Tham Hoan
Chương 30: Vòng luẩn quẩn của tình yêu
“Thẩm Lão đại! Người của tiểu đội một các cậu làm sao vậy? Lúc tôi đang đứng chơi ở chỗ này, con mẹ nó một đám nhóc con cố tình gây sự với tôi!" Doanh trưởng tiểu đội hai là người chưa thấy người nhưng đã thấy tiếng.
Ngay cả mặt Thẩm Gia Mộc cũng không ngẩng lên, ánh mắt vẫn dán trên bản đồ quân sự, chậm rãi trả lời: “Không phải đã để cho cậu dạy hạng mục sở trường của mình sao? Dù gì thì cậu cũng là doanh trưởng, sao lại không thể huấn luyện được? Thật không hiểu, doanh trưởng tiểu đội hai cậu đã làm cách nào để vượt qua những ngày tháng sống ở đây vậy!"
“Doanh trưởng tiểu đội hai? Cậu còn không biết xấu hổ mà nói với tôi chữ doanh trưởng tiểu đội hai? Lúc đầu đáng nhẽ tôi không nên nghe Thẩm Gia Mộc cậu nói bậy, cái gì mà trò chơi trao đổi, lấy mạnh bù yếu, tổng hợp sức mạnh! Các binh sĩ của tiểu đội hai đều là do một tay tôi luyện tập nên, rất nghe lời nha! Thử nhìn lại những binh sĩ tiểu đội một của cậu đi, tôi nói một câu, con mẹ nó một người cũng không nghe! Tôi chịu đủ nỗi uất ức này rồi, hạng mục ngụy trang cậu tự mình dạy đi, tôi trở về doanh trại tiểu đội hai huấn luyện xạ kích (*)!"
(*): huấn luyện bắn súng.
Thẩm Gia Mộc ném cây bút đánh dấu trong tay đi, phóng khoáng ngồi xuống, hai chân gác lên nhau để trên bàn làm việc, thấy bộ dáng kia doanh trưởng tiểu đội hai liền đứng thẳng người. Nghiêng mặt sang một bên bĩu môi với mười mấy người ngoài cửa sổ, nói với doanh trưởng tiểu đội hai: “Cậu, gọi bọn họ vào đây, tôi dạy cậu cách dạy dỗ bọn nhóc con này!"
“Làm như tôi là người đứng gác vậy?" Doanh trưởng tiểu đội hai trợn trừng mắt, đứng bất động tại chỗ.
“Được!" Thẩm Gia Mộc để chân xuống, đứng dậy kéo kéo cổ áo, nhìn về phía doanh trưởng tiểu đội hai huýt sáo một cái, “Giữ nguyên tư thế này cho tôi, thái độ của cậu với đám người ở dưới kia, cả ngày toàn chỉ cười ha hả, thế thì dạy dỗ được cái rắm á!"
Thẩm Gia Mộc mở cửa sổ ra, hét lên với bên ngoài một tiếng, mười mấy người đang xem náo nhiệt kia bỗng ồn ào bắt đầu chạy về hướng phòng làm việc. Doanh trưởng tiểu đội hai ở bên cạnh thấy vậy thì lắc đầu, còn không quên âm thầm cảm thán uy danh của Thẩm Gia Mộc, việc này nếu để cho doanh trưởng tiểu đội hai làm, thì trừ mấy người... tiểu đội trưởng, ai mà không lề mề chậm chạp chạy tới?
Mười mấy người đứng thành ba hàng, một hàng quân màu xanh lục, tinh thần của tất cả mọi người đều phấn chấn, ánh mắt của Thẩm Gia Mộc lần lượt nhìn qua, cuối cùng dừng trên người đứng bên trái hàng thứ nhất. Người nọ cảm nhận được, bắp chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là bị dọa sợ đến mức phải ngồi xuống đất. Thẩm Gia Mộc khẽ mỉm cười, thu lại ánh mắt nhìn đường vân trong lòng bàn tay, thoạt nhìn trông rất nhàn nhã: “Nói một chút coi, hai ngày vừa qua các cậu đi theo doanh trưởng tiểu đội hai tập luyện những gì?"
“Báo cáo doanh trưởng, là tập ngụy trang!"
“Ừ, ngụy trang..." Thẩm Gia Mộc gật đầu một cái, rồi sau đó lại hỏi, “Tập được những hình thức gì rồi? Lần trước tiểu đội một bại dưới tay tiểu đội hai là do bị thua nhiều trong hạng mục ngụy trang! Tôi nghe doanh trưởng tiểu đội hai nói, hình như luyện tập có chút không được hài lòng lắm..."
Trên mặt Thẩm Gia Mộc vẫn còn lạnh như băng, vẻ mặt không có gì đặc biệt. Doanh trưởng tiểu đội hai sau khi nghe một hàng người bắt đầu hít khí lạnh, nâng ly trà lên, cuối cùng cổ họng cũng được giải khát, tâm trạng hưng phấn mà uống trà.Thẩm Gia Mộc liếc mắt nhìn dáng vẻ hả hê của cậu ta, đứng lên đá một cái vào chân trái của người đứng đầu. Vốn Thẩm Gia Mộc cũng không kìm lại sức lực, tất cả sức mạnh đều đá tới, không có một chút phòng bị nào, người nọ liền ngã xuống chân của người đứng bên cạnh.
“Tôi để cho các cậu học sở trường của người khác, là muốn để các cậu nhìn xem các cậu thua kém người ta ở chỗ nào? Kết quả là đây? Một đám nhóc các cậu cũng ném hết mặt mũi của tôi đi rồi? Thật sự là không muốn học hạng mục này nữa? Được, ở 306 vùng núi mà các cậu thua bởi tiểu đội hai, bây giờ tất cả đều đi ngụy trang, ẩn núp ở trong đó cho tốt vào!" Thẩm Gia Mộc lại giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, “Ba giờ chiều nay tôi tới kiểm tra!"
“Rõ!" Vừa nghĩ tới việc sắp sửa trải qua hai mươi tư giờ nằm trong cỏ dại bụi rậm lùm cây không thể cử động, mọi người liền ủ rũ.
Đợi đến khi mọi người đi hết, doanh trưởng tiểu đội hai mới giơ một ngón tay cái lên với Thẩm Gia Mộc: “Chẳng trách, thì ra là người của tiểu đội một thích bị gào thét mắng chửi nha! Thật là thêm được nhiều kiến thức... Này, Thẩm Lão đại, tôi nói này cậu ở nhà cũng là bộ dạng như vậy sao, bà xã cậu không sợ à? Hay là vợ của cậu lại thích cái miệng này của cậu nha? Nghe nói phụ nữ rất thích đàn ông mạnh mẽ, người như vậy mới cho họ, nói như thế nào nhỉ... Ừm, cảm giác an toàn!"
Một lần nữa Thẩm Gia Mộc lại ném cây bút đánh dấu trong tay đi, liếc mắt chế giễu doanh trưởng tiểu đội hai một cái. Doanh trưởng tiểu đội hai cảm thấy bẽ mặt, lúc đang chuẩn bị tức giận thì điện thoại di động của Thẩm Gia Mộc bỗng kêu lên. Anh cau mày nhìn màn hình điện thoại, phía bên kia nói cái gì, doanh trưởng tiểu đội hai nghe không được rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được là giọng của phụ nữ, mà sắc mặt của Thẩm Gia Mộc thì càng ngày càng khó coi.
Trong cả quá trình trò chuyện, Thẩm Gia Mộc chỉ nói một chữ “Được", chờ đến lúc để điện thoại xuống, cây bút đánh dấu trong tay đã bị bẻ đôi thành hai mảnh. Doanh trưởng tiểu đội hai rất ít khi thấy Thẩm Gia Mộc tức giận như vậy, thử tiến lên dò xét hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nghe thấy người gọi điện thoại là phụ nữ? Hay là cậu và chị dâu xảy ra vấn đề gì rồi?"
Thẩm Gia Mộc mím chặt môi, nắm chặt quả đấm kêu răng rắc, chợt đứng dậy đi ra ngoài. Doanh trưởng tiểu đội hai bị bộ dáng của anh làm cho kinh ngạc, còn chưa phục hồi lại tinh thần, anh lại quay trở lại, lấy từ trong ngăn kéo một hộp thuốc lá cùng một cái bật lửa đi. Biết là tâm trạng của anh không tốt, vào nhà vệ sinh hút thuốc lá, doanh trưởng tiểu đội hai cũng chỉ bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái. Tổng hợp tình huống trước mặt đến mấy lần, có thể khiến cho tâm trạng của Thẩm Gia Mộc trở nên tiêu cực phần lớn đều là vấn đề cá nhân, hơn nữa anh lại lấy chuyện của cô dâu nhỏ làm đầu, nếu liên quan đến chuyện trong nhà, thì cho dù có là bạn mặc quần thủng đít với nhau từ nhỏ, doanh trưởng tiểu đội hai cũng không dám không thức thời mà can thiệp vào.
Ở trong phòng vệ sinh Thẩm Gia Mộc đã nhanh chóng hút hết hai điếu thuốc lá, tựa vào bồn rửa tay suy nghĩ thật lâu cũng không có nghĩ ra, làm thế nào mà người phụ nữ kia lại không thể có một cuộc sống yên ổn? Bây giờ còn vào bệnh viện, nghe nói là ra mặt hộ Thẩm Gia Giai, anh vừa tức giận vừa đau lòng, thân thể Kiều Kiều yếu ớt, bị khâu mười ba mũi, đau đớn như vậy làm sao mà cô chịu được? Lúc ở trên giường, không phải là anh chưa từng thử vòng quanh eo của cô, một cánh tay của anh là đã có thể dễ dàng ôm trọn tất cả, vậy thì vòng eo nhỏ bé đó làm sao mà chịu đựng được sự đau đớn của việc gãy xương?
Nghĩ đến đây, con ngươi của Thẩm Gia Mộc càng sâu lắng, thở dài, một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm điện thoại, chờ đợi đến lúc âm thanh bên kia vang lên, Thẩm Gia Mộc mới thừa nhận, đời này anh thật sự không trốn thoát khỏi vòng tay của Lâm Tiểu Kiều. Tình yêu là một vòng luẩn quẩn, càng yêu thì lại càng thu nhỏ lại, cho đến khi trói thật chặt hai người cùng một chỗ, gần như là hợp hai thành một. Bây giờ cảm giác trong lòng của Thẩm Gia Mộc không phải là cùng Lâm Tiểu Kiều hợp hai thành một sao? Nếu không, tại sao người nằm trên giường bệnh là cô, thế nhưng anh lại cảm giác rất rõ ràng sự đau đớn?
“Ở đâu vậy?"
“Ở nhà ạ," Lâm Tiểu Kiều cũng không biết Thẩm Gia Giai đã nói chuyện này với Thẩm Gia Mộc, sắc mặt không chút thay đổi mà nói dối, “Làm sao mà anh lại rảnh rỗi như vậy?"
“Còn muốn lừa anh?" Thẩm Gia Mộc hừ lạnh một tiếng, trong lòng suy nghĩ vật nhỏ này còn rất hiểu chuyện, liền mềm nhũn như nước, giống như rơi vào một bầu trời mềm như nhung, “Bây giờ vết thương còn đau hay không? Gãy xương không thể di chuyển cho nên cố gắng nhẫn nhịn một chút..."
“Anh biết hết rồi?" Tròng mắt Lâm Tiểu Kiều có chút ảm đạm, “Anh sẽ không cảm thấy em vô dụng chứ, bị người khác đẩy có hai cái mà đã vào bệnh viện?"
“Em chăm sóc mình thật tốt cho anh, không nên suy nghĩ nhiều! Em cần phải hữu dụng làm gì? Có anh ở đây, cho dù em không biết làm gì hay có yếu ớt cũng không sao, anh ở bên cạnh sẽ che chở cho em, em sợ cái gì?" Dường như Thẩm Gia Mộc có chút kích động, nói xong câu này thì thở hổn hển, sau đó thấy bên kia không có một âm thanh nào lại bổ sung thêm một câu, “Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi chuyện đều giao cho Thẩm Gia Giai làm đi, em chỉ cần chú ý dưỡng thương tốt cho anh là được, chờ anh trở lại xem anh dạy dỗ em như thế nào! Chân tay mình thì nhỏ bé, anh cũng không dám ra sức dày vò, vậy mà em còn tự mình chạy đi trêu chọc người đàn bà đanh đá như thế!"
“Anh biết cô ta là người đàn bà đanh đá? Trước kia anh đã gặp rồi sao?" Lâm Tiểu Kiều nhạy cảm cảm thấy giọng nói của anh vô cùng chán ghét, còn có cả chút quen thuộc.
Thẩm Gia Mộc chỉ ngừng lại một lát, rất nhanh liền trả lời cô: “Cô ta là chị gái của chồng của em họ anh, anh có thể không biết sao? Được rồi, nghỉ ngơi thật tốt cho anh, ít chơi điện thoại di động thôi, nếu thực sự buồn chán thì nói chuyện cùng Thẩm Gia Giai một chút. Em khiến anh yên tâm một chút thôi, còn có mấy tháng nữa là anh có thể trở lại rồi."
“Còn lâu như vậy a..." Lâm Tiểu Kiều lầm bầm một câu, thế nhưng lại rất khéo léo mà ừ một tiếng.
Cúp điện thoại được một lúc, vừa đưa Lâm Tĩnh Hảo ra ngoài thì Thẩm Gia Giai cũng trở lại, vừa rót nước cho Lâm Tiểu Kiều uống vừa nói: “Ngày mai Diệp Mặc sẽ đích thân đưa Diệp Vũ Nhu đến đây, em cũng đừng sợ, đến lúc đó mọi người đều ở đây, chị em cũng sẽ đến."
“Vâng." Nói thật, nghe Thẩm Gia Giai nói như vậy, trong lòng cô cũng có chút vui vẻ, ít nhất tổn thương này không phải là vô ích.
Ăn xong cơm tối, Tần Tĩnh cùng Thẩm Kiến Đàn tới bệnh viện, mặc dù sắc mặt của Tần Tĩnh vẫn đen kịt như cũ, thế nhưng giọng nói lại mềm hơn mấy phần. Không lâu sau Lâm Tĩnh Hảo cũng đến, nhất thời, trong phòng bệnh náo nhiệt hơn hẳn. Tần Tĩnh nói chuyện với Lâm Tĩnh Hảo vô cùng vui vẻ, Thẩm Kiến Đàn ngồi trên ghế salon xem tin tức, Thẩm Gia Giai cùng Diệp Xa gọt táo, Diệp Dao nằm trên mép giường nói chuyện cùng Lâm Tiểu Kiều.
Ngoại trừ địa điểm không bình thường, tất cả những thứ khác đều có vẻ rất hòa hợp, không khí tốt đẹp này lúc Diệp Mặc đẩy cửa bước vào đã dừng lại ngay lập tức. Khi Diệp Xa nhìn thấy Diệp Vũ Nhu, theo bản năng liền kéo em gái lui về sau lưng mẹ. Thẩm Kiến Đàn vẫn đang xem tin tức, Lâm Tĩnh Hảo đứng bên cửa sổ lạnh lùng nhìn Diệp Vũ Nhu, mà Tần Tĩnh lại là người đầu tiên không chịu đựng được.
Ngay cả Lâm Tiểu Kiều cũng không đoán trước được Tần Tĩnh sẽ động thủ, Diệp Vũ Nhu bị đánh đến ngây người, sững sờ nhìn Diệp Mặc, tiếp theo, Diệp Mặc cũng bị tát một cái.
“Ngày hôm nay một cái tát này là vì con gái của bác mà đánh, cháu xin chịu. Cho dù cuối cùng chuyện này được giải quyết như thế nào, cháu hi vọng sau này bác đừng can thiệp vào chuyện của cháu và Gia Giai nữa. Bác đã phá hủy cuộc hôn nhân của cháu một lần, trước kia nói cháu tự ti cũng được, nói cháu hèn yếu cũng không sao, lần này, tự cháu sẽ thực hiện, tự cháu sẽ bảo vệ thứ thuộc về mình!" Diệp Mặc lẳng lặng nói, cuối cùng nhìn thẳng vào ánh mắt của Tần Tĩnh, “Ai cũng đừng nghĩ sẽ phá hoại được!"
Thẩm Kiến Đàn tắt tivi, nói với Thẩm Gia Giai: “Đi tới đỡ mẹ con về đây, cứ đứng ở cửa thì nói chuyện như thế nào?"
Diệp Mặc vẫn rất kính trọng đối với Thẩm Kiến Đàn, nghe vậy liền đi tới trước mặt ông, động tác giọng điệu cũng rất kính cẩn: “Ba, chuyện này là lỗi của em gái con, làm liên lụy đến em dâu, con rất xin lỗi. Bây giờ con đưa em ấy tới đây nói lời xin lỗi, tất cả tiền chữa bệnh, cả nhà Diệp Vũ Nhu sẽ thanh toán."
“Tại sao lại muốn em trả tiền? Em làm gì có tiền? Anh là thị trưởng, sao anh không trả?" Diệp Vũ Nhu vừa nghe là cô ta phải trả tiền thì liền kêu lên.
“Cô lớn như vậy rồi? Đã xảy ra chuyện lại còn tìm anh trai?" Lâm Tĩnh Hảo chê cười một tiếng, còn nói, “Có chồng của mình còn không dựa vào, hết lần này tới lần khác toàn đi dựa vào anh trai, nói ra cũng không sợ người khác chê cười! Thật không biết mặt mũi dày đến độ nào, mới có thể nói những lời như vậy trước mặt nhiều người!"
Diệp Vũ Nhu còn chưa kịp nói lại đã nghe Diệp Mặc nói: “Sau khi trở về, con sẽ nói rõ ràng với cha mẹ con, từ nay về sau, chuyện của Diệp Vũ Nhu không liên quan gì đến con nữa. Đồng thời, đối với chuyện em ấy đánh chửi con của con, con sẽ làm thủ tục khởi tố ra tòa."
Lời nói này đối với Diệp Vũ Nhu mà nói, đúng là một đả kích rất lớn, há hốc miệng khó có thể tin nhìn Diệp Mặc. Mà Thẩm Gia Giai ở bên cạnh nở nụ cười, đi tới, kéo Diệp Mặc về phía sau mình, tiến lên cho Diệp Vũ Nhu một cái tát: “Mấy năm kết hôn kia tôi nhịn cô đủ rồi! Dù sao cô cũng là em gái của anh ta, cho nên tôi mới liên tục chịu đựng, không ngờ rằng cô ngay cả một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng xuống tay được. Diệp Vũ Nhu, cô có ngày hôm nay, tất cả đều là do cô tự chuốc lấy, tôi nói thật cho cô biết, hôm nay anh cô có quyết định này, chính là vừa rồi lúc ở trong bệnh viện tôi đã đề nghị!"
Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Dao không hiểu rõ tình huống, nhìn cô hung ác bị đánh, vui mừng đến nỗi vung vẩy tay. Lâm Tiểu Kiều chạm một cái vào cái mũi nhỏ của cô bé, trong lòng vì Thẩm Gia Giai mà kêu được một tiếng, sau đó lên tiếng nói: “Diệp tiểu thư, không cần ngẩn người ở đó, hay là cô trở về chuẩn bị xong chi phí đi, tôi thấy căn phòng này quá nhỏ, người trong nhà đến chăm sóc lại quá nhiều, hay là đổi một căn phòng to hơn nữa đi."
Diệp Vũ Nhu hung hăng nhìn sang, lại nhìn Diệp Mặc, thấy anh không nhúc nhích, khóc đến mức bỏ chạy ra ngoài. Đúng lúc này Thẩm Kiến Đàn vẫn đang im lặng bỗng lên tiếng: “Vẫn còn muốn chạy sao?"
Lính cảnh vệ ở cửa vừa nghe thấy vậy, vội vàng ngăn Diệp Vũ Nhu lại. Ánh mắt của mọi người cũng tập hợp trên người Thẩm Kiến Đàn, ông cụ đứng lên, đi tới bên giường bệnh, tùy ý mà cầm một quả táo trên đầu giường nhét vào trong tay Lâm Tiểu Kiều: “Đánh con dâu của tôi, mới có dễ dàng như vậy mà đã muốn chạy?"
Lâm Tiểu Kiều hiểu ý rất nhanh, con ngươi đảo hai cái, cảm thán thì ra ông cụ mới là người bênh vực mình nhất ở Thẩm gia. Cô cũng không ngại ngùng kiểu cách, trực tiếp ném quả táo về phía Diệp Vũ Nhu. Đầu vai bị đập trúng, Diệp Vũ Nhu cũng chỉ có thể đứng yên. Lâm Tĩnh Hảo buồn cười, thay Lâm Tiểu Kiều kéo kéo chăn, nhìn về phía mọi người nói: “Tôi tiễn Diệp tiểu thư..."
Dĩ nhiên là Diệp Vũ Nhu sẽ không cho đó là ý tốt của cô, vội vàng kéo Diệp Mặc đi, thế nhưng Diệp Mặc lại lùi về phía sau, đứng sau lưng Thẩm Gia Giai không nói gì. Lâm Tĩnh Hảo vẫn cười như cũ dẫn cô ta ra ngoài, chẳng qua là cửa vừa mới đóng, người trong nhà liền nghe thấy tiếng vang của hai bàn tay cùng với tiếng khóc của Diệp Vũ Nhu...
Ngay cả mặt Thẩm Gia Mộc cũng không ngẩng lên, ánh mắt vẫn dán trên bản đồ quân sự, chậm rãi trả lời: “Không phải đã để cho cậu dạy hạng mục sở trường của mình sao? Dù gì thì cậu cũng là doanh trưởng, sao lại không thể huấn luyện được? Thật không hiểu, doanh trưởng tiểu đội hai cậu đã làm cách nào để vượt qua những ngày tháng sống ở đây vậy!"
“Doanh trưởng tiểu đội hai? Cậu còn không biết xấu hổ mà nói với tôi chữ doanh trưởng tiểu đội hai? Lúc đầu đáng nhẽ tôi không nên nghe Thẩm Gia Mộc cậu nói bậy, cái gì mà trò chơi trao đổi, lấy mạnh bù yếu, tổng hợp sức mạnh! Các binh sĩ của tiểu đội hai đều là do một tay tôi luyện tập nên, rất nghe lời nha! Thử nhìn lại những binh sĩ tiểu đội một của cậu đi, tôi nói một câu, con mẹ nó một người cũng không nghe! Tôi chịu đủ nỗi uất ức này rồi, hạng mục ngụy trang cậu tự mình dạy đi, tôi trở về doanh trại tiểu đội hai huấn luyện xạ kích (*)!"
(*): huấn luyện bắn súng.
Thẩm Gia Mộc ném cây bút đánh dấu trong tay đi, phóng khoáng ngồi xuống, hai chân gác lên nhau để trên bàn làm việc, thấy bộ dáng kia doanh trưởng tiểu đội hai liền đứng thẳng người. Nghiêng mặt sang một bên bĩu môi với mười mấy người ngoài cửa sổ, nói với doanh trưởng tiểu đội hai: “Cậu, gọi bọn họ vào đây, tôi dạy cậu cách dạy dỗ bọn nhóc con này!"
“Làm như tôi là người đứng gác vậy?" Doanh trưởng tiểu đội hai trợn trừng mắt, đứng bất động tại chỗ.
“Được!" Thẩm Gia Mộc để chân xuống, đứng dậy kéo kéo cổ áo, nhìn về phía doanh trưởng tiểu đội hai huýt sáo một cái, “Giữ nguyên tư thế này cho tôi, thái độ của cậu với đám người ở dưới kia, cả ngày toàn chỉ cười ha hả, thế thì dạy dỗ được cái rắm á!"
Thẩm Gia Mộc mở cửa sổ ra, hét lên với bên ngoài một tiếng, mười mấy người đang xem náo nhiệt kia bỗng ồn ào bắt đầu chạy về hướng phòng làm việc. Doanh trưởng tiểu đội hai ở bên cạnh thấy vậy thì lắc đầu, còn không quên âm thầm cảm thán uy danh của Thẩm Gia Mộc, việc này nếu để cho doanh trưởng tiểu đội hai làm, thì trừ mấy người... tiểu đội trưởng, ai mà không lề mề chậm chạp chạy tới?
Mười mấy người đứng thành ba hàng, một hàng quân màu xanh lục, tinh thần của tất cả mọi người đều phấn chấn, ánh mắt của Thẩm Gia Mộc lần lượt nhìn qua, cuối cùng dừng trên người đứng bên trái hàng thứ nhất. Người nọ cảm nhận được, bắp chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là bị dọa sợ đến mức phải ngồi xuống đất. Thẩm Gia Mộc khẽ mỉm cười, thu lại ánh mắt nhìn đường vân trong lòng bàn tay, thoạt nhìn trông rất nhàn nhã: “Nói một chút coi, hai ngày vừa qua các cậu đi theo doanh trưởng tiểu đội hai tập luyện những gì?"
“Báo cáo doanh trưởng, là tập ngụy trang!"
“Ừ, ngụy trang..." Thẩm Gia Mộc gật đầu một cái, rồi sau đó lại hỏi, “Tập được những hình thức gì rồi? Lần trước tiểu đội một bại dưới tay tiểu đội hai là do bị thua nhiều trong hạng mục ngụy trang! Tôi nghe doanh trưởng tiểu đội hai nói, hình như luyện tập có chút không được hài lòng lắm..."
Trên mặt Thẩm Gia Mộc vẫn còn lạnh như băng, vẻ mặt không có gì đặc biệt. Doanh trưởng tiểu đội hai sau khi nghe một hàng người bắt đầu hít khí lạnh, nâng ly trà lên, cuối cùng cổ họng cũng được giải khát, tâm trạng hưng phấn mà uống trà.Thẩm Gia Mộc liếc mắt nhìn dáng vẻ hả hê của cậu ta, đứng lên đá một cái vào chân trái của người đứng đầu. Vốn Thẩm Gia Mộc cũng không kìm lại sức lực, tất cả sức mạnh đều đá tới, không có một chút phòng bị nào, người nọ liền ngã xuống chân của người đứng bên cạnh.
“Tôi để cho các cậu học sở trường của người khác, là muốn để các cậu nhìn xem các cậu thua kém người ta ở chỗ nào? Kết quả là đây? Một đám nhóc các cậu cũng ném hết mặt mũi của tôi đi rồi? Thật sự là không muốn học hạng mục này nữa? Được, ở 306 vùng núi mà các cậu thua bởi tiểu đội hai, bây giờ tất cả đều đi ngụy trang, ẩn núp ở trong đó cho tốt vào!" Thẩm Gia Mộc lại giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, “Ba giờ chiều nay tôi tới kiểm tra!"
“Rõ!" Vừa nghĩ tới việc sắp sửa trải qua hai mươi tư giờ nằm trong cỏ dại bụi rậm lùm cây không thể cử động, mọi người liền ủ rũ.
Đợi đến khi mọi người đi hết, doanh trưởng tiểu đội hai mới giơ một ngón tay cái lên với Thẩm Gia Mộc: “Chẳng trách, thì ra là người của tiểu đội một thích bị gào thét mắng chửi nha! Thật là thêm được nhiều kiến thức... Này, Thẩm Lão đại, tôi nói này cậu ở nhà cũng là bộ dạng như vậy sao, bà xã cậu không sợ à? Hay là vợ của cậu lại thích cái miệng này của cậu nha? Nghe nói phụ nữ rất thích đàn ông mạnh mẽ, người như vậy mới cho họ, nói như thế nào nhỉ... Ừm, cảm giác an toàn!"
Một lần nữa Thẩm Gia Mộc lại ném cây bút đánh dấu trong tay đi, liếc mắt chế giễu doanh trưởng tiểu đội hai một cái. Doanh trưởng tiểu đội hai cảm thấy bẽ mặt, lúc đang chuẩn bị tức giận thì điện thoại di động của Thẩm Gia Mộc bỗng kêu lên. Anh cau mày nhìn màn hình điện thoại, phía bên kia nói cái gì, doanh trưởng tiểu đội hai nghe không được rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được là giọng của phụ nữ, mà sắc mặt của Thẩm Gia Mộc thì càng ngày càng khó coi.
Trong cả quá trình trò chuyện, Thẩm Gia Mộc chỉ nói một chữ “Được", chờ đến lúc để điện thoại xuống, cây bút đánh dấu trong tay đã bị bẻ đôi thành hai mảnh. Doanh trưởng tiểu đội hai rất ít khi thấy Thẩm Gia Mộc tức giận như vậy, thử tiến lên dò xét hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nghe thấy người gọi điện thoại là phụ nữ? Hay là cậu và chị dâu xảy ra vấn đề gì rồi?"
Thẩm Gia Mộc mím chặt môi, nắm chặt quả đấm kêu răng rắc, chợt đứng dậy đi ra ngoài. Doanh trưởng tiểu đội hai bị bộ dáng của anh làm cho kinh ngạc, còn chưa phục hồi lại tinh thần, anh lại quay trở lại, lấy từ trong ngăn kéo một hộp thuốc lá cùng một cái bật lửa đi. Biết là tâm trạng của anh không tốt, vào nhà vệ sinh hút thuốc lá, doanh trưởng tiểu đội hai cũng chỉ bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái. Tổng hợp tình huống trước mặt đến mấy lần, có thể khiến cho tâm trạng của Thẩm Gia Mộc trở nên tiêu cực phần lớn đều là vấn đề cá nhân, hơn nữa anh lại lấy chuyện của cô dâu nhỏ làm đầu, nếu liên quan đến chuyện trong nhà, thì cho dù có là bạn mặc quần thủng đít với nhau từ nhỏ, doanh trưởng tiểu đội hai cũng không dám không thức thời mà can thiệp vào.
Ở trong phòng vệ sinh Thẩm Gia Mộc đã nhanh chóng hút hết hai điếu thuốc lá, tựa vào bồn rửa tay suy nghĩ thật lâu cũng không có nghĩ ra, làm thế nào mà người phụ nữ kia lại không thể có một cuộc sống yên ổn? Bây giờ còn vào bệnh viện, nghe nói là ra mặt hộ Thẩm Gia Giai, anh vừa tức giận vừa đau lòng, thân thể Kiều Kiều yếu ớt, bị khâu mười ba mũi, đau đớn như vậy làm sao mà cô chịu được? Lúc ở trên giường, không phải là anh chưa từng thử vòng quanh eo của cô, một cánh tay của anh là đã có thể dễ dàng ôm trọn tất cả, vậy thì vòng eo nhỏ bé đó làm sao mà chịu đựng được sự đau đớn của việc gãy xương?
Nghĩ đến đây, con ngươi của Thẩm Gia Mộc càng sâu lắng, thở dài, một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm điện thoại, chờ đợi đến lúc âm thanh bên kia vang lên, Thẩm Gia Mộc mới thừa nhận, đời này anh thật sự không trốn thoát khỏi vòng tay của Lâm Tiểu Kiều. Tình yêu là một vòng luẩn quẩn, càng yêu thì lại càng thu nhỏ lại, cho đến khi trói thật chặt hai người cùng một chỗ, gần như là hợp hai thành một. Bây giờ cảm giác trong lòng của Thẩm Gia Mộc không phải là cùng Lâm Tiểu Kiều hợp hai thành một sao? Nếu không, tại sao người nằm trên giường bệnh là cô, thế nhưng anh lại cảm giác rất rõ ràng sự đau đớn?
“Ở đâu vậy?"
“Ở nhà ạ," Lâm Tiểu Kiều cũng không biết Thẩm Gia Giai đã nói chuyện này với Thẩm Gia Mộc, sắc mặt không chút thay đổi mà nói dối, “Làm sao mà anh lại rảnh rỗi như vậy?"
“Còn muốn lừa anh?" Thẩm Gia Mộc hừ lạnh một tiếng, trong lòng suy nghĩ vật nhỏ này còn rất hiểu chuyện, liền mềm nhũn như nước, giống như rơi vào một bầu trời mềm như nhung, “Bây giờ vết thương còn đau hay không? Gãy xương không thể di chuyển cho nên cố gắng nhẫn nhịn một chút..."
“Anh biết hết rồi?" Tròng mắt Lâm Tiểu Kiều có chút ảm đạm, “Anh sẽ không cảm thấy em vô dụng chứ, bị người khác đẩy có hai cái mà đã vào bệnh viện?"
“Em chăm sóc mình thật tốt cho anh, không nên suy nghĩ nhiều! Em cần phải hữu dụng làm gì? Có anh ở đây, cho dù em không biết làm gì hay có yếu ớt cũng không sao, anh ở bên cạnh sẽ che chở cho em, em sợ cái gì?" Dường như Thẩm Gia Mộc có chút kích động, nói xong câu này thì thở hổn hển, sau đó thấy bên kia không có một âm thanh nào lại bổ sung thêm một câu, “Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi chuyện đều giao cho Thẩm Gia Giai làm đi, em chỉ cần chú ý dưỡng thương tốt cho anh là được, chờ anh trở lại xem anh dạy dỗ em như thế nào! Chân tay mình thì nhỏ bé, anh cũng không dám ra sức dày vò, vậy mà em còn tự mình chạy đi trêu chọc người đàn bà đanh đá như thế!"
“Anh biết cô ta là người đàn bà đanh đá? Trước kia anh đã gặp rồi sao?" Lâm Tiểu Kiều nhạy cảm cảm thấy giọng nói của anh vô cùng chán ghét, còn có cả chút quen thuộc.
Thẩm Gia Mộc chỉ ngừng lại một lát, rất nhanh liền trả lời cô: “Cô ta là chị gái của chồng của em họ anh, anh có thể không biết sao? Được rồi, nghỉ ngơi thật tốt cho anh, ít chơi điện thoại di động thôi, nếu thực sự buồn chán thì nói chuyện cùng Thẩm Gia Giai một chút. Em khiến anh yên tâm một chút thôi, còn có mấy tháng nữa là anh có thể trở lại rồi."
“Còn lâu như vậy a..." Lâm Tiểu Kiều lầm bầm một câu, thế nhưng lại rất khéo léo mà ừ một tiếng.
Cúp điện thoại được một lúc, vừa đưa Lâm Tĩnh Hảo ra ngoài thì Thẩm Gia Giai cũng trở lại, vừa rót nước cho Lâm Tiểu Kiều uống vừa nói: “Ngày mai Diệp Mặc sẽ đích thân đưa Diệp Vũ Nhu đến đây, em cũng đừng sợ, đến lúc đó mọi người đều ở đây, chị em cũng sẽ đến."
“Vâng." Nói thật, nghe Thẩm Gia Giai nói như vậy, trong lòng cô cũng có chút vui vẻ, ít nhất tổn thương này không phải là vô ích.
Ăn xong cơm tối, Tần Tĩnh cùng Thẩm Kiến Đàn tới bệnh viện, mặc dù sắc mặt của Tần Tĩnh vẫn đen kịt như cũ, thế nhưng giọng nói lại mềm hơn mấy phần. Không lâu sau Lâm Tĩnh Hảo cũng đến, nhất thời, trong phòng bệnh náo nhiệt hơn hẳn. Tần Tĩnh nói chuyện với Lâm Tĩnh Hảo vô cùng vui vẻ, Thẩm Kiến Đàn ngồi trên ghế salon xem tin tức, Thẩm Gia Giai cùng Diệp Xa gọt táo, Diệp Dao nằm trên mép giường nói chuyện cùng Lâm Tiểu Kiều.
Ngoại trừ địa điểm không bình thường, tất cả những thứ khác đều có vẻ rất hòa hợp, không khí tốt đẹp này lúc Diệp Mặc đẩy cửa bước vào đã dừng lại ngay lập tức. Khi Diệp Xa nhìn thấy Diệp Vũ Nhu, theo bản năng liền kéo em gái lui về sau lưng mẹ. Thẩm Kiến Đàn vẫn đang xem tin tức, Lâm Tĩnh Hảo đứng bên cửa sổ lạnh lùng nhìn Diệp Vũ Nhu, mà Tần Tĩnh lại là người đầu tiên không chịu đựng được.
Ngay cả Lâm Tiểu Kiều cũng không đoán trước được Tần Tĩnh sẽ động thủ, Diệp Vũ Nhu bị đánh đến ngây người, sững sờ nhìn Diệp Mặc, tiếp theo, Diệp Mặc cũng bị tát một cái.
“Ngày hôm nay một cái tát này là vì con gái của bác mà đánh, cháu xin chịu. Cho dù cuối cùng chuyện này được giải quyết như thế nào, cháu hi vọng sau này bác đừng can thiệp vào chuyện của cháu và Gia Giai nữa. Bác đã phá hủy cuộc hôn nhân của cháu một lần, trước kia nói cháu tự ti cũng được, nói cháu hèn yếu cũng không sao, lần này, tự cháu sẽ thực hiện, tự cháu sẽ bảo vệ thứ thuộc về mình!" Diệp Mặc lẳng lặng nói, cuối cùng nhìn thẳng vào ánh mắt của Tần Tĩnh, “Ai cũng đừng nghĩ sẽ phá hoại được!"
Thẩm Kiến Đàn tắt tivi, nói với Thẩm Gia Giai: “Đi tới đỡ mẹ con về đây, cứ đứng ở cửa thì nói chuyện như thế nào?"
Diệp Mặc vẫn rất kính trọng đối với Thẩm Kiến Đàn, nghe vậy liền đi tới trước mặt ông, động tác giọng điệu cũng rất kính cẩn: “Ba, chuyện này là lỗi của em gái con, làm liên lụy đến em dâu, con rất xin lỗi. Bây giờ con đưa em ấy tới đây nói lời xin lỗi, tất cả tiền chữa bệnh, cả nhà Diệp Vũ Nhu sẽ thanh toán."
“Tại sao lại muốn em trả tiền? Em làm gì có tiền? Anh là thị trưởng, sao anh không trả?" Diệp Vũ Nhu vừa nghe là cô ta phải trả tiền thì liền kêu lên.
“Cô lớn như vậy rồi? Đã xảy ra chuyện lại còn tìm anh trai?" Lâm Tĩnh Hảo chê cười một tiếng, còn nói, “Có chồng của mình còn không dựa vào, hết lần này tới lần khác toàn đi dựa vào anh trai, nói ra cũng không sợ người khác chê cười! Thật không biết mặt mũi dày đến độ nào, mới có thể nói những lời như vậy trước mặt nhiều người!"
Diệp Vũ Nhu còn chưa kịp nói lại đã nghe Diệp Mặc nói: “Sau khi trở về, con sẽ nói rõ ràng với cha mẹ con, từ nay về sau, chuyện của Diệp Vũ Nhu không liên quan gì đến con nữa. Đồng thời, đối với chuyện em ấy đánh chửi con của con, con sẽ làm thủ tục khởi tố ra tòa."
Lời nói này đối với Diệp Vũ Nhu mà nói, đúng là một đả kích rất lớn, há hốc miệng khó có thể tin nhìn Diệp Mặc. Mà Thẩm Gia Giai ở bên cạnh nở nụ cười, đi tới, kéo Diệp Mặc về phía sau mình, tiến lên cho Diệp Vũ Nhu một cái tát: “Mấy năm kết hôn kia tôi nhịn cô đủ rồi! Dù sao cô cũng là em gái của anh ta, cho nên tôi mới liên tục chịu đựng, không ngờ rằng cô ngay cả một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng xuống tay được. Diệp Vũ Nhu, cô có ngày hôm nay, tất cả đều là do cô tự chuốc lấy, tôi nói thật cho cô biết, hôm nay anh cô có quyết định này, chính là vừa rồi lúc ở trong bệnh viện tôi đã đề nghị!"
Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Dao không hiểu rõ tình huống, nhìn cô hung ác bị đánh, vui mừng đến nỗi vung vẩy tay. Lâm Tiểu Kiều chạm một cái vào cái mũi nhỏ của cô bé, trong lòng vì Thẩm Gia Giai mà kêu được một tiếng, sau đó lên tiếng nói: “Diệp tiểu thư, không cần ngẩn người ở đó, hay là cô trở về chuẩn bị xong chi phí đi, tôi thấy căn phòng này quá nhỏ, người trong nhà đến chăm sóc lại quá nhiều, hay là đổi một căn phòng to hơn nữa đi."
Diệp Vũ Nhu hung hăng nhìn sang, lại nhìn Diệp Mặc, thấy anh không nhúc nhích, khóc đến mức bỏ chạy ra ngoài. Đúng lúc này Thẩm Kiến Đàn vẫn đang im lặng bỗng lên tiếng: “Vẫn còn muốn chạy sao?"
Lính cảnh vệ ở cửa vừa nghe thấy vậy, vội vàng ngăn Diệp Vũ Nhu lại. Ánh mắt của mọi người cũng tập hợp trên người Thẩm Kiến Đàn, ông cụ đứng lên, đi tới bên giường bệnh, tùy ý mà cầm một quả táo trên đầu giường nhét vào trong tay Lâm Tiểu Kiều: “Đánh con dâu của tôi, mới có dễ dàng như vậy mà đã muốn chạy?"
Lâm Tiểu Kiều hiểu ý rất nhanh, con ngươi đảo hai cái, cảm thán thì ra ông cụ mới là người bênh vực mình nhất ở Thẩm gia. Cô cũng không ngại ngùng kiểu cách, trực tiếp ném quả táo về phía Diệp Vũ Nhu. Đầu vai bị đập trúng, Diệp Vũ Nhu cũng chỉ có thể đứng yên. Lâm Tĩnh Hảo buồn cười, thay Lâm Tiểu Kiều kéo kéo chăn, nhìn về phía mọi người nói: “Tôi tiễn Diệp tiểu thư..."
Dĩ nhiên là Diệp Vũ Nhu sẽ không cho đó là ý tốt của cô, vội vàng kéo Diệp Mặc đi, thế nhưng Diệp Mặc lại lùi về phía sau, đứng sau lưng Thẩm Gia Giai không nói gì. Lâm Tĩnh Hảo vẫn cười như cũ dẫn cô ta ra ngoài, chẳng qua là cửa vừa mới đóng, người trong nhà liền nghe thấy tiếng vang của hai bàn tay cùng với tiếng khóc của Diệp Vũ Nhu...
Tác giả :
Bát Trà Hương