Tham Hoan
Chương 23: Tiểu Kiều của anh
Lâm Tiểu Kiều tiễn Tần Manh xong quay lại, Tần Tĩnh vẫn ngồi trên ghế salon, cô đi làm cả một ngày, thật sự rất mệt, không muốn đối phó với bà nữa, liền giả vờ không nhìn thấy trở về phòng ngủ. Có lẽ là Tần Tĩnh bị dạy dỗ một trận, trong lòng bị tổn thương, cũng không để ý đến cô, một lát sau cũng trở về phòng ngủ.
Lâm Tiểu Kiều nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động, cũng trở nên yên tâm hơn, vốn chỉ là muốn tựa vào đầu giường nghỉ ngơi một chút, ai ngờ lại ngủ thiếp đi. Lúc đang mơ mơ màng màng, cô bỗng cảm giác có hơi ấm chạm vào trên mặt, vừa mở mắt nhìn, Thẩm Gia Mộc đứng ngược sáng ở đầu giường, thấy quầng mắt thâm đen của anh chóp mũi Lâm Tiểu Kiều bỗng chua xót.
“Tỉnh rồi à?" Thẩm Gia Mộc nở một nụ cười, xoa xoa chóp mũi cô, vẻ mặt mười phần cưng chiều, “Ngủ tiếp đi, anh đi tắm, ở trong cát lăn lộn một ngày, bây giờ trên người bẩn muốn chết, không dám nằm trong chăn."
“Tại sao?" Mặc dù biết anh sẽ trở về, nhưng mà, giờ phút này, khi anh đứng ở trước mặt, nở một nụ cười đẹp mắt, Lâm Tiểu Kiều vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy, chỉ ngây ngốc hỏi lên hai chữ này.
“Sợ em ghét bỏ anh." Thẩm Gia Mộc đứng lên bắt đầu cởi áo khoác, anh cố gắng cử động chân tay một cách nhẹ nhất, tránh để cát bụi trên quần áo rơi vào người cô. Thấy động tác kìm nén của anh hốc mắt Lâm Tiểu Kiều liền ẩm ướt, cô giãy giụa bò dậy, cầm áo ngủ bên cạnh vò lại thành một đống, quỳ ở trên giường thay anh cởi quân phục.
Động tác trên tay Thẩm Gia Mộc ngừng một lát, ngay sau đó phản ứng kịp đè tay cô lại: “Không sao đâu, em ngủ đi, anh tự làm được, thật sự rất bẩn."
Lâm Tiểu Kiều nhìn anh một cái, không nói gì, thế nhưng chờ tay anh vừa buông ra, cô lại tiếp tục động tác vừa rồi. Thẩm Gia Mộc không biết làm gì, chỉ đành phải theo động tác của cô ngửa cổ giơ tay lên, đợi đến cuối cùng thắt lưng cũng cởi ra, cô xuống giường đi dép vào, đẩy anh vào phòng tắm. Thẩm Gia Mộc cứ như vậy ngơ ngác đứng ở cửa phòng tắm, nhìn cô chăm sóc bật vòi hoa sen lên, sau đó thử nhiệt độ một chút, cuối cùng quay người lại.
“Anh tắm trước đi, em vào phòng bếp hâm nóng thức ăn rồi mang lên cho anh, anh ăn một chút rồi hẵng ngủ." Lâm Tiểu Kiều vừa nói vừa xoay người định đi, lại bị Thẩm Gia Mộc ôm lấy từ đằng sau.
Lồng ngực nóng như lửa của anh áp vào trên người cô, chóp mũi Lâm Tiểu Kiều lại có cảm giác chua xót. Cô xoay người lại ôm lấy anh, cả cái đầu nhỏ cũng chôn vào trong ngực anh, cái trán áp vào thân thể ấm áp kia, nước mắt cũng không kìm nén được: “Thẩm Gia Mộc, anh mới đi có hai ngày, em đã rất nhớ anh rồi. Em ở chỗ này rất không tốt, một chút cũng không tốt, em khổ sở muốn chết, lỗ tai em đau muốn chết, sáng sớm hôm nay khi thức dậy vẫn còn chảy mủ."
Vậy mà trong một khoảng thời gian ngắn Thẩm Gia Mộc lại không trả lời được, chỉ có thể ôm cô chặt hơn. Lâm Tiểu Kiều cũng từ từ ôm chặt eo anh hơn, chóp mũi đỏ bừng, mặc dù cảm thấy không nên như vậy, nhưng vẫn không nhịn được càng không ngừng than phiền: “ Lâm Tĩnh Hảo mắng em ngốc, em chính là ngốc nghếch đấy, em rất thích anh cho nên mới có thể vì anh mà đi lấy lòng mẹ anh. Nhưng mà em cũng có giới hạn cuối cùng, em sợ em sẽ không nhịn được đến ngày đó. Chị Tần Manh nói em nên hạnh phúc nên hài lòng, nhưng mà trong lòng em một chút cũng không vừa lòng, em hi vọng anh có thể đối với em tốt hơn một chút, em rất tham lam, lúc nào cũng muốn có được tất cả những vui vẻ trong cuộc sống."
“Không đúng, không phải như thế." Thẩm Gia Mộc khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói, “Tiểu Kiều của anh không tham lam, trên đời này niềm vui vốn là em nên có được, là anh không tốt, là anh không chăm sóc tốt cho em, là anh không đúng, Tiểu Kiều ngoan, đừng khóc."
“Thẩm Gia Mộc..." Lâm Tiểu Kiều từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, khụt khịt mũi, giọng mũi vẫn rất nặng, “Anh đi tắm trước đi, em đi chuẩn bị đồ ăn cho anh, đợi lát nữa chúng ta lại nói chuyện tiếp."
“Nói chuyện gì?" Thẩm Gia Mộc nheo mắt, ôm cô càng chặt hơn, giống như là muốn khảm cô thật sâu trong cơ thể mình, “Không có gì để nói cả, đi bộ đội với anh, hoặc là đến nhà Thẩm Gia Giai ở, em tự chọn một cái đi! Anh chờ quyết định của em, em cũng đừng nghe những lời mà người ngoài nói, chỉ cần em vui vẻ, người khác nói như thế nào cũng không sao, có anh ngăn ở trước mặt em đây."
“Anh kích động như vậy làm gì?" Lâm Tiểu Kiều vừa nghe thấy giọng điệu của anh,
cảm giác mình đã tủi thân lại còn bị anh mắng liền có chút không vui.
Thẩm Gia Mộc chôn đầu trên vai cô, toàn bộ hơi thở gấp gáp nóng như lửa đều phun vào cổ cô, âm thanh của anh rầu rĩ, nghe không ra sự mạnh mẽ lạnh lùng thường ngày, lại làm cho Lâm Tiểu Kiều ngây ngẩn cả người: “Chỉ cần không ly hôn, còn lại như thế nào cũng đều tốt hết."
Lâm Tiểu Kiều cười hai cái yếu ớt, hỏi anh: “Tại sao anh lại sợ ly hôn như vậy?"
Thẩm Gia Mộc cũng không ngẩng đầu lên, vẫn ôm cô như vậy, áp đầu cô vào trong ngực mình: “Anh hiểu rõ em, anh biết là nếu ly hôn, anh thật sự sẽ không có cơ hội nữa. Chỉ cần vẫn còn giấy kết hôn, anh liền có lòng tin quyết tâm giữ em lại bên cạnh anh. Chỉ cần có cơ hội, anh vẫn có thể ra sức thực hiện đến cùng!"
Lâm Tiểu Kiều biết người đàn ông này kiên trì đến mức nào, đó là lúc ở trên sân huấn luyện đổ mồ hôi như mưa dù sau lưng là đầy đủ những thứ thiết yếu. Thế nhưng, cho tới bây giờ cô cũng không muốn, Thẩm Gia Mộc sẽ đem điều đó áp dụng lên người cô. Giờ phút này Lâm Tiểu Kiều ngây người như phỗng, đợi đến lúc nụ hôn của anh tiến tới, cô mới phát hiện trên mặt mình đầy nước mắt.
Trong phòng tắm vẫn “Ào ào" tiếng nước chảy, hai người ai cũng không để ý nữa, chẳng qua là quên mình mà hôn lẫn nhau. Trong không gian nhỏ hẹp bay bổng những âm thanh mập mờ không rõ, đó là tiếng môi lưỡi quấn quít hòa cùng tiếng nước chảy, đó là tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng cô, đó là nơi cổ họng anh không vừa lòng rên nhẹ.
Hôn đến cuối cùng, Thẩm Gia Mộc đã không kiên nhẫn, xé áo ngủ của cô, trực tiếp ôm cô nhảy vào bồn tắm. Lâm Tiểu Kiều đấm anh, vùng vẫy đứng lên, tắt vòi sen, ra khỏi bồn tắm, sau đó nhặt áo ngủ anh vứt xuống đất lên mặc vào người: “Anh cứ ngâm người đi, em đi xuống hâm nóng lại thức ăn một chút, sau đó sẽ vào cọ lưng cho anh."
Thẩm Gia Mộc không nói lời nào, cũng không cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ngọn lửa trong mắt như sắp chôn vùi cô vậy. Lâm Tiểu Kiều suy nghĩ một chút, cắn môi dưới, sau đó ấp a ấp úng nói: “Ăn cơm xong, anh... Muốn như thế nào... Em cũng không từ chối anh."
Thẩm Gia Mộc nghe vậy, không nói hai lời, lập tức bắt đầu cởi quần lính, thấy dáng vẻ dứt khoát lưu loát kia Lâm Tiểu Kiều líu lưỡi không nói nên lời. Dáng vẻ anh thực sự nghiêm túc ngồi trong bồn tắm khiến cô dở khóc dở cười, đổi quần áo để trong phòng tắm cho anh, xuống lầu hâm nóng lại thức ăn, lúc định lên lầu trở về phòng ngủ, Tần Tĩnh từ trong phòng ngủ đi ra. Tần Tĩnh nhìn chén nước trong tay Lâm Tiểu Kiều một lúc, lại nhìn về phía phòng ngủ, hỏi: “Gia Mộc về rồi?"
“Vâng." Lâm Tiểu Kiều gật đầu, lại lập tức bổ sung, “Con xuống lấy đồ ăn cho anh ấy, anh ấy đang tắm ạ."
“Ừ." Dáng vẻ Tần Tĩnh thoạt nhìn có chút uể oải, nhanh chóng đáp lại một tiếng, lại trở về phòng ngủ.
Lâm Tiểu Kiều thò đầu nhìn ánh sáng xuyên qua kẽ hở của thư phòng ra ngoài, nhíu mày một cái, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên ý thức được mình đang mặc áo ngủ, không thể làm gì khác là quay trở về. Để chén nước xuống, lúc đi vào phòng tắm, Thẩm Gia Mộc đã nằm cạnh bồn tắm ngủ thiếp đi. Anh đưa lưng về phía cô, vết thương trên lưng bị nhìn thấy hết, lòng Lâm Tiểu Kiều khó chịu muốn chết, khẽ giọng mắng hai câu, trở về phòng lấy hòm thuốc.
Từ sau khi kết thúc thời gian nghỉ kết hôn để trở về quân đội Thẩm Gia Mộc liền ngủ không được ngon giấc, ban ngày nghiên cứu chiến lược chiến thuật, còn phải đến sân huấn luyện diễn tập tại hiện trường. Buối tối bận rộn đến đêm khuya, thật vất vả mới có thể nằm xuống nghỉ ngơi, trong tâm trí tất cả lại toàn là cô, hôm nay nghe Trần An Bác nói lỗ tai của cô sưng lên, anh đau lòng đến mức liều mạng xin nghỉ phép, ngựa không ngừng vó trở về nhà. Cho đến khi ôm cô vào lòng, anh mới dám hơi buông lỏng một chút, vừa lơi lỏng một cái thì mệt mỏi cũng liền ập tới.
Trên lưng có vật gì ấm áp đang nhẹ nhàng chuyển động, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vợ anh đỏ mắt cầm khăn bông trong tay thật cẩn thận lau vết thương sau lưng anh. Cô cúi đầu, tóc rủ xuống che hơn nửa gương mắt, chỉ có chóp mũi hồng hồng là vô cùng nổi bật. Anh đứng dậy, kéo tay cô qua để cô ngồi cạnh bồn tắm, véo chóp mũi cô, cười khẽ: “Tại sao lại khóc? Chóp mũi đỏ lên thật không đẹp... Cọ lưng cho anh mà chỉ có một tí lực như vậy thôi à? Thế này thì phải cọ đến khi nào, hả?"
Lâm Tiểu Kiều theo thói quen hít mũi, động tác trên tay nhanh hơn. Những vết thương kia còn chưa kết vảy, vết thương nhỏ vẫn còn toác ra, bị nước ấm dính vào, tâm cô như bị muối xát. Thẩm Gia Mộc lấy tay đè khăn lông lại, khóe miệng mỉm cười, trêu cô: “Sức lực lớn như vậy? Rất đau..."
Môi Lâm Tiểu Kiều giật giật, cái gì cũng không nói, động tác trên tay nhẹ lại. Thẩm Gia Mộc chợt xoay người lại bắt được tay của cô. Từ đầu đến cuối cô vẫn cúi thấp đầu, Thẩm Gia Mộc thở dài một hơi, tiến đến hôn lên môi cô một cái, âm thanh dịu dàng: “Tức giận sao? Anh nói đùa mà."
Lâm Tiểu Kiều thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu trừng anh, lại lập tức bị anh giữ lấy gáy, cúi đầu hôn xuống. Anh hút thuốc rất ít, có lẽ là bởi vì tâm trạng không tốt lắm, lúc trên đường trở về anh hút hai điếu, vào lúc này trong miệng có mùi vị thuốc lá, Lâm Tiểu Kiều không thích, tránh trái tránh phải không để cho đầu lưỡi anh đi vào. Thẩm Gia Mộc không vừa lòng, toàn thân trần trụi từ trong bồn tắm nhảy ra ngoài.
Lâm Tiểu Kiều bị anh bế lên, kinh hãi không dám nhìn nơi đó trên cơ thể anh, miệng còn không quên nhắc nhở: “Mặc đồ vào... Mặc đồ vào... Anh mặc đồ vào đi."
“Không mặc!" Thẩm Gia Mộc dứt khoát cự tuyệt nói, hơi nâng cô hướng về phía trước ước lượng, tầm mắt đảo qua mặt bàn đá hoa cương bên cạnh bồn tắm, cười xấu xa cắn vành tai cô, “Tiểu Kiều xấu hổ? Hửm? Vậy chúng ta ở trong này, không mặc gì cả, cũng không sợ bị ai thấy!"
Lỗ tai Lâm Tiểu Kiều vẫn còn sưng đỏ, vành tai bị anh cắn một cái, cô theo bản năng co rụt lại, vành tai đụng phải cổ áo ngủ, đau đến mức cô phải kêu lên một tiếng. Thẩm Gia Mộc vội vàng dừng động tác lại nhìn, thấy bên cạnh lỗ tai lại có mủ chảy ra, đau lòng hôn lên vành tai cô: “Xin lỗi, anh không để ý tới chỗ này, còn đau không?"
Mắt Lâm Tiểu Kiều ánh lệ gật đầu một cái, thấy bộ dạng yếu ớt của Kiều Kiều Thẩm Gia mộc lại nổi thú tính. Tình dục bộc phát, một tay ôm cô, một tay khác đẩy hết tất cả chai lọ trên mặt bàn xuống dưới đất. Kem dưỡng của Lâm Tiểu Kiều cũng không nhiều lắm, vì vậy rơi xuống đất nhiều lắm cũng là sữa tắm với dầu gội đầu các loại, các chai lọ bằng nhựa rơi ầm ầm hai tiếng rồi không có động tĩnh nào nữa.
Thẩm Gia Mộc không mặc quần áo, bây giờ thuận tiện vô cùng, đè Lâm Tiểu Kiều không cho cô đứng dậy, môi trực tiếp dán lên cổ cô, một đường liếm mút xuống dưới, lưu lại những dấu vết ẩm ướt. Anh vừa hôn vừa kéo áo ngủ của cô, chỉ chốc lát sau, cô cũng trần trụi nằm ở nơi đó.
“Ưm... Thẩm Gia Mộc, lạnh..." Lâm Tiểu Kiều co rút thân thể đẩy anh.
Thẩm Gia Mộc không kiên nhẫn ngăn cô lại, nâng eo của cô để cho cô ngồi dậy, môi lưỡi của anh cũng không dừng lại mà đi xuống. Khi chiếc lưỡi nóng rực của anh liếm xung quanh vùng bụng dưới, rốt cuộc Lâm Tiểu Kiều không chịu nổi phải kêu lên. Phía ngoài bụng hơi ngứa một chút, bên trong lại nóng đến mức khó có thể chịu được, lại giống như có con sâu nhỏ ở bên trong chạy toán loạn để tìm kiếm cái gì đó, trong đầu trống rỗng, rốt cuộc phải tìm được cái gì mới có thể khiến nó dừng lại, cô không biết, chỉ có thể bất lực ôm đầu của anh nức nở.
Một ngón tay của Thẩm Gia Mộc khiêu khích bên ngoài quần lót của cô, chậm rãi kéo xuống, khi chỗ mê người kia xuất hiện trước mắt, Thẩm Gia Mộc hưng phấn khác thường, đưa lưỡi đi vào. Khi Lâm Tiểu Kiều ý thức được anh đang liếm hôn cái gì, cô liền bị dọa cho sợ đến mức khóc sụt sùi đẩy đầu anh ra: “Không cần nơi đó... Em không muốn ở đó... Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài..."
Cô vừa khóc vừa nói không muốn, lại vừa cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể đã đạt tới đỉnh cực hạn, chất lỏng chảy ào ạt ra bên ngoài. Lưỡi Thẩm Gia Mộc hút tất cả vào trong miệng, sau đó xoay cầm của cô hôn lên. Lâm Tiểu Kiều chưa từng trải qua những thứ này, lập tức khóc càng thêm lợi hại. Trong lòng Thẩm Gia Mộc lại không chịu được, vừa dỗ vừa hôn bảo bối cục cưng.
Tiếng khóc của cô nhỏ xuống, hai cánh tay của Thẩm Gia Mộc vòng qua chân cô, nhẹ nhàng dùng lực một chút bế cô lên, để ở trên tường. Tư thế như vậy, anh một phát tiến vào, trong chuyện này anh luôn luôn mạnh mẽ, lần này cũng không ngoại lệ, nhiều lần lút cán mà vào. Lâm Tiểu Kiều vịn vai anh lên xuống, anh vừa cầm chân cô vừa hung hăng ra vào...
“Bảo bối..." Thẩm Gia Mộc ngậm một bên đầu ngực cô, lẩm bẩm gọi, “Bảo bối..."
“Thẩm Gia Mộc, em thật sự không chịu được, anh bỏ qua cho em đi."
“Anh dạy em như vậy sao?" Thẩm Gia Mộc ngoài miệng khẽ mút. Thân vừa hạ xuống liền đánh vào bắp chân thẳng đứng vung vẩy của cô, có vài lần cũng đánh vào mông cô khi anh lui về phía sau.
Lâm Tiểu Kiều bị giày vò đến mức sắp ngất đi, bất đắc dĩ, cô lắc mông kẹp chặt anh, vừa khổ sở cầu xin như lúc ở trên giường anh dạy cô: “Anh trai, anh thật là khỏe, em không chịu được..."
Thẩm Gia Mộc thỏa mãn cười không ngừng, hung hăng đi vào mười mấy cái, sau đó đột nhiên gầm một tiếng bắn lên bụng cô. Một mảnh tinh dịch nồng đậm. Lâm Tiểu Kiều nức nở, bụng co rụt lại, Thẩm Gia Mộc trìu mến hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, ôm cô trượt vào trong bồn tắm, nước không dùng đã nguội từ lâu, anh bắt đầu xả nước ấm.
Sau khi tắm xong, Thẩm Gia Mộc ôm cô về giường, cũng cảm thấy đói bụng, mặc quần ngủ vào phòng bếp tìm đồ ăn ra ngoài, vừa mới và hai miếng cơm liền thấy Thẩm Kiến Đàn đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh, chậm rãi nói: “Ra ngoài uống hai chén với cha."
Lâm Tiểu Kiều nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động, cũng trở nên yên tâm hơn, vốn chỉ là muốn tựa vào đầu giường nghỉ ngơi một chút, ai ngờ lại ngủ thiếp đi. Lúc đang mơ mơ màng màng, cô bỗng cảm giác có hơi ấm chạm vào trên mặt, vừa mở mắt nhìn, Thẩm Gia Mộc đứng ngược sáng ở đầu giường, thấy quầng mắt thâm đen của anh chóp mũi Lâm Tiểu Kiều bỗng chua xót.
“Tỉnh rồi à?" Thẩm Gia Mộc nở một nụ cười, xoa xoa chóp mũi cô, vẻ mặt mười phần cưng chiều, “Ngủ tiếp đi, anh đi tắm, ở trong cát lăn lộn một ngày, bây giờ trên người bẩn muốn chết, không dám nằm trong chăn."
“Tại sao?" Mặc dù biết anh sẽ trở về, nhưng mà, giờ phút này, khi anh đứng ở trước mặt, nở một nụ cười đẹp mắt, Lâm Tiểu Kiều vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy, chỉ ngây ngốc hỏi lên hai chữ này.
“Sợ em ghét bỏ anh." Thẩm Gia Mộc đứng lên bắt đầu cởi áo khoác, anh cố gắng cử động chân tay một cách nhẹ nhất, tránh để cát bụi trên quần áo rơi vào người cô. Thấy động tác kìm nén của anh hốc mắt Lâm Tiểu Kiều liền ẩm ướt, cô giãy giụa bò dậy, cầm áo ngủ bên cạnh vò lại thành một đống, quỳ ở trên giường thay anh cởi quân phục.
Động tác trên tay Thẩm Gia Mộc ngừng một lát, ngay sau đó phản ứng kịp đè tay cô lại: “Không sao đâu, em ngủ đi, anh tự làm được, thật sự rất bẩn."
Lâm Tiểu Kiều nhìn anh một cái, không nói gì, thế nhưng chờ tay anh vừa buông ra, cô lại tiếp tục động tác vừa rồi. Thẩm Gia Mộc không biết làm gì, chỉ đành phải theo động tác của cô ngửa cổ giơ tay lên, đợi đến cuối cùng thắt lưng cũng cởi ra, cô xuống giường đi dép vào, đẩy anh vào phòng tắm. Thẩm Gia Mộc cứ như vậy ngơ ngác đứng ở cửa phòng tắm, nhìn cô chăm sóc bật vòi hoa sen lên, sau đó thử nhiệt độ một chút, cuối cùng quay người lại.
“Anh tắm trước đi, em vào phòng bếp hâm nóng thức ăn rồi mang lên cho anh, anh ăn một chút rồi hẵng ngủ." Lâm Tiểu Kiều vừa nói vừa xoay người định đi, lại bị Thẩm Gia Mộc ôm lấy từ đằng sau.
Lồng ngực nóng như lửa của anh áp vào trên người cô, chóp mũi Lâm Tiểu Kiều lại có cảm giác chua xót. Cô xoay người lại ôm lấy anh, cả cái đầu nhỏ cũng chôn vào trong ngực anh, cái trán áp vào thân thể ấm áp kia, nước mắt cũng không kìm nén được: “Thẩm Gia Mộc, anh mới đi có hai ngày, em đã rất nhớ anh rồi. Em ở chỗ này rất không tốt, một chút cũng không tốt, em khổ sở muốn chết, lỗ tai em đau muốn chết, sáng sớm hôm nay khi thức dậy vẫn còn chảy mủ."
Vậy mà trong một khoảng thời gian ngắn Thẩm Gia Mộc lại không trả lời được, chỉ có thể ôm cô chặt hơn. Lâm Tiểu Kiều cũng từ từ ôm chặt eo anh hơn, chóp mũi đỏ bừng, mặc dù cảm thấy không nên như vậy, nhưng vẫn không nhịn được càng không ngừng than phiền: “ Lâm Tĩnh Hảo mắng em ngốc, em chính là ngốc nghếch đấy, em rất thích anh cho nên mới có thể vì anh mà đi lấy lòng mẹ anh. Nhưng mà em cũng có giới hạn cuối cùng, em sợ em sẽ không nhịn được đến ngày đó. Chị Tần Manh nói em nên hạnh phúc nên hài lòng, nhưng mà trong lòng em một chút cũng không vừa lòng, em hi vọng anh có thể đối với em tốt hơn một chút, em rất tham lam, lúc nào cũng muốn có được tất cả những vui vẻ trong cuộc sống."
“Không đúng, không phải như thế." Thẩm Gia Mộc khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói, “Tiểu Kiều của anh không tham lam, trên đời này niềm vui vốn là em nên có được, là anh không tốt, là anh không chăm sóc tốt cho em, là anh không đúng, Tiểu Kiều ngoan, đừng khóc."
“Thẩm Gia Mộc..." Lâm Tiểu Kiều từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, khụt khịt mũi, giọng mũi vẫn rất nặng, “Anh đi tắm trước đi, em đi chuẩn bị đồ ăn cho anh, đợi lát nữa chúng ta lại nói chuyện tiếp."
“Nói chuyện gì?" Thẩm Gia Mộc nheo mắt, ôm cô càng chặt hơn, giống như là muốn khảm cô thật sâu trong cơ thể mình, “Không có gì để nói cả, đi bộ đội với anh, hoặc là đến nhà Thẩm Gia Giai ở, em tự chọn một cái đi! Anh chờ quyết định của em, em cũng đừng nghe những lời mà người ngoài nói, chỉ cần em vui vẻ, người khác nói như thế nào cũng không sao, có anh ngăn ở trước mặt em đây."
“Anh kích động như vậy làm gì?" Lâm Tiểu Kiều vừa nghe thấy giọng điệu của anh,
cảm giác mình đã tủi thân lại còn bị anh mắng liền có chút không vui.
Thẩm Gia Mộc chôn đầu trên vai cô, toàn bộ hơi thở gấp gáp nóng như lửa đều phun vào cổ cô, âm thanh của anh rầu rĩ, nghe không ra sự mạnh mẽ lạnh lùng thường ngày, lại làm cho Lâm Tiểu Kiều ngây ngẩn cả người: “Chỉ cần không ly hôn, còn lại như thế nào cũng đều tốt hết."
Lâm Tiểu Kiều cười hai cái yếu ớt, hỏi anh: “Tại sao anh lại sợ ly hôn như vậy?"
Thẩm Gia Mộc cũng không ngẩng đầu lên, vẫn ôm cô như vậy, áp đầu cô vào trong ngực mình: “Anh hiểu rõ em, anh biết là nếu ly hôn, anh thật sự sẽ không có cơ hội nữa. Chỉ cần vẫn còn giấy kết hôn, anh liền có lòng tin quyết tâm giữ em lại bên cạnh anh. Chỉ cần có cơ hội, anh vẫn có thể ra sức thực hiện đến cùng!"
Lâm Tiểu Kiều biết người đàn ông này kiên trì đến mức nào, đó là lúc ở trên sân huấn luyện đổ mồ hôi như mưa dù sau lưng là đầy đủ những thứ thiết yếu. Thế nhưng, cho tới bây giờ cô cũng không muốn, Thẩm Gia Mộc sẽ đem điều đó áp dụng lên người cô. Giờ phút này Lâm Tiểu Kiều ngây người như phỗng, đợi đến lúc nụ hôn của anh tiến tới, cô mới phát hiện trên mặt mình đầy nước mắt.
Trong phòng tắm vẫn “Ào ào" tiếng nước chảy, hai người ai cũng không để ý nữa, chẳng qua là quên mình mà hôn lẫn nhau. Trong không gian nhỏ hẹp bay bổng những âm thanh mập mờ không rõ, đó là tiếng môi lưỡi quấn quít hòa cùng tiếng nước chảy, đó là tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng cô, đó là nơi cổ họng anh không vừa lòng rên nhẹ.
Hôn đến cuối cùng, Thẩm Gia Mộc đã không kiên nhẫn, xé áo ngủ của cô, trực tiếp ôm cô nhảy vào bồn tắm. Lâm Tiểu Kiều đấm anh, vùng vẫy đứng lên, tắt vòi sen, ra khỏi bồn tắm, sau đó nhặt áo ngủ anh vứt xuống đất lên mặc vào người: “Anh cứ ngâm người đi, em đi xuống hâm nóng lại thức ăn một chút, sau đó sẽ vào cọ lưng cho anh."
Thẩm Gia Mộc không nói lời nào, cũng không cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ngọn lửa trong mắt như sắp chôn vùi cô vậy. Lâm Tiểu Kiều suy nghĩ một chút, cắn môi dưới, sau đó ấp a ấp úng nói: “Ăn cơm xong, anh... Muốn như thế nào... Em cũng không từ chối anh."
Thẩm Gia Mộc nghe vậy, không nói hai lời, lập tức bắt đầu cởi quần lính, thấy dáng vẻ dứt khoát lưu loát kia Lâm Tiểu Kiều líu lưỡi không nói nên lời. Dáng vẻ anh thực sự nghiêm túc ngồi trong bồn tắm khiến cô dở khóc dở cười, đổi quần áo để trong phòng tắm cho anh, xuống lầu hâm nóng lại thức ăn, lúc định lên lầu trở về phòng ngủ, Tần Tĩnh từ trong phòng ngủ đi ra. Tần Tĩnh nhìn chén nước trong tay Lâm Tiểu Kiều một lúc, lại nhìn về phía phòng ngủ, hỏi: “Gia Mộc về rồi?"
“Vâng." Lâm Tiểu Kiều gật đầu, lại lập tức bổ sung, “Con xuống lấy đồ ăn cho anh ấy, anh ấy đang tắm ạ."
“Ừ." Dáng vẻ Tần Tĩnh thoạt nhìn có chút uể oải, nhanh chóng đáp lại một tiếng, lại trở về phòng ngủ.
Lâm Tiểu Kiều thò đầu nhìn ánh sáng xuyên qua kẽ hở của thư phòng ra ngoài, nhíu mày một cái, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên ý thức được mình đang mặc áo ngủ, không thể làm gì khác là quay trở về. Để chén nước xuống, lúc đi vào phòng tắm, Thẩm Gia Mộc đã nằm cạnh bồn tắm ngủ thiếp đi. Anh đưa lưng về phía cô, vết thương trên lưng bị nhìn thấy hết, lòng Lâm Tiểu Kiều khó chịu muốn chết, khẽ giọng mắng hai câu, trở về phòng lấy hòm thuốc.
Từ sau khi kết thúc thời gian nghỉ kết hôn để trở về quân đội Thẩm Gia Mộc liền ngủ không được ngon giấc, ban ngày nghiên cứu chiến lược chiến thuật, còn phải đến sân huấn luyện diễn tập tại hiện trường. Buối tối bận rộn đến đêm khuya, thật vất vả mới có thể nằm xuống nghỉ ngơi, trong tâm trí tất cả lại toàn là cô, hôm nay nghe Trần An Bác nói lỗ tai của cô sưng lên, anh đau lòng đến mức liều mạng xin nghỉ phép, ngựa không ngừng vó trở về nhà. Cho đến khi ôm cô vào lòng, anh mới dám hơi buông lỏng một chút, vừa lơi lỏng một cái thì mệt mỏi cũng liền ập tới.
Trên lưng có vật gì ấm áp đang nhẹ nhàng chuyển động, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vợ anh đỏ mắt cầm khăn bông trong tay thật cẩn thận lau vết thương sau lưng anh. Cô cúi đầu, tóc rủ xuống che hơn nửa gương mắt, chỉ có chóp mũi hồng hồng là vô cùng nổi bật. Anh đứng dậy, kéo tay cô qua để cô ngồi cạnh bồn tắm, véo chóp mũi cô, cười khẽ: “Tại sao lại khóc? Chóp mũi đỏ lên thật không đẹp... Cọ lưng cho anh mà chỉ có một tí lực như vậy thôi à? Thế này thì phải cọ đến khi nào, hả?"
Lâm Tiểu Kiều theo thói quen hít mũi, động tác trên tay nhanh hơn. Những vết thương kia còn chưa kết vảy, vết thương nhỏ vẫn còn toác ra, bị nước ấm dính vào, tâm cô như bị muối xát. Thẩm Gia Mộc lấy tay đè khăn lông lại, khóe miệng mỉm cười, trêu cô: “Sức lực lớn như vậy? Rất đau..."
Môi Lâm Tiểu Kiều giật giật, cái gì cũng không nói, động tác trên tay nhẹ lại. Thẩm Gia Mộc chợt xoay người lại bắt được tay của cô. Từ đầu đến cuối cô vẫn cúi thấp đầu, Thẩm Gia Mộc thở dài một hơi, tiến đến hôn lên môi cô một cái, âm thanh dịu dàng: “Tức giận sao? Anh nói đùa mà."
Lâm Tiểu Kiều thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu trừng anh, lại lập tức bị anh giữ lấy gáy, cúi đầu hôn xuống. Anh hút thuốc rất ít, có lẽ là bởi vì tâm trạng không tốt lắm, lúc trên đường trở về anh hút hai điếu, vào lúc này trong miệng có mùi vị thuốc lá, Lâm Tiểu Kiều không thích, tránh trái tránh phải không để cho đầu lưỡi anh đi vào. Thẩm Gia Mộc không vừa lòng, toàn thân trần trụi từ trong bồn tắm nhảy ra ngoài.
Lâm Tiểu Kiều bị anh bế lên, kinh hãi không dám nhìn nơi đó trên cơ thể anh, miệng còn không quên nhắc nhở: “Mặc đồ vào... Mặc đồ vào... Anh mặc đồ vào đi."
“Không mặc!" Thẩm Gia Mộc dứt khoát cự tuyệt nói, hơi nâng cô hướng về phía trước ước lượng, tầm mắt đảo qua mặt bàn đá hoa cương bên cạnh bồn tắm, cười xấu xa cắn vành tai cô, “Tiểu Kiều xấu hổ? Hửm? Vậy chúng ta ở trong này, không mặc gì cả, cũng không sợ bị ai thấy!"
Lỗ tai Lâm Tiểu Kiều vẫn còn sưng đỏ, vành tai bị anh cắn một cái, cô theo bản năng co rụt lại, vành tai đụng phải cổ áo ngủ, đau đến mức cô phải kêu lên một tiếng. Thẩm Gia Mộc vội vàng dừng động tác lại nhìn, thấy bên cạnh lỗ tai lại có mủ chảy ra, đau lòng hôn lên vành tai cô: “Xin lỗi, anh không để ý tới chỗ này, còn đau không?"
Mắt Lâm Tiểu Kiều ánh lệ gật đầu một cái, thấy bộ dạng yếu ớt của Kiều Kiều Thẩm Gia mộc lại nổi thú tính. Tình dục bộc phát, một tay ôm cô, một tay khác đẩy hết tất cả chai lọ trên mặt bàn xuống dưới đất. Kem dưỡng của Lâm Tiểu Kiều cũng không nhiều lắm, vì vậy rơi xuống đất nhiều lắm cũng là sữa tắm với dầu gội đầu các loại, các chai lọ bằng nhựa rơi ầm ầm hai tiếng rồi không có động tĩnh nào nữa.
Thẩm Gia Mộc không mặc quần áo, bây giờ thuận tiện vô cùng, đè Lâm Tiểu Kiều không cho cô đứng dậy, môi trực tiếp dán lên cổ cô, một đường liếm mút xuống dưới, lưu lại những dấu vết ẩm ướt. Anh vừa hôn vừa kéo áo ngủ của cô, chỉ chốc lát sau, cô cũng trần trụi nằm ở nơi đó.
“Ưm... Thẩm Gia Mộc, lạnh..." Lâm Tiểu Kiều co rút thân thể đẩy anh.
Thẩm Gia Mộc không kiên nhẫn ngăn cô lại, nâng eo của cô để cho cô ngồi dậy, môi lưỡi của anh cũng không dừng lại mà đi xuống. Khi chiếc lưỡi nóng rực của anh liếm xung quanh vùng bụng dưới, rốt cuộc Lâm Tiểu Kiều không chịu nổi phải kêu lên. Phía ngoài bụng hơi ngứa một chút, bên trong lại nóng đến mức khó có thể chịu được, lại giống như có con sâu nhỏ ở bên trong chạy toán loạn để tìm kiếm cái gì đó, trong đầu trống rỗng, rốt cuộc phải tìm được cái gì mới có thể khiến nó dừng lại, cô không biết, chỉ có thể bất lực ôm đầu của anh nức nở.
Một ngón tay của Thẩm Gia Mộc khiêu khích bên ngoài quần lót của cô, chậm rãi kéo xuống, khi chỗ mê người kia xuất hiện trước mắt, Thẩm Gia Mộc hưng phấn khác thường, đưa lưỡi đi vào. Khi Lâm Tiểu Kiều ý thức được anh đang liếm hôn cái gì, cô liền bị dọa cho sợ đến mức khóc sụt sùi đẩy đầu anh ra: “Không cần nơi đó... Em không muốn ở đó... Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài..."
Cô vừa khóc vừa nói không muốn, lại vừa cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể đã đạt tới đỉnh cực hạn, chất lỏng chảy ào ạt ra bên ngoài. Lưỡi Thẩm Gia Mộc hút tất cả vào trong miệng, sau đó xoay cầm của cô hôn lên. Lâm Tiểu Kiều chưa từng trải qua những thứ này, lập tức khóc càng thêm lợi hại. Trong lòng Thẩm Gia Mộc lại không chịu được, vừa dỗ vừa hôn bảo bối cục cưng.
Tiếng khóc của cô nhỏ xuống, hai cánh tay của Thẩm Gia Mộc vòng qua chân cô, nhẹ nhàng dùng lực một chút bế cô lên, để ở trên tường. Tư thế như vậy, anh một phát tiến vào, trong chuyện này anh luôn luôn mạnh mẽ, lần này cũng không ngoại lệ, nhiều lần lút cán mà vào. Lâm Tiểu Kiều vịn vai anh lên xuống, anh vừa cầm chân cô vừa hung hăng ra vào...
“Bảo bối..." Thẩm Gia Mộc ngậm một bên đầu ngực cô, lẩm bẩm gọi, “Bảo bối..."
“Thẩm Gia Mộc, em thật sự không chịu được, anh bỏ qua cho em đi."
“Anh dạy em như vậy sao?" Thẩm Gia Mộc ngoài miệng khẽ mút. Thân vừa hạ xuống liền đánh vào bắp chân thẳng đứng vung vẩy của cô, có vài lần cũng đánh vào mông cô khi anh lui về phía sau.
Lâm Tiểu Kiều bị giày vò đến mức sắp ngất đi, bất đắc dĩ, cô lắc mông kẹp chặt anh, vừa khổ sở cầu xin như lúc ở trên giường anh dạy cô: “Anh trai, anh thật là khỏe, em không chịu được..."
Thẩm Gia Mộc thỏa mãn cười không ngừng, hung hăng đi vào mười mấy cái, sau đó đột nhiên gầm một tiếng bắn lên bụng cô. Một mảnh tinh dịch nồng đậm. Lâm Tiểu Kiều nức nở, bụng co rụt lại, Thẩm Gia Mộc trìu mến hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, ôm cô trượt vào trong bồn tắm, nước không dùng đã nguội từ lâu, anh bắt đầu xả nước ấm.
Sau khi tắm xong, Thẩm Gia Mộc ôm cô về giường, cũng cảm thấy đói bụng, mặc quần ngủ vào phòng bếp tìm đồ ăn ra ngoài, vừa mới và hai miếng cơm liền thấy Thẩm Kiến Đàn đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh, chậm rãi nói: “Ra ngoài uống hai chén với cha."
Tác giả :
Bát Trà Hương