nữa là Thẩm Gia Mộc không nhịn nổi, chỉ muốn cứ cách một lớp quần như thế mà đâm vào trong lỗ nhỏ của cô. Anh ôm cô quay lại, đè cô lên cửa kính sát đất ngăn cách giữa ban công và phòng ngủ.
Anh đè lên thân thể mềm mại của cô, cố ý mất thăng bằng chọc vật đang nóng bỏng vào cái mông non mềm của cô. Lâm Tiểu Kiều không chịu nổi rên lên một tiếng, Thẩm Gia Mộc phản ứng cực nhanh bịt miệng cô lại, ghé vào tai cô, vừa thở gấp vừa nói: “Rên lớn tiếng như vậy, đã quên phòng bên cạnh sao?"
Lâm Tiểu Kiều vừa oan ức vừa tội nghiệp nằm sấp trên cửa kính nhìn anh, dã thú trong lòng Thẩm Gia Mộc đã sớm phá vỡ hàng rào, anh vội vàng kéo quần áo của cô xuống, một tay cởi khóa quần, kéo khóa kéo xuống, chỉ hai cái đã đá chiếc quần rơi ra xa, cách một lớp nội y mỏng manh, chiếc quần lót chậm chạp cọ xát trên người cô.
Hai tay của Lâm Tiểu Kiều chống lên cửa sổ, quay đầu lại cùng giao chiến môi lưỡi với anh, rèm cửa màu trắng ma sát lên cánh tay của cô, ngứa, nhưng vẫn không đánh lại được cơn ngứa ngáy ở sâu trong bụng dưới của cô. Hai chân cô khép lại vô ý cọ xát, miệng phát ra những tiếng nức nở như một chú mèo con. Trong mắt Thẩm Gia Mộc là một mảnh màu đỏ tươi, một bên kéo quần lót của cô xuống, một bên nói những lời phóng túng bên tai cô: “Bảo bối, anh trai sẽ làm em dễ chịu!"
Cô vừa nghe thấy câu nói thô tục này, phía dưới lại càng thêm ẩm ướt, ngón tay của Thẩm Gia Mộc thuận lợi đi vào, ra vào hai lần, thử một chút, anh liền rút súng ra trận. Vào lúc này, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ xen lẫn với nhau thật phóng đãng biết bao!
Sau khi hai người đứng ở cửa sổ sát đất làm một trận, Lâm Tiểu Kiều theo cửa kính trượt xuống liền bị Thẩm Gia Mộc thuận tay vây ở trong ngực hôn. Ánh mắt của anh rơi vào trên chiếc ghế dài ở ngoài ban công, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cô yêu kiều rên lên khi bị anh đè ở trên đó, hạ quyết tâm, anh lại bế cô nhóc ở trong lòng lên.
Lâm Tiểu Kiều ôm cổ anh, nhếch đôi môi bị hôn đến mức sưng đỏ lên, không vui nũng nịu: “Đừng... Bây giờ đều đã đổ mồ hôi, lại không có cách nào để tắm rửa... Ngày mai lại làm có được hay không?"
“Không!" Thẩm Gia Mộc cứng rắn phun ra một chữ, thấy hàng lông mày thanh tú của cô nhăn lại, anh đành dỗ dành nói, “Bên ngoài có gió sẽ thổi khô mồ hôi, không sao đâu... Ngoan nào... Lần này làm anh thỏa mãn, về sau tất cả sẽ nghe theo em. Chỉ là anh quá nhớ em, lâu lắm rồi chưa có làm... Tiểu Kiều ngoan, Tiểu Kiều rất thương ông xã, đúng không?"
Anh liên tiếp chuốc những lời đường mật cho cô, Lâm Tiểu Kiều không còn sức lực ngăn cản, bị anh ôm đến nằm trên ghế dài. Anh nôn nóng tiến vào, chất dịch lỏng giúp anh thuận lợi ra vào bên trong cô. Cô xấu hổ đỏ mặt. Khi thì thở gấp, khi thì say mê gọi tên của anh, cào lên lưng anh. Cảm giác đau rát kích thích Thẩm Gia Mộc nhanh chóng ra vào mấy chục cái, khiến ghế nằm vang lên những tiếng kẽo cà kẽo kẹt...
Cuối cùng, giữa những tiếng kêu rên của cô, anh gầm lên một tiếng phóng hết tất cả ra ngoài, kết thúc sự chìm đắm trong cao trào...
Tác giả :
Bát Trà Hương